Chương 66+67

Chương 66: "Tiểu Sở chết rồi?"

Edit: Giãn Diện.

***

Tô Tiện tu luyện âm luật từ nhỏ, rất quen thuộc với cầm khúc. Khi nghe Tây Môn Nguyệt gảy đàn nàng liền biết ngay bà ấy là người rất có am hiểu về âm luật.

"Đẹp thật." Bước vào cửa lớn, Tô Tiện không khỏi bật lên lời khen ngợi.

Sở Khinh Tửu đi theo Tô Tiện, đôi mắt hướng về phía đình viện. Dáng vẻ Tây Môn Nguyệt đánh đàn như tiên tử dưới trăng khiến hắn bất chợt nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước. Hắn cười khẽ nói: "Tất nhiên, cầm khúc của ta là dì Nguyệt dạy đó, lúc đó bà còn khen ta thiên phú không tệ, tiếng đàn tinh túy không thua gì bà ấy."

Tô Tiện im lặng, quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu.

Sở Khinh Tửu cảm nhận được ánh nhìn của nàng, thản nhiên nhìn lại, không có nét nào là hổ thẹn.

"..." Tô Tiện nhớ tiếng đàn năm đó của Sở Khinh Tửu ở Huyền Nguyệt giáo đáng sợ biết mấy, làm nàng hối hận suốt mấy năm vì cho hắn mượn đàn. Nay nàng bắt đầu thấy nghi ngờ phải chăng Sở Khinh Tửu cố ý đàn như vậy bao năm qua, hay là sở thích của Tây Môn Nguyệt quá độc đáo.

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn cũng đã dừng lại. Tây Môn Nguyệt phát hiện Tô Tiện đang đứng bên ngoài, bà ấy bỏ tay xuống, tà áo khẽ tung bay, cụp mắt nói: "Có chuyện gì vào đây rồi nói."

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu nhìn nhau, chậm rãi bước vào trong viện.

Ở ngoài viện có người Thiên Cương Minh canh giữ nhưng trong viện thì không có, chẳng biết Tây Môn Nguyệt đã dùng cách gì đuổi họ đi. Ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Tô Tiện, nhanh chóng nhớ ra nàng: "Ngươi là người cứu ta hôm nay."

"Vâng." Tô Tiện gật đầu. Ngoài miệng Tây Môn Nguyệt nói vậy nhưng thật ra không có ý nào là muốn cảm tạ nàng. Tô Tiện biết chuyện của Tây Môn Nguyệt, cũng đoán được sống chết đối với bà ấy chẳng qua chỉ là chuyện không đáng để tâm, trong mắt bà ấy, nàng cứu mình có khi còn là một chuyện dư thừa.

Có điều, tuy Tây Môn Nguyệt không hiền hòa với Tô Tiện nhưng cũng không ăn nói lạnh lùng. Bà ấy đứng dậy, ống tay áo dài dài phủ lên mặt đàn, dây đàn phát ra vài âm thanh khe khẽ. Tây Môn Nguyệt hỏi: "Ngươi tới tìm ta cũng vì ngọc bội?"

Không ngờ Tây Môn Nguyệt lại thẳng thắn, dứt khoát đến thế, Tô Tiện cũng không muốn giấu, trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy."

Tây Môn Nguyệt cười lạnh, khoanh tay nói: "Điều kiện của ta vẫn vậy, ai có thể đưa ta ra ngoài, giúp ta tìm Nam Trần, ta sẽ giao ngọc bội cho kẻ đó."

Tô Tiện trầm mặc, lại nghe thấy cái tên này.

Sở Khinh Tửu biết Tây Môn Nguyệt không nhìn thấy mình, ánh mắt hắn hơi tối, nói: "Nhiều năm như vậy, dì Nguyệt vẫn chưa buông bỏ được người đó."

Bà ấy vừa mở miệng là nói ra điều kiện này, xem ra đã nghĩ kỹ trước khi Tiểu Liễu và Phong Diêu Sở đến. Nói vậy, mặc dù để lấy được ngọc bội còn khó khăn hơn tưởng tượng nhiều nhưng tiết kiệm được chút nước bọt cũng tốt. Tô Tiện gật đầu nói: " Được."

