47-48

Tiếng mưa tí tách rơi, đánh thức người vẫn còn đang trong giấc mộng. Híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh thời tiết mông lung, Tần Nhuế vươn tay xoa xoa bởi vì gần đây không ngủ đủ giấc nên đầu đôi chút phát đau. Khi đầu ngón tay lướt qua chiếc mũi đang vươn hơi thở, trên mặt tựa hồ còn mang theo từng đợt hương vị quen thuộc.

Ngày phát sinh sự việc, cũng giống như ông trời không ngừng mưa, bên ngoài mưa tầm tả.

Từ sau khi Quý Mục Nhiễm rời đi, Quý Duyệt Phong cả người giống như con rối gỗ, không bất kỳ cảm xúc gì. Cho dù Tần Nhuế đối với nàng nói gì, hay hỏi nàng ngày trước cùng Quý Mục Nhiễm đã làm gì, đối phương phản hồi lại cũng chỉ là một mảng trầm mặc. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong cơm không ăn, chỉ dựa vào một ít dịch thuốc dinh dưỡng để duy trì năng lượng cơ thể. Mỗi ngày trừ bỏ việc ra ngoài đi vệ sinh, cũng chỉ lẳng lặng nằm trên giường, Tần Nhuế trong lòng nói không đau là giả.

Từ khi cô biết Quý Duyệt Phong tới nay, đây là lần đầu tiên chán ghét nàng như vậy, cũng là lần đầu tiên chán ghét chính mình vô dụng như vậy. 27 tuổi đầu, Tần Nhuế chưa từng nghĩ mình sẽ vì ai mà động tâm, càng không nghĩ mình lại đối với một nữ nhân mà động tâm. Nhưng nhân sinh luôn có nhiều việc ngoài ý muốn xảy đến, nhiều đến nổi phải chấp nhận sống chung với chúng.

Rõ ràng trong lòng lần lượt khuyên cô, đối với Quý Duyệt Phong nữ nhân này cần phải bảo trì khoảng cách, không thể để mình tiếp cận nàng, dung túng cho nàng. Nhưng Tần Nhuế đối với chính lời cảnh cáo của mình đều sụp đổ vào những lúc cô đối mặt với Quý Duyệt Phong.

Rất nhiều thời điểm, Tần Nhuế muốn mở trái tim của Quý Duyệt Phong ra, để nhìn xem nơi đó rốt cuộc chất chứa cái gì.

Bất luận là hai năm trước vẫn còn ở Quý gia, khi còn là hắc bang đứng nhất nhì tại X Thị. Vì lý do gì lúc trước lão bản Quý gia Quý Duyệt Phong lại khinh địch để cho Hoắc Vũ bắt giam? Vì lý do gì Quý gia lâu như thế vẫn không đem Quý Duyệt Phong ra ngoài?

Nếu nói thực lực Quý gia không đủ, cũng không đáng trách. Nhưng chỉ bằng quan hệ giữa Quý Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi, còn có bằng hữu chi giao ở hắc đạo của Quý Chấn Đồ, có lẽ tuỳ tiện tìm một lý do, đều có thể dễ dàng đem Quý Duyệt Phong ra khỏi Đệ nhất nữ tử ngục giam. Nhưng vẫn không ai chịu thực hiện.

Quan trọng hơn, còn có Quý Duyệt Phong và Quý Mục Nhiễm, quan hệ giữa các nàng. Trực giác của nữ nhân nói cho Tần Nhuế biết, các nàng tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là quan hệ tỷ muội. Nói các nàng là tỷ muội chẳng khác nói rằng quan hệ giữa các nàng là mối quan hệ quản chế, một bên kiềm chế sự tồn tại của bên còn lại. Bởi vì Tần Nhuế có thể cảm nhận được, Quý Duyệt Phong ở trong lòng sợ hãi tiếp xúc với Quý Mục Nhiễm.

Nghĩ đến nữ nhân kia luôn miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười, nghĩ đến trong mắt nàng ẩn sâu nỗi tuyệt vọng, nghĩ đến nàng ngày đó nước mắt chua xót. Tần Nhuế nhịn không được trong lòng đau nhói, buông bỏ hết thảy công việc, đến bệnh viện cùng Quý Duyệt Phong. Ban đầu, Quý Duyệt Phong vẫn duy trì trạng thái ngày trước, chỉ ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Khi đó ánh mắt của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế tin tưởng mình cả đời này cũng không có khả năng quên được. Đó là loại ánh mắt tuyệt nhiên không buông tha, loại ánh mắt không buông tha này lại mang theo một cảm giác đau lòng. Vài ngày sau, nữ nhân này như một lần nữa chết đi sống lại bỗng nhiên khôi phục bộ dáng thường ngày. Đối với mình làm nũng, đối với mình cười, thường xuyên hôn môi rồi ôm mình, nói không ít lời rất đáng khinh.

