39-40
Đây là lần thứ hai Quý Duyệt Phong ở trong phòng cấp cứu, còn cô ở bên ngoài chờ đợi. Chỉ là so với lần sợ hãi trước, lúc này cơ hồ càng mãnh liệt hơn. Cho đến bây giờ, thân thể lẫn đầu óc của Tần Nhuế đều bị vây quanh loại trạng thái hoảng sợ. Nàng tự hỏi nếu nữ nhân kia thật sự giết chết Quý Duyệt Phong, chính mình sẽ làm ra chuyện gì. Có thể hay không, giết chết người nọ thay Quý Duyệt Phong trả thù? Từ nay về sau từ bỏ chức vị tổng giám ngục trưởng, không bao giờ quay lại nơi này? Nhưng mặc kệ ra sao, tốt nhất không thể để Quý Duyệt Phong gặp chuyện không may. Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Tần Nhuế bắt đầu nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Quý Duyệt Phong.
Từ lúc hai người gặp nhau đến giờ, biết nhau gần hai năm. Hai năm trước, mình 25 tuổi, Quý Duyệt Phong cũng chỉ 23 tuổi. Nếu đặt vào hoàn cảnh của người bình thường, nữ sinh 23 tuổi, có thể sẽ làm gì? Có lẽ vừa mới tốt nghiệp đại học, may mắn có thể tìm được công việc, gia nhập vào xã hội. Không may mắn thì chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi, sống cuộc sống như vài năm trước hay có thể kết hôn.
Vào thời điểm Tần Nhuế 23 tuổi, cô đã là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam. Mà Quý Duyệt Phong lại là trọng phạm tầng thứ tám của Đệ nhất nữ tử ngục giam.
Hai nàng, vốn không nên cùng xuất hiện, lại còn hình thành một loại quan hệ mạc danh kỳ diệu. Khi Quý Duyệt Phong toàn thân trần trụi đứng trước mặt Tần Nhuế, người luôn luôn tu dưởng tốt, vốn lạnh nhạt như Tần Nhuế bắt đầu cảm thấy Quý Duyệt Phong hành vi càng ngày càng thái quá. Quan hệ giữa các nàng, cảm giác cũng dần thay đổi.
Cho đến hôm nay, Tần Nhuế không dám nói lại lời thề son sắt của mình rằng cô đối với Quý Duyệt Phong chỉ là tình cảm giữa tổng giám ngục trưởng đối với tù nhân. Nhưng cũng không dám thừa nhận chính mình thật sự thích nữ nhân xinh đẹp làm người khác không thể từ bỏ kia, nàng có quá nhiều bộ dáng, khi thì khả ái, khi lại là nữ nhân ôn nhu.
Đang lúc Tần Nhuế bối rối giữa thích hay không thích, nên tiến hay lui, cửa một bên đã mở ra. Đèn phẫu thuật tắt, Thư Uyển Hạm cau mày từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tần Nhuế bộ dáng hồn bay phách lạc, không nói một lời, nắm lấy tay cô, kéo đến văn phòng mình.
“Tiểu Nhuế, nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì?” Mới vào phòng, Thư Uyển Hạm như thể không có thời gian liền mở miệng chất vấn Tần Nhuế. “Uyển Hạm, mình hiện tại không muốn nói chuyện nhiều, thương tích nàng sao rồi?” Tần Nhuế không trả lời, tâm tình đều hiện ra trên mặt. Cô hiện tại trong đầu toàn bộ rối loạn như sóng gợn mặt hồ, căn băn không rõ đang nghĩ gì, trong lòng lo lắng cho vết thương của Quý Duyệt Phong, không muốn cùng Thư Uyển Hạm trả lời vấn đề mà nàng ta hỏi không dưới một trăm lần.
“Trừ bỏ đoạn xương bị đạn bắn nát ra, trong một thời gian không được vận động mạnh, não bị chấn động nhỏ bên ngoài, vết thương ngoài da không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi, không chết được đâu.” Nghe được câu trả lời của Thư Uyển Hạm, Tần Nhuế nhất thời thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng. Nữ nhân kia vì sao không biết quý trọng bản thân mình, thân thể vốn không tốt còn đi đối đầu với nữ nhân không rõ danh tính kia. Nếu nàng sớm trả lời nữ nhân váy đỏ kia, thì đã không tự trút khổ vào thân như thế này.
