Chương 3 - Sinh nhật

Ngày mai là sinh nhật Nhất Bác.

Tiêu Chiến sau khi biết được tin này sau khi lướt qua danh sách học sinh liền cuống cuồng lên. Sinh nhật cận kề như thế, thế mà tiểu bằng hữu lại không báo cho anh một tiếng. Muốn làm anh tức chết à? Không có quà rồi lại ăn vạ?

Dựa vào một chút ít hiểu biết của anh về cậu bé này, Tiêu Chiến cảm thấy đầu như quay chong chóng, không biết phải tặng cái gì cho hợp.

Sống đơn giản một tí vậy. Thôi thì tặng bánh kem, vừa ngon vừa đẹp lại còn có thể ăn được nha.

.

Chiều đến tan học, Tiêu Chiến nhắn tin gửi Nhất Bác.

xiaozhan.1005
Chiều nay anh đi ra ngoài với bạn rồi
Không có trong phòng
Em về kí túc xá trước đi

Xong, anh liền gọi cho tỷ tỷ thân thiết.

"Tỷ, chiều nay tỷ rảnh không?"

"Chiến Chiến? Chuyện gì vậy em?" Giọng Tuyên Lộ ở đầu dây bên kia vang lên.

Tuyên Lộ là đồng nghiệp của Tiêu Chiến những ngày anh còn làm phụ bếp trong nhà hàng. Cô là người tài sắc vẹn toàn. Vẻ đẹp yêu kiều, dáng người thon gọn cao ráo cùng ngũ quan thanh tú. Tuyên Lộ còn đặc biệt nấu ăn giỏi, ngon nên năm anh làm phụ bếp, cô cũng chỉ dạy cho anh rất nhiều. Sau đó cô cũng chính là người đồng hành cùng anh lên Bắc Kinh, giúp anh đi tìm việc làm. Hai người vốn đã thân nay còn thân hơn.

"Đi chợ với em." 

"Ơ thằng này, sao hôm nay tự dưng rủ chị đi chợ vậy? Chuyện gì à?" Tuyên Lộ có chút khó hiểu, rõ ràng bình thường lúc nào cô gọi điện đến rủ đi cafe đều viện lí do lí trấu nào là em bận tối tăm mặt mày, để rồi mấy tháng chưa thấy mặt đâu.

"Thì chị cứ qua đi, rồi em nói cho chị nghe sau. Chị đến siêu thị gần nhà em nha."

"Ơ...?" Tuyên Lộ chưa kịp nói hết câu thì Tiêu Chiến đã cúp máy.

Thằng nhóc này, hôm nay có chuyện gì mà giọng hối thúc thế kia?

.

"Tỷ ơi, bên này!" Tiêu Chiến trông thấy Tuyên Lộ từ xa liền ra sức vẫy tay, thu hút sự chú ý của cô, sợ cô không tìm thấy mình còn hét lớn.

Tuyên Lộ mỉm cười, chạy về phía Tiêu Chiến.

"Hôm nay em làm gì kêu chị ra đây thế?" 

"Em muốn làm bánh kem."

"Sinh nhật ai à?" 

"Ừm."

"Để Tiêu Chiến của chị đích thân xuống bếp làm bánh kem, người đó chắc phải quan trọng lắm ha. Bạn gái hả?" Tuyên Lộ đăm chiêu nhìn cậu.

"Không không không." Hai chữ 'bạn gái' này làm anh giật mình. Không phải bạn gái đâu chị ơi, là một chú cún rất dính người.

Tuyên Lộ bị dáng vẻ luống cuống này của Tiêu Chiến làm cho bật cười. Cô khua khua tay bảo "Thôi đi." rồi kéo anh một mạch vào siêu thị.

.

Vương Nhất Bác vừa tan học liền nghe tiếng thông báo từ điện thoại vang lên. Cậu cau mày, tay tìm đến chiếc điện thoại trong balo rồi lấy ra xem.

Là tin nhắn của Chiến ca.

Đi ra ngoài với bạn? Không có trong phòng?

