[NGOẠI TRUYỆN]. Đào hoa lâm.


" Rừng đào mười dặm năm ấy ngập trong lửa hận.

Trương gia giới năm ấy đại hôn.

Thất hiệp năm ấy tan nát.

Tất thảy đều vì một chữ 'Tình'. "

---------------

Rừng hoa anh đào trải dài mười dặm Đào Hoa Lâm nhuộm hồng khắp một vùng trời. Cánh hoa rụng xuống đưa thân mình theo làn gió cuốn đi, cuốn trở lại cội.
Phong cảnh hữu tình Ngọc thềm cung không thiếu, nhưng tuyệt nhất vẫn là Đào Hoa Lâm. Thập lí đào hoa đẹp là vậy, song không biết vì duyên cớ chi lại bị gán với chữ "phụ".
Phụ tình.

Thân ảnh nam thanh nữ tú trời trồng lẻ loi giữa rừng đào. Cơn gió lạnh buốt mang theo hương hoa cùng những cánh đào rụng tả tơi tạo lên những tiếng xào xạc êm dịu. Chẳng nghe rõ lời nam nhân bạch y, nhưng thiếu nữ hoàng y lắp bắp. Giọng nói trong trẻo ngắt quãng,
"Huynh...huynh nói sao?"
Nam nhân thở dài,
"Huyền nữ, ta biết muội nghe rõ."
Giai nhân tuyệt đẹp lắc đầu liên tục, đôi mắt chau lại,
"Vậy nên huynh hãy nói rằng huynh đang đùa đi! Làm ơn!"
Nam nhân im lặng. Ánh mắt hổ phách rời khỏi thân ảnh quen thuộc, hướng về nơi chân trời xa xăm. Cơn gió mạnh lại quét qua, tiếng hoa đào rơi lả tả một lúc mạnh hơn.
"Ta nhớ, lần đầu tiên ta gặp muội là ở rừng đào mười dặm này."
Tất cả đều im bặt, Đào Hoa Lâm trở nên lặng lẽ lạ thường. Nam nhân bạch y tiếp tục, giọng nói một lúc lạnh lẽo.
"Lần cuối cùng ta gặp muội, cũng sẽ là rừng đào này."
Nữ tử hoàng y ngẩng đầu, cười nhạt,
"Huynh muội thân tình suốt bấy nhiêu năm, cũng không đủ để mời muội đến tham dự hỷ sự của huynh sao?"
Nàng chua chát cười, gương mặt cứng đơ, "Bạch miêu, ta ước ta chưa từng gặp huynh, chưa từng quen huynh, chưa từng ngu ngốc tin vào những lời thề non hẹn biển của huynh!"
"Ta xin lỗi. Là ta phụ muội."
"Không sai, huynh đã phụ ta. Bạch miêu, hỷ sự của huynh kéo dài bảy ngày bảy đêm, ta sẽ bế quan bảy ngày bảy đêm, tuyệt đối không tới làm phiền huynh. Huynh động phòng, ta khai quan. Từ đây, duyên nợ của chúng ta coi như chấm dứt. Sau này có chạm mặt, xin gọi ta một tiếng 'Cung chủ'."
Rừng đào lại vang lên tiếng gào rú. Loáng thoáng tiếng nam nhân cười lạnh lẽo,
"Thế cũng tốt."
Muội sẽ không phải đau khổ vì ta...
Câu cuối cùng Bạch miêu nói với người con gái hắn yêu,
"Thế cũng tốt."