“Được rồi, mình đã nói cho cậu biết về tình hình của nàng, cậu cũng nên giải thích một chút rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Thư Uyển Hạm nhíu mày hỏi, nàng quả thật không rằng hôm nay cư nhiên lại phát sinh nhiều chuyện bạo lực như thế, vẫn thật là trùng hợp, nàng vừa mới giúp Phương Cầm chửa trị vết thương, Quý Duyệt Phong liền được mang tới, thật đúng là một cặp đôi nan tỷ nan muội a.
“Cụ thể chuyện này, mình cũng không rõ, chỉ biết đột nhiên xuất hiện một nữ nhân khiến cho Kiểm Sát Trưởng cùng Cục Trưởng Cục Kiểm Sát đều kiêng nể, tựa hồ tìm Quý Duyệt Phong hỏi một chuyện gì đó. Kết quả nữ nhân kia cố tình cứng đầu không chịu nói, rồi bị đánh thành ra như vậy.”
“Tiểu nhuế… mình…”
“Uyển Hạm, mình hiểu cậu muốn nói gì, chỉ là hiện tại, mình thật sự không có tâm tình nghĩ đến. Trước cho mình gặp nàng được không?”
“Ân, cậu đi đi, phòng bệnh của nàng chính là phòng lần trước nàng trị thương.”
Được Thư Uyển Hạm cho phép, Tần Nhuế một giây liền không kịp đợi, nhấc chân chạy đến phòng bệnh Quý Duyệt Phong. Đứng ở trước cửa điều chỉnh hơi thở, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cơ hồ nhìn một cái, liền thấy thân ảnh Quý Duyệt Phong đang nằm trên giường bệnh ngủ say.
Cẩn thận tiếp cận, Tần Nhuế cố gắng không phát ra một tí âm thanh nào tránh làm nàng thức giấc. Đến bên giường, thay nàng đem mái tóc đen tán loạn ở trên mặt sửa sang lại, khuôn mặt tiều tuỵ tái nhợt liền hiện ra. Cho dù từng vô số lần nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Quý Duyệt Phong, nhưng trái tim của Tần Nhuế không ức chế được mà mãnh liệt nhảy dựng.
Nữ nhân này đối với mình luôn có một lực hấp dẫn kỳ lạ. Khi nàng chân chính quyến rũ câu dẫn mình, chính mình không hề chống cự liền trở thành tù nhân dưới chân nàng, muốn thân thể nàng, làm cho nàng vì mình mà điên cuồng. Khi nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng, chính tâm mình cũng sẽ đau nhói. Vào thời điêm nàng đối với mình làm nũng khoe mã, cho dù biết nàng cố ý giả vờ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa, đi sủng nàng, thoả mãn những yêu cầu nho nhỏ của nàng.
Chỉ là Quý Duyệt Phong hiện tại, vô cùng an tĩnh. Có lẽ vết thương khiến nàng khó chịu dẫn đến giấc ngủ không được yên ổn; mặc cho Tần Nhuế chuyên chú nhìn vào, Quý Duyệt Phong vẫn không hề cảm giác thấy. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, Tần Nhuế đem chăn ra khỏi Quý Duyệt Phong, băng gạc bao vây khắp thân thể liền hiện ra trước mắt.
Nhìn đến tay bị gắt gao còng lại khoá trên lan can giường, sắc mặt của Tần Nhuế ngay lập tức trầm xuống, trở nên tái xanh. Rõ ràng trên cổ tay đang mang vết thương trầm trọng, lại còn bị khoá lại, nhìn thấy băng gạc trên cổ tay của Quý Duyệt Phong bởi vì còng tay ma sát vào mà hiện lên nhiều điểm hồng ngân, đôi long mày của Tần Nhuế gắt gao nhăn lại, nhanh tay gọi điện thoại bảo cảnh vệ mở chiếc còng trên cổ tay của Quý Duyệt Phong ra.
Không bị còng tay trói buộc, Quý Duyệt Phong rốt cuộc có thể ngủ thoải mái. Nàng ngủ thẳng đến hơn 9 giờ tối mới tỉnh lại.
