33->34
Editor: YuiMa
Trở lại văn phòng ngồi, nhìn xấp văn kiện mở ra trước mặt, Tần Nhuế chỉ cảm thấy trên đầu nặng nề một đoàn. Hận không thể đem Quý Duyệt Phong rảnh rỗi kia tráo đổi thân phận, khiến cho nàng ta biến thành tổng giám ngục trưởng, còn chính mình đi đến căn phòng kia trải nghiệm cảm giác làm tù nhân.
Bất quá, ý tưởng này, thật sự cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Tần Nhuế không ngốc đến nổi đi làm thật.
Đệ nhất nữ tử ngục giam, là ngục giam cải tạo lớn nhất của thành phố X. Căn cứ vào số liệu thống kê, từ lần đầu tiên nữ tử ngục giam được thành lập đến nay đã mười tám năm, mỗi năm đều đứng hàng đầu tại thành phố X. Ngục giam ở đây có số lượng phạm nhân nhiều nhất, thậm chí việc phạm nhân vượt ngục là chưa bao giờ xảy ra. Cho dù có, xác xuất thành công vẫn rất thấp. Hơn thế, càng làm người ta khiếp sợ nói rằng phàm là phạm nhân của Đệ nhất nữ tử ngục giam, số lượng phạm nhân gây án lần thứ hai cũng như số lượng ngục giam trung tại thành phố X đều chiếm tỷ lệ thấp nhất.
Vì thế, Đệ nhất nữ tử ngục giam này rất nổi danh, cũng thực sự là đúng với danh tiếng ấy. Tần Nhuế tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam tự nhiên cũng được Viện kiểm sát cùng Cục Tư Pháp phá lệ coi trọng.
Lần mở cửa này, không nói đến những tù nhân cực kỳ nguy hiểm tại tầng tám, thì có đến gần bốn vạn tù nhân từ mang nhẹ tội đến tù nhân trọng tội đều tham gia. Mỗi đơn vị kí túc xá đều tiến hành biểu diễn, có tới hơn ba ngàn tiết mục. Viện kiểm sát cùng lãnh đạo của Cục Tư Pháp, chỉ biết là ở đây một ngày, bọn họ không tự nhiên mà loạn thất bát tao đến xem biểu diễn. Bọn họ muốn đến xem tình hình cải tạo ra sao mà thôi.
Làm giám ngục trưởng trong suốt năm năm, Tần Nhuế sớm hiểu được một số ít phương pháp. Nếu như thật sự để cho tù nhân tuỳ tiện biểu diễn tiết mục cho Viện Kiểm Sát cùng Cục Tư Pháp xem, vị trí Đệ nhất giám mục trưởng của mình cũng sẽ không thể tồn tại được lâu. Cho nên từ năm đầu nàng được kế nhiệm, liền tìm hiểu thông tin từ một số ít tiền bối. Biết được, cái gọi là biểu diễn này, chỉ là cách để các nàng tuyển ra một vài tù nhân ưu tú nhất nơi này, rồi tiến hành chuyên môn huấn luyện cùng diễn xuất, không hơn không kém.
Vậy như thế nào tù nhân ưu tú được tuyển? Vô nghĩa! Đương nhiên là tổ chức ra một ngày rồi bắt đầu xem các ký túc xá tù nhân nữ biểu diễn mấy tiết mục. Phải chịu đựng được việc mắng chửi, không gây cản trở hay không được dễ xúc động. Việc tuyển chọn tù nhân ưu tú này, nếu nữ tù nhân nào may mắn được tuyển, có lẽ…Sẽ được giảm hình phạt, thậm chí là còn được thưởng.
Chẳng qua, muốn tuyển chọn ra những tù nhân ưu tú đến cuối buổi diễn thôi, chỉ là muốn làm khổ Tần Nhuế giám mục trưởng nhà ta. Dù sao thì tra tấn thị giác cùng tra tấn thính giác chính là loại khổ hình có khả năng đem người khác làm hỏng mất.
Có một chút đau đầu âm ĩ, tựa hồ sau khi làm tổng giám ngục trưởng, chính mình liền phát sinh ra loại bệnh xấu này. Cho dù mỗi ngày lẫn mỗi đêm mất ngủ, Tần Nhuế vẫn hàng ngày phải đều mạnh mẽ khởi động tinh thần, cố gắng thể hiện sự kiên cường ấn tượng trước mọi người. Còn về mặt yếu đuối, chỉ lưu lại cho chính mình một người biết.
Tối hôm qua, có lẽ là giấc ngủ ngon nhất trong suốt năm năm qua của Tần Nhuế. Không có những người bề ngoài vui vẻ đằng sau là gương đao, càng không có những cảnh tượng máu me đầm đìa. Cơ hồ là một đêm vô mộng, ngủ thẳng giấc đến bình minh. Đối với giấc ngủ chất lượng thần kỳ tốt của ngày hôm qua, Tần Nhuế quy công này cho Quý Duyệt Phong.
