tngh07

--------------------------------------- 1

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

HỒI 25

LỆNH HỒ XUNG DÙNG TRÍ KHÍCH ĐIỀN BÁ QUANG

Nghi Lâm lại nói tiếp: - Khi ấy Lệnh Hồ đại ca đáp: "Tối hôm qua ở trong

sơn động tại hạ đã hết sức mà võ công không bằng người khi nào dám nói tới

chuyện kiếm hạ lưu tình cho ai?". Điền Bá Quang cười khanh khách nói: "Lúc

Lệnh Hồ huynh cùng vị tiểu ni cô đây ẩn nấp ở trong sơn động, tiểu ni cô sơ ý

gây nên tiếng động bị Điền mỗ phát giác. Còn Lệnh Hồ huynh vẫn nín hơi

ngừng thở. Điền mỗ chẳng khi nào ngờ tới còn có người khác ở bên. Điền mỗ

giữ tiểu ni cô này đang định phá thanh quy giới luật của cô, giả tỷ Lệnh Hồ

huynh chờ một tý nữa, rồi nhân khi Điền mỗ vô ý chẳng ngờ mà đâm một kiếm

thì nhất định Điền mỗ phải uổng mạng. Lệnh Hồ huynh ơi! Lệnh Hồ huynh nào

phải đứa nhỏ 11, 12 tuổi mà lại không biết lẽ đó? Điền mỗ biết Lệnh Hồ huynh

đường đường là đấng trượng phu, không muốn dùng thủ đoạn ám toán. Vì thế

mà Lệnh Hồ huynh chỉ phóng kiếm đâm lướt nhẹ trên bả vai Điền mỗ".

Định Dật hỏi: - Điền Bá Quang nói vậy thì Lệnh Hồ Xung bảo sao?

Nghi Lâm đáp: - Lệnh Hồ đại ca nói: "Nếu tiểu đệ chờ thêm một lát nữa thì

tiểu cô nương này há chẳng bị Điền huynh làm ô nhục ư? Tiểu đệ nói rõ cho

Điền huynh biết: Dù tiểu đệ thấy mặt ni cô là tức mình rồi, nhưng dù sao phái

Hằng Sơn cũng là một trong Ngũ nhạc kiếm phái. Thế mà Điền huynh làm ô

nhục thì không thể dung thứ được". Điền Bá Quang cười hỏi: "Nói vậy thì nói,

song nếu Lệnh Hồ huynh chỉ cần đâu sâu nhát kiếm đó thêm ba bốn tấc là một

cánh tay của Điền mỗ sẽ thành tàn phế. Sao Lệnh Hồ huynh vừa đâm tới đã rút

tay về ngay?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Tiểu đệ là đệ tử phái Hoa Sơn, có lý đâu

285

--------------------------------------- 2

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

lại dùng thủ đoạn ám toán thương nhân? Điền huynh đã phóng đao đâm vào vai

tiểu đệ thì tiểu đệ cũng đâm trả một kiếm vào vai. Thế là hòa rồi. Nhược bằng

còn tỷ dấu nữa thì cũng tỷ đấu một cách đường đường chính chính, không ai

chiếm phần tiện nghi của ai". Điền Bá Quang cười khánh khách nói: "Hay lắm!

Hay lắm! Lệnh Hồ huynh lại đây, tiểu đệ kết bạn với Lệnh Hồ huynh uống một

chung đã".

Nghi Lâm nói tới đây ngừng lại thì Định Dật thúc giục: - Sao người không

kể hết đi?

Nghi Lâm dạ một tiếng kể tiếp: - Lệnh Hồ đại ca nói: "Võ công thì tiểu đệ

không bằng Điền huynh, nhưng tửu lượng thì chắc Điền huynh kém rồi". Điền

Bá Quang hỏi: "Có thật tửu lượng tiểu đệ không bằng Lệnh Hồ huynh chăng?

Cái đó chưa chắc. Bây giờ chúng ta lại đấu rượu. Mỗi người hãy uống mười bát

lớn trước". Lệnh Hồ đại ca chau mày nói: "Điền huynh! Tiểu đệ nghĩ rằng Điền

huynh là một tay hảo hán không thèm chiến phần tiện nghi hơn người thì tiểu đệ

mới cùng Điền huynh đấu rượu, ngờ đâu tiểu đệ thất vọng".

Nghi Lâm nói tới đây thở phào một cái, cô kể tiếp: - Điền Bá Quang liếc

mắt nhìn Lệnh Hồ đại ca hỏi: "Sao Lệnh Hồ huynh lại bảo Điền mỗ chiếm phần

tiện nghi?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Điền huynh đã biết tiểu đệ rất ngán bọn ni

cô, thấy họ là trong người khó chịu, ăn uống cũng không thích nữa, thì còn đấu

rượu với Điền huynh sao được?". Điền Bá Quang lại cười nói: "Lệnh Hồ huynh!

Điền mỗ biết Lệnh Hồ huynh tìm thiên phương bách kế để cứu vị tiểu ni cô này.

Song Điền mỗ quý sắc đẹp như tính mạng. Điền mỗ đã thấy vị tiểu ni cô này

xinh đẹp như thế thì dù Lệnh Hồ huynh có nói gì Điền mỗ cũng không buông tha

đâu. Nếu Lệnh Hồ huynh muốn Điền mỗ buông tha y thì phải chịu một điều

286

--------------------------------------- 3

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

kiện". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Được rồi Điền huynh cứ nói đi. Dù trên có núi

đao, dưới có vạc dầu, Lệnh Hồ Xung này cũng mạnh dạn mà nhận. Nếu chau

mày không phải là hạng hảo hán".

Nghi Lâm cặp mắt mơ màng, mặt ửng hồng nàng kể tiếp: - Điền Bá Quang

cười ha hả rót đầy chén rượu vào hai bát nói: "Lệnh Hồ huynh uống bát rượu

này đi rồi ta hãy nói chuyện". Lệnh Hồ đại ca bưng bát rượu lên uống một hơi

cạn sạch, rồi giơ bát lên nói: "Cạn hết rồi đây!". Điền Bá Quang cũng uống

chung rượu rồi nói: "Lệnh Hồ huynh! Tiểu đệ đã là bạn với Lệnh Hồ huynh thì

nên theo lề luật giang hồ. Tức là không được trêu vợ bạn. Nếu Lệnh Hồ huynh

không chịu lấy tiểu ni cô..."

Nghi Lâm nói tới đây hai má ửng hồng, cúi đầu xuống. Thanh âm cô mỗi

lúc một nhỏ. Về sau chỉ còn như tiếng muỗi kêu, người ngoài khó lòng nghe

tiếng.

Định Dật vỗ tay xuống bàn hỏi: - Ngươi nói nhăng gì lắm thế? Càng nói

càng giống hạng hạ lưu. Rồi sau sao nữa?

Nghi Lâm khẽ đáp: - Gã Điền Bá Quang miệng còn nói nhiều câu hồ đồ.

Hắn cười hì hì nói tiếp: "Bậc đại trượng phu một lời đã nói bốn ngựa không theo.

Đại huynh ưng thuận lấy cô... lấy cô làm vợ, thì tiểu đệ lập tức buông tha và còn

xin lỗi cô nữa. Ngoài điều kiện đó thì không còn cách nào khác". Lệnh Hồ đại

ca "hứ" một tiếng rồi đáp: "Đại huynh muốn tiểu đệ xúi quẩy cả đời hay sao?

Vụ này đừng nói tới nữa!". Điền Bá Quang còn nói hồ đồ tỷ như: "đã để đầu tóc

thì không phải ni cô", và nhiều câu điên rồ đệ tử phải bịt tai không nghe nữa.

Lệnh Hồ đại ca nói: "Im miệng đi! Điền huynh còn nói giỡn những câu chán tai

nữa thì Lệnh Hồ Xung này phải chết ngay đương trường. Điền huynh mà không

287

--------------------------------------- 4

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

buông tha y thì chúng ta lại quyết một trận tử chiến". Lệnh Hồ đại ca lại cười

nói tiếp: "Đứng dậy đánh nhau thì tiểu đệ không bằng Điền huynh nhưng ngồi

đánh thì Điều huynh lại không phải là đối thủ của tiểu đệ".

Mọi người lúc trước đã được nghe Nghi Lâm thuật chuyện Điền Bá Quang

chỉ ngồi yên trên ghế đón tiếp 17, 18 chiêu thế công cực kỳ lợi hại của Địa

Tuyệt đạo trưởng vậy hắn ngồi mà chiến đấu tài tình đến thế nào ai chẳng hiểu

rõ? Thế mà bây giờ Lệnh Hồ Xung dám bảo y ngồi đánh nhau thì Điền Bá

Quang phải thua chẳng qua là câu nói khích.

Hà Tam Thất gật đầu nói: - Gặp phải tên ác đồ dâm tặc như vậy, trước hết

trêu chọc cho hắn nổi nóng lên rồi hãy thừa cơ hạ thủ. Đó cũng là một diệu kế.

Nghi Lâm lại nói: - Nhưng Điền Bá Quang sau khi nghe Lệnh Hồ đại ca nói

mấy câu đó hắn không nổi nóng, chỉ cười ha hả đáp: "Lệnh Hồ huynh! Điền Bá

Quang này khâm phục Lệnh Hồ huynh ở chỗ Lệnh Hồ huynh là người có kiến

thức, có đởm lược, có hào khí. Còn về võ công của Lệnh Hồ huynh thì tiểu đệ

không coi vào đâu". Lệnh Hồ đại ca nói: "Lệnh Hồ Xung này có khâm phục

Điền huynh là ở chỗ đứng lên phóng khoái đao chứ không phải ở chỗ Điền

huynh ngồi mà thi triển đao pháp đâu nhé!".

Nghi Lâm nói đến đây ngừng lại, khiến mọi người nóng nghe toan thúc

giục, thì cô lại kể tiếp: - Điền Bá Quang cười lớn hơn nói: "Thế thì Lệnh Hồ

huynh hãy còn có chỗ chưa rõ. Thuở nhỏ Điền mỗ phải ngồi mà luyện đao

pháp, nên cách ngồi đánh nhau Điều mỗ coi như trò chơi. Vừa rồi Điền mỗ

biết lão mũi trâu phái Thái Sơn kia là tay chiết chiêu rất lão luyện, nên không

dám coi thường lão. Nhưng Điền mỗ ngồi sử đao đã quen rồi nên chẳng buồn

đứng dậy nữa. Thế thì chuyện ngồi đánh Lệnh Hồ huynh bằng tiểu đệ thế nào

288

--------------------------------------- 5

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

được?". Lệnh Hồ đại ca nói: "Điền huynh! Trái lại Điền huynh không biết

rõ đó thôi. Điền huynh bất quá vì thuở nhỏ mắc bệnh ở chân nên phải ngồi

luyện đao pháp hai năm. Về công phu khác tiểu đệ không bằng Điền huynh đã

đành, nhưng ngồi mà sử kiếm thì Điền huynh không bằng đâu, vì ngày nào tiểu

đệ cũng ngồi mà luyện kiếm".

Nghi Lâm nói tới đây, mọi người đều hướng mục quang về phía Lao Đức

Nặc như để dò xem câu đó có thực không. Mỗi người đều tự hỏi: - Trong võ

công phái Hoa Sơn làm gì có môn ngồi mà luyện kiếm?

Lao Đức Nặc lắc đầu cười nói: - Đại sư ca gạt hắn đấy. Tệ phái không có

môn kiếm pháp đó.

Nghi Lâm nói: - Điền Bá Quang lộ vẻ kinh dị hỏi: "Quả có chuyện đó

không? Tiểu đệ không phải là hạng cô độc sao lại không biết? Bây giờ tiểu đệ

muốn biết phép đánh kiếm ngồi... của phái Hoa Sơn ra sao?". Lệnh Hồ đại ca

đáp: "Kiếm pháp này không phải do ân sư truyền thụ cho tiểu đệ mà là chính

tiểu đệ đã sáng chế ra nó". Điền Bá Quang nghe nói biến sắc đáp: "Té ra là

thế! Lệnh Hồ huynh là bậc đại tài! Khiến cho tiểu đệ khâm phục vô cùng!".

Mọi người đều biết Điền Bá Quang sở dĩ thay đổi sắc mặt là vì người trong

võ lâm muốn sáng chế ra một đường quyền pháp hay kiếm pháp đâu phải

chuyện dễ dàng. Nếu không phải là tay võ công cao cường lại tài trí hơn người

thì khó mà dám đi vào đường khác để sáng chế những chiêu thức mới. Tỉ

như Hoa Sơn là một phái lớn nổi tiếng đã mở phái mấy trăm năm, bao nhiêu

chiêu thức võ công của phái này đã trải qua hàng vạn lần rèn luyện mà muốn

biến đổi một chút cũng khó khăn vô cùng, chứ đừng nói đến chuyện sáng chế ra

một kiếm pháp.

289

--------------------------------------- 6

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Lao Đức Nặc cũng bụng bảo dạ: - Té ra đại sư ca đã ngấm ngầm sáng lập

ra một thứ kiếm pháp. Thế mà sao y không nói với sư phụ? Chẳng lẽ y muốn tự

mình dựng ra một môn hộ riêng biệt? Phải rồi! Chắc y bị sư phụ trách phạt

đánh đòn nhiều lần rồi phân tâm, có ý muốn thoát ly phái Hoa Sơn để khỏi chịu

nhiều điều khuất phục.