Cả ngày hôm nay, Tô Tiện đã tìm hiểu những chuyện liên quan tới Tây Môn Nguyệt từ Sở Khinh Tửu. Đối với Thiên Cương Minh, Tây Môn Nguyệt là người sát hại Minh chủ đời trước Diệp Thiện nhưng Minh chủ lại chủ động yêu cầu không ai được động tới bà ấy. Như vậy, kết cục này vĩnh viễn không có lời giải.

Không bằng đưa người đi trước một bước, cũng không phải là chuyện xấu.

Tây Môn Nguyệt không ngờ đến đáp án như vậy, bà ấy hơi kinh ngạc trước câu trả lời đầy dứt khoát của Tô Tiện. Lần đầu tiên bà ấy mới ngước mắt, nghiêm túc quan sát nàng, trước mặt là một tiểu cô nương xinh xắn hoạt bát, không nhìn ra tu vi, trên người khoác y phục đệ tử Không Thiền Phái nhưng không hề toát ra dáng vẻ của một người tu đạo, mà giống một đại tiểu thư trong khuê phòng, chẳng màng thế sự. Đôi mắt nàng sáng rực, đối diện ánh mắt của Tây Môn Nguyệt, nét mặt điềm tĩnh, tự nhiên, Tây Môn Nguyệt thoáng do dự, cảm thấy phán đoán của bản thân có sai sót ở đâu đó.

Bà ấy thuận thế nhìn ra sau người Tô Tiện, một nam tử cao gầy đứng khuất trong bóng tối, toàn thân được bao bọc trong một bộ hắc y, trên mặt đeo mặt nạ thanh đồng, không nhìn ra tuổi tác, chưa từng mở miệng nói câu nào, nếu không phải Tây Môn Nguyệt cẩn thận xem xét e là chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, hắn đứng ở đấy, dường như đến cả hơi thở cũng không có.

Trong thoáng chốc Tây Môn Nguyệt không thể nhìn thấu hai người họ, bèn nói: "Nếu ta không nhìn nhầm thì trên người ngươi không có tu vi, ngươi định đưa ta ra ngoài bằng cách nào?"

Tây Môn Nguyệt nói không sai, hôm đó Tô Tiện đã sử dụng phần sức mạnh giáo chủ Huyền Nguyệt giáo đời trước truyền cho nàng để cứu Sở Khinh Tửu khỏi vực sâu Thất Hải, hiện tại tu vi vẫn chưa hồi phục. Trước đó giao thủ với Tiểu Liễu chẳng qua chỉ là mượn chút kỹ xảo che mắt thôi. Bây giờ nàng lại nói muốn cứu Tây Môn Nguyệt khỏi một nơi phòng vệ nghiêm ngặt như Thiên Cương Minh, không khác nào trò đùa trong mắt người khác.

Nhưng Tô Tiện biết mình không nói giỡn, nàng có rất nhiều cách cứu người ra ngoài, không nhất thiết phải có tu vi.

Huống chi bên cạnh nàng còn có một Sở Khinh Tửu cực kỳ quen thuộc địa hình Thiên Cương Minh.

"Ta có cách đưa các muội ra ngoài, muội chỉ cần đồng ý là được." Sở Khinh Tửu nói nhỏ với Tô Tiện.

Tô Tiện nhìn về phía Tây Môn Nguyệt: "Nếu ta làm được, bà có thể thực hiện lời hứa giao ngọc bội cho ta?"

Biểu cảm của Tô Tiện rất nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt. Tây Môn Nguyệt chuyên tâm ứng phó câu hỏi của nàng, thấp giọng đáp: "Ngươi phải cho ta biết nguyên nhân, tại sao ngươi phải có được ngọc bội? Hoặc là, ngươi tới Tứ Phương Thành vì cái gì?"

"Nghe nói người ở Tứ Phương Thành y thuật cao siêu, công pháp đặc biệt, có thể thi triển thuật kỳ hồn." Tô Tiện đáp.

Tây Môn Nguyệt bật cười, ánh mắt châm biếm nói: "Lời này của ngươi thật thú vị, người Tứ Phương Thành không phải ai ai cũng biết y thuật, chỉ là các ngươi nghĩ thế thôi."