Rõ ràng Quý Duyệt Phong thoạt nhìn bình thường, nhưng Tần Nhuế lại luôn cảm thấy tựa hồ có vấn đề xảy ra.

Thẳng đến tối hôm qua, Quý Duyệt Phong vẫn quấn quít lấy cô không ngừng cùng cô làm yêu. Tần Nhuế rốt cục mới phát hiện vấn đề ở chỗ nào. Vươn ngón trỏ cũng ngón giữa của mình, Tần Nhuế cẩn thận đặt trước mắt cô. Không biết kể từ khi nào, chính mình sớm đã không có thói quen để móng tay, chỉ cần dài ra một chút, đã bị cắt đi.

Vài giờ trước, hai ngón tay còn chôn sâu trong thân thể của nữ nhân kia. Chỗ địa phương nồng ấm kia, lửa nóng dị thường, tựa như mỗi lần xúc cảm, chân thật sống động.

Hồi tưởng lại Quý Duyệt Phong ngồi tên người mình vặn vẹo vòng eo, nghĩ đến nàng lần lượt hô tên mình đầy yêu mị, nghĩ đến thời điểm nàng tới đỉnh núi gắt gao ôm lấy mình không cho mình rời đi, nghĩ đến nàng mệt mỏi lại không chịu buông tha mình nghỉ ngơi.

Rõ ràng hai người các nàng làm nhanh việc như thế, khả năng trong lòng Quý Duyệt Phong là sợ hãi.

Một người, cho dù mạnh mẽ trở lại như thế nào, cũng sẽ có tử huyệt của riêng mình. Tần Nhuế cảm thấy, Quý Mục Nhiễm đối với Quý Duyệt Phong mà nói, chính là tử huyệt. Mỗi khi xuất hiện, đều tạo những cơn sóng cực lớn, chúng chạy đến hạ gục Quý Duyệt Phong đến phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn đem nữ nhân này dẫm nát.

Tần Nhuế lo lắng nếu tiếp tục như thế, một ngày nào đó, Quý Duyệt Phong sẽ đem chính mình bức điên.

Ngay khi kim đồng hồ điểm tám giờ, Tần Nhuế rốt cục ngừng suy nghĩ, chuẩn bị rời giường đi đến ngục giam. Nhưng di động phía sau vang lên, khiến cô không khỏi nhíu mày. Nhìn chuỗi dãy số quen thuộc kia, nếu có thể, Tần Nhuế thật sự không muốn tiếp cuộc điện thoại này, nhưng vẫn bất đắc dĩ trả lời.

“Uy, Cục trưởng Ngài hảo.”

“Ha ha, Tiểu Tần a, thật sự là ngượng ngùng, sớm như vậy đã quấy rầy cô. Là như vậy, tôi hiện đang ở phòng hội nghị của Đệ nhất nữ tử ngục giam, có một vài chuyện quan trọng, tôi cần bàn giao cho cô. Hy vọng là cô nhanh đến đây, chính là như vậy.”

“Được, Cục trưởng, tôi lập tức đến.”

Tắt điện thoại, Tần Nhuế đơn giản rửa mặt, liền thay một bộ tây trang màu đen bước đến phòng hợp. Dọc đường đi, cô luôn suy nghĩ, đến tột cùng có chuyện gì trọng yếu khiến Cục trưởng Cục Tư pháp mới sáng sớm liền đi đến nơi này. Chỉ là mặc kệ chuyện gì, Tần Nhuế không hy vọng chúng liên quan đến Quý Duyệt Phong. Bởi vì nữ nhân kia, thật sự không thể bị thương tổn hơn được nữa.

“Thật có lỗi, Cục trưởng, tôi đến trễ.” Đứng trước cửa hít sâu một hơi, Tần Nhuế đẩy cửa bước vào nhẹ giọng nói. Người đang ngồi trong phòng hội nghị cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô. Chẳng qua làm Tần Nhuế kinh ngạc chính là trừ bỏ Cục trưởng Cục Tư pháp, vẫn còn một nữ nhân mà Tần Nhuế không biết.

Tuy rằng Tần Nhuế không biết nữ nhân này là người nào, nhưng theo cách ăn mặc của nàng, liền có thể đại khái đoán được hẳn là cảnh sát. Chế phục cảnh sát xanh lam đậm được mặc trên người nàng, khiến khuôn mặt trái xoan thon dài càng thêm trắng bạch. Bởi vì ngồi dựa vào cửa sổ khiến cho ánh mặt trời chiếu vào nữ nhân tóc ngắn xinh đẹp này, đem mái tóc đen, ánh lên một tầng kim quang.

Nữ nhân ngũ quan thập phần xuất chúng, hẳn là cũng thuộc loại chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến người khác kinh diễm. Cử động mũi khéo léo, đôi môi độ dày vừa phải, còn có đôi tai mượt. Tuy rằng chỉ đánh một tầng trang điểm nhẹ, cũng đủ làm cho người khác ở trong đám đông liếc mắt một cái liền tìm thấy nàng.

Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Tần Nhuế, nàng vươn ngón tay thon dài cầm lên ly cà phê còn toả ra nhiệt khí mạo hiểm uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhuế. Tựa hồ bất luận thời điểm nào cũng đều tràn ngập ánh mắt hoa đào mang vẻ tiếu ý đảo nhanh trên người Tần Nhuế, cuối cùng, khẽ mở đôi môi, lộ ra không rõ ý cười.

“Tiểu Tần đến đây a, trước ngồi xuống đã. Kỳ thật không phải cô tới chậm, chúng tôi chỉ mới đến mà thôi.” Cục trưởng Cục Tư pháp thấy Tần Nhuế vẫn đứng một chỗ, liền mở miệng bảo cô ngồi. Lúc sau, Tần Nhuế mới phát hiện mình chỉ lo nhìn nữ nhân kia, mà quên đi Cục trưởng Cục Tư pháp. Nhất thời trong lòng quẫn bách, nghe lời tìm chỗ ngồi xuống.

“Không biết Cục trưởng lần này đến vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì quan trọng sao? Nếu là vấn đề của Đệ nhất nữ tử ngục giam, tôi nhất định lập tức xử lý, cấp Cục Tư pháp cùng Viện kiểm sát một lời giải thích.” Mới ngồi xuống, Tần Nhuế liền bắt đầu hỏi mục đích của Cục trưởng Cục Tư pháp, nhưng đối phương không vội vàng trả lời cô, chỉ bất động thanh sắc uống cà phê trước mặt.

“Tiểu Tần a, cô đi theo tôi cũng đã năm năm rồi. Năm năm qua, cô vẫn luôn làm tốt. Chỉ là thời gian gần đây, tựa hồ có một số việc làm trạng thái của cô không thực tốt lắm. Tôi lần này đến, chủ yếu muốn nói với cô hai việc, mà hai việc này đều liên quan đến cô.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, cô hẳn là cùng với trọng phạm tầng tám tên là Quý Duyệt Phong rất quen thuộc. Cho nên cô cũng có thể hiểu, nàng từng là loại người nào, có nhiều nơi ở X Thị, quốc gia muốn bồi dưỡng thành nơi quan trọng tại X Thị, mà Đệ nhất nữ tử ngục giam hiện là ngục giam nữ đứng nhất tại đây.”

“Quốc gia sở dĩ thành lập ngục giam cải tạo, mục đích chính là hy vọng mỗi một cá nhân từ ngục giam bước ra đều có thể trải qua cải tạo, từ người xấu của xã hội biến thành một người có ích cho xã hội, hơn nữa có thể trở thành một người cống hiến cho quốc gia. Những người này, tự nhiên cũng bao gồm cả trọng phạm tầng thứ tám.”

“Cục trưởng… Tôi… Không hiểu được ý của ngài.” Nghe Cục trưởng Cục Tư pháp nói xong, Tần Nhuế mạnh mẽ khắc chế thanh âm của mình, không cho nó run lên, nhẹ giọng hỏi. Nói đến nước này, cho dù không rõ, Tần Nhuế cũng có thể đoán được, việc muốn nói nhất định có liên quan đến Quý Duyệt Phong.

“Tiểu Tần a, tôi nghe nói, cô gần đây cùng Hoắc Vũ hài tử kia cùng một chỗ. Kỳ thật tôi bề ngoài là thủ trưởng của cô, năm năm nay, cũng đã đem cô trở thành một nửa hài tử của mình. Hai người các người, đều là hài tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tôi cũng thực thích cả hai. Cho nên đến thời điểm nhất định phải chọn lựa đối tượng, không nhất thiết là mình phải thích đối phương. Tôi tin điểm này, cô hẳn là có thể làm tốt.”

“Chỗ tư liệu này có liên quan một ít đến hắc bang ở X Thị hiện tại, mặt trên viết lại địa điểm làm ăn phi pháp của bang phái, cùng một ít chứng cứ phạm tội chúng tôi không thể tìm ra. Trong đó, Quý gia cùng Ngô gia đứng mũi chịu sào. Tôi nghĩ đối với hai bang phái này, cô hẳn là cũng không xa lạ.”

“Quý gia, boss hiện tại hẳn là nữ nhi của Quý Chấn Đồ, Quý Mục Nhiễm. Các nàng ra tay chủ yếu là phóng hoả cùng ám sát. Mà nhân vật số một hiện tại ở Ngô gia chính là con thứ hai của Ngô Hãn Hùng, Ngô Nam. Bọn họ buôn lậu thuốc phiện phân tán toàn thế giới. Do ảnh hưởng rộng lớn, hành vi càn rỡ này khiến quốc gia cực độ chú trọng đến.”