Vương Nhất Bác đen mặt, cậu còn nhớ anh bảo là không có bạn bè nhiều ở thành phố này, sao lại có thể hẹn đi chơi bời với bạn được?

Càng nghĩ càng khó hiểu.

Nhất Bác thở dài một cái, giậm chân đi về kí túc xá. Không gặp thì không gặp thôi.

Nhưng mà chính tâm lại không bình tĩnh như vậy. Cậu có chút nhớ anh rồi.

.

"Muốn làm bánh kem như nào hả Tiêu Chiến?" Tuyên Lộ quay sang hỏi anh.

"Đơn giản thôi chị ơi. Quan trọng là có thành ý là được rồi." Tiêu Chiến không nhìn Tuyên Lộ mà đáp, tay đang nhanh nhảu lựa nguyên liệu cơ bản.

"Đơn giản mà thằng nhóc cậu kêu tôi đường xá xa xôi chạy đi đến đây tìm cậu hả?" Tuyên Lộ vừa nói vừa tức giận nhéo tai cậu. Cô thừa biết tài năng của cậu nhóc này đến đâu, một cái bánh kem đơn giản cũng không làm khó được cậu.

"Tha cho em tỷ ơi. Em cũng là muốn tỷ giúp em trang trí bánh một tí thôi mà." Tiêu Chiến vừa là oai oái vừa khua tay giải thích.

"Ngày xưa nhớ cậu trang trí khéo tay lắm mà? Hả?" Tuyên Lộ nghe anh giải thích xong lại càng tức giận. Rõ ràng là dân thiết kế, lí do kiểu gì vậy cơ chứ?

"Muốn cùng tỷ gặp mặt ôn lại chuyện xưa thôi mà." Tiêu Chiến bĩu môi dáng vẻ uỷ khuất nhìn vị tỷ tỷ đáng kính trước mặt.

"Coi như cậu có lòng." Tuyên Lộ ghét bỏ buông tay ra, thở phắt một hơi rồi đẩy chiếc xe chở đống đồ lỉnh kỉnh về quầy thanh toán.

.

Vương Nhất Bác đang lái con xe moto yêu quý chạy vòng quanh thành phố cho bõ tức.

Thế nào lại lái ngang qua siêu thị Tiêu Chiến đang mua đồ. Ngặt nỗi, cậu vừa đến đúng lúc Tiêu Chiến cùng Tuyên Lộ bước ra. Vì đứng từ xa, nên Nhất Bác cũng chỉ thấy mấy túi đồ trên tay Tiêu Chiến. Còn nữa, nụ cười của anh. 

Có vẻ anh và người đó nói chuyện rất thú vị, rất hăng hái và vui vẻ.

Bây giờ Nhất Bác mới ngớ ra, hoá ra anh đi cùng bạn gái.

Nghĩ lại liền có chút buồn tủi, có bạn gái mà lại không nói với cậu. Hại cậu ngày nào cũng hớn ha hớn hở chạy đi tìm anh nói chuyện, đâu biết lại phí phạm thời gian của anh với người yêu thế này.

Nhưng mà so với tủi thân, Vương Nhất Bác lại càng cảm thấy tức giận. Còn nguyên do vì đâu thì cậu cũng không rõ.

Hai tay vô thức siết chặt tay lái, Nhất Bác buông ra một câu chửi thề rồi rồ ga phóng đi.

Tình tiết lãng mạn, vẫn là không nên xem thì hơn.

.

Tiêu Chiến cùng Tuyên Lộ dạo siêu thị cũng hơn 1 tiếng đồng hồ. Khi về đến nhà anh cũng đã 7 giờ tối. Hai người nhanh chóng bắt tay vào làm.

"Nhóc, đưa chị bịch bột." Tuyên Lộ đứng một bên sai bảo Tiêu Chiến. Anh tuyệt nhiên không cảm thấy phiền, còn rất vui vẻ là đằng khác. Dẫu sao bánh của tỷ tỷ làm ra ắt hẳn là ngon nhất.

"Sữa.", "Đường.", "Muối.", "Trứng gà.", Tuyên Lộ cứ chốc chốc lại bảo Tiêu Chiến lấy cái này cái nọ. 