Có lẽ trên người nữ nhân kia phát ra làn hương có tác dụng thôi miên, có lẽ thân thể mềm mại, lạnh lạnh của nữ nhân kia khi ôm lấy thật mang đến một cảm giác thoải mái. Tóm lại, Quý Duyệt Phong ở trong lòng Tần Nhuế, từ một nữ nhân lang thang liền thăng cấp biến thành một cổ hương vị thực không sai làm người khác muốn ôm lấy.
Vào lúc Tần Nhuế đang cầm bút phê duyệt văn kiện, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Thậm chí không cần ngẩng đầu, Tần Nhuế cũng biết là người nào. Bởi vì ngay tại Đệ nhất nữ tử ngục giam này, trừ bỏ Thư Uyển Hạm ra, không một ai không nói hay không dám gõ cửa mà liền bước vào văn phòng.
“Chuyện gì?” Tần Nhuế nhìn Thư Uyển Hạm vẻ mặt mang theo ý cười đưa cho cô một ly trà sữa, chọn mi hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại sinh khí? Mình nghĩ đường đường là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, hẳn sẽ không vì mình là tiểu thầy thuốc mà mang thù địch đi? Huống hồ, cậu biết rõ là mình đối với lời dặn của dì Lý là luôn nghe lời a.”
“Thư Uyển Hạm, cậu thật sự làm mình hiểu ra một điều, khuê mật quả nhiên chỉ dùng để đem đi bán thôi.” Tần Nhuế dựa vào lưng ghế phía sau, nâng lên một chân khoát lên chân còn lại, một bên uống trà sữa, một bên thấp giọng nói. Nếu như cô khoát lên một bộ tây trang màu đen cùng cặp kính râm của nam nhân, quả thật là có vài phần giống khí chất của hắc đạo đại tỷ.
“Mình nào có bán đứng cậu a? Mình không phải vì hạnh phúc của cậu mà suy nghĩ sao? Tiểu Nhuế à, hôm qua lúc mình đến, liền thay cậu điều tra thông tin của Hoắc Vũ kia. Mẫu thân hắn Trịnh Thiến Thiến từng là một diễn viên múa, phụ thân của hắn cùng cha của cậu là giảng viên đại học làm cùng trường. Còn hắn là đội trưởng đội hình sự. Trước không nói, với thân phận này của hắn cũng đủ khiến cho những gia đình trong sạch liều mạng đem con làm vợ hắn a.”
“Haha, Uyển Hạm, cậu nói như vậy, mình có thể hiểu là cậu đang ngụ ý cậu là vợ hắn đi?” Tần Nhuế nghe xong lời nói của Thư Uyển Hạm liền cố ý hỏi ngược lại, lại không nghĩ đến việc cô tuỳ tiện xuất khẩu lại làm cho người sau sắc mặt trầm xuống. Qua hồi lâu, mới mở miệng nói
“Tiểu Nhuế, cậu hẳn biết, phụ mẫu mình làm nghề gì, bọn họ tác phóng là như thế. Bác sĩ cứu sống người. Có lúc, cũng không hẳn phải đều như thế. Chẳng qua, hiện tại muốn nói về chuyện của cậu chứ không phải là chuyện của phụ mẫu mình. Cậu trước nói mình biết, ngày hôm qua thế nào?”
Nhìn vẻ mặt bát quái dò thám nghi ngờ của Thư Uyển Hàm, Tần Nhuế thật sự không muốn nói với nàng, chỉ là càng không muốn nói, đối phương lại càng muốn biết. “Aiiiihh, được rồi. Ngày hôm qua kỳ thật không có phát sinh việc gì hết, chỉ là mẹ mình đưa cho mình một chiếc váy, sau đó bắt mặc rồi đi gặp gia đình Hoắc Vũ. Đi công viên dã ngoại dùng cơm, liền sau đó nhà nào về nhà nấy.”
“Không có? Cứ như vậy?” Thư Uyển Hàm hỏi, hiển nhiên cảm thấy thật không phù hợp với lẽ thường.
“Đúng vậy, không có.”
“Ha ha, nguyên lai chỉ là như vậy mà thôi, mình còn chân chính nghĩ là dì Lý khẩn cấp bắt hai người kết hôn nữa chứ”
“Nàng thật có đền cập qua, chỉ là bị mình cự tuyệt mà thôi.”
