35-36
Chín giờ, ngày mở cửa chính thức khai mạc. Tiếng ồn ào nơi lễ đường hoà cùng bước chân của Tần Nhuế chậm rãi bước lên bục phát biểu, nháy mắt cả hội trường vô cùng im lặng. Quý Duyệt Phong một bên vẻ mặt tiếu ý nhìn Tần Nhuế cách mình một khoảng xa cho dù biết đối phương có lẽ sẽ không đem tầm mắt đầu tiên hướng đến mình. Dáng đứng thẳng tấp, bộ dáng hoàn hảo phát biểu.
“Kính chào các vị Viện Kiểm Sát cùng ban lãnh đạo Cục Tư Pháp, và các vị đang cải tạo lao động tại đây, chúc một buổi sáng tốt lành. Hôm nay, tại Đệ nhất nữ tử ngục giam xin khai mạc ngày mở cửa mỗi năm một lần. Chúng tôi vinh hạnh mời tới ngài Kiểm Sát Trưởng cùng mười mấy vị Kiểm Sát Viên của Viện Kiểm Sát, Tổng cục trưởng của Cục Tư Pháp đến đây viếng thăm chúng tôi.”
“Đệ nhất nữ tử ngục giam được sáng lập vào năm 1994, đã có mười tám năm đi vào hoạt động. Chúng tôi được quốc gia tin tưởng chỉ thị lấy mục đích cải tạo làm tiền đề, đối với hơn mấy vạn người dân lao động tại trại giam đang tiến hành cải tạo, cố gắng đem các nàng cải tạo vì quốc gia, xã hội và nhân tính.”
“Căn cứ theo số liệu có được, từ khi Đệ nhất nữ tử ngục giam được sáng lập đến nay, vô luận là công thể thiết bị, hay số lượng tù nhân phạm tội sau khi cải tạo lao động được mãn hạn tù đều không gây thêm bất kỳ tội danh nào. Có được thành quả như vậy không thể không kể đến công của mỗi vị giám ngục trưởng cùng cảnh vệ trong ngục giam. Chúng tôi gởi lời cảm ơn chân thành đến Viện Kiểm Sát và ban lãnh đạo của Cục Tư Pháp.”
“Sau đây, chúng tôi xin mời Kiểm Sát Trưởng của Viện Kiểm Sát lên bục phát biểu đôi lời.” Theo lời mời của Tần Nhuế, mọi người nhìn về phía một nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen chậm rãi bước lên bục phát biểu. Tuy rằng hắn đã lấm tấm đầu bạc, trên mặt cũng hiện ra một vài nếp nhăn nhưng không một chút ảnh hưởng đến khí thế tản mát trên người hắn. Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, làm cho tù nhân ở đây đều dừng tầm mắt về phía hắn.Đương nhiên, trong những người này, không bao gồm Quý Duyệt Phong.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt Quý Duyệt Phong cũng chỉ ngưng động trên thân ảnh của Tần Nhuế. Từ lúc Tần Nhuế lên sân khấu, ánh mắt của nàng cũng bay theo tới sân khấu. Mà lúc này, Tần Nhuế quay trở lại chỗ ngồi, đôi mắt nhỏ kia của nàng cũng tự nhiên mà bay đi theo thân ảnh người nọ. Mắt thấy Tần Nhuế ngồi về chỗ cũ, tên nam nhân kia lại lần nữa bên tai nàng nói gì đó, thế mà Tần Nhuế lại còn gật đầu cười mỉm.
Nhìn thấy như thế, Quý Duyệt Phong cơ hồ như sắp phát điên! Nhuế Nhuế nhà nàng chưa bao giờ tươi cười giống như thế với nàng, dựa vào cái gì mà tên nam nhân kia có thể nhìn thấy Nhuế Nhuế tươi cười? Dựa vào cái gì mà Tần Nhuế đối với nàng chỉ có tiểu roi da, tiểu cảnh côn? Đối với nam nhân kia liền như vậy ôn nhu? Quý Duyệt Phong trừng đôi mắt xếch hẹp dài, dùng sức nhìn tên nam nhân bên cạnh Tần Nhuế. Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt, khiến Quý Duyệt Phong nghĩ đến sự kiện hai năm trước.
