Vụ án 2: Sát nhân trong đêm mưa (chap 15)

Bốn giờ sáng ngày hôm sau.

Tống Á Hiên hoàn thành báo cáo khám nghiệm tử thi, kết thúc một đêm làm việc mệt mỏi. Môi cậu lúc này đã tái nhợt, quầng mắt thâm đen. Làm việc hai ngày liên tục cả ngày lẫn đêm, khám nghiệm tử thi liên tục cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể giờ đây đã kiệt quệ. Nhưng thật ra đối với Tống Á Hiên chuyện này cũng không to tát lắm, trước đây cậu đã từng trải qua bốn ngày làm việc liên tiếp, sau khi kết án cậu sẽ về nhà ngã lên giường trùm kín chăn rồi đánh một giấc dài cả ngày là xong. Có điều Kiều Nhạc thì khác, Kiều Nhạc chỉ là một thực tập sinh, đến một giờ sáng đã không thể chịu nổi nữa. Giờ thì đang nằm trên chiếc giường được ghép từ mấy chiếc ghế, co người ngủ thiếp đi.

Tống Á Hiên xoa xoa cái cổ đau nhức, đi tới đắp chăn cho Kiều Nhạc rồi cầm báo cáo khám nghiệm tử thi ra khỏi phòng. Bước trên hành lang Bộ phận giám định khi ngang qua cửa sổ cậu mới biết trời đã tạnh mưa. Bầu trời vẫn còn tối, có lẽ vì cửa sổ không đóng chặt, gió từ khe cửa xuyên qua khiến hành lang vốn đã âm lãnh dị thường càng thêm lạnh lẽo. Tống Á Hiên kéo chặt áo khoác ôm sát người, bước vào thang máy lên tầng 18.

Hiện giờ văn phòng TNT chỉ còn một mình Trương Chân Nguyên đang nằm bên bàn máy tính ngủ gật. Tống Á Hiên nhíu mày đi tới lay con người kia.

Trương Chân Nguyên vừa mới chìm vào giấc ngủ đã bị đánh thức rất không thoải mái, nhìn thoáng qua mới biết đó là Tống Á Hiên, hắn cau có nói.

"Em làm gì vậy?"

"Còn hỏi làm gì? Mã đội và những người khác đâu? Báo cáo khám nghiệm tử thi xong rồi đây." Tống Á Hiên còn khó chịu hơn.

"Mã đội?" Trương Chân Nguyên nhắm mắt gối đầu lên cánh tay, lười biếng nói. "Ngày hôm qua mọi người đã xác định được nghi phạm. Mã đội không muốn chậm trễ thời gian cho nên bọn họ đã đến quận Hoài Hà ngay trong đêm. Bây giờ là bốn giờ... mới đi được nửa tiếng."

Tống Á Hiên cau mày. "Định bắt người sao? Lệnh bắt giữ đã được phê duyệt?"

"Làm gì nhanh được vậy?" Trương Chân Nguyên lại ngáp. "Là đi theo dõi hắn." Suy cho cùng chỉ có đôi mắt giống nhau cục trưởng nhất định sẽ không phê duyệt lệnh bắt giữ.

"Hai người là được rồi đâu nhất thiết phải đi hết?" Tống Á Hiên cằn nhằn.

"Em quên là còn tiệm chụp ảnh à?" Trương Chân Nguyên buồn ngủ úp mặt xuống bàn lẩm bẩm. "Hung thủ chắc hẳn sẽ còn quay lại đó, cần mấy người canh tiệm ảnh..." Sau đó, không nghe thấy Trương Chân Nguyên nói gì nữa.

Tống Á Hiên liếc mắt nhìn, chậc, ngủ mất tiêu rồi.

Cậu lắc đầu bất lực, mà cũng phải thôi, mấy ngày nay người của TNT chạy suốt ngày đêm. Trương Chân Nguyên mặc dù không phải đi đi lại lại nhưng để điều tra hết cái này đến cái khác cũng tốn rất nhiều sức lực. Tống Á Hiên không cãi nữa, lấy chăn đắp cho Trương Chân Nguyên rồi đến bên sô pha bấm gọi cho Mã Gia Kỳ. Năm sáu giây sau đã được bắt máy, giọng Mã Gia Kỳ truyền đến.

"Á Hiên?"

Tống Á Hiên nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, đút tay vào túi áo blouse. "Mã đội, em đã ghép toàn bộ sáu túi thi thể rồi, là hai thi thể phụ nữ hoàn chỉnh, nhưng..."

"Nhưng?"

Tống Á Hiên khẽ thở dài. "Ở túi thứ ba, tức là cái túi đựng bộ phận cơ thể đầu tiên mà anh tìm thấy ở đường hầm Hoài Hà ấy, có phần tử cung phụ nữ. Kiểm tra qua bên trong còn có chứa tinh trùng. Dựa theo mức độ phát triển của tinh trùng em phát hiện, nó đã được để lại vào ngày hôm kia."

Trầm mặc một lúc, bên kia mới vang lên thanh âm khiếp sợ của Mã Gia Kỳ. "Ý em là... chuyện này là sau khi nạn nhân chết mới..."

"Phải." Tống Á Hiên đáp.

Đầu dây bên kia lại im lặng.

Không nghe thấy giọng nói của Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên cũng không quan tâm tiếp tục nói một mình. "Mã đội, còn một chuyện khác. Em đã có mô da thịt và tinh trùng của hung thủ rồi, các anh đang theo dõi nghi phạm đúng không? Vậy có thể nghĩ cách lấy một ít thông tin từ nghi phạm không. Một sợi tóc cũng được, như vậy em dễ đối chiếu và em cũng có thể xin cục trưởng lệnh bắt giữ chính thức."

"Được, anh hiểu rồi."

"Ừ." Tống Á Hiên cúp điện thoại, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ dâng lên, cậu lười biếng ngáp dài rồi xuống lầu.

***

4h40 sáng

Xe cảnh sát do Lưu Diệu Văn điều khiển đã đến gần quận Hoài Hà, vài mét nữa là tới. Mã Gia Kỳ ngồi ở ghế phụ và Hạ Tuấn Lâm đang nằm ngủ ở ghế sau. Hai người còn lại đang ngồi ở xe khác chạy theo sau bọn họ. Mã Gia Kỳ cúp máy xong lại gọi tiếp cho Đinh Trình Hâm và thuật lại những gì mình vừa nghe được từ Tống Á Hiên.

Sau hai cuộc gọi Mã Gia Kỳ buông điện thoại xuống, Lưu Diệu Văn thoáng nhìn qua anh. "Mã đội, xem ra kẻ sát nhân lần này còn biến thái hơn lần trước, em rất lo lắng..."

"Lo lắng cái gì?" Mã Gia Kỳ hỏi, nhìn sang ghế lái.

"Giữa hai nạn nhân ngoại trừ một lần về muộn thì không còn điểm chung nào. Có lẽ hung thủ nhằm vào phụ nữ đi một mình về muộn. Hơn nữa thời gian tử vong liền nhau như vậy, cho nên em lo là..."

"Có thể hay không sẽ còn có thêm nạn nhân?"

Trong lòng chùng xuống, Mã Gia Kỳ khó khăn cất tiếng. "Rất có thể..."

Lời vừa nói ra, cả hai đều cảm thấy nặng nề. Chỉ hy vọng hai người trên chiếc xe kia có thể nhanh chóng xác định Lâm Quốc Vận có phải là hung thủ hay không.

Ngay sau đó hai xe cảnh sát lái vào quận Hoài Hà, đi thêm hai đoạn đường nữa thì hai xe tách ra rẽ hai hướng khác nhau. Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm đến canh gác ở tiệm chụp ảnh trong khi Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường theo dõi nơi ở của nghi phạm. Đây là quyết định mà họ đưa ra sau khi thảo luận tại cuộc họp.

Đêm hôm qua, bọn họ dựa theo chân dung của Lưu Diệu Văn và giám sát, còn có thông tin bảy người phụ trách bảy chiếc taxi mất tích, cuối cùng xác định được kẻ có khả năng là hung thủ nhất trong vụ án này: Lâm Quốc Vận, nam, 28 tuổi, làm tài xế taxi được 4 năm. Bảy ngày trước hắn đột nhiên khai báo với công ty rằng chiếc taxi của mình đã bị đánh cắp trên đường Bạch Thạch Nam quận Hoài Hà.

Thành phố T kiểm soát taxi rất nghiêm ngặt, đối với tài xế, mất xe là một sai lầm lớn. Sau khi biết được, công ty đã yêu cầu Lâm Quốc Vận bồi thường một khoản tiền lớn rồi trực tiếp sa thải. Sau đó người này dường như không bao giờ được tuyển dụng, vẫn luôn ở nhà, Trương Chân Nguyên không tra ra được hắn đang làm gì.

Trương Chân Nguyên tìm được địa chỉ cư trú, Lâm Quốc Vận sống trong căn phòng thứ năm trên tầng bốn của tòa nhà số 6, ngõ 7 của tiểu khu Đông Cảnh nằm ở phía đông bắc của quận Hoài Hà.

Theo địa chỉ, Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường tới tiểu khu Đông Cảnh lúc năm giờ sáng. Họ tìm thấy tòa nhà nơi nghi phạm ở và đậu xe ở góc cách đó không xa, từ đây có thể nhìn rõ lối ra của tòa nhà. Lúc này trời vừa tờ mờ sáng nhưng trong tiểu khu đã lục tục có người tập thể dục, có cả người già và thanh niên. Cả hai ngồi trong xe cẩn thận quan sát tất cả những người xuất hiện, một khắc cũng không hề nơi lỏng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Lâm Quốc Vận không hề xuất hiện.

Tuy nhiên, việc quan trọng nhất của việc theo dõi chính là thời gian, vì vậy hai người kiên nhẫn ngồi trong xe gắt gao nhìn chằm chằm lối ra hành lang. Chuẩn bị sẵn sàng ngay khi nghi phạm xuất hiện sẽ lập tức bám theo.

Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đến tiệm chụp ảnh. Người chủ tiệm chụp ảnh vẫn ở trong chi cục tiếp nhận sự bảo vệ của cảnh sát, đồng thời cũng có người của cảnh sát làm tâm lý cho anh ta. Ba người bàn bạc và quyết định phân ra hai bên trái phải và bên trong tiệm, điều này cũng sẽ đảm bảo an toàn cho người dân ở hai bên khu phố.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Năm người ở những nơi khác nhau nhưng đều cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, vô cùng dày vò.

Bất giác một ngày trôi qua, đêm lại đến.

Không thể bỏ bữa hoài được, Nghiêm Hạo Tường xuống xe đi bộ đến cửa hàng gần đó mua hai cái bánh mì và sữa chua, đưa một phần cho Đinh Trình Hâm. Cả hai ngồi trong xe gặm bánh mì giải quyết đơn giản cho bữa tối. Loáng cái chiếc bánh mì và sữa chua trên tay đã được xử sạch.

Nghiêm Hạo Tường ngửa lưng ra sau ngáp dài. "Bánh mì này không đủ no chút nào, chờ vụ án kết thúc nhất định phải ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ một giấc thật sâu mới được."

Đinh Trình Hâm chỉ cười nhưng cũng thầm tán thành trong lòng. Anh nâng mắt nhìn về hướng tòa nhà theo thói quen quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, cau mày cảm giác như có gì đó không thích hợp.

Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng. "Quái lạ, sao chỗ đó không bật đèn?"

Đinh Trình Hâm sửng sốt, hai mắt căng ra.

Phải rồi, nó không có đèn!

Bất thình lình, anh mở cửa lao xuống xe.

Nghiêm Hạo Tường giật mình vì động tác đột ngột của người kia, không kịp suy nghĩ gì liền vội vàng xuống xe đuổi theo phía sau, thấp giọng hỏi. "Đội phó, anh phát hiện ra cái gì vậy?"

"Hạo Tường," Đinh Trình Hâm nghiêm túc nói. "Em nhìn tòa nhà đó và sắc trời bây giờ và cả thời gian. Em có nhận thấy điều gì không đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường nghe vậy giương mắt nhìn.

Đinh Trình Hâm đang nói là toà nhà số 6 ở ngõ 7, bây giờ trời đã tối và thời gian là sáu giờ. Hiện tại vừa vặn đến giờ cơm tối nên cửa sổ nhà nào cũng sáng đèn vậy nên toàn bộ toà nhà sáng rực... Không, có một cửa sổ không sáng.

Trong lòng Nghiêm Hạo Tường dấy lên dự cảm xấu, hắn cẩn thận đếm từ trái sang phải rồi kinh ngạc phát hiện.

Ở đó, chính xác là căn phòng thứ năm trên tầng bốn!

Nói cách khác, là nhà của Lâm Quốc Vận!

Nghiêm Hạo Tường thấp giọng. "Vậy nên anh nghi ngờ..." Kẻ đó đã phát hiện bọn họ đang theo dõi nên chạy trốn?

Lúc này, cả hai đã vào trong tòa nhà.

Tiểu khu Đông Cảnh là tiểu khu tương đối cũ ở quận Hoài Hà cho nên không có thang máy, hai người chỉ có thể đi bộ lên.

Đinh Trình Hâm bước lên bậc thang, lắc đầu nhỏ giọng. "Anh không chắc. Lên đó mới biết được."

Nghiêm Hạo Tường mím môi im lặng.

Đến lầu bốn, hai người rất nhanh tìm được phòng của Lâm Quốc Vận, Nghiêm Hạo Tường bước tới toan gõ cửa Đinh Trình Hâm lại đột nhiên ngăn hắn, anh đi đến gõ cửa phòng thứ bảy cách đó hai căn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top