Chương 2: Những đứa con đáng yêu


Lục Mạn Mạn vui vẻ dẫn những đứa con đáng yêu vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng đã cũ, khuôn mặt người phụ nữ trong gương trắng trẻo mịn màng, mũm mĩm như ngọc, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên không tài nào để tả được sự quyến rũ lười biếng này... Lục Mạn Mạn suy đoán lý do mà bản thân xuyên sách có thể là vì cô không chỉ cùng họ mà còn cùng tên với nguyên chủ, hơn nữa ngoại hình còn trông giống nhau y như đúc.

Đúng vậy, cô và nguyên chủ quả thật trông hoàn toàn giống nhau, thậm chí còn có nốt ruồi nhỏ màu đỏ giống hệt ở cùng một vị trí bên trong đùi.

Lục Mạn Mạn đã từng nghi ngờ rằng cô đang mặc bộ quần áo đó hay là cô đang mặc cho cô ở một thế giới song song.

Lại nói ngày trước là cô chủ được sống trong nhung lụa, cho dù chỉ nuôi mèo cũng sẽ có nhân viên được đặc biệt thuê để xúc phân còn bản thân thì chỉ phụ trách ôm và cho bú những lúc nào rảnh rỗi.

Trước đây cô còn chưa từng mang thai.

Có người nói cho con bú thì rất hạnh phúc nhưng để mang thai thì hơi nguy hiểm... Vậy tắm cho em bé thì bắt đầu từ đâu đây?

Nói đến đây không thể không nhắc đến người chồng rẻ tiền của Lục Mạn Mạn, Chu Nghiêm Phong, với tư cách là ông trùm quân đội trên giấy, đây đúng là một người nghiện công việc nhưng chính vì tận tụy để cống hiến cho công việc nên thăng chức, tăng lương nhanh như tên lửa.

Năm nay mới ba mươi hai tuổi nhưng anh đã ngồi ở vị trí mà người khác không thể với tới được.

Điều kiện sống mà anh dành cho gia đình có thể nói là vô cùng tốt ở thời đại này. Anh sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng ở chiến khu, trong nhà còn có một bảo mẫu trông nom giặt giũ và nấu ăn.

Không, ở thời đại mà hầu hết mọi người sẽ kéo gia đình đi tắm ở các nhà tắm công cộng vào cuối tuần thì trong nhà họ không chỉ có phòng tắm riêng mà còn lắp đặt máy nước nóng và bồn tắm từ rất sớm.

Lục Mạn Mạn nhìn tới nhìn lui giữa bồn tắm trong góc và vòi hoa sen tường.

Để em bé nhỏ như vậy tắm trong bồn tắm trơn trượt, liệu rằng nếu không cẩn thận thì có bị đuối nước không?

Đặt ngay dưới vòi hoa sen, nếu bị nước vào mắt và tai gây cảm giác khó chịu thì phải làm sao?

Lục Mạn Mạn chợt nhớ đến chiếc vòng Elizabeth đã đeo khi tắm cho mèo, đứa trẻ có vẻ như cũng có một chiếc mũ gội đầu giống vậy. Vì thế cô có nên tự tay làm mũ gội đầu cho những đứa con nhỏ trước hay không?

Lúc này, Chu Chi Chi kiễng chân lên và vươn cánh tay nhỏ kéo một chiếc chậu nhựa lớn từ trên nóc tủ ra.

Lục Mạn Mạn: "..."

Cô dường như không có nhận thức như một con người. Tắm cho em bé trong chậu nhựa thật sự không phù hợp lắm.

Bên ngoài phòng tắm, Chu Bỉnh đang vô cùng nôn nóng.

Lục Mạn Mạn không thèm để ý tới cậu nhưng cậu không thể giả vờ như cô không tồn tại.

Tuy chỉ mới mười ba tuổi nhưng cậu biết nhà của chú không chỉ có chú mà còn có thím nữa, chú như cha ruột luôn quan tâm và yêu thương mấy đứa bởi vì đối với chú mà nói, họ là người thân có huyết thống máu mủ nhưng đối với thím, họ chỉ là người ngoài.

Cho nên từ khi đưa em gái đến sống ở đây, cậu cảm thấy luôn ăn nhờ ở đậu nên thường ngày ngoan ngoãn lễ phép, chưa bao giờ gây chuyện phiền toái.

Nhưng cậu đã nhận ra được sự ác ý từ người thím từ trước rồi.

Cô ta cố tình ném cơm xuống đất rồi bảo em gái nhặt lên ăn, mất tiền thì nói trong nhà có trộm... Chuyện vặt vãnh như vậy nhiều vô kể.