"Vậy... thuật kỳ hồn thì sao?" Tô Tiện bình tĩnh hỏi, nhưng hai tay không tự chủ được túm chặt góc áo.

Nàng đến đây vì chuyện của Tứ Phương Thành, nàng cần một đáp án chính xác.

Tây Môn Nguyệt lại bật cười, nhìn Tô Tiện như vừa mới nghe một câu chuyện cười: "Thuật kỳ hồn? Chuyện nghịch thiên cải mệnh như vậy ngươi nghĩ rằng Tứ Phương Thành sẽ làm ư? Người chết cũng chết rồi, hồn phách, thân thể không còn, ngươi muốn để người sống lại thế nào?"

Lòng Tô Tiện rối như tơ vò, nghe xong câu nói của Tây Môn Nguyệt cả người càng như bị dìm trong ao nước lạnh lẽo. Nàng không chịu bỏ cuộc, nắm được trọng điểm trong lời của Tây Môn Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Bà nói Tứ Phương Thành không làm không có nghĩa là không làm được đúng không?"

"Có gì khác nhau? Ta nói rồi, người chết đến cả hồn phách cũng không còn, nhục thể cũng phân hủy, ngươi lấy cái gì để người ta sống lại?" Tây Môn Nguyệt lạnh lùng nói, "Huống hồ loại chuyện thế này, cho dù có thể thực hiện Tứ Phương thành cũng sẽ không giúp ngươi."

Trong lòng Tô Tiện cháy lên một tia hy vọng. Nàng nói tiếp: "Nếu ta nói hồn phách và thân thể vẫn còn thì sao?"

"A Tiện." Sở Khinh Tửu lên tiếng, biểu cảm của Tô Tiện bây giờ khiến hắn rất lo lắng.

Nhưng Tô Tiện không để ý tới hắn chỉ nhìn trân trân Tây Môn Nguyệt. Bà ấy nhíu mày nói: "Cái gì cơ?"

Tô Tiện không đáp, nàng lui về bên cạnh con rối Tiểu Sở, sau đó nắm tay Tiểu Sở dẫn đến trước mặt Tây Môn Nguyệt, cẩn thận tháo tấm mặt nạ trên mặt hắn, giọng điệu dò xét nói: "Nếu con rối này là thân thể đó thì sao?"

Tây Môn Nguyệt như mất đi năng lực ngôn ngữ.

Bà ấy không trả lời vì gương mặt của Tiểu Sở.

Sở Khinh Tửu có nhiều nét giống Yến phu nhân, đôi mắt lấp lánh ánh trăng, như khối ngọc tuyệt đẹp được điêu khắc tỉ mỉ, từng nét từng nét như bức họa. Trước kia Tô Tiện chỉ rao bán con rối giả này thôi mà dẫn đến biết bao nhiêu cô nương giành giật không thôi, thế là đủ biết dung mạo Sở Khinh Tửu xuất chúng cỡ nào.

Có điều rằng Tô Tiện nhận ra, Tây Môn Nguyệt im lặng là vì bà ấy đã biết thân phận của Tiểu Sở.

"Nếu có thể, ta hy vọng sau khi tìm được Nam Trần tiền bối, tiền bối người có thể đưa ngọc bội cho ta." Tô Tiện rũ mắt, thấp giọng nói, "Mặc kệ kết quả ra sao, Tứ Phương Thành có đáp ứng lời thỉnh cầu của ta hay không ta cũng phải thử một lần, nếu không thử ta không cách nào buông bỏ được."

Lúc Tô Tiện nói những lời này Sở Khinh Tửu vẫn luôn nhìn nàng.

Năm đó gặp gỡ Tô Tiện ở Huyền Nguyệt giáo, hắn chỉ cảm thấy nhất thời có hứng thú, cố ý trêu ghẹo nàng. Khi ấy hắn chẳng bao giớ nghĩ rằng, có một ngày tiểu cô nương ngây thơ chẳng hiểu chuyện ấy sẽ vì hắn mà thay đổi đến nhường này, một mình lang bạt khắp thiên hạ, trưởng thành thành Tô Tiện của hiện tại. Hắn cũng chưa từng nghĩ, tiểu cô nương ngày ấy sẽ vì mình mà đi đến bước đường này.

