Chương 107-110
Chương 107
–o0o–
"Hòa thị quân?" – ta hỏi chủ thuyền.
"Đúng vậy! Người này tuy chỉ là thị quân nhưng lại rất lợi hại. Chỉ tiếc người như vậy lại theo Nam Tú Thiên." – chủ thuyền nhắc đến Hòa Ngạn với sự thổn thức không hề che giấu.
Trong lòng ta chợt hơi lay động. Năm xưa ta cũng hiểu được một người có năng lực, nhân phẩm, tướng mạo như Hòa Ngạn lại chỉ có danh phận thị quân bên cạnh Nam Tú Thiên thì thật là ủy khuất. Ta từ đấy vẫn mãi canh cánh trong lòng một nghi vấn rằng Hòa Ngạn liệu có cảm thấy bất phục, hay là chính bản thân hắn cũng cam tâm? Còn nhớ đêm hôm đó ta núp bên ngoài cửa nghe thấy Hòa Ngạn gọi Nam Tú Thiên bằng thanh âm thanh khiết, dịu dàng thì đã hiểu ra hắn đối với Nam Tú Thiên là chân tình. Tình yêu, ta nghĩ đến nó thì yếu ớt cười rũ mi mắt xuống. Đối với một kẻ như như Nam Tú Thiên thứ tình cảm này phải chăng là một điều quá nhỏ nhoi?
"Thuyền hàng này của ta chính là đưa đến Nam gia. Ta tuy khinh thường tên Nam Tú Thiên kia nhưng đối với Hòa thị quân thì muôn phần bội phục. Năm xưa nếu không nhờ ngài ra tay tương trợ thì thê nhi ta đã sớm rời xa dương thế. Tuy ngài bảo không cần ta hồi báo bất kỳ thứ gì, nhưng ta không thể là người vong ân phụ nghĩa, mối ân tình này ta nhất định phải báo đáp."
Ta nhìn ông ta mà cười – "Đã như vậy thì lão gia chắc sẽ đến gặp vị Hòa thị quân này? Nghe những lời lão gia vừa nói qua làm tại hạ thấy vô cùng tò mò, không biết có thể gặp mặt người ấy một lần chăng?"
Chủ thuyền nhìn ta ha hả cười thuận tình – "Nếu như ta đến gặp Hòa thị quân sẽ đưa công tử theo cùng."
Ta chắp tay cảm ơn – "Vậy làm phiền lão gia rồi."
–––
Mãi đến chạng vạng ngày thứ tư thì Danh Tùng mới hiện ra ngay phía xa. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta, phải chăng là vì càng lúc càng trở về gần với những ký ức đau đớn trong quá khứ không? Đêm hôm đó chúng ta vẫn nghỉ lại trên thuyền, sáng hôm sau, đợi rửa mặt chải tóc xong, ta liền theo chủ thuyền đến gặp Hòa Ngạn.
Chủ thuyển bận bịu cùng quản sự của Nam gia kiểm kê hàng hóa, để lại ta một mình lưu lại đại sảnh. Ta đứng tại đó, lòng cảm khái vô cùng. Ta đã từng nghĩ rằng mình cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ bước lại vào nơi này, thế mà bây giờ lại có mặt ở đây. Trong trí nhớ của ta nơi này từng tráng lệ đến mức khiến người ta khiếp sợ, bởi lẽ nó đẹp đẽ, quý giá, trang hoàng lộng lẫy nhưng cũng lạnh lùng, âm u. Tuy hiện tại trong phòng dẫu vẫn còn nét đẹp đẽ quý phái, song tất thảy đã bị phủ trùm bởi một dải màu tang thương. Những tia nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ, từ cổng tò vò len lỏi chiếu vào, khiến những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lượn nhảy múa trong không trung chợt trở nên rõ ràng trong mắt người ta. Ta bình tĩnh nhìn hai chiếc ghế dựa phía trên chính vị của gian phòng, tứ phía im lặng như tờ. Hòa Ngạn, mỗi một người ở đây đều thay ngươi tiếc hận, đều cảm thấy ngươi vô cùng ủy khuất, còn ngươi thì đang nghĩ gì? Ta biết ngươi yêu kẻ kia, nhưng thật sự chỉ cần yêu là chuyện gì cũng có thể chịu đựng, là bởi vì yêu nên có thể trơ mắt nhìn người mình yêu lấy người khác ư? Hòa Ngạn, biết bao mùa xuân đã trôi qua mà ngươi vẫn trước sau một lòng một dạ với hắn thật sao? Ở thời điểm hiện tại ai ai cũng chê cười Nam Tú Thiên, chỉ có ngươi vẫn đang nai lưng ra giúp hắn, vì hắn trả giá thật nhiều, việc làm này có đáng không? Hòa Ngạn, ngươi đi theo hắn có thật sự là cảm thấy vui vẻ không?
Phía bên ngoài có tiếng bước chân không nhanh không chậm đang tiến dần đến, ta xoay người nhìn lại thấy có một người mặc y phục màu lam nhạt từ ngạch cửa bước vào. Là bởi vì người đó đứng ngược sáng nên ta nhất thời nhìn không rõ. Ta cứ lặng lẽ chờ người đó đến gần, ra là Hòa Ngạn. Hắn ở trước mặt ta hao gầy không ít, xiêm y mặc trên người có chút đơn sơ, dung mạo vẫn như ngày nào trong ký ức của ta, chỉ có điều thời gian cũng đã tàn nhẫn lưu lại dấu vết trên gương mặt hắn. Tóc đã điểm bạc, ánh mắt tràn đầy tơ máu, thần sắc có phần tiều tụy, hẳn là suốt thời gian qua đã vất vả nhiều.
Hắn đón lấy cái nhìn chăm chú của ta, trong thoáng chốc tỏ ra kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
"Vị công tử này, xin mời ngồi!"