Nam nhân này… Nếu nhớ không lầm, hẳn là đội trưởng hình sự của thành phố X, Hoắc Vũ. Chính hắn là người đem mình vào ngục giam, lần đầu bị còng cổ tay. Tuy rằng Quý Duyệt Phong đối với nam nhân này cũng có chút cảm tình, chưa tới mức hận thù nhưng lại không thích. Hắn đối với mình là cừu nhân còn dám như vậy tiếp cận Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong trong lòng càng đánh mất tư vị. Một cổ oán hận dày đặc cùng ghen tuôn cư nhiên phát sinh, nàng vốn tươi cười, nhất thời hắc tuyến xâm nhậ trên mặt.
Đợi Kiểm Sát Trưởng phát biểu xong, đã qua nửa giờ. Quý Duyệt Phong không kiên nhẫn bĩu môi, vốn thân thể đứng thẳng tấp dần dần ngã người dựa vào lan can. Theo tầm mắt nàng nhìn thấy Hoắc Vũ ngồi ở vị trí thuận tiện thường xoay qua Tần Nhuế nói gì đó. Mỗi một lần, Quý Duyệt Phong hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể liền vọt đến chỗ ngồi kia, dùng gậy đánh dưa hấu đánh vào cái đầu của tên Hoắc Vũ chán ghét kia thành 3 lõm tóc.
“Cám ơn Kiểm Sát Trưởng đã phát biểu, kế tiếp chúng tôi Đệ nhất nữ tử ngục giam hướng các vị lãnh đạo giới thiệu vài tiết mục. Các nàng đều là những người từng trong xa hội phạm phải sai lầm, sau vào Đệ nhất nữ tử ngục giam, tích cực cải tạo cùng lao động. Nay các nàng đều trở thành một người có đầy đủ tư cách cải tạo thành công dân lao động.”
Cùng người dẫn chương trình nói xong một đoạn, liền có hơn mười mấy người mặc áo tù màu lam đi lên sân khấu, dù không cần xem, Quý Duyệt Phong liền biết những người kia từ tầng trệt được chọn lựa ra. Họ không chỉ có diện mạo mà trong ngục giam còn có lương kỷ lục (editor: lương là những điểm được tích luỹ). Bình thường chỉ có những tù nhân như vậy mới có quyền được tuyển đi biểu diễn.
Aihh, Nhuế Nhuế như thế nào mà luôn xem nhẹ ta đây? Kỳ thực ca hát, khiêu vũ gì đó, nàng Quý Duyệt Phong cũng được gọi là khá am hiểu đi. Thật sự không được a, bảo nàng đi lên sân khấu múa tay múa chân, công phu Trung Quốc, ném phi tiêu, hay đến bắn súng thiện xạ bách phát bách trúng coi như cũng tốt a. Sao lại bắt nàng đứng nguyên tại chỗ này, thật sự là chán ghét quá đi.
Quý Duyệt Phong ghé người vào song sắt phía trên đứng nghĩ, chỉ là nàng lại cố tình xem nhẹ một vài trọng điểm. Trước phải nói nàng được xem là tù nhân tầng thứ tám cực kỳ nguy hiểm, thì cứ xem như nàng có thể lên sân khấu biểu diễn đi, nhưng ai có dám xem đây? Biểu diễn phi tiêu? Tay súng thiện xạ bách phát bách trúng? Ai dám cam đoan, người này biểu diễn được nửa đường, có hay không tự nhên nổi điên đem Kiểm Sát Trưởng hành hung đây?
Bên kia, một kẻ thì buồn chán đến ngẩn người, oán giận ngập mặt. Còn bên này, một kẻ lại bận rộn tối mặt tối mũi.
-----------
Mỗi người tự làm việc của mình sau hậu trường, một người ngây ngốc ngồi trên ghế, qua một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nếu như thân thể người ấy lâu lâu không khẽ động thì có lẽ người khác sẽ cho rằng người ấy là con rối cũng không chừng. “Này! Phương Cầm, còn mười mấy phút nữa là lên sân khấu rồi, cậu còn ngồi ngây ngốc ở chỗ này nữa?