“Ngô…” Thân thể có phần đau nhức, lúc tỉnh lại khiến cho Quý Duyệt Phong không tự chủ phát ra một tiếng than nhẹ. Hướng mắt nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng mang theo một cổ nồng đậm mất mát.
Thật vậy sao? Đúng như mình nghĩ, cho dù mình bị thương nằm ở nơi này, Tần Nhuế cũng sẽ không một chút nào quan tâm? Nàng hiện tại có phải hay không đang cùng tên Hoắc Vũ kia cùng một chỗ? Hay là thà nàng về phòng nàng ngủ cũng sẽ không đến đây chăm sóc mình?
Nghĩ như vậy, Quý Duyệt Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra. Theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa, nàng thấy Tần Nhuế mặt than không một chút biểu tình trên tay cầm một bó hoa, Quý Duyệt Phong tâm tình cuối cùng cũng từ đáy sâu trở lại mặt đất.
“Cô tỉnh rồi?” Nhìn thấy đôi mắt to của Quý Duyệt Phong hướng nhìn mình, Tần Nhuế đem đồ đặt lên bàn, trong mắt vui sướng hiện ra hết sức rõ ràng. “Nhuế Nhuế, ôm.” Nhìn Tần Nhuế đi đến, Quý Duyệt Phong mở miệng liền muốn được ôm một cái. Bởi vì tay trái nàng bị thương, căn bản không thể cử động, nên chỉ có thể vươn cánh tay phải không bị thương lên.
Nhìn bộ dáng nhu thuận của nàng, thật làm cho Tần Nhuế chấn động một phen. Mặc dù chấn động nhưng Tần Nhuế hiểu được nữ nhân này trên người đều mang thương tích, nếu như mình tuỳ tiện chạm đến, khó có thể không gây ra vết thương lần thứ hai.
“Cô trên người còn thương tích, lúc khác ôm sau, hôm nay chưa ăn gì, có đói bụng không? Tôi mua cháo, trước tiên ăn một miếng đã.” Tần Nhuế ngồi xuống ghế bên giường, lấy ra một hộp cháo nóng hổi bưng lên, đút Quý Duyệt Phong. Có tri kỷ phục vụ, Quý Duyệt Phong tự nhiên vui vẻ hớn hở ăn vào.
Tuy rằng cháo không mang hương vị gì, không thơm không khó ngửi, không ngọt không mặn, nhưng so với đồ ăn trong ngục giam, có thể nói là ngon hơn nhiều. Lại nói, cháo này do Nhuế Nhuế nhà nàng đút cho, xem ra Quý Duyệt Phong cho dù không có khẩu vị hay không muốn ăn cũng đều húp hết.
“Nhuế Nhuế cũng một ngày chưa ăn gì, không đói bụng sao?” Quý Duyệt Phong miệng còn đang ăn một miếng bánh bao đậu, hàm hồ hỏi. Lập tức lấy một miếng bánh còn một nửa, đưa tới miệng Tần Nhuế, vẻ mặt chờ mong. Kỳ thật, đối với người luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, mọi chuyện đều phải làm cẩn thận tỉ mỉ như Tần Nhuế mà nói thật mang một chút khiết phích (người thích sạch sẽ)
Giống như việc cô mặc một ngày một bộ quần áo, không tắm rửa, ngày hôm sau nhất định sẽ không lặp lại. Cùng người khác ăn chung một món nào đó, cô cũng chỉ ăn cùng với người thân hoặc Thư Uyển Hạm mà thôi. Chỉ là đối mặt với nửa cái bánh bao đậu Quý Duyệt Phong đưa đến, Tần Nhuế không nghĩ ngợi nhiều, liền mở miệng ăn vào. Đồng thời còn cảm thấy bánh bao đậu hôm nay đặc biệt ngọt lịm, trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau khi mua bánh bao đậu, phải mua ngay chỗ này.
Nhìn Tần Nhuế ăn bánh bao đậu mình vừa cắn qua, Quý Duyệt Phong trong lòng như mang theo hương vị của bánh bao đậu tràn ngập ngọt ngào. Trên mặt tươi cười càng sáng lạn, giống như ăn được mật ngọt. Mặt ửng hồng nhộn nhạo, hai mắt ẩn tình, tung bay, khiến cho trong lòng Tần Nhuế kêu lên đầy kinh hỉ!
