Vụ án 3: Quỷ moi ruột (chap 10)

Thứ đầu tiên họ cảm nhận được là cỗ mùi hôi thối nồng nặc.

Phải mô tả thế nào? Đó là mùi của máu trộn lẫn với phân, và có vẻ như đã phân huỷ nghiêm trọng

Ba người nhìn nhau, nín thở rồi thò đầu nhìn vào trong xe.

Bên trong, chỉ dùng tử thảm cũng không đủ hình dung mức độ khủng khiếp của nó.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, máu đen bắn tung tóe khắp nơi, đặc biệt là ghế lái phía trước bị nhiễm bẩn nhiều nhất, gần như toàn bộ ghế đều không thể tránh khỏi vết tích.

Lưu Diệu Văn bịt mũi nhìn kỹ thấy trong máu bẩn còn trộn lẫn với vật thể màu vàng đất, làm cho người ta khó có thể không nghĩ đến đó là thứ gì...

Cả ba đứng thẳng dậy và nhìn nhau lần nữa. Tình huống lần này rất giống hiện trường vụ án lần trước.

"Là ai phát hiện?" Nghiêm Hạo Tường hỏi viên cảnh sát vừa mới chen chúc qua đám đông.

Vẻ mặt viên cảnh sát xanh xao ánh mắt không dám nhìn vào xe. Nín thở chỉ vào một ông chú mặc quần áo lao động màu cam, ồm ồm nói. "Là ông ấy."

Sắc mặt ông chú cũng rất khó coi, khom lưng, hai tay xoa trước bụng. Ba người theo hướng tay của cảnh sát nhìn qua, ông chú bị bọn họ nhìn càng thêm dồn dập bất an, khẩn trương nói. "Tôi... Là tôi..."

"Chú ơi, chú đừng quá căng thẳng." Hạ Tuấn Lâm bước tới ôm lấy bả vai ông chú rồi đưa ông ấy cách xa chiếc xe dính máu, mỉm cười. "Chú ơi, chú nói với tụi con một chút, làm sao chú phát hiện ra?"

Ông chú được người khác ôm lại còn là một thanh niên đẹp trai, hai má ông chú hơi ửng hồng. Lại nom đứa nhỏ này không ngại ông bẩn mà còn vui vẻ cười, tuy là cảnh sát nhân dân nhưng không hề phách lối. Thành ra trong lòng ông cũng dần thả lỏng bớt lo lắng.

"Cái này... Khu đất này đều do tôi phụ trách, hơn mười một giờ tối hôm qua tôi mới tan tầm. Sau khi thu dọn đồ đạc vừa định về nhà, lúc đi ngang qua đây tôi chợt nghe thấy một tiếng hét!" Nói đến đây thân thể ông chú bỗng nhiên run lên, trong mắt hiện lên vài phần hoảng sợ như thể trải nghiệm lại cảnh tượng đêm qua.

"Sau đó thì sao?" Nghiêm Hạo Tường ở một bên im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.

Ông chú bị thanh âm bất thình lình làm cho giật nảy mình, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng vỗ nhẹ lên lưng ông tiện thể trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái.

Nghiêm Hạo Tường bị trừng cảm thấy bản thân oan ức. Lưu Diệu Văn ở một bên nhìn khoé miệng giật giật cố nhịn cười.

Hạ Tuấn Lâm thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng. "Chú nói tiếp đi."

Được Hạ Tuấn Lâm trấn an ông chú bình tĩnh lại, ông thở nhẹ. "Cậu không nghe thấy cậu không biết tiếng hét đó thảm thiết thế nào đâu. Tôi vừa nghe lập tức chạy đến xem, rồi tôi thấy... cái xe này, một người từ trong xe chạy ra, chạy về hướng đó." Ông chú chỉ tay hướng bên trái.

Cả ba người cùng nhìn về phía mà người chú chỉ, nơi đó là đường cao tốc cũng là con đường mà họ vừa đi qua. Con đường dẫn vào trung tâm thành phố, rất có thể xe của kẻ sát nhân đã đậu bên ngoài, vậy chắc hẳn kẻ đó không phải người địa phương, có khả năng hắn đã đi theo Kiều Nhạc đến đây.

Kiều Nhạc là nạn nhân lúc hơn 11 giờ đêm qua, tức là ba tiếng sau khi tách khỏi Tống Á Hiên. Hồi tưởng về ngày hôm qua Tống Á Hiên bị ai đó va phải...

Có vẻ như là cùng một người.

"Chú ơi," lần này thanh âm Nghiêm Hạo Tường đã nhẹ hơn. "Cháu muốn hỏi, chú có nhìn thấy khuôn mặt của người đó không? Hay là, chú có thấy người đó mặc quần áo thế nào không?"

