6

Hồi chuông cuối cùng kết thúc buổi sáng, giáo viên nhanh chóng đóng sách giáo khoa rời khỏi lớp, học sinh một phần chạy ào đến nhà ăn, một phần trở về ký túc xá. Trong tích tắc, lớp học chỉ còn mỗi tôi và Tô Tân Hạo.

"Chu Chí Hâm."

Tôi lười biếng “Ừm.” một tiếng đáp lại, quay sang nhìn cậu ta.

"Chu Chí Hâm…" Cậu ta lại gọi tên tôi một lần nữa, mặt không mang chút cảm xúc gì, giọng nói bình thản như nước: "Có thật sự bắt buộc phải tổn thương người khác không?"

Tôi bước đến bên cửa sổ, bầu trời vẫn in cái nóng gắt mùa hạ. Ánh nắng tràn vào lấp kín nửa căn phòng, hằn lên mi mắt đỏ ửng nhắm nghiền.

"Tôi chỉ muốn sống."

Tô Tân Hạo khó hiểu nhìn chằm chằm vào tôi.

"Nhưng họ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa."

Cơn gió gay gắt của mùa hạ thổi qua, khô rát và nóng hầm hập. Tôi đưa tay chắn lại ánh nắng chói chang trước mặt, chậm rãi lặp lại câu trả lời một lần nữa trong sự kinh ngạc của Tô Tân Hạo: “Tôi chỉ muốn sống.”

Cậu ta cau mày, ánh mắt chán ghét không giấu được. Tầm mắt rơi vào xương quai xanh dưới cổ áo hơi trễ xuống, dấu vết xanh xanh tím tím từ lần quan hệ trước nổi bật trên lớp da trắng hơi tái nhợt.

"Cậu khiến tôi buồn nôn!”

“Người biến chất là cậu. Luôn miệng khóc than người khác hại mình nhưng cũng chính cậu suốt ngày đi hại người khác. Vậy thì cậu và bọn họ khác nhau chỗ nào mà kêu oan?”

“Đúng vậy, tôi là kẻ xấu.” Tôi mỉm cười hưởng ứng lời nói của Tô Tân Hạo “Cho nên, Tô Tân Hạo làm ơn để tôi yên."

"Mẹ nó. Tôi còn nghĩ tới việc cứu lấy cậu! Tôi còn tưởng cậu bị cưỡng bức! Tôi đúng là mù rồi!" Vẻ mặt tức giận của cậu ta khiến tôi cảm thấy buồn cười, rồi tôi bật cười thành tiếng. Cậu ta lấy đâu ra tự tin cho rằng mình sẽ là cứu tinh đi cứu rỗi người khác vậy?

“Đừng cứu tôi. Cậu không cứu được tôi. Không ai muốn cứu tôi và cũng không ai có thể cứu tôi.”

“Cậu vô lý vừa thôi!”

Tô Tân Hạo quát lên rồi bỏ đi. Giống như mọi lần chúng ta trước, tôi không giải thích, cũng không ngăn cản vì tôi biết cậu ta không hiểu tôi đang nói về cái gì.

Tôi đứng đó nhìn cậu ta rời đi, ánh mắt tôi chợt lóe lên nghĩ đến điều gì đó. Tôi lại không nhịn được cười, cười đến vài run lên bần bật, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý, gò má bị kéo căng cứng ngắt. Tôi cười đến mức không thể thở nổi.

Chỉ có kẻ điên mới nghĩ bản thân có thể trở thành đấng cứu thế. Tô Tân Hạo ơi là Tô Tân Hạo, cậu suy nghĩ cái gì mà dám nói cậu có thể cứu lấy tôi?

Tôi thà thối rữa trong cái đám lầy nhơ nhuốc này còn hơn để cậu cứu, cậu biết không?

Hôm nay thời tiết vẫn vô cùng nóng, rất nhanh mồ hôi của tôi đã nhễ nhại thấm ướt áo sơ mi trắng. Tóc mái dấp dính vén ngược lên trước trán để chống lại cái nóng. Đã quá trưa nhưng nắng vẫn chói chang, giống như ngày Tô Tân Hạo chuyển đến.

Đã vài ngày Giang Tư không tìm đến tôi và cả Tô Tân Hạo cũng vậy.

Tôi hy vọng cậu ta luôn yên ắng như thế này, không tự nhiên tìm đến chọc điên tôi nữa. Nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng biết cậu ta không phải là người như vậy.

Cách cậu ta nhìn tôi ngày càng lạ, thậm chí còn phức tạp hơn trước kia. Cảm giác Tô Tân Hạo luôn tìm cách phòng thủ, giống như cậu ta sợ tôi sẽ lại làm điều gì điên rồ, tệ hại. Tôi không biết từ khi nào kẹo bạc hà trên bàn được đổi thành vị đào, chanh hoặc nho, nhưng đã lâu tôi chưa bao giờ thấy lại viên kẹo bạc hà vị cam kia.

Tôi cũng không thể quản cậu ta muốn làm vì, cứ vô tư nhận lấy, không quan tâm lý do.

Điểm số của Tô Tân Hạo luôn rất tốt, còn rất ưa nhìn nên được các giáo viên yêu thích. Tôi đã nhìn thấy những ánh mắt tò mò và khinh bỉ từ đám bạn cùng lớp từ từ biến thành sự ghen tị và ngưỡng mộ. Tôi thật sự cảm thấy có hơi thích thú.

Tô Tân Hạo được giáo viên gọi lên bảng làm bài. Tôi nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ vẽ ra một đường tranh giới giữa sáng và tối giữa lớp học. Những người ngồi trong lớp đều ở trong ranh giới, cơ thể ít nhiều đều có sáng và tối. Tô Tân Hạo đứng trên bục khiến người ngập trong ánh sáng, trong khi tôi ngồi ở góc lớp với toàn bộ cơ thể chìm trong bóng tối. Cả hai chúng tôi dường như luôn luôn đối lập.

Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ chạm cậu ta. Tôi đột nhiên muốn nói chuyện trực tiếp với cậu ta.

"Tô Tân Hạo, tôi trước giờ rất kém cỏi, nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Tôi không có tham vọng, thích giả câm giả điếc. Tôi không thể đối mặt với ngày mai bằng một trái tim nhân hậu như Vương Niên. Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ cho mình tồn tại, im lặng lặp đi lặp lại như một lẽ tự nhiên. "

"Tôi không có ước mơ, không có mục đích và cũng không có đạo đức. Vì vậy tôi nếu khác đi, và tôi sẽ bị trừng phạt. Cậu có hiểu không?"

Tôi đã thể hiện tất cả cho Tô Tân Hạo thấy, lúc đó tôi mới nhận ra sự hiểu biết của mình về bản thân ở mức nào. Tôi đã trở thành một kẻ tồi tệ đến mức tôi không thể tìm được điểm gì tốt ngoài ngoại hình.

Và điểm tốt duy nhất đó đã cho tôi một cơ hội sống sau khi đã khiến tôi khốn khổ cùng cực.

Cậu ta dường như đã cố gắng để bình tĩnh trước những gì tôi nói, biểu cảm gương mặt ngày càng khó coi.

"Tô Tân Hạo, cậu luôn nhớ tôi là kẻ điên loạn cần phải đề phòng, nhưng cậu lại không biết tôi cũng đã từng đối xử chân thành với mọi người, tôi cũng đã từng không khác gì những người khác…”

Chưa nói hết câu tôi đột nhiên tỉnh táo lại, nuốt tất cả xuống bụng. Chột dạ nên mới phải giải thích, Tô Tân Hạo sẽ không tin những gì tôi nói, cậu ta sẽ lại nghĩ đây là cái cớ mới của tôi.

Vì tôi đã không thể thay đổi hình ảnh của tôi trong lòng cậu ta, vậy thì tôi nói cho cậu ta được cái gì. Dù thế nào đi nữa tôi cũng không phải là người tốt phải không?

"Không biết cái gì?"

“Không có gì đâu.”

Tôi cụp mắt cười nhạo bản thân, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu ta một lần nữa, nở một nụ cười rạng rỡ. Những cơn mưa như trút nước trong lòng gần như nhấn chìm tôi trong đám cảm xúc chết tiệt này.

Tôi hình như đã phải lòng Tô Tân Hạo... Không!... Chắc chắn là không!

"Chu Chí Hâm, cậu vẫn như vậy. Cậu chơi chưa đủ vui sao?"

Tôi gật đầu mà không giải thích. Tôi ghìm giọng gửi câu nói đó vào sâu hơn trong cơ thể, khóa trái cửa, ném chìa khóa xuống biển sâu, và để nó vĩnh viễn ở lại với tôi trong bóng tối vĩnh hằng.

Cậu ta luôn biết suy nghĩ của tôi không phù hợp với người thường, cậu ta cũng đã từ bỏ ý định tọc mạch từ miệng tôi. Một lần nữa cuộc trò chuyện khó chịu lại kết thúc bằng cái kết mà chúng ta đều biết quá rõ - quay đi không nói một lời.

"Chính là nó! Chính là nó!"*

Tôi biết cậu ta mãi mãi không thể nghe thấy tôi

______________________________

*Chỗ này tui cũng không rõ nghĩa nên giữ nguyên phần dịch thô. Theo tui thì nó như lời kêu oan hay đúng hơn là một câu mách. Giống như “Chính do nó, tôi mới như vậy. Chính là nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top