“Tiểu Nhuế, kỳ thật về chuyện kết hôn, mình cũng không muốn cùng cậu nói nhiều về việc này. Chỉ hy vọng cậu biết, cho dù là dì Lý hay mình, đều hy vọng cậu được hạnh phúc. Mình biết năm năm qua cậu chịu khổ rất nhiều, cho nên mình chỉ hy vọng cậu có thể tìm được một người tốt chiếu cố cậu.”
“Uyển Hạm, mình biết, cám ơn cậu.” Từ đáy lòng Tần Nhuế nói ra, ở rất nhiều thời điểm, cô đều cảm thấy Thư Uyển Hạm so với chính mình còn hiểu cô hơn cả bản thân cô. Nàng hiểu được chính mình cần điều gì, còn thiếu điều gì.
“Được rồi, không nói nữa. Nghe nói sáng nay trong lúc họp cậu rất tức giận, có phiền toái gì xảy ra sao?”
“Còn không phải là có liên quan đến ngày mở cửa sao, mình thật không hiểu, giám ngục trưởng của tầng trệt đến tột cùng là làm ăn cái gì không biết. Thời gian ngày mở cửa chỉ còn hơn mười ngày, cư nhiên lại lấy mình ra loạn thất bát tao. Tóm lại, bắt đầu ngày mai, sẽ tiến hành dự tuyển. Mỗi ký túc xá, mình chỉ cho 1 cơ hội. Nếu bỏ lỡ, các nàng sẽ không được tham gia.”
“Chậc chậc…Thật sự là hà khắc a.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nhuế, Thư Uyển Hạm bắt đầu có chút cảm thông với tù nhân.
“Không phải mình hà khắc, chỉ là mình không muốn các nàng tùy tiện lên sân khấu doạ người thôi.”
“Cậu cho là các nàng không thể doạ người thì Quý Duyệt Phong có thể doạ người đúng không?”
“Thư Uyển Hạm…” Ngày thường Tần Nhuế cùng Thư Uyển Hạm cấp cho người ngoài một bộ dáng hoàn toàn khác, nhưng khi hai người cùng ở chung một chỗ, thì sẽ hoàn toàn thay đổi. Dù sao cũng là bằng hữu lớn lên cùng nhau, cho dù đối với ngoại nhân đều tiến hành nguỵ trang, nhưng thời điểm đối đãi với người nhà cùng thân nhân thì biết lúc nào nên giải phóng nên buông ra.
Mắt thấy Tần Nhuế hung hăng nhìn thẳng mình, bộ dáng như muốn ăn thịt người. Thư Uyển Hạm hắc hắc cười, sau đó liền chạy nhanh ra khỏi văn phòng của Tần Nhuế. Một tiếng phịch lớn từ phía cửa phát ra, Thư Uyển Hạm nghe ra liền biết là âm thanh của quyển sách bị nệm vào ván cửa. Phỏng chừng tuyệt đối không phải là một cuốn từ điển mới sao.
Tâm tình không đổi Thư Uyển Hạm đi đến bệnh viện, ai ngờ vừa đến góc hành lang, liền thấy có người bước xuống lầu, đứng nơi đó lầm bầm lầu bầu nói gì đó.
“Thư…Bác sĩ Thư…Ký túc xá của em sẽ biểu diễn tiết mục CA hát, nhưng mà em lâu rồi không có hát, chị có thể nghe em hát một chút không?” Ai nha, thái độ đông cứng này quả thật không tốt a. “Bác sĩ Thư! Em hát cho chị nghe được không?” Không đúng, vạn nhất bác sĩ Thư không muốn nghe mình hát làm sao bây giờ?
“Bác sĩ Thư! Em muốn hát cho chị nghe thử, chị có muốn nghe một chút không?”
“Có thể nga.”
“A?”
Nghe được âm thanh bỗng nhiên phát ra, Phương Cầm mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thư Uyển Hạm đứng cách đó không xa vẻ mặt tiếu ý nhìn mình. Vẫn như cũ một thân áo trắng sạch sẽ, phối hợp bên trong cũng nhất một phần áo thuần trắng, chiếc quần dài vàng nhạt kết hợp với đôi giày cao gót. Mái tóc nâu rời rạc rơi phía sau, lộ ra gương mặt trắng nõn thanh lịch, ấm áp như ánh nắng hoà cùng nụ cười yếu ớt.
Cứ như vậy nhìn, Phương Cầm lại một lần ngây ngốc, đem những suy nghĩ trong lòng thốt ra.
“Bác sĩ Thư, hôm nay vẫn như thế thật đẹp.”
“Em nói cái gì?”
Mắt thấy Thư Uyển Hạm chạy tới trước mặt mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, Phương Cầm mới giật mình phát hiện mình vừa rồi nói loạn thất bát tao gì đó. “A! Bác sĩ Thư! Không Phải! Em không có tưởng tưởng ra mấy thứ mờ ám nào cả đâu, cũng không phải muốn thân mật cùng chị! Em chỉ là đơn thuần khen chị dễ nhìn mà thôi!”
