Cậu thích cậu ta à
Mười một giờ tối, Hứa Tùy vệ sinh cá nhân xong nằm xuống giường, cô đang xem thời khóa biểu của ngày thứ hai thì có đàn chị đến kiểm tra phòng. Ký túc chỉ có cô và Lương Sảng, còn Bách Du Nguyệt vẫn chưa quay về.
Bách Du Nguyệt chuyển vào từ ngày đầu tiên đã phân chia rạch ròi lãnh địa của mình, còn đặc biệt nhấn mạnh bản thân mắc bệnh sạch sẽ, dặn bọn cô không được để sát đồ bên cạnh đồ của cậu ta, cũng đừng động vào đồ của cậu ta.
Lương Sảng cũng từng phàn nàn, nhưng ngoài vấn đề đó ra thì Bách Du Nguyệt không có mâu thuẫn gì với bọn họ cả, dù sao cũng là bạn học cùng lớp nên cậu ấy cũng vẫn giúp đỡ.
Khi đàn chị khối trên đến kiểm tra phòng, Lương Sảng giả vờ kinh ngạc: "Ai da, em quên mất, giáo viên của bọn em có chuyện nên gọi cậu ấy ra ngoài, chắc cũng sắp quay về rồi đấy ạ. Chị à, như này có được không ạ, lát nữa cậu ấy về em bảo cậu ấy đến chỗ chị báo cáo lại."
"Được, vậy bọn em đi ngủ sớm đi." Đàn chị khối trên nói.
Sau khi tiễn đàn chị khối trên, Lương Sảng cảm thán: "Bách Du Nguyệt cũng to gan thật, đi hẹn hò muộn thế này rồi mà vẫn chưa chịu về."
Hứa Tùy bỏ di động xuống, trong đầu xuất hiện cảnh tượng thân mật của hai người đó lúc chập tối, đáy lòng như bị sợi tơ cuốn chặt khiến cô không hít thở nổi, cô rũ mi mắt: "Chắc là sắp về rồi."
Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, nhìn chiếc giường trống không phía đối diện rồi nói: "Nghe nói ngày mai bạn cùng phòng mới sẽ tới."
Khi ấy Hứa Tùy báo danh muộn nên bọn cô mới được phân vào ở chung một phòng, vẫn còn một chiếc giường để trống, nghe nói bạn học này bị ốm nên xin nghỉ một tháng, ngày mai mới đến.
"Nghe nói là Khoa Thú y, giải cứu động vật nhỏ, tốt biết bao. Sớm biết mình cũng lựa chọn chuyên ngành này, lúc đầu não mình bị úng nước mới chọn Khoa y học lâm sàng khổ sở như vậy. Còn chưa được một tháng mà tóc mình rụng nhiều kinh khủng khiếp, đợi tới lúc tốt nghiệp sợ là mình đã trở thành A Ca luôn rồi." Lương Sảng nói.
"Vậy... mình đặt cho cậu thuốc kích thích mọc tóc nhé?" Hứa Tùy nói.
"Ừ ừ, kamsamita!"* Lương Sảng thả tim với cô.
*Cảm ơn.
Hứa Tùy bật cười, tâm trạng khó chịu ban nãy đã vơi đi gần hết. Hai người nói chuyện, lúc này Bách Du Nguyệt đẩy cửa đi vào, Lương Sảng bảo cậu ta đi báo cáo, tâm trạng của Bách Du Nguyệt có vẻ rất tốt, còn nói "cảm ơn" với Lương Sảng.
Hôm sau, bạn cùng phòng mới giá đáo, sau lưng còn có hai người con trai xách theo vali lớn vali nhỏ. Bạn cùng phòng mới đeo kính râm, trên người đều là đồ hàng hiệu, hai người con trai đằng sau đang muốn đi theo vào trong.
Bạn cùng phòng mới lắc lắc ngón trỏ, ngữ khí nghiêm túc: "Phòng của con gái là nơi mấy tên đàn ông thối như các người có thể vào sao?"
Hai người con trai nghe vậy thì cứng đờ, xách hành lý bước lên trước không được, lùi ra sau cũng không xong. Bạn cùng phòng mới lôi mấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi xách ra đưa cho bọn họ, sảng khoái nói: "Để ở ngoài cửa đi."
"Được, cô Hồ, chúng tôi đi trước đây."
Trong phòng chỉ có một mình Hứa Tùy, cô đang đọc sách, nghe thấy tiếng động, cô gập sách lại bước qua phía đó: "Mình giúp cậu."
Sau khi hai người cùng nhau mang hành lý vào bên trong, bạn cùng phòng mới tháo kính râm, chớp mắt khoảng cách đã được kéo gần, cô ấy tự giới thiệu: "Chào cậu, mình là Hồ Thiến Tây, sinh viên lớp ba Khoa Thú y, cậu có thể gọi mình là Tây Tây."
Hứa Tùy bấy giờ mới nhìn rõ được diện mạo của cô ấy, tóc mái thẳng như trong manga, đôi mắt rất to, hai bên má phúng phính như em bé, vóc dáng có hơi mũm mĩm một chút, là một cô gái vừa cởi mở vừa đáng yêu.
"Hứa Tùy, sinh viên lớp một Khoa y học lâm sàng, cậu gọi mình thế nào cũng được." Hứa Tùy nói.
Đây là lần đầu tiên Hồ Thiến Tây xa nhà, vậy nên sắp xếp đồ đạc không được khoa học. Tới lúc lồng vỏ chăn còn tự chui tọt vào trong ga trải giường, vừa lồng vừa mắng không ngớt, đến cuối cùng cũng chẳng lồng thành công.
Hứa Tùy dở khóc dở cười, cô vỗ vào vai cô ấy: "Để mình giúp cậu."
Ga trải giường qua tay Hứa Tùy, chớp mắt đã trở nên vô cùng phẳng phiu. Sau khi dọn dẹp phòng xong, Hứa Tùy đi đăng ký thẻ trường với bạn cùng phòng mới để mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Từ đầu đến cuối Hứa Tùy đều không oán trách câu nào, Hồ Thiến Tây thoáng cái đã thích cô bạn bề ngoài nhìn có vẻ ngoan ngoãn, làm việc gì cũng tương đối đâu ra đấy này.
Từ đó, Hồ Thiến Tây trở thành đồ trang sức hình người vô hình bên cạnh Hứa Tùy, suốt ngày Tùy Tùy ngắn Tùy Tùy dài, còn cam chịu chia sẻ "ảnh khỏa thân" của idol cô ấy cho Hứa Tùy xem, nói văn vẻ thì là: Dưới sự chứng kiến của idol, cô ấy đã kết bạn được với một người bạn tốt.
Khóe môi Hứa Tùy rướn lên, cô cũng thích Hồ Thiến Tây, cô ấy vừa cởi mở vừa đáng yêu, sau này hai người cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Thứ sáu, khi Hứa Tùy và Lương Sảng ăn cơm trong nhà ăn của trường, cô nhớ đến người bạn Hồ Thiến Tây trong ký túc vẫn còn chưa ăn cơm, vậy là cô gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô ấy muốn ăn gì để cô mang về cho cô ấy một suất.
Gửi tin nhắn xong, Hứa Tùy bỏ di động xuống, chú tâm ăn cơm. Chưa được bao lâu thì Lương Sảng kích động đẩy cánh tay cô, hạ thấp giọng: "Chết tiệt! Cậu mau nhìn đi, bạn trai của Bách Du Nguyệt hiện thân rồi."
"Mẹ nó chứ, Châu Kinh Trạch."
Hứa Tùy đờ người, ngước đầu nhìn một cách máy móc, trong nhà ăn đầy ắp tiếng người ồn ào, vừa nhìn đã trông thấy anh. Bạn trai Bách Du Nguyệt đứng xếp hàng cùng cậu ta. Sau khi Bách Du Nguyệt lấy cơm xong, bưng khay cơm màu bạc xoay người.
Chàng trai đi bên trái, hai tay đút túi, dáng vẻ thờ ơ. Bách Du Nguyệt cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nói chuyện với anh, khi nhìn anh đôi mắt sáng rực như những ngôi sao. Chàng trai cúi đầu, không biết cậu ta nói gì, khóe môi cong lên tỏ ý trả lời.
Bỗng nhiên có người đi lướt qua suýt chút nữa đâm sầm vào Bách Du Nguyệt, chàng trai nhanh chóng giơ tay giữ chặt bả vai của cậu ta, nhíu mày dặn cậu ta chú ý nhìn đường.
Dạ dày Hứa Tùy bắt đầu chua loét, không ăn nổi thứ gì nữa, cô cụp mắt, cúi đầu nhai nốt cơm trong miệng, mùi vị thật tệ.
Hai người đó tìm một vị trí ngồi xuống, vừa khéo chéo ngay phía trước bọn cô, Hứa Tùy chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của anh.
Lương Sảng vẫn lặng lẽ nhìn hai người họ, chàng trai quá nổi bật, mới ngồi đó chưa bao lâu đã thu hút vô số ánh nhìn của người xung quanh.
Lương Sảng vừa nhìn vừa cảm thán: "Cậu xem, khóe miệng Bách Du Nguyệt sắp kéo ra tận sau gáy rồi, nhưng mà cũng phải thôi, nếu mình cũng có một người bạn trai vừa giỏi vừa đẹp trai như vậy, không vui đến chết mới lạ."
"Hôm nay là lần đầu tiên mình nhìn thấy Châu Kinh Trạch, nghe nói tốc độ thay bạn gái của cậu ta nhanh chóng mặt, ngắn nhất không quá một tháng, dài nhất không quá ba tháng, cậu đoán xem lần này Bách Du Nguyệt có thể ở bên cạnh cậu ta bao lâu?" Lương Sảng gẩy gẩy miếng đậu cô ve trong khay cơm, gương mặt nhiều chuyện hỏi cô.
"Sao cậu biết cậu ấy tên Châu Kinh Trạch?" Hứa Tùy không muốn đoán thời hạn bảo hành bạn gái của anh, thuận miệng hỏi một câu hỏi khác.
"Đó là điều đương nhiên, mình từng nói muốn tìm bạn trai là phi công đúng không? Thế nên mình đã sớm trà trộn vào trong diễn đàn của trường Đại học Kinh Hàng rồi, những tài liệu liên quan đến mấy nhân vật đẹp trai xuất chúng của trường bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay mình. Hơn nữa với cái tính cách phách lối của Bách Du Nguyệt, trong lớp có ai không biết cậu ta quen được một người bạn trai tài giỏi đâu." Lương Sảng dùng đũa khua khua giống như người kể chuyện: "Có muốn nghe mình kể lại một cách chi tiết không?"
Hứa Tùy mỉm cười, không tiếp lời.
"Châu Kinh Trạch, đẹp trai, chiều cao 185cm, sinh viên năm nhất chuyên ngành Kỹ thuật Hàng không Đại học Hàng không Vũ trụ Kinh Bắc, cậu có biết điểm lợi hại của người này là ở đâu không?" Lương Sảng đưa ra câu hỏi, muốn tương tác với khán giả của mình.
Hứa Tùy phối hợp lắc lắc đầu, Lương Sảng nói tiếp: "Nghe nói mẹ cậu ta là nghệ sỹ kéo đàn Cello nổi tiếng, còn bố hình như là làm ăn buôn bán. Mình nghe nói khi còn học cấp ba, cậu ta vốn dĩ là học sinh chuyên nghệ thuật âm nhạc, học kéo đàn Cello, sau khi kết thúc kỳ thi đại học chuẩn bị qua Áo học chuyên sâu về âm nhạc, kết quả cậu đoán xem?"
"Cậu ta đột ngột thay đổi ý định, lựa chọn ở lại trong nước học lái máy bay. Với thân phận sinh viên văn hóa, đã thi đỗ vào trường Đại học Kinh Hàng với số điểm xuất sắc." Lương Sảng nói.
"Ông ngoại của cậu ta là Kỹ sư chế tạo máy bay quốc gia, nhưng mà hiện tại đã nghỉ hưu mấy năm rồi, bà ngoại là giáo sư âm nhạc trường cấp ba. Bối cảnh như vậy, cảm giác cậu ta học cái gì cũng sẽ không hề yếu kém." Lương Sảng vừa nói vừa thở dài: "Thật sự ngưỡng mộ kiểu người như vậy, làm việc gì cũng vừa giỏi vừa dễ dàng."
"Cậu cũng giỏi mà, mỗi tội tóc hơi ít một chút." Hứa tùy an ủi nói.
Lương Sảng phì cười, cô ấy không ngờ trông Hứa Tùy ngoan ngoãn như vậy mà cũng biết pha trò. Lương Sảng lại nhớ ra một chuyện nữa, thấp giọng nói: "Mình đọc được trên Tieba, trước lúc thi đại học Châu Kinh Trạch vì để vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe mà đã đặc biệt đi tẩy hình xăm. Nhưng mình cảm thấy không thật lắm, chắc là bốc phét."
"Không phải đâu, là thật đấy." Hứa Tùy đột nhiên lên tiếng, ngữ khí kiên định.
Lương Sảng ngẩn người, sau đó nháy mắt với cô: "Sao cậu biết là thật? Không lẽ cậu cũng lặng lẽ theo dõi cậu ta, cậu thích cậu ta à?"
Bị người ta vô tình đâm thủng nỗi lòng của người thiếu nữ, Hứa Tùy đang uống nước, nghe vậy liền bị sặc, ho lấy ho để, gương mặt đỏ bừng. Lương Sảng vội vàng giơ tay phẩy phẩy giúp cô thông khí.
Hứa Tùy và Châu Kinh Trạch đều học ở Thiên Trung, hai người là bạn học cùng lớp, cô thật sự không có ý giấu giếm, nhưng giải thích thì có hơi rắc rối.
Huống hồ cô nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có lẽ Châu Kinh Trạch không còn nhớ cô nữa.
Hứa Tùy nhìn hai người ngồi phía trước, Bách Du Nguyệt đang ăn cơm, Châu Kinh Trạch uể oải dựa ra sau ghế cầm di động cúi đầu chơi game, thấy rõ được rằng anh tới đây là để ở cùng cậu ta.
Tay còn lại của anh chống lên trên bàn, mạnh máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay nổi rõ, vừa thon dài vừa sạch sẽ.
"Mình đoán! Cậu xem, mu bàn tay cậu ấy có một vết sẹo trắng, rõ ràng là dấu vết của việc tẩy xăm để lại." Hứa Tùy nhanh trí nói.
Lương Sảng quay đầu nhìn, trên mu bàn tay của Châu Kinh Trạch quả nhiên có một vết sẹo trắng lồi lên, nhìn có vẻ như mới tẩy xăm không lâu.
"Đúng là bậc thầy để ý." Lương Sảng giơ ngón cái tới trước mặt Hứa Tùy.
Sau khi ăn xong, Hứa Tùy mang một suất cơm tôm trứng về phòng cho Hồ Thiến Tây. Hồ Thiến Tây ôm chầm lấy cô, khóc nói: "Cảm ơn Tùy Tùy của mình."
Hứa Tùy vỗ vào vai cô ấy, khi bước đến trước bàn lấy sách thì nét mặt có phần do dự. Bởi vì một tuần trước bắt gặp anh cùng cô gái khác mờ ám trên sân thượng nên đã mấy hôm rồi Hứa Tùy không lên đó nữa.
Tận đáy lòng chung quy vẫn sợ sẽ lại nhìn thấy cảnh đó, cuối cùng Hứa Tùy lựa chọn đi tới thư viện học bài.
Buổi tối, Hứa Tùy làm bài tập, đọc thuộc một số kiến thức y học, sau đó từ thư viện quay về phòng. Hồ Thiến Tây đang ngồi trên giường sơn móng chân màu tím nho, bên trên còn có một lớp nhũ óng ánh.
"Tùy Tùy, cậu có muốn sơn không?" Hồ Thiến Tây lắc lắc lọ sơn móng tay.
"Hay là thôi đi..." Hứa Tùy ngồi xuống rót cho mình cốc nước: "Mình sợ mình không nhịn được lại cậy móng chân."
"Hahahahahahaha." Hồ Thiến Tây cười lớn, đây là tật xấu kỳ lạ gì vậy?
Hứa Tùy bày ra vẻ mặt vô tội, cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu sơn lên rồi cô thật sự sẽ không nhịn được mà cậy nó ra. Tết năm ngoái, cô em gái họ cưỡng ép kéo cô đi làm móng tay, kết quả còn chưa hết ngày móng tay đã bị Hứa Tùy cậy đến mức trông giống hệt ông già hói đầu.
"À đúng rồi, Tùy Tùy, ngày mai là thứ bảy cậu có rảnh không?" Hồ Thiến Tây vặn nắp lại, hỏi cô: "Có thể đi cùng mình tới Kinh Hàng không? Mình có thứ đồ để ở chỗ cậu mình nên phải qua đó lấy."
"Có, ngày mai mình đi với cậu."
Cuối tuần, Hồ Thiến Tây ngủ đến buổi trưa, hai người chuẩn bị xong ra ngoài, khi đi qua nhà ăn, Hứa Tùy muốn qua đó thì bị Hồ Thiến Tây giữ lại, cô ấy nháy mắt với cô: "Đừng đi nữa, sẽ có người mời chúng ta ăn cơm."
Kinh Hàng nằm ngay bên cạnh trường bọn họ, đi bộ khoảng mười phút là đã tới cổng trường. Nhưng trường bọn họ quá lớn, bọn cô đi lòng vòng nửa tiếng mà vẫn không tìm được Học viện Hàng không ở đâu.
Hồ Thiến Tây gửi tin nhắn thoại Wechat than trách: [Trường của cậu chôn kho báu gì à? Hệt như mê động của Long Lĩnh vậy, đề phòng ai thế hả? Cháu đi sắp ngất rồi đấy!"
Không biết đầu bên kia điện thoại gửi tin nhắn gì đến, Hồ Thiến Tây tắt màn hình di động, nghiêng đầu nói: "Cậu mình nói đến đón bọn mình, dặn bọn mình đứng đây đợi."
Chưa tới mười phút, Hồ Thiến Tây như nhìn thấy đại lục mới, ánh mắt hưng phấn vẫy tay về phía đối diện: "Cậu, bọn cháu ở đây!"
Hứa Tùy đứng bên cạnh nhìn bảng tuyên truyền của Kinh Hàng, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn, sau đó cô nhìn thấy Châu Kinh Trạch. Anh đứng chính giữa, theo sau còn có mấy người con trai. Kẽ ngón tay Châu Kinh Trạch kẹp một điếu thuốc lá thơm, bước đi thong thả, có mấy người vây xung quanh anh cười cười nói nói, nét mặt anh thả lỏng, trên mặt treo một nụ cười bất cần đời.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được đó là anh.
Cô liếc nhìn đốm đỏ trên đầu ngón tay anh, khi Châu Kinh Trạch càng tiến lại gần, xương lông mày, sống múi thẳng tắp của anh càng trở nên rõ ràng hơn. Tim cô đập rất nhanh, giống như đốm đỏ đó, yếu ớt nhưng không kiểm soát được mà bùng cháy.
Châu Kinh Trạch cũng nhìn thấy bọn họ, tay kẹp điếu thuốc giơ lên với đám bạn bên cạnh, sau đó đi về phía bọn cô đang đứng. Bên cạnh Châu Kinh Trạch còn có một người con trai, khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, anh ấy nhướng mày cố ý nói: "Đây chẳng phải là Đại tiểu thư Thiến Tây sao?"
Thiến Tây Thiến Tây, nghe như kiểu cô ấy "thiếu chết"* vậy. Hồ Thiến Tây chạy hai ba bước qua đó, đấm một cú vào người chàng trai, nhíu mày nói: "Thịnh Nam Châu, đã bảo không được gọi mình như thế mà. Cậu không muốn gọi đầy đủ tên mình thì có thể gọi tên tiếng Anh của mình - Tracy."
"Mình thấy cậu 'thiếu đòn' thì đúng hơn." Thịnh Nam Châu nói nghiêm túc.
*Hiện tượng đồng âm. Tên của Hồ Thiến Tây đồng âm với "thiếu chết".
Châu Kinh Trạch nhìn thấy là hai người con gái, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh. Châu Kinh Trạch đi tới trước mặt bọn cô, giọng nói vì mới hút thuốc nên khàn khàn, anh hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ạ, cháu đang đợi câu này của cậu đấy." Hồ Thiến Tây nhớ ra gì đó, kéo cánh tay của Hứa Tùy: "À đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của cháu, tên cậu ấy là Hứa Tùy."
Theo lý thuyết giao tiếp thông thường mà nói thì lúc này Hứa Tùy nên chủ động nói gì đó, nhưng hai người đứng quá gần nhau, khiến cho đại não của cô trống rỗng.
Châu Kinh Trạch nhìn cô gái trước mặt, cảm giác quen thuộc vút qua đại não, nhưng nó bay đi quá nhanh nên không bắt kịp, anh nhíu mày, nâng mí mắt lên nhìn cô, thanh âm như loại hạt sau khi được chà xát, vừa trầm thấp vừa dễ nghe.
"Chào cậu, Châu Kinh Trạch."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top