Chương 10: Hắc thuyền

Đã qua nửa tháng, kể từ lần nói chuyện với trưởng thôn kia.

Ashe cứ thấp thỏm bất an, nhưng trong lòng lại có cảm xúc mong chờ, mâu thuẫn cả nửa tháng.

Trong lòng hắn biết ma pháp thần kỳ đế từ ngoại giới, chắc chắn sẽ đánh vỡ yên bình của thôn trang, nhưng lại không khống chế được trong lòng mình đối với ma pháp sinh ngóng trông.

Muốn tiếp xúc với ma pháp ở khoảng cách gần, lại muốn ma pháp vĩnh viễn cũng đừng xâm nhập đến thôn của bọn họ.

Cảm xúc mâu thuẫn, hơn nữa cho tới nay trong ngực luôn có dự cảm không tốt, làm cho hắn thường xuyên cảm thấy nôn nóng.

Lúc này, hắn vẫn đi tới chỗ đất cao điểm, ngồi ở bên cạnh thạch tháp, sờ dấu ấn lá cây băng lãnh trên cánh tay, việc này khiến cho tâm tình của mình bình phục lại.

Quãng thời gian này, là đặc biệt yên tĩnh dễ chịu.

Tắm mình trong ánh nắng mờ nhạt của mùa thu, ngửi mùi chát của cỏ xanh từ trong gió thổi tới, lưng dựa vào thạch tháp, nhắm hai mắt, trong đầu lần lượt hiện ra dáng vẻ của người thanh niên múa đơn dưới ánh trăng, cao mà thon gầy, dung mạo thay đổi thất thường dưới quang ảnh, kiều diễm một cách tự nhiên.

Theo thời gian trôi qua, thân ảnh kia không có nhàn nhạt mơ hồ, trái lại càng ngày càng rõ ràng.

Ashe nhớ lại càng nhiều chi tiết bé nhỏ.

Tỷ như lỗ tai của thanh niên, che giấu dưới mái tóc dài màu bạch kim, chỉ khi thân hình xoay tròn làm sợi tóc bay lên, mới bị bại lộ trong chớp mắt. Cặp lỗ tai kia cùng bọn họ không giống nhau, là nhọn, mỏng manh, hình dạng kỳ lạ nhưng đặc biệt tinh xảo.

Tỷ như đôi mắt của thanh niên, dưới mí mắt có một vòng quầng thâm xanh đen dường như do thiếu ngủ, trên làn da tái nhợt là đặc biệt dễ thấy.

Tỷ như hàm răng của thanh niên, chỉ vào thời điểm vô tình hơi mở miệng, nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai khỏa rang nanh cũng đồng dạng khác hẳn người thường. Ở trong mắt Ashe, vẫn rất tinh xảo đáng yêu.

...

Sigourney ở nơi xa sẽ không biết, hắn mặc dù không có nói tên cho thiếu niên, lại vẫn cứ khiến thiếu niên ngày nhớ đêm mong. Sờ vào dấu ấn, cảm thấy được rất là an tâm.

Nhưng khoảng thời gian như vậy, lại bị thạch tháp đột nhiên ầm ầm sụp đổ đánh vỡ.

Đó là vào một buổi sáng sớm.

Ashe từ nhà gỗ đi ra, mới vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy thạch tháp cao bằng một người, trong nháy mắt sụp xuống, hóa thành bụi, bị gió thổi bay đi.

Dưới cái nhìn của hắn, đây là một buổi sáng sớm cực kỳ bình thường. Khí trời rất tốt, không có mưa to gió lớn, không có sấm vang chớp giật, ngay cả ánh mặt trời cũng không nóng không lạnh. Xung quanh cũng không có những người khác hoặc là thú hoang.

Chỉ có hắn ở đây. Nhưng hắn chẳng hề làm gì.

