Chương 28

Ngôn Tiêu quả thực đã học được, mặc dù không thuần thục nhưng cũng tạm ổn.

Tuy nhiên cái giá phải trả là vô cùng thê thảm: đau lưng.

Ban đêm nằm trong căn lều nhà A Cổ, nửa người trên căng cứng, nửa người dưới ê ẩm, cả người rệu rã, cô trằn trọc cả buổi mà vẫn chưa ngủ được.

Trái lại với cơ thể đau ê ẩm, tâm trạng cô lại rất sảng khoái, cô chẳng thể nói rõ cảm giác này nhưng chính là rất sảng khoái. Trong đêm tối, Ngôn Tiêu nhẹ nhàng bật cười một tiếng.

Quá nửa đêm Ngôn Tiêu mới ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, cô thấy mình ngã lên người Quan Dược trên thảm cỏ.

Anh nhíu mày, đẩy cô: "Ngôn Tiêu, dậy đi."

Cô cao giọng "Ừ" một tiếng, không động đậy.

Anh lặp lại lần nữa: "Ngôn Tiêu, dậy đi."

m thanh lúc này rõ ràng hơn rất nhiều, Ngôn Tiêu mơ màng mở mắt ra, phát hiện âm thanh từ bên ngoài căn lều truyền vào.

Ánh sáng ban mai chiếu lên tấm vải, in lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông. Quan Dược ở bên ngoài lặp lại: "Dậy đi, người đến rồi, phải đi thôi."

Ngôn Tiêu lười biếng đáp một tiếng, trở mình, những gì xảy ra sau đó trong giấc mơ cũng bị quên sạch.

Bên ngoài mặt trời vẫn chưa ló dạng, bầu trời buổi sáng âm u, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.

Ngôn Tiêu vệ sinh cá nhân xong, ăn qua loa bánh rán do A Cổ làm, đeo túi xách đi ra thảo nguyên.

Quan Dược lúc này đã chờ trong xe việt dã.

Trời âm u không có nắng, xe việt dã mầu đen cũng trở nên tối tăm hơn. Phía sau xe có một ông cụ đang ngồi, trên đầu đội một chiếc mũ đã bạc màu, trông dáng vẻ có lẽ là một người già, ngồi trong bóng tối không thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc Ngôn Tiêu đến gần mới nhận ra người đó là ai: "Bác Lộ?"

Bác Lộ gật gật đầu, nhìn về phía cô mỉm cười có chút gượng gạo: "Là tôi."

Ngôn Tiêu nói: "Hóa ra người bọn cháu đang đợi là bác sao?"

"Phải. Đội trưởng các cô lên tiếng, ai có thể không đến chứ." Ông cụ nói nhỏ.
"Sao thế, bác không muốn kiếm tiền nữa à?"

Bác Lộ giật giật khóe miệng, xem ra là vì tiền mà đến thật.

Quan Dược ngồi trên xe ấn hai hồi còi, nhắc nhở đến giờ lên đường. Ngôn Tiêu mở cửa, ngồi vào xe.

Bác Lộ nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người cũng không mở miệng nói chuyện. Suốt dọc đường trong xe rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng khi cần thiết Quan Dược mới hỏi vài câu, những lúc này, đôi ngắt đục ngầu của bác Lộ mới mở ra, chỉ đường xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Yên tĩnh lái xe trong hai giờ, Ngôn Tiêu cũng có chút buồn ngủ, cô nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này bầu trời âm u được ngăn cách với đường chân trời bởi một mảng dày màu vàng sậm, tiếp sau đó, đập vào mắt là màu vàng bao phủ đất trời.

Cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, họ đã đến sa mạc.

Quan Dược kéo cửa xe lên, tốc độ xe không giảm, lao thẳng vào sa mạc, cát bụi mịt mù như khói che khuất tầm nhìn, có những lúc cát văng lên trên mặt kính, tạo ra những âm thanh răng rắc.

