Vụ án 2: Sát nhân trong đêm mưa (chap 14)

Mã Gia Kỳ lấy tổng cộng sáu video giám sát nội dung là bốn nơi phát hiện xác chết, ngoài ra có hai cái là giám sát trước và sau đường hầm Hoài Hà. Giám sát ở đây cũng giống như lần trước, chỉ sao lưu bảy ngày. Nhưng vì nạn nhân đầu tiên đã chết năm ngày trước nên Mã Gia Kỳ cũng chỉ lưu lại tài liệu giám sát năm ngày gần đây.

Thế nhưng, năm ngày, sáu video giám sát, nhìn lướt thôi cũng đủ nghẹt thở.

Thoáng chốc vẻ mặt Mã Gia Kỳ cứng đờ, ánh mắt cầu cứu dần dần chuyển dời đến trên người Hạ Tuấn Lâm...

Hạ Tuấn Lâm nhận được tín hiệu liền biết đêm nay lại là một đêm không ngủ, nhún vai chìa tay ra. "Mã đội, anh đưa usb đây, em giúp anh sàng lọc."

Mã Gia Kỳ rút USB đặt vào tay Hạ Tuấn Lâm, áy náy nói. "Vất vả cho em rồi."

"Không sao, vậy em ra ngoài đây mọi người tiếp tục đi." Hạ Tuấn Lâm móc dây đeo USB vào ngón tay xoay vòng, đứng dậy ra khỏi phòng họp.

"Nhưng... tại sao trong đường hầm lại tìm thấy nhiều túi xác chết như vậy?" Nghiêm Hạo Tường trầm ngâm. "Túi đầu tiên được phát hiện trên bờ sông Đông Thành, trong thôn cách đó hơn mười dặm tìm được túi thứ hai. Nhưng những túi còn lại thì nằm trong đường hầm Hoài Hà?"

"Hơn nữa, nơi tìm thấy túi thứ hai cách đường hầm Hoài Hà không xa lắm." Bỗng nhiên Lưu Diệu Văn nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Đinh Trình Hâm hơi lóe lên. "Có lẽ nào... Nơi ném xác thực sự là gần đường hầm Hoài Hà? Mã đội, cống của đường hầm có dẫn đến bờ sông không? "

Mã Gia Kỳ suy nghĩ cũng cảm thấy có khả năng. Đúng lúc này, Trương Chân Nguyên đã gừi xong mail cho pháp y Hà và đang bước vào phòng họp, Mã Gia Kỳ liền nhìn hắn. "Chân Nguyên, em kiểm tra xem cống thoát nước của đường hầm Hoài Hà dẫn tới đâu."

"Cái này đơn giản, trực tiếp dùng máy này kiểm tra cũng được." Trương Chân Nguyên lười phải chạy đi chạy lại.

Mã Gia Kỳ gật đầu chuyển máy tính cho hắn. Trương Chân Nguyên cúi xuống gõ lướt trên bàn phím, rất nhanh đã hiện lên một sơ đồ. Trên đó, đường cống kéo dài ra khỏi đường hầm thẳng về phía đông, quả nhiên, phần cuối của nó là bờ sông.

"Xem ra không sai." Nghiêm Hạo Tường nhìn sơ đồ. "Hung thủ đã ném xác xuống cống ở đường hầm Hoài Hà. Gần đây cũng thường xuyên mưa, nước trong cống chảy xiết kéo theo túi xác trôi dạt ra bờ sông Đông Thành, sau đó thì bị người khác phát hiện."

"Hạo Tường nói đúng, hung thủ đã ném xác xuống đường hầm Hoài Hà." Hạ Tuấn Lâm từ bên ngoài bước vào.

Mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên.

"Nhanh vậy? Hạ Nhi tốc độ làm việc của cậu khủng quá đấy!" Nghiêm Hạo Tường phải bất ngờ thốt lên.

Hạ Tuấn Lâm lườm hắn rồi cắm usb vào máy tính, vừa bấm vào video vừa nói. "Trong năm ngày này, chiếc taxi hung thủ lái đã không vào đường hầm hai ngày trước. Hắn ở bên ngoài ném túi xác vào. Tiếc là em đã kiểm tra qua hai giám sát bên ngoài đều không quay được hắn."