Mà theo như các lão nhân trong thôn nói, thạch tháp này từ đời tổ tiên của tổ tiên trước đây... Từ khi có ghi chép tới nay vẫn luôn tồn tại, trải qua thời gian thấm thoát cũng sừng sững không ngã, vào một buổi sáng sớm không hề có uy hiếp, tan thành mây khói đến vô cùng triệt để.

Đột ngột tan thành mây khói đến nỗi không kịp chuẩn bị.

Ashe khiếp sợ đứng tại chỗ, đại não trống rỗng khoảng mấy chục giây.

Hắn hoài nghi mình nằm mộng còn chưa tỉnh, dùng sức nhắm mắt liền mở mắt, mà trước mắt như trước trống rỗng một mảnh.

Vị trí nguyên bản của thạch tháp, chỉ còn dư lại một vòng đất đai trọc lốc không cỏ dại, chứng minh nơi ấy đã từng có thạch tháp tồn tại.

"Sao lại thế..." Ashe lẩm bẩm, không tin mà đi tới vị trí nguyên bản của thạch tháp, thậm chí đưa tay ra chạm vào, chỉ bắt được môt tay đầy gió.

"... Thật không có."

Hắn bị đả kích mà lùi về sau một bước, dường như chợt nhớ tới cái gì, hướng trong thôn chạy đi.

Nhịp tim của hắn đập rất nhanh, trước nay chưa từng có nhanh, mãnh liệt như vậy giống như là muốn đập tới độ đánh vỡ lồng ngực.

Cảm giác bất an vào đúng lúc này đạt tới đỉnh điểm.

Hắn vọt vào trong nhà Derek.

"Thạch tháp nát!" Hắn hướng Derek lớn tiếng kêu, "Thạch tháp tiêu thất!"

Thạch tháp giống như cha mẹ thân sinh làm bạn với hắn mười sáu năm , không hề có điềm báo trước mà tiêu thất.

Thời điểm Ashe đem câu nói này nói ra khỏi miệng, đại não rốt cục tiếp thu được hiện thực này, cuống họng hắn nghẹn lại, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được.

Không, là có dấu hiệu.

Mấy ngày nay cảm nhận được bất an, làm sao không phải là một loại dấu hiệu?

Ashe tâm tình khuấy động, trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, cùng Derek đồng thời tìm trưởng thôn, lại cùng nhau đi chỗ đất cao kiểm tra.

Xác nhận: Thạch tháp xác xác thực thực tiêu thất.

Derek kinh ngạc: "Thật sự không thấy!"

"Là cảnh báo sao?" Fahn suy tư, "Nói đến, thạch tháp tồn tại rất lâu, nói là thần bảo vệ của thôn chúng ta cũng không quá đáng... Cho nên, gần đây có cái gì sắp xảy ra sao?"

Mặc dù hai người bọn họ không có cảm ứng huyền diệu khó hiểu như Ashe, nhưng là từ việc thạch tháp đột ngột biến mất, cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó đang rục rịch.

Vào buổi sáng sớm ánh mặt trời ảm đạm này, trên gò đất cao, người thiếu niên đỏ vành mắt, mà hai người trưởng thành bên người hắn thì đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt, thần sắc càng ngày càng trở nên thận trọng.

Lúc này, bọn họ hoặc lòng sinh khổ sở, hoặc lòng mang cảnh giác, lại không ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy, không cho bọn họ một chút thời gian để khổ sở cùng cảnh giác.

Ngay tại giữa trưa hôm đó.

Ashe xin nghỉ ở chỗ Nathan lão sư, ngồi ngơ ngác ở chỗ vốn dĩ ban đầu là thạch tháp, chú ý tới đầu tiên...

Từ phưowng xa nhanh chóng rút ngắn lại đây, chiếm giữ trên bầu trời, cái bóng đen rất lớn.

Giống như một mảnh mây đen dày đặc, trong chớp mắt bay đến vùng trời của thôn Dogo, che mất trời xanh, cái bóng khổng lồ của nó bao phủ cả thôn.

Từ lúc Ashe nhìn thấy nó, lập tức đứng dậy, ngay trong khoảng thời gian ngắn này, nó cũng giống như u linh mà tiến đến gần.