o0o

Mùa xuân năm ấy, toàn Trương gia giới tưng bừng hớn hở đón mừng Tân Lâm chủ Trương gia giới của Miêu tộc, Trường hồng kiếm chủ Bạch miêu. Hỷ sự của hắn kéo dài bảy ngày bảy đêm. Nghe đồn Đại hôn này vô cùng long trọng, những gia tộc danh giá trên khắp tứ hải bát hoang đều nhận được thiệp mời, song riêng lục hiệp thì không thấy tăm hơi. Thiên hạ lắm chuyện thị phi, miệng đời đồn đại lắm chiêu trò cay nghiệt.
Thất hiệp tan vỡ, huynh đệ tương tàn , chia năm xẻ bảy, mỗi người một nơi. Đồ rằng vì Vị Thủ lĩnh Thất hiệp Bạch miêu vốn đã định sẵn ý trung nhân là Băng phách kiếm chủ Huyền nữ, được Ngũ hiệp vô cùng ủng hộ. Song không ngờ cuối cùng Bạch miêu lại thành thân với thiên kim tiểu thư nhà họ Như.
Ngũ hiệp hận thay cho Bạch miêu phụ Huyền nữ, sinh ra cãi vã, rốt cục thì tan vỡ. Ma giáo cũng biến mất hẳn từ đó.
Đêm ngày thứ bảy, Bạch miêu cùng Như các bái thiên địa, kết thành phu thê. Các trưởng lão Miêu tộc vô cùng ưng thuận, vẻ mặt Bạch miêu suốt bảy ngày này ngày một lãnh đạm.
Tân nương họ Như, tên chỉ có một chữ 'Các', dung mạo khuynh thành, yểu điệu thuỳ mị là vậy, song vẫn không thể sánh với Cung chủ Ngọc thềm Huyền nữ.
Chân tình, nhờ duyên mới thành phận, có phận mới động tình.
Duyên còn, phận còn, tình thắm thiết. Duyên dứt, phận hết, tình tan nát. Nhân sinh vô duyên, chỉ còn là người lạ.
Như các mỉm cười nết na, leo lên lưng Tân lang, tiến vào Động phòng.
Sắc mặt Bạch miêu ngày càng khó coi. Hỷ phòng hừng hực lửa tình, khắp nơi nhuộm màu đỏ thắm, chữ Hỷ lấp lánh trên tường son. Tân nương đầu đội khăn phượng, bẽn lẽn liếc nhìn phu quân. Bạch miêu đứng nhìn thiếu nữ như hoa, lòng đầy chua chát.
"Như các cô nương, chắc hẳn cô biết người trong lòng ta không phải cô."
Bàn tay trắng mịn bỗng níu chăn, nhỏ nhẹ đáp,
"Huyền nữ Cung chủ và Bạch miêu thiếu hiệp chân tình cao tận trời xanh, thiên hạ có ai chưa nghe."
"Hôn sự này vốn không thể đem lại hạnh phúc cho cả hai ta, cô nương còn đồng ý?"
Như các ngẩng đầu, vén khăn phượng lộ ra tư dung tuyệt đẹp. Cười nhẹ,
"Bạch miêu thiếu hiệp hẳn không thấu, thiếu nữ khi yêu lòng dạ trở nên nhỏ nhen vô cùng. Dù không có được trái tim của người ấy, nhưng chỉ cần được bên cạnh người, như vậy cũng là một sự an ủi rồi."
Bạch miêu im lặng, ánh mắt chuyển động,
"Ta ra ngoài tiếp khách một chút."
"Nếu không muốn nhìn mặt ta đến vậy, chàng cũng không cần phải viện cớ phí sức, chỉ cần nói thẳng với tiểu nữ là đủ."
Bạch miêu khựng lại, quay đầu nhìn thiếu nữ trên hỷ sàng, lắc đầu. Cửa phòng đóng lại, tân nương một mình cô độc trên giường.
Tự ngắm mình trong gương đồng, hai hàng nước chảy ra từ khoé mắt long lanh, lớp trang điểm nhoè nhoẹt,
"Có lẽ ta là tân nương bất hạnh nhất cõi đời này."

o0o

Màn đêm phủ kín bầu trời không trăng không sao. Tiệc đã tàn, khắp gian phòng đỏ rực chữ hỷ chỉ còn thưa thớt vài trưởng lão Miêu tộc còn uống trà nghị sự. Bạch miêu đờ đẫn trở về hỷ phòng, hơi thở mang men rượu nồng nặc, xem ra hắn thực sự say đến ngất ngưởng, song bước chân vẫn kiên định. Tửu lượng của hắn cũng khá.
Cửa phòng mở ra, đập vào đôi mắt lờ mờ của hắn là thân ảnh mảnh mai ngồi ngay ngắn trên giường. Như các vẫn chờ hắn.
Nụ cười cay đắng bật ra khỏi gương mặt anh tuấn của hắn. Phải rồi, đêm nay là ngày vui của hắn. Nàng ta đang chờ hắn động phòng sao?
Hắn tự nhủ người ngồi trước mặt hắn là Như các, tân phu nhân của hắn. Là Như các, không phải Huyền nữ của hắn. Vậy tại sao bóng hình ấy lại giống Huyền nữ đến vậy? Hắn say thật rồi. Đến Như các cũng bị nhìn nhầm thành Huyền nữ. Không ai có thể trở thành Huyền nữ của hắn được! Tình cảm của hắn dành cho nàng lớn đến mức dù ai giống nàng thế nào nữa hắn cũng sẽ nhận ra đó không phải là nàng. Kể cả trong cơn say.
Từ nụ cười chua chát, hắn cười nhạt. Từng bước chân nặng nề đến bên giường, hắn thở gấp, đột nhiên nhào đến ôm lấy nàng.
"Là nàng, là nàng đúng không, Huyền nữ?"
Thân ảnh trong tay hắn sững lại, nhỏ nhẹ đẩy hắn ra,
"Chàng say rồi."
Vòng tay ôm nàng càng siết chặt. Nàng nghe thấy hơi thở mang men rượu phả vào tai nàng,
"Rõ ràng là nàng. Đừng lừa ta! Ta không thể nhầm được!"
Nói đoạn, hắn ép nàng xuống giường. Ánh mắt mê muội rực lửa. Người lạnh lùng như hắn cũng có khi điên cuồng đến vậy sao?
Bộ dạng này xem ra đã trúng tình dược. Các trưởng lão của Miêu tộc lại có lúc sử dụng hạ sách bỉ ổi như vậy. Thật nhục nhã. Như các một lòng yêu chàng, nhưng thực không muốn mình trở thành vật thế thân. Hắn chịu động phòng với nàng, chẳng qua cũng chỉ là giây phút hắn mê man tình dược.
Nàng đường đường chính chính là thiên kim tiểu thư được giáo dục đàng hoàng, sao có thể tự sỉ nhục thanh danh bản thân và dòng họ chỉ vì một đêm xuân thế này? Tình yêu khiến nhân sinh trở nên ích kỉ và bỉ ổi. Nàng đã luôn tự nhắc bản thân đừng sa vào những suy nghĩ hèn hạ ấy. Nhưng trong thâm tâm, một phần nào đó trong nàng vẫn không chống cự. Bạch miêu, xin hãy để ta cảm nhận được tình cảm của chàng trong một khoảnh khắc. Cả đời này của ta không cầu mong thêm điều gì nữa. Dù trong đáy mắt của chàng, chỉ có Huyền nữ.
Khi tỉnh dậy, những gì đã trải qua đêm kia cũng chỉ là quá khứ ấu trĩ.

Nàng gượng dậy, toàn thân vẫn còn đau nhói. Bạch y thiếu hiệp đã ngồi cạnh giường, ánh mắt thẫn thờ. Hắn cất giọng khàn khàn,
"Đêm qua, ta..."
"Huynh trúng tình dược. Nhận lầm ta là Huyền nữ."
Bạch miêu bật dậy. Điệu bộ không thể tin được. Thầm gào lên,
"Ta đã chịu đủ rồi."
Như các im lặng. Với tính cách của Bạch miêu, chắc chắn sẽ đi tìm Trưởng tộc hỏi rõ, nhất nhất sẽ gây họa cho chính bản thân hắn. Không chừng Trương gia giới cũng sẽ liên lụy. Cái hư danh Lâm chủ cũng không trụ được lâu.
Nàng nghiến răng.
Tất cả vì lợi ích của Bạch miêu, nàng đành phải từ bỏ tự trọng của một nữ nhi, nói dối