“A? Mình… Mình… Vương… Vương Thiến ! mình thấy khẩn trương a! Làm sao bây giờ!?”
“Bình tĩnh! Đến lúc đó, tự khắc cậu sẽ bớt khẩn trương thôi! Cậu cũng chỉ có hát mà thôi, sao lại thành bộ dáng bán sống bán chết thế a?” Không sai, Phương Cầm cùng Vương Thiến may mắn được chọn để lên sân khấu biểu diễn. Hai người đều là người của ký túc xa 2005, tuy rằng toàn bộ tiết mục khác của ký túc xá không được thông qua, nhưng các nàng ma xui quỷ khiến thế nào lại được phó giám ngục lựa chọn, cho nên thành lập một nhóm hợp ca.
“Nhưng là… Nhưng là… Vị… Vị trí !” Nếu nói, một người có hãm bính nện(mũ quan) mang trên đầu, thì người ấy thật may mắn nhưng lại mang vô số hãm bính nện thì tuyệt đối vận số người đó thật đáng thương. Tiết mục hợp ca, là tiết mục biểu diễn cuối buổi trưa của Đệ nhất nữ tử ngục giam cũng là tiết mục tiêu biểu của ngày mở cửa lần này.
Là một tiết mục ca hát tiêu biểu của lần này, không thể không nói sẽ có rất nhiều người tha thiết có cơ hội biểu diễn. Nhưng cơ hội lần này, liền cố tình rơi xuống vào người Phương Cầm. Chính nàng không dám nghĩ đến, ngày trước nàng cũng chỉ là đứng trước mặt phó ngục trưởng hát một đoạn ca khúc chủ đề của phim hoạt hình Hồ lô oa mà nàng từng xem qua, liền nhanh chóng trở thành giọng ca chính cho tiết mục lần này.
Tuy rằng bài hát là hợp ca, chỉ là muốn nàng đứng trước những nữ tù nhân và các nhà lãnh đạo để khởi ca, tuy nhiên Phương Cầm nếu không khẩn trương thì đâu có phải là Phương Cầm.
“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ? Đem vị trí hát chính tặng cho người khác?”
“Đúng! Cách này hay a, Vương Thiến, cậu giúp mình hát chính có được hay không?” Phương Cầm vẻ mặt chờ mong nhìn về Vương Thiến, cặp mắt tròn tròn tựa hồ mong đợi như sắp trào ra nước mắt.
“Nhờ mình? Mình mới là không cần, tỷ đây thích hát bè theo a, mới không quan tâm được táng dương hay không!”
“Vương Thiến…”
“Đi đi đi ! đừng ở chỗ này bày ra bộ mặt đáng thương trước mặt mình.”
“Vương Thiến, mình sợ quên lời!”
“Đem lời viết ra tay.”
“Vương Thiến, mình sợ phải đi lắm, sẽ gây tiếng ồn!”
“Không sao, người đông như thế, xung quanh ồn ào như thế, cậu có gây ra tiếng ồn cũng không ai nghe.”
“Vương thiến, mình… mình muốn đi vệ sinh!”
“Được rồi! cậu đi nhanh rồi quay lại! Một phút đồng hồ mà cậu không quay lại, tới liền đem việc cậu thầm mến bác sĩ Thư nói ra!”
“Hảo… Hảo…”
Phương Cầm nói xong, liền hoang mang rối loạn hướng toilet trên lầu chạy đến. Đứng trước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa trôi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì khẩn trương, đang lúc nàng định quay lại hội trường, cửa không biết từ khi nào xuất hiện hơn năm người. Xem qua quần áo các nàng, cũng là của Đệ nhất nữ tử ngục giam, chỉ là ánh mắt của họ nhìn nàng tựa hồ không mấy thiện cảm.