Ngay lúc Quý Duyệt Phong 17 lần phóng ra mị nhãn đầy hữu dụng của nàng hướng đến đối phương, Tần Nhuế rốt cục cũng múc đến ngụm cháo cuối cùng, cô xoa xoa miệng vào toilet rửa sạch. Kỳ thật cô làm như thế cũng chỉ là đơn giản che dấu đi khuôn mặt càng ngày càng đỏ bừng của mình mà thôi.
Nhìn Tần Nhuế bước nhanh vào toilet, Quý Duyệt Phong vụng trộm cười thành tiếng, ở trong lòng đem phiên bản Tần Nhuế không tự nhiên kia quở trách từ đầu đến cuối. Nữ nhân này, quả thật không thành thật tí nào. Rõ ràng là ngượng ngùng nhìn mình vậy mà còn nói đi rửa mặt gì đó. Sao phải lúc nào cũng trương cứng bộ mặt than kia ra, giống như mình không phải tốt sao, tươi cười thật nhiều.
“Đang nghĩ cái gì?” Tần Nhuế bước ra liền nhìn thấy Quý Duyệt Phong ôm gối mang theo vẻ mặt cười nhạo, trong lòng biết nàng tuyệt đối không nghĩ chuyện gì tốt, liền vội vàng liên tiếng chấm dứt suy nghĩ trong đầu của nàng.
“Nhuế Nhuế, chị đêm nay ở lại chỗ này chăm sóc cho em được không?” Quý Duyệt Phong ngẩng đầu hỏi, gương mặt chờ mong kia, so với ánh mắt tò mò của người khác xem chuyện vui càng giống với đôi mắt của tiểu cẩu chờ mong được gặm xương hơn. (editor: mình chỉ edit theo đúng cách viết của Bạo thụ thôi, tuy gặm hơi khó nghe xíu)
“Ân, tôi ở đây cùng cô một đêm, sáng mai trở về.” Nghe Tần Nhuế đáp ứng, khiến cho tâm Quý Duyệt Phong nở rộ. Nàng vội vàng làm bộ dáng nghe lời nằm trên giường, nhích sang một bên, chừa thêm một khoảng trống trên giường.
“Cô làm gì thế?” Tần Nhuế nhìn động tác tràn đầy khó hiểu của Quý Duyệt Phong nghi hoặc hỏi.
“Nhuế Nhuế, chị muốn ngồi ở chỗ đó suốt đêm sao? Như vậy mệt lắm, đi lên đây, chúng ta cùng nhau ngủ.”
“Không sao, tôi sợ đụng trúng miệng vết thương của cô, tôi ở đây đêm nay được rồi.”
“Giường lớn như vậy, Nhuế Nhuế không đụng trúng vết thương đâu. Hay là chị không muốn ngủ cùng em?”
Quý Duyệt Phong dứt lời, hốc mắt liền đỏ lên, đầu cuối xuống, mái tóc đen che lại, rất ra bộ dáng một nữ nhân u buồn. Chịu không nỗi bộ dáng đáng thương kia của nàng, Tần Nhuế bất đắc dĩ lắc đầu, liền cởi áo khoác chuẩn bị lên giường, ai ngờ Quý Duyệt Phong nói tiếp một câu khiến cho động tác chuẩn bị lên giường của cô đông cứng tại chỗ.
“Nhuế Nhuế mặc váy như vậy ngủ không khó chịu sao? Đem váy cởi ra đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Ai ui, tiểu Phong Phong nhà ta càng ngày càng manh động, ngay cả bị thương cũng không hết manh động a. Đại gia nói xem (độc giả), váy của Tiểu Nhuế rốt cuộc cởi hay không cởi đây? Cởi thì Tần ngục trưởng mất hứng, mà không cởi thì Tiểu Phong Phong mà đại gia yêu mến càng mất hừng. Aihhh, thật là tiến thoái lưỡng nan a. Mễ Na tang (tên Hiểu Bạo gọi độc giả của mình), các người nói xem, cởi hay không cởi đây? Phốc, coi chừng cởi xong váy, Tiểu Phong lại nói: “Nhuế Nhuế, mặc tiểu khố khố (sịp sịp sịp ấy mà LOL) ngủ không thoải mái đâu, chúng ta cùng nhau cởi nha.” #@$% ← nếu kết hợp với cuối chương, lại càng tốt đẹp a!