Mẫu thân rời khỏi Sở gia, bản thân trở thành cái bia để mọi người chỉ trích, không thể ngẩng cao đầu trong Sở gia, hắn từng oán hận ông trời đối xử không công bằng, nhưng sau khi gặp được Tô Tiện hắn không còn oán trách bất kỳ điều gì nữa.

Đời người chính là có được thứ này mất đi thứ kia, hắn có được Tô Tiện, mất đi tư cách oán trời trách đất.

Tô Tiện không nhìn thấy những tình cảm phức tạp trong mắt Sở Khinh Tửu, nàng vẫn nhìn Tây Môn Nguyệt muốn nghe đáp án của bà ấy. Tây Môn Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng mới tìm về âm thanh của chính mình, hơi nghẹn ngào hỏi Tô Tiện: "Tại sao... lại là nó?"

Tây Môn Nguyệt nhận ra Sở Khinh Tửu.

Trong lòng Tô Tiện kỳ thực có chút hỗn loạn, Tây Môn Nguyệt có địch ý với nàng, nàng đành giở thủ đoạn nho nhỏ, nếu bà ấy đã có quen biết với Sở Khinh Tửu, vậy thì để bà ấy biết người mình cần cứu là Sở Khinh Tửu có khi cơ hội đồng ý giúp đỡ càng tăng.

"Bà nhận ra huynh ấy." Không phải ngữ khí nghi vấn mà là khẳng định.

Tây Môn Nguyệt gật đầu, không dám tin tưởng hỏi: "Tiểu Sở chết rồi?"

"Ba năm trước bị trọng thương dưới tay cốc chủ Vô Ưu cốc, sau đó bị nhị gia của Sở gia hại chết, dìm xuống sông." Tô Tiện trần thuật lại câu chuyện, giọng điệu nặng nề, "Cả thiên hạ điều biết, chỉ là bà ở trong lao mấy năm nay có lẽ không rõ."

"Không ai nói với ta cả." Tây Môn Nguyệt lắc đầu, tựa hồ cuối cùng đã tiếp nhận được cái chết của Sở Khinh Tửu. Bà ấy thở dài, cười khổ nói, "Đứa trẻ đấy, ta luôn xem nó như con ruột của mình."

- Hết chương 66 -

Editor: Chương này hình như hơi buồn mọi người nhỉ?

-------oOo-------

Chương 67-

***

Edit: Giãn Diện.

***

Tô Tiện đang chờ câu trả lời của Tây Môn Nguyệt. Bà ấy ngồi ngơ ngẩn trước cây đàn, qua hồi lâu mới lên tiếng: "Ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Nếu ngươi có thể tìm thấy Nam Trần ta sẽ giao ngọc bội ra, còn những chuyện khác ngươi phải tự mình nghĩ cách, thành chủ có đồng ý giúp ngươi không ta cũng không giúp được."

Đối với Tây Môn Nguyệt mà nói, đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Tô Tiện gật đầu, nói vậy xem như Tây Môn Nguyệt đã đồng ý.

"Ngươi định bao giờ thì đưa ta đi?" Đôi mắt Tây Môn Nguyệt vẫn rơi trên mặt Tiểu Sở, chỉ thấp giọng hỏi.

Tô Tiện suy nghĩ giây lát rồi nói: " Tối mai."

"Được." Tây Môn Nguyệt gật đầu, "Giờ này tối mai ta đợi ngươi ở đây."

Cuối cùng chuyện cũng giải quyết xong, Tô Tiện thầm thở phào một hơi. Nàng nắm tay Tiểu Sở chuẩn bị ra về thì Tây Môn Nguyệt bất chợt gọi giật lại, dường như có lời muốn nói.

Tô Tiện biết bà ấy muốn hỏi gì, nói: "Sở Khinh Tửu tự nguyện biến thành con rối vì ta, ta thích huynh ấy cho nên ta phải cứu huynh ấy bằng mọi giá." Ánh mắt Tô Tiện dán trên người Sở Khinh Tửu.