Ta cười nhạt, Hòa Ngạn không nhận ra ta. Mà chuyện này có gì là lạ? Lúc ta cất bước ra đi mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, tuy rằng tướng mạo thanh tú nhưng dáng người nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt lại rất ốm yếu, nếu mang so với hiện tại thì quả là khác nhau không ít. Ta y lời hắn ngồi xuống, có đầy tớ tiến vào dâng trà rồi lặng lẽ lui ra. Ta đón lấy chén trà, không vội hỏi chuyện mà chỉ im lặng nhìn những lá trà xoay tròn trong chén. Đây là Vũ Nùng, một loại trà ngon, có thể coi là thượng phẩm để đãi khách, chỉ tiếc đây là trà của năm cũ thành ra hương vị có phai nhạt đi ít nhiều. Nếu là Nam gia thịnh vượng lúc trước tuyệt sẽ không mang ra tiếp đãi khách khứa. Ta trước chưa thể tin được những lời đồn đại, giờ mắt thấy tai nghe mới biết Nam gia thật sự đã lụn bại rồi.
Ta nghe thấy âm thanh của Hòa Ngạn ở bên cạnh bưng chén trà lên rồi lại đặt xuống. Ta biết hắn đang nhìn ta, cũng biết hắn nghi hoặc. Hòa Ngạn, ngươi sẽ xử lý ra sao đây? Kỳ thật ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi, càng có nhiều lời muốn hỏi Nam Tú Thiên, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu mà nói. Hòa Ngạn, hẳn là ngươi phải mở lời trước rồi.
"Không biết phải xưng hô với công tử như thế nào? – Hòa Ngạn trầm mặc hồi lâu cũng chỉ nói được một câu.
"Tại hạ họ Hàn tên Tiêu, không có tên tự, là người Du Thư."
Hòa Ngạn nở nụ cười nhợt nhạt, trong mắt có chút thất vọng lóe qua – "Nghe Tề Đại lão gia nói công tử cũng là người làm ăn buôn bán."
"Phải, tại hạ có buôn bán chút đỉnh, so với Nam gia thì còn kém xa. Chỉ e thị quân nhìn không thấy vừa mắt lại chê cười."
"Hàn công tử khiêm nhường quá rồi. Hàn công tử tuổi đời còn trẻ, tương lai chắc chắn tiền đồ sẽ không thể lường hết được. Về phần Nam gia thì không dám nói giấu gì, nay chỉ còn là miệng hùm gan thỏ thôi." – Hòa Ngạn cười khổ nói, tay không kềm chế ấn vào huyệt Thái Dương, chân mày xoăn tít.
"Hòa thị quân hình như tinh thần không được tốt lắm. Tại hạ thấy Hòa thị quân phải cố gắng nghỉ ngơi, bằng không sẽ hại đến sức khỏe." – Ta mở lời khuyên lơn, chỉ e thời gian này Hòa Ngạn đã tiêu hao tinh thần quá độ rồi.
"Đa ta Hàn công tử quan tâm, có điều ta không đủ thời gian."
Nghe xong lời Hòa Ngạn nói ta thản nhiên nở nụ cười, rồi nâng chén trà lên uống một hơi. Vì Nam Tú Thiên mà liều mạng đến vậy rốt cuộc là do đâu? Là vì yêu sao? Nếu vậy thì ta nghĩ tình yêu của hắn hẳn đã khắc sâu vào tâm khảm, đến mức thương tâm thất vọng cũng không thể thay đổi. Còn nếu như không phải thì Hòa Ngạn ngươi là vì cái gì chứ?
"Hòa thị quân, có chuyện không hay..." – một người phục sức như gia đinh hốt hoảng chạy vào, chưa gì đã tuôn ào ào ra một thôi một hồi, vẻ mặt hết sức cuống quýt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" – Hòa Ngạn bật dậy, thần sắc ngưng trọng.
"Đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng Nhị thiếu gia, Nhị tiểu thư dẫn theo vài đầy tớ đến phòng thu chi tranh cãi đòi lĩnh bạc, bảo là muốn đi Hoài Anh. Kỷ tiên sinh ở phòng thu chi không cho thì bọn họ lập tức gây náo loạn, hiện Lý quản gia đã sang bên đó nhưng chỉ e là không ngăn được, nên mới sai tiểu nhân đến bẩm báo với người.
Hòa Ngạn trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ, vội vàng hướng ta cáo lỗi – "Thật xin lỗi, gia môn bất hạnh. Xin thứ Hòa mỗ không tiếp được nữa." – nói xong liền vội vàng đi theo tên gia đinh kia.
Ta nhìn theo dáng Hòa Ngạn rời đi, trầm mặc một hồi cũng bước ra ngoài. Tề Viễn Quy và Thiết Cát đương canh giữ bên ngoài thấy ta đi ra thì vội bước theo.
"Công tử, đây là gia sự của Nam gia, người muốn nhúng tay vào sao?" – Tề Viễn Quy bước đến hai bước, thấp giọng hỏi.
Gia sự? Thế thì tính ra ta cũng có tư cách quan tâm đến đấy chứ. Tốt xấu gì trên danh nghĩa ta cũng là con của Hòa Ngạn mà. Ta vẫn không ngừng bước mà nói – "Cứ đi xem thế nào đã, làm gì thì tính sau."
Tề Viễn Quy nghe xong lui về chỗ cũ – "Tuân mệnh công tử."
–o0o–
Chương 108
–o0o–
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đường đi nước bước trong Nam gia không có thay đổi gì mấy. Ta cứ theo trí nhớ mà đi, một lúc sau cũng đến được sân ngoài của phòng thu chi. Chưa đến gần đã nghe bên trong những âm thanh đinh tai nhức óc thi nhau dội ra, hình như là tiếng của nam nhân, còn cả tiếng nữ nhân chửi bậy, tiếng đập phá đồ đạc nữa, thật sự là rất huyên náo. Bên ngoài phòng thu chi bây giờ có rất nhiều gia nhân tụm năm tụm ba, vẻ mặt hứng thú chờ xem náo nhiệt, kề tai nhỏ giọng truyền tin đi. Có một gã ăn mặc như người sai vặt trong nhà đang khản cả giọng bảo mọi người rời đi, nhưng chẳng mấy tác dụng.
Sắc mặt ta trầm xuống, đi đến thản nhiên nói – "Đầy tớ của Nam gia hết thảy trên dưới chẳng còn việc gì làm hay sao mà tụ tập ở chỗ này?"