“Là ai dạy em?” Nghe được lời nói của Phương Cầm, Thư Uyển Hạm vốn trong mắt mang theo ý cười liền nghiêm túc đứng lên. Vừa rồi nàng nghe được điều gì? Cái gì mà không tưởng tượng mấy thứ mờ ám? Cái gì mà không phải muốn thân mật với mình? “Em…ách…Bác sĩ Thư! Em có một chút việc! Em đi trước!”
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách! Nhưng cũng chỉ là do lão tổ tông truyền xuống thôi. Chỉ là chiêu này, Phương Cầm dùng ở trên người Thư Uyển Hạm chẳng thể mang tí tác dụng nào thôi. “Phương Cầm, quay lại.” Đứng ngây ngốc Phương Cầm chỉ là nghe xong tiếng kêu to của Thư Uyển Hạm liền ngoan ngoãn tiêu sái quay lại.
Cho nên nói, điều kiện tiên quyết chạy trốn hẳn là không thể sử dụng ngay thời điểm thê quản nghiêm a, khi mà phải đối mặt với lão bà!
“Nói tôi biết, ai dạy cho em mấy thứ này?” Có lẽ trên thế giới này, hiểu Phương Cầm nhất chính là Thư Uyển Hạm. Tuy rằng nữ hài tử này đã hai mươi tuổi, nhưng nàng đối với chuyện nam nữ cũng không hiểu biết nhiều. Nghe được lời nói vừa rồi của Phương Cầm, Thư Uyển Hạm cơ hồ một chút liền kết luận, việc này tuyệt đối không phải là do Phương Cầm tự biết. Cho nên, nhất định là có người lung tung hướng đến Phương Cầm nói vài thứ không sạch sẽ. Mặc kệ đối phương là ai, Thư Uyển Hạm tuyệt đối không cho phép tiểu bằng hữu nhà nàng bị dạy xấu.
“Em… Bác sĩ Thư … Này…”
“Nói cho tôi biết.” Nhìn Phương Cầm bộ dáng ấp úng, Thư Uyển Hạm liền cảm thấy là nàng có điều muốn giấu.
“Là… Là Vương Thiến ! Nàng nói nếu em thật sự thích bác sĩ Thư, thì sẽ nhất định muốn cùng chị làm người yêu, tỷ như là thân mật vậy. Nếu không muốn cùng chị thân mật thì là…chính là không có thích chị.”
“Nga?” Nghe được Phương Cầm nói xong, Thư Uyển Hạm vốn nhíu chặt mày buông nhẹ đi một ít. Nàng sờ sờ đầu Phương Cầm, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:“Kia, em muốn cùng ta thân mật sao?” Chỉ đơn giản một câu, đã khiến cho Phương Cầm hoàn toàn mặt đỏ. Chỉ thấy nàng dùng tay nắm quần áo, mở to đôi mắt đã mang chút phiếm hồng nhìn về phía Thư Uyển Hạm.
“Em… Em nghĩ cùng… cùng bác sĩ Thư thân mật!”
Phốc… Cố nén cảm giác xúc động muốn cười, Thư Uyển Hạm kéo Phương Cầm vào văn phòng của mình.
“Bác sĩ Thư? Chị?”
“Như thế nào? Em không phải muốn hát cho tôi nghe sao?”
“Ân ! Bác sĩ Thư ! Em cố ý chuẩn bị bài hát hay nhất hát cho chị nghe!”
“Bài hát gì?”
“Hồ lô oa !”
“…”
Tác giả có lời muốn nói: Phốc, thỉnh đại gia tha thứ cho tôi về chuyện hồ lô oa đi. Nhưng là, gần đây có nghe mấy bạn gái hát, cho nên thời điểm Pương Cầm biểu diễn liền nghĩ ngay đến hồ lô oa. Thôi, Tiểu Phong Phong không xuất hiện, thân là thân mụ của nàng, tôi thật là khó xử. Bất quá, chương tới, Hiểu Bạc tử chờ mong ngày mở cửa bắt đầu. Đến lúc đo, tôi nghĩ thật lâu về sự phát triển của nhân vật. Không bằng đại gia cứ góp ý, người kia là ai? đoán đứng liền đem Tiểu Phong Phong cùng Tiểu Nhuế Nhuế bán cho đại gia còn bao luôn cả thân.
Chuyên mục cầu cất chứa, bao dưỡng ! thân nhóm chỉ cần điểm kích phía dưới đồ là có thể xuyên qua đi qua ! trong đó có càng nhiều kết thúc văn nga !