“Vài ngày trước, hình sự của X Thị nhận được mật thư của điệp vụ nằm vùng ở Ngô gia. Nói là Ngô Nam vài ngày nữa từ Thái Lan trở về. Lúc này, sẽ có giao dịch thuốc phiện với quy mô rất lớn, sắp được triển khai. Đến lúc đó, thế lực hắc bang từ các quốc gia khác nhau sẽ tụ tập tại X Thị. Chúng ta mượn cơ hội này, đem Ngô Gia ra công lý, truy bắt quy án.”

“Cho nên, mục đích tôi hôm nay đến chính là hy vọng cô có thể cùng trọng phạm tầng thứ tám Quý Duyệt Phong ra ngoài ngục, gánh vác trách nhiệm giám sát nàng, để nàng trợ giúp hình sự của X Thị phá án. Nếu nhiệm vụ lần này thành công, quốc gia có khả năng giảm bớt tội cho nàng, từ tù chung thân biến thành có thời hạn.”

Cục trưởng Cục Tư pháp nói xong, toàn bộ thân thể của Tần Nhuế đều cương cứng tại chỗ ngồi, hồi lâu không động đậy. Cô dùng tay nắm chân mình, muốn biết đây không phải là giấc mơ. Thân thể truyền đến cảm giác đau, chứng thực việc cô nghe vừa rồi là sự thật.

Hiệp trợ phá án, giảm bớt hình phạt. Nếu là trước kia nghe những lời này, Tần Nhuế tuyệt đối không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn khuyên Quý Duyệt Phong chấp nhận. Ít nhất, ngồi tù có thời hạn có thể cho nàng một tia hy vọng, chứ không phải trong ngục giam ngồi chờ chết như bây giờ.

Nhưng hiện tại Tần Nhuế sớm không hề giống như trước kia nữa. Cô hiểu cái gọi là hiệp trợ phá án, đó chính là làm một ít việc cửu tử nhất sinh, công tác cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý, sẽ bỏ mạng như chơi. Cho dù Tần Nhuế không hiểu được Ngô gia kia đáng sợ ra sao, nhưng chỉ cần nghe đến cái gọi là giao dịch thuốc phiện, cũng đủ làm cho da đầu của cô run lên.

Cô không muốn Quý Duyệt Phong mạo hiểm lớn đến như vậy để đổi lấy một chút tự do, càng sợ nữ nhân này vì nhiệm vụ mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

“Cục trưởng! Thật xin lỗi, tôi cũng không phải là người của Quý Duyệt Phong, cho nên không thể thay nàng đưa ra quyết định trọng yếu như thế, xin tha lỗi cho tôi…”

“Tiểu Tần, trước khi tìm cô, tôi đã tự mình tìm Quý Duyệt Phong hỏi qua. Bản thân nàng đã đồng ý hiệp trợ phá án để giảm nhẹ hình phạt, hiện tại, tôi chỉ hy vọng cô có thể thay tôi giám sát nàng, tránh trong quá trình hiệp trợ phá án nàng muốn đào tẩu.”

“Cái gì!?” Cục trưởng Cục Tư pháp nói giống như viên đạn bắn thẳng vào trong tim Tần Nhuế, đem toàn thân lẫn đầu óc của cô đập nát. Nữ nhân này chẳng lẽ ngốc đến thế sao? Nàng như thế nào lại đáp ứng loại yêu cầu như thế, chẳng lẽ nàng không hiểu được cái gọi là hiệp trợ phá án, chính là tự đi tìm cái chết hay sao?

“Được rồi, Tiểu Tần, tôi hy vọng cô chuẩn bị một chút, tận lực hoàn thành tốt công tác lần này. Trong thời gian cô tạm rời cương vị hiện tại, Tiểu Dương sẽ đến thay thế cô làm Tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam.”

“Tần ngục trưởng, nhĩ hảo, tôi tên Dương Hân, về sau tôi tạm thời thay thế ngài công tác tại Đệ nhất nữ tử ngục giam. Hy vọng ngài có thời gian, có thể cho tôi mượn một ít tài liệu liên quan để tìm hiểu.”

Mắt thấy Dương Hân đứng trước mặt mình, vươn tay cười yếu ớt. Nụ cười kia thoạt nhìn rõ ràng thân mật nhưng lại khiến Tần Nhuế cảm thấy lạnh thấu xương. Dừng tầm mắt trên người Cục trưởng Cục Tư pháp vẫn còn đang uống cà phê, Tần Nhuế không nói thêm lời nào, bước nhanh chạy đến gian phòng tầng thứ tám.

Quý Duyệt Phong, cô vì cái gì phải đáp ứng chuyện này? Trong lòng của cô đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?

Cửa sắt nặng nề bị Tần Nhuế đẩy ra, lập tức từng đợt khói thuốc xông vào mũi. Nhìn ngục giam cơ hồ bị sương khói bao phủ, Tần Nhuế bất mãn nhăn mặt. Đồng thời chậm rãi bước đến người đối diện ở bên giường đang phun từng đợt khói thuốc, tay giật lấy điếu thuốc sau đó không chút do dự dập tắt.