“Nhuế Nhuế mặc váy như vậy ngủ không khó chịu sao? Đem váy cởi ra đi.”
Quý Duyệt Phong vừa dứt lời liền khiến cho toàn bộ thân thể của Tần Nhuế đông cứng lại. Từ tai đến não bộ rồi từ não bộ vào trong lòng, cuối cùng lan toả khắp gương mặt. Không thể nghi ngờ rằng cho dù Tần Nhuế không soi gương cũng biết gương mặt lúc này tuyệt đối mang một lớp lớn phiến hồng. Lại còn bị ánh mắt nghiền ngẫm của Quý Duyệt Phong nhìn, càng khiến lớp phấn hồng kia tăng thêm.
“Không cần, tôi như vậy ngủ là được rồi.” Tần Nhuế vừa dứt lời Quý Duyệt Phong liền tỏ vẻ không vui, mắt thấy nàng trên giường cọ đi cọ lại chiếm hết cả một giường, Tần Nhuế nhất thời không biết nói gì, cứ như vậy cương cứng tại chỗ. Lên giường cũng không được, không lên giường cũng không xong.
“Nhuế Nhuế, vì sao không cởi váy ra? Rõ ràng ngủ như vậy rất khó chịu. Chúng ta đều là nữ nhân, ngủ cùng nhau cũng có gì đâu a. Hơn nữa, em hiện tại bị như vậy nếu có muốn làm gì đó, cũng có thể làm được gì đây?” Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ nói, đồng thời dùng tay phải không bị thương chỉ vào cánh tay trái đang băng bó. Bộ dáng kia, muốn vô tội liền như thế vô tội, muốn chân thành liền như thế chân thành.
Nếu không hiểu con người của Quý Duyệt Phong, không chừng liền nghe theo lời nàng mà cởi hết quần áo lên giường a. Đối với sự hiểu biết của cô về nữ nhân này cùng với vô số hành vi không biết chừng mực của nàng ta, Tần Nhuế như thế nào lại có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của nàng? Xã hội bây giờ, ai bảo nữ nhân ngủ cùng nhau sẽ không phát sinh ra chuyện xấu gì?
Sự thật chứng mình, ngủ chung với nữ nhân như Quý Duyệt Phong càng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với ngủ cùng với nam nhân a!
Nhìn thấy Tần Nhuế bộ dáng vẫn như cũ, Quý Duyệt Phong mân mê đôi môi, giả vờ tạo ra bộ dáng tiểu hài tử không được ăn kẹo. Hai ngươi cứ như thế giằng co, lúc sau nhìn thấy gương mặt có phần mệt mỏi của Quý Duyệt Phong, bệnh mềm lòng của Tần Nhuế lại bộc phát.
Thật không chịu nỗi, kỳ thật cởi váy ngủ cũng không phải là không thể. Nếu nữ nhân này nửa đêm dám giở trò bậy bạ, ít nhất mình cũng còn có chiếc quần lót.
Nghĩ như thế Tần Nhuế liền làm theo lời Quý Duyệt Phong. Cô nghiêng thân kéo khoá dây kéo bên hông sườn của chiếc váy tây trang màu đen, sao đó đem váy chậm rãi cởi xuống. Nhìn chiếc váy đen dần dần rơi xuống, Quý Duyệt Phong trợn to mắt nhìn nhất cử nhất động của Tần Nhuế. Thậm chí không hề chớp mắt một giây nào, giống như nàng sợ bỏ lỡ cơ hội khó thấy này.
Không thể phủ nhận rằng dáng người Tần Nhuế vô cùng đẹp. Mặc dù quanh năm suốt tháng cô đều mặc tây trang, đem toàn bộ thân thể nghiêm nghị vây quanh, nhưng Quý Duyệt Phong cũng có thể tìm ra những bí mật nhỏ về cô. Giống như là thế này, đôi chân của Tần Nhuế rất dài, lại còn rất thẳng. Mông cũng thật xinh đẹp, liếc qua cũng rất co dãn, linh hoạt.