Bỗng Nghi Lâm thở dài nói: - Lúc ấy Lệnh Hồ đại ca cười hì hì đáp: "Kiếm

pháp này khó ngửi lắm. Có chi là đáng bội phục?". Điền Bá Quang kinh dị hỏi:

"Tại sao lại khó ngửi?". Đệ tử rất lấy làm kỳ vì kiếm pháp chỉ có cao minh hay

không chứ làm gì có khí vị mà khó ngửi. Bỗng nghe Lệnh Hồ đại ca nói tiếp:

"Chẳng dấu gì Điền huynh, mỗi buổi sáng tiểu đệ đi tiêu, ngồi trong nhà xí thấy

ruồi nhặng bay qua bay lại rất khó chịu. Thế rồi tiểu đệ cầm kiếm lên đâm ruồi

nhặng. Ban đầu không đâm trúng. Lâu dần chiêu thức sinh ra tuyệt xảo. Mỗi

lần phóng kiếm đều đâm trúng ruồi nhặng. Công việc này lâu ngày đi đến chỗ

tâm thần lĩnh hội. Rồi từ chỗ dùng kiếm đâm nhặng đi tới chỗ sáng chế ra một

thứ kiếm pháp. Kiếm pháp này thi triển lúc ngồi đi tiêu. Như vậy khí vị há

chẳng khó ngửi ư?". Y nói tới đây đệ tử không nhịn được phải phì cười vì Lệnh

Hồ đại ca thật là tay hoạt kê đại tài. Nhưng Điền Bá Quang nghe xong tái mặt

hỏi: "Lệnh Hồ huynh! Tiểu đệ coi Lệnh Hồ huynh là bạn mà Lệnh Hồ huynh

nói thế là khinh khi tiểu đệ như ruồi nhặng phải không? Vậy xin lĩnh giáo mấy

chiêu".

Mọi người nghe đến đây đều ngấm ngầm gật đầu.

Ta nên biết rằng những tay cao thủ tỷ võ quyết thắng chỉ sơ hở một chút là

xảy ra tai hại rất nhiều. Lòng dạ nóng nảy thụ động một chút là bị thua mấy

290

--------------------------------------- 7

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

thành. Lệnh Hồ Xung nói vậy tất nhiên là để chọc giận đối phương. Điền Bá

Quang nghe gã nói thế mà nổi giận tức là trúng kế một phần.

Định Dật hỏi: - Rồi sau sao nữa?

Nghi Lâm đáp: - Lệnh Hồ đại ca cười khà khà nói: "Khi tại hạ luyện đường

kiếm pháp này, tưởng chỉ là một trò chơi, tuyệt không tính gì đến chuyện quyết

thắng trong cuộc tranh đấu. Xin Điền huynh đừng hiểu lầm, dù tiểu đệ lớn mật

đến đâu cũng chẳng khi nào dám coi Điền huynh như ruồi nhặng trong cầu tiêu".

Đệ tử nghe Lệnh Hồ đại ca nói vậy không nhịn được phải bật cười. Điền Bá

Quang lại càng tức giận rút đơn đao ra để xuống bàn nói: "Được rồi! Trước mắt

mọi người đây, chúng ta thử tỷ đấu một keo". Đệ tử thấy cặp mắt hắn chiếu ra

những tia sáng hung dữ thì trong lòng hồi hộp vô cùng. Hiển nhiên Điền Bá

Quang đã nổi sát khí, muốn ra tay giết Lệnh Hồ đại ca ngay tức khắc. Bỗng

nghe Lệnh Hồ đại ca lên tiếng: "Ngồi mà sử đao kiếm Điền huynh nhất định

chưa có công phu cao thâm bằng tiểu đệ. Lệnh Hồ Xung này bữa nay mới kết

bạn với Điền huynh, sao lại gây tổn thương hòa khí giữa đôi ta được?"

Định Dật ngắt lời: - Lệnh Hồ Xung nói vậy thì Điền Bá Quang bảo sao?

Nghi Lâm đáp: - Điền Bá Quang chưa kịp nói gì Lệnh Hồ Xung đại ca lại

nói tiếp: "Hơn nữa Lệnh Hồ Xung này đường đường là một bậc đại trượng phu,

khi nào chịu dùng chỗ sở trường của mình để chiếm phần tiện nghi hơn bạn?".

Điền Bá Quang nói: "Đây là Điền mỗ cam nguyện như vậy, không thể bảo Lệnh

Hồ huynh chiếm phần tiện nghi của Điền mỗ được". Lệnh Hồ đại ca nói: "Điền

huynh nói vậy thì nhất định đòi tỷ thí hay sao?". Điền Bá Quang đáp ngay:

"Nhất định tỷ thí". Lệnh Hồ đại ca hỏi lại: "Điền huynh nhất định ngồi để tỷ thí

ư?". Điền Bá Quang đáp: "Phải rồi! Nhất định ngồi để tỷ thí". Lệnh Hồ đại ca

291

--------------------------------------- 8

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

nói: "Đã thế chúng ta phải đính ước nói với nhau một điều là trước khi quyết

định thắng bại, ai đứng lên trước người ấy phải chịu thua". Lệnh Hồ Xung lại

hỏi: "Thua thì làm sao?". Điền Bá Quang hỏi lại: "Lệnh Hồ huynh tính thế

nào?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Để tiểu đệ nghĩ xem đã... Được rồi! Một là

người thua từ nay có gặp vị tiểu ni cô đây thì không được tỏ thái độ vô lễ bất

luận bằng lời nói hay bằng hành động và phải khom lưng thi lễ chào "Tiểu sư

phụ. Đệ tử là Điền Bá Quang xin bái kiến sư phụ". Điền Bá Quang hừ một

tiếng rồi hỏi: "Sao Lệnh Hồ huynh biết chắc Điền mỗ phải thua? Trường hợp

Lệnh Hồ huynh bị thua thì sao?". Lệnh Hồ Xung đáp: "Tiểu đệ cũng vậy. Ai

thua phải thay đổi sư môn, quy đầu làm môn hạ phái Hằng Sơn, tức là đồ tôn

của lão sư thái và là đồ đệ của tiểu ni cô này".

Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi hỏi: - Sư phụ! Sư phụ thử nghĩ coi Lệnh

Hồ đại ca nói vậy có buồn cười không? Đệ tử thu họ làm đồ đệ thế nào được?

Cô nói tới đây, trên môi thoáng qua một nụ cười. Nguyên cô vẫn đầy vẻ âu sầu,

bây giờ cô tủm tỉm cười càng tăng thêm vẻ đẹp.

Định Dật đáp: - Bọn hán tử trên giang hồ, câu gì mà họ chẳng dám nói?

Sao ngươi lại tưởng là thật? Đây cũng là Lệnh Hồ Xung muốn chọc giận Điền

Bá Quang.

Mụ nói tới đây ngẩng đầu lên, lim dim cặp mắt tự hỏi: - Gã Lệnh Hồ Xung

dùng kế gì mà thắng được Điền Bá Quang? Nếu gã tỷ võ thua thì nuốt lời thế

nào cho trôi được? Mụ nghĩ tới đây tự biết trí lực mình so với hạng vô lại lưu

manh kia hãy còn kém xa nên chẳng buồn nghĩ nữa cho điên đầu.

Mụ hỏi: - Điền Bá Quang trả lời thế nào?

292

--------------------------------------- 9

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nghi Lâm đáp: - Điền Bá Quang thấy Lệnh Hồ đại ca nói ra vẻ ăn chắc

không sợ hãi gì, thì hắn lộ vẻ ngần ngừ. Đệ tử nhận thấy hắn ra chiều nao núng,

dường như hắn tự nhủ: "Hay là Lệnh Hồ Xung ngồi sử kiếm quả nhiên có chỗ sở

trường hơn người?". Lệnh Hồ đại ca lại nói khích: "Nếu Điền huynh quyết ý quy

đầu vào làm môn hạ phái Hằng Sơn thì chúng ta tỷ đấu làm chi nữa?". Điền Bá

Quang tức giận nói: "Lệnh Hồ huynh đừng nói nhăng! Được rồi chúng ta cứ như

thế! Kẻ nào thua là phải bái tiểu ni cô đây làm sư phụ". Đệ tử nói: "Tiểu ni

không thể thu nạp các vị làm đồ đệ được, vì công phu kém cỏi không xứng đáng.

Hơn nữa sư phụ tiểu ni không chấp thuận... Đồ đệ phái Hằng Sơn chỉ toàn là ni

cô... khi nào lại...". Lệnh Hồ đại ca xua tay ngắt lời: "Ta cùng Điền huynh đã

thương lượng và quyết định rồi, sư muội không thu, chứ tác thủ thế nào được? Y

quay lại nhìn Điền Bá Quang nói: "Điều thứ hai là người thua phải vung đao lên

chặt một cái cho thành thái giám". Sư phụ! Không hiểu y nói vung đao một cái

để làm thái giám là nghĩa gì?

o O o

293

--------------------------------------- 10

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

HỒI 26

LA NHÂN KIỆT THỦ ĐOẠN ĐÊ HÈN

Nghi Lâm hỏi vậy, mọi người đều cười ồ.

Định Dật cũng không nhịn được phải phì cười, đáp: - Đó là những lời nói

thô bỉ của bọn lưu manh. Hài tử! Ngươi đã không hiểu thì đừng hỏi nữa, cái

đó xấu lắm.

Nghi Lâm nói: - Trời ơi! Té ra là lời nói thô bỉ. Đệ tử tưởng đó là quan

Thái giám của đức Hoàng đế, chả có gì tồi tệ. Điền Bá Quang nghe Lệnh Hồ

đại ca nói thế, liền lườm y hỏi: "Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh nắm chắc

được phần thắng không?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Cái đó đã hẳn. Đứng mà đánh

nhau thì Lệnh Hồ Xung này đứng vào hàng thứ 39 trong võ lâm thiên hạ, còn

ngồi đánh thì tiểu đệ đứng vào hàng thứ nhì". Điền Bá Quang nổi tính hiếu kỳ

hỏi lại Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ huynh đứng hạng nhì, vậy hạng nhất là ai?".

Lệnh Hồ đại ca đáp: "Hạng nhất là giáo chủ ma giáo tên gọi Đông Phương Bất

Bại".

Nghi Lâm vừa nhắc tới tám chữ "Ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại"

thì vẻ mặt mọi người đều biến đổi. Nghi Lâm phát giác ra bầu không khí trong

sảnh đường đột nhiên có điều khác lạ thì cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Cô cho

là mình ăn nói lầm lẫn, liền hỏi Định Dật: - Sư phụ! câu đó có đúng không?

Định Dật đáp: - Ngươi đừng nhắc đến tên hiệu người đó nữa. Hãy nói cho

ta hay Lệnh Hồ Xung bảo vậy thì Điền Bá Quang phản ứng ra sao?

Nghi Lâm đáp: - Điền Bá Quang gật đầu nói: "Các hạ bảo Đông Phương

Bất Bại giáo chủ là đệ nhất thì tại hạ không dám nói gì, còn câu các hạ liệt

294

--------------------------------------- 11

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

mình vào hàng thứ nhì thì e rằng có điều khoác lác. Chẳng lẽ các hạ lại thắng

cả tôn sư là Nhạc t nữa hay sao?". Lệnh Hồ đại ca nhắc lại: "Tiểu đệ

nói đây là đánh ngồi, còn đánh đứng thì gia sư đứng vào hàng thứ sáu mà tiểu

đệ ở mãi thứ 39, tức là hãy còn kém xa lão nhân gia". Điền Bá Quang gật đầu

đáp: "Té ra là thế. Vậy đánh đứng thì tại hạ ở hàng thứ mấy? Ai là người đứng

ra xếp hạng như vậy?". Lệnh Hồ đại ca đáp: " Đây là một điều rất bí mật. Điền

huynh! Hai chúng ta là chỗ ý hợp tâm đầu. Tiểu đệ nói cho đại huynh nghe, đại

huynh cũng chớ tiết lộ ra ngoài, vì vụ này có thể gây ra một trường sóng gió

khủng khiếp trong võ lâm. Ba tháng trước đây, năm vị tôn sư chưởng môn Ngũ

nhạc kiếm phái có cuộc tụ họp ở Hoa Sơn, bình luận đến những danh thủ võ lâm

hiện nay ai hơn ai kém. Năm vị tôn sư này lúc cao hứng lên liền đem những tay

nổi tiếng ra xếp đặt thứ bậc. Điền huynh! Tiểu đệ không dám nói dối. Năm vị

tôn sư thóa mạ Điền huynh về nhân phẩm không đáng một đồng còn võ công thì

các vị nhận xét rất đúng: về đứng đánh thì Điền huynh được xếp thứ 14".

Thiên Môn đạo nhân và Định Dật sư thái đều lớn tiếng: - Lệnh Hồ Xung

nói láo, làm gì có chuyện đó?

Nghi Lâm đáp: - Đây nguyên là Lệnh Hồ đại ca muốn gạt Điền Bá Quang.

Hắn nửa tin nửa ngờ, thủng thẳng đáp: "Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái kiếm

phái đứng vào hàng lãnh tụ võ lâm. Một tiếng khen của các vị lão gia cũng đủ

vinh hoa rồi. Điền Bá Quang này mà liệt vào hàng thứ 14. Ha ha... thật là quá

khen vậy! Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh đã thi triển kiếm pháp thúi không

ngửi được trước mặt năm vị lão gia chưa? Nếu không thì các vị biết đâu mà xếp

Lệnh Hồ huynh vào hàng thứ hai được?". Lệnh Hồ đại ca cười đáp: "Mao xi

kiếm pháp này đem thi triển trước mặt bất cứ một ai cũng là bất nhã. Khi nào

295

--------------------------------------- 12

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

còn đưa cái thúi ấy ra trước mặt năm vị tôn sư? Tư thế kiếm pháp đó tuy khó coi

nhưng lợi hại phi thường! Lệnh Hồ Xung này đã từng đàm luận với những bậc

cao nhân trong các tà phái, ma giáo, ai cũng công nhận ngoài Đông Phương Bất

Bại không còn người nào địch lại được. Nói cho phải thì kiếm pháp này tuy tinh

thâm nhưng ngoài vụ ngồi đi tiêu để đâm ruồi nhặng, không còn có chỗ thực

dụng nào khác. Điền huynh thử nghĩ coi, lúc người ta động thủ tỷ võ thì còn có

ai lại ngồi yên bất động bao giờ? Nguyên hiện tại Điền huynh cùng tiểu đệ tuy

có giao ước ngồi mà tỷ đấu, nhưng đến lúc Điền huynh thua rồi, tất nhiên thẹn

quá hóa giận, đứng lên động thủ. Điền huynh ở thứ bậc mười bốn mà đánh với

tiểu đệ thứ ba mươi chín thì chỉ chém một đao là hạ sát được tiểu đệ một cách

dễ dàng. Thế cho nên tiểu đệ mới nói rằng Điền huynh đứng thứ 14 trong thiên

hạ là sự thực, còn tiểu đệ đứng thứ hai chỉ là hư danh chẳng có chi đáng kể".

