Phiên ngoại -42
[ Lễ tình nhân phiên ngoại cùng Tiểu Phong Phong phản công, không liên quan đến chính văn]
------------------------------------
“Nhuế Nhuế! Nhuế Nhuế chờ em! Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đi nhanh như vậy làm gì!?”
Hôm nay là ngày Lễ Thất Tịch truyền thống của Trung Quốc, ngày này được mọi người xem như là ngày Lễ tình nhân ở Trung Quốc. Vì sao Lễ tình nhân này tồn tại chắc rằng không cần giải thích nhiều, ai cũng biết nó gắn liền với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ. Mọi người đều biết rõ, nên sẽ không hao công tốn sức mà đi giải thích, lãng phí thời gian của mọi người.
Cái gọi là Lễ tình nhân, tự nhiên chính là ngày lễ dành cho những người yêu nhau. Một khi đã như vậy, Quý Duyệt Phong khẳng định là muốn lôi kéo Tần Nhuế hảo hảo vui chơi một phen trong ngày lễ tình nhân này. Tối hôm qua sau khi kịch liệt vận động suốt một đêm, tám giờ sáng hơn, Quý Duyệt Phong tinh thần vẫn như cũ dậy thật sớm, nhân tiện đánh thức Tần Nhuế vẫn đang say ngủ bên cạnh mình.
Nhìn người nào đó cao hứng phấn chấn còn mang trên người dấu yêu ngân, cứ như vậy xoay người xuống giường chạy vào phòng tắm, Tần Nhuế bất đắc dĩ xoa trán thở dài. Cái thở dài này chính là khen Quý Duyệt Phong thể lực quả nhiên không giống người thường, tối hôm qua số lần làm thụ nhiều như thế, làm công cũng nhiều như thế, cơ mà sức sống vẫn như thế dồi dào. Mà chính mình chỉ có thể đau nhức cả thắt lưng nằm trên giường. Chẳng qua chỉ kém hai tuổi thôi, mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Tần Nhuế không chấp nhận được!
Mà tiếng thở dài thứ hai của Tần Nhuế lại càng thêm bất đắc dĩ. Hai người từ khi ở chung một chỗ, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn. Từ lúc quen biết đến giờ, hành vi của Quý Duyệt Phong càng thêm lớn mật. Mà chết hay không chết thì hành vi lớn mật này cũng không chỉ biểu hiện ở trên giường mà còn biểu hiện ngay cả tác phong thường ngày.
Thử hỏi, có nữ nhân nào lại dám không mặc gì mà ở trong nhà cứ lắc lư qua lại? Mặc dù nhà của các nàng xung quanh không có phòng khác, không ai có thể nhìn thấy, nói như thế thì cũng có chút kỳ lạ. Nhưng mà Quý Duyệt Phong nữ nhân này chính là thích thoải mái trần truồng một phen. Nói nàng phóng đãng, nữ nhân này thật đúng cũng chỉ là phóng đãng trước mặt mình. Nói nàng mê hoặc ở điểm nào? Vẻ ngoài động lòng người kia không phải là khi nàng mặc quần áo chỉnh tề đâu a.
Ngay khi Tần Nhuế ở trên giường oán giận hành vi phạm tội của Quý Duyệt Phong, thì nữ nhân kia đã tắm rữa sạch sẽ bước ra. Nhiệt khí trong phòng tắm, theo cửa phiêu tán ra bên ngoài. Tần Nhuế giương mắt nhìn, tầm mắt giống như nhựa cao su dính vào, khiến cho con người trở nên đui mù.
Thân thể Quý Duyệt Phong vừa tắm rửa xong, mang theo tầng tầng hơi nước. Nàng không che đậy bất kỳ thứ gì mà hướng cô bước đến, càng gần, thân thể hoàn mỹ kia của nàng lại càng thêm rõ ràng. Mái tóc đen dài xoã ra trước cổ cùng phía sau lưng, ngẫu nhiên vài giọt nước rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lạch cạch hoà cũng với tiếng tim đập của Tần Nhuế càng rõ ràng.
Có lẽ nhìn thấy được tầm mắt nóng rực của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong mỉm cười, càng nhanh bước đến. Chẳng qua là bước chân này nhanh nhưng không loạn, giống như người mẫu sải bước trên sàn catwalk. Bước chân tuỳ ý nhẹ nhàng, hai chân thon dài cùng với cặp đùi xinh đẹp, theo động tác của nàng mà đong đưa. Ngẫu nhiên lộ ra phong cảnh hoa viên, lúc này mọi nhất cử nhất động qua mỗi một giây đều hấp dẫn tầm mắt của Tần Nhuế.
“Nhuế Nhuế.”
Trong nháy mắt Quý Duyệt Phong đã đi đến bên người Tần Nhuế. Nàng hạ thắt lưng lấy tay nâng cằm của Tần Nhuế, làm cô ngẩng đầu nhìn mình. Chẳng qua tầm mắt của đối phương đã bị hoa khoả trắng tuyết hấp dẫn. Dù sao, hai khoả kia thật rất thưởng mắt, cô muốn không nhìn nhưng lại dị thường không thể.