"Nhóc con thảnh thơi quá nhỉ?" Cô vừa đứng trộn bột vừa mở miệng ra trêu chọc cậu. Nhưng mà dù gì làm việc với cậu này cũng không tồi, vừa biết cách nói chuyện, lại còn có thể làm cho cô hào hứng.

"Đâu có đâu có. Tỷ mệt thì cứ đưa em." Tiêu Chiến mỉm cười, còn vươn tay lên xoa xoa cái vai cho tỷ tỷ.

"Thôi khỏi. Đã làm rồi thì làm luôn. Đứng đó đợi bánh chín rồi đánh kem trang trí đi." Tuyên Lộ vừa nói xong đã nhanh tay đổ bột ra khuôn rồi cho vào lò nướng. Giờ mới để ý, nhà cậu nhóc này thiết bị cũng đầy đủ ghê.

"Dạ dạ dạ." Tiêu Chiến gật gù rồi bắt tay vào việc dọn dẹp nhà bếp.

"Chị ra ngoài xem TV, xong rồi thì ra ngoài luôn nhé." Tuyên Lộ khang khái bước ra phòng khác. Cô cũng có đến nhà anh vài lần, cũng chỉ là gặp mặt nói chuyện đơn thuần, như bạn bè ôn lại chuyện xưa; nên cũng có rành cấu trúc trong nhà.

"Vâng." Tiêu Chiến quay ra đáp lại rồi tiếp tục lau dọn.

.

Sau khi bánh kem chín, Tiêu Chiến lại vô cùng đau đầu, không biết phải trang trí như thế nào.

Cậu bạn nhỏ thích gì đây nhỉ?

"Em làm bánh cho người ta, mà không biết người ta thích cái gì?" Tuyên Lộ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi anh, cậu nhóc này, không biết thì làm kiểu gì đây? Còn chưa nói, lỡ người ta không thích đồ ngọt thì sao?

"Hình như em ấy thích moto, phải nói là rất thích luôn ấy chị." Lục lọi lại trí nhớ một tí, Tiêu Chiến nhớ hình như mỗi khi anh nhìn vào Weibo của cậu, thì toàn thấy moto. Trên Instagram cũng thế.

"Thì vẽ hình moto thôi." Tuyên Lộ cảm thán, cậu bé này không phải là ngày ngày thiết kế đến ngốc luôn rồi chứ? Biết sở thích rồi, còn phân vân cái gì nữa.

"À, ừ, dạ." Tiêu Chiến nghe thế thì liền cầm spatula lên phết lớp kem đầu tiên.

Sau, anh lại cầm túi bắt kem lên vẽ một chiếc moto nho nhỏ.

Tiểu bằng hữu còn thích gì nữa nhỉ?

À, hình như là nhảy, còn có trượt ván.

Tiêu Chiến bất giác cong môi cười rồi lại vẽ vẽ.

Cuối cùng là điểm thêm dòng chữ: '08.05 chúc Vương Nhất Bác sinh thần khoái lạc.'

Mọi biểu cảm của Tiêu Chiến đều bị Tuyên Lộ thu gọn trong tầm mắt. Kết luận thu được chính là: Cậu bé này yêu rồi!

Nhưng mà hơi sai sai, với ai thì thằng nhóc này chả cười hiền đến thế?

Thôi bỏ đi, nếu mà đúng thế thật, thì phận làm chị, cũng phải mừng cho em nó.

.

2 giờ sáng.

Vương Nhất Bác xoay qua xoay lại nãy giờ không ngủ được. 

Tiêu lão sư liệu có biết ngày mai là sinh nhật của mình không nhỉ?

Chắc không đâu, bận lo cho bạn gái mà. Càng nghĩ lại càng tức.

Khổ thân mình nhớ sinh nhật anh ấy.

.

Ít ra, không chỉ có một mình Nhất Bác thao thức, Tiêu Chiến cũng chả chợp mắt được tí nào. 

Suy đi tính lại, vẫn là cảm thấy, một cái bánh kem thôi chưa đủ. Vẫn là nên tặng thêm cái gì đó.