Nghi Lâm lại nói tiếp: - Điền Bá Quang hắng giọng một tiếng rồi nói:

"Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh đừng mồm năm miệng mười nữa. Điền mỗ

chỉ hỏi sao Lệnh Hồ huynh biết ngồi đánh Điền mỗ phải thua và hơn nữa lại

biết Điền mỗ thẹn quá hóa giận đứng lên để giết Lệnh Hồ huynh?". Lệnh Hồ

đại ca đáp: "Nếu Điền huynh sau khi thua mà không giết tiểu đệ chịu làm... thái

giám, cho đúng lời ước thì chẳng nói làm chi, song thế thì mang lấy hậu quả

tuyệt diệt tử tôn không người nối dõi. Thôi! Bất tất nói nhiều lời nữa. Điền

huynh động thủ đi!".

Nghi Lâm nói tới đây ngừng lại, Định Dật nóng nảy thúc giục: - Thế rồi sao

nữa?

Nghi Lâm đáp: - Lệnh Hồ đại ca vừa dứt lời đã vung tay một cái, những hồ

rượu cùng bát chén trên bàn bay tung đi. Hai người ngồi đối diện, một người tay

296

--------------------------------------- 13

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

cầm đốc đao còn một người tay nắm chuôi kiếm. Lệnh Hồ đại ca hô lên: "Ra

chiêu đi! Ai đứng dậy hoặc nhổm mông lên khỏi ghế là thua đó". Điền Bá

Quang nói: "Được rồi! Thử xem kẻ nào đứng dậy trước..."

Nghi Lâm nói tiếp: - Hai người toan động thủ, Điền Bá Quang đưa mắt nhìn

đệ tử đột nhiên cười ha hả nói: "Lệnh Hồ huynh! Điền mỗ phục Lệnh Hồ huynh

rồi! Té ra Lệnh Hồ huynh đã ngấm ngầm, đặt người mai phục. Bữa nay Lệnh

Hồ huynh cố ý làm khó dễ với Điền Bá Quang này. Điền mỗ cùng Lệnh Hồ

huynh tỷ đấu, không ai được rời khỏi ghế ngồi thì đừng nói chuyện viện trợ kéo

ùa vào mà chỉ một mình tiểu ni cô này ở sau lưng Điền mỗ nhắc chân cất tay

không chừng cũng đủ bức bách Điền mỗ phải đứng dậy rồi". Lệnh Hồ đại ca

cười khanh khách nói: "Hễ một người nào dúng tay vào giúp đỡ thì Lệnh Hồ

Xung này kể là thua rồi. Tiểu ni cô! Tiểu ni cô muốn ta thắng hay ta bại?". Đệ

tử liền đáp: "Dĩ nhiên tiểu muội trông đợi sự thắng cuộc của đại ca. Đại ca ngồi

đánh được liệt vào hạng thứ hai trong thiên hạ thì chẳng thể nào thua hắn được".

Lệnh Hồ đại ca nói: "Hay lắm! vậy xin tiểu ni cô ra chỗ khác. Ni cô tránh càng

xa càng tốt, càng xa càng tốt! Không thế thì con người đầu trọc ở trước mắt ta,

đối phương chẳng cần đánh ta cũng thua rồi". Lệnh Hồ đại ca không chờ Điền

Bá Quang lên tiếng ngăn trở đã phóng kiếm đâm tới...

Mọi người ngồi nghe trong lòng hồi hộp. Nghi Lâm lại kể tiếp: - Điền Bá

Quang hươi đao lên gạt rồi cười nói: "Bội phục! Bội phục! Thật là một diệu kế

để cứu cho tiểu ni cô được thoát thân. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh thật

cũng là giống đa tình. Có điều đây là một cuộc nguy hiểm rất lớn mà Lệnh Hồ

huynh phải đương đầu."

297

--------------------------------------- 14

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: - Đến bây giờ đệ tử mới hiểu: Sở dĩ

Lệnh Hồ đại ca giao ước ai đứng dậy trước là thua để đệ tử có cơ hội chạy thoát.

Đối với chỗ khổ tâm của Lệnh Hồ đại ca này đệ tử không khỏi cảm xúc và

ca ngợi. Võ công Lệnh Hồ Xung không bằng Điền Bá Quang. Ngoài cách này

hắn không còn kế nào khác để dìu Nghi Lâm chạy thoát thân.

Định Dật nói: - Những câu "giống đa tình" gì gì đó đều là những lời thô bỉ,

từ đây ngươi ngoài miệng không nên nói ra mà trong lòng cũng không được nghĩ

tới.

Nghi Lâm rủ cặp lông mày đáp: - Dạ! Té ra đó cũng là lời nói thô tục. Đệ

tử hiểu rồi!

Định Dật nói: - Thế thì ngươi phải lập tức chạy ngay, nếu trùng trình lại một

chút mà Điền Bá Quang giết xong Lệnh Hồ Xung thì ngươi khó lòng thoát tay

độc thủ.

Nghi Lâm nói: - Lệnh Hồ đại ca thúc giục lần thứ hai, đệ tử đành lạy y một

lạy nói: "Đa tạ Lệnh Hồ sư huynh đã cứu mạng cho tiểu muội". Rồi trở gót

xuống lầu. Đệ tử vừa xuống đến chân cầu thang thì tiếng đao kiếm trên lầu

đụng nhau chát chúa. Điền Bá Quang bỗng quát lên một tiếng: "trúng".

Nghi Lâm bằng một giọng cảm xúc hơn kể tiếp: - Đệ tử giật mình kinh hãi

chắc là Lệnh Hồ đại ca bị trúng đao rồi, nhưng không dám lên lầu coi nữa, đành

chạy ra mé bên vượt tường trèo lên tửu lâu, năm phục dưới mái ngói cúi xuống

nhìn qua cửa sổ thì thấy Lệnh Hồ đại ca đang cầm kiếm chiến đấu rất hăng hái

nhưng khắp người y máu ra đỏ lòm còn Điền Bá Quang chưa bị thương chỗ nào.

Nghi Lâm ngừng lại một giây rồi nói tiếp: - Hai bên tỷ đấu một lúc nữa.

Điền Bá Quang lại quát lên một tiếng "trúng". Hắn chém một nhát vào cánh tay

298

--------------------------------------- 15

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

trái Lệnh Hồ đại ca rồi thu đao về nói: "Lệnh Hồ huynh! Chiêu đao này tiểu đệ

còn lưu tình đó!". L ệnh Hồ đại ca cười nói: "Tiểu đệ biết rồi. Điền huynh

xuống tay nặng chút nữa thì cánh tay tiểu đệ phải đứt rồi".

Nghi Lâm ngửng lên nhìn Định Dật nói tiếp: - Sư phụ! Lệnh Hồ đại ca đã

đến thế này mà y vẫn còn cười được.

Định Dật thúc giục: - Ngươi kể nốt đi!

Nghi Lâm tiếp tục kể: - Điền Bá Quang hỏi: "Lệnh Hồ huynh còn muốn

đánh nữa hay thôi?". Lệnh Hồ đại ca đáp: "Dĩ nhiên còn đánh chứ! Tiểu đệ đã

đứng lên đâu?". Điền Bá Quang nói: "Điền mỗ khuyên Lệnh Hồ huynh chịu

thua mà đứng lên đi. Những lời ước hẹn của chúng ta vừa rồi bỏ đi không kể.

Lệnh Hồ huynh bất tất phải hạ bái vị tiểu ni cô kia làm sư phụ". Lệnh Hồ đại ca

đáp: "Bậc đại trượng phu một lời nói ra cửa miệng, ngựa tứ khôn theo. Có lý

đâu lại thay đổi lời nói bao giờ?". Điền Bá Quang nói: "Điền mỗ đã gặp nhiều

tay hán tử quật cường, nhưng những nhân vật như Lệnh Hồ huynh thì bữa nay

mới thấy là một. Thôi bây giờ thế này: Chúng ta bất phân thắng bại, hai bên

cùng dừng tay được không?". Lệnh Hồ đại ca nhìn đối phương cười hì hì vẫn

không nói gì. Những vết thương trong người y máu tươi không ngớt nhỏ tí tách

xuống sàn gác.

Nghi Lâm vẻ mặt buồn buồn kể tiếp: - Điền Bá Quang liệng đao xuống

toan đứng lên. Đột nhiên hắn nhớ tới đứng dậy là thua. Người hắn mới liệng đi

nhưng vẫn còn ngồi yên chưa rời khỏi ghế. Lệnh Hồ đại ca cười nói: "Điền

huynh! Điền huynh thật là người tâm cơ mau lẹ!".

Mọi người nghe tới đây bất giác la lên một tiếng "trời ơi" tỏ ra hối tiếc cho

Lệnh Hồ Xung.

299

--------------------------------------- 16

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nghi Lâm lại kể tiếp: - Điền Bá Quang lượm đao lên nói: "Điền mỗ phải sử

khoái đao, nếu còn chậm lại giây lát thì vị tiểu ni cô kia sẽ bỏ trốn đi không biết

đâu mà kiếm". Đệ tử nghe hắn bảo rượt mình thì sợ phát run, đồng thời lo cho

Lệnh Hồ đại ca bị hắn hạ độc thủ, mà không biết làm thế nào. Đệ tử chợt nhớ

ra sở dĩ Lệnh Hồ đại ca phải liều mạng với hắn kéo dài cuộc đấu là vì y muốn

cứu đệ tử chạy thoát. Bây giờ chỉ còn cách mình tự vẫn trước mặt hai người thì

Lệnh Hồ đại ca mới khỏi uổng mạng. Đệ tử liền rút thanh kiếm gãy ở sau lưng

ra toan nhào vô tửu lâu thì đột nhiên thấy Lệnh Hồ đại ca trượt một cái, cả

người lẫn ghế ngã lăn xuống đất. Hai tay y chống xuống đất lồm cồm bò dậy và

chiếc ghế vẫn đè lên người y. Y bị thương rất nặng cựa cạy mãi mà không dậy

được. Điền Bá Quang rất lấy làm đắc ý, cười hỏi: "Sao? Ngồi mà đánh Lệnh

Hồ huynh đứng thứ hai trong thiên hạ, còn nằm đánh thì đứng thứ mấy? Hắn

vừa đứng lên.

Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: - Lệnh Hồ đại ca cười khánh khách

nói: "Điền huynh thua rồi!. Điền Bá Quang cười hỏi: "Lệnh Hồ huynh thua đến

tồi tàn như vậy, sao còn bảo Điền mỗ thua?". Lệnh Hồ đại ca nằm phục lăn

dưới đất hỏi: "Trước khi đánh nhau chúng ta đã giao ước thế nào?". Điền Bá

Quang đáp: "Chúng ta giao ước ngồi đánh, ai đứng lên trước, đít rời khỏi ghế

là... là...". Hắn nói tới đây ngập ngừng không nói thêm được nữa mà chỉ giơ

ngón tay trỏ vào Lệnh Hồ đại ca: Nguyên bây giờ hắn mới tỉnh ngộ là đã mắc

lừa. Hắn đứng lên rồi mà Lệnh Hồ đại ca chưa đứng lên, đít vẫn còn dính vào

ghế ngồi, tuy trông rất thảm hại, nhưng theo lời giao ước y thắng cuộc.

Mọi người nghe tới đây không nhịn được, phải vỗ tay cả cười đồng thời reo

lên: - Hay lắm! Hay lắm!

300

--------------------------------------- 17

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Bỗng thấy Dư Thương Hải hắng giọng một tiếng rồi nói: - Thằng tiểu tử vô

lại chơi với tên dâm tặc Điền Bá Quang lại dùng thủ đoạn lưu manh như vậy

há chẳng làm mất thể diện danh môn chính phái ư?

Định Dật tức giận nói: - Cái gì mà thủ đoạn lưu manh? Bậc đại trượng phu

đấu trí chứ không phải đấu lực. Bần ni chẳng thấy trong phái Thanh Thành của

lão có lấy được một tên thiếu niên anh hiệp nào như vậy.

Mụ nghe Nghi Lâm thuật chuyện Lệnh Hồ Xung đã mạo hiểm quên mình

để bảo vệ thể diện cho phái Hằng Sơn thì trong lòng xiết bao cảm kích. Những

nỗi căm hờn oán hận Lệnh Hồ Xung lúc trước bây giờ đã tiêu tan hết.

Dư Thương Hải cười khẩy nói móc: - Một thiếu niên anh hiệp nằm bò dưới

đất thật là tuyệt đẹp.

Định Dật cũng lớn tiếng: - Phái Thanh Thành nhà ngươi...

Lưu Chính Phong sợ hai người xảy cuộc xung đột, vội ngắt lời nhìn Nghi

Lâm nói: - Tiểu sư thái! Như vậy Điền Bá Quang có nhận thua không?

Nghi Lâm đáp: - Điền Bá Quang đứng ngẩn người ra một lúc không biết

làm thế nào. Lệnh Hồ đại ca lại la lên: "Tiểu sư muội phái Hằng Sơn đâu!

Xuống đây đi! Tiểu huynh mừng cho sư muội mới thu được một vị cao đồ".

Nguyên đệ tử nấp ở trên mái nhà thám thính y đã biết được rồi.

Nghi Lâm hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp: - Điền Bá Quang tuy là một ác

nhân, nhưng hắn vẫn trọng lời giao ước. Giả tỷ lúc này hắn tiến lại vung đao

chém Lệnh Hồ đại ca một nhát rồi quay lại đối phó với đệ tử cũng được. Nhưng

hắn lớn tiếng gọi: "Tiểu ni cô! Ta nói cho cô hay nếu lần sau ni cô còn gặp ta

thì ta sẽ chém chết đó!". Đệ tử cũng chẳng muốn thu một tên ác nhân làm đồ

đệ, thấy hắn nói vậy là đúng với tâm nguyện của mình.

301

--------------------------------------- 18

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Định Dật hỏi: - Thế rồi sao nữa?

Nghi Lâm đáp: - Điền Bá Quang nói câu này xong tra đao vào vỏ rảo bước

xuống thang lầu. Bây giờ đệ tử mới dám nhảy xuống lầu nâng Lệnh Hồ đại ca

dậy, lấy Thiên hương đoạn tục giao cho y rịt vào vết thương. Đệ tử đếm trong

người y cả lớn nhỏ có đến 13 vết thương...

Dư Thương Hải đột nhiên xen vào: - Định Dật sư thái! Bần đạo có lời cung

hỉ sư thái!

Định Dật hỏi lại: - Cái gì mà cung hỉ?

Dư Thương Hải đáp: - Cung hỉ sư thái mới thu được một vị đồ tôn võ công

trác tuyệt, danh vang thiên hạ.

Định Dật thấy Dư Thương Hải nói móc thì nổi giận đùng đùng đập bàn

đánh chát một tiếng muốn đứng lên.

Thiên Môn đạo nhân nói: - Dư quán chủ! Quán chủ nói thế không được.

Chúng ta những nhà thanh tu cửa huyền sao lại nói giỡn một cách vô lý như

vậy?

Dư Thương Hải một là đuối lý, hai là rất úy kỵ Thiên Môn đạo nhân. Lão

liền ngoảnh đầu ra chỗ khác vờ như không nghe tiếng.

Nghi Lâm kể tiếp: - Đệ tử rịt vết thương cho Lệnh Hồ đại ca rồi, toan đến

rịt thuốc cho Địa Tuyệt sư thúc nữa thì đột nhiên cầu thang lầu có tiếng bước

chân. Hai người đi lên lầu đều là môn hạ phái Thanh Thành. Một tên là ác

nhân La Nhân Kiệt kia. Gã hết nhìn tử lại nhìn Lệnh Hồ đại ca. Nhỡn quang và

thần sắc hắn tỏ ra rất vô lễ với đệ tử.

302

--------------------------------------- 19

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Mọi người đều nghĩ rằng: - La Nhân Kiệt đột nhiên thấy Lệnh Hồ Xung

đầy người máu me cùng ngồi trong tửu lầu với một vị ni cô dĩ nhiên cho là một

chuyện chướng mắt thì thần sắc y có vẻ tỏ ra vô lễ cũng chẳng có chi là lạ.

Bỗng nghe Nghi Lâm kể tiếp: - Lệnh Hồ đại ca đảo mắt nhìn y rồi hỏi đệ

tử: "Sư muội! Sư muội có biết phái Thanh Thành sở trường về công phu nào

không?". Đệ tử đáp: "Không biết, tiểu muội chỉ nghe nói phái Thanh Thành có

nhiều môn lắm". Lệnh Hồ đại ca nói: "Đúng thế. Phái Thanh Thành có rất

nhiều công phu cao minh, nhưng cao thâm nhất là một chiêu. Hà hà! Thôi chả

nói nữa để khỏi tổn thương hòa khí"...

Định Dật hỏi: - Sao ngươi không hỏi y coi là môn gì?

Nghi Lâm đáp: - Lệnh Hồ đại ca nói tới đây trừng mắt nhìn La Nhân Kiệt

thì gã hùng hổ tiến lại quát hỏi: "Ngươi bảo cao minh nhất môn gì thử nói ta

nghe!". Lệnh Hồ đại ca cười đáp: "Ta không muốn nói, nhưng ngươi nhất định

đòi ta phải nói. Chiêu đó là: Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn". La Nhân

Kiệt vỗ bàn quát: "Nói láo. Chiêu thức gì mà thí cổ hướng hậu, bình sa lạc

nhạn. Trước nay ta chưa từng nghe ai nói đến bao giờ".

Mọi người nghe tới đây đều cười ồ.

Nghi Lâm lại nói tiếp: - Lệnh Hồ đại ca cười đáp: "Đó là một chiêu thức

giữ nhà của quý phái sao lại không nghe ai nói tới? Ngươi quay lại để ta diễn

cho mà coi". La Nhân Kiệt biết y trào phúng liền vung quyền đánh Lệnh Hồ đại

ca. Lệnh Hồ đại ca toan né tránh, nhưng máu ra nhiều không còn chút khí lực

nào. Người y lảo đảo rồi lại ngồi phệt xuống. Y bị đánh trúng một quyền vào

sống mũi, máu tươi chảy ra lênh láng. Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp: - La Nhân

Kiệt toan đánh quyền thứ hai, đệ tử vội đưa tay ra cản lại nói: "Không được

303

--------------------------------------- 20

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

đánh nữa! Y bị trọng thương rồi ngươi không thấy hay sao? Ngươi phũ phàng

với người đã bị trọng thương thì đâu phải là hành động của anh hùng hảo hán?".

La Nhân Kiệt cất tiếng mắng liền: "Có phải tiểu ni cô thấy hắn bảnh trai mà

động lòng phàm tục? Nếu tiểu ni cô không tránh ra thì ra đánh cả ngươi nữa".

Đệ tử liền đáp: "Người mà dám đánh ta thì ta cáo tố cho sư phụ ngươi là Dư

quán chủ hay!". Gã đáp: "Ngươi không giữ thanh quy phá hoại dâm giới thì

trong thiên hạ ai cũng có thể đánh được". Gã đưa tay trái ra chụp đệ tử, đệ tử

đưa tay lên gạt. Không ngờ gã hạ tuyệt chiêu, nắm lấy má bên trái đệ tử rồi

cười ha hả. Đệ tử vừa tức giận vừa nóng nẩy phóng liền ba chưởng, nhưng gã né

tránh được hết.

Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp: - Lệnh Hồ đại ca nói: "Sư muội! Sư muội

đừng động thủ nữa. Tiểu huynh vận khí một chút nữa là xong". Đệ tử quay lại

nhìn y thì thấy mặt không còn chút huyết sắc. Giữa lúc ấy La Nhân Kiệt lại

xông tới toan đánh y. Đột nhiên y phóng chân đá một cước vào mông gã. Chiêu

cước này vừa mau lẹ vừa chuẩn đích, thật là tuyệt diệu. Gã La Nhân Kiệt đứng

không vững té lộn xuống lầu.

Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: - Lệnh Hồ đại ca khẽ nói: "Sư muội!

Đó là chiêu số tối cao của phái Thanh Thành kêu bằng thí cổ hướng hậu, bình sa

lạc nhạn. Thí cổ hướng hậu là chuyên để cho người phía trước đá. Còn bình sa

lạc nhạn thì sư muội trông đó có đúng không?". Đệ tử muốn bật cười nhưng thấy

sắc mặt y mỗi lúc một lợt lạt thì lại đau lòng, liền bảo y: "Đại ca hãy nghỉ một

lúc đừng nói nhiều nữa". Những vết thương trên người y lại chảy máu. Hiển

nhiên vì vừa rồi y dùng sức quá mạnh nên miệng vết thương lại vỡ ra.

304

--------------------------------------- 21

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nghi Lâm nói tiếp: - Gã La Nhân Kiệt bị té xuống lầu rồi lại chạy lên tay

cầm kiếm quát hỏi: "Mi có phải là Lệnh Hồ Xung ở phái Hoa Sơn không?".

Lệnh Hồ đại ca cười đáp: "Những tay cao thủ quý phái thi triển chiêu thí cổ

hướng hậu, bình sa lạc nhạn đến các hạ là người thứ ba... Đừng trách... Lệnh

Hồ đại ca vừa nói vừa ho rũ đi. Đệ tử sợ La Nhân Kiệt gia hại y liền rút kiếm

đứng bên hộ vệ. La Nhân Kiệt quay lại bảo đồng bọn: "Lê sư đệ! Sư đệ đối

phó với tiểu ni cô này". Người kia gật đầu rồi rút kiếm ra đâm đệ tử. Đệ tử

phải vung kiếm lên gạt. Đệ tử liếc mắt ngó qua thấy La Nhân Kiệt phóng kiếm

đâm lia lịa vào Lệnh Hồ đại ca. Y phải cố sức gắng gượng giơ kiếm lên đỡ gạt.

Tình thế rất là nguy cấp. Lúc ấy đệ tử nghe Địa Tuyệt sư thúc la lên: "Dừng

tay! Dừng tay! Đây toàn là người nhà cả". Nhưng La Nhân Kiệt vẫn đâm chém

không ngớt. Lệnh Hồ đại ca rớt kiếm xuống đất. La Nhân Kiệt phóng kiếm dí

vào trước ngựa Lệnh Hồ đại ca cười nói: "Ngươi kêu ta gia gia phái Thanh

Thành ba tiếng ta sẽ tha mạng cho". Lệnh Hồ đại ca cười hỏi: "Tại hạ kêu rồi,

các hạ có truyền cho tại hạ chiêu thức thí cổ hướng hậu, bình sa..." Y chưa dứt

lời thì bị tên ác ôn La Nhân Kiệt đâm mạnh trường kiếm vào ngực. Gã thật là

một tên lòng dạ độc ác.

o O o

305

--------------------------------------- 22

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

HỒI 27

TRONG LƯU PHỦ DỊ NHÂN XUẤT HIỆN

Nghi Lâm nói tới đây thì những giọt lệ trong như ngọc rớt xuống má. Cô

nghẹn ngào kể tiếp: - Đệ tử thấy tình trạng này... liền nhảy xổ vào ngăn trở,

nhưng mũi kiếm nhọn của La Nhân Kiệt... đã đâm vào ngực Lệnh Hồ đại ca rồi.

Nhà hoa sảnh lặng yên như tờ.

Dư Thương Hải cảm thấy có nhiều luồng mục quang nhìn vào mình, mắt họ

đầy vẻ khinh bỉ và phẫn nộ. Lão muốn nói mấy câu mà không biết nói thế nào.

Hồi lâu lão mới lên tiếng: - Những câu nói của tiểu ni cô đây chưa chắc đã hoàn

toàn đúng sự thực. Theo cô ta thì La Nhân Kiệt đã hạ sát Lệnh Hồ Xung, thế thì

sao chính gã lại chết dưới mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung?

Nghi Lâm đáp: - Lệnh Hồ đại ca trúng kiếm rồi nhưng vẫn tươi cười, y khẽ

bảo đệ tử: "Tiểu sư muội! Ta ... có một chuyện rất bí mật... Nói cho tiểu sư

muội nghe... "Tịch tà kiếm phổ" của Phước Oai tiêu cục hiện ở..." Về sau thanh

âm nhỏ quá đệ tử nghe không rõ mà chỉ nhìn thấy y máy môi...

Dư Thương Hải nghe Nghi Lâm nói tới Tịch tà kiếm phổ của Phước Oai tiêu

cục bất giác run lên.

Lão không giữ được tự nhiên lộ vẻ cực kỳ hoang mang hỏi: - - chỗ...

Lão muốn nói ở chỗ nào? Nhưng lão lại nghĩ tự mình không nên hỏi như

vậy, để người khác hỏi hay hơn. Lão rụt lưỡi lại không nói nữa, trái tim đập

thình thình không ngớt. Lão còn mong Nghi Lâm tuổi nhỏ ngây thơ tự ý nói toạc

ra. Nếu không thế thì rồi đây Định Dật sư thái sẽ vặn vẹo cô. Mụ mà biết cái

306

--------------------------------------- 23

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

mối liên quan trọng đại về kiếm phổ này thì dĩ nhiên lão không có cơ hội nào

được nghe nữa.

Nghi Lâm lại nói tiếp: - La Nhân Kiệt đối với pho kiếm phổ gì đó rất lộ vẻ

quan tâm. Gã chạy lại bên cúi thấp người xuống muốn nghe cho biết Lệnh Hồ

đại ca nói pho kiếm phổ kia hiện ở chỗ nào. Đột nhiên Lệnh Hồ đại ca lượm lấy

thanh kiếm rớt xuống sàn gác rồi y đưa lên đâm vào bụng dưới La Nhân Kiệt...

Sư phụ!... Té ra Lệnh Hồ đại ca đã gần chết rồi giết gã để trả thù. Nghi Lâm

thuật hết câu chuyện đã qua này, tinh thần cô không chống chọi được nữa, người

cô lảo đảo mấy cái rồi ngất đi.

Định Dật sư thái đưa tay ra giữ lấy Nghi Lâm. Mụ nhìn Dư Thương Hải

bằng cặp mắt tức giận. Mọi người cùng lặng lẽ không nói gì, dường như để

tưởng tượng cuộc chiến đấu kinh tâm động phách trên lầu Túy Tiên. Bản lãnh

bọn La Nhân Kiệt chưa chắc đã có chỗ nào đặc biệt. Nhưng cuộc chiến đấu

biến ảo thảm khốc này là một trường thê thảm ít có trên chốn giang hồ. Nhất là

câu truyện do miệng một vị tiểu ni cô nhỏ tuổi xinh đẹp chất phác thuật lại thì dĩ

nhiên không còn chút nào sai ngoa được nữa.