Tiến dần vào trong, bánh xe càng lún trong cát. Bốn phía xung quanh đều là cồn cát, rất khó có thể phân biệt phương hướng. Quan Dược vẫn lái xe vững vàng, anh không sử dụng bất kỳ thiết bị trợ giúp nào, lái thẳng một đường không hề dừng lại.

Sắp đến trưa nhưng trời vẫn rất âm u, nhiệt độ tăng cao, đường không còn lún nữa, mặt đất càng lúc càng cứng rắn, hoang mạc dần hiện ra trước mắt, thấp thoáng đâu đó vài cây cỏ và cây Hồ Dương.

Tiếp tục lái xe khoảng nửa giờ, ở phía trước bất ngờ xuất hiện một ốc đảo. Địa hình khá dốc, ốc đảo lúc này giống như một thung lũng, được bao quanh bởi cát, không nhìn thấy nước, nhưng có một vài đám cây xanh, có lẽ mọc lên do nước ngầm.

Quan Dược dừng xe, quay đầu gọi bác Lộ: "Xuống thôi."

Ngôn Tiêu xuống xe đầu tiên, bác Lộ ngồi ở ghế sau mở mắt, hắng giọng mấy cái, cong lưng chui ra khỏi xe.

Ốc đảo cũng không lớn, khoảng một tấc vuông, vừa nhìn đã thấy đỉnh, giống như một miếng ngọc lục bảo rơi trên mảnh vải màu vàng, có lẽ chỉ khoảng vài năm nữa sẽ bị cát nhấn chìm toàn bộ.

Quan Dược ra phía sau xe lấy ra một chiếc xẻng, cầm trong tay, đi thẳng về phía trước.

Đi khoảng vài chục bước, anh dừng lại, dùng xẻng bắt đầu xúc xuống.

Có lẽ vì thời tiết khô ráo nên sau một lúc đào, bên dưới hiện ra đất màu xám trắng.

Ngôn Tiêu không am hiểu về lĩnh vực này, chỉ nghe nói qua một loại đất ngũ sắc, nhìn thấy nó nghĩa là bên dưới nhất định có cổ mộ.

Đào được khoảng mười mấy xúc, Quan Dược dùng xẻng xỉa xỉa vào trong đất, ngẩng đầu gọi: "Bác Lộ."

Bác Lộ không biết từ lúc nào đã ngồi cách xa nơi này, miệng đang ngậm một tẩu thuốc.

Giọng của Quan Dược trầm thấp hơn so với bình thường, dường như còn mang một tầng ý nghĩa khác. Bác Lộ dừng hút, gõ gõ điếu tẩu trên mặt đất, hai tay chống vào đầu gối đứng dậy.

Ông từ từ từng bước đến trước mặt Quan Dược, nhìn xuống chỗ đất vừa bị xúc lên, đi xung quanh hai vòng, dừng lại, dùng mũi chân di di: "Xúc chỗ này thử xem, dưới này mới có vẻ như có gì đó".

Quan Dược quay lại xe lấy thêm hai cái xẻng, đưa cho bác Lộ một cái.

Bác Lộ chậm rãi nhận lấy, cầm xẻng cùng Quan Dược đào theo vị trí ông vừa bảo.

Vì loại đất này rất cứng, hai người phải rất vất vả mới đào được xuống khoảng một mét, công việc này quả thực không dễ dàng gì.

Nhiệt độ càng ngày càng lên cao, ở trong sa mạc khiến người ta càng cảm thấy nóng bức hơn.

Hai người dừng lại nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Ngôn Tiêu đưa lương khô cho bác Lộ nhưng bác từ chối, chỉ ăn bánh nướng mình mang theo.

Ngôn Tiêu cũng không miễn cưỡng ông, cô cũng đã quen với thái độ luôn kỳ quái của ông cụ này.

Cô quay đầu lại, đưa mắt tìm kiếm Quan Dược. Anh đang đứng phía sau chiếc thùng chứa đồ, cầm trên tay một chai nước, áo ngoài đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc ba lỗ màu đen bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt lên người, lộ ra những đường cong cơ bắp.