Đẩu m hội quán ! muốn đẩu ngươi ! cầu các vị có được s thuộc tính ngự tỷ, nữ vương, la lị, đại thúc tiến đến điều. Giáo nga !
Đôi lời: Vì mình thật sự thích truyện của Hiểu Bạo tỷ, cũng vì bạn editor không edit tiếp nên mình nhảy vào làm tiếp, mình là lính mới nên lời văn có lủng củng, và có một vài chỗ mình không hiểu nên sẽ để nguyên lời văn, mong mọi người bỏ qua giúp mình nhé! có gì thì góp ý mình cải thiện.
Mười ngày sau đó, Tần Nhuế cơ hồ bận rộn đến tối mặt tối mũi. Mỗi ngày trừ bỏ vài giờ đi ngủ, đều là vội vàng chuẩn bị kế hoạch liên quan đến ngày mở cửa sắp tới. Nhằm lúc, thậm chí không có thời gian ăn cơm, cũng chỉ có thể ăn một cái bánh bao đỡ đói.
Vượt qua mười ngày như thế cơ hồ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, cuối cùng cũng đến ngày mở cửa. Nghe bên tai chuông báo thức truyền đến, mặc dù bộ dáng có phần mệt mỏi, thân thể đau nhức cùng với cái đầu có chút mơ mơ màng màng, Tần Nhuế vươn tay tắt chuông báo thức, nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Cho dù mệt mỏi, nhưng Tần Nhuế hiểu được hôm nay chính mình tuyệt đối không thể vắng mặt. Đối với trại giam mà nói, bận rộn suốt một năm cũng chỉ có ngày này mà thôi. Cô thân là tổng giám ngục trưởng, gánh nặng tự nhiên so với người khác càng nhiều hơn. Vì thế mặc cho chuyện gì, chỉ cần cô còn có tiếng nói, phải giữ vững vị trí của mình trước mặt Viện kiểm sát cùng Cục Tư Pháp.
Mở tủ quần áo ra, việc đầu tiên ánh vào mắt chính là những thứ bất đồng, về hình thức thì đại loại đều toàn những chiếc áo sơ mi màu trắng giống nhau. Thô sơ giản lược đi, ít nhất cũng không dưới hai mươi mấy cái. Lại mở ra một tủ quần áo khác, bên trong hiện ra, không thể nghi ngờ rằng trước mắt là những chiếc váy tây trang vươn bụi, số lượng cũng nhiều đến kinh người. Tần Nhuế để ý thấy trên cơ bản những bộ quần áo đều giống nhau, lấy ra bừa bãi một chiếc máo sơ mi màu trắng kết hợp cùng chiếc váy tây trang màu đen mặc vào người.
Nếu như Quý Duyệt Phong nhìn thấy cách cô chọn quần áo như thế, có lẽ không chừng đem người lôi ra xử lý cũng không chừng. Mặc kệ là đối với Quý Duyệt Phong hay là người khác mà nói, nữ nhân Tần Nhuế này tuyệt đối là ngoại tộc. Thử nghĩ một chút xem, cứ cho là cô thích thường xuyên mặc nghiệp trang, cũng không cần phải nguyên một ngăn tủ đều là nghiệp trang cả đi?
Hơn nữa, cơ hồ mỗi bộ quần áo đều giống y hệt nhau. Gia đình sinh ra bảy đứa hồ lô khác nhau, chúng còn bất đồng. Cơ mà nhà Tần tù trưởng này thích ngược, đều toàn là quần áo giống nhau, cô còn có thể mua nguyên một tủ quần áo. Lại nói, trừ bỏ nghiệp trang ra, vốn cũng chẳng còn bộ nào khác đi. Này không phải bị tâm thần? Chứ là gì giờ? (@@ herherr)
Đứng trước gương, mặc lấy áo sơ mi trắng gài đến cả nút cao nhất, sau đó đem mái tóc đen đang thả xuống búi lên cao chỉnh tề. Chỉ là vài giây sau, Tần tổng ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam cứ như vậy mà sinh ra. Ngẩng đầu nhìn về phía gương khuôn mặt không chút thay đổi của chính mình, Tần Nhuế thật sự không hiểu vì cái gì mà Quý Duyệt Phong luôn nói mình không giống với người bình thường. (editor: hajz Phong tỷ nói đúng a).
Bộ dạng này của cô? Có cái gì không đúng? Ai nói người phải có thể diện, từ nhỏ phải biết yêu? phải có hỉ nộ ái ố? Cô chính là thích bộ dạng không biểu tình này của mình , chẳng lẽ không thể? Không hề nghi ngờ, Tần tổng ngục trưởng lúc này tỏ ra một vẻ mặt kiêu ngạo. Thử hỏi xem ở tại Đệ nhất nữ tử ngục giam này, ai dám cải lại Tần Nhuế một câu nào không phải sao?
Chỉ cần ngài Tần tổng ngục trưởng không đi trêu chọc kẻ khác, ngài thích bộ mặt không chút thay đổi như thế nào, liền như thế không biểu tình. Ngài nếu mà có cao hứng, muốn dùng quyền thế điểm mặt, tuyệt đối không ai dám có bất luận dị nghị nào.
Chỉnh trang lại xong, rồi đeo thêm một món trang sức tao nhã, Tần Nhuế liền ra khỏi phòng ngủ, hướng tầng tám đi đến. Về phần cô vì cái gì mà vội vã muốn đi đến nơi đó, đương nhiên là muốn gặp một người rồi. Bấm mật mã, đẩy ra cánh cửa thiết quen thuộc, người nọ nằm trên giường bộ dáng ngẩn người hiện ra trước mắt. Một bên nàng nhìn thấy Tần Nhuế đến, trong mắt chợt loé qua niềm vui sướng, chính là không tránh được tầm mắt của Tần Nhuế.
“Nhuế Nhuế, em rất nhớ chị.” Vừa đóng cửa lại, Quý Duyệt Phong từ trên giường liền bước xuống, thân thể mềm mại mạnh mẽ nhào vào lòng cô. Nghe thấy đối phương trên người tản mát ra thản nhiên mùi hương, Tần Nhuế cơ hồ theo bản năng đưa tay vuốt lưng Quý Duyệt Phong, thân thủ nhẹ nhàng ngã đầu chôn vào lòng ngực cô cọ cọ.
Đến tột cùng đã bao lâu không nhìn thấy nàng rồi? Hình như là từ lúc hội nghị thường kỳ bắt đầu, chính mình đã không đến gặp nàng. Bởi vì có chút vội vàng, dù đã nghĩ đến việc thăm nữ nhân này, nhưng thật không có thời gian. Sỡ dĩ lúc này ở đây, thật sự là do tiềm thức trong lòng quấy rối làm càn.
Từ tối hôm qua, Tần Nhuế cảm thấy tinh thần có chút không tốt, tổng cảm giác tựa hồ là có đại sự gì đó sẽ phát sinh. Trong lòng bất an, liền nghĩ đến Quý Duyệt Phong. Khiến cho Tần Nhuế ma xuôi quỷ khiến thế nào đã sáng sớm vội đến nơi này, gặp nữ nhân luôn khiến cô không yên lòng này.
“Nhuế Nhuế, từ hôm đó, chị như thế nào cũng không đến tìm em, em còn nghĩ đến việc chị sẽ không bao giờ muốn đến đây nữa.” Quý Duyệt Phong thời điểm nói chuyện, đem phần miệng nhỏ nhắn mân mê, đôi mắt đen tựa hồ mang theo hơi nước cùng uỷ khuất, phá lệ khiến người khác muốn trìu mến, khiến Tần Nhuế âm thanh nói chuyện cũng vô cùng ôn nhu.
“Gần tới ngày mở cửa, cho nên không có nhiều thời gian đến nơi này, mà không phải tôi hiện tại đang đến gặp cô sao?”
“Nhuế Nhuế, gần đây mệt lắm sao? Gầy đi rất nhiều.” Quý Duyệt Phong thân thủ vuốt lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tần Nhuế, tựa hồ chỉ không gặp mười mấy ngày, người này cằm lại gầy đi không ít, trên mặt thịt cơ hồ cũng không có.
“Cũng không có gì đặc biệt mệt, cũng may là hiện tại mọi thứ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Lát nữa, sẽ có cảnh vệ mang cô ra hội trường, đáp ứng tôi, vô luận ra sao, hôm nay không được gây ồn ào, không được để cho Viện Kiểm Sát cùng Cục Tư Pháp chú ý, được không?”
Một câu này của Tần Nhuế, tuy là ngữ điệu hướng người mà nói, nhưng ánh mắt cũng mang theo mệnh lệnh cùng nghiêm túc. Quý Duyệt Phong biết, Tần Nhuế sợ chính nàng giống lần trước ở hội trường gây chuyện. Này, không chỉ làm liên luỵ đến Tần Nhuế mà còn làm chính mình với bộ dáng 8004 kia giống nhau. Loại trọng phạm như nàng, muốn ở ngục giam sống sót, cũng chỉ có thể cúi đầu.
“Tần Nhuế, em hiểu được.”
“Ân, cô hiểu được là tốt rồi, tôi phải đi đây.”
“Hảo, Nhuế Nhuế một hồi gặp nga.”