Thiên Môn đạo nhân nhìn Địa Tuyệt đạo nhân hỏi: - Sư đệ! Lúc đó sư đệ

có mục kích không?

Địa Tuyệt đạo nhân đáp: - Cả Lệnh Hồ Xung lẫn La Nhân Kiệt đều là

những tên lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn nhẫn. Chúng tỷ đấu rồi đi đến chỗ hai

bên cùng chết.

Dư Thương Hải ngước mắt nhìn Lao Đức Nặc vẻ mặt xám xanh. Lão lạnh

lùng hỏi: - Lao hiền điệt! Phái Thanh Thành ta có chỗ nào đắc tội với quý phái

mà Lệnh sư huynh lại vô cớ sinh sự gây hấn với phái ta?

307

--------------------------------------- 24

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Lao Đức Nặc lắc đầu đáp: - Đệ tử không biết. Đây là Lệnh Hồ sư ca cùng

La sư huynh bên quý phái xảy truyện tranh đấu cá nhân với nhau, chẳng có liên

quan đến mối giao tình giữa hai phái Thanh Thành và Hoa Sơn cả.

Dư Thương Hải cười khẩy nói: - Hừ! Không có liên quan gì! Hiền điệt chỉ

chối phăng một cái là xong.

Lão chưa dứt lời thì đột nhiên có tiếng kẹt, cánh cửa sổ phía tây bị đẩy ra.

Một người bay vọt vào.

Mọi người trong nhà hoa sảnh đều là những tay cao thủ. ứng biến một cách

rất thần tốc, rẽ sang hai bên để tránh và người nào cũng vung quyền chưởng lên

để hộ thân. Chưa một ai kịp nhìn rõ mặt người mới đến thì "cách" một tiếng,

một người nữa vọt vào.

Hai người nằm phục dưới đất không nhúc nhích. Họ đều mặc áo trường bào

màu xanh, tức là mầu áo của bọn đệ tử phái Thanh Thành. Cả người ở mông đít

còn in rõ lốt chân nước bùn.

Bỗng bê ngoài cửa sổ có người lên tiếng: - "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc

nhạn".

Dư Thương Hải lạng người đi thấp thoáng một cái. Hai chưởng đánh ra,

đồng thời người lão cũng chuồn ra cửa sổ. Thân pháp của lão mau lẹ phi

thường. Tay trái lão vịn lấy song cửa mượn đà nhảy lên nóc. Chân trái lão vẫn

còn đặt vào trong mái hiên, lão đã có thể nhìn khắp nơi trong một phạm vi mấy

trượng. Dư Thương Hải đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy một mầu tối đen,

mưa phùn phất phới chứ không có một bóng người. Lão nghĩ bụng: - Người này

nhất định còn ẩn nấp đâu đây chứ không thể trong chớp mắt đã đi xa mất hút

được.

308

--------------------------------------- 25

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Lão biết đối phương là một tay kình địch liền rút thanh trường kiếm ra,

chuyển động thân hình chạy quanh Lưu phủ một vòng.

Lúc này Thiên Môn đạo nhân tự trọng địa vị vẫn ngồi yên không nhúc

nhích, còn ngoài bọn Định Dật sư thái, Hà Tam Thất, Quan t, Lưu Chính

Phong, Lao Đức Nặc đều nhảy lên nóc nhà. Họ nhìn thấy đạo nhân người thấp

lùn cầm kiếm chạy rất nhanh. Trong bóng tối ánh kiếm lóe mắt thành một

đạo bạch quang huyền ảo. Đó là Dư Thương Hải. Ai cũng ngấm ngầm bội phục

khinh công tuyệt diệu của lão.

Dư Thương Hải tuy chạy rất nhanh, mà bốn phía từ nóc nhà đến vòm cây

bụi cỏ, không chỗ nào qua mắt lão được. Lão chạy hết một vòng rồi lại nhảy

xuống nhà hoa sảnh. Hai tên đệ tử vẫn nằm dưới đất. Mông đít hai gã vẫn còn

in rõ vết chân, lão tưởng như muôn ngàn người giang hồ đang xi tiếu làm cho

phái Thanh Thành phải mất mặt. Lão lật người họ lại vừa ngó thấy chòm râu

quai nón liền biết ngay là Thân Nhân Tuấn và tên kia là bạn thân của gã tên gọi

Cát Nhân Thông. Lão đưa tay vỗ vào huyệt đạo dưới nách Thân Nhân Tuấn hai

cái rồi hỏi: - Ngươi bị ai đá thế?

Thân Nhân Tuấn máy miệng muốn nói, nhưng không phát ra thành tiếng.

Dư Thương Hải giật mình kinh hãi. Lão vừa vỗ hai cái coi vẻ hời hợt nhưng thực

ra lão đã vận nội công thượng thừa của phái Thanh Thành. Thế mà những

đường huyệt đạo của Thân Nhân Tuấn chưa giải khai được. Vậy dĩ nhiên công

phu của đối phương còn thâm hậu hơn cả lão nhiều.

Dư Thương Hải con người bé nhỏ và thấp lủn thủn nhưng chí phấn đấu cực

kỳ mãnh liệt. Lão phát giác ra một tay kình địch lợi hại chẳng những không nản

309

--------------------------------------- 26

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

chí mà còn phấn khởi tinh thần. Lão ngấm ngầm vận nội công trút nội lực vào

huyệt "Linh đài" sau lưng Thân Nhân Tuấn.

Sau một lúc Thân Nhân Tuấn ú ớ la lên: - Sư... sư phụ!

Dư Thương Hải không nói gì tiếp tục thúc đẩy nội lực. Lúc sau Thân Nhân

Tuấn lại nói: - Đệ tử... Không nhìn thấy đối phương là ai.

Dư Thương Hải hỏi: - Hắn hạ thủ ở đâu?

Thân Nhân Tuấn đáp: - Đệ tử cùng các sư đệ ra ngoài chơi bỗng thấy sau

lưng tê nhức mới biết mình bị thằng cha đểu giả nào đã hạ thủ.

Dư Thương Hải xịu mặt xuống nói: - Y là một tay cao thủ võ lâm, không

nên nói láo mắng người.

Thân Nhân Tuấn đáp: - Xin vâng!

Dư Thương Hải nghĩ mãi không biết đối phương lai lịch thế nào. Lão thấy

Thiên Môn đạo nhân ngồi trơ ra, tựa hồ không quan tâm gì đến vụ này thì bụng

bảo dạ: - Bọn Ngũ nhạc kiếm phái như cây liền cành. La Nhân Kiệt giết Lệnh

Hồ Xung, chắc lão Thiên Môn này sắp cự mình đây.

Đột nhiên lão lại nghĩ tới kẻ hạ thủ không chừng còn ở ngoài nhà đại sảnh.

Rồi lão nhìn Thân Nhân Tuấn vẫy tay chạy mau ra ngoài nhà đại sảnh. Mọi

người trong nhà đại sảnh đang bàn tán xôn xao. Họ đang phỏng đoán về cái

chết của một đệ tử phái Thái Sơn và một đệ tử phái Thanh Thành ai đã hạ độc

thủ? Đột nhiên họ thấy Dư Thương Hải tiến vào, con người lão lùn không đầy

năm thước, nhưng là một tay có khí độ võ học. Lão không giận mà cũng oai

nghiêm. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào lão.

Dư Thương Hải đảo mắt nhìn quanh một lượt thì thấy những nhân vật trong

nhà đại sảnh đều vào hàng hậu bối võ lâm. Tuy lão không biết nhiều nhưng cứ

310

--------------------------------------- 27

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

nhìn mắt họ, mười phần đã đoán ra được tám chín ai thuộc môn phái nào. Lão

cho là trong bọn đệ tử đời thứ hai các môn phái này nhất định không có tay nào

nội lực thâm hậu đến thế được. Nếu người kia có ở trong đám này tất phải lộ ra

là một dị nhân siêu quần xuất chúng. Dư Thương Hải ngó từng người một. Đột

nhiên cặp mắt sắc bén của lão chú ý đến một người. Người này hình thù cực kỳ

xấu xa. Da mặt co rúm lại mà có dán mấy miếng thuốc cao. Lưng y cao trội

đúng là một người gù. Dư Thương Hải đột nhiên nhớ tới một nhân vật, bất giác

lão giật mình kinh hãi tự hỏi: - Phải chăng hắn. Nghe nói người này ở ẩn tại một

nơi cực bắc, khí lạnh phi thường, không bước chân vào đất Trung nguyên và

không bao giờ có giao du gì với bọn Ngũ nhạc kiếm phái, mà sao cũng đến tham

dự tiệc rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong? Nếu không phải hắn thì trong

võ lâm sao lại còn có người gù mặt mũi xấu xa thứ hai này nữa? Nhược bằng

chính hắn thì thật là một tay thủ đoạn cực kỳ tàn ác.

Mọi người trong nhà đại sảnh cùng Dư Thương Hải đều hướng mục quang

về người lưng gù. Mấy vị tiền bối hiểu chuyện cũ trong võ lâm đều không khỏi

kinh ngạc.

Lưu Chính Phong vội tiến lên xá dài tận đất nói: - Không biết tôn giá quang

lâm, thành ra thiếu lễ nghinh tiếp. Thật là tội đáng muôn thác.

Người lưng gù này là dị nhân ở đâu? Chàng chính là thiếu tiêu đầu Lâm

Bình Chi trong Phước Oai tiêu cục. Lâm Bình Chi hóa trang làm người gù.

Chàng rất sợ có người nhận ra mình và ngồi cúi đầu co ro trong góc nhà đại

sảnh. Nếu không có Dư Thương Hải nhận ra dị dạng thì chẳng ai thèm để ý đến

chàng. Bây giờ đột nhiên chàng thấy mọi người đều nhìn mình chằm chặp, lập

311

--------------------------------------- 28

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

tức đâm ra luống cuống. Chàng vội đứng lên nhìn Lưu Chính Phong đáp lễ nói: -

Không dám! Không dám!

Lưu Chính Phong nguyên chỉ biết một tay cao thủ ở Tái Bắc. Nhưng lão

thấy khẩu âm chàng là người miền nam, mà tuổi còn kém nhân vật kia quá xa,

bất giác lão đem lòng ngờ vực. Có điều người lưng gù mà lão biết hành động

xuất quỷ nhập thần, nên lão không dám phỏng đoán theo lẽ thường. Lão vẫn có

vẻ cực kỳ cung kính hỏi: - Tại hạ là Lưu Chính Phong không dám thỉnh giáo cao

tính đại danh các hạ.

Lâm Bình Chi không ngờ đến có người hỏi họ tên mình. Chàng ấp úng đáp:

- Tại hạ họ Mộc...

Nguyên chữ Mộc là nửa chữ Lâm. Không ngờ chàng buột miệng nói liều

khiến cho mọi người ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Nguyên tay cao thủ Tái Bắc kia cũng họ Mộc. Trên đời rất ít người họ

Mộc, hơn nữa đây cũng là một người lưng gù, mặt mũi xấu xa nên càng khiến

cho mọi người nghi hoặc.

Lưu Chính Phong lại nói: - Một t giá lâm Hành Sơn khiến cho Lưu

mỗ thêm phần rạng rỡ... Cách xưng hô Mộc đại hiệp thế nào đây?

Lão thấy Lâm Bình Chi tuổi còn nhỏ, đồng thời có đồ thuốc hiển nhiên co ý

che dấu chân tướng, quyết nhiên không phải là nhân vật nổi tiếng từ mấy chục

năm nay tên gọi là Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong.

Lâm Bình Chi chưa từng nghe đến tên tuổi "Tái Bắc minh đà Mộc đại

hiệp". Song chàng là người linh mẫn, nghe giọng nói Lưu Chính Phong tỏ ra cực

kỳ cung kính đối với người họ Mộc kia, đồng thời chàng thấy Dư Thương Hải

đứng bên ngó mình ra chiều bất thiện. Nếu chàng để lộ hình tích một chút

312

--------------------------------------- 29

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

thì e rằng mất mạng ngay lập tức dưới bàn tay lão. Chàng liếc tìm lời nói cho

xuôi để lấp liếm. Chàng đáp: - Tái bắc minh đà Mộc đại hiệp ư? Hà hà... đó

là... một bậc trưởng bối của tại hạ.

Dư Thương Hải thấy trong nhà đại sảnh đường ngoài chàng ra không còn có

người nào khác có vẻ dị dạng thì cho ngay là hai tên đệ tử Thân Nhân Tuấn và

Cát Nhân Thông của lão bị chàng hạ thủ. Nếu Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong

thân hành đến đây thì dĩ nhiên lão rất e dè úy kỵ. Nhưng đây chỉ là con em Mộc

Cao Phong thì lão chẳng sợ hãi gì. Lão nghĩ thầm: - Thằng cha này đến đây sinh

sự với phái Thanh Thành. Dư Thương Hải này binh sinh chẳng chịu cúi đầu

trước một người nào thì có lý đâu lại chịu nuốt mối căm hờn này?

Lão nghĩ vậy lạnh lùng hỏi: - Giữa phái Thanh Thành và Tái Bắc Mộc tiên

sinh vốn không có liên quan gì với nhau. Tại hạ không hiểu đã có chỗ nào đắc

tội với các hạ?

Lâm Bình Chi cùng lão đạo nhân thấp lùn bé nhỏ này đứng đối diện.