Uống hết nửa chai, anh đổ phần còn lại lên mặt, nước chảy ướt một khoảng trước ngực. Anh vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt cô.

Ngôn Tiêu không tránh ánh mắt anh, đi về phía đó, nói: "Chừa cho tôi một ít nước."

Quan Dược nói: "Cô tự mình ra lấy."

Trong chiếc thùng đằng sau vẫn còn.

Ngôn Tiêu không lấy chai mới, cô cầm chai nước trong tay anh, còn dư lại một ít, cô ngửa đầu uống cạn. Chiếc cổ trắng ngần của cô căng lên, cổ họng chuyển động, chậm rãi nuốt xuống, có vài giọt nước dính trên mũi và cằm cũng bị cô dùng ngón tay cho vào miệng.

Quan Dược nhìn cô, vẻ mặt và giọng nói cô vẫn như thường lệ, lúc này cô đang uống nước, ngay cả nhìn anh cũng không nhìn lấy một cái.

"Đừng lãng phí, nơi này không phải Thượng Hải, không phải anh dạy tôi như vậy sao?" Ngôn Tiêu không quên giải thích một câu. Nói xong cô vứt vỏ chai vào chiếc thùng phía sau, vỗ vỗ tay rời đi.

Đi rất dứt khoát, dường như cô tới chỗ anh chỉ là vì muốn uống nước mà thôi.

Quan Dược mím chặt môi, cho đến khi cô đi xa, anh dùng tay đập mạnh cốp sau xe, cầm xẻng lên tiếp tục đào.

Bác Lộ cũng chỉ giúp đỡ đào lúc trước, công việc sau đó hoàn toàn do một mình Quan Dược làm.

Khoảng đến hơn hai giờ chiều, hai âm thanh bang bang vang lên, xẻng xúc vào một vật gì đó.

Bác Lộ đang ngồi hút thuốc, nghe thấy liền đứng bật dậy: "Cẩn thận, có vẻ như có gì đó, đừng đào hỏng!"

Ông bước rất nhanh, ông cụ chậm chạm lúc trước đột nhiên biến mất. Đi vài bước đã đến miệng hố, ông nhảy xuống, thiếu chút nữa là ngã.

Quan Dược đã dừng lại.

Ngôn Tiêu tiến đến, cúi nhìn xuống hố.

Bác Lộ đang ngồi xổm quan sát, dùng tay xoa xoa mặt đất.

Một mảnh đá mầu sẫm hơi đen lộ ra, bề mặt bằng phẳng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Ngôn Tiêu có thể nhận ra mảnh đá này có chất liệu tương đồng với các bức tường tại ngôi cổ mộ kia.

Cô nhảy xuống theo, lấy từ trong túi ra một cây chổi lông nhỏ, ngồi đối diện với bác Lộ, cẩn thận phủi lớp bụi trên miếng đá.

Toàn bộ phiến đá lộ ra, hình vuông, giống như một cái nắp, cũng giống như một bia đá.

Ngôn Tiêu nhìn sang bác Lộ, tò mò vì sao ông lại có phản ứng mạnh như vậy.

Khi lớp bụi được phủi đi, trên bề mặt miếng đá hiện ra các hoa văn, được khắc rất sâu, có một số họa tiết đã bị mòn, có lẽ từng bị động qua.

Ngôn Tiêu nhìn thật kỹ các hoa văn, lấy điện thoại ra chụp, sau đó đứng lên, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn cô, không cần nói cũng biết là Quan Dược, anh đang chờ kết luận của cô.

Cô chậm rãi nói: "Phong cách khắc họa văn trên miếng và trên miếng Hoàng Ngọc như nhau, có lẽ là khắc mắt sói, cũng chính là bộ phận quan trọng nhất của sói, rất có thể đồ được chứa bên trong có quan hệ đến Hiểm Doãn."

Bác Lộ không hiểu: "Hai người đang nói gì thế?"

Không ai trả lời ông. Quan Dược ngồi xuống, di chuyển miếng đá kia.

Bác Lộ đột nhiên nói: "Cậu đừng động vào, để tôi."

Quan Dược bỏ tay ra, để cho ông ấy làm.

Bác Lộ lấy trong túi ra vài miếng sắt rất dài, mỏng nhưng trông rất cứng. Ông cầm đầu chuôi của xẻng như một chiếc búa, gõ vào bốn góc trên tấm đá, sau đó bẻ cong từng miếng sắt, dần dần nắp đá được dịch chuyển ra khỏi lớp đất.

Chỉ riêng chuyện này đã khiến ông mất hơn nửa tiếng, lúc dừng lại ông thở hổn hển, nói với Quan Dược: "Giúp một tay."

Quan Dược hỗ trợ nâng miếng nắp đá lên, hở được khoảng vài centimet, ngẩng đầu hỏi: "Có thể thăm dò bên trong không?"

Sắc mặt Bác Lộ vô cùng nghiêm trọng, lắc lắc đầu: "Cái này giống như một cột mốc biên giới, dù đào được cũng không làm gì cả, đất bên dưới chắc chắn là rất dày."

"Cho nên bây giờ chúng ta không thể nhìn thấy gì cả?" giong Quan Dược hơi lạnh.

Bác Lộ trầm mặc, rút tẩu thuốc bên hông ra, nhíu mày khiến các nếp nhăn trên trán sâu thêm: "Quan đội, bỏ đi, phía dưới có cái gì cũng không biết, chỉ có vài người chúng ta, làm sao có thể đào vào bên trong."

Quan Dược đậy nắp đá lại, nhảy ra khỏi hố.

Bác Lộ không động đậy, vẫn ngồi xổm ở đó, hút từng ngụm từng ngụm thuốc.

Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng già nua của ông, đi ra khỏi hố, đến bên cạnh Quan Dược.

Lúc này Quan Dược đang lấy áo từ trong xe, mặc áo vào người.

"Rốt cuộc là sao?"

Quan Dược nhìn sang cô: "Chuyện gì?"

Ngôn Tiêu cười lạnh: "Vờ vịt cái gì? Tôi đang hỏi bác Lộ, ông ấy cổ quái, làm dẫn đường, sao lại hiểu rõ các phương thức khảo cổ như vậy?"

"Tôi chưa bao giờ nói bác ấy chỉ làm dẫn đường."

"Vậy ông ấy làm gì?"

Quan Dược đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt Ngôn Tiêu rất sâu, linh động, lúc nào cũng giống như hai điểm sáng. Những người làm giám định có đôi mắt giỏi quan sát, anh cũng không thấy ngạc nhiên khi cô hỏi anh như vậy.

"Còn nhớ câu truyện kia giáo sư Hoa đã từng kể không?"

Quan Dược vừa nói chuyện vừa cài cúc áo, Ngôn Tiêu nhìn vào những ngón tay đang chuyển động của anh, càng nhìn càng thấy chúng thon dài, mạnh mẽ: "Câu chuyện kia?"

"Giáo sư Hoa từng nói, ông ta có một đàn anh, vào thập niên 80 dẫn đầu một đội khảo cổ, sau đó bị mất chức, không rõ tung tích."

Ngôn Tiêu tựa người vào thành xe: "À, là vị giáo sư Lục đó?"

"Ừ" Quan Dược nói: "Bác Lộ chính là Lục giáo sư, ốc đảo này là do bác ấy tìm được."

Ngôn Tiêu sững dờ, ngước mắt nhìn anh, sau đó quay ngoắt đầu về phía hố đất.

Bác Lộ từ trong hố trèo lên, tay lấy mũ trên đầu xuống phủi bụi, lộ ra mái tóc hoa râm, vừa đi vừa ho hai tiếng, biểu tình trên mặt vẫn rất nghiêm túc.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ngôn Tiêu vì quá kinh ngạc nên không để ý vì sao Quan Dược lại biết được chuyện này.