Không sao, sáng mai không có tiết, chạy đi mua gấp vậy.

.

Thế là sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến thức dậy vào 7 giờ sáng, ăn vội cái bánh mì, rồi đi bộ ra khu lưu niệm gần nhà.

Đi ra đến nơi, Tiêu Chiến mới thấy mình ngốc.

"What?" Mày ngu thật đấy Chiến Chiến ạ, thế mà lại nhớ nhầm giờ mở cửa. 

Hai tay đưa lên ôm đầu, quả là bất lực với bản thân.

Đi vô cũng không được, mà quay về cũng không xong. Đành ngồi chờ vậy.

.

Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, khi cánh cổng tiểu khu ấy mở ra, cũng là lúc Tiêu Chiến lao vào bên trong.

Hai mắt dáo dác tìm kiếm các gian hàng, xem xem có món đồ thích hợp hay không.

Nhưng những thứ mà anh thấy, chỉ toàn là đồ con gái. Sao chứ?!

Tiêu Chiến có chút muốn phát tiết, nhưng mà bản thân nghĩ thử tìm lại xem sao.

Kết quả, anh đi nang một sạp hàng, nhìn trúng một móc khoá mô hình moto.

Lại còn là màu xanh lá.

Tiểu bằng hữu bảo, màu xanh lá là màu cậu thích nhất.

Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều, lấy tiền từ trong ví ra đưa cho bà chủ, thành công mua được một món quà như ý.

Vậy là còn chờ đến buổi chiều nữa thôi.

.

Vương Nhất Bác cả ngày đi học hôm nay, tâm trạng rất không tốt.

Các bạn trong lớp liên tục hỏi han, "Cậu ốm à?", "Có chuyện gì không vui thế?", vân vân và mây mây. 

Đáp lại, chỉ có một khuôn mặt lạnh như băng. Các bạn thấy thế cũng không hỏi nữa, tự biết phận chớ lại gần mà quay về chỗ ngồi.

Chuông tan học vừa reo, Nhất Bác theo thói quen lấy điện thoại trong cặp ra chơi game.

Vừa mở lên lại thấy tin nhắn WeChat mới.

xiaozhan.1005
Nhóc con, chiều nay nhớ ghé phòng anh lấy chút đồ
Nhớ qua đấy nhé


Kì quái.

Hôm qua một tin nhắn cũng chả thấy đâu, hôm nay lại thân thân thiết thiết bảo mình qua phòng lấy đồ. Mình đâu có quên cái gì đâu nhỉ.

Não suy nghĩ là thế, nhưng mà cái chân vốn nhanh hơn cái não, chưa kịp trách móc Tiêu Chiến thì bản thân đã đứng trước cửa phòng làm việc của anh.

'Cốc cốc...' Vương Nhất Bác lấy tay gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Ai đấy?" Giọng nói của Tiêu Chiến từ bên trong vọng ra. Anh vừa mới nhắn tin đây mà, tiểu bằng hữu sẽ không đến nhanh như thế chứ?

"Em." 

"Vào đi." Chỉ một chữ thôi cũng đủ để anh nhận ra được đó là giọng nói của ai.

Vương Nhất Bác chỉ chờ có mỗi câu đấy, liền mở cửa bước vào, sau rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh.

"Đợi anh một chút." Tiêu Chiến đứng dậy trước con mắt khó hiểu của Nhất Bác, bước ra tắt đèn, kéo rèm cửa.

"Anh làm gì vậy?" Rốt cuộc con người này có bao nhiêu điểm lạ lẫm cơ chứ.

"..." Tiêu Chiến vẫn là giữ nguyên sự im lặng, trực tiếp bước đến tủ lạnh trong phòng làm việc, nhẹ nhàng lấy ra chiếc bánh kem anh đã chuẩn bị từ lâu.

Tay anh mò mẫm vào balo, lấy ra một hộp pháo bông que dành cho party cùng với chiếc bật lửa.

'Xèo!'  Thanh âm của pháo vang lên làm Nhất Bác có chút giật mình.

"Chuẩn bị cho em đấy! Thích không?" 