Chàng nghĩ tới mấy bữa xảy vụ nhà tan, người mất, song thân bị bắt đến nay

chưa biết sống chết thế nào, hoàn toàn do lão đạo nhân này gây ra. Tuy chàng

biết võ công lão cao thâm hơn mình gấp trăm lần, nhưng bầu nhiệt huyết cũng

sủi lên sùng sục. Chàng không nhịn được toan rút binh khí ra đâm lão. Nhưng

mấy bữa nay chàng đã trải qua nhiều lo lắng ưu phiền, nên không hăng như gà

chọi nữa. Chàng rán nén lửa giận nói: - Phái Thanh Thành đã làm nhiều việc tốt

quá! Mộc đại hiệp giữa đường thấy chuyện bất bình, tự nhiên ra tay dẹp bọn

cường hung, giúp người yếu đuối chẳng kể gì đắc tội hay không đắc tội.

Bọn Lưu Chính Phong nghe chàng nói vậy trong lòng không khỏi cười thầm.

Ta nên biết Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong tuy bản lãnh cao cường song nhân

313

--------------------------------------- 30

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

phẩm lại rất hèn hạ. Đừng nói ba chữ "Mộc đại hiệp" y không thể nào với tới

được mà ngay một chữ "hiệp" cũng không xứng đáng. Nguyên Mộc Cao Phong

là hạng người xu phụ quyền thế, thuận gió theo chiều chẳng kể gì đến tín nghĩa.

Vì hắn võ công cao cường lại là người linh mẫn, nếu gây oán thù với hắn thì

không biết đâu mà đề phòng cho xiết, nên mọi người đối với hắn đều muốn lánh

xa. Nhân sĩ võ lâm úy kỵ hắn thì có, nhưng tôn kính thì nhất định là không. Lưu

Chính Phong nghe Lâm Bình Chi nói vậy thì tin ngay chàng là con em Mộc Cao

Phong. Lão sợ Dư Thương Hải động thủ hại chàng. Mộc Cao Phong không phải

là người biết phục thiện, không nên dính líu mà gây ra mối oán thù. Lão nghĩ

vậy liền nói: - Dư quán chủ! Mộc huynh! Hai vị đã đến chơi tệ xá thì đều là

quý khách của tại hạ. Vậy tại hạ xin hai vị nghĩ tới chút bạch diện của Lưu mỗ,

cùng nhau uống mấy chung rượu vui vẻ. Người nhà đâu! Lấy rượu đem ra đây!

Gia đinh dạ ran chạy vào rót rượu.

Dư Thương Hải đối với chàng thiếu niên lưng gù trước mắt tuy chẳng sợ hãi

gì, nhưng nghĩ tới tiếng đồn trên chốn giang hồ về Tái bắc minh đà Mộc Cao

Phong, một tay tàn độc vô lại cũng không dám mạo muội trở mặt. Lão thấy gia

đinh trong Lưu phủ rót rượu đưa, nhưng không đón lấy để xem đối phương hành

động thế nào?

Lâm Bình Chi trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi. Nhưng mối phẫn khích

này trông chàng chiếm được thượng phong. Chàng nghĩ thầm: - Không chừng

bây giờ gia má mình đã bị thằng cha này hạ độc thủ rồi. Chẳng thà mình bị lão

phóng chưởng đánh chết đương trường, chứ mình không thể đồng ẩm với hắn

được. Chàng trợn mắt ngó Dư Thương Hải. mục quang chứa đầy lửa hận chàng

314

--------------------------------------- 31

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

cũng không đưa tay ra đón lấy chung rượu. Chàng muốn nhục mạ Dư Thương

Hải mấy câu, nhưng sợ uy thế lão nên không dám lên tiếng thóa mạ.

Dư Thương Hải thấy Lâm Bình Chi ra vẻ cừu địch với mình cũng lửa giận

bốc lên ngùn ngụt. Lão liền thi triển "Cầm nã thủ pháp" nắm lấy cổ tay chàng

nói: - Hay lắm! Hay lắm! Lưu tam gia nói phải lắm! Trước mặt Lưu tam gia

không ai được vô lễ Mộc huynh đệ! Chúng ta thân cận nhau đi!

Lâm Bình Chi trước còn cựa quậy không sao thoát ra được. Lúc lão dứt lời

chàng thấy cổ tay đau nhói, xương kêu răng rắc cơ hồ gãy xương, nhưng Dư

Thương Hải ngừng lại. Lão muốn bức bách Lâm Bình Chi cất tiếng van xin.

Ngờ đâu Lâm Bình Chi nghĩ tới mối thâm cừu đại hận, cổ tay chàng tuy đau thấu

xương mà chàng vẫn không rên la một tiếng.

Lưu Chính Phong đứng bên thấy mồ hôi trán chàng nhỏ giọt lớn bằng hạt

đậu mà thần sắc vẫn như thường tựa hồ chẳng có chuyện gì. Đối với chàng

thanh niên cang cường này, lão không khỏi đem lòng kính phục, liền nói: - Dư

quán chủ...

Lão toan tìm lời nói giải hòa hai bên bỗng nghe có tiếng người thét lên: -

Dư quán chủ! Sao Dư quán chủ lại hứng chí mà đem lòng khinh mạn con cháu

Mộc Cao Phong này?

Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một lão già thấp lùn béo chùn

chụt mà lưng còng thành tròn ủng. Người này mặt đầy lang ben trắng bệch lác

đác có những miếng chàm xanh mọc lông đen. Thật là một bộ mặt cực kỳ xấu

xa cổ quái. Người lão phù thủng mà lại lùn tịt với cái lưng còng cao gồ lên, coi

chẳng khác gì một trái cầu bằng thịt. Mọi người trong nhà sảnh đường chưa ai

315

--------------------------------------- 32

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

được nhìn chân tướng Mộc Cao Phong, bây giờ thấy lão tự xưng danh lại thấy

tướng mạo quái dị, bất giác đều biến sắc.

Người này mập thù lù như người ốm mà hành động mau lẹ phi thường.

Không ai nhìn rõ lão di chuyn thân hình, chỉ hoa mắt lên một cái là trái cầu thịt

đã lăn đến bên mình Lâm Bình Chi. Lão vỗ vai chàng nói: - Hảo tôn tử! Thằng

cháu giỏi thiệt. Ngươi tâng bốc gia gia nói những gì hành hiệp trượng nghĩa,

dẹp bọn cường hung giúp người yếu hèn, khiến cho gia gia nghe lọt tai lắm.

Lão nói xong lại vỗ vai chàng một cái. Cái vỗ vai thứ nhất, Lâm Bình Chi

cảm thấy toàn thân chấn động. Còn Dư Thương Hải cũng cảm thấy cánh tay

nóng lên suýt nữa phải buông ra. Nhưng lão lập tức vận công lực nắm chặt lại.

Mộc Cao Phong thấy vỗ một cái không hất được năm ngón tay Dư Thương Hải

ra thì không khỏi giật mình kinh hãi, nói: - Không ngờ tiểu đạo sĩ phái Thanh

Thành cũng đáo để.

Lão vừa nói vừa ngấm ngầm vận nội lực vỗ vào vai chàng lần thứ hai với

mười thành công lực.

Lâm Bình Chi thấy mắt tối sầm lại rồi lợm giọng. Máu tươi trào lên miệng,

nhưng chàng cố nhịn rồi nuốt ực vào bụng.

Dư Thương Hải bị toạc hổ khẩu không nắm được nữa phải buông tay ra.

Lão lùi lại một bước bụng bảo dạ: - Thằng gù này thủ đoạn ghê gớm. Quả

nhiên danh bất hư truyền. Hắn đã hất được tay mình ra, nhưng cháu hắn cũng bị

nội thương rồi.

Lâm Bình Chi cười ha hả nhìn Dư Thương Hải nói: - Dư quán chủ! Võ công

phái Thanh Thành của lão hãy còn tầm thường lắm, so với Tái Bắc minh đà

316

--------------------------------------- 33

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Mộc đại hiệp đây còn kém xa lắm. Tại hạ tưởng quán chủ nên quy đầu làm

môn hạ đại hiệp xin lão gia dạy cho mấy chiêu thì có thể.. có thể tấn tới đó.

o O o

317

--------------------------------------- 34

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

HỒI 28

TIỂU CÔ NƯƠNG MẠC SÁT DƯ THƯƠNG HẢI

Lâm Bình Chi đã bị trọng thương, chàng nói một hồi như vậy, tâm tình xúc

động, cảm thấy ruột gan nhộn nhạo cả lên. Chàng ráng chống chọi nói cho hết

lời, rồi người chàng lảo đảo muốn té.

Dư Thương Hải nói: - Hay lắm! Ngươi bảo ta quy đầu làm môn hạ Mộc

t để học thêm chút bản lãnh. Đó là điều mà Dư Thương Hải này rất

mong muốn. Ngươi đã là môn hạ Mộc t thì nhất định bản lãnh phải

cao thâm khôn lường! Ta hãy lĩnh giáo ngươi mấy chiêu trước.

Hắn nói mấy câu này rất khôn ngoan để tỏ rõ muốn khiêu chiến với Lâm

Bình Chi và yêu cầu Mộc Cao Phong đứng ngoài tự thủ bàng quang không được

tham dự vào.

Mộc Cao Phong lùi lại hai bước cười nói: - Tiểu tôn tử! Ta e rằng bản lãnh

ngươi còn nông cạn, không phải là đối thủ với chưởng môn phái Thanh Thành.

Ngươi mà tỷ đấu với y tất bị uổng mạng. Gia gia không thể một ngày mà có

được đứa cháu lưng gù mà tuấn tú dĩ nhiên chẳng nỡ bỏ mặc ngươi để cho người

ta sát hại. Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu lạy gia gia để gia gia thay ngươi động

thủ được không?

Lâm Bình Chi đưa mắt nhìn Dư Thương Hải, bụng bảo dạ: - Mình mà mạo

muội tiến ra động thủ với lão họ Dư này đang lúc hắn nóng giận thì e rằng chỉ

một chiêu là mình toi mạng. Người đã chẳng còn thì nói chi đến chuyện báo thù

cho song thân? Nhưng Lâm Bình Chi này tấm thân nam tử đường đường có lý

318

--------------------------------------- 35

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

đâu lại tự nhiên vô cớ đi lạy lão lưng gù kia làm gia gia? Mình bị hổ nhục chẳng

kể làm chi, nhưng để liên lụy đến ông cha cũng phải xẻ nhục lây vì mình suốt

đời còn bao giờ góc đầu lên được và ngày sau không còn đất đứng trên giang hồ.

Vả lại mình đã quỳ lạy lão tức là phải nương tựa vào dưới mái nhà Tái bắc minh

đà, không thể tự lập được nữa. Lâm Bình Chi tâm thần bất định, người chàng run

lẩy bẩy. Chàng phải đưa tay trái ra vịn vào bàn.

Dư Thương Hải liền nói: - Ta coi ngươi chẳng ra trò gì. Vậy ngươi có dập

đầu lạy người ta mấy cái tưởng cũng chẳng lấy chi làm nhục nhã.

Lão ngấm ngầm phát giác ra mối quan hệ giữa Lâm Bình Chi và Mộc Cao

Phong có điều đặc biệt. Hiển nhiên Mộc Cao Phong không phải là gia gia

chàng. Nếu phải thì khi nào chàng chỉ kêu lão bằng tiền bối mà thủy chung

không gọi một tiếng: "Gia gia"?

Lão cố ý nói khiêu khích để Lâm Bình Chi không nhịn được tự chàng ra

động thủ đạng lão có đường tiến thoái.

Lâm Bình Chi xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng nhớ lại mấy bữa nay

Phước Oai tiêu cục bị phái Thanh Thành lấn át đủ điều phải chịu bao phen sỉ

nhục, liền bụng bảo dạ: - Ngày trước Hàn Tín phải chịu cái nhục luồn khố mà

sau được đăng dàn bái tướng, dựng nên cơ nghiệp lớn lao hơn đời. Bậc đại

trượng phu không biết nhịn nhục những điều nhỏ mọn thì hỏng việc lớn. Mình

chỉ cốt sau dương danh thiên hạ thì bây giờ có phải khuất tất cũng chẳng hề chi.

Nghĩ vậy chàng quay lại quỳ xuống trước mặt Mộc Cao Phong vừa dập đầu vừa

nói: - Gia gia! lão Dư Thương Hải đây tàn sát người vô tội, cướp đoạt tài vật đã

nhiều. Trong võ lâm ai cũng có quyền giết hắn. Gia gia nên cầm cân công lý

để trừ mối hại lớn này trên chốn giang hồ.

319

--------------------------------------- 36

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Hành động của Lâm Bình Chi khiến cho Mộc Cao Phong và Dư Thương Hải

đều ngạc nhiên. Chẳng ai ngờ chàng lưng gù tuổi trẻ máu nóng lại chịu đi lạy

người và thốt ra những lời năn nỉ kêu van.

Ta nên biết rằng mọi người trong võ lâm ai cũng tranh danh, hiếu thắng,

chẳng thà chịu chết dưới muôn ngàn lưỡi đao chứ không chịu cúi đầu. Huống

chi ở đây giữa đám đông mà quần hào đều tưởng chàng gù trẻ tuổi là cháu Mộc

Cao Phong. Nếu không phải cháu ruột thì cũng là đồ tôn, điệt tôn gì đây. Chỉ

có mình Mộc Cao Phong biết chàng chẳng có dây dưa gì đến mình. Còn Dư

Thương Hải tuy đã khám phá ra phần lớn, nhưng cũng không đoán ra được mối

quan hệ chân chính giữa hai người. L ão nghe Lâm Bình Chi kêu "gia gia" rất là

miễn cưỡng thì cho là vì chàng tham sống, sợ chết mà thốt ra.

Mộc Cao Phong cười ha hả nói: - Tôn nhi hay lắm! Ngoan lắm! Sao?

Chúng ta thử chơi một cuộc chăng?