Gia đinh nghe được quay lại nhìn, thấy ta là một người xa lạ thì ai nấy đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhưng rồi chúng thấy ta y phục tề chỉnh, cũng không chắc ta có thân phận thế nào nên không dám làm càn, cũng chẳng lên tiếng. Thấy bọn họ thần sắc bất định, Thiết Cát liền vận nội công khiến toàn bộ xương cốt kêu lên răng rắc, rất có khí thế hù dọa người. Bọn gia đinh thấy tình thế có vẻ không ổn, vội vã bấm tay nhau lần lượt tản đi hết. Gã sai vặt kia thấy đám đông chịu giải tán thì thở phào dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó ôm quyền cung kính tạ lễ – "Đa tạ công tử, không biết tiểu nhân nên xưng hô thế nào cho phải?"
"Ngươi là người của ai?" – ta tùy ý liếc hắn một cái rồi hỏi.
"Tiểu nhân tên gọi Hàm Châu, là người của Tam thiếu gia. Công tử, người vừa rồi tuy đã giúp tiểu nhân, nhưng bản thân người cũng không thể tiến vào trong." – gã sai vặt đột ngột nhìn ta chăm chú.
Tam thiếu gia? Vậy ra đây là người bên cạnh của Nam Kính Trần. Còn nhớ người này là một văn nhân chăm chỉ đọc thi thư, làm việc luôn quy củ đúng mực, chẳng biết bây giờ ra sao rồi. Nếu tính theo thứ bậc trong nhà thì ta phải gọi hắn là ca ca, dù hắn chỉ lớn hơn ta hai tháng. Mẫu thân hắn là Tứ phu nhân của Nam Tú Thiên, cả hai mẫu tử đều là người thành thật, năm đó cư xử với ta cũng không tệ.
"Tam công tử hiện giờ vẫn an khang chứ?" – ta hỏi mà chân vẫn không ngừng lại, bước vòng qua hắn đến thẳng cửa phòng thu chi rồi đứng lại chứ không vào. Gã sai vặt ngây người ra một chút rồi kêu lên kinh ngạc. Ta khẽ ra hiệu, Tề Viễn Quy liền nhanh tay điểm á huyệt của hắn, khiến hắn không thể bật ra thêm tiếng nào.
Chỉ cần đứng ở cửa thì ta đã thấy rõ tình hình bên trong lúc này như thế nào. Phải nói là một đống hỗn độn chẳng hơn. Vị Đại phu nhân cao ngạo không ai bì kịp năm xưa nay búi tóc nghiêng lệch, đứng thở hổn hà hổn hề chẳng ra hơi, đang được một nam tử đỡ lấy. Nam tử vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt bất hảo đúng là con trai của Nam Tú Thiên và Đại phu nhân, Nhị thiếu gia Nam Bằng Nguyên. Kế bên còn có một trung niên nữ tử và một thiếu phụ, đó là Nhị phu nhân của Nam Tú Thiên và Nhị tiểu thư. Nghe bảo Nhị tiểu thư này phu quân mất đã được hai năm, bản thân lại không sanh được con nối dòng nên phải quay về nương gia.
Lúc này bên trong có một cái bàn bị ném đi, một vài người làm việc ở phòng thu chi tóc tai bù xu, y phục xộc xệch chẳng tề chỉnh đứng cạnh cái bàn kia, trên mặt lại còn mấy vết bầm tím, xem ra là đã thọ thương. Bên cạnh tường còn có thêm bốn năm tên gia đinh nhìn qua là biết ngay bọn không an phận, theo đến đây để làm loạn.
Hòa Ngạn đứng ở giữa, sắc mặt không vui, ngữ khí nghiêm khắc – "Đại tỷ, Nhị tỷ, đây là cớ sự gì?"
Đại phu nhân tóc tai rũ rượi, cằm giương cao hung hăng nói – "Chuyện gì là sao? Bất quá chúng ta chỉ muốn lấy chút bạc để đi Hoài Anh tìm Nguyệt Nhi thôi mà."
Nhị phu nhân cũng trưng ra vẻ mặt tương tự – "Đúng vậy! Ta và Đại tỷ cũng là vì Nam gia nên mới muốn đến Hoài Anh một chuyến. Mai Nhi cùng Nguyệt Nhi ở Lưu gia cũng được coi là có thể diện, nay chúng ta đi một chuyến, không chừng có thể tìm cho Nam gia một con đường sống. Ngạn đệ, không phải tỷ tỷ muốn nói ngươi nhưng tình cảnh Nam gia như vầy sao ngươi không để cho Mai Nhi, Nguyệt Nhi biết chuyện? Đệ cứ cố sống cố chết như vậy để làm gì? Xem ra Ngạn đệ ngày thường thông minh lại chẳng bằng ta và Đại tỷ nghĩ mau mắn. Đại tỷ, tỷ nói xem có phải hay không?"
Đại phu nhân chỉ hừ một tiếng chẳng đáp.
"Ngạn thúc, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho Nam gia thôi. Đáng hận nhất là tên họ Kỷ này, cứ luôn miệng bảo nếu không có Ngạn thúc đồng ý thì kiên quyết chẳng xuất bạc. Hắn trong mắt có còn biết ai chủ ai tớ không, mà dám giữ rịt tiền tài của Nam gia không cho chủ nhân dùng, lại còn mang danh nghĩa Ngạn thúc ra mà bao biện nữa? Ta cũng chỉ là bất bình mới nói mấy lời này, hẳn Ngạn thúc sẽ không trách móc." – Nam Bằng Nguyên dùng ánh mắt thâm độc nhìn Hòa Ngạn mà nói.
Hòa Ngạn nhíu mày – "Lời này đích thật là do ta đã căn dặn Kỷ tiên sinh cho nên ông ta làm vậy không có gì sai cả."
Nam Bằng Nguyên lúc này liền thay đổi sắc mặt – "Ngạn thúc, lời này là ám chỉ gì chúng ta phải không?"
Ta lạnh lùng nhìn bọn người chẳng biết xấu hổ này, lòng lại tự hỏi Nam Mai, Nam Nguyệt ở Lưu gia có thể diện gì chứ? Nói đi cũng phải nói lại, Lưu gia Lão thái gia thủ đoạn cao thâm như thế nào ta không rõ, nhưng chắc chắn chẳng tầm thường, nếu không làm sao cả Lưu gia từ trên xuống dưới chẳng ai dám ho he một tiếng. Không biết loại người này nếu động chạm đến Lưu gia thì sẽ có dáng điệu như thế nào? Chắc hắn sẽ rất thú vị đây.