Hoàn toàn không cần Ashe chạy vào thôn thông báo mọi người.

Bởi vì tát cả mọi người trong thôn đều chú ý tới nó...

"Nhìn trên bầu trời!"

"Trời ạ! Thuyền thật là lớn..."

"Thuyền, thuyền ở trên trời, trên trời..."

"Đây là thuyền đi?"

"Đây rốt cuộc là cái gì? !"

"Hảo, thật là dọa người..."

"Nha nha... Mama, con sợ..."

...

Đồ vật trên trời có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, nó khiến sắc trời trong thôn đột nhiên tối tăm, làm cho tất cả mọi người đều tại lần đầu tiên phát hiện ra nó, cũng khiến mọi người kinh sợ vì nó.

Bề ngoài của nó như một chiếc thuyền cực lớn, có cột buồm cao cao, cánh buồm căng phồng, mái chèo lên xuống chỉnh tề như là cuộn sóng. Bề ngoài đen kịt, giống như đem hết thảy tia sáng xung quanh nó hút hết, có một loại cảm giác nặng nề áp bách.

Thế nhưng thuyền làm sao có thể bay ở trên trời đâu?

Không, phải nói, ngoại trừ mọc ra cánh chim, còn có cái đồ vật gì có thể bay trên trời đây?

Cho nên... Đây đến tột cùng là loại tồn tại như nào?

"Ma pháp!"

Ashe trên gò đất cao, một số ít người biết chuyện trong thôn, không hẹn mà cùng nói ra cái từ ngữ này.

"Bọn họ đến!"

"Phù thủy đến!"

"Ma pháp đến!"

Đáy lòng của bọn họ lặng lẽ hiện lên ý nghĩ làm người ta run rẩy này.

"Các vị thôn dân của Dogo thôn." Một âm thanh không chút gợn sóng tình cảm nào ở trong đầu mỗi người bọn họ đồng thời vang lên, "Lần đầu gặp gỡ, chúng ta chính là thuộc hạ của tháp phù thủy thứ chín của Xích Hồng vương tọa, quân đội thứ ba dưới trướng phù thủy áo bào xám - Knapton các hạ."

"Hiện tại chính thức tuyên bố, kể từ hôm nay Dogo thôn, sát nhập vào tháp phù thủy thứ chín chúng ta, trở thành lãnh thổ thuộc sở hữu của Knapton các hạ."

"Chư vị từ ngày hôm nay trở đi, chính là thuộc dân của Knapton các hạ."

"Knapton các hạ sẽ mang đến cho chư vị một cuộc sống tiện lợi hơn, tốt đẹp hơn." Cái thanh âm khiến người hoàn toàn không cảm nhận được một chút tốt đẹp nào nói tiếp, dù cho thôn dân bưng kín lỗ tai, âm thanh cũng vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong đầu, "Chúng ta sẽ mau chóng tiến hành đăng ký thân phận cho chư vị, hi vọng chư vị nghe theo sắp xếp, không cần chống cự vô ích."

Cái gì gọi là Dogo thôn sẽ trở thành lãnh thổ của ai đó?

Bọn họ từ lúc nào trở thành thuộc dân của người ta?

Nghe theo sắp xếp? Không nên chống cự?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Xích Hồng vương tọa là cái gì? Phù thủy tháp là cái gì? Hoàn toàn chưa từng nghe nói đến đồ vật này, cũng giống chiếc hắc thuyền này, như từ không gian kỳ quái nào đó tới, khiến người không thể tin tưởng vừa mờ mịt vừa ngơ ngác.

"Hiện tại, thỉnh các vị tập trung ở cửa thôn, theo thứ tự mà xếp thành hàng ngũ, tiến hành đăng ký thân phận."

"Nếu có người có ý đồ phản kháng, trốn, bỏ chạy... "

"Ầm!"

Trên hắc thuyền xẹt qua một vệt sáng, trong nháy mắt liền rơi xuống trên một khối đất trống trong thôn, ánh lửa lóa mắt nổ ra, tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ánh lửa qua đi, tại chỗ đó xuất hiện một hố sâu cháy đen cực lớn.

"Lễ vật lần đầu gặp gỡ, chúng ta chân thành mà cho các ngươi lời khuyên đầu tiên khi bước chân vào thời đại mới... "

"Không, cần, nỗ lực khiêu khích phù thủy."

...

...

...

Từ khi tiếng nổ mạnh vang lên, đến khi âm thanh trên hắc thuyền dừng lại, trong thôn lâm vào lặng im làm người ta sợ hãi.

Yên lặng như tờ.

Cho đến khi tiếng khóc nháo của đứa nhỏ vang lên đầu tiên, giống như có thể lây truyền, trong thôn mới lập tức sôi sùng sục, loạn xị bát nháo.

Thôn dân có người ngơ ngác hoảng loạn mà chạy ở trong thôn, có người kéo người nhà vào nhà, khóa cửa phòng thật chặt, ở trong nhà ôm nhau mà phát run, còn có người vẫn cứ ngơ ngác lăng lăng đứng tại chỗ, không thể tin tưởng sự thực, không thể nào tiếp thu được hiện thực.

"Các ngươi có một buổi chiều để tiếp nhận đăng ký." Cái thanh âm kia không nhìn sự hỗn loạn trước mắt, tự nhiên nói tiếp, "Chúng ta buổi tối sẽ lại qua nơi này. Nếu như đến lúc đó có cá lọt lưới, toàn bộ thôn các ngươi đều sẽ như vừa nãy vậy, ầm... đến nổ tung một chút. Hiểu không?"

Fahn đứng ở ngoài phòng, vẻ mặt nghiêm túc mà ngẩng đầu nhìn phía hắc thuyền.

Với trí tưởng tượng nghèo nàn của họ, hoàn toàn không thể miêu tả ra một chút nào sự đáng sợ của hắc thuyền, bởi vậy tuy đã từng sớm làm các loại chuẩn bị, nhưng ở trước hắc thuyền liền buồn cười giống như lấy trứng trọi đá.

Ma pháp quả thật giống như thiên tai, khi nó bao phủ tới, bọn họ không thể tránh khỏi, ngay cả châu chấu đá xe đều không làm được.

"Trưởng thôn, chúng ta nên làm gì?"

Mấy tiểu tử trong đội săn bắn phản ứng nhanh nhẹn, rất mau đã tới bên người Fahn tập hợp.

Thỏa hiệp sao? Chạy trốn sao? Chiến đấu sao?

Nếu như trước mặt là cơn lốc gào thét, nếu như trước mặt là dòng lũ đang cuộn trào mãnh liệt, bọn họ có thể lựa chọn như thế nào sao? Bất kể là quay người chạy trốn, hay là dũng cảm đối mặt, cuối cùng chỉ có kết cục bị nuốt hết này.

Hiện tại trước mặt là ma pháp giống như thiên tai, thỏa hiệp là đường thoát duy nhất.

"Triệu tập mọi người, tập hợp ở cửa thôn." Fahn hít sâu một hơi, ngữ khí trầm trọng lại vẫn trấn định như cũ, "Làm cho mọi người gắng giữ tỉnh táo, ít nhất, những người này tạm thời hoàn không có ý thương tổn chúng ta." Bằng không, vừa nãy cái nổ tung uy hiếp kia, sẽ không chỉ rơi vào trên đất trống.

... Nếu đánh vào trong đám người, có thể sẽ tạo thành lực uy hiếp rõ ràng lớn hơn một chút.

Con ngươi xanh thẳm sâu đậm của Fahn trầm xuống.



Tác giả có lời muốn nói:

Ashe (phiền não): Tác giả, tim ta càng ngày càng đập nhanh hơn, có phải là thân thể có bệnh?

Mã: ừmmm... Học ma pháp sẽ tốt lên, ta bảo đảm! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1vs1#dammei