Dưới ánh sang le lói của từng que pháo, Vương Nhất Bác có thể thấy được anh đang mỉm cười với mình, một nụ cười rất tươi, lộ ra hai chiếc răng thỏ rất đáng yêu. 

Nhất Bác bất giác cảm thấy, trái tim mình có chút hỗn loạn, là bởi vì tiếng pháo tí tách bên tai, hay bởi vì nụ cười của người? Cậu cũng không biết nữa.

Khoé môi vô thức nâng lên, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả bằng lời.

"Ừm." Nhất Bác cảm thấy chưa bao giờ giọng mình nhẹ nhàng như lúc này.

"Đợi anh đốt nến nha." Tiêu Chiến cầm lấy chiếc bật lửa, đốt lên con số '20', một lần nữa thắp sáng trái tim Nhất Bác.

Nhờ ánh nến dịu nhẹ, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy hình vẽ moto nho nhỏ ở góc bánh kem, còn có một cậu thiếu niên dáng người cao ráo đang chơi chiếc ván trượt.

Anh như thế, mà lại nhớ sở thích của cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy viền mắt nóng lên, là bị anh làm cho cảm động phát khóc rồi.

"Khóc lóc cái gì, ước đi." Tiêu Chiến dù là dưới ánh nến mờ mờ ảo ảo cũng có thể thấy được viền mắt phiếm hồng của cậu nhóc này a. Không hiểu cảm động cái gì, chưa từng được tổ chức sinh nhật sao? Nghĩ đến đó, anh cũng cười một cái, xem như công sức bỏ ra không uổng.

 "Ừm." Không nhanh không chậm, Nhất Bác đem hai bàn tay của mình đan vào nhau, vô cùng thuần thục mà nhắm đôi mắt lại.

'Em ước, những sinh nhật sau này, vẫn sẽ có anh bên cạnh.'

Vương Nhất Bác hé mở mắt ra, liếc nhìn sang người kế bên. Anh nãy giờ vẫn là đang chăm chú nhìn mình.

Cậu kề môi xuống gần hai con số ấy, thổi một cái phù, ánh nến chợt tắt.

Căn phòng chợt trở nên tối om.

Vương Nhất Bác có chút giật mình, cũng là không nghĩ đến tình huống này, hoảng hoảng hốt hốt đem bàn tay lần mò đến bàn tay của người kế bên.

Xúc cảm mềm mại chạm vào lòng bàn tay khiến Nhất Bác thích thú. 

"Sợ rồi à? Để anh đi bật đèn." Trước khi rời khỏi ghế, anh còn sợ bạn nhỏ nghĩ lung tung, nghĩ anh sẽ bày trò chọc cậu, bèn tấy ngón cái xoa xoa mu bàn tay cậu, vỗ vỗ vài cái, xem như là an ủi.

Nhưng lại không biết, như thế này chính là làm cậu ngượng chín mặt.

'Bụp!'  Đèn trong căn phòng được bật lên. Tiêu Chiến cũng quay về chỗ ngồi, lục tìm món quà mình vừa mua sáng nay.

"Tặng em." Anh cầm lấy chiếc móc khoá, đung đưa trước mặt cậu.

"..." Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc móc khoá ấy, đặt vào lòng bàn tay, xoay đi xoay lại, nhìn ngắm nó như một bảo vật.

Lại không tự chủ được mà mỉm cười.

"Không phải hôm qua anh đi với bạn gái sao?" Nhưng ý vui chưa kịp lan dần ra khuôn mặt, Vương Nhất Bác lại nhớ đến khung cảnh cậu bắt gặp ngày hôm qua. 

Gương mặt Tiêu Chiến có chút cứng lại.

Trong mắt Nhất Bác, biểu cảm này, như là bị giật mình. Là anh ấy không muốn mình biết?

"Em thấy anh đi ra ở siêu thị?" Tiêu Chiến ngờ nghệch hỏi lại cậu, tiểu bằng hữu mà thấy thì đây còn gì là bất ngờ?

"Ừm, cùng với một cô gái, cười nói rất vui vẻ." Thực lòng cậu có chút muốn vả mình một cái thật đau. Rõ là dặn lòng không được nói như vậy, nhưng tim lại có chút gì đó thổn thức, muốn truy đến cùng.

"Ha ha ha!" Đáp lại cậu là tràng cười từ Tiêu Chiến. "Em... Đừng nói em nghĩ đó là bạn gái anh đấy nhé?" 

"Ừ." Ánh mắt lảng tránh, cố gắng quay đầu đi chỗ khác. Sai ư?

"Không phải đâu cún con, cô ấy là tỷ tỷ thân thiết của anh thôi, là đồng nghiệp, đồng nghiệp đấy. Anh có yêu đương bao giờ đâu mà em nói thế." Anh cười xoà, vươn tay vò rối mái tóc cậu trai trước mặt. 

"Là em nghĩ quá nhiều rồi." 

"Được rồi cún con, em đúng thật là có trí tưởng tượng phong phú đấy."

"Cún con?" Từ đó đến giờ, Vương Nhất Bác chưa từng thích ai gọi mình là cún con. Nhưng mà cậu để ý, hình như anh gọi cậu bằng danh xưng này cũng 3, 4 lần rồi. 

"À à à, là một danh xưng dành cho người thân thiết với mình trong tiếng Trùng Khánh. Em không thích, anh có thể không gọi nữa." 

"Không sao đâu, anh cứ gọi đi." Hai từ 'thân thiết' khiến Nhất Bác cảm thấy có chút lạ lẫm. Giữa đô thị phồn hoa đông người này, thực khó để có một ai ở bên bầu bạn, xem trọng cậu như vậy. Cũng là bởi vì, cậu quá chậm nhiệt, khiến người ta cứ ngỡ là lạnh lùng rồi tránh xa.

"Vậy thì... Cún con, ăn bánh kem đi." Anh chuyên chú lấy dao ra cắt một lát bánh kem cho cậu.

"Anh ăn trước đi." Khi dĩa bánh kem được đưa cho Nhất Bác, cậu là chìa về phía Tiêu Chiến.

'Miếng bánh kem đầu tiên của năm 20 tuổi, em muốn anh là người đầu tiên nếm thử.'

"Ừm, vậy anh không khách sáo." Tiêu Chiến nhận lấy dĩa cùng nĩa, rất ngon miệng mà xắn từng miếng bỏ vào miệng. Không hổ là tay nghề của tỷ tỷ, tuyệt hảo.

Nhất Bác nhìn dáng vẻ anh ăn ngon miệng như thế, lúc ăn còn không ý thức mà ngân nga bài ca chúc sinh nhật. 

Thật sự rất đáng yêu. Rất giống một chú thỏ ngon miệng mà ăn lấy củ cà rốt của nó.

"E hèm." Nhất Bác nhận thức được suy nghĩ của mình đôi phần biến thái.

"Em không ăn à?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt chờ mong, lại có chút uỷ khuất. Bánh kem ngon thế này, lại do chính tỷ tỷ làm, cậu lại không ăn. Anh buồn lắm đấy.

"Một chút thôi." Đối diện với ánh mắt chờ mong đó, Nhất Bác có chút không nỡ, không nỡ nói rằng mình không thích đồ ngọt, thậm chí là ghét bỏ.

"Đây, ăn phần còn lại của anh đi, dù gì anh cũng ăn không hết." Tiêu Chiến vô cùng tự nhiên mà đưa cậu cái dĩa cùng một nửa miếng bánh và một chiếc nĩa mới.

"..." Nhất Bác không nói gì, chỉ là cuối xuống ăn. Anh không ngại sao? Nhưng mà em ngại đấy.

"Ăn xong rồi về ngủ đi. Mang cái bánh kem về. Chia cho bạn cùng phòng cũng được. Anh ăn không hết đâu. Ăn nhiều sẽ mập lên cho mà xem, mập lên là xấu lắm đấy." Tiêu Chiến cẩn thận bỏ cái bánh kem vào một hộp nhựa anh chuẩn bị sẵn. 

"Anh mà cũng sợ xấu sao?" Dáng người cùng khuôn mặt rất đẹp mà. Vế sau hiển nhiên là không được nói ra.