"Hòa thị quân, hay là cứ để mấy vị Nam phu nhân này đi đi. Lưu gia ở Hoài Anh là gia tộc vang danh thiên hạ, nếu được bọn họ trợ giúp thì chuyện chắc sẽ được êm xuôi, còn chẳng phải là chuyện tốt sao?" – ta mở miệng chen ngang.
Nghe được tiếng ta, mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm – "Ngươi là ai?" – Nam Bằng Nguyên nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
"Tại hạ là Hàn Tiêu, người Du Thư, mạo muội đến chơi, xin hãy thứ lỗi." – Ta giữ ngữ khí bình thản nói, cố tình lờ đi ánh mắt của hắn.
Hòa Ngạn giật giật môi vài cái, lại đảo mắt về phía Đại phu nhân và Nhị phu nhân đang giơ ra vẻ mặt tham lam nhìn hắn. Cuối cùng hắn vô lực khoát tay, bi thương phân phó – "Kỷ tiên sinh, giao cho Đại phu nhân tổng cộng hai ngàn bạc trắng. Đại tỷ, Nhị tỷ, thế này đã là cực hạn của Hòa Ngạn rồi. Hiện nay Nam gia đang lúc cần dùng tiền nên không thể cho nhiều hơn nữa."
"Ta biết rồi. Nếu sớm đưa ra thì đã chẳng có việc gì ầm ĩ." – Đại phu nhân trừng mắt chộp lấy tờ ngân phiếu.
Hòa Ngạn nhìn màn kịch trước mắt mình, trong mắt tràn ngập thần sắc bi ai nhưng lưng vẫn giữ thẳng tắp. Hắn vung tay xoay người rời khỏi đó, lại nhìn về phía ta như muốn nói điều gì. Đúng lúc đó thì có người hộc tốc đến báo – "Hòa thị quân, Hòa thị quân, lão gia lại hộc máu rồi. Dược đưa đến miệng lại nôn ra, hiện đã bất tỉnh nhân sự."
Hòa Ngạn biến sắc đang định chạy đi thì hướng khác lại có người đến báo tin – "Hòa thị quân, Hòa thị quân! Ngân Tiêu Lâu xảy ra chuyện rồi."
Hòa Ngạn chết trân tại chỗ, nhất thời chẳng biết nên đi đằng nào trước, sắc mặt khó coi đến mức có thể dọa người. Ta thở dài tội nghiệp hắn đến một chút thời gian thư thả cũng chẳng có. Hiện giờ mọi sự lớn nhỏ trong Nam gia đều trút hết lên vai hắn, vậy hắn làm sao có thời gian mà nghỉ ngơi đây?
"Hòa thị quân có thể tin tưởng tại hạ không? Nếu như tin thì để tại hạ đến xem tình hình của Nam lão gia như thế nào. Tại hạ dù tài mọn nhưng cũng từng có học qua y thuật vài năm." – ta cuối cùng chẳng thể nhẫn tâm nhìn Hòa Ngạn một mình mệt mỏi xử lý sự tình, bèn mở miệng đề nghị.
Hòa Ngạn quay đầu nhìn ta, trong mắt ý tứ chẳng chút rõ ràng, cuối cùng trịnh trọng gật đầu – "Vậy đành làm phiền Hàn công tử. Hàm Châu, mau đưa công tử đến chỗ lão gia."
Tề Viễn Quy bất động thanh sắc bước đến giải huyệt cho Hàm Châu rồi đẩy nhẹ hắn một cái. Hàm Châu lảo đảo đi đến trước mặt chúng ta, há mồm nói – "Hòa thị quân, người này..."
"Cứ làm theo lời ta căn dặn. Mau lên!" – Hòa Ngạn thúc giục.
Trước lúc xoay người rời đi, Hòa Ngạn đột ngột ấn mạnh lên vai ta nhỏ giọng nói – "Khê Nhi, là ngươi thật sao?"
–o0o–
Chương 109
–o0o–
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ theo Hàm Châu đến chỗ Nam Tú Thiên. Hòa Ngạn, ngươi vì sao mà nhận ra ta? Ta đã thay đổi không ít, vậy sao ngươi vẫn có thể nhận ra? Hay là bản thân ngươi cũng không rõ ràng nên mới nói ra câu kia để thử? Ta hơi thở dài, cuối cùng thì ta cũng đã bước về đến Nam gia, nơi mà trong lòng ta như làn nước đục ngầu, nhưng rốt cuộc là giúp hay không giúp thì ta vẫn chưa thể quyết định được.
Ta đi theo Hàm Châu đến trước một khoảng sân, thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì ra là chỗ ở của Hòa Ngạn, cũng từng là của ta. Mà đến nơi này rồi thì ta lại đột nhiên nghĩ đến nhũ nương liệu có còn sống không. Năm đó bà đã cao tuổi, thời gian cũng đã trôi qua nhiều năm, nên hiện giờ bà ấy ra sao ta cũng không thể đoán ra. Tại sân ngoại lúc này thấy có khói đen bốc lên, có người đang đốt gì ở đó sao? Ta theo Hàm Châu đi vào trong, chỉ thấy trong viện có một người ngồi xổm dưới đất sắc thuốc, khói chính là từ bếp lò này mà tỏa lên. Ta nhìn người kia, thực không thể tưởng tượng chỉ có sắc thuốc thôi mà có thể tạo ra nhiều khói đến vậy. Để làm được việc này hẳn cũng cần có trình độ lắm đây. Chợt nghe Hàm Châu kinh hô một tiếng – "Thiếu gia ?!!"
Người đang dùng quạt quạt lửa sắc thuốc ngẩng đầu lên, ta liếc mắt một cái suýt nữa phì cười thành tiếng. Người nọ mặt mày đen nhẻm vì khói và tro, y phục trên người cũng bị ám đen, bụi bám từng mảng lớn, nom bộ dáng muốn có bao nhiêu chật vật thì sẽ có bấy nhiêu. Hàm Châu hổn hển xông tới phía trước đoạt lấy chiếc quạt trong tay Nam Kính Trần mà nói – "Thiếu gia, sao người lại ở đây sắc thuốc? Đây là công việc của đầy tớ mà?"