Giờ khắc này, nhìn Tần Nhuế xoay người đem váy ngắn cởi ra lại còn đung đưa chiếc mông xinh đẹp, tuy rằng vẫn mang trên người một chiếc quần lót thuần trắng nhưng cũng khiến cho Quý Duyệt Phong trong lòng tràn đầy dục vọng. Khoảng cách của cả hai không quá một thước, Quý Duyệt Phong biết, chỉ cần nàng vươn tay liền có thể chạm đến chiếc mông mười phần co dãn này của Tần Nhuế a, thậm chí còn có thể dùng sức xoa bóp.
Sau khi vô số lần đấu tranh tư tưởng, Quý Duyệt Phong cuối cùng vẫn cố gắng ngừng suy nghĩ cũng như hành động. Dù sao làm như vậy chẳng khác gì tên yêu râu xanh (nguyên văn: đáng khinh đại thúc), nàng Quý Duyệt Phong muốn sờ Tần Nhuế thì cần phải hành động bất ngờ như thế sao? Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, Tần Nhuế hiểu ý, cam tâm tình nguyện ở trên giường cho nàng sờ mó*. (editor: ta định đổi thành “chạm vào” nhưng lại nghĩ dù sao đây cũng là edit trên mạng chứ ko phải in thành sách, nên cứ để những động từ như “sờ mó” theo đúng câu văn dịch sẽ hay hơn ^^)
Bên kia, Tần Nhuế còn rối rắm xấu hổ cư nhiên sẽ không nghĩ đến việc Quý Duyệt Phong lại suy nghĩ đến cảnh tượng đáng khinh như vậy. Tần Nhuế trong lòng cực lực che dấu cảm giác khẩn trương không ngừng bộc phát, ước chừng so với ngày thường cô phải mất hơn một phút đồng hồ để cởi váy.
Cô đỏ mặt đem chiếc váy ngắn đặt bên cạnh ghế, xoay người lại thấy Quý Duyệt Phong chừa cho cô một khoảng giường lớn chờ cô lên nằm. Thoáng nhìn bộ dáng chờ mong của người nọ, Tần Nhuế cảm thấy mình giống như công tử tìm vui chốn kỹ viện, còn Quý Duyệt Phong giống như cô nương thanh lâu chờ mình lâm hạnh.
Kỳ thật, Tần Nhuế suy nghĩ về Quý Duyệt Phong như vậy, thật là oan uổng cho nàng. Tuy rằng có thể ngủ cùng với Tần Nhuế khiến cho Quý Duyệt Phong thật sự rất hưng phấn, nhưng lại biến cô nàng đang hưng phấn này thành cô nương thanh lâu cũng thật tội cho nàng. Rất nhiều thời điểm, Quý Duyệt Phong là người rất dễ thoả mãn. Cho dù Tần Nhuế đối với nàng lúc gần lúc xa, thậm chí cả bộ dáng không thèm quan tâm đến nàng, nhưng mỗi lần được Tần Nhuế thân cận dù chỉ là một chút cũng dễ dàng khiến cho Quý Duyệt Phong vô cùng hạnh phúc.
Đêm nay trăng sáng, tựa hồ đặc biệt sáng ngời, ánh trăng nhè nhè chiếu vào phòng, cho dù không sáng như ánh đèn nhưng cũng có thể đem diện mạo của người xung quanh thấy rõ. Tần Nhuế xoay người, gương mặt thường ngày không mang nhiều cảm xúc hiện tại lại mang theo vài phần ngượng ngùng ửng hồng. Tay cởi bỏ búi tóc trên đầu, mái tóc liền phân tán rơi xuống như thác nước đang chảy. Áo sơ mi màu trắng theo động tác của cô mà đong đưa, lộ ra cặp đùi chói lọi, giống như vật sáng phát ra trong đêm, dễ dàng nhìn rõ.
Tần Nhuế như vậy, chỉ thoáng nhìn một cái, liền khiến cho Quý Duyệt Phong không thể li khai tầm mắt. Cơ hồ xuất phát từ bản năng, nàng vươn tay phải ra, làm động tác mời gọi, sau vài giây do dự, Tần Nhuế cũng cầm tay nàng tiến đến nằm lên giường.