“Ha ha, Nhuế Nhuế ánh mắt nhìn thật háo sắc nga.”
Thông minh như Quý Duyệt Phong lại như thế nào không phát hiện tầm mắt không bình thường kia của Tần Nhuế. Mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, chứ thật ra lại cố ý ưỡn ngực nâng hai khoả vũ khí kia lên, để cho Tần Nhuế dễ dàng nhìn thấy.
“Em thật sự là yêu tinh.”
Tần Nhuế mở miệng mắng Quý Duyệt Phong, nhưng đồng thời nội tâm của cô cũng rất rõ. Chuyện Quý Duyệt Phong là yêu tinh, cho tới bây giờ không cần nghi ngờ. Nữ nhân này từ nhỏ cho dù là gương mặt quá mức xinh đẹp hay dáng người giống như ma quỷ đều mang bộ dáng câu dẫn người. Nếu không phải như thế thì làm sao chính mình sẽ bị nàng hấp dẫn, câu mất hồn phách, mê hoặc tâm can.
Giờ khắc này, chẳng qua nhìn toàn thân đã phát dục của Quý Duyệt Phong, thân thể cô cũng bắt đầu có cảm giác. Có thể nói nữ nhân sống thiên về tình cảm, các nàng khi đã yêu một người, càng muốn giữ lấy, càng muốn có được người đó. Tần Nhuế vươn tay ôm thắt lưng của Quý Duyệt Phong, bàn tay đặt ngay vòng eo mảnh khảnh vuốt ve lên xuống, thậm chí mang theo vài phần cảm giác luyến tiếc không buông.
Cô biết lúc này chính mình muốn Quý Duyệt Phong.
“Ha ha, Nhuế Nhuế lại nghịch ngợm nga, không phải tối hôm qua đã làm nhiều rồi sao?”
“Tôi còn muốn.”
Nghe Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế không muốn bỏ qua, liền mở miệng ngậm lấy hai khoả phúc bạch cầu trước mặt mình.
“Ân”
Bộ vi mẫn cảm bị Tần Nhuế hàm trụ, khiến Quý Duyệt Phong hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn đối phương như tiểu hài tử chôn trước ngực mình quậy phá, trong lòng sinh ra mấy phần tâm tư.
Tầm mắt nhìn xuống thấy Tần Nhuế lộ ra nửa bờ vai. Làn da trắng nõn, không mang một chút tỳ vết. Xương quai xanh hình chữ bát cao cao đột khởi, nhìn qua giống như khe sâu tráng lệ, đẹp đến nỗi khiến người khác muốn cắn lấy. Quý Duyệt Phong nghĩ như thế cũng liền như thế mà hành động.
Nàng đẩy Tần Nhuế còn đang mai phục trước ngực mình ra, chậm rãi cúi xuống thân, mở miệng khẽ cắn vai từ từ lên cổ rồi trở lại xương quai xanh của đối phương. Vị trí mẫn cảm bị kích thích, Tần Nhuế dùng răng nanh gắt gao cắn môi dưới, bắt buộc mình khắc chế không phát ra âm thanh tu nhân. Hô hấp càng lúc càng nặng nề.
“Tần Nhuế.”
Quý Duyệt Phong mở miệng kêu tên Tần Nhuế, mang tí thanh âm khàn khàn. Nữ nhân này, cho dù là thái độ đối nhân xử thế hay thói quen cuộc sống ngày thường đều là ẩn nhẫn, siêu cường tự chủ. Hiện tại, cho dù là trên giường vẫn không thay đổi được tính tình buồn tao này. Trong lòng Quý Duyệt Phong, nàng cho rằng phát sinh quan hệ thật ra là chuyện hết sức bình thường. Dù sao, cả hai đều là người yêu tối thân mật của nhau, làm sao lại cảm thấy thẹn thùng đây?
Thoải mái mà kêu đi, nuốt nghẹn như thế, chẳng lẽ không khó chịu sao?
Nghĩ đến điểm này, động tác của Quý Duyệt Phong càng thêm mạnh mẽ. Vừa rồi nàng hoàn toàn bị động giờ khắc này chuyển biến thành chủ động. Rất nhiều thời điểm, nàng biết Tần Nhuế nữ nhân này chính là cọp giấy. Nếu không phải chính mình nguyện bị nàng áp, chỉ sợ nàng chính là vạn năm thụ lưu truyền trong truyền thuyết, vạn năm hoàn toàn không thể xoay người.
“Ngô!”
Tần Nhuế âm thanh phát ra, vĩnh viễn đều là đan âm tiết từ. Mặc dù nghe có vẻ nặng nề cũng không quá sảng khoái nhưng cũng mang theo một loại tình thú đi. Từ lâu, Quý Duyệt Phong không cưỡng cầu cô phát ra thanh âm yêu mị, bởi vì nàng biết, đối với tính tình không tự nhiên kia của Tần Nhuế mà nói trong thời gian ngắn khó có thể làm được.