Nam Kính Trần nhếch miệng cười, lơ đễnh tự chạm lên mặt mình – "Nhi tử thay phụ thân sắc chút thuốc thì có gì là lớn lao. Hàm Châu ngươi không cần khẩn trương đến vậy."
Hắn cứ như vậy cười, trên mặt lại tuyền một màu đen khiến ta phải cố gắng mím môi lại chẳng nói lời nào. Nhưng phía sau thì Thiết Cát đã sớm không nhịn được mà cười phá lên. Tề Viễn Quy bên cạnh đằng hắng một tiếng rõ to, Thiết Cát vội im bặt nhưng vẫn nghe thấy mấy âm thanh hức hức vang lên từ chỗ hắn. Hàm Châu vừa tức vừa giận, vội phụ giúp Nam Kính Trần – "Thiếu gia mau đi rửa mặt thay y phục, bộ dạng này của người sao có thể gặp khách?"
Nam Kính Trần vẫn chưa dời bước, nhìn sang ta hỏi – "Vị công tử này là?"
"Tại hạ Hàn Tiêu. Hòa thị quân nhờ tại hạ đến đây xem tình hình của Nam lão gia."
Nam Kính Trần vừa nghe đã vội hỏi – "Thật sao? Vậy thỉnh Hàn công tử mau cùng ta đến đó. Phụ thân vừa rồi lại bất tỉnh, đã cho uống nhiều loại thuốc vẫn chẳng có công dụng. Thật là khiến người ta lo lắng vô cùng."
Ta có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có lòng quan tâm thật sự chứ không phải chỉ làm ra vẻ cho người khác xem. Ta khẽ lắc đầu, người này vẫn chẳng thay đổi gì cả, ánh mắt luôn thành thật, tâm tư cũng hiền lành chẳng hiếp đáp ai bao giờ.
Lúc ta đi vào phòng trong thì cả phòng tràn ngập mùi thuốc đông y, còn kèm theo một thứ hương vị cực kỳ khó chịu, khiến người khác không thể không nhíu mày. Nam Kính Trần kêu to – "Mẫu thân, Ngạn thúc thúc cho thỉnh Hàn công tử đến đây."
Thoáng chốc có một vị phu nhân đi ra, nghi hoặc hỏi – "Ai là Hàn công tử?" – liếc mắt thấy bộ dạng khó coi của Nam Kính Trần thì kêu lên – "Sao con lại biến thành như thế này? Nhanh đi rửa mặt mũi, chải tóc, thay y phục mới rồi hãy trở lại."
Ta nhìn kỹ lại phát hiện người vừa bước ra ấy là mẫu thân của Nam Kính Trần, cũng là Tứ phu nhân của Nam gia. Ta đối với bà thủ lễ cẩn thận – "Tại hạ từng học qua y thuật, nghe nói Hòa thị quân đang có chuyện gấp nên mới tự tiến cử chính mình."
Tứ phu nhân gật đầu, đối với ta khẽ cúi người nói – "Như thế thì phiền toái cho Hàn công tử quá. Chẳng hay không biết thị quân hắn đang làm gì?"
"Nghe bảo Ngân Tiêu Lâu xảy ra chuyện, chắc có lẽ đã đến đó rồi."
"Ra là vậy. Thế thì mời Hàn công tử theo ta vào trong." – Tứ phu nhân trên mặt tràn đầy lo lắng, dẫn ta đi vào nội thất.
Tuy bây giờ là ban ngày nhưng ở nội thất lại buông mành, đóng chặt cửa sổ, trong không khí tràn ngập hơi người. Tình trạng này nếu không có nhiều không khí để hô hấp chỉ e không bệnh cũng thành bệnh.
Ta nhíu mày – "Mau mở cửa sổ để không khí lưu thông đi. Để như vầy rất có hại cho người bệnh."
"Chính là thái y bảo mở cửa sổ sẽ khiến dược khí theo gió bay ra ngoài, đặc biệt dặn dò phải đóng cửa." – Tứ phu nhân chần chờ nói.
Cái bọn lang băm nào thế này? Cái gì mà dược khí theo gió bay ra ngoài? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến mấy chuyện này. Ta lắc đầu nói – "Không ngại. Trong phòng lúc này bí không khí khiến hô hấp khó khăn, đừng nói là người bệnh chịu không nổi, đến cả người lành mạnh cũng sẽ nhiễm bệnh theo đấy chứ. Mở cửa tán bớt mùi đi, lại có thêm ánh nắng mặt trời hắt vào cũng tốt."
Tứ phu nhân nghe ta nói vậy vội phân phó nha hoàn trong phòng mau đi mở cửa sổ ra. Hai nha hoàn vừa nghe đến được phép mở cửa sổ cho thoáng khí đều lộ mặt vui mừng, cứ nghĩ đến huân hương kia là cả người khó chịu mà lại chẳng thể trốn ra bên ngoài.
Ta đến trước giường, vén rèm sang một bên, nhìn xem Nam Tú Thiên đang nằm ngay đó mà ngủ. Dáng vẻ hắn hiện giờ so với trong ký ức của ta thì kém nhiều lắm, dung mạo tuấn mỹ không hề lộ ra, ánh mắt luôn ẩn chứa nhiều cảm xúc bí hiểm cũng đang nhắm chặt. Cả người hắn gầy nhom, xương gò má trơ ra, mặt mũi xanh xao vàng vọt, môi trắng nhợt nhạt, tóc thì khô khan không sáng bóng, lại còn rụng một ít ở trên trán. Nam Tú Thiên hiện giờ chắc chắn là do bị dược độc làm hại trở thành một người đàn ông trung niên tiều tụy. Lúc này đây ta không cần trốn, bởi ta không còn là một đứa nhỏ mặc tình người ta hiếp đáp vẫn chẳng có cách nào chống trả, mà hắn hôm nay lại càng không phải một người oai phong nắm trong tay vận mệnh của bao nhiêu con người.
"Hàn công tử?" – Tứ phu nhân nhẹ giọng gọi ta.
Ta nhìn bà ta một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường, ảm đạm cười – Phu nhân an tâm, chớ sốt ruột. Chờ tại hạ xem qua mạch mới có thể biết Nam lão gia tốt xấu như thế nào."
Tứ phu nhân đỏ mặt thì thào nói – "Thỉnh Hàn công tử, là tiện thiếp nóng vội."
Ta cầm lấy tay Nam Tú Thiên kéo ra khỏi chăn, thấy tay cũng gầy khô nổi đầy gân xanh, móng tay xám trắng lại có từng vết rạn da nhỏ. Mạch đập thân thể rất mong manh, có lúc phập phồng, rồi có lúc như dừng lại hẳn thật là kỳ quái. Ta rút tay về hơi trầm ngâm lật mí mắt lên xem, chỉ thấy đồng tử thu hẹp, phía trên tròng trắng mắt có những vết màu đen như châm kim. Ta chấn động hỏi – "Nam lão gia có phải tóc rụng rất nhiều không?"
Tứ phu nhân sửng sốt đáp – "Đúng là rụng rất nhiều, thậm chí chỉ cần khẽ vuốt cũng sẽ rụng."
Ta lật chăn lên nhìn bụng của Nam Tú Thiên, dùng sức ép ngón tay xuống, chậm rãi theo dõi, quả nhiên đụng đến một thứ gì cứng rắn không lớn lắm trong bụng hắn. Thứ ấy giống như biết hoạt động, liền tránh né ngón tay của ta. Ta khẽ thở dài một tiếng, độc mà hắn bị hạ là thứ gì thì ta đại khái đã đoán ra. Chỗ khó hiểu ở đây là Nam Khả Nguyên do đâu mà có loại Thước Tuyến độc này? Thật là mất không ít tâm tư đây.
Nếu đã biết là loại độc gì thì tốt rồi. Ta mang chăn đắp lại cho Nam Tú Thiên rồi hỏi – "Phu nhân, Nam lão gia thời gian vừa rồi đã dùng qua những phương thuốc nào rồi, xin cho tại hạ xem qua có được không?"
Tứ phu nhân gật đầu nói – "Thỉnh Hàn công tử đến gian ngoài chờ một chút, tiện thiếp sẽ mang đến ngay." – rồi quay sang phân phó hai nha hoàn – "Mau đưa Hàn công từ đến gian ngoài nghỉ ngơi, sau đó dâng trà lên.
Ta theo một nha hoàn đi ra phía ngoài, ngồi xuống ghế gập mé bên trái. Người nha hoàn còn lại rất nhanh liền bưng nước trà đến phụng trước mặt ta. Lúc nàng buông tay khỏi chén trà cũng là lúc đang ngẩng đầu nhìn trộm ta đầy tò mò.
Ta cười nhẹ với nàng – "Đa tạ!"
Nha hoàn kia đỏ mặt, lắp bắp bảo cái gì mời công tử dùng trà rồi bưng mâm chén chạy ra. Chốc lát sau Tứ phu nhân tay cầm một đơn thuốc trở lại, vẻ mặt kỳ quái – "Sao đứa nhỏ này lại chạy như ma đuổi thế?"
Ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng tiếp nhận đơn thuốc. Vừa nhìn đơn thuốc ta vừa nhẹ nhàng than thở, bởi mấy loại dược liệu trong này căn bản là dùng không đúng. Tuy mấy loại dược liệu này có tác dụng giải độc nhưng đối với Thước Tuyến độc thì lại là phản tác dụng, khó trách Nam Tú Thiên trong bụng lại có một khối cứng rắn như thế. Ta buông đơn thuốc xuống nói:
"Phu nhân nếu tin tại hạ thì tại hạ nghĩ đơn thuốc đó đừng dùng nữa thì tốt hơn. Đợi tại hạ về nghiền ngẫm thật kỹ sẽ đến giải độc cho Nam lão gia."
"Vì sao phải từ từ? Độc ở lâu trong cơ thể ngày nào thì càng nguy chừng ấy. Chẳng phải nhanh nhanh giải độc mới tốt sao?
"Lời tuy nói là thế nhưng thân thể Nam lão gia hiện giờ không chịu được dược có tính mạnh. Đến lúc đó chẳng những không giải được mà còn phương hại đến tính mệnh của lão gia. Có lời này nghe không được hay nhưng xin phu nhân đừng trách. Độc ở trong người Nam lão gia cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai, để thêm vài ngày cũng không khiến tình hình nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, Thước Tuyến vốn là loại độc dược phát tác chậm, nếu không phải cho uống các loại dược lung tung khác thì tình trạng có lẽ không tệ đến thế này."
"Việc này..." – tứ phu nhân có chút do dự, chần chờ mãi chẳng thể nói hết câu.
–o0o–
Chương 110
–o0o–
Đang lúc nói chuyện thì có tiếng người vang lên – "Mẫu thân!" – rồi thì một thân mình nhỏ nhắn từ ngoài chạy vào, lại bị vướng vào ngạch cửa mà té ngã.
"Địch Nhi!" – Tứ phu nhân thét lên một tiếng kinh hãi.
Không kịp nghĩ nhiều, ta nhanh chóng đảo mình nhảy đến ôm lấy hài tử kia. Lúc ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, chợt có một mùi hương ngọt ngào theo vào khoang mũi, khiến ta không khỏi sợ run một chút. Ta đứng thẳng thân mình lên, vốn tưởng đứa bé kia sẽ hoảng sợ mà khóc lóc, ai ngờ nó lại hai mắt mở to, tràn đầy tò mò nhìn ta, miệng vui vẻ cười, hai tay vỗ lớn, cả một chút sợ hãi cũng không có. Tứ phu nhân chạy lại, sắc mặt trắng bệch đón lấy hài tử từ trong lòng ta, cẩn thận xem xét thử có thương tích gì không, sau đó mới ngẩng đầu quở trách vị nhũ nương vừa vào tới – "Đây là kiểu làm việc gì vậy? Vạn nhất Thất tiểu thư ngã thì biết làm thế nào?"
Sau đó hướng sang chỗ ta mà tạ ơn – "Không biết lấy gì tạ ơn Hàn công tử cho phải?"
"Tại hạ chỉ động tay chân một chút, không có gì phiền, phu nhân chớ quá bận tâm."
Nam Kính Trần lúc này vừa thay đổi xiêm y quay trở lại, mặt mày khó hiểu nhìn chúng ta. Đứa bé kia thấy Nam Kính Trần thì mỉm cười ngọt ngào, đưa tay ôm hắn – "Ca ca, ôm muội một chút đi."