Một người nằm trên giường bệnh thật sự khá rộng lại cũng hết sức cô đơn. Hai người trên một giường tuy rằng hơi chật nhưng lại phá lệ ấm áp.
Vết thương đa phần bên tay trái cùng phía sau lưng, nằm thẳng đối với Quý Duyệt Phong mà nói có phần khó chịu. Vừa rồi vì do tác dụng của thuốc gây tê nên vết thương không làm cho Quý Duyệt Phong quá đau, nhưng hiện tại buổi tối, hiệu quả của thuốc mất đi, liền làm cho nàng có chút gian nan. Tần Nhuế nằm trên giường mắt thấy Quý Duyệt Phong khẽ cau mày, mồ hôi lạnh chảy ra, tựa hồ mang bộ dáng khó chịu, cơ hồ cũng khiến cho lòng cô căng thẳng theo.
“Trên người bị đau sao?” Tần Nhuế chống tay nhẹ nhàng hỏi, đồng thời vươn tay thay Quý Duyệt Phong lau khô mồ hôi trên trán. “Ân…” Quý Duyệt Phong lúc này cơ hồ không mang nhiều khí lực trả lời, kỳ thật nếu như vết thương của Quý Duyệt Phong đổi cho người khác, thì họ sớm đã không có khí lực nói chuyện, nên cũng thật khó khăn cho nàng vừa rồi còn có thể nói nhiều như vậy với Tần Nhuế.
“Như vậy có bớt chút nào không?”
Tần Nhuế vươn tay đem thân thể Quý Duyệt Phong ôm vào trong lòng, cô cảm giác thấy bả vai gầy yếu kia khi cô ôm lấy nhẹ nhàng run lên, Tần Nhuế có chút nói không nên lời nhìn Quý Duyệt Phong trong lòng mình. Nhìn đến thời điểm nàng như con mèo nhỏ ở trong lòng mình cọ cọ, nhất thời khiến lòng Tần Nhuế hoà thành một mảng ấm áp.
Nữ nhân này, nếu có thể mãi khả ái như vậy thì thật tốt. Chỉ là không biết nàng như vậy được bao lâu.
Về chuyện của nữ nhân váy đỏ kia, Tần Nhuế cũng không ý định hỏi Quý Duyệt Phong, cũng giống như việc cô không hỏi Quý Duyệt Phong về người tên A Nhiễm kia. Cho đến lúc này, Tần Nhuế biết quan hệ giữa cô và Quý Duyệt Phong căn bản không thể quay trở lại mối quan hệ đơn thuần như ban đầu. Các nàng nằm chung giường, các nàng ôm nhau cùng một chỗ, đi vào giấc ngủ. Lúc nhìn thấy nàng bị thương liền khiến cô đau lòng, vào thời điểm nàng thiếu chút nữa phải chết liền không để ý đến an nguy của mình mà đi cứu nàng.
Chung quy mà nói, mối quan hệ hiện tại giữa Tần Nhuế và Quý Duyệt Phong chỉ có hai chữ, ái muội.
Giả dụ như Quý Duyệt Phong tái làm như thế nào đi nữa, Tần Nhuế cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ ái muội này. Vì cô biết, sau khi phá vỡ đi, cô cùng Quý Duyệt Phong có lẽ sẽ không còn giống như hiện tại nữa. Không nói đến vấn đề thân phận địa vị giữa các nàng, chỉ cần nói về bối cảnh của Quý Duyệt Phong cũng có thể làm cô không thể gánh vác nổi.
Tần Nhuế năm nay đã 27 tuổi, sớm đã không còn là nữ sinh ngây thơ, cô còn ở ngục giam làm việc suốt năm năm, cô gặp không ít người hung ác, cũng như những kẻ sống liều lĩnh, đánh mất đi tình cảm. Cho dù trong lòng không thể phủ nhận việc cô thích Quý Duyệt Phong, nhưng tuyệt đối không cho phép mình có bước đi sai lầm.
