Chương 19: Ông chú già khôn khéo và tâm cơ tận xương


Chu Bỉnh dịu dàng dỗ dành em gái rửa mặt nhưng Chu Chi Chi chỉ lắc đầu như trống bỏi, nói gì cũng không nghe.

Chu Bỉnh chẳng biết làm thế nào chỉ đành dắt tay em gái đi tìm thím, cậu tin chỉ cần thím nói một câu thôi chắc chắn em gái sẽ ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Không ngờ vừa xuống dưới đã nghe thấy thím đang nói chuyện với chú, thím còn vừa nói vừa nghiêng người dựa vào tay vịn ghế sô pha như người không xương, ngữ khí khác hẳn mọi khi, giọng nói cứ nhỏ nhẹ, ngọt ngào như nước đường. Nói đến âm cuối còn hơi "câu" lên, ánh mắt nhìn chú cũng... cũng không đứng đắn lắm...

Tuy Chu Bỉnh không hiểu những chuyện giữa người lớn với nhau nhưng cậu lập tức đỏ mặt tía tai.

Cậu nắm tay đứa em gái ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì nhanh chóng xoay người lên tầng hai.

Ánh mắt Chu Nghiêm Phong hơi loé lên, anh giơ nắm tay lên che miệng ho một tiếng.

Sau đó hơi nghiêng đầu, người phụ nữ trước mặt nhàm chán khoanh tay, eo và hông dựa vào tay vịn sô pha như không có xương, hai chân bắt chéo.

Anh nói: "Một là ngồi hai là đứng, vừa rồi chưa ăn no à?"

Lục Mạn Mạn nhướng mi, chậc, ông chú già này sao còn giáo huấn cô, là chê cô đứng không đàng hoàng à?

Lẽ nào không thấy cô đang trêu chọc anh sao?

Cái tên thẳng nam sắt đá!

Ngồi thì ngồi!

Tính tình tiểu thư của Lục Mạn Mạn dâng lên, cô lập tức đặt mông ngồi xuống ngay cạnh người đàn ông, thế còn chưa xong, cô còn cúi người thấp xuống nói: "Vừa nãy em nói chuyện với anh, anh có nghe rõ không?"

Cái chỗ mềm mại, cao chót vót của người phụ nữ chỉ cách cánh tay Chu Nghiêm Phong có chút xíu, cô hơi giương cằm lên nói chuyện khiến hơi thở như lan phả ra từ đôi môi đỏ hồng hơi chu lên dừng ngay dưới mí mắt Chu Nghiêm Phong.

Không hề có chút tự giác giữ khoảng cách an toàn chút nào.

Chẳng biết bản tính cô là vậy hay là cố ý nữa.

Chu Nghiêm Phong: "..."

Anh hơi khựng lại, vô thức rút cánh tay đó ra đặt sau thành sô pha rồi chuyển chủ đề: "Chú thím họ của em..."

Lục Mạn Mạn khẽ nhếch mày, không hề nhận ra mình bị dời sự chú ý sang chuyện khác, cô ngồi nghiêm chỉnh lại, dò hỏi: "Sao vậy? Anh tìm hiểu tình hình thế nào rồi?"

Chu Nghiêm Phong: "Đã giải quyết xong rồi."

???

Nhanh vậy!

Lục Mạn Mạn chỉ quan tâm đúng một chuyện, cô bật thốt lên: "Vậy em có trong sạch không?"

Chu Nghiêm Phong gật đầu, tích chữ như vàng: "Ừ."

Giải quyết chuyện này không tốn sức lắm, hôm qua sau khi Chu Nghiêm Phong nhận được điện thoại của Lục Mạn Mạn thì lập tức cho người đi điều tra, nhưng anh không phái người của mình mà là báo công an.

Hai ông bà đó rất dễ bắt, đã quyết tâm phải tử thủ ngoài cổng đại viện quân khu nhưng vừa nhìn thấy đồng chí công an đến đã hoảng sợ chạy trốn như thể sợ hãi cái gì đó.

Đồng chí công an nhận ra chỗ không thích hợp thế là kéo người đến thẳng đồn công an, còn chưa tra hỏi được mấy câu hai người kia đã khai báo hết ra rồi.

Thì ra hai ông bà này tới tìm Lục Mạn Mạn là vì nghe nói cô đã lên chức phu nhân quan quân, còn không phải loại phu nhân quan quân bình thường mà là phu nhân thủ trưởng. Sau đó, họ bị thằng con trai làm công trong xưởng nước tương giật dây đến tìm Lục Mạn Mạn, muốn cô nhờ chồng giúp ah ta lên làm chủ nhiệm phân xưởng.

Lục Mạn Mạn không hề cố kỵ mắng luôn thằng con trai của hai ông bà già đó, không cố gắng học hỏi nâng cao trình độ mà thoát khỏi cái kiếp làm cu li lại vọng tưởng đi cửa sau mà được nâng lên làm chủ nhiệm phân xưởng.

Thị trưởng quyền lực hơn chủ nhiệm phân xưởng nhiều lắm, sao anh ta không đi làm chủ nhiệm đi!

Mơ mộng hão huyền!

Ngược lại, cô cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên ông chú già này có tiềm chất vì đại nghĩa diệt thân đây, ngoài miệng thì nói tìm hiểu tình hình mà vừa quay đầu đã đi báo công an.

Nếu không phải cái vòng tay vàng kia thật sự là di vật của mẹ nguyên chủ, dù có phải dùng thủ đoạn không trong sáng lừa về được thì lúc này đã rơi lệ sau song sắt rồi.

Lục Mạn Mạn ngước lên nhìn ông chú già bên cạnh, vẻ mặt anh vẫn bình thản đến kỳ cục.

Một nỗi sợ hãi không tên từ đáy lòng trồi lên, con ngựa này không phải hoa hồng có gai dễ dàng hái được mà là hoa ăn thịt người mọc trong đầm lầy.

Cô duyên dáng đứng dậy, gượng cười nói: "Ra là thế, xem ra chuyện này còn phải giao cho anh đi làm rồi, nếu không bọn họ thấy em là một cô gái yếu đuối mong manh chẳng biết sẽ còn làm loạn đến mức nào nữa... Chiều nay còn phải đến cơ quan, anh mau đi nghỉ trưa một lát đi."

Nói xong liền nhấc chân rời đi.

Chu Nghiêm Phong còn định nói cho cô nghe một chuyện nữa nhưng đã thấy cô gái bước nhanh rời đi rồi.

Lúc lừa lấy lại vòng tay thì rất thông minh cơ trí nhưng giờ lại có dáng vẻ cô gái yếu đuối mong manh.

Nhìn cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự nóng lòng muốn tránh xa anh, Chu Nghiêm Phong hơi nhếch môi, sau lại lắc lắc đầu.

Lục Mạn Mạn muốn mắng người.

Vừa quay về phòng, cô cầm gối đánh "đùng đùng đùng" một trận xuống đệm mới hạ được phần nào cơn tức.

Quả nhiên ông chú già chính là ông chú già, dịu dàng tỉ mỉ gì đó toàn là giả tạo hết, thật ra lại là người khôn khéo, tâm cơ tận xương.

Cô là vợ anh đấy! Cho dù không đồng cam cộng khổ với nhau nhưng tốt xấu gì cũng là vợ hợp pháp trên giấy kết hôn, tương lai còn sinh con dưỡng cái, nắm tay nhau đi hết nửa cuộc đời còn lại với anh.

Xuất phát từ sự tin tưởng nên cô mới giao việc này cho một người chồng như anh làm, cho dù có vì cẩn thận thì anh cũng không nên lập tức báo công an như vậy chứ! Không phải Lục Mạn Mạn thấy báo công an là không đúng, cô tất nhiên cũng chủ trương có việc gì cứ đi tìm chú công an. Nhưng anh có nghĩ đến chuyện chẳng may cô có làm ra chuyện gì sai thì sao không? Anh làm vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa chính vợ mình vào tròng sao? Chuyện này thì có lợi ích gì với anh chứ?

Lục Mạn Mạn không tin anh không hiểu rõ chuyện này, vậy thì tại sao anh lại làm như vậy?

Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể nói là người này quá máu lạnh.

Lúc này Lục Mạn Mạn mới nghĩ đến chỗ tốt của tiểu thịt tươi, tuy điều kiện kinh tế và địa vị xã hội của tiểu thịt tươi không sánh bằng ông chú già quyền cao chức trọng, cuộc sống lười biếng không có chí tiến thủ, có lúc cảm giác như đang nuôi một cậu con trai nhưng lại không giống ông chú già.. Ông chú già này có thể khiến bạn đến tận lúc chết có khi còn chẳng biết tại sao mình lại chết!

Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm thật nhiều tiền rồi tìm một tiểu thịt tươi ngây thơ đẹp trai, mau chóng tránh xa ông chú già máu lạnh này thôi.

Nói tóm lại thì chỉ có kiếm tiền mới là vua!

Nhưng Lục Mạn Mạn vẫn đợi đến xế chiều lúc ông chú già đi làm mới xuống lầu.

Ở giữa còn xảy ra một tình tiết nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #khongtagdau