Nam Kính Trần bước đến đón lấy đứa bé từ chỗ Tứ phu nhân ôm vào lòng, rồi hỏi – "Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Tình trạng phụ thân thế nào rồi?"
"Hàn công tử bảo phải đổi phương thuốc khác, hiện giờ chỉ có thể từ từ trừ bỏ độc tính." – Tứ phu nhân mặt mày ủ ê nói.
Nam Kính Trần lại nói – "Đã như vậy thì cứ thay đổi. Mấy thứ thuốc kia phụ thân dùng mà mãi tình hình vẫn chẳng khá lên, tóc rụng càng lúc càng nhiều. Có điều độc vẫn còn ở trong cơ thể phụ thân, nếu để thời gian trôi qua lâu liệu có tốt hay không?"
"Nếu dùng dược liệu có công năng mạnh thì có thể mau giải độc, nhưng chỉ sợ thân thể Nam lão gia uống vào không tiêu hóa nổi. Vẫn là nên chậm rãi một chút, từ từ giải độc. Độc dược kia ở trong cơ thể đã lâu, bây giờ chỉ cần ngăn chặn không cho phát tác thêm thì ở trong cơ thể thêm ít lâu cũng không khác biệt mấy."
Nam Kính do dự một chút rồi gật đầu – "Tốt lắm! Vậy xin Hàn công tử hãy viết phương thuốc đi, ta sẽ cho người đi bốc thuốc ngay."
Ta gật đầu đến bên bàn viết ra các loại dược với phân lượng cụ thể giao cho Nam Kính Trần. Tiểu cô nương trong lòng Nam Kính Trần tò mò đưa tay định lấy đơn thuốc, Nam Kính Trần vội đưa sang cho Hàm Châu, bảo hắn nhanh chóng đi bốc thuốc, rồi quay sang dỗ dành muội muội đang khóc vì không thể có được thứ mình muốn – "Địch Nhi ngoan, đó là đơn thuốc của phụ thân, không phải đồ chơi. Ca ca cho muội thứ khác được không?" – vừa nói vừa lấy từ trong áo ra một cái hà bao đưa cho nó. Tiểu cô nương cầm lấy hà bao nhìn một hồi rồi ném xuống đất, lắc lắc đầu tỏ ý không chịu. Nam Kính Trần không còn cách nào phải mang muội muội trả cho mẫu thân – "Mẫu thân, người dỗ nó đi, hài nhi dỗ không được."
Tiểu cô nương nép vào lòng mẫu thân thì càng khóc to hơn, mặc kệ Tứ phu nhân dỗ dành thế nào cũng mang tất cả đồ vật ném xuống đất. Tứ phu chỉ còn biết thở dài – "Lão gia thật sự đã nuông chiều ngươi hóa hư rồi, sao lại có thể tùy hứng đến thế này chứ?"
Ta lãnh đạm nhìn tiểu cô nương ưa làm nũng ăn vạ này, lòng thầm nghĩ sớm muộn gì cũng trở thành Nam Nguyệt thứ hai. Mới ban đầu còn thấy nó đáng yêu, sau lại thành chán nản, chỉ nhìn quanh viện tử. Tề Viễn Quy và Thiết Cát vì tỏ rõ thân phận nên không có bước vào bên trong phòng mà chỉ đứng ở ngoài viện chờ. Lúc này Thiết Cát nhàm chán nhìn khắp một lượt còn Tề Viễn Quy dựa lưng vào cột nhắm mắt dưỡng thần. Ta đứng dậy đi ra ngoài hỏi chuyện Tề Viễn Quy – "Lôi Nhận và Tống Bách Qua vẫn còn ở trên thuyền phải không?"
"Dạ phải! Công tử muốn gọi họ đến đây sao?"
Ta lắc đầu – "Không cần! Viễn Quy, phiền ngươi chuyển hành lý của ta đến đây, có lẽ ta sẽ ở lại Nam phủ một thời gian, sau đó thay ta đa tạ nhà thuyền. Lôi Nhận và Tống Bách Qua tạm thời không cần lộ diện, càng ít người biết càng tốt. Có những việc chúng ta ngoài sáng không tiện làm, bọn họ ở trong tối không cần kiêng dè gì sẽ dễ dàng hơn. Bảo bọn họ đến phân cục của Thanh Liên sơn trang ở tạm ít hôm, nói với người ở đó là theo ta tới."
Tề Viễn Quy nghe xong gật đầu – "Thuộc hạ hiểu rõ. Vậy thuộc hạ lập tức thi hành, công tử bảo trọng chính mình."
Ta cũng gật đầu nhìn Tề Viễn Quy và Thiết Cát trao đổi một chút bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài.
–––
Tề Viễn Quy đi chưa bao lâu thì Hàm Châu vừa thở hổn hển vừa cầm thuốc quay về. Ta nhận lấy thuốc nhìn sang bếp lò đã bị đốt đến cháy đen – "Vậy còn siêu sắc thuốc thì sao?"
Hàm Châu nghĩ một lúc rồi nói – "Chắc là vẫn còn cái khác, để tiểu nhân đi tìm xem." – chốc lát sau ôm một cái siêu sắc thuốc quay lại hỏi – "Hàn công tử, cái này được chứ?"
Ta gật đầu nhận lấy siêu đem dược bỏ vào, cho thêm nước rồi đặt lên bếp. Nam Kính Trần ở một bên nhìn, mặt đầy buồn bực – "Hàn công tử làm sao mà chẳng thấy chút khói nào cả?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn rồi đưa tay chỉ một làn khói nhẹ đang bốc lên – "Đây không phải là khói sao?"
Nam Kính Trần cười cười, ngồi xổm xuống bên cạnh ta – "Nếu so với khói của ta thì cái này chẳng thể tính là khói."
Ta cũng cười – "Công tử quá khoa trương rồi." – Nam Kính Trần bật cười không nói gì.
Ta nghĩ ngợi một lúc, nhìn về phía Tứ phu nhân hỏi – "Đó là muội muội của công tử? Trông thật là dễ thương."
Nam Kính Trần nhìn thoáng qua cười – "Đúng vậy, đáng yêu lắm phải không? Địch Nhi năm nay được bốn tuổi, phụ thân rất thương nó, nó muốn gì cũng đều chiều theo nên đôi khí khó tránh khỏi có chút bá đạo. Nhưng nó vẫn còn nhỏ, lớn thêm một chút sẽ ổn cả thôi." – nói xong ảm đạm cười – "Bệnh tình của phụ thân chẳng biết bao giờ mới khá lên. Nhìn người như thế ta thực tình không thể chịu nổi."
Ta thản nhiên nói – "Hạ độc không phải là tội nhỏ, vì sao không đi báo quan để truy nã hung thủ?"
Nam Kính Trần môi giật giật cuối cùng chỉ hé được chút tươi cười khó coi – "Chuyện này nói ra thật đáng sợ. Phụ thân trước lúc hôn mê đã nói qua là không được báo quan, nếu không sẽ gây phiền phức lớn."
Ta liếc nhìn hắn một chút rồi lại cúi xuống xem siêu thuốc, nhẹ nhàng dùng quạt hương bồ quạt lửa. Phải rồi, đây là việc xấu trong nhà thì không nên lan truyền ra bên ngoài. Nam Tú Thiên là người rất sĩ diện lại càng không cho phép. Nhưng đáng tiếc, dù các người không báo quan thì chuyện này sớm đã đồn thổi đi khắp nơi rồi. Xem ra đây là chuyện Nam Tú Thiên không thể nào ngờ đến.
Đang nghĩ ngợi thì Hòa Ngạn từ ngoài bước vào, thấy ta và Nam Kính Trần cùng ngồi xổm trong viện sắc thuốc thì cước bộ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đến chỗ chúng ta. Ta thấy Hòa Ngạn đã trở lại liền đứng dậy chào hắn. Hòa Ngạn có vẻ rất mệt mỏi, mặt mày trắng bệch cả ra. Hắn vừa đến gần thì Nam Kính Trần đứng dậy nói – "Ngạn thúc, Hàn công tử đã chẩn mạch cho phụ thân, hiện đương sắc thuốc."
Hòa Ngạn gật đầu nhìn ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tứ phu nhân ôm Địch Nhi đến gần lo lắng hỏi – "Bên Ngân Tiêu Lâu làm sao vậy? Có gì nghiêm trọng à?"
Hòa Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười – "Tứ tỷ đừng bận tâm, ta sẽ xử lý mọi chuyện."
Địch Nhi cười đưa tay níu lấy Hòa Ngạn, Hòa Ngạn cũng ôn nhu nựng nịu con bé – "Tứ tỷ, ta và Hàn công tử có chút chuyện cần nói với nhau, lúc khác chúng ta lại bàn tiếp."
Ta mỉm cười mang quạt hương bồ giao cho Nam Kính Trần, dặn dò – "Chú ý kẻo cháy, đừng tạo ra loại khói đen như ban nãy nữa. Chờ nước cạn chút thì nhỏ lửa xuống, sắc thêm nửa canh giờ, nhớ thêm nước vào kẻo cháy hết. Sau khi sắc nhỏ lửa thêm nửa canh giờ thì đến tìm ta, còn có một nguyên liệu khác phải thêm vào."
Nam Kính Trần nghe cẩn thận rồi gật đầu.
–––
Đi theo Hòa Ngạn vào thư phòng, ta hơi có chút thất thần. Nơi này khi xưa là chỗ ta học tập cùng Hòa Ngạn. Lúc đó ta rất thích đến đây tiêu khiển bởi lẽ nơi này có rất nhiều thi thư, có thể giúp ta thêm hiểu biết về thế giới này. Cho nên Nam gia đối với ta lúc bây giờ chỉ là nơi này thôi.
"Ngồi đi, có muốn dùng trà không?" – Hòa Ngạn hỏi.
"Không cần đâu, ta không khát. Hòa thị quân muốn dùng trà sao?"
Hòa Ngạn lắc đầu, chỉ dùng tay chống trán tỏ ra rất mệt mỏi.
Ta bước đến ngồi ngay chiếc ghế trước mặt hắn – "Sự tình ở Ngân Tiêu Lâu xử lý không được ổn thỏa phải không?"
Hòa Ngạn ngẩng đầu nhìn ta – "Khê Nhi, ngươi vì sao lại về đây? – Hắn khẽ nhíu mày – "Nhiều năm qua ngươi đã ở đâu?"
"Hòa Ngạn vì cái gì mà cho rằng ta là Khê Nhi?"
"Ta cũng không rõ, chỉ là cảm nhận thấy thế. Khê Nhi, ngươi nói thật cho ta biết, Nam gia suy sụp nhanh như thế này có can hệ gì đến ngươi hay không?"
Ta chợt thấy nao lòng, sau đó nhịn không được thì bật cười lắc đầu nói – "Hòa Ngạn, ngươi đã thay đổi rồi."
Hòa Ngạn ngẩn ngơ một chốc, sau đó ngã người về phía sau, vẻ mặt đầy suy sụp – "Khê Nhi, xin chớ trách ta hoài nghi ngươi. Ngươi có lý do để làm vậy, hơn nữa ngươi lại có năng lực thế này. Ngân Tiêu Lâu không thể cứu vãn, nơi chống đỡ cuối cùng của Nam gia đã không còn nữa, sau này biết phải làm sao? Nam gia còn thiếu một món nợ rất lớn, Tú Thiên thì bệnh tật, bên dưới vẫn còn những người nhỏ tuổi và rất nhiều đầy tớ."
Ta lẳng lặng nhìn hắn – "Hòa Ngạn, ta nói một câu, ta không can dự vào việc này. Ta là bởi vì nghe người ta bàn tàn về sự tình Nam gia nên mới đến tìm hiểu một chút. Nếu ta không đến, khả dĩ Nam Tú Thiên chết đi thì những việc ta cần hỏi sẽ chẳng biết hỏi ai. Vậy nên ta mới đến."
Hòa Ngạn từ từ nhắm hai mắt thở dài đầy thống khổ
"Hòa Ngạn, đến lượt ta hỏi ngươi. Ngươi tại sao lại vì Nam Tú Thiên làm nhiều việc đến vậy? Bởi vì ngươi yêu hắn sao?" – ta bình tĩnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top