Cô còn có cha mẹ, còn có bằng hữu, còn có nguyên tắc sống của cô. Nếu cùng nữ nhân vừa có quá nhiều mối quan hệ với hắc đạo vừa có tính cách khó đoán như Quý Duyệt Phong cùng ở chung một chỗ, phủ bỏ hết thảy vì người này, trước không nói Thư Uyển Hạm không chấp nhân, phụ mẫu cô lại càng không thể đồng ý. Mà Tần Nhuế cũng không có dũng khí để làm như vậy.
“Nhuế Nhuế…chị thật tốt.” Quý Duyệt Phong ở trong lòng Tần Nhuế nhẹ giọng nói, đồng thời khoát tay ra sau lưng Tần Nhuế, gắt gao ôm cô. Nàng không biết, trong lòng Tần Nhuế lúc này đã đem mọi suy nghĩ vứt bỏ đi hoàn toàn, chỉ muốn giữ lấy hạnh phúc nhỏ bé ngắn ngủi này.
“Ân, mau ngủ đi.” Tần Nhuế vuốt đầu Quý Duyệt Phong vỗ dành. Không biết từ khí nào, cô càng lúc càng thích sờ đầu Quý Duyệt Phong. Cô cảm thấy nữ nhân này kỳ thật cũng không giống như bề ngoài thoạt nhìn kiên cường như vậy, có chút thời điểm, cũng là một hài tử cần có người đau lòng cần được người bảo hộ mà thôi.
Mà chính mình có thể cho nàng cũng chỉ có bao nhiêu đó.
“Tần Nhuế…Em thích chị.” Qua hồi lâu, âm thanh từ người trong lòng phát ra. Chỉ là so với âm thanh vừa rồi cơ hồ cực kì nhỏ. Tần Nhuế bán tỉnh bán mộng không thể nghe rõ, chỉ biết Quý Duyệt Phong đang nói gì đó. Câu hồi đáp cũng chỉ là một mảnh im lặng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ, thẳng giấc đến hừng đông. Nếu không phải Thư Uyển Hạm đánh thức cả hai để thay thuốc cho Quý Duyệt Phong, có lẽ các nàng vẫn cứ như vậy ngủ.
“Ngô…” Thời điểm đang ngủ bị người khác đánh thức tự nhiên sẽ không thoải mái. Tần Nhuế xoa mắt ngồi dậy, muốn nhìn xem ai đánh thức mình. Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Nhuế thấy Thư Uyển Hạm sắc mặt không tốt trương cứng cùng y tá đứng một bên dùng ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc nhìn.
Tuy rằng Tần Nhuế là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam. Không một ai dám động đến, nhưng đối với những lời đồn đại so với con người càng mang nhiều uy hiếp hơn. Rất lâu, có lời đồn rằng Tần Nhuế cùng Quý Duyệt Phong có quan hệ không bình thường, cũng vì không có chứng cớ nên lời đồn đại vừa bộc phát lên rồi tự biến mất.
Nay, nhìn thấy Tần Nhuế cùng Quý Duyệt Phong ngủ cùng nhau, lại là tư thế ôm nhau ngủ như vậy, sợ rằng cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.
Tần Nhuế có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó lấy chiếc váy ngắn bên ghế dựa mặc vào. Cho dù phát ra động tĩnh như thế vẫn không đánh thức được Quý Duyệt Phong. Không muốn gây thêm phiền toái cho bác sĩ, Tần Nhuế nhẹ nhàng vỗ vai Quý Duyệt Phong, đánh thức nàng.
Ai biết được người nọ vừa mở mắt, nhìn thấy Tần Nhuế liền lộ ra vẻ mặt tươi cười, ngẩng đầu nhấc thân hôn lên đôi môi của Tần Nhuế.
“Nhuế Nhuế, sớm! Đây là nụ hôn chào buổi sáng nga!”
Khay trên tay của vị y tá rơi xuống đất, Thư Uyển Hạm mặt biến dạng, da thịt của Tần Nhuế trong nháy mắt biến thành màu đỏ cà chua.
Trong phòng, ba người nọ phản ứng khác nhau, chỉ có mỗi Quý Duyệt Phong tên đầu sỏ này vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Nhuế.
Quý Duyệt Phong, cô thật sự là cố ý đi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top