Ông chú quay đầu nhìn thoáng qua hắn, ngẩng đầu suy nghĩ một hồi rồi gằm mặt lắc đầu. "Tôi không nhìn thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng phía sau. Quần áo... Tôi nhớ người đó mặc cái áo khoác màu đỏ to còn rất dày! Có phải rất kỳ lạ khi đang là mùa nóng mà lại mặc cái áo khoác dày như vậy không? Vậy nên tôi nhớ rõ điểm này lắm."

Áo khoác to màu đỏ? Nghiêm Hạo Tường liếc sang Lưu Diệu Văn, người sau lập tức hiểu ý lấy điện thoại ra.

***

Bệnh viện Chiêu Dương cách nơi xảy ra vụ án không xa.

Đinh Trình Hâm đưa Hạ Nghiêm Lưu đến hiện trường vụ án, mười phút sau đã lái đến bệnh viện Chiêu Dương. Đỗ xe xong, ba người để lại Trương Chân Nguyên  rồi xuống xe.

Trương Chân Nguyên mới làm được một nửa, thản nhiên chào bằng mắt với bọn họ xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Ba người đi tới đại sảnh bệnh viện, vừa mới bước vào sảnh điện thoại trong túi Mã Gia Kỳ rung lên.

Lúc này điện thoại của Mã Gia Kỳ chẳng khác gì chuông báo động, nó vừa vang lên thần kinh của hai người có mặt lập tức căng thẳng.

Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên đồng loạt nhìn Mã Gia Kỳ, sau khi nhận điện thoại anh nhẹ trả lời vài câu rồi nhìn Tống Á Hiên, điện thoại vẫn còn đặt bên tai. "Á Hiên, người hôm qua đụng vào em mặc quần áo gì vậy?"

Tống Á Hiên nghi hoặc nhìn anh, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại rồi đáp. "Áo khoác màu đỏ."

Mã Gia Kỳ gật đầu thuật lại lời Tống Á Hiên một lần nữa.

Kế tiếp ánh mắt Mã Gia Kỳ hơi động, sau đó trầm ngâm cúp điện thoại.

"Mã đội, xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Á Hiên nóng ruột hỏi.

Đinh Trình Hâm vỗ lên vai Tống Á Hiên. "Á Hiên đừng nóng vội, nghe Mã đội nói xem. Có phát hiện gì à? Chẳng lẽ người tấn công Kiều Nhạc chính là người đụng phải Á Hiên?"

Mã Gia Kỳ kinh ngạc nhìn thoáng qua Đinh Trình Hâm, gật đầu. "Đinh Nhi quả nhiên lợi hại, nói không sai. Á Hiên, công nhân quét rác phát hiện Kiều Nhạc bị tấn công hôm qua đã nhìn thấy kẻ hành hung chạy trốn mặc áo khoác dày màu đỏ. Nhưng hiện tại còn chưa thể khẳng định là hắn, bọn họ đang đi xem giám sát."

"Vậy nên Kiều Nhạc có lẽ là vì em..." Tống Á Hiên nhíu mày, nếu thật sự là người kia, vậy thì kẻ cài 'bọ' trên người cậu cũng là hắn, vậy...

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm không biết tâm tư của cậu, hai người nhìn nhau rồi khẽ thở dài.

Đinh Trình Hâm an ủi Tống Á Hiên, nhẹ nhàng nói. "Á Hiên, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ ngợi linh tinh có ích lợi gì?"

"Phải đấy," Mã Gia Kỳ cũng vỗ vai cậu. "Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra kẻ sát nhân thực sự và đưa hắn ra trước công lý!"

"Mã đội nói . Á Hiên, em đừng nghĩ nhiều, trước tiên đi xem Kiều Nhạc thế nào đi." Đinh Trình Hâm tiếp lời.

Tống Á Hiên nhìn người trái người phải, có chút dở khóc dở cười. "Hai người sao vậy? Tuy rằng trong lòng em cũng thấy có lỗi nhưng không đến mức phiền muộn. Chỉ có điều..."

"Các anh nên lo lắng cho tên hung thủ kia, nếu để em bắt được..." Khóe miệng Tống Á Hiên gợi lên một nụ cười tà mị. "Không cầm dao đâm hắn một trăm tám mươi nhát em không mang họ Tống."

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ:...

Một trận gió lạnh khó tả thổi qua, Đinh Trình Hâm không khỏi rùng mình ho khan. "Đi thôi đi thôi."

Lúc này Kiều Nhạc đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Bởi vì Kiều Nhạc là nhân viên cảnh sát, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với đội điều tra TNT và cục trưởng cũng rất coi trọng cậu nhóc, cho nên hiện giờ Kiều Nhạc đang ở phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Bác sĩ điều trị cũng là một chuyên gia có tiếng trong khoa hậu môn trực tràng, khi đám người Tống Á Hiên tới, bác sĩ và mấy y tá ở bên trong đang bận rộn gì đó. Ở bên ngoài canh giữ là cặp vợ chồng tuổi đã ngoài năm mươi.