Mấy ngày nay Tô Tiện toàn đột ngột thốt lên những câu đại loại như vậy, may là Sở Khinh Tửu là hồn phách không biết đỏ mặt. Hắn ngẩn người một lúc, nói nhỏ: "Sao lại nói mấy lời này trước mặt dì Nguyệt..."

Đối với Tô Tiện nói trước mặt ai mà chẳng giống nhau, nàng nói vậy là để Sở Khinh Tửu nghe.

Tây Môn Nguyệt đã sớm đoán ra quan hệ giữa Tô Tiện và Sở Khinh Tửu, nên không kinh ngạc mấy. Bà ấy khẽ gật đầu, thở dài nói: "Ta biết rồi."

Chỉ mấy chốc mà phải tiếp nhận nhiều sự việc như vậy, Tây Môn Nguyệt vẫn chưa bình ổn được tâm tình của mình. Tô Tiện không nhiều lời nữa, nắm tay Tiểu Sở tới khỏi căn viện.

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đi thẳng về phòng, Tô Tiện đóng cửa, mặt mày giãn ra, nói với Sở Khinh Tửu: "Huynh có cách đưa người ra ngoài thật à?"

"Ừ, lúc nhỏ ta thường xuyên ở lại Thiên Cương Minh, có những lúc muốn xuống núi làm việc, Diệp thúc thúc không cho ta chỉ có thể tự nghĩ cách." Sở Khinh Tửu nhướng mày, "Diệp thúc thúc còn không biết ta xuống núi bằng cách nào nữa là, cả Thiên Cương Minh chỉ có vài ba người biết được bí mật này."

Lúc đó Sở Khinh Tửu còn nhỏ, có chuyện gì mà phải giấu Diệp Minh chủ xuống núi chứ?

Thấy cách nói chuyện đường hoàng của hắn như vậy chắc là lén lút xuống núi đi chơi rồi.

Tô Tiện gật đầu, nói: "Sau khi rời khỏi Thiên Cương Minh vậy chúng ta đi đâu tìm người tên Nam Trần kia?"

"Ta từng nghe dì Nguyệt nói, Nam Trần rất có hứng thú với chuyện của Ma Môn, y vẫn luôn điều tra chuyện của Ma môn hai ngàn năm trước. Khi đó dì Nguyệt và Nam Trần chia tay cũng vì Nam Trần muốn đến vị trí cũ của Ma môn điều tra chút chuyện. Ta nghĩ chúng ta có thể đi đến đó thử xem, có lẽ sẽ tìm ra manh mối gì đó không chừng." Sở Khinh Tửu chợt dừng lại, nhìn sang Tô Tiện. Tô Tiện trông thấy vẻ mặt dị thường của hắn bèn hỏi: "Sao thế?"

Sở Khinh Tửu lắc đầu: "Trước đó, muội nói cho ta biết tu vi của muội khi nào mới hồi phục?"

Tô Tiện nghĩ ngợi: "Nhanh nhất là nửa tháng."

Sở Khinh Tửu chau mày: "Nếu chúng ta phải tới Ma môn địa cung điều tra, tình trạng của muội bây giờ ta không được yên tâm lắm. Trong địa cung có cơ quan yêu thú gì không cũng khó nói, nếu thật sự xảy ra chuyện, muội không có tu vi có chạy cũng không thoát."

"Đừng lo, đến khi chúng ta đến nơi chắc tu vi của ta cũng hồi phục kha khá rồi." Lúc xưa, giáo chủ Huyền Nguyệt giáo từng đưa Tô Tiện đến rất nhiều nơi liên quan đến Ma môn, trong đó có vực sâu Thất Hải, đương nhiên cũng bao gồm cả Ma môn địa cung. Nhưng khi đó nghĩa phụ chỉ dẫn nàng đến trước cửa địa cung, không bước vào trong.

Tô Tiện còn nhớ rất rõ ánh mắt của nghĩa phụ khi đứng trước cửa lớn địa cung. Y nói, vị trí của địa cung chính là nơi cánh cửa Ma giới mở ra, nếu thật sự có ngày cánh cửa ấy mở ra lần nữa chúng yêu ma có thể quay về Ma giới, cánh cửa đó nằm ở ngay trong địa cung.