“Thật xin lỗi…Có thể cho tôi qua một chút được không?” Phương Cầm nhỏ giọng nói, nhưng trên cơ bản những người này không để ý tới lời nói của nàng, như cũ vẫn đứng chắn ngay cửa. “Thật xin lỗi…Làm ơn…” “Sao? Mày nghĩ mày là ai”. Phương Cầm chưa nói dứt lời đã bị nữ nhân ngang ngạnh đánh gãy lời nói.
Nhìn nữ nhân kia chậm rãi tiến gần tới, Phương Cầm không ngừng lui về phía sau. Đến khi tiến sát vào tường, mới dừng lại. “Haha, như thế nào? Hết chỗ để trốn rồi sao? Mày tiếp tục trốn đi a, tao xem mày có thể trốn ở đâu!” Nữ nhân kia mở miệng không chút khách khí nâng chân lên hướng đầu gối Phương Cầm đá tới.
Cảm thấy kịch liệt đau nhức, khiến Phương Cầm kêu lên một tiếng nhưng cũng không dám quát to bỏ chạy.
“Aihhh đại tỷ, xem ra nó còn biết sợ a.”. Bốn người phía sau nữ nhân kia bước tới Phương Cầm, năm người đem nàng vây quanh. Lúc này, cho dù là đứa ngốc cũng đoán được là đối phương muốn “giáo huấn” mình. Huống chi, ở đây thường xuyên xuất hiện những chuyện tương tự như Phương Cầm lúc này.
“Tôi không biết tôi chọc giận gì các người, nếu như lời nói có gì hiểu lầm tôi sẽ giải thích với các người, chỉ là hiện tại tôi có chuyện quan trọng, thật sự không thể…Ngô…!” Phương Cầm nói chưa xong, cổ áo đã bị nữ nhân cầm đầu kia gắt gao túm lấy, thân thể gầy yếu dễ dàng bị đối phương một tay làm đứng lên, cơ hồ khiến nàng không thở được.
“Haha, mày làm gì chọc tụi tao sao? Mày tưởng mày làm gì tụi tao sao? Tao liền cho mày biết, mày chẳng chọc gì tụi tao cả, chỉ là nhìn mày không mấy vừa mắt, muốn giáo huấn mày một chút thôi. Bằng không mày nói cho tao biết, mày đến tột cùng là dùng cách gì làm cho giám ngục trưởng tuyển chọn mày hát chính? Có phải hay không là do bác sĩ Thư gì đó giúp mày?”
Nữ nhân kia ái muội cười, thoạt nhìn sắc mặt hết sức chán ghét.
“Câm miệng! Các người có thể tuỳ tiện nhục mạ tôi, cấm các người không được nói xấu bác sĩ Thư, chúng tôi chỉ là bằng hữu mà thôi!”. Phương Cầm hướng nữ nhân kia gào thét, giây tiếp theo, thân thể bị hung hăng ném xuống sàn nhà vệ sinh. Phía sau lưng va chạm vào sàn nhà cứng ngắt, phát ra “Phanh” một tiếng. Mà lần này, Phương Cầm hiển nhiên là bị đau không nhẹ, thậm chí đau khắp người, khiến nàng không đứng dậy nổi, chỉ có thể cuộn mình nằm dưới sàn nhà.
“Mày định làm gì mà dám hướng lão nương la to? Xem ra, mày không biết quy tắc ngầm của ngục giam này.” Nữ nhân kia nói xong liền cùng bốn người nọ hung hăng giơ chân đá thẳng vào Phương Cầm. Nhưng may mắn là họ không đánh trúng vào mặt của Phương Cầm.
“Phương Cầm? Cậu ở đâu? Tiết mục gần bắt đầu rồi, cậu như thế nào…” Phía trước cửa liền truyền đến giọng nói của Vương Thiến, Phương Cầm vừa định lớn tiếng bảo nàng nhanh rời đi, nhưng đối phương đã bước tới cửa. Nhìn Phương Cầm nằm sấp dưới sàn không đứng dậy nổi, Vương Thiến hung hăng cắn môi dưới, hai tay gắt gao nắm chặt, liền chạy tới.
“Ta thảo (tiếng chửi thề)! Các người dám ở đây gây sự!”