Mã Gia Kỳ cau mày. "Vậy chẳng lẽ phải cần thêm giám sát bên ngoài?"

Hạ Tuấn Lâm cười mỉm. "Không cần, bởi vì em phát hiện ra một thứ. Mọi người xem đi." Nói xong nhấp vào một đoạn video trong tập tin.

Hình ảnh xuất hiện là một góc của đường hầm, từ hình ảnh có thể thấy ống kính đang hướng thẳng xuống dưới. Tuy vậy, cấu trúc bên trong đường hầm đều giống nhau và hình ảnh đang hiện cũng không phải là bãi đậu xe nên không thể phân biệt được đây là chỗ nào.

Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông lọt vào ống kính.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình.

Người đàn ông mặc một áo sơ mi kẻ sọc mảnh và quần tây sẫm màu, đầu đội mũ lưỡi trai và trên tay cầm theo một túi nilon đen. Hình ảnh này khá quen thuộc.

Đó là tài xế taxi trong video giám sát lần trước!

Nhưng lần này người đàn ông ở gần ống kính hơn, hình ảnh cũng rõ nét hơn. Người đàn ông thực sự rất gầy khiến chiếc áo hắn mặc trở nên thùng thình. Vấn đề là người đàn ông này đeo khẩu trang hoàn toàn không nhìn thấy mặt. Hắn đi đến ngay dưới ống kính, không lập tức thả chiếc túi màu đen trên tay mà dừng lại đứng đó. Đang lúc mọi người tự hỏi hắn sẽ làm gì tiếp theo, đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên. Hắn ngửa mặt nhìn về ống kính, đôi mắt đó, cứ như vậy nhìn thẳng vào bọn họ.

Lồng ngực ai nấy đều nhảy dựng.

Thật lòng mà nói cảm giác này rất giống như bọn họ đang 'nhìn trộm' mà bị phát hiện, bất quá mọi người rất nhanh phản ứng lại, người đàn ông đó đang nhìn ống kính. Thế nhưng, dần dần bọn họ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn camera giám sát không bình thường.

Hình ảnh quay được rất rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ đôi mắt người đàn ông trũng sâu và một mảng xanh đen đọng dưới đáy mắt. Bộ dáng kiểu này rất giống loại người nghiện ma túy quá độ hoặc là buổi tối vận động quá nhiều.

Trong ánh mắt hắn-

Mang theo tia trào phúng chế giễu.

Hắn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ống kính, từ từ nâng lên túi nilon đen ngang trước mặt.

Và, thả ra, túi đen rơi xuống đất.

Đuôi mắt híp lại, ý cười trong mắt hắn sâu thêm pha lẫn sự điên cuồng. Hắn nghiêng đầu nhìn thêm vài giây rồi chậm rãi giơ ngón giữa lên, sau đó xoay người rời đi.

Video kết thúc.

Hạ Tuấn Lâm thu nhỏ màn hình nhìn quanh năm người có mặt thấy bọn họ đều trầm tư, cậu nói khẽ. "Video được ghi lại lúc hai giờ sáng hôm nay."

"Này có nghĩa gì?" Thanh âm Nghiêm Hạo Tường lạnh lẽo. "Khiêu khích?"

"Còn không phải sao?" Trương Chân Nguyên vốn luôn hiền hoà giờ đây cũng tức giận. "Thật quá kiêu ngạo!"

"Tuy vậy vẫn là chuyện tốt." Lưu Diệu Văn cười khẩy, lấy trong túi ra một tờ giấy trải lên bàn.

Đinh Trình Hâm hiểu ý vươn tay lấy tờ giấy. "Diệu Văn nói đúng. Hạ Nhi, em tua đến đoạn đôi mắt của hắn đi."

"Ok." Hạ Tuấn Lâm di chuyển chuột, màn hình lại hiện lên hình ảnh người đàn ông nhìn vào ống kính.

Đinh Trình Hâm so sánh xong khoé miệng nhếch lên. "Quả nhiên, giống hệt!"

Những người khác cũng vội vàng vây quanh. Mảnh giấy Lưu Diệu Văn lấy ra chính là bức chân dung hung thủ được vẽ từ miêu tả của người chủ tiệm ảnh khi bọn họ ở chi cục Hoài Hà. Mặc dù cả hai đều chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng hai cặp mắt này không chỉ kích thước mà cả lông mày, khoảng cách giữa hai mắt và mũi đều giống hệt nhau! Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt do Lưu Diệu Văn vẽ là phấn khích và nhát gan, còn đôi mắt trong video là kiêu ngạo và chế giễu.

Đến cuối cùng, sự kiêu ngạo sẽ phải trả giá đắt.

Trong lòng mọi người vô cùng kích động, Trương Chân Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy USB ra. "Phải rồi, em vừa tra ra chiếc taxi mất tích ở quận Hoài Hà có luôn cả tài xế taxi phụ trách."

Mã Gia Kỳ gấp gáp. "Mau mở lên so sánh."

"Vâng." Trương Chân Nguyên cắm USB vào một cổng khác trên máy. "Có tổng cộng bảy taxi mất tích ở quận Hoài Hà." Trương Chân Nguyên nhấp vào một thư mục, bên trong đều là thông tin của bảy chiếc taxi mất tích và tài xế phụ trách.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hai giờ sáng. Mưa vẫn như trút nước, dù vậy, một số cửa hàng vẫn mở cửa đến tận khuya dù mưa hay nắng. Chẳng hạn như các quán lẩu hay nhà hàng thịt nướng.

Viên cảnh sát nhỏ vừa về tới chi cục vội đi lấy xe mình rồi chạy đến quán Haidilao.

Một cô gái đang đứng chờ trước cửa quán. Cô gái còn rất trẻ mặc chiếc đầm voan trắng và trang điểm nhẹ, rất xinh đẹp. Chắc chỉ mới ngoài đôi mươi. Viên cảnh sát nhỏ nhìn thấy cô, nhanh chóng xuống xe cầm theo một chiếc ô chạy nhanh đến sảnh.

Nhìn thấy anh, cô gái bắt đầu tức giận chỉ trỏ. "Giờ mới đến? Anh có biết hôm nay là sinh nhật em không? Đã mấy giờ rồi?"

"Anh biết, anh nhớ mà, nhưng cấp trên có mệnh lệnh nên anh..." Viên cảnh sát nhanh chóng giải thích.

"Mệnh lệnh? Được rồi, vậy anh đến đây mà vẫn mặc đồng phục cảnh sát?"

"Anh không kịp thay. Tình huống hôm nay đặc biệt... em thông cảm cho anh, thực sự là do vấn đề đặc thù, không phải anh cố ý đâu."

Cô gái vô cùng tức giận gần như không muốn nói chuyện với anh, xoay người lao ra giữa trời mưa.

"A Vân!" Viên cảnh sát ngây người, sốt sắng đuổi theo.

Lúc này đêm đã muộn trời lại mưa to nên ngoài đường vắng vẻ, các cửa hàng cũng đóng cửa sớm. Cô gái biết người kia sẽ đuổi theo nên càng chạy nhanh hơn bất chấp trời mưa. Nhưng dù sao cô vẫn là phái nữ, nghe tiếng gọi phía sau càng lúc càng gần cô gái càng lo lắng hơn, bởi vì cô không muốn tên cặn bã đó đuổi kịp.

'két-'

Đúng lúc này, một chiếc taxi đột nhiên dừng lại trước cô vài mét, cô mừng rỡ vội vàng chạy tới mở cửa.

"Bác tài, đi mau, có người muốn đuổi theo tôi!" Cô gái vội vàng nói.

"Được."

Phía trước truyền đến giọng nam khàn khàn, sau đó chiếc xe bắt đầu di chuyển.

Cô gái thầm thở dài rồi quay đầu nhìn lại, thấy cậu con trai nhỏ bé phía sau đuổi theo một đoạn đã bị bỏ lại. Nhìn bước chân anh từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, tuy không thấy mặt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh đã mất mát thế nào.

Chợt không đành lòng, cô ngập ngừng. "Bác tài... bác có thể dừng xe..."

Ở phía sau, viên cảnh sát nhỏ đứng đó tuyệt vọng nhìn chiếc taxi đang chạy xa dần, mặc cho cơn mưa xối xả thấm ướt quần áo, cả người như gà mắc cửi. Mãi một lúc sau anh thất thần quay người rời đi, không hề để ý đến biển số xe taxi, nơi đó-

Là một tấm ván gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top