Miệng lão khen ngợi Lâm Bình Chi mà mặt lão lại đối diện Dư Thương

Hải. Câu lão khen cháu giỏi, cháu ngoan tựa hồ để nói với người trước mặt. Dư

Thương Hải tức giận vô cùng! Nhưng hắn biết cuộc chiến đấu bữa nay chẳng

những quan hệ cho sự sinh tử tồn vong của riêng mình hắn, mà nó còn liên quan

đến cuộc hưng suy vinh nhục của cả phái Thanh Thành. Lão liền một mặt ngưng

thần phòng bị, một mặt cười lạt nói: - Mộc t đã có ý phô trương thần kỹ

tuyệt diệu trước mặt các vị bằng hữu để chúng ta mở rộng tầm mắt. Vậy bần

đạo đành liều mạng để bồi tiếp người quân tử.

Vừa rồi Mộc Cao Phong đã vung tay vỗ vai Lâm Bình Chi, Dư Thương Hải

biết nội lực lão cực kỳ thâm hậu còn cao xa hơn hắn nhiều. Nhất là nội lực lão

lại cực kỳ bá đạo. Bây giờ đối diện chiến đấu tất nhiên thế mạnh bằng sấm sét

320

--------------------------------------- 37

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

ra oai, nghiêng non dốc biển. Hắn quyết định chủ ý là trong trăm chiêu đầu chỉ

thủ chứ không công đặng giữ cho khỏi thất bại rồi sau sẽ chờ đợi cơ hội thủ

thắng.

Võ công phái Thanh Thành nguyên chỉ là một chi thuộc Huyền Môn chính

tông, chuyên dùng nhu để khắc cương. Dư Thương Hải ngưng tụ chân khí vào

huyệt đan điền, bụng bảo dạ: - Bữa nay ta chỉ cầu sao giữ được thế quân bình.

Cùng lão gù này tỷ đấu không phân thắng bại thì phái Thanh Thành cũng đủ nở

mày nở mặt với anh hùng thiên hạ. ta lại nghe lão gù có tính cực kỳ tự phụ.

Trong nhất thời lão không thắng nổi ta, tất đi đến chỗ tâm thần phù động, chân

khí táo bạo để tấn công. Trong vòng trăm chiêu ra sẽ thừa cơ chỗ sơ hở của lão

cũng chưa biết chừng.

Mộc Cao Phong thấy lão đạo nhân thấp lùn này thân hình chỉ bằng một đứa

nhỏ, xách nặng không tới 80 cân. Thế mà lão đứng coi thân pháp vững vàng lại

có khí độ một bậc đại tôn sư phái lớn. Tất nhiên nội công hắn rất thâm hậu, liền

bụng bảo dạ: - Lão tiểu đạo sĩ này quả nhiên là tay đáo để. Phái Thanh Thành

đời đời sản xuất nhiều tay danh thủ. Thằng cha mũi trâu này làm chưởng môn

quyết chẳng phải hạng tầm thường. Bữa nay Mộc mỗ bị lật thuyền trong ngòi

lạch thì thanh danh một đời trôi theo dòng nước.

Mộc Cao Phong cũng là người rất cẩn thận. Lão không dám mạo muội phát

chiêu ngay.

Quần hào thấy hai lão thấp lùn đứng ngưng thần nhìn nhau chầm chập và

nét mặt đều nghiêm nghị thôi không cười nữa, thì biết ngay một cuộc đại chiến

sắp diễn ra trong khoảnh khắc. Bọn Thiên Môn đạo nhân, Định Dật sư thái vốn

chẳng có hảo ý gì với Dư Thương Hải vì phái Thanh Thành không nằm trong

321

--------------------------------------- 38

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Ngũ nhạc kiếm phái và chẳng có một sự liên minh nào. Ngày thường bọn đệ tử

phái Thanh Thành hoặc vô tình hoặc hữu ý vẫn ra chiều khinh thị Ngũ nhạc

kiếm phái. Tuy họ không dám dèm pha hoặc chê bai trước mặt, nhưng họ chưa

từng thốt ra nửa câu trọng vọng hay ca tụng bao giờ. Còn Mộc Cao Phong thì

nói tiếng hèn hạ trong võ lâm nhưng lão cũng không làm điều gì càn rỡ hoặc

gây thù oán với Ngũ nhạc kiếm phái. Có điều những tay cao thủ hạng nhất

trong phái này đều cho Mộc Cao Phong là con người ty bỉ nên không kết đảng

với lão. Vì những lẽ trên, bất luận ai thắng ai bại thì bọn Thiên Môn cũng chẳng

quan tâm. Trong lòng họ chỉ cầu cho mình được khỏi tai vạ và mong hai bên

chiến đấu càng dữ càng hay. Chỉ có Lưu Chính Phong giữ địa vị chủ nhân là hết

sức khuyên can hai bên. Nhưng Mộc, Dư hai người đều là những tay cao thủ,

nổi tiếng, ai thoái nhượng trước dĩ nhiên người ấy tỏ ra kém cỏi. Thực tình trong

thâm tâm hai người đều không muốn có cuộc tỷ võ này, nhưng đã vào thế muốn

lui không được. Giữa lúc ấy Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong đang thủ thế

chờ cơ hội phát chiêu thì đột nhiên một tiếng hô vang. Hai người từ phía sau vọt

ra. Huỵch một tiếng! Hai người cùng ngã úp mặt xuống đất, thẳng cẳng không

nhúc nhích. Hai người này mình mặc áo bào xanh. Mông đít hãy còn chân đá.

Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ vang lên: - Đây là bản lãnh giữ

nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn"

thức.

Dư Thương Hải cả giận. Hắn xoay người lại chưa nhìn rõ ai nói câu này đã

nhảy vọt về phía phát ra thanh âm, thì thấy một nữ đồng mình mặc áo màu lục

đứng bên chiếu. Hắn liền vươn tay ra chụp lấy cánh tay cô.

Nữ đồng lớn tiếng la: - Má má!

322

--------------------------------------- 39

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Rồi khóc òa lên.

Dư Thương Hải giật mình kinh hãi. Nguyên hắn tưởng cô đã mở miệng

buông lời vũ nhục. Trong lúc giận như điên nên hắn không kịp suy nghĩ, cho

ngay là vụ hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia bị đá nhất định có liên quan tới

cô. Hắn bóp chặt quá, khi nghe cô khóc rống lên mới biết cô chỉ là một đức con

gái nhỏ tuổi. Hắn đối với cô nặng tay trước mặt anh hùng thiên hạ là quá phũ

phàng, mất thể diện một vị chưởng môn phái Thanh Thành. Hắn hốt hoảng

buông tay ra.

Ngờ đâu nữ đồng càng khóc lớn hơn. Cô vừa khóc vừa la: - Mi bóp gãy

xương ta! Má má ơi! Con bị gãy tay rồi. Đau quá! Đau quá!

Chưởng môn phái Thanh Thành đánh quen trăm trận, từng trải qua bao cơn

sóng to gió cả mà bây giờ phải một phen thẹn thùng không bút nào tả xiết. Hắn

thấy trăm ngàn con mắt đều nhìn mình và mục quang lộ vẻ trách móc khinh bỉ.

Bất giác mặt hắn đỏ lên, chân tay luống cuống, khẽ cất tiếng dỗ cô bé: -

Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Không gãy tay đâu! Không gãy tay đâu!

Nữ đồng vừa khóc vừa nói: - Gãy rồi còn gì? Ngươi bắt nạt ta, người lớn

đánh con nít, đẹp mặt chưa? Trời ơi đau quá! Hích hích hích...

Mọi người thấy cô bé này mới chừng 12, 13 tuổi, mình mặc áo màu lục, da

trắng nõn nà. Khuôn mặt trái xoan, vẻ người rất thanh tú, khả ái nên ai cũng có

ý thương cô.

Mấy người thô lỗ đã quát tháo: - Trói lão mũi trâu lại! Đánh chết lão đạo

sĩ lùn đó đi!

323

--------------------------------------- 40

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Dư Thương Hải cuống quít cả lên. Hắn tự biết mình đã làm cho mọi người

nổi giận không dám phản đối, chỉ thủ thỉ bảo cô bé: - Tiểu muội muội! Xin lỗi

tiểu muội muội! Để ta coi lại tay xem có bị thương không?

Hắn nói xong muốn vén áo cô bé lên. Cô không chịu la lớn: - Không!

Không! Đừng đụng vào ta nữa. Má má ơi má má! Lão đạo sĩ thấp lùn này

đánh gãy cánh tay hài nhi rồi!

Dư Thương Hải không biết làm thế nào. Bỗng một hán tử mặc áo bào xanh

từ trong đám đông chạy ra. Gã chính là Phương Nhân Trí, một tên đệ tử rất

khôn ngoan phái Thanh Thành. Gã nhìn nữ đồng nói: - Tiểu cô nương thật khéo

giả vờ. Sư phụ ta chưa động đến tay áo cô thì sao lại đánh gãy tay cô được?

Nữ đồng lại hét lên: - Má má ơi! L ại có người nữa đến đánh hài nhi!

Định Dật sư thái đứng bên thấy thế cả giận bước lại vung tay lên tát vào

mặt Phương Nhân Trí.

Mụ vừa tát vừa quát: - Người lớn mà đi ăn hiếp trẻ nít sao không biết nhục?

Phương Nhân Trí đưa tay lên gạt. Ngờ đâu Định Dật sư thái chỉ nhử cho y

vươn tay ra. Mụ vội vung tay phải nắm lấy tay gã. Rồi tay trái mụ bẻ quặt cổ

tay vào cánh tay. Nếu chiêu này mà bẻ mạnh thì khớp xương ở khuỷu tay gã

lập tức gãy rời.

Dư Thương Hải xoay ngón tay lại điểm vào sau lưng Định Dật khiến mụ

phải quay về tự cứu. Định Dật đang nắm giữ cổ tay Phương Nhân Trí bỗng thấy

Dư Thương Hải phóng chỉ điểm tới đành phải buông Phương Nhân Trí ra xoay

tay lại phóng chưởng đánh liền.

Dư Thương Hải không tỷ đấu với mụ vội nói: - Xin lỗi sư thái!

Rồi nhảy lùi ra hai bước.

324

--------------------------------------- 41

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Định Dật sư thái bình sinh rất thích nữ đồng xinh đẹp, mụ liền nắm lấy tay

cô bé, cất giọng ôn hòa hỏi: - Hảo hài tử! Ngươi đau ở chỗ nào? Để ta coi rồi ta

trị thương cho!

Mụ sờ cánh tay cô thấy chưa bị gãy mới yên lòng. Mụ vén cổ tay cô bé lên

thấy cổ tay tráng nõn còn lưu lại bốn vết ngón tay xanh lè. Mụ cả giận quát

mắng Phương Nhân Trí: - Thằng giặc non kia nói láo! Mi bảo sư phụ mi chưa

đụng vào y thế thì bốn vết ngón tay này ở đâu ra?

Nữ đồng đáp: - Đó là giống rùa ty tiện đã bóp tiểu nữ.

Cô vừa nói vừa trỏ vào sau lưng Dư Thương Hải.

Mọi người đều bật cười. Có người đến phun cả nước trà ra. Có người ôm

bụng mà cười. Trong nhà đại sảnh chỗ nào cũng có tiếng cười rộ.

Dư Thương Hải không biết bọn họ cười gì. Hắn nghĩ bụng: - Con nhỏ kia

kêu mình là giống rùa ty tiện, nhưng nó là đứa nhỏ bị oan ức mở miệng mắng

càn có chi là đáng cười?

Hắn thấy người nào cũng nhìn mình mà cười thì không khỏi ngượng ngùng

bẽn lẽn.

Phương Nhân Trí lún thấp người xuống, nhảy vọt lại sau lưng Dư Thương

Hải, rút ở trong áo hắn ra một mảnh giấy vo tròn lại đưa cho hắn.

Dư Thương Hải đón lấy mở coi thì thấy trên mảnh giấy này một con rùa đen

to tướng. Đó là cô bé nhân lúc hắn không biết cài mảnh giấy này vào sau lưng

hắn.

Dư Thương Hải vừa bẽn lẽn vừa tức giận, bụng bảo dạ: - Con rùa này đã vẽ

từ trước rồi, nhưng người ngoài quyết không thể giắt vào sau lưng mình được.

325

--------------------------------------- 42

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nhất định con nhỏ kia vừa rồi khóc rồi nhân lúc tâm thần mình rối loạn đem cài

vào. Vụ này tất có người lớn trong bóng tối chỉ điểm cho nó.

Hắn đưa mắt nhìn Lưu Chính Phong, miệng lẩm bẩm: - Con nhỏ này là

người trong Lưu gia. Té ra Lưu Chính Phong đã ngấm ngầm chơi khăm mình vố

này.

Lưu Chính Phong thấy Dư Thương Hải đưa mắt nhìn mình thì hiểu ngay hắn

có ý phiền trách. Lão tiến lại một bước nhìn nữ đồng hỏi: - Tiểu muội muội!

Tiểu muội muội là con cái nhà ai? Gia gia má má tiểu muội đâu?

Câu này của lão một là để trả lời Dư Thương Hải cô bé này không phải

người nhà mình, hai là trong lòng sinh mối hoài nghi, muốn biết cô bé được ai

đưa tới.

Nữ đồng đáp: - Gia gia cùng má má tiểu nữ có việc bỏ đi rồi. Các người

dặn tiểu nữ ngồi đây cho ngoan ngoãn đừng có chạy nhăng. Người còn bảo lúc

nữa sẽ có diễn kịch: Hai người biết bay chạy nằm thẳng cẳng không nhúc nhích.

Đó là bản lãnh giữ nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu,

Bình sa lạc nhạn thức" gì gì đó. Quả nhiên coi hay thật.

Cô nói xong vỗ tay. Mấy giọt lệ trên mặt vẫn còn nguyên, cô chưa lau đi.

Lúc này cô cười rả rích.