Bây giờ có chiếc quạt điện ở trước chân rồi cũng không đủ để cô ta ngủ, bắt đứa em gái bốn tuổi của cậu đứng ở một bên và quạt liên tục để cho cô ta mát, sau đó thái độ của cô ta rất khác thường, lại quan tâm em gái của cậu rồi còn đưa em gái của cậu đi tắm?

Chu Bỉnh không tin rằng cô ta lại có ý tốt như vậy.

Cậu không ngừng tưởng tượng ra những cảnh rất ghê rợn...

Người thím độc ác cố ý vẩy nước xuống nền nhà tắm trơn như đổ mỡ khiến cô em gái "sơ ý" mà té ngã tới mắt mũi bầm tím, vặn nước nóng dội lên đầu "không cẩn thận" làm bỏng cô bé...

Cậu đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước.

Người thím đã dẫn cô em gái vào phòng tắm rồi đóng cửa lại một cái "rầm".

Mặc dù Lục Mạn Mạn không có kinh nghiệm tắm cho trẻ nhỏ nhưng là một người hiện đại trong thời đại thông tin, cô đồng ý với việc nuôi con một cách khoa học thay vì nuôi theo kiểu dễ dãi.

Toàn bộ quá trình đối xử với những đứa con bằng sự kiên nhẫn và tình yêu thương, không những không làm văng một giọt nước vào mắt, vào tai, thậm chí lúc gội đầu còn nhẹ nhàng xoa bóp tóc.

Từ biểu cảm của Chi Chi có thể nhìn ra chắc hẳn con bé đang rất hưởng thụ~

Dù sao thì Lục Mạn Mạn đã không ít lần đến spa chăm sóc da vậy nên kỹ thuật xoa bóp "trông mèo vẽ hổ" cũng không tồi.

Đương nhiên việc này cũng nhờ một phần có sự ngoan ngoãn của Chi Chi.

Nếu Lục Mạn Mạn gặp phải một nhóc con hay quấy khóc thì có lẽ cô sẽ không thể làm việc này trong vài phút được.

Lục Mạn Mạn không tắm cho Chi Chi quá lâu. Để tránh việc cơ thể cô bé sẽ xuất hiện phản ứng xấu nào đó nên cô chỉ căn chỉnh thời gian trong khoảng mười phút. Sau khi tắm xong Chi Chi cũng không cần cô bế mà tự mình nâng chiếc chân ngắn bước ra khỏi bồn tắm.

Lục Mạn Mạn lấy một chiếc khăn sạch lau khô nước trên người cho bé, tiếp theo lau đến tóc, kế đến là sấy...không! Còn thiếu máy sấy!

Cô bí mật ghi chú lại rằng phải mua máy sấy.

Dù lũ trẻ có thể không cần nhưng cô vẫn cần dùng nó. Món thần khí gia dụng này làm sao có thể thiếu được!

Bước tiếp theo là thoa kem dưỡng cho bé... Lục Mạn Mạn tìm trái tìm phải vẫn không tìm được loại chuyên dùng cho trẻ nhỏ nhưng ngược lại cô tìm thấy một đống sản phẩm chăm sóc da của nguyên chủ. Cái gì mà kem dưỡng da, mật làm đẹp cao cấp thần kỳ, kem dưỡng da vạn tử thiên hồng...

Có thể thấy bình thường nguyên chủ không hề thiếu mỹ phẩm chăm sóc da nhưng với đứa trẻ thì chưa hề đụng tới mấy thứ như tinh chất kem dưỡng này, có thể bôi kem dưỡng da là tốt lắm rồi.

Lục Mạn Mạn thử lấy kem bôi lên mu bàn tay, chất kem rất dày và khó tán. Loại đồ này đừng nói tới việc bôi lên làn da mềm mại của trẻ con, có cho cô thì cô cũng không thèm.

Lục Mạn Mạn lại âm thầm thêm ghi chú thay sản phẩm chăm sóc da.

Bỏ qua bước bôi kem dưỡng, tiếp theo là mặc quần áo cho bé con.

Phải nói là Chi Chi rất ngoan, không cần nhờ Lục Mạn Mạn giúp đỡ mà bé đã tự lấy quần áo mặc vào.

Lục Mạn Mạn mở cửa, vỗ vỗ mông nhỏ của cô bé: "Xong rồi đó, ra ngoài tìm anh trai đi cháu."

Ngay khi Lục Mạn Mạn cho rằng buổi tắm rửa cho bé đã thành công mỹ mãn thì Chi Chi chần chừ một chút, sau đó gọi một tiếng "thím ơi" rồi xoay người ôm cổ Lục Mạn Mạn, hôn lên má cô một cái, dùng giọng sữa ngọt ngào nói: "Cảm ơn thím ạ, thím vất vả rồi!" Trái tim của Lục Mạn Mạn như muốn tan chảy.

Đây chính là sự ngọt ngào nhỏ bé đáng yêu của cuộc sống sao?

Chu Bỉnh lo lắng đứng chờ ở bên ngoài như chờ mấy thế kỷ trôi qua vậy. Cậu đã tính sẵn trong đầu chỉ cần có tiếng động lạ phát ra thì ngay lập tức sẽ liều mạng xông vào cứu em gái. Lúc này cửa phòng tắm vang lên một tiếng kẹt, cậu thấy em gái đã tắm rửa sạch sẽ sảng khoái bước ra.

Bé con nhìn thấy anh trai liền hưng phấn khoa tay múa chân: "Anh ơi, thím tắm cho Chi Chi, thím tắm cho em siêu lắm đó ạ. Chi Chi thấy rất thoải mái, rất thích đó!"

Chu Bỉnh chần chừ nói: "Vậy sao? Thế em đã cảm ơn thím chưa?"

Cô bé nói bằng giọng sữa: "Em cảm ơn rồi ạ, Chi Chi còn hôn thím nữa cơ!"

Cảm xúc của một đứa trẻ là thứ trực quan nhất.

Chu Bỉnh đoán em gái không thể nói dối mình lúc này mới như trút được gánh nặng. Lúc nắm tay em gái đi xuống, cậu nhận ra lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.

Cậu có vẻ... đã nghĩ xấu về thím quá rồi?

"Chu Bỉnh, Chi Chi, gọi thím của mấy đứa xuống ăn cơm."

Bảo mẫu từ dưới tầng gọi lên.

Chu Bỉnh chần chừ một lát rồi bước tới trước cửa phòng tắm, nhanh chóng gõ ba cái: "Thím ơi, tới giờ ăn cơm rồi."

Bên trong vọng ra một câu: "Thím biết rồi." Sau đó vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.

Chu Bỉnh: "..."

Lần đầu tiên tắm cho trẻ cho tuy có hơi mệt nhưng lại có cảm giác rất thành tựu.

Lục Mạn Mạn thấy cũng khá tốt ~

Nghe Chu Bỉnh gọi đi ăn cơm cô liền bỏ ý định tắm bồn trong đầu, chuyển sang tắm nhanh trong ba phút thôi.

Lý do chính là vì tắm vào mùa hè là việc rất mệt mỏi hơn nữa điều kiện ở đây dù tốt đến mấy cũng không thể so với phòng tắm trong biệt thự cũ của Lục Mạn Mạn.

Tuy nhiên sau khi tắm xong, cô phải tốn gần nửa tiếng để lau khô tóc và chải đầu.

Khi xuống lầu cô nhận ra trên bàn có hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang ngồi, hình như đang đợi cô thì phải?

Quả nhiên là đang chờ cô.

Lục Mạn Mạn mới vừa đi xuống khỏi cầu thang, Chu Chi Chi lập tức dùng giọng trẻ con nũng nịu, nói: "Thím, mình mau ăn cơm thôi!"

Sau đó cô bé trượt xuống từ trên ghế, chạy đến một bên ân cần thay cô kéo ghế ngồi.

Lục Mạn Mạn lại cảm khái trẻ con loài người quá đáng yêu rồi. Cô xoa đầu cô bé, ôm cô bé đặt lại lên ghế, sau đó mới ngồi xuống.

Nhưng khi ánh mắt cô nhìn đến đồ ăn trên bàn, cả người lập tức dấy lên cảm giác không ổn. Trên bàn đang bày cái gì vậy? Một nồi canh với các loại rau linh tinh, ngay cả một chút váng dầu cũng không có và ba bát mì cao lương thô. Lục Mạn Mạn mới liếc mắt một cái mà đã thấy no luôn rồi.

Vào những năm tám mươi vật tư thiếu thốn, nhưng với địa vị và tiền phụ cấp của Chu Nghiêm Phong, cho dù thức ăn trong nhà không thể liên tục có thịt cá thì cũng phải phong phú và dinh dưỡng hơn nhiều so với thức ăn trong nhà người bình thường. Nhưng nguyên chủ vì muốn ngược đãi hai đứa cháu của mình nên đã dùng danh nghĩa cần cù tiết kiệm để bắt chúng chỉ được ăn canh rau và ngũ cốc thô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #khongtagdau