Tờ hứa hôn (tiếp)
Thấy con chợt nhiên im
lặng, ông Dũng hỏi:
- Con đang nghĩ về các
cô gái có cái tên Sơn
Khương , phải không ?
Yên tâm đi, trên đời này
không có sự trùng hợp
như thế đâu.
Trí Nguyên cười gượng:
- Con không quan tâm ba
ạ. Vì như cô vợ hứa hôn
vào làm trợ lý , con
không có gì ngạc nhiên
lắm.
- Ba dễ tin.
Ông Dũng đặt tay lên vai
con trai thân mật:
- Và ba tin con không
thiếu suy nghĩ nữa.
Đừng lãng phí moi. việc
một cách vô ích nhé.
- Con hiểu, thưa ba.
Trí Nguyên đưa tay che
miệng. Ông Dũng tế nhị:
- Con về phòng nghỉ đi,
ngày mai còn bao nhiêu
công việc phải làm nữa.
Thật ra, Trí Nguyên buồn
ngủ lắm rồi, chỉ chờ có
thế , anh đứng lên:
- Chúc ba ngủ ngon!
Ông Dũng giấu nụ cười.
Ông tin Sơn Khương sẽ
đem điều kỳ diệu đến
cho ông. Rằng một ngày
không xa , chính LâmTrí
Nguyên nói cho ông biết:
nó đã yêu Vũ Sơn
Khương và muốn cưới
con bé làm vợ.
Công ty An Nguyên đây
rồi.
Sơn Khương ra hiệu cho
Nam Như dừng lại. Bước
xuống xe, cô nói :
-Mày đi đâu đó tùy thích,
hai tiếng sau quay lại
đón tao.
-Chúc thành công !
Sơn Khương tay chào
bạn. Cô sửa lại giỏ xách
trên vai rồi thông thả
bước qua cổng công ty.
Nhưng chưa được hai
bước, cô bị gọi lại bởi
một giọng sắc lạnh :
-Này , cô bé !
Sơn Khương quay lại. À !
Thì ra chú bảo vệ. Cô cúi
đầu :
-Chào chú.
Người mặc đồng phục
vẫn không rời mắt khỏi
Sơn Khương :
-Cô bé biết đây là đâu
không ?
-Công ty cổ phần An
Nguyên.
-Thế cô đi đâu vào đây ?
-Tìm tổng giám đốc Lâm
Trí Nguyên.
-Cô tưởng đây là đâu
hả ? Trại giữ trẻ chăng ?
Sơn Khương cau mày.
Cách nói chuyện của ông
bảo vệ này khó có cảm
tình thật. Cô liền nói
ngang lại :
-Bộ công ty không tìm
người được sao ?
-Tôi không đùa với cô
đâu nghe.
-Tôi cũng đâu có đùa với
chú. Tìm người thì tôi nói
tìm người.
Người bảo vệ hỏi :
-Cô là gì của tổng giám
đốc ?
-Không là gì hết. Tôi
được giới thiệu tới đây
và phải gặp bằng được
Trí Nguyên.
Chà ! Dám gọi tổng giám
đốc là Trí Nguyên , như
thế thì có thể là người
nhà thôi. Nhưng người
bảo vệ vẫn làm đúng
nguyên tắc , vì trên đời
này người tốt, xấu khó
mà phân biệt. Ông ta
nghiêm mặt :
-Có giấy tờ gì làm chứng
không ?
Sơn Khương mở túi xách
lấy tờ giấy mà ông Dũng
đưa lúc sáng ra :
- Đây này.
Người bảo vệ xem qua
rồi nói :
-Xin lỗi nghe. Cô vào đi.
Sơn Khương nhận lại tờ
giấy rồi nhún nhảy đi
vào khu vực của công ty.
Bác Dũng vậy mà hay.
Nếu không có tờ giấy
này thì cô đừng hòng lọt
vô khỏi cổng.
Vừa đi, Sơn Khương vừa
quan sát. Quy mô đấy
chứ ! Gã Trí Nguyên này
giỏi thật.
Vào thang máy, lên
thẳng văn phòng tổng
giám đốc mà cô không
cần hỏi ai.
Tưởng đâu Sơn Khương
là nhân viên nên quen
thuộc ư ? Không phải
đâu, là do chị Thúy My
chỉ thôi.
Theo nguyên tắc cô phải
gặp bộ phận trực trước.
Sơn Khương vào thang
máy trở xuống. Giờ này
ai ai cũng lo làm việc, đâu
để ý đến cô làm gì.
Bước vào một căn phòng
khá đông nhân viên , Sơn
Khương tiến về một cái
bàn gần cửa , trên bàn có
để dòng chữ " Bộ Phận
Tiếp Tân ". Sơn Khương
hằn giọng lễ phép :
-Xin lỗi chị.
Cô gái ngẩng lên :
-Em cần gì ?
- Dạ , em có hẹn với tổng
giám đốc. Chị có thể ...
-Em tên Vũ Sơn Khương ,
phải không ?
Sơn Khương ngạc nhiên ,
nhưng không dám hỏi :
- Dạ phải, giấy hẹn của
em ...
Không để cho Sơn
Khương nói hết câu, cô
gái khoát tay :
-Chị biết rồi.
Cô gái ấn vào máy điện
thoại , sau đó , Sơn
Khương lắng nghe cuôc.
nói chuyện :
-Tổng giám đốc ! Có cô
Sơn Khương đến rồi ạ.
-...
-Vâng.
Cô gác máy, nhìn Sơn
Khương :
-Tổng giám đốc đang đợi
em , em lên thẳng văn
phòng ông ấy đi nhé.
- Dạ.
-À ! Để chị chỉ em. Lên lầu
một, queo. phải em sẽ
thấy ngay phòng giám
đốc.
-Cám ơn chị.
-Không có gì. Chúc em
thành công.
Sơn Khương đi rồi, một
số nhân viên cùng phòng
nhao nhao hỏi cô gái :
-Ai vậy Việt Hà ?
-Kép mới của xếp hả ?
-Trông xinh gái và trẻ
trung hơn Thủy Linh
nhiều.
Cô gái có cái tên Việt Hà
liếc ngang :
-Mấy người suy tưởng
đi đâu vậy ? Cô gái ấy là
trợ lý mới của tổng giám
đốc đấy.
-Chà ! Tổng giám đốc
chọn trợ lý thật là tài. Cô
ta xinh đẹp như một đóa
hoa.
-Nhưng không phải hoa
trưng ở bình đâu, đầy
gai đấy nhé.
Mọi người giật mình :
-Anh Nam !
Mộ Nam bước hẳn vào
trong :
-Mọi người hãy xem
chừng cái miệng của
mình đấy. Phát biểu linh
tinh , Tổng giám đốc mà
nghe được coi như là
uổng phí bao năm làm
việc.
-Tụi em thấy cô ta còn
trẻ quá.
-Trẻ không phải là không
làm việc được. Cô ta còn
trẻ, nhưng cô ta rất
thông minh và tài giỏi.
Nếu mọi người không tin
thì thời gian sẽ trả lời
cho mọi người thấy.
-Phó giám đốc đã nói
vậy thì chúng tôi tin chứ
sao.
Mộ Nam quay sang Việt
Hà :
-Sơn Khương đến lâu
chưa ?
-Cô ấy vừa lên văn
phòng tổng giám đốc là
anh tới.
Mộ Nam nhìn đồng hồ rồi
chép miệng :
-Sẽ không suông sẻ đâu.
Rồi anh khoát tay :
-Thôi mọi người tiếp tục
công việc của mình đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top