“Đại tỷ, xem ra lại thêm một đứa không sợ chết.” Một nữ nhân khinh thường nói, sau đó liền tiến đến Vương Thiến đánh tới. Phải biết là Vương Thiến cùng Phương Cầm cơ thể cũng không tính là cao lớn hay có lực. Lại đến năm nữ nhân, chỉ cần tuỳ tiện đứng quanh, cơ hồ so với hai nàng đứng cùng một chỗ to lớn hơn nhiều. Chỉ vài cú đánh, Vương Thiến bị đẩy ngã xuống đất, rốt cuộc không thể động đậy. Nhìn đến Phương Cầm của nàng bị một tên cầm đầu hơi to béo kép đến bên bồn rửa mặt. Thấy nữ nhân kia rút ra một cái thắt lưng, đem hai tay của Phương Cầm cột lại trên vòi nước, sau đó liền bắt đầu thô lỗ xé rách quần áo của nàng.
“Các người muốn làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay lại!” Quần áo cùng nội y đều bị xé ránh, nữ nhân kia âm trầm nhìn, ánh mắt nghiềm ngẫm mang đầy vẻ tiếu ý, làm cho Phương Cầm nhất thời hiểu được bọn họ định làm gì mình.
Trong khoảnh khắc nàng nghĩ, thật giống với buổi tối ngày hôm đó. Nàng trên đường một mình về nhà. Bị một nam nhân xa lạ bắt lấy, xé rách quần áo đồng thời phá huỷ cả cuộc sống của nàng.
Phương Cầm từ khi sinh ra, đã là một hài tử cực kỳ hiểu chuyện. Ở trong nhà, nàng không giống như người khác muốn gì là được cái đó, cửu nhi cửu chi (dần dần, lâu ngày), nàng cũng không dám mơ tưởng mong muốn điều gì.
Vào thời điểm các hài tử của gia đình khác chơi đùa, nàng ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho cha mẹ cùng em trai mới sinh của nàng. Không như người khác xin tiền cha mẹ sử dụng hay ăn vặt, nàng chỉ có thể ăn đồ ăn thừa từ tối hôm qua. Vì là một gia đình nghèo khó, nên tư tưởng trọng nam khinh nữ luôn đặt nặng. Phương Cầm vốn sinh ra trong gia đình như thế, lại còn có một người em trai, cho nên sự chú ý quan tâm của cha mẹ Phương Cầm đều dành hết cho em trai nàng. Đối với Phương Cầm tuy rằng không đến mức bỏ mặc nhưng cũng không kém là bao.
Vào thời điểm Phương Cầm mười sáu tuổi học trung học, mặc dù cha mẹ nàng không một lần dạy bảo gì nàng, nhưng điều ấy cũng không làm cho nàng biến thành kẻ không hiểu chuyện. Nàng đi tìm việc làm, thay gia đình tiết kiệm chi phí. Tính cách quật cường của Phương Cầm giúp nàng không bao giờ từ bỏ việc tìm tòi đọc sách, vì thế nàng tìm việc tại một cửa hàng cà phê, hứa với chính mình cố gắng làm việc thật tốt, bắt đầu công cuộc vừa làm vừa học.
Cho dù mỗi ngày tan học, cơ hồ Phương Cầm mệt đến không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc làm bài tập đầy đủ. Sinh hoạt giống như chiếc đồng hồ, Phương Cầm vừa học vừa làm lên đến cấp ba.
Nếu như nàng sớm đoán được sự việc xảy ra vào buổi tối hôm đó, cũng sẽ không vì tiết kiệm thời gian mà lại lựa chọn đường tắt để đi.
Đêm đó, thời tiết ở thành phố X không được tốt, trời như sắp đổ mưa, khiến không khí có phần khó chịu. Vì hôm đó nàng làm việc tại quán cà phê gần 11 giờ tối mới đóng cửa, sợ mình về trễ, cha mẹ sẽ lo lắng, vì thế Phương Cầm sau khi căn nhắc, chọn đường tắt có phần âm u đi về.
Nơi đó là một con đường củ bỏ quên lâu năm. Ngày thường không ít người lang thang đáng thương trôi dạt đến đây làm nơi cư trú. Lúc trước, mụ mụ nàng có nói cho nàng biết, không nên đến nơi này một mình, ai biết được ở nơi này xuất hiện người điên nào đó đem nàng đi bán.
Trên thực tế, Phương mụ mụ nói không sai. Phương Cầm vừa đi một đoạn, liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Tiếng bước chân đó thật rõ ràng là hướng về phía nàng đi đến, một chút cũng không che giấu. Một bên vô cùng sợ hãi, Phương Cầm bước nhanh hơn, rồi liền bỏ chạy, đối phương cũng chạy theo nàng. Trong lòng càng sinh ra sợ hãi, khiến Phương Cầm không cẩn thận té lăn trên mặt đất. Nàng vội vàng quay đầu lại, ánh vào mắt là một nam nhân mặc tây trang đứng trước mặt. Giờ khắc này, tên nam nhân trên mặt mang theo vẻ dữ tợn. Hắn chậm rãi tiến đến nơi Phương Cầm đang té ngã, không chút do dự xé rách quần áo trên người của Phương Cầm, bởi vì bị xé rách vội vã trên người quần áo vẫn chưa cởi ra hết.
Cho dù Phương Cầm đối với chuyện nam nữ hiểu biết rất ít. Nhưng nàng cũng hiểu, thân thể nữ sinh không thể tuỳ tiện cho người khác chạm vào, nhất là nam nhân. Mà trước mặt nam nhân này, tuy nàng không biết hắn là ai, cũng không biết hắn vì cái gì muốn như vậy đối với mình. Nhưng đứa ngốc cũng đoán ra được đối phương căn bản sẽ không làm chuyện gì tốt.
“Ngươi là ai! Buông!” Phương Cầm gào thét lớn, đồng thời vươn tay dùng sức đánh tên nam nhân kia. Chỉ là phản kháng như vậy, cơ hồ càng làm đối phương sinh thêm lạc thú. Nam nhân nọ rút thắt lưng của hắn ra, buột chặt hai tay Phương Cầm. Sau đó, liền bắt đầu đem quần áo còn lại xé rách hết, toàn thân lộ ra nằm trên mặt đất.
“Haha, chỉ vậy mà thôi! Cái gì gọi là trang phục thuần khiết ở trước mặt ta!” Tên nam nhân kia vừa nói, một bên dùng chân đá vào thân thể Phương Cầm, lại dùng lực nắm lấy hai khoả mềm mại trước ngực nàng. “Đừng làm thế! Xin ngươi thả ta ra…! Nhà ta thật sự bần cùng, không có gì để cho ngươi cả, xin ngươi…thả ta ra…”
Phương Cầm khóc lớn, cầu xin tên nam nhân buông tha nàng, nhưng nàng càng cầu xin, nam nhân càng tàn nhẫn vừa đánh vừa đá nàng. Một hồi lâu, tựa hồ đánh mệt mỏi. Tên nam nhân kia cởi bỏ quần của hắn, không biết là muốn làm gì. Lúc này, Phương Cầm trụ lấy thân thể đau nhức lùi về phía sau, hai tay ngoài ý muốn đụng đến một hòn đá không quá lớn nhưng sắc bén.
Vào thời điểm tên nam nhân kia lần nữa tiến tới, Phương Cầm cơ hồ dùng toàn bộ sức lực, cầm lấy hồn đá ném vào đầu tên nam nhân. Đánh liên tiếp thẳng đến khi máu của tên nam nhân kia vươn vãi khắp nơi, đến khi không nhúc nhích được nữa, Phương Cầm khóc lớn bỏ chạy.
Công bằng? Chúng vốn chỉ tồn tại trong một vài tình huống mà thôi. Nhưng đối với cảnh ngộ của Phương Cầm, không thể oán trách kẻ khác, chỉ trách vận mệnh của nàng thật quá truân chuyên! Tên nam nhân bị Phương Cầm gây thương tích, lại là con của ông chủ giám đốc kinh doanh lớn tại thành phố X. Khi hắn nghe con hắn có ý đồ cưỡng gian, lại bị một cô gái đánh thành ra ngu ngốc. Đầu tiên không những không trách cứ con hắn mà còn tìm mọi cách dùng lời khai giả bắt Phương Cầm vào ngục giam.