Nhìn thân ảnh Tần Nhuế rời đi, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên tiến đến ôm lấy cô, hướng bên mặt của cô hôn một cái. Hành động như vậy, khiến động tác định mở cửa của Tân Nhuế cương cứng tại chỗ. Nếu như có người nhìn thấy cô lúc này họ sẽ nhìn thấy được vẻ mặt đỏ bừng hiếm hoi của vị mặt sắt tổng giám ngục trưởng này.
Kia bộ dáng dục cự còn nghênh, đã muốn xấu hổ, sân trung mang kiêu, bộ dáng gái hoài xuân? Đến tột cùng lại bị làm loạn lên hết là thế nào?
“Không được có lần sau.” Tần Nhuế vuốt khuôn mặt có chút khô nóng, thả ra một câu, liền vội vàng bước khỏi phòng giam. Nhìn cô mang theo một chút bối rối, cùng bộ dáng rõ ràng thẹn thùng mà còn cố ra vẻ lạnh lùng. Nhuế Nhuế nhà nàng thật sự quá khả ái đi, chỉ là hôn có một cái, liền biến thành mặt đỏ như thế này sao? Rõ ràng chuyện thân mật hơn thế cũng đã làm qua đi.
Đùa giỡn Tần Nhuế làm cho tâm tình Quý Duyệt Phong tốt hẳn lên, hắc hắc cười bước đến ngồi bên giường, tựa hồ đã hơn mười ngày lo lắng cũng liền nháy mắt mà qua. Ở rất nhiều thời điểm, Tần Nhuế nhìn thấy Quý Duyệt Phong, cũng đều chỉ là một người đang mang một chiếc mặt nạ mà thôi. Chỉ khi vào ngay lúc này trong ngục sắc chỉ còn lại một mình nàng, một Quý Duyệt Phong chân chính mới có thể lộ diện.
Nàng tuy rằng luôn cười, nhưng trong đôi mắt cũng không mang theo một chút tiếu ý nào. Lúc Tần Nhuế buổi sáng vội vàng rời đi, thẳng cho đến lúc sáng nay, Quý Duyệt Phong cơ hồ không hảo hảo muốn ăn uống, hay ngủ đủ giấc. Mỗi lần ăn chiếc bánh bao khô khóc cứng ngắc, nàng đều nghĩ đến Tần Nhuế, nghĩ đến ngày đó cô đối với nàng nói rằng muốn kết hôn.
Ngực đau nhói, làm cho nàng cảm thấy mình vẫn còn sống.
Quý Duyệt Phong hiểu được chính mình cùng Tần Nhuế có lẽ sẽ không có tương lai. Mà chính nàng cũng không thể cấp cho nữ nhân cái gọi là hạnh phúc. Nhưng vì tình cảm đã khiến cho nàng không tự chủ được mà tiếp cận Tần Nhuế, nàng thích nhìn thấy Tần Nhuế vì nàng lộ ra bộ dáng lén lút rời đi, nàng cũng thích Tần Nhuế ngẫu nhiên đối với mình lộ ra dáng vẻ ôn nhu.
Hơn mười ngày qua, Tần Nhuế không đến gặp nàng. Thậm chí khiến cho Quý Duyệt Phong từng nghĩ rằng nữ nhân này không muốn liên quan đến mình nữa, thật sự không muốn gặp mình nữa. Mỗi khi nghĩ đến điều ấy, Quý Duyệt Phong muốn chạy ra khỏi ngục sắt này, tự mình đứng trước mặt người kia.
Không phải vì muốn chất vấn cô, hay chỉ trích cô, chỉ là muốn nhìn cô một cái mà thôi.
---------
Ngay khi Tần Nhuế rời đi không lâu, cảnh vệ mở cửa bước đến. Mắt nhìn thấy mười người mặc áo chống đạn đứng trước mặt mình, trên người đều được trang bị đầy đủ mọi thứ nào là còng tay, xiềng chân, súng lục, côn cảnh lẫn cả côn điện, Quý Duyệt Phong nhận lệnh vươn hai tay hai chân ra, đem nàng khoá lại, áp giải ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, liền có hơn mười khẩu súng thẳng tắp hướng đầu nàng nhắm đến, thậm chí một vài người còn chỉa súng phía sau lưng nàng. Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ thở dài, nàng hiện tại thật sự rất muốn nói, cũng đừng có lần nào cũng xem nàng như quái vật mà luôn đề phòng đi. Nếu ai đó bỗng nhiên bị “tẩu hoả”, chẳng phải chính mình đi đời nhà ma oan uổng sao?
Chẳng qua, yêu cầu này cứ xem như nàng nói ra thì cũng có người nào để ý tới?
Một đường từ tầng tám đi xuống hội trường, mặc dù cổ chân thô ráp trầm trọng sinh đau nhức, nhưng cảnh vệ vẫn như cũ không giảm tốc độ, cơ hồ không đem nàng xem như con người. Quý Duyệt Phong ở trong lòng “ân cần” thăm hỏi tám đời tổ tông nhà cảnh vệ, chân càng bước nhanh vào hội trường. Ai ngờ, vừa bước vào, liền có một cỗ nhiệt khí xông tới.
Phải nói rằng, lúc này vào tháng tám tại thành phố X là cực kỳ nóng. Mà tại hội trường này, cũng tụ tập ít nhất hơn vạn người (mười nghìn người). Thử nghĩ coi, nhiều người như vậy tụ tập một chổ nói chuyện, hít thở, thì sao mà không sinh nhiệt được chứ? Người như Quý Duyệt Phong luôn từng chịu đựng cái nóng bức người, cũng cảm thấy nơi này có chút ngộp ngạt khó chịu thì nói chi đến người khác.
Nghĩ đến Tần Nhuế có hay không cũng đến đây, Quý Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh phía dưới. Này không phải tự khen chứ, vừa thấy đã khiến nàng phát hiện ra được người đằng xa. Thấy Tần Nhuế sớm đã đến lễ đường, lúc này đang ngồi ngay vị trí trung tâm phía bên trái. Thật ra không có gì chỉ là hai bên trái phải của cô đều toàn mấy nam nhân ngồi gần, trừ bỏ người của Viện Kiểm Sát cùng người của Cục Tư Pháp ra, một bên có một nam nhân trẻ tuổi ghé tai trò chuyện cùng Tần Nhuế, nam nhân kia là ai a?
Vì muốn nhìn thấy rõ bộ dáng đang ngồi của Tần Nhuế bên cạnh tên nam nhân kia, Quý Duyệt Phong nheo hai mắt lại, nhìn cho rõ. Ở hàng kế bên, cảnh vệ chú ý đến. Bọn họ vươn tay đem Quý Duyệt Phong nghiêng người quay lại, đồng thời cảnh báo: “Không được nháo!” (nguyên văn: “Thành thật đi!”)
Phía sau bị đại thúc cảnh vệ răn đe, Quý Duyệt Phong đành phải nhếch miệng nghe lời quay lại. Nàng là nghe lời của lão bà nhà nàng, hôm nay phải ngoan ngoãn. Cũng không thể ngay tại đây vừa mở đầu liền gây ra chuyện. Cùng lắm thì, một hồi lúc gặp Tần Nhuế liền hỏi tên nam nhân kia là ai.
Hừ! Nam nhân kia, mặc kệ ngươi là ai, cư nhiên dám ngồi bên cạnh Nhuế Nhuế của ta, còn dám nói nhỏ vào tai Nhuế Nhuế nhà ta! Chẳng lẽ ngươi không biết, Nhuế Nhuế đã là lão bà của Quý Duyệt Phong ta sao? Nhanh tránh xa Nhuế Nhuế nhà ta ra một chút, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy được Nhuế Nhuế nhà ta chán ghét ngươi sao? (editor: 1 câu cũng là Nhuế Nhuế nhà ta, 2 câu cũng là Nhuế Nhuế nhà ta, hảo ngọt ngào a :3)
Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Duyệt Phong hướng ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Tần Nhuế đang ngồi bên tên nam nhân kia.
“Aihh? Tiểu Nhuế có phải là do điều hoà không? Như thế nào mà bỗng nhiên có chút lạnh?” (editor: không bị ánh mắt kia chém chết là may rồi)
Hoắc Vũ nghi hoặc hỏi Tần Nhuế, người kia chỉ là thản nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Nơi này không có điều hoà.”
Editor: xin lỗi đã để mọi ng chờ lâu, dạo gần đây mình đang nghiên cứu bộ truyện mới nhất của Bạo tỷ, tên là Càng làm càng yêu. Cốt truyện ngược cực kỳ, nội dung hay cực kỳ, phức tạp nữa, đối vs mình đây là bộ hay nhất của Hiểu Bạo. Phải nói là mình mê bộ này cực kỳ <3 nên...dành hết thời gian để đọc bản QT ^^ mình định có thời gian sẽ edit cùng lúc. Thật sự rất mê cốt truyện cùng cách hành văn của Bạo tỷ =.=" nó vừa lúc nhẹ nhàng vừa lúc táo bạo cũng vừa lúc ngược tâm ngược thân thể khủng khiếp hjzz. Không nói nhiều nữa, mong mọi ng đọc vui vẻ, mong dc mọi người góp ý kiến
P/s: để mọi người dễ phân biệt, mình sẽ dịch như thế này
Cô: là nói về khúc có Tiểu Nhiếu
Nàng: nói về Tiểu Phong
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top