"Sợ chứ. Ăn mau đi còn ngồi đây nói nhảm gì nữa hả nhóc con. Anh đây còn giáo án đó nha." Hai tay anh xuỳ xuỳ xua cậu, ý bảo ăn xong rồi lăn về kí túc, anh đây không có thời gian.

"Ừ." Nhất Bác cũng rất biết điều mà xử xong miếng bánh ấy, cho dĩa cùng nĩa dơ vào thùng rác, đem hộp bánh cùng món quà đi ra ngoài.

Trước khi ra còn bỏ lại một câu, "Cảm ơn anh."

.

Tối đó, Vương Nhất Bác không hề đụng đến cái bánh kem, giao phó hết cho đám bạn cùng phòng xử lý. Quả là những cái hố đen vũ trụ, chưa đầy 5 phút liền đem ổ bánh kem xử sạch.

Nhất Bác buồn chán nằm trên giường, mở điện thoại ra lướt Weibo.

Bỗng, một tin nhắn WeChat hiện lên.

xiaozhan.1005

Không cần phải cảm ơn anh đâu

Nếu em muốn,

Sinh nhật năm sau anh sẽ lại tổ chức

yibo.wang_85

Ừm

xiaozhan.1005

Hình như anh quên hát chúc sinh nhật em thì phải

yibo.wang_85

Không cần phiền thế đâu anh

xiaozhan.1005

Làm sao được?

Đã tổ chức rồi thì phải làm cho tới chứ

Hát chúc quan trọng lắm đấy

yibo.wang_85

Không cần đâu, thật đấy

Nếu anh thấy mệt thì phải đi nghỉ ngơi đi

Không cần gượng ép bản thân đâu

Ngủ ngon

xiaozhan.1005

🔈Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Wang Yibo, happy birthday to you

🔈Ngủ ngon, cún con.

Vương Nhất Bác rõ ràng bảo anh không cần gửi, thế mà vẫn cứ gửi. Cậu nhiều lúc có chút không hiểu vị ca ca này rồi.

Cậu lấy tai nghe ra, cắm vào, mở lên nghe thử.

Nếu như giọng nói thường ngày của anh là ôn như cùng nghiêm túc, thì giọng hát của anh lại dịu dàng, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, như được sưởi ấm giữa đêm đông lạnh giá.

Chưa bao giờ, Vương Nhất Bác được ai hát chúc mừng sinh nhật.

Trước đây, cha mẹ cậu luôn bôn ba đi làm xa, đi công tác, không có thời gian chúc mừng sinh nhật cho cậu.

Những gì họ làm được là gửi quà cáp về, cùng video clip. Thường rất ngắn, rất nhanh rồi tắt. Bởi vì họ bảo, họ rất bận.

Nhất Bác hoàn toàn có thể cảm thông được. Họ cũng là vì muốn kiếm tiền nuôi cậu khôn lớn, mới ngày ngày đi làm việc như thế.

Nên nhiều năm như vậy, riết rồi cũng quen.

Có vài năm, Vương Nhất Bác không hề tổ chức sinh nhật. Cứ xem ngày sinh nhật như những ngày khác bình bình ổn ổn trải qua.

Nhưng sinh nhật năm nay, lại có một người vì cậu mà làm nhiều như thế. Vì cậu làm ra một chiếc bánh kem, vì cậu mà tự tay đi chọn một món quà, cũng lại vì cậu mà cất giọng hát lên bài 'Happy birthday to you'.

Lặng lẽ khép đôi mắt lại, khoé môi bất giác cong lên, dùng âm lượng nhỏ nhất chỉ đủ để cậu nghe thấy cùng với chất giọng nhẹ nhàng êm ái nhất, 'Chiến ca, cảm ơn anh.'

Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh dành cho em.

________________

Mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ, ra nơi công cộng nhớ đeo khẩu trang.

Sức khoẻ là trên hết!!!!

*Cầu cho hai anh bình bình an an mà trải qua dịch bệnh. Mong hai anh chú ý đến sức khoẻ của bản thân, hảo hảo giữ gìn thân thể.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top