Y nói rồi sẽ có một ngày, bọn họ có thể trở về phía bên kia cánh cửa. Y theo những yêu quái khác đến Nhân giới khi còn rất nhỏ, nay đã vẻn vẹn hai ngàn năm.

Năm ấy Tô Tiện chỉ mới là tiểu cô nương mấy tuổi, đối với mấy lời nghĩa phụ nói câu hiểu câu không. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy nghĩa phụ sắp rời đi rồi, vì khi nói những lời đó ánh mắt y tràn ngập mong đợi. Nàng nghĩ cái ngày ấy chắc cũng không còn xa nữa.

Nàng cũng từng hỏi nghĩa phụ rốt cuộc thì cánh cửa Ma giới bao giờ mới mở ra, nghĩa phụ chỉ nói đợi thời cơ đến tất nhiên sẽ mở. Tô Tiện rất muốn xuống địa cung xem xem nơi đó trông như thế nào, nhưng nghĩa phụ ngăn cản nàng, nói rằng nàng không thể vào địa cung, thời cơ chưa đến nàng không thể vào.

Nhưng tại sao không thể thì nghĩa phụ không nói.

Thời gian đã qua lâu như vậy, Tô Tiện nghĩ đến đây, không chút do dự nói: "Ta về thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta đi đón tiểu hồ ly rồi khởi hành đến Ma môn địa cung tìm người."

Thời cơ mà nghĩa phụ nói là khi nào, Tô Tiện không biết, hoặc có khi bây giờ chính là thời cơ đã nói, Tô Tiện không muốn vì mấy câu nghĩa phụ nói năm xưa mà từ bỏ việc phục sinh Sở Khinh Tửu, nên nàng không đề cập chuyện này với hắn.

Qua một đêm, ngày hôm sau, Tô Tiện đến địa điểm đã hẹn với tiểu hồ ly ngoài Hồng Hoang trận.

"Con hồ ly đó có tới thật không?" Sở Khinh Tửu đứng dưới ô của Tô Tiện hỏi.

Thực ra Tô Tiện cũng không chắc nó có tới hay không, có khi nó hối hận rồi cũng nên. Nàng lắc đầu không nói, Sở Khinh Tửu nói tiếp: "Không tới cũng tốt, tự nhiên nó giao nội đan cho muội, còn đối tốt với muội như vậy, cảm thấy hơi là lạ."

Tô Tiện cũng không rõ tại sao hồ ly trắng đó lại đối xử tốt với mình như thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nó không có ác ý.

Không lâu sau, hàng cây trước mặt chợt loạt soạt mấy tiếng, hai người cùng quay đầu nhìn về phía bụi cây, sau đó một con hồ ly trắng chui đầu ra. Không đợi Tô Tiện mở miệng gọi, nó kêu lên vài tiếng, biến thành một cục bông màu tuyết trắng nhảy vào lòng Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu nhìn con hồ ly đang nằm trong lòng Tô Tiện, khẽ liếm láp mu bàn tay nàng, hắn quay lưng đi, thấp giọng nói: "Đón hồ ly rồi chúng ta đi bố trận thôi."

"Được." Tô Tiện đáp. Tối nay bọn họ phải đưa Tây Môn Nguyệt rời khỏi, tuy Sở Khinh Tửu biết mật đạo nhưng vẫn phải đề phòng kinh động đến người khác. Tối qua Sở Khinh Tửu dạy cho Tô Tiện một trận pháp có thể tạm thời ẩn giấu tiếng động bên trong trận, không khiến người ta chú ý. Tô Tiện phải bố trí xong trận pháp trong căn viện của Tây Môn Nguyệt trước khi trời sụp tối, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa người đi.

Tô Tiện gật đầu, ôm tiểu hồ ly đến ngoài viện Tây Môn Nguyệt, chợt Sở Khinh Tửu dừng bước.

Tô Tiện đưa mắt nhìn hắn, Sở Khinh Tửu có chút do dự, đưa tay chỉ chỉ con hồ ly mặt đầy sung sướng nằm trong lòng nàng. Sắc mặt hắn đặc biệt khó coi nói: "Đem theo con hồ ly háo sắc này cũng được nhưng để nó ở chỗ thân thể của ta đi." Hắn chỉ tay về phía con rối đứng đằng sau.

Tô Tiện hiểu ý, đặt tiểu hồ ly lên vai Tiểu Sở, để nó ngoan ngoãn nằm trên đó. Nàng quay người nói với Sở Khinh Tửu: "Vậy được chưa?"

Sở Khinh Tửu định nói đem vứt luôn con hồ ly này càng tốt nhưng hắn không thể trực tiếp nói ra, chỉ miễn cưỡng gật đầu nói: "Cứ vậy đi."

Hai người bắt đầu bố trận, căn viện của Tây Môn Nguyệt khá là rộng, muốn bố trí hoàn chỉnh trận pháp phải mất một khoảng thời gian và sức lực. Tô Tiện tránh khỏi tuần tra của các đệ tử Thiên Cương Minh, dán phù chú lên mỗi vị trí mà Sở Khinh Tửu chỉ định.

Những tấm phù ấy giống hệt những tấm Tiểu Liễu đã dán ở Cương Phong tháp, sau khi khởi động trận pháp chúng sẽ tự cháy rụi, không để lại dấu vết để người ta phát hiện, làm vậy nhằm phòng ngừa sau khi bọn họ rời đi, bị Thiên Cương Minh tìm ta dấu vết đuổi theo.

Tô Tiện dán xong phù chú thì sắc trời cũng đã ngã tối. Nàng đứng dậy, xoa bóp cánh tay, thấp giọng nói: "Một khắc sau trận pháp sẽ khởi động, chúng ta..." Nàng nói được một nửa chợt khựng lại, bởi nàng tiếp xúc với ánh mắt của Sở Khinh Tửu.

Trước đó Tô Tiện bận dán bùa, Sở Khinh Tửu cũng không làm phiền nàng, nay việc đã xong, Sở Khinh Tửu mới quay đầu nhìn ra sau, nét mặt rất không vui vẻ nói: "Muội coi cái con đó làm ra chuyện gì rồi kìa!"

Tô Tiện quay mặt nhìn theo hướng chỉ của Sở Khinh Tửu. Bên đó, tiểu hồ ly quậy phá lung tung trên người con rối Tiểu Sở. Y sam trên người hắn bị kéo xuống một chút, cổ áo mở rộng, lồng ngực trắng bóc lộ ra.

Tô Tiện: "..." Đôi má Tô Tiện ửng hồng hiếm thấy. Tiểu hồ ly duỗi chân ra đạp đạp, cổ áo hắn càng mở rộng hơn, nhất thời Tô Tiện không biết nên khen hay phạt nó nữa.

"A Tiện!" Sở Khinh Tửu vô cùng uất ức lên tiếng.

Tô Tiện vội vã chạy lại ôm tiểu hồ ly xuống, nhìn bộ dạng thảm hại của Tiểu Sở chắc là bị con hồ ly này quậy một lúc lâu rồi. Nàng thả hồ ly xuống đất, nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho con rối. Lúc chỉnh đến cổ áo, ngón tay thoáng chạm vào lồng ngực hắn, xúc cảm lành lạnh khiến tim nàng không khỏi run lên. Nàng không nhìn Sở Khinh Tửu, nói với hắn: "Huynh đang giận à?"

Sở Khinh Tửu nghiêm túc gật đầu: "Phải." Thật ra hắn cũng không tức giận lắm đâu, chỉ là muốn đánh cho con hồ ly này một trận no đòn thôi.

Tô Tiện nhón chân, khẽ hôn lên khóe môi Tiểu Sở, cười nói: "Vậy hết giận chưa?"

Sở Khinh Tửu: "..." bớt giận rồi.

Tô Tiện đã chỉnh lý xong y phục cho Tiểu Sở, xem như chưa xảy ra chuyện gì nói với Sở Khinh Tửu: "Chúng ta đi đón dì Nguyệt thôi."

Sở Khinh Tửu ho một tiếng, gật đầu bước theo nàng.

Trận pháp này quả là rất có tác dụng, sau khi gặp Tây Môn Nguyệt bọn họ nhanh chóng rời khỏi căn viện, đi về hướng Cương Phong tháp, đệ tử đi tuần tra xung quanh rất nhiều nhưng chẳng ai phát hiện ra bọn họ.

- Hết chương 67 -

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tienhiep