Có lẽ cho đến bây giờ lão chủ kinh doanh lớn kia cũng không nghĩ đến hành động của hắn có hay không đã huỷ hoại đi cuộc sống của Phương Cầm.
----------------------
“Cầu xin các người! Đừng làm như vậy! Xin các người!” Hai tay bị trói chặt tại vòi nước, Phương Cầm ra sức giãy dụa, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể thoát được chiếc thắt lưng đang trói chặt. Trước ngực hai khảo mềm mại bị tên nữ nhân cầm đầu nắm lấy, một chút một đau, cơ hồ Phương Cầm đau đến sắp chảy nước mắt.
Hai chân bị hai nữ nhân khác tách rộng ra, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của bọn họ nhìn vào địa phương đang lộ ra của nàng, Phương Cầm nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Nàng đại khái đoán được bọn họ muốn làm gì mình, nhưng nàng thật sự không rõ chính mình đến tột cùng đã phạm sai điều gì, vì cái gì những loại chuyện như thế luôn xảy đến với nàng.
“Xin các người đừng làm vây, các người có thể đánh tôi! Có thể mắng chửi tôi! Đừng như thế tra tấn tôi, tôi chưa từng quan hệ qua! Xin các người đừng làm như vậy!”
Lời nói cầu xin của Phương Cầm vang lên, trong đó có một nữ nhân không đành lòng khuyên nữ nhân cầm đầu buông tha nàng, liền hung hăn nhận lấy một bạt tay.
“Tiểu tiện nhân, đến loại tình trạng này rồi, còn bảo là thuần khiết?”
Tên đầu xỏ to béo vừa nói, một bên vươn hai ngón tay vuốt lấy hạ thể của Phương Cầm, mỗi một lần sờ qua, còn cố ý nghiền mạnh hoa hạch nơi thập phần mẫn cảm của nữ nhân. Nhưng bất luận tên nữ nhân kia châm ngòi như thế nào, Phương Cầm cũng không chút phát ra phản ứng sinh lý nào, cơ hồ chỉ là không ngừng giãy giụa, gào khóc.
“Đại tỷ, tên tiểu tiện nhân này có vẻ như chưa có ai thưởng thức qua, hôm nay đúng là gặp may a.” Một nữ nhân trong bọn họ đối với tên cầm đầu to béo kia mang vẻ mặt đáng khinh nói, nữ nhân đầu xỏ kia liền vươn ngón giữa dục ý muốn tiến vào động khẩu của Phương Cầm.
“Các người đang làm cái gì!!!”
Cửa phòng vốn được canh chừng liền mạnh mẽ bị đẩy ra, vài người quay đầu lại nhìn. Liền thấy Thư Uyển Hạm đứng trước cửa, phía sau nàng là một đám cảnh vệ theo sau. “Phương Cầm!”. Nhìn thấy thân thể trần trụi, tay còn bị cột chặt tại vòi nước ở trên đầu Phương Cầm, Thư Uyển Hạm trong nháy mắt liền đỏ mặt. Nàng vội vàng cởi áo khoác trắng dài ra phủ lấy thân thể Phương Cầm, đồng thời cởi trói thắt lưng trong tay Phương Cầm ra.
“Bác sĩ Thư…bác sĩ Thư!” Phương Cầm ghé vào trong lòng của Thư Uyển Hạm bộ dáng bất động khóc. Thân thể gầy yếu của nàng run lên, giống như sau cú sốc nàng bắt đầu bình ổn lại. “Không có gì đâu…đừng sợ…Không sao nữa rồi”. Thư Uyển Hàm một bên an ủi Phương Cầm, một bên đem nàng ngồi ôm lấy. Tầm mắt dao động dừng ngay năm người còn lại, trong ánh mắt băng sương đã bị che phủ.
“Các người còn đứng đó làm gì, đem năm kẻ này đi thẩm vấn, cho bọn họ biết cải tạo là như thế nào.”
Cảnh vệ đều biết quan hệ giữa Thư Uyển Hạm cùng Tần Nhuế, đồng thời cũng biết, vị bác sĩ này thường ngày mặc kệ là đối với ai, đều luôn ôn hoà, thân thiện. Hôm nay có thể nói những lời như vậy, hiển nhiên là đang tức giận. Lập tức không dám chần chờ, trực tiếp liền áp năm nữ nhân to béo kia đi thẩm vấn.
Mắt thấy kẻ gây sự được giải đi, Thư Uyển Hạm ôm Phương Cầm đi đến văn phòng của mình, dọc đường đi, tiểu hài tử sợ hãi khóc lớn bảo không cần, không cần như vậy đối xử với nàng. Bộ dáng khó chịu kia, làm cho Thư Uyển Hạm đau lòng, càng thêm hối hận vì cái gì không sớm một chút đến đây tìm nàng.
Vốn nghe nói Phương Cầm hôm nay hát chính trong đội hợp ca, Thư Uyển Hạm vui vẻ đến hậu trường muốn làm cho Phương Cầm ngạc nhiên. Nhưng lúc vào, không thấy Phương Cầm lẫn Vương Thiến ở đâu. Thư Uyển Hạm không nghĩ đến ở Đệ nhất nữ tử ngục giam lại có thể phát sinh ra loại sự việc dơ bẩn như thế. Nàng đợi đến nửa tiếng sau, rốt cục phát hiện sự tình không đơn giản, vì thế tìm một vài cảnh vệ, đi đến WC nữ, liền nhìn thấy sự tình vừa rồi.
“Bác sĩ Thư, buổi biểu diễn bắt đầu rồi sao?” Phương Cầm bình ổn lại một ít nhẹ giọng nói, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì khóc quá nhiều mà vương chút phiếm hồng, đôi má như kim ngư.
“Còn chưa bắt đầu, bất quá là gần đến thôi”. Thư Uyển Hạm cầm lấy hộp thuốc nhẹ giọng nói, sau đó giúp Phương Cầm kiểm tra vết thương trên người.
“Bác sĩ Thư, em còn có thể hát không?” Phương Cầm nhỏ giọng nói, đôi mắt tối đen, Thư Uyển Hạm liền dừng lại động tác đang chữa trị.
“Nói cho tôi biết, em vì cái gì vẫn muốn hát?”
“Vì em muốn đứng trước sân khấu hát cho chị nghe.”
“Hảo, tôi dẫn em đi.”
Thư Uyển Hạm nghe xong lý do của Phương Cầm, có lẽ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn nên liền dẫn nàng đến hậu trường. May mắn vết thương của Phương Cầm đều ở trên người, trên mặt không bị ảnh hưởng, cho nên chỉ cần trang điểm một ít liền che được dấu vết vừa khóc của nàng. Nghe âm thanh phát ra, Phương Cầm cùng Thư Uyển Hạm nắm tay, bước lên sân khấu.
Rất nhiều năm sau, Phương Cầm hỏi Thư Uyển Hạm: “Vì cớ gì chị không khuyên em đừng lên sân khấu biểu diễn.” Thư Uyển Hạm nói: “Bởi vì ánh mắt em khi đó thật sự rất kiên định, tôi biết, nếu tôi không cho em lên sân khấu hát, có lẽ sẽ làm em tiếc nuối cả đời.”
Nhạc vang lên, Thư Uyển Hạm dựa vào cửa nhìn Phương Cầm trên sân khấu ca hát. Cho dù chỉ mặc mỗi áo tù nhân màu lam rách mướp, cho dù vạt quần cao cao, nhìn qua có chút buồn cười khó coi. Nhưng trong lòng Thư Uyển Hạm, Phương Cầm hiện tại là nữ sinh đẹp nhất.
Phương Cầm, em biết không? Tôi thích nhất nhìn đôi mắt đen nháy kia. Mỗi lần nhìn đến, tôi đều cảm thấy đôi mắt ấy như một quả cầu thuỷ tinh vì chúng vừa trong sáng lại vừa thuần khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top