Đó là cha mẹ của Kiều Nhạc.

Tống Á Hiên không khỏi thở dài khi nhìn thấy họ. Cậu còn nhớ rõ, thân thể cặp vợ chồng này khá khoẻ mạnh, vậy mà sau khi canh giữ một đêm đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc bạc vốn không bao nhiêu giờ đây cũng trở nên xám xịt.

Hai vợ chồng già đều biết người của đội điều tra, vừa nhìn thấy bọn họ liền vội vàng đứng dậy. Nhưng thân thể mẹ Kiều đã rất suy yếu, vừa đứng lên bà đã choáng váng. Thấy vậy, Tống Á Hiên vội vàng đi tới giúp cha Kiều đỡ mẹ Kiều.

"Bác gái, bác ngồi đi." Hiếm khi nghe được giọng nói ôn hoà của Tống Á Hiên.

Mẹ Kiều ngồi xuống, bà ngước mắt nhìn Tống Á Hiên, đôi mắt hiền từ tràn đầy tang thương, hốc mắt đỏ hoe.

"Pháp y Tống, ngài- ngài nhất định phải lấy lại cho Tiểu Nhạc... Lấy được công bằng cho nó! Là tạo nghiệt gì chứ, Tiểu Nhạc con tôi..." Nước mắt lăn dài trên gò má, bà ôm miệng khóc không thành tiếng,

Cha Kiều cũng đầy cay đắng thống khổ, ông nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng vỗ về tấm lưng.

Ở phía sau, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ mặc dù đã quen nhìn bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt, nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy phiền muộn. Càng là khi hiện tại người xảy ra chuyện lại là Kiều Nhạc, là đàn em có quan hệ rất tốt với họ.

Đinh Trình Hâm thở hắt ra, anh đi tới trước mặt mẹ Kiều ngồi xổm xuống, nâng tay lên giữa không trung, từ lòng bàn tay rơi xuống một chiếc đồng hồ.

"Bác gái, bác nhìn đây." Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng nói.

Ba người có mặt đều biết Đinh Trình Hâm muốn làm gì kể cả cha Kiều, không ai ngăn cản.

Mẹ Kiều nghe thấy thanh âm, bà ngước mắt liền nhìn thấy đồng hồ quả quýt kia. Trong lòng trào dâng cảm giác lạ lẫm, giây sau dần chìm vào hư vô mờ ảo nhưng cũng rất dễ chịu.

"Nhìn vào chiếc đồng hồ này lắng nghe nó nói, nó đang nói gì đó với bác..."

"Bác đã rất mệt và cần phải nghỉ ngơi. Cần phải nghỉ ngơi..."

"Bác phải ngủ. Chìm vào giấc ngủ. Ngủ đi. Ngủ..."

Đồng hồ lắc lư, lắc lư, hai mắt mẹ Kiều dần dần mờ đi, từ từ, chậm rãi... đôi mắt khép lại chìm vào giấc ngủ. Sau đó Đinh Trình Hâm mới đứng dậy thở phào nhẹ nhõm.

Ông Kiều ôm người vợ đang ngủ say, cảm kích nhìn Đinh Trình Hâm. "Rất cảm ơn, bà ấy... thực sự rất mệt."

Đinh Trình Hâm lắc đầu. "Không sao, đừng câu nệ."

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt đột ngột mở.

Một bác sĩ đeo khẩu trang đi ra, mồ hôi ướt đẫm cả cổ. Cha Kiều khẩn thiết. "Bác sĩ, con trai tôi..."

Bác sĩ nhìn thoáng qua ba người bên cạnh, Mã Gia Kỳ lập tức lấy thẻ cảnh sát ra. "Ba người chúng tôi là thành viên của đội điều tra TNT. Tôi là đội trưởng Mã Gia Kỳ, người phụ trách vụ án này. Anh cứ nói thẳng đi."

"Tôi biết rồi." Bác sĩ gật đầu. "Bệnh nhân rất kiên cường, tạm thời đã qua giai đoạn nguy kịch, nhưng..."

Bác sĩ thở dài, nói tiếp. "Ruột non là cơ quan tiêu hóa và hấp thụ chất dinh dưỡng quan trọng nhất của cơ thể. Bây giờ đã bị cắt đi hai phần ba, chức năng sẽ yếu đi. Rất khó đảm bảo sau này có biến chứng gì không... vì vậy..."

Rất khó lường trước diễn biến tiếp theo của bệnh tình.

Nói cách khác, Kiều Nhạc vẫn đang bị đe dọa đến tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top