Hai người từ tối hôm qua đã làm chuyện yêu, liền không mặt quần áo ôm nhau đi vào giấc ngủ. Cho nên Quý Duyệt Phong muốn làm chuyện xấu càng thêm dễ dàng. Xốc chăn bông ở trên người Tần Nhuế ra, khiến cho thân thể mềm mại được giấu bên trong hiện ra trước mắt. Nàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn kia, xuất hiện nhiều dấu vết màu đỏ không rõ. Có chút phía dưới xương quai xanh, có chút xung quanh bộ ngực, càng nhiều ở khu vực bụng.
Quý Duyệt Phong thật thích thời điểm trên giường vận động liếm rốn của Tần Nhuế, không phải vì Quý Duyệt Phong nàng mê luyến khu vực rốn, chẳng qua bởi vì rốn của Tần Nhuế so với người khác nhỏ hơn một ít cộng thêm việc cô chẳng có một tí sẹo lồi nào ở vùng bụng. Hai điểm này gộp lại khiến cho cái rốn nho nhỏ kia càng thêm đáng yêu.
Theo như Quý Duyệt Phong khai phá, cái rốn của Tần Nhuế cũng là một bộ vi mẫn cảm nhất của cô. Mỗi lần bị Quý Duyệt Phong chạm vào nơi đó, Tần Nhuế nói không ra khoái ý. Nàng vươn đầu lưỡi vòng quanh trước rốn, ngẫu nhiên đem đầu lưỡi thân nhập vào bên trong rốn, ngẫu nhiên dùng răng nanh khẽ cắn, mỗi một lần đều làm cho Tần Nhuế run rẩy.
Vốn đã trải qua một đêm hoan ái phá lệ mẫn cảm, mà buổi sáng lại là lúc động tình tốt nhất. Quý Duyệt Phong cảm giác được đúng thời điểm liền bắt tay chậm rãi tham hướng nửa khai mở hai chân của Tần Nhuế, nhắm thẳng hoa viên mà đi. Nơi xúc tua là một mảnh phá lệ cực nóng cực ướt. Cơ hồ vừa đụng vào, ngón tay Quý Duyệt Phong liền ẩm ướt.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Nhuế, lại nhìn về phía dưới xuất hiện một mảng ga giường ướt nhẹp, Quý Duyệt Phong nở nụ cười mang theo vài phần tà ác, khiến cho Tần Nhuế hận không thể một cước đem nàng đá xuống giường.
“Nhuế Nhuế thật ướt, làm ga giường đều ướt theo.” Quý Duyệt Phong một bên dùng ngón tay xoa cánh hoa bên trong cùng với hoa hạch bắt đầu sưng tấy, một bên đi trêu đùa Tần Nhuế.
Nghe đến câu sau, Tần Nhuế vốn gương mặt đã đỏ ửng không thể đỏ hơn, giờ khắc này lấy màu đỏ của máu để so sánh càng chuẩn xác, hốc mắt cũng bởi vì thẹn thùng mà bịt kín một tầng hơi nước,nhìn qua phá lệ đáng thương cùng kiều nhược. Phải biết rằng, bộ dáng này của Tần đại ngục trưởng không phải lúc nào cũng có thể thấy a, cho nên Quý Duyệt Phong tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội lần này.
Rõ ràng nàng biết thân thể Tần Nhuế khẩn cấp chờ đợi nàng đi vào, nhưng Quý Duyệt Phong lại chậm chạp không chịu tiến bước, chỉ đơn giản ở bên ngoài không nhẹ không mạnh khiêu khích hoa hạch đang sưng đỏ kia. Phát hiện hạt đậu nho nhỏ ở trong tay mình càng ngày càng lớn, càng ngày càng hồng, ngay cả nhiệt độ so với bên ngoài càng nóng rực, Quý Duyệt Phong ý cười càng thêm đậm.
“Quý Duyệt Phong! Em làm thì liền làm! Còn không làm liền cút đi cho tôi!”
Tần ngục trưởng kiêu ngạo bắt đầu tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng đi. Quý Duyệt Phong thật đúng là sợ cô sinh khí với nàng cả đời, liền vội vàng vươn ngón tay giữa mạnh mẽ tiến vào nơi sớm đã ẩm ướt kia.
“A”
Chờ đợi lâu khiến cho thân thể sớm không phòng bị, lúc này lại lập tức bị lấp đầy, nói rằng tuyệt vời, cơ hồ không cần nói tự nhiên cũng biết a. Tần Nhuế ngẩng cao cổ, dùng bàn tay che lấy mặt mình, đồng thời dùng tay còn lại hung hăng nắm lấy ga giường. Lực đạo kia, giống như hận không thể đem giường phá hư đi.
“Nhuế Nhuế thoải mái không?”
Quý Duyệt Phong một bên hoạt động ngón tay phía trong cơ thể Tần Nhuế, một bên hỏi.Nhưng qua hồi lâu, cũng không đợi đối phương trả lời. Loại tư vị không nhìn thấy được này, hiển nhiên là khổ sở, mà người khơi mào Quý Duyệt Phong lại có tâm lý đùa dai. Nàng bắt đầu càn quấy, nâng cao tiết tấu, khi thì thẳng đến phủ Hoàng Long tiến vào chỗ sâu nhất; khi thì nhẹ nhàng lướt qua, ở phía trước cửa hoa viên bồi hồi.
Khi sâu khi cạn như vậy so với vừa rồi càng mang đến cảm giác mãnh liệt gấp đôi. Bởi vì Tần Nhuế không biết khi nào Quý Duyệt Phong sẽ tiến vào nơi sâu nhất của mình, cho nên vừa kinh hỉ vừa không biết trước được khoái cảm càng gia tăng độ mẫn cảm của cô. Hơn nữa Quý Duyệt Phong mỗi lần hành động, sẽ dùng sức cọ lấy thành vách đá bên trong. Cứ như vậy mà làm, phiến quân của Tần Nhuế sớm đã bị nàng đánh tan rã, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng không thể khống chế được.
“Quý… Quý Duyệt Phong …A…Đừng…”
Tần Nhuế cố gắng khống chế tốt thanh âm của chính mình, muốn nói ra một câu đầy đủ. Ai ngờ Quý Duyệt Phong nữ nhân kia lại cố tình nhìn thấy được ý đồ, mỗi khi cô muốn nói chuyện, tốc độ trên tay cùng thế công càng nhanh hơn.
“Ha hả, Nhuế Nhuế muốn nói cái gì? Nếu em nhớ không lầm, vấn đề vừa rồi, chị còn chưa trả lời em.”
Giương mắt nhìn Quý Duyệt Phong mang theo sắc mặt tươi cười xấu xa kia, Tần Nhuế biết mình nếu không nói ra hai chữ mà nàng muốn, hôm nay nữ nhân này nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng mà loại câu nói đó, như thế nào có thể nói ra đây. Nói không quá, chúng đích thực là một loại tu nhân. Mặc dù Quý Duyệt Phong mỗi một lần đều làm cho cô rất thoải mái, nhưng thật sự mà nói, chuyện như thế chỉ có thể giấu trong lòng thôi, ai lại nguyên một ngày rảnh việc nói ra ngoài miệng?
“Như thế nào? Nhuế Nhuế không muốn trả lời câu hỏi của em? Không đủ thoải mái sao? Xem ra, em còn phải làm cho Nhuế Nhuế thoải mái hơn a.”
Quý Duyệt Phong dứt lời, lực toàn bộ cơ thể đều ép xuống. Tay không ngừng xâm nhập hoa kính kia, tiếp đó liền mở miệng cắn lấy hai viên đang cương cứng đã muốn động tình của Tần Nhuế. Mặc dù hai khoả mềm mại này không lớn hơn so với của nàng, nhưng đó là của vợ nhà nàng, cho nên Quý Duyệt Phong tự nhiên là thích a.
Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, xoa nắn bao nhiêu lần, cắn bao nhiêu lần đi nữa, đều giống như kẻ nghiện hút thuốc phiện, căn bản không thể thoát ra. Nhìn, càng muốn nhìn; xoa nắn, càng muốn mạnh hơn, cắn, cũng càng muốn cắn lấy. Tổng kết mà nói, căn bản không hề đủ.
“Đừng… dừng tay …Quý Duyệt Phong !..Đừng”
Bên trong cơ thể càng ngày càng tích luỹ một loại khoái cảm nói không nên lời, càng lúc xu hướng càng tăng. Tần Nhuế biết, mình chuẩn bị tới, mà cô có thể nhận thấy Quý Duyệt Phong căn bản không có ý tứ muốn dừng lại. Ngẫm lại người này tối qua mang dáng vẻ như lang như hổ, Tần Nhuế một lúc bỗng sợ hãi.
Nói vậy chứ người có thể khiến cho người ta từ khoái cảm này đến khoái cảm khác, phỏng chừng cũng chỉ có nữ nhân dâm đãng như Quý Duyệt Phong mới có thể làm được như thế đi.
“Nhuế Nhuế muốn tới.”
Quý Duyệt Phong lưu luyến buông ra lời nói dâm đãng. Đồng thời còn không quên vươn đầu lưỡi liếm cằm rồi đến vành tai của Tần Nhuế.
“Nhuế Nhuế, nói cho em biết, thoải mái không?” Quý Duyệt Phong vẫn như cũ không chịu buông tha Tần Nhuế, đối phương mà không cho một đáp án thì dám chắc hôm nay nhất định sẽ ở trên giường nguyên cả ngày a.
“Tôi… thư… Ân… A”
Tần Nhuế rối rắm muốn mở miệng, nhưng khi cô vừa nói xong chữ thư, còn chưa nói hết cả câu đã bị thân thể kia thình lình kích thích liền biến trở thành thân ngâm. Cảm giác ngón tay của Quý Duyệt Phong ma xát địa phương mẫn cảm nhất trong cơ thể mình, bụng bắt đầu kịch liệt run rẩy, đại não trong nháy mắt là một khoảng không mờ mịt. Một cổ nhiệt lưu theo bụng chậm rãi kéo dài, thẳng đến trước cửa hang sau đó mãnh liệt chảy ra.
Người dưới thân rõ ràng đã muốn không chịu đựng nỗi, nhưng Quý Duyệt Phong vẫn không chịu buông tha Tần Nhuế. Nàng dán bên tai Tần Nhuế, một lần nữa mở miệng hỏi.
“Nhuế Nhuế, thoải mái không?” Ngón tay bên kia,lại vẫn như cũ qua lại tiến vào nơi đang bị lấp đầy bởi vì cao triều mà không ngừng run run thân thể.
“Quý Duyệt Phong … A… tôi nói em dừng tay lại… mau… dừng tay, tôi thoải mái… thoải mái… cáp…A”
Rốt cục Tần Nhuế mở miệng nói ra điều nàng muốn nghe, Quý Duyệt Phong mới vừa lòng rút ta về. Mắt thấy nơi vừa bị ngón tay mình ngăn chặn bởi vì đột ngột mất đi chướng ngại mà dòng nhiệt lưu nhanh trút ra, Quý Duyệt Phong vừa lòng cười cười, đồng thời cúi đầu hôn cái trán đã bị che kín mồ hôi của Tần Nhuế.
“Quý Duyệt Phong! Trong vòng một tháng, em đừng nghĩ đến việc gặp mặt tôi!”
Tần Nhuế nói xong liền chống đỡ thắt lưng bước xuống giường, tuy rằng cô bước đi như bay, nhìn qua cũng không giống như nữ nhân vừa mới vượt qua “sóng lớn”, nhưng Quý Duyệt Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chân của cô có chút run lên cùng đôi tai đỏ ửng.
Ôi chao xem ra Nhuế Nhuế nhà nàng lại thẹn thùng a.
“Nhuế Nhuế! Chậm chậm! Để em hầu hạ chị tắm rửa thôi!”
Hết Chương 40 Phiên Ngoại
Editor: sau chương này ta sẽ bớt nói lại a T.T
Chương này tóm tắt chỉ 1 câu “Thật là thống khổ cho người trong cuộc Tiểu Nhuế Nhuế, tội nghiệp cho editor cùng các bạn đọc gần xa” , thật xấu hổ, ta lần đầu edit chương H, với kinh nghiệm đọc Bách Hợp “thanh thuỷ” của ta (fan cứng của Lạc Khuynh tỷ tỷ, Minh Dã tỷ tỷ), thì đây là bộ nặng đô nhất mà ta từng đọc, phải nói là Bạo ca thật đúng với danh xưng “Bạo” a! Sau bộ này, ta phải tìm vài bộ thanh thuỷ để thanh lọc hình tượng thục nữ “trong soáng” của ta.
Tâm sự gần xa: Ta tình cờ nhìn thấy diện mạo chân thực của Hiểu Bạo, phải nói là Bạo ca rất biết nói đùa. Lúc đầu đọc truyện của Bạo ca, ta đoán chắc rằng hắn chính là một T đích thực (cơ mà các nhân vật toàn là hình tượng thục nữ chẳng thấy nhân vật T nào), vậy mà hắn bảo hắn nào là hình tượng thục nữ tóc dài, nào là vạn năm M, lâu lâu “xoay người”, phi! Ta khinh!
“Khụ khụ…” Một lát sau, Thư Uyển Hạm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, để hóa giải chuyện xấu hổ vừa rồi. Nàng đi đến bên giường Quý Duyệt Phong tiến hành kiểm tra bệnh tình, sau đó bảo y tá tiêm thuốc cho Quý Duyệt Phong.
Có lẽ vừa rồi chứng kiến cảnh Quý Duyệt Phong hôn môi Tần Nhuế, làm cho y tá quá đổi kinh ngạc cho đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Hai lần tiêm vào đều không ngay mạch máu. Tay của Quý Duyệt Phong khá gầy cơ hồ không mang một miếng thịt nào, nay còn mang hai vết tiêm hụt, một vết thì lớn một vết thì nhỏ.
Tần Nhuế ở một bên nhìn thấy y tá tay run run chuẩn bị tiêm lần thứ ba. Quý Duyệt Phong cũng chỉ lẳng lặng nhìn, giống như thể người chuẩn bị được tiêm không phải là mình, cũng chẳng biểu lộ đau đớn gì trên mặt. “Chờ đã, chờ đã!” Vốn vì hai lần tiêm hụt mà y tá hai tay khẩn trương, giờ lại vì âm thanh bỗng nhiên phát ra từ Tần Nhuế càng tăng thêm run rẫy, ống tiêm trên tay liền rớt xuống.
“Uyển Hạm, cậu tới tiêm đi.” Tần Nhuế cau mày nói, cô quay đầu đi không muốn nhìn thấy vết tiêm trên mu bàn tay của Quý Duyệt Phong, trong lòng ẩn ẩn đau. “Cô đi ra ngoài đi, để tôi làm là được rồi.” Y tá sau khi đi, Thư Uyển Hạm tự tay tiêm thuốc cho Quý Duyệt Phong. Dù sao cũng là bác sĩ, kỹ thuật tiêm so với y tá tốt hơn rất nhiều. Đổi qua Thư Uyển Hạm thực hiện, liền tiêm ngay đúng địa phương, cũng chẳng xuất hiện một chút dấu vết vừa tiêm.
“Khi nào thuốc trong bình hết, bảo y tá thay là được rồi, mình đi trước.” Thư Uyển Hạm dứt lời, dùng ánh mắt thâm hậu nhìn Tần Nhuế, liền xoay người rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Quý Duyệt Phong và Tần Nhuế “Thế giới của hai người”.
“Tay đau không?” Tần Nhuế ngồi bên giường nhẹ giọng hỏi, Quý Duyệt Phong một bên chỉ lắc đầu, ý bảo không việc gì. Một lát sau, lại nhe răng cười cười. Tuy rằng Tần Nhuế thừa nhận rằng Quý Duyệt Phong hoàn toàn xứng đáng là mỹ nữ; cho dù nàng cười ôn nhu hay cười theo kiểu xinh đẹp quyến rũ, thậm chí là nghiềm ngẫm cười, ngốc nghếch cười cũng đều thật xinh đẹp . Nhưng Quý Duyệt Phong vừa rồi lộ ra vẻ tươi cười kia thật làm cho Tần Nhuế có chút không thích ứng.
Nữ nhân này vừa rồi cười, cô tổng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Cô có chuyện gì sao?” Tần Nhuế một bên nhìn đồng hồ một bên hỏi. Hôm nay không phải là cuối tuần, cô thân là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, tuy rằng ngày thường không có việc gì hoàn toàn có thể an nhàn ngồi trong văn phòng. Nhưng dựa vào việc công làm việc tư như vậy, khiến Tần Nhuế có chút ngại ngùng.
“Nhuế Nhuế…Em muốn đi WC.” Quý Duyệt Phong nhìn Tần Nhuế nói, khuôn mặt vốn trắng nõn mang theo một vài phiếm hồng, giống như nàng đang cực kỳ ngượng ngùng. “Ân? Đi WC sao? Tôi giúp cô đi.” Tuy rằng nội tâm buồn tao nhưng Tần Nhuế cũng không tà ác đến nổi không nhận thấy Quý Duyệt Phong khác lạ. Cô thấy đối phương tay chân không tiện đi lại nên cần cô giúp đỡ.
“Ân.” Quý Duyệt Phong lên tiếng tuỳ ý để Tần Nhuế giúp mình đứng lên, sau đó ôm nàng chậm rãi đi đến WC. Đến khi đứng trước bồn vệ sinh, mắt to nhìn mắt nhỏ, Tần Nhuế mới hiểu vì sao Quý Duyệt Phong bảo cô giúp nàng đi WC còn mang theo bộ dạng không tự nhiên như vừa rồi.
Lần đầu rơi vào tình huống như vậy, tay trái của Quý Duyệt Phong mang thương tích không tiện cử động, cộng thêm tay phải vừa mới bị tiêm lại càng không có sức lực. Nữ nhân muốn đi vệ sinh nhất định phải cởi quần nên việc này, phải nhờ đến Tần Nhuế giúp đỡ.
Tuy rằng hai người vốn trước đó đã làm điều thân mật hơn thế, nhưng hôm nay chính cô phải thoát quần cho Quý Duyệt Phong, khiến trong lòng Tần Nhuế vô cùng ngượng ngùng. Cuối cùng không chỉ có Tần Nhuế đỏ ngầu gương mặt mà còn làm cho Quý Duyệt Phong ngượng ngùng theo.
“Nhuế…Nhuế…Chị…” Quý Duyệt Phong vốn muốn thúc giục Tần Nhuế cởi quần giúp nàng nhưng lời nói vừa đến miệng, nhìn thấy Tần Nhuế cả gương mặt đỏ bừng, khiến nàng cảm thấy có chút khó có thể mở miệng. Nếu như mình nói ra, Tần Nhuế có hay không cho rằng mình thực phóng đãng đây?
Vì thế, hai người cứ đứng WC một hồi lâu. Rốt cuộc Quý Duyệt Phong nhịn không được, lớn mật mở miệng. “Nhuế Nhuế, chị giúp em nhanh cởi quần thôi.” Giọng nói của Quý Duyệt Phong ba phần mang theo ý thúc giục, ba phần mang một tí hờn dỗi, bốn phần cố tình kéo dài câu nói. Tần Nhuế nghe xong trong lòng ngứa ngáy như sâu lông đang ngọ nguậy.
Chọn mị nhìn Quý Duyệt Phong vươn một chút phiếm hồng, Tần Nhuế trong lòng hung ác thân thủ liền kéo quần ngủ của Quý Duyệt Phong xuống. Nhưng cho dù cô thực hiện động tác vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng Tần Nhuế quên là quần nhỏ hình tam giác vẫn chưa được cởi ra.
Mắt thấy hai chân trắng nõn của Quý Duyệt Phong cùng tiểu khố khố màu trắng bao vây lấy nàng, Tần Nhuế vô cùng hối hận lúc nãy nàng vì cái gì không đem quần lót cởi ra cùng lúc.
Vì thế, không khí bên trong lúc này phải nói rằng cực kỳ xấu hổ. Chỉ có thể nhìn thấy Tần Nhuế một tay cần theo bình thuốc, một tay cầm lấy quần ngủ của Quý Duyệt Phong không chịu buông, mặt cười đến mức đỏ bừng. Một bên Quý Duyệt Phong mang bộ dáng bất đắc dĩ nhìn Tần Nhuế.
Tần Nhuế a Tần Nhuế, chị có thể đừng cứ tối ngày mất tự nhiên như thế được không. Rõ ràng chỉ là cởi một cái quần mà thôi, cần phải bộc phát tính lãnh đạm giống như sắp lao lực quá sức như vậy không! Nếu Quý Duyệt Phong nàng hai tay cử động được, nàng nhất định một giây cũng không nhờ Tần Nhuế giúp, tự mình thực hiện, đi giải quyết vấn đề sinh lý rồi.
Nhưng hai tay Quý Duyệt Phong thành ra như thế, mà Tần Nhuế nữ nhân này cư nhiên còn ngại ngùng về việc cái quần! Kính nhờ! Nàng vì không muốn đánh thức Tần Nhuế, cả đêm nhịn đi vệ sinh, hiện tại nhịn không được nữa, có được hay không? Vì thế, Quý Duyệt Phong thật bất đắc dĩ làm thế, vì cái gì mỗi lần nàng nằm viện, điều khiến nàng khó chịu chẳng phải là do vết thương mà là người giúp nàng làm những việc này?
“Nhuế Nhuế, quần lót còn chưa cởi, chẳng lẽ chị muốn em mặc thế đi vệ sinh sao?” Quý Duyệt Phong cuối cùng nhịn không được mở miệng nhắc nhở Tần Nhuế, nàng sợ nếu mà không nói ra, nữ nhân lúc nào cũng không tự nhiên này sẽ đứng ngốc tại chỗ cả một ngày, chẳng thèm động đậy.
“A! Nga…” Tần Nhuế than nhẹ trả lời, đồng thời vươn tay hơi run, chậm rãi cởi ra quần nhỏ của Quý Duyệt Phong. Quần lót thuần trắng chậm rãi rơi xuống, nơi cây cối nồng đậm của người nọ rõ ràng hiện ra trước mắt, cho dù Tần Nhuế không cố tình xem qua, lại vẫn lơ đãng nhìn đến. Nghĩ đến cảnh lúc trước cùng Quý Duyệt Phong triền miên, mặc kệ là thân thể hay trong lòng đều xuất hiện một cổ khô nóng. Mà đối với Quý Duyệt Phong lúc này cũng không thoải mái hơn Tần Nhuế là bao. Bàn tay nóng rực của đối phương lướt qua chiếc đùi của nàng, cảm giác tê dại rất nhỏ từ da thịt truyền khắp cơ thể, khiến cho thân thể Quý Duyệt Phong khó kiềm nén nhẹ nhàng run lên.
Sau khi vất vả cởi ra chướng ngại còn sót lại trên người Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế giúp nàng ngồi trên bồn cầu, sau đó nhanh như chớp xoay đầu đi. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, Quý Duyệt Phong trong lòng cười trộm, đồng thời bắt đầu bài tiết những thứ kiềm nén bên trong cơ thể ra ngoài.
Nghe âm thanh ầm ầm phía sau truyền đến, gương mặt của Tần Nhuế vốn xấu hổ dần bình phục lại, nhưng ngay lập tức tia ửng hồng có xu hướng xuất hiện trở lại. Đối với yêu cầu của Quý Duyệt Phong khiến cho cô muốn một tát đánh bay nữ nhân này. “Nhuế Nhuế, em xong rồi, chị giúp em lau khô được không?”
Vừa nghe xong, Tần Nhuế nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng khi xoay người lại, nhìn thấy Quý Duyệt Phong ngẩng đầu mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô. Tần Nhuế biết, đây thật sự là hiện thực a! Đây chính là nhân sinh a! “Cô tự cô lau không được sao?” Bởi vì khẩn trương khiến cho giọng nói của Tần Nhuế rõ ràng run rẩy.
“Nhuế Nhuế, tay em bị thương, chị giúp em lau khô có được không? Ẩm ướt rất khó chịu.” Quý Duyệt Phong nói xong, vươn đầu cọ cọ vào cánh tay Tần Nhuế. Nhìn bộ dáng lấy lòng của nàng, Tần Nhuế không đành lòng cự tuyệt. Hai tay của Quý Duyệt Phong hiện giờ không thể cử động nhiều, vả lại cả hai đều là nữ nhân, Tần Nhuế hiểu rằng, nữ nhân so với nam nhân đi vệ sinh tự nhiên cần làm nhiều việc hơn.
“Vậy cô trước đứng lên đi.” Tần Nhuế rút giấy vệ sinh ra, đối Quý Duyệt Phong nói. Đối phương nghe lời đứng lên, nhìn Quý Duyệt Phong mở rộng hai chân, Tần Nhuế chậm rãi đưa lên, ôn nhu lau khô. Được chăm sóc như vậy làm cho hai mắt Quý Duyệt Phong híp lại, nhìn Tần Nhuế nửa người vẻ mặt nghiêm túc cùng thẹn thùng, trong lòng sớm mềm mại một đoàn.
Nữ nhân này thật thú vị. Rõ ràng ngoài miệng nói không cần mình, lần này đến lần khác tổn thương mình. Nhưng vào thời điểm mình khó chịu lại cho mình sự ấm áp. Giống như hiện tại, nữ nhân vĩ đại kiêu ngạo như nàng cư nhiên có thể hèn mọn thay mình làm loại sự tình như vậy.
Có những người bề ngoài nói năng lạnh lùng (nguyên văn: chua ngoa) nhưng bên trong lại dễ mềm lòng (nguyên văn: đậu hủ tâm), có lẽ Tần Nhuế chính là nữ nhân như thế?
Sau khi làm xong hết thảy, lúc trở lại phòng bệnh, Tần Nhuế mới thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy thật tuyệt khi mình vẫn còn sống. Cô đỡ Quý Duyệt Phong lên giường, rồi kiểm tra vết thương trên người nàng. Thấy không có gì đáng lo, Tần Nhuế mới mặc áo tây trang vào người, chuẩn bị rời đi.
“Nhuế Nhuế, chị phải trở về ngục giam sao?” Quý Duyệt Phong nhẹ giọng nói, cho dù âm thanh cực lực che giấu sự luyến tiếc, nhưng vẫn bị Tần Nhuế cảm nhận được. “Ân, hiện giờ thời gian không còn sớm, tôi trở về thay quần áo rồi cần phải đi làm. Lát nữa, tôi sẽ gặp đưa cơm cho cô, chờ bình thuốc hết, Uyển Hạm sẽ đổi thuốc cho cô.”
“Do tay cô bị thương, cho nên lần này không cong tay cô lại. Nhưng nếu cô muốn chạy trốn, một khi phát hiện, sẽ trực tiếp xử lý theo tội phạm vượt ngục, đánh gục ngay tại chỗ. Cho nên tôi hy vọng cô thời điểm muốn làm điều gì đó cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng tự hại mình, cũng đừng gây phiền phức cho Đệ nhất nữ tử ngục giam.”
“Nga…” Quý Duyệt Phong rầu rĩ đáp lời, ở trong lòng lần nữa đánh giá Tần Nhuế, nữ nhân này, rõ ràng lo lắng mình làm chuyện khác người gây nguy hiểm cho mình, lại còn dùng loại ngữ khí như thế giáo huấn mình. Aihh, nữ nhân không được tự nhiên này, tên của chị quả nhiên đúng là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo).
“Được rồi, tôi đi đây.” Tần Nhuế nói xong, liền đẩy cửa phòng rời đi, nụ cười trên mặt Quý Duyệt Phong cũng biến mất theo, đôi mắt đen mở to nhìn trần nhà trắng nõn.
Không biết những ngày yên bình này có thể kéo dài bao lâu, có lẽ, em thật sự không nên trêu chọc chị, Tần Nhuế.
Hết Chương 42
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng chí! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Viết xong chương này, ta hoàn toàn cảm thấy ta rất đáng khinh! Ô ô ô ô…. Ta rõ ràng là một người thuần khiết như vậy, đều do các người xúi dục ta, ta mới biến thành tà ác đến thế. Tiểu muội thuần khiết mau mau đến cứu ta! Ta hiện tại cần tiểu muội thuần khiết cởi hết đồ đứng trước mặt ta để tinh lọc ta a! giúp ta trở lại là tiểu Bạo Bạo thuần khiết ngày nào a! (HB quá bệnh hoạn __._! )
Khụ khụ… Tóm lại, câu trên là người nào đó bị động kinh , tóm lại, chương này chính là hội tụ các loại ác thú nhất của tác giả nga.
Editor: Hiểu Bạo tả quá chi tiết mấy vấn đề nhạy cảm như thế, mình chẳng biết phải sử dụng ngôn từ nào để edit nghe vần cũng như không quá trần trụi, nên nếu các bạn thấy hơi trần trụi thì thực xin lỗi các bạn, edit chương này nhức óc lắm, mình đã thay đổi 1 vài từ cho nghe có vẻ nhẹ nhàng 1 chút, ko làm mất ý nghĩa đâu J, à còn 100 chương nữa là hết chính văn (tác giả bảo hết chính văn thế thôi nhưng phải đọc phiên ngoại mới thật sự là kết thúc hoàn toàn), cộng thêm hơn 20 chương phiên ngoại nữa là Hoàn. Các bạn cứ an tâm là mình sẽ ko drop dù nó có dài cở nào đi nữa, nhưng gần đây mình chuẩn bị đi làm sẽ ít thời gian, nên từ chap này trở đi, mỗi chủ nhật hàng tuần mình sẽ post 1 chương, nếu có thời gian sẽ cố gắng 2 chương. Bắt đầu từ chủ nhật tuần này nhé J. Nếu chờ lâu, các bạn có thể đọc QT trc, sau hãy quay lại mình, mình thấy cũng ko khó đọc đâu, Thân
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top