Mọi người thấy thế đều tỏ vẻ vui mừng. Họ biết vụ này có người lớn dạy

cô đến quấy phá phái Thanh Thành. Ai trông thấy hai tên đệ tử phái Thanh

Thành nằm yên không nhúc nhích cũng cho là cái nhục lớn cho phái này.

Dư Thương Hải đưa tay vỗ vào người một tên đệ tử hai cái. Hắn cảm thấy

tay sờ vào lạnh ngắt thì không khỏi giật mình kinh hãi.

326

--------------------------------------- 43

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Trong nhà hoa sảnh hai tên đệ tử bị đá ngã tuy không nhúch nhích được

nhưng không bị thương. Lúc này người chúng đều giá lạnh. Dư Thương Hải la

thầm: - Nguy rồi! Hai tên này đã gặp phải độc thủ!

Hắn lật người hai gã đệ tử thì lại thấy mặt chúng đang mỉm cười. Nhưng sờ

đến mũi thì biết chúng đã chết lâu rồi. Dư Thương Hải ngó nụ cười này khác

nào trông thấy ma quỷ. Tuy hắn là người trấn tĩnh phi thường mà ngón tay cũng

run lên bần bật. Ta nên biết nụ cười quái dị đó rất quen thuộc với Dư Thương

Hải vì đây là tuyệt lỷ "Tồi tâm chưởng" của phái Thanh Thành. Người bị giết

còn để lại trên nét mặt hình dạng này. Thực ra đó không phải là nụ cười mà vì

người trúng "Tồi tâm chưởng" bị tan nát tim phổi đau quá da mặt nhăn nheo

thành hình nụ cười rất cổ quái. Trong võ lâm khắp thiên hạ chỉ có tuyệt kỷ "Tồi

tâm chưởng" là khiến cho bộ mặt người chết thành hiện trạng này. Coi đó thì

biết hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia đã chết về độc thủ của bản môn. Sắc

mặt Dư Thương Hải lúc xanh lè lúc lợt lạt. Hắn nói không ra lời.

Lâm Bình Chi đột nhiên la lên: - "Tồi tâm chưởng", "Tồi tâm chưởng" Đây

chính là võ công của phái Thanh Thành.

Nguyên trong Phước Oai tiêu cục nhà chàng đã rất nhiều tiêu đầu cùng

những tên chạy cờ đã bị chết về chưởng pháp này. Những người bị tử nạn đều

để lạ trên mặt nụ cười quái dị. Chàng trông thấy quen rồi và nhớ như in trong

óc, chàng mới la lên trước tiên. Trong bọn quần hào còn nhiều người khác

cũng biết hiện tượng đặc biệt về "Tồi tâm chưởng" liền nói theo: - Đúng là "Tồi

tâm chưởng"! - Té ra bọn đồng môn phái Thanh Thành tự tàn sát nhau, giết hại

người nhà họ.

327

--------------------------------------- 44

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Dư Thương Hải ruột rối như mớ bòng bong. Hắn khẽ bảo Phương Nhân Trí:

- Hãy khiêng chúng đi!

Phương Nhân Trí vẫy mấy tên đệ tử phái Thanh Thành tới khiêng thi thể hai

bạn đồng môn bị nạn ra khỏi sảnh đường.

Nữ đồng kia lại đột nhiên lên tiếng: - Phái Thanh Thành nhiều người thiệt!

Một tên chết có hai tên khiêng. Hai tên chết có bốn tên khiêng.

Dư Thương Hải mặt giận xám xanh nhìn nữ đồng hỏi: - Gia gia cô tên họ là

gì? Những câu vừa rồi phải chăng là gia gia đã dạy cô?

Nên biết rằng mấy câu nói của cô bé nhụ ý xói móc. Nếu không có người

lớn dạy bảo thì dĩ nhiên mộ cô bé nhỏ tuổi không biết nói thế.

Nữ đồng cười nói: - Một hai là hai, hai hai là bốn, hai ba là sáu, hai bốn là

tám, hai năm là mười...

Cô đọc thuộc lòng không ngớt bản cửu chương...

Dư Thương Hải nói: - Ta hỏi cô một câu.

Thanh âm hắn cực kỳ nghiêm khắc.

Nữ đồng lại ngoác miệng ra mà khóc òa lên rồi chui đầu vào lòng Định Dật

sư thái.

Định Dật vỗ lưng cô tìm lời an ủi: - Đừng sợ! Đừng sợ! Bé ngoan! Đừng

sợ chi hết!

Mụ quay sang bảo Dư Thương Hải: - Lão không khéo giáo huấn để cho đệ

tử mình tàn sát nhau rồi giận cá chém thớt đi hăm dọa đứa trẻ nít là nghĩa làm

sao?

Dư Thương Hải chỉ hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.

328

--------------------------------------- 45

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nữ đồng đang gục đầu vào lòng Định Dật bỗng ngửng đầu lên cười nói: -

Lão sư phụ! Hai hai là bốn. Hai người chết bốn người khiêng. Ba người chết

phải sáu người khiêng. Hai bốn là tám...

Rồi cô ngừng lại không nói nữa bật lên tràng cười khanh khách.

Mọi người thấy cô bé động một cái là khóc. Khóc đấy rồi lại cười ngay

đấy. Chợt khóc chợt cười là tính nết của trẻ nít lên 7, lên 8. Cô này đã vào trạc

13 tuổi, thân hình cô lại cao nghệu, mà mỗi câu nói đều có ý châm chọc Dư

Thương Hải. Hiển nhiên đây không phải là câu nói ngây thơ của trẻ nít, đúng có

người lớn ở trong bóng tối mớm lời cho. Đó là một điều không còn nghi ngờ gì

nữa.

Dư Thương Hải lớn tiếng: - Bậc đại trượng phu phải có hành động quang

minh lỗi lạc. Ông bạn nào có điều chi xích mích với bần đạo cứ chường mặt ra

mà nói chuyện. Sao lại nấp nánh dấu đầu hở đuôi, dạy đứa con nít nói những lời

vô vị thì đâu phải là anh hùng hảo hán?

Tuy người hắn thấp lùn mà mấy câu này phát ra từ huyệt đơn điền, trung

khí đầy rẫy, thanh âm rất là hùng tráng, lọt vào tai người vẫn còn oang oang.

Quần hào nghe lão nói không khỏi đem lòng kính trọng chứ không lộ vẻ khinh

khi như trước nữa.

Dư Thương Hải nói câu này, trong nhà đại sảnh im phăng phắc, không có

tiếng người đáp lại.

Hồi lâu đột nhiên nữ đồng lên tiếng hỏi Định Dật: - Lão sư phụ! Y hỏi anh

hùng hảo hán ở môn phái nào? Phái Thanh Thành nhà y phải chăng là anh

hùng hảo hán?

329

--------------------------------------- 46

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Định Dật là một nhân vật tiền bối phái Hằng Sơn, tuy mụ có điều bất mãn

với Thanh Thành nhưng không muốn công nhiên phỉ báng cả môn phái họ, liền

hàm hồ đáp: - Phái Thanh Thành những đời trước có rất nhiều anh hùng hảo

hán.

Nữ đồng lại hỏi: - Bây giờ thì sao? Họ có người anh hùng hảo hán nào

không?

Định Dật bĩu môi nhìn Dư Thương Hải đáp: - Ngươi hỏi ngay vị chưởng môn

dạo trưởng phái Thanh Thành này sẽ biết.

Nữ đồng liền hỏi: - Thưa chưởng môn đạo nhân! Giả tỷ một người bị trọng

thương không nhúc nhích được mà có kẻ khác lại khinh khi họ thì chưởng môn

tính rằng kẻ đó có phải là anh hùng hảo hán không?

Cô vừa nói câu này chẳng những Dư Thương Hải trống ngực đập loạn lên

mà hết thảy bao nhiêu người trong nhà hoa sảnh đã nghe Nghi Lâm thuật

chuyện La Nhân Kiệt đâm chết Lệnh Hồ Xung đều run lên tự hỏi: - Phải chăng

cô bé này có mối liên quan với phái Hoa Sơn?

Lao Đức Nặc bụng bảo dạ: Cô bé này nói vậy rõ ràng vì đại sư ca ta mà

ôm mối bất bình. Không hiểu sư ca cô là ai?

Lão sợ làm cho tiểu sư muội đau lòng, trong lúc hoang mang lão chưa kịp

báo tin đại sư huynh chết cho đồng bọn hay.

Trong nhà đại sảnh, người bị xúc động nhất là Nghi Lâm. Toàn thân nàng

run bần bật, trong lòng cảm kích cô bé kia vô cùng. Câu này chính cô muốn đưa

ra chất vấn Dư Thương Hải, nhưng vì cô bản tính hiền hòa lại một niềm kính

trọng người trên. Dù sao Dư Thương Hải cũng là bậc tiền bối, nên nàng không

330

--------------------------------------- 47

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

tiện vặn hỏi. Bây giờ thấy cô bé hỏi thay cho mình nàng không nhịn được nỗi

lòng chua xót. Hai hàng châu lệ tuôn rơi như mưa.

Dư Thương Hải hỏi lại: - Ai đã dạy cho cô hỏi câu này?

Nữ đồng không trả lời hỏi lại: - Gã La Nhân Kiệt ở phái Thanh Thành có

phải là đệ tử của đạo trưởng không? Gã thấy người ta bị trọng thương mà người

này lại là nhân vật tốt bụng, đã chẳng cứu người thì chớ lại phóng kiếm đâm

chết. Như vậy đạo trưởng tính La Nhân Kiệt có phải là anh hùng hảo hán

không? Đạo trưởng đã giáo huấn gã như vậy ư?

Mấy câu này tự miệng một cô bé nhỏ tuổi nói ra lại nói một cách linh lợi

dồn Dư Thương Hải vào ngõ bí khiến ai nấy đều sửng sốt.

Dư Thương Hải không trả lời được, lại lớn tiếng la: - Ai xúi ngươi hỏi ta

những câu này? Phụ thân ngươi phải chăng thuộc phái Hoa Sơn?

Nữ đồng quay lại nhìn Định Dật hỏi: - Lão sư phụ! Ông ta quen thói hăm

người. Như vậy có phải là hành vi quang minh lỗi lạc của bậc đại trượng phu

không? Có xứng đáng là anh hùng hảo hán không?

Định Dật thở dài đáp: - Cái đó ta cũng chịu, không trả lời được.

Mọi người càng nghe càng lấy làm kỳ. Lúc trước họ còn tưởng có người lớn

ở trong bóng tối ngấm ngầm mớm lời cho cô. Nhưng mấy câu nói vừa rồi, rõ

ràng cô chụp được lời Dư Thương Hải liền bốp chát hỏi vặn ngay lại bằng những

lời lẽ cực kỳ cau độc. Hiển nhiên cô biết tùy cơ ứng biến, tự miệng nói ra mới

thật là kỳ. Họ không hiểu tại sao cô bé nhỏ tuổi như vậy mà miệng lưỡi đã ghê

gớm đến thế.

331

--------------------------------------- 48

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

Nghi Lâm đầm đìa châu lệ mờ cả hai mắt, nhưng nàng trông bóng sau lưng

cô bé bỗng động tâm tự hỏi: - Bóng dáng em nhỏ này mình đã thấy qua mà

không nhớ ở đâu.

Nàng quẹo đầu suy nghĩ sực nhớ ra, liền lẩm bẩm: - Phải rồi! Cô này hôm

qua cũng ở trong Túy Tiên lâu.

Trong đầu óc nàng hiện lên những hình ảnh đã qua một cách rất rõ rệt.

Sáng sớm hôm trước, nàng bị Điền Bá Quang bức bách lên lầu. Trong tửu lâu

này bảy tám bàn đã đầy khách ngồi uống rượu. Bỗng hai người phái Thái Sơn

lên khiêu chiến. Điền Bá Quang đánh chết một người. Các tửu khách sợ quá

chạy toán loạn. Tửu bảo cũng không dám lên rót rượu. Tại chiếc bàn nhỏ trong

góc tửu lầu trông ra ngoài đường có hai người ngồi. Đến lúc Lệnh Hồ Xung bị

giết, nàng ôm thi thể xuống lầu rồi, hai người kia vẫn còn ngồi đó chưa rời khỏi

quán rượu. Lúc ấy nàng rất đỗi bàng hoàng, ruột bối rối thì còn lòng dạ nào để

ý đến người ngồi bên chiếc bàn nhỏ kia là ai? Bây giờ nàng trông bóng sau lưng

đồng nữ tương tự bóng người còn nhớ mang máng trong đầu óc, rồi dần dần nàng

nhớ rõ mồn một. Trong hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ hôm qua thì cô bé này

là một. Cô ngồi xây lưng về phía nàng, nên nhớ rõ bóng sau lưng. Hôm qua cô

ta mặc áo vàng lợt. Giả tỷ cô không xoay người lại thì nàng chẳng thể nào nhận

ra được.

Nghi Lâm tự hỏi: - Còn người nữa là ai?

Nàng chỉ nhớ người kia là đàn ông, còn già hay trẻ, ăn mặc thế nào, nàng

không tưởng tượng ra được.

Bao nhiêu con mắt trong nhà đại sảnh đều đổ dồn vào nhìn Dư Thương Hải.

Còn Nghi Lâm lại để toàn bộ tâm thần vào tình trạng hôm qua. Trước mắt nàng

332

--------------------------------------- 49

Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung

tựa hồ hiện ra bộ mặt tươi cười của Lệnh Hồ Xung lúc lâm tử. Nàng nhớ y đã

dụ La Nhân Kiệt tiến lại rồi đâm kiếm vào bụng địch nhân. Nàng ôm thi thể

Lệnh Hồ Xung quệnh quạng đi xuống lầu, trong lòng hoang mang không hiểu

mình ở chỗ nào, đi bừa ra cổng thành rồi chạy loạn trên đường cái...

o O o

333

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: