C.17

Sủng cậu là nhiệm vụ của tớ...

Hắc hắc Hạ Tuấn Lâm sinh nhật vui vẻ, tuổi mới hạnh phúc. Sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tốt nhất là có sức mạnh đánh bay hết mấy con Fan tư sinh kia thì càng tốt. Còn nữa, càng lớn càng đẹp.

. . . . . . . . . . .

Hạ Tuấn Lâm cắn răng run cầm cập đứng trên nóc nhà, bên cạnh là Tô Tân Hạo mặt lạnh quan sát.

“ Tiểu Tô, không lạnh sao?”

Tô Tân Hạo lắc đầu “ Không ạ, em sinh ở vùng lạnh nên chịu lạng rất giỏi ”

Hạ Tuấn Lâm à một tiếng, đem hai tay chà sát lại với nhau.

“ Vậy nhiệm vụ của chúng ta là gì?”

“ Quan sát, Đinh ca nói không muốn để anh chiến đấu ”

Hạ Tuấn Lâm nhìn Tô Tân Hạo mặt lạnh nói ra từng chữ, thầm nghĩ người này tính cách sẽ rất khô khan nha, như vậy rất khó kiếm người yêu đi.

“ Nhưng đứng trên này cũng chán lắm chứ bộ?”

Tô Tân Hạo không đáp lời, nghe theo Đinh Trình Hâm ở lại quan sát Hạ Tuấn Lâm sợ y một phút rảnh rỗi sẽ nhảy xuống tham chiến. Không sợ Hạ Tuấn Lâm không thắng mà chỉ sợ Hạ Tuấn Lâm bị thương.

“ Anh có thể chờ một lát, đợi tín hiệu cùng xuống ”

Hạ Tuấn Lâm gật đầu ngồi xuống nhìn trời. Trời hôm nay đen, rất đen nhưng nó lại là điểm nhấn cho những ngôi sao kia, làm nền cho nó toả sáng.

“ Có thể hái sao không?”

Tô Tân Hạo lắc đầu “ Không thể, những ngôi sao anh nhìn thấy chỉ là những mảnh thiên thạch bên ngoài vũ trụ thôi ”

“ Nhưng Tam gia nói nó là linh hồn người hoá thành ”

Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm bỗng chốc thoáng nét buồn làm Tô Tân Hạo luống cuống. Y nói sai cái gì sao?

“ Vậy được, nó là linh hồn hoá thành ” vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm liền vui vẻ trở lại. Tô Tân Hạo cười thầm nghĩ người anh trai này vô cùng trẻ con.

Tín hiệu phóng lên, Tô Tân Hạo lay Hạ Tuấn Lâm “ Tới rồi, chúng ta cùng..... ”

Chưa đợi Tô Tân Hạo nói xong, Hạ Tuấn Lâm đã hoá thỏ nhảy lên các toà nhà rồi đáp đất “ Còn không mau đi ”

Đến nơi, vẻ ngoài thì nhìn rất bình thường nhưng bên trong mới thực sự là ác liệt. Máu me tanh tưởi nhớp nháp bắn dính lên tường, lên bàn, lên các vật dụng. Đầu, chân, tay mỗi nơi mỗi chỗ. Hạ Tuấn Lâm bước vào bịt mũi nén lại cơn quặn đau trong dạ dày “ Lần sau các anh có thể nhẹ nhàng một chút không?”

Đinh Trình Hâm lau tay mỉm cười gật đầu “ Anh sẽ cố gắng, tại bọn họ quá ngoan cố đó chứ ”

“ Giải quyết xong chưa?” Tô Tân Hạo tiến tới, lau đi vệt máu trên mặt Chu Chí Hâm. Anh lắc đầu “ Chưa xong, phía trong tầng hầm còn rất nhiều ”

Hai mắt Hạ Tuấn Lâm sáng lên. Trương Chân Nguyên gõ nhẹ đầu nhóc “ Suy nghĩ lung tung cái gì? Trong đấy không có cái gì nghịch cho em chơi đâu ”

Hạ Tuấn Lâm không để ý Trương Chân Nguyên mà lại để ý tới Đồng Vũ Khôn đang được Đặng Giai Hâm đỡ ở góc tường kia “ Tiểu Khôn bị sao vậy?”

“ Sử dụng nhiều sức mạnh quá nên hơi mệt, lát cậu ấy sẽ tỉnh ”

Giải quyết xong hết đám người tầng một, đợi Đồng Vũ Khôn tỉnh Đinh Trình Hâm dẫn đầu đi xuống tầng hầm. Đến nơi càng sâu, Hạ Tuấn Lâm lại càng cảm nhận được một thứ đáng sợ.

“ Cảm nhận được gì không?”

Hạ Tuấn Lâm gật đầu suỵt một tiếng “ Em nghe thấy cái gì đấy ”

Tiếng ồn càng lúc càng tới gần. Hạ Tuấn Lâm hai mắt mở lớn không tin vào tai của mình.

“ Ca...ca...”

Thấy Hạ Tuấn Lâm hoảng loạn nắm chặt lấy một góc áo của Trương Chân Nguyên, bọn họ liền không nhịn được thắc mắc.

“ Có chuyện gì?”

Âm thanh la hét, gào cứu, tiếng nức nở, nỉ non, tiếng cầu xin, nguyền rủa, đe doạ lọt hết vào tai Hạ Tuấn Lâm.

“ Bọn họ đang kêu gào ”

Đồng Vũ Khôn đưa ra hai cái bịt tai “ Anh sử dụng cái này, có khả năng hạn chế âm thanh ”

Hạ Tuấn Lâm sợ hãi, hai cái tai run rẩy lợi hại. Đinh Trình Hâm liền biết phía trước mới là phòng nghiên cứu chính ra hiệu Trương Chân Nguyên ở lại bảo vệ Hạ Tuấn Lâm đến khi y ổn lại còn lại tất cả theo kế hoạch mà làm.

Đinh Trình Hâm đứng trước cửa đếm 1, 2, 3 cửu vĩ hồ hình loé lên ánh đỏ sắc. Đôi mắt hiện lên một phần tơ máu. Chín đuôi hiện lên từng mũi dao sắc lạnh.

Rầm!

Cánh cửa bị phá. Ánh sáng chói loá đập vào mắt. Tiếng kêu gào ngày một rõ ràng hơn trong chốc lát. Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

“ Đừng sợ, có anh ở đây, anh thay Tường ca chăm sóc em ”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ bản thân thật sự vô dụng, không thể trưởng thành được. Đôi tay run rẩy gỡ ra bịt tai, một loạt âm thanh lọt vào tai. Hạ Tuấn Lâm quyết định, lần này y sẽ vững bước đi, sẽ không ai bảo vệ nữa.

“ Trương ca...em không sao ”

Nhưng đôi chân vẫn rất run rẩy. Hạ Tuấn Lâm bám vào cánh cửa “ Chỉ cần em mở ra, tội ác của con người liền hiện lên trước mắt. Em muốn giết bọn họ!!”

Đôi mắt Hạ Tuấn Lâm chuyển đỏ, hai cái răng thỏ mọc dài ra, bộ lông mềm mại trên người lộ ra những tia gai nhọn. Đúng vậy, Hạ Tuấn Lâm chính là một vật đã từng bị thí nghiệm.

Thỏ biến chủng XL-16152004.

Hơn hết y có thể cảm nhận được nỗi đau của bọn họ.

Cánh cửa lại lần nữa mở ra. Một thân tuyết ngọc xông pha vào giữa vũng đỏ của tội lỗi. Một thiên sứ trắng lao mình vào ngọn lửa. Một bông hoa trắng tinh khiết giữa một đám hoa hồng dại.

Móng vuốt bén nhọn giết rất nhiều người nhưng sao Hạ Tuấn Lâm lại cảm thấy rất nhẹ nhõm?

Ánh mắt kiên định ý chí không lùi bước quyết tâm tìm ra hung thủ sát hại cha mẹ.

Giữa một cái nơi mà tội ác con người phơi bày ra trước mắt thì Hạ Tuấn Lâm chính là kẻ phán quyết.

Chu Chí Hâm nuốt ực một cái nước bọt nắm áo Trương Chân Nguyên “ Anh ấy thường đáng sợ vậy sao?”

“ Không có, chỉ khi sử dụng bạo lực thôi ”

Hắc. Thì ra thỏ đáng yêu cũng có lúc hung hăng như thế. Chẳng đáng yêu bằng Soái Soái nhà anh. Dù cho có lạnh lùng nhưng vẫn chưa từng bạo lực ( gia đình ) như thế.

Giờ thì bọn họ lại chiêm ngưỡng được cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng, Hạ Tuấn Lâm hăng máu một mình xử sạch sẽ đám người còn lại.

30' sau, Hạ Tuấn Lâm kết thúc công việc, gai và răng đều đã thu hết vào. Máu dính trên bộ lông trắng một phần khô vào rất khó để rửa sạch.

Dù sao thì người ở trong viện nghiên cứu này rất đáng thương đi, bị đem ra mổ xẻ nghiên cứu. Hạ Tuấn Lâm nhìn cảm thấy rất đau, người nào cứu được thì đưa ra ngoài, người nào cứu không nổi thì đem đi chôn cất hộ.

“ Oáp ~ ”

Hạ Tuấn Lâm hai mắt nở bong bóng cuộn tròn trong tay Trương Chân Nguyên “ Em buồn ngủ ”

Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên thầm cười trộn, đem áo gói lấy Hạ Tuấn Lâm “ Vậy ngủ đi lát về anh gọi ”

Nhóm Đinh Trình Hâm chia tay nhóm Tô Tân Hạo. Trước khi đi, Đinh Trình Hâm có tặng lại cho bọn họ một lọ thuốc chuyên dụng giành cho Đồng Vũ Khôn vì tình trạng Đồng Vũ Khôn rất giống với Nghiêm Hạo Tường ngày trước. Nói dùng xong có thể đến lấy nữa.

Đồng Vũ Khôn cảm động cúi người cảm ơn. Chu Chí Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm lại nhìn Đinh Trình Hâm nói “ Các anh chiều Hạ ca quá đấy ”

“ Hắc hắc, còn chưa bằng Tường ca đâu ”

Lúc chia tay xong, Trương Chân Nguyên vừa quay người phát hiện một bóng dáng phía sau lưng, theo phản xạ mà nhảy lên ai ngờ người kia không nói gì chỉ đoạt mất tiểu thỏ trên tay hắn nói  “ Thỏ của em ”

Đinh Trình Hâm vỗ vai Trương Chân Nguyên kêu vai trò của chú hết rồi, thỏ của người ta, ôm cái gì? Trương Chân Nguyên uỷ khuất theo Đinh Trình Hâm về.

“ Về từ bao giờ đấy?”

Nghiêm Hạo Tường vuốt ve thỏ trắng trong tay mỉm cười “ Mới về ạ, về là em đến nơi này luôn ”

“ Tại sao lại biết?”

“ Em hỏi Hàng ca ”

“ Thấy chưa đã nói rồi, bao giờ về sẽ thấy một tiểu thỏ béo tròn cho coi ”

Đúng là Hạ Tuấn Lâm có lên cân không ít nhưng như vậy không tính là béo được, tính ra vẫn còn nhẹ chán.

“ Cảm ơn các anh đã chăm sóc Hạ nhi ”

“ Đừng khách sáo, đều là anh em một nhà ”

Nghiêm Hạo Tường đùa đùa trêu chọc Hạ Tuấn Lâm một chút ai ngờ bé thỏ lại lăn qua lăn lại tránh đi móng của hắn mà suýt rơi xuống xe. Nghiêm Hạo Tường sợ đến mất vía, vội vã đem thỏ lại gần.

“ Yên tâm đi, thỏ nhà em không dễ bị thương vậy đâu ”

Hắc hắc hai đứa nhỏ thật đáng yêu.

. . . . . . . . . .

Về đến nhà, Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ quay về phòng, điều này không ai biết cả. Vốn định gọi Hạ Tuấn Lâm dậy nhưng thôi. Bế bé thỏ thả vào nước ấm, đem sữa tắm cùng bàn chải chà sạch lông cho thỏ. Hạ Tuấn Lâm mơ màng đến mức bị ăn đậu hũ mà cũng không rõ.

Tắm cho thỏ nhỏ xong thì lau khô. Hạ Tuấn Lâm được hong khô tới thoải mái, hai mắt thỏa mãn nhưng vẫn chưa biến về hình người. Nghiêm Hạo Tường bất lực, đem thỏ nhỏ cuộn trong chăn ôm lấy.

“ Xin lỗi, thời gian này không ở cùng cậu ”

Hai tai Hạ Tuấn Lâm rung động một hồi, khuôn miệng mỉm cười “ Nghiêm...Hạo Tường ”

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười không nhịn được suy nghĩ đáng yêu. Đúng là cho dù có đi xa vạn dặm vẫn là Hạ nhi nhà hắn đáng yêu nhất.

. . . . . . . . .

Hôm nay thử bão nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top