“Haha…ngọn gió nào đưa Tần ngục trưởng đến đây? Hôm nay chị không bận gì sao?” Điếu thuốc trên miệng bị Tần Nhuế lấy đi, nhìn đối phương có chút trầm thấp biểu tình, Quý Duyệt Phong mở miệng nói. Đôi mắt phượng đảo qua trên người Tần Nhuế, cuối cùng dừng tại cặp mâu trung đang tức giận.

“Cô vì sao lại phải đáp ứng bọn họ?”

Tần Nhuế không để ý tới lời nói của Quý Duyệt Phong mang theo rõ ràng vài phần châm chọc, cô không hiểu nữ nhân này hôm nay rốt cuộc bị gì, càng không hiểu trong lòng tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là việc đến nước này, Tần Nhuế tuyệt đối không cho phép mình tiếp tục hồ đồ nữa. Mặc kệ nữ nhân này sau lưng cất giấu những gì, cô không muốn tiếp tục im lặng cái gì cũng không biết nữa.

Hôm nay, cô nhất định phải đem hết những thứ cất giấu trong lòng Quý Duyệt Phong đào ra, nhìn rõ rành mạch.

“Cái gì đáp ứng bọn họ?” Nghe Tần Nhuế hỏi, Quý Duyệt Phong giả vờ như người qua đường, lộ vẻ mặt khó hiểu. “Quý Duyệt Phong! Cô đừng tưởng rằng tôi không biết! Cô vì cái gì đáp ứng Cục trưởng Cục Tư pháp hiệp trợ phá án! Chẳng lẽ cô không biết loại nhiệm vụ này, cơ hồ không có mấy người sống sót trở về sao? Chẳng lẽ cô liền thật sự muốn đi chịu chết!?”

Tần Nhuế hướng Quý Duyệt Phong quát lớn tiếng, âm thanh cựclớn, thậm chí khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy màng nhĩ của mình như bị giọng nói của Tần Nhuế đâm thủng. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tần Nhuế, trên mặt Quý Duyệt Phong ngược lại hiện ra một nụ cười yếu ớt. Nụ cười kia, mang theo một tia vui mừng cùng kiên quyết không dễ phát hiện.

“Ha ha, nguyên lai là chuyện này, em còn nghĩ Tần ngục trưởng hỏi chuyện gì nữa. Không sai, em đúng là đáp ứng bọn họ, có cơ hội giảm hình phạt, em đương nhiên là muốn…”

“Quý Duyệt Phong, tôi không nghĩ cô thoạt nhìn thông minh nhưng đầu óc lại ngu ngốc đến vậy. Chẳng lẽ cô không nghĩ bọn họ vì cái gì lại tìm cô hỗ trợ phá án lần này? Chẳng lẽ cô không nghĩ nếu cô thất bại sẽ như thế nào sao?”

“Tôi biết, cô từng là người của hắc đạo, trên tay dính đầy máu tươi. Nhưng giết người cùng phá án, căn bản là không thể xác nhập thành một. Giao dịch thuốc phiện lần này, khả năng sẽ tụ tập hàng vạn hắc đạo trên khắp cả nước. Nếu cô thành công, có thể đạt được tự do, nhưng những người đó sẽ ưu tiên đem cô trở thành kẻ cần diệt trừ. Nếu cô thất bại, cảnh sát sẽ không buông tha cho cô! Việc này, cô rốt cuộc có nghĩ tới hay không! Cô chẳng lẽ liền không màng sinh mạng của mình như thế!?”

Tần Nhuế một hơi nói hết lời, chỉnh lại khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng. Cô xoay người không nhìn Quý Duyệt Phong, ngay sau đó, thân thể liền bị người sau ôm chặt lấy.

“Tần Nhuế, chị lo lắng cho em sao?” Quý Duyệt Phong nhẹ giọng nói giống như lông vũ dừng trên mặt nước, nhưng Tần Nhuế lại không nghe ra giọng nói toát ra vài phần vui sướng của nàng. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận mình quan tâm nữ nhân này, nhưng tâm không thể nói dối được. Trời biết, vừa nghe Quý Duyệt Phong đồng ý hiệp trợ phá an, nơi ngực trái xuất hiện bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu bất an.

Tần Nhuế sợ Quý Duyệt Phong sẽ vì tự do ngắn ngủi mà đánh mất đi sinh mệnh, sợ Quý Duyệt Phong trêu chọc thêm nhiều cừu nhân (kẻ thù), sợ nàng trong khi thực hiện nhiệm vụ bị thương, thậm chí sợ hãi khi nàng ra khỏi ngục giam, sẽ rời xa mình, rời xa tầm mắt của mình, hoàn toàn biến thành một người cô không quen biết.

“Quý Duyệt Phong, tôi thừa nhận tôi quan tâm cô. Tôi hy vọng cô có thể thận trọng suy xét chuyện này, dù sao, quốc gia nói rằng giảm hình phạt, cũng chỉ là đem cô từ tù chung thân thành tù có thời hạn mà thôi. Nếu bọn họ có lương tâm, cho cô ra khỏi tù, đó là phúc của cô. Nếu bọn họ đổi ý, phán cô 60 năm tù giam, cũng liền hợp tình hợp lý. Đến lúc đó, cô vẫn như cũ không thu hoạch được gì.”

“Đương nhiên, tôi nói điều này là muốn kết quả tốt nhất. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, không chỉ biến cô thành cừu địch của hắc đạo, quốc gia cũng sẽ không màng đến sống chết của cô. Đến lúc ấy, cô sẽ chân chính biến thành kẻ tứ cố vô thân. Có lẽ, sẽ không đếm hết được số người muốn giết chết cô.”

Tần Nhuế bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, thay Quý Duyệt Phong phân tích hết thảy mọi thứ có khả năng phát sinh. Chỉ là cô vừa nói xong, phát hiện đối phương căn bản không chuyên chú lắng nghe, dùng vẻ mặt tiếu ý nhìn mình.

“Bộ dáng nghiêm túc của Nhuế Nhuế thật khả ái, thật sự rất muốn ăn chị.” Quý Duyệt Phong tiến gần sát bên tai Tần Nhuế nhẹ giọng nói, cuối cùng còn cố ý vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai tròn tròn của người phía sau. Cảm giác thân thể Tần Nhuế khẽ run, Quý Duyệt Phong trên mặt tiếu ý càng nhiều, tay vốn đặt bên hông đối phương cũng bắt đầu xấu xa làm càn.

“Đủ rồi! Quý Duyệt Phong! Lời tôi vừa nói, cô rốt cuộc có nghe hay không! Cô đến tột cùng có hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này như thế nào không! Đó không phải là chuyện con nít, càng không phải chuyện để vui đùa! Chết tiệt! Tên hỗn đản này! Nếu cô thật sự muốn chết, tôi sẽ không ngăn cản cô! Chỉ là nếu cô có chết! Cũng đừng chết ở trước mặt tôi!”

Tần Nhuế bỗng nhiên xoay người túm lấy áo của Quý Duyệt Phong hét lớn, giờ phút này, đôi mắt của cô đã tràn ngập lửa giận, giống như khi chạm vào sẽ liền bị thương. Khuôn mặt trầm thấp tối tăm mang theo rõ ràng phẫn nộ, nhưng ẩn sâu bên trong là lo lắng, đều bị Quý Duyệt Phong nhìn rõ rành mạch.

Tần Nhuế như vậy, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ. Chỉ cần nghe câu chửi thề, còn lộ ra biểu tình phong phú như vậy. Cơ hồ so với nhận thức của mọi người đối với Tần Nhuế, cô hiện tại, giống như mãnh thú đang chờ phát động, chạm vào không thể, chạy cũng không xong. Mà trong số những người đó, chỉ có một người dám đi trêu chọc Tần Nhuế, người đó chính là Quý Duyệt Phong.

Cho dù không khí đỉnh điểm căng thẳng, Quý Duyệt Phong trên mặt vẫn như cũ lộ ra vẻ tươi cười yêu mị. Tuy rằng cổ áo bị nắm có chút khó hô hấp, nhưng nàng không một chút kháng cự lại.

“Tần Nhuế, cám ơn chị.” Quý Duyệt Phong bỗng nhiên nói lời cảm ơn, khiến cho Tần Nhuế có chút không biết theo ai. Cô ngưng mắt đánh giá nữ nhân tựa tiếu phi tiếu trước mặt này, đồng thời trong lòng tự hỏi, tiếng cám ơn vừa rồi đến tột cùng có phải hay không từ miệng nữ nhân này phát ra. Bởi vì Quý Duyệt Phong cho Tần Nhuế cảm giác rằng cho tới bây giờ nữ nhân này khó có thể dễ dàng đối với bất luận kẻ nào nói lời cám ơn.

“Cô nói cái gì?” Vì muốn xác định mình không nghe sai, Tần Nhuế lên tiếng hỏi lại, làm cho Quý Duyệt Phong một trận cười nhạo. Nhìn đối phương cơ hồ cười ra nước mắt, sắc mặt Tần Nhuế cũng theo tiếng cười kia mà vi vi phiếm hồng. Cô bất quá chỉ hỏi một câu mà thôi, nữ nhân này vì cái gì lại cười thành bộ dạng như vậy.

“Nhuế Nhuế, chị thật sự khả ái, cư nhiên còn muốn hỏi em vừa rồi nói cái gì. Được rồi, nếu Nhuế Nhuế lão bà nhà em không nghe rõ, em đây liền nhắc lại một lần nữa. Tần Nhuế, cám ơn chị.” Lúc này đây, Tần Nhuế nghe xong câu nói, trong lòng càng nghiêm trọng nghi hoặc.

“Cô cám ơn tôi vì cái gì?” Tần Nhuế không nhớ rõ cô đã làm gì cho Quý Duyệt Phong để nàng cảm ơn mình.

“Cám ơn chị quan tâm em, cám ơn chị làm em cảm thấy trên thế giới này còn có một người để ý tới em.”

Nghe Quý Duyệt Phong nói xong, Tần Nhuế trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần ghen tuông. Cô không biết nữ nhân này từng trải qua chuyện gì, cũng không biết quá khứ của nàng ra sao. Chỉ là có một cảm giác nói cho Tần Nhuế biết, Quý Duyệt Phong có lẽ sống rất khổ, trong lòng cùng trên vai nàng mang theo trọng trách, cũng không phải như người bình thường có khả năng thừa nhận trọng trách này.

“Tần Nhuế, chị muốn biết chuyện quá khứ của em sao?” Quý Duyệt Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi, nhưng vấn đề như thế, khiến cho người sau có đôi chút sửng sốt. Quý Duyệt Phong lúc này đã thu hồi tiếu ý thường ngày của mình đổi lại càng phá lệ nghiêm túc. Tần Nhuế biết, đây là một lời đề nghị. Quý Duyệt Phong mời mình tiến vào trong lòng nàng.

Cùng cặp mắt đen thẩm kia, Tần Nhuế buông tay đang nắm cổ áo của Quý Duyệt Phong ra, sửa lại bả vai của nàng. Chạm vào lại là một khối xương cốt. Mấy ngày nay, nữ nhân này đã gầy, như thế nào lại gầy hơn nữa đây? Thân thể làm sao chịu đựng được?

“Quý Duyệt Phong, nói cho tôi biết chuyện xưa của cô, tôi muốn biết.” Đây là lần đầu tiên, Tần Nhuế muốn hoàn toàn đi vào thế giới của Quý Duyệt Phong. Bởi vì cô biết, chính mình đã không thể cùng nữ nhân này thoát ly, tách ra. Nếu cùng người này cả đời là một việc tuyệt đối sai lầm, Tần Nhuế thà rằng lựa chọn không quay đầu lại cũng không nguyện ý làm cho mình hối hận.

“Tần Nhuế, chị biết không? Từ lúc em hiểu chuyện đến nay, em vẫn cho là tên của em cũng chỉ có một ít âm tiết độc nhất như là ai, uy, hay là đứa kia. Bởi vì cho tới bây giờ vốn không có ai nói cho em biết, em tên là gì, hoặc em như thế nào đi vào thế giới này.”

“Thẳng đến năm em năm tuổi, một nhóm nam nhân mặc tây trang đen đến cô nhi viện đem em đi, đưa em đến một biệt thự rất lớn đầy xa hoa. Em mới biết được, em hẳn được gọi là Quý Duyệt Phong. Mà phụ thân em, Quý Chấn Đồ là lão đại của hắc bang tại X Thị. Mẫu thân của em cùng phụ thân phong lưu một đêm, không cẩn thận có em, về sau hạ sinh em, liền trực tiếp đem em vứt bỏ.”

“Lúc đầu vào Quý gia, em đối với hết thảy mọi việc đều rất ngạc nhiên. Nơi đó, em cho tới bây giờ chưa ăn qua những món nào như lúc ấy, có giường êm, phòng rất lớn. Em vẫn nghĩ, em bắt đầu cuộc sống hạnh phúc. Lại không nghĩ rằng chính là đem em đẩy vào một cạm bẫy thâm sâu.”

“Thoải mái không quá vài ngày, em bị đưa đến trước mặt một nam nhân. Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy phụ thân của em, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy nàng, Quý Mục Nhiễm. Bọn họ ngồi trên ghế sô pha màu đen, ngẩng đầu nhìn em. Rõ ràng là em cao hơn bọn họ nhưng lại mang loại cảm giác rằng bọn họ từ trên cao nhìn xuống em. Cho tới bây giờ, em vẫn nhớ rõ ánh mắt khi họ nhìn em, chúng lộ ra vẻ khinh thường cùng xa cách. Cảm giác cường đại áp bách này, cơ hồ khiến em thở không nổi. Thật giống như con kiến bị voi vây quanh, như vậy nhỏ bé, vô lực.”

“Nam nhân kia chỉ dừng trên người em vài giây, sau đó từ trong ngực lấy ra một khẩu súng, đưa cho người ngồi bên cạnh Quý Mục Nhiễm. Tiếp đến, em liền nghe một tiếng nổ. Thân thể đau nhức, làm em phản ứng không kịp. Cúi đầu nhìn , em mới phát hiện mình sớm đã quỳ gối, chân trái của em chảy ra máu đỏ tươi.”