Trong chốc lát, Quan Dược cầm xẻng xúc đất lấp cái hố, che kín miếng bia đá, sau đó gọi mọi người lên xe.

Trên đường trở về trong xe vẫn yên tĩnh như lúc đến, khi xe chạy đến khu vực sa mạc, Ngôn Tiêu lên tiếng nói chuyện với bác Lộ.

"Bọn cháu từng gặp qua một đội khảo cổ học," cô giống như chỉ thuận miệng nhắc tới: "Người dẫn đầu là Hoa giáo sư, nghe nói là đàn em của bác, có vẻ rất lo lắng cho bác, có rảnh bác liên lạc với ông ấy một chút."

Sau một lúc, phía sau xe truyền ra một tiếng cười, vì xe tròng trành mà cơ thể bác Lộ cũng khẽ nghiêng ngã theo: "Thằng nhóc đó đã thành giáo sư rồi, chớp mắt mà đã vài chục năm trôi qua. Ai cũng già rồi, liên lạc làm gì nữa, tôi còn bận canh rừng."

Quan Dược liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Ngôn Tiêu đang chống tay trên cửa xe, nhận thấy bác Lộ có vẻ không khó chịu khi nhắc đến chuyện này, vì vậy cô liền hỏi mấy câu mình muốn hỏi: "Người năm đó làm hại danh tiếng của bác, có phải là Ngũ gia không?"

Phía sau đột nhiên rơi vào im lặng, sau đó Bác Lộ vừa cười vừa nói: "Ôi, cái gì Ngũ gia Lục gia, không nhớ nữa rồi."

Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn ông, ông đã nhắm mắt lại.

Đến chạng vạng tối, xe dừng lại, bọn họ trở lại căn lều trêu thảo nguyên của A Cổ.

Buổi sáng trước khi đi Quan Dược đã dặn dò A Cổ, buổi tối bọn họ sẽ ngủ ở đây một đêm.

A Cổ đã chờ từ sớm, khói tại gian nhà bếp bốc lên nghi ngút, cậu ta chuẩn bị xong cơm tối đâu vào đấy.

Bác Lộ vì quá mệt mỏi nên đi vào lều trước, ngồi ở đó yên lặng đấm chân.

Ngôn Tiêu đi đến lều của mình cất đồ đạc, lúc đi ra thấy từ xa Quan Dược đang bị A Cổ kéo đi, người đứng ở đó nói chuyện.

Cách chỗ bọn họ nói chuyện không xa, con ngựa tên n Hòa ngày hôm qua Ngôn Tiêu cưỡi đang bị cột bên cạnh.

Ngôn Tiêu cố ý huýt sáo, n Hòa hí một tiếng, giơ hai chân lên, Quan Dược quay đầu nhìn về phía cô.

"Vẫn còn biết phản ứng lại, không tệ nha, chính là được dạy dỗ tốt."

Ngôn Tiêu miệng nói chuyện với chú ngựa, mắt lại đang nhìn ai đó.

Mặc dù ở rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt thâm trầm của Quan Dược. Ngay sau đó anh quay sang tiếp tục nói chuyện với A Cổ, chỉ để lại cho cô gương mặt nghiêng và đường quai hàm đang nghiến chặt.

Ngôn Tiêu nở nụ cười không rõ ý tứ, quay đầu nhìn vu vơ trên thảo nguyên rộng lớn trước mắt. Phía xa có một chiếc xe cảnh sát đang ngày chàng chạy xa hướng này, cuối cùng chỉ còn lưu lại một dấu chấm nhỏ màu đen.

Cô liếc nhìn lại người đàn ông kia lần nữa, nhìn từ góc nghiêng dáng người anh rất thẳng, thái độ chuyên chú, dường như không gì có thể quấy rầy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top