“Thời điểm em sợ hãi thậm chí thân thể quên cả đau đớn. Em chỉ ngơ ngác nhìn về hướng Quý Mục Nhiễm nổ súng, vẻ mặt khó hiểu cùng sợ hãi. Nhưng nàng bộ dáng vẫn như cũ lạnh nhạt, một chút cũng không vì nàng vừa mới làm em bị thương mà biểu lộ xin lỗi. Thậm chí liếc mắt cũng đều không bố thí cho em.”

“Em nghĩ, tại thời điểm ấy biểu tình của em nhất định là rất buồn cười. Hoàn hảo, không chụp ảnh lưu lại. Sau đó, nam nhân kia nói với em, từ nay về sau, em chính là người thừa kế của Quý gia, Tổng tài của Quý thị. Mà sứ mệnh tối trọng yếu của em chính là bảo vệ tốt tỷ tỷ của mình, thay nàng dọn sạch hết thảy mọi trở ngại.Vô luận nàng muốn làm gì, em cũng không được phản kháng, cho dù là muốn giết em, em cũng phải tuyệt đối phục tùng.”

“Tuy rằng, em lúc ấy không biết hắc đạo là gì, nhưng em cũng không phải kẻ ngốc. Em biết mình trốn không thoát, cũng biết biện pháp duy nhất muốn sống chính là không ngừng cố gắng, biến mình thành người kiên cường, hơn nữa phải bảo vệ tốt Quý Mục Nhiễm. Cho nên đối với Quý gia mà nói, em giống như con chó kiểng của bọn họ. Trở thành bia ngắm của cả hắc đạo lẫn bạch đạo, bảo vệ sự tồn tại của Quý Mục Nhiễm.”

“Rất nhiều thời điểm, em đều suy nghĩ…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Quý Duyệt Phong đang nói bị Tần Nhuế mạnh mẽ đánh gãy. Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Nhuế, hai mắt đã bị hơi nước che đậy. Toàn bộ thân thể bất tri bất giác run lên. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong như vậy, Tần Nhuế đau lòng đem nàng ôm vào trong lòng. Đến lúc này, cô rốt cục biết được những chuyện liên quan của nữ nhân này. Nhưng vì lý do gì trong lòng cô không một chút muốn biết thêm chân tướng nữa. Ngược lại chỉ muốn gắt gao đem nữ nhân này ôm lấy, muốn làm đau nàng, không cho nàng như vậy nữa.

“Tần Nhuế, vô luận như thế nào, hiệp trợ lần này, em nhất định phải tham gia.”

Không đơn giản là vì chính em, mà là vì chị. Chỉ cần có thể ra ngoài, em có thể cùng chị đứng cùng một độ cao, em không còn là người mất đi tự do, hay là trọng phạm bị nhốt ở tầng thứ tám. Em có thể cùng chị ở chung một chỗ, có thể quang minh chính đại nắm tay chị đứng dưới ánh mắt trời. Chứ không phải, mỗi ngày chờ đợi chị đến ngục giam, hưởng thụ một chút thời gian xa xỉ ở chung một chỗ.

Tần Nhuế, vì chị, Quý Duyệt Phong cái gì cũng đều có thể làm.

Hết chương 48

Editor thay lời tác giả nói: Bạo viết nhiều quá, nên tôi chỉ tóm lại nội dung Bạo nói thôi. Là vầy, đây là một trong những chương có tích phân cao, cái đoạn cuối in nghiêng là Quý Duyệt Phong suy nghĩ thầm trong lòng, chứ ko nói cho Tần Nhuế. Trải qua chương này Nhuế Nhuế bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình dành cho Quý Duyệt Phong. Nội dung sau khi ra tù sẽ phức tạp hơn nhiều kiểu như tranh đấu hắc ban, tranh đấu giành Phong Phong từ dàn Harem đơn phương của Phong Phong, ngược tâm ngược xác. Ờ thì cũng vì được ra tù rồi nên cảnh ngọt ngào cũng tự nhiên tăng. Nói chung càng ngọt thì càng đau hajzz Hỏi thế gian tình là gì mà cứ ngu ngốc cấm đầu vào yêu. Đã tóm xong lời của tác giả.

Editor: Ai cũng biết văn phong của Bạo có khẩu vị nặng, có nhiều cảnh máu me và H. Từ sau khi ra tù khẩu vị ngày 1 tăng, thỉnh đọc giả nào chưa đủ 18 tuổi hoặc có bệnh tim hoặc phụ nữ mang thai và đang cho con bú cần cân nhắc trước khi đọc bộ này. Riêng editor “Chong xoáng” nghĩ như vậy thôi, còn vị nào cảm thấy khẩu vị truyện này vẫn còn nhẹ so với bạn thì coi như editor đang nói mớ đi. Tích phân hơn 100 triệu (mới cập nhật) thì cũng đủ biết nó Hot cỡ nào, đây là một trong những bộ tích phân cao nhất của Hiểu Bạo. Riêng tôi cảm thấy đây là một trong những chương cảm động của 2 người, tôi rất thích edit chương này. Một phần quá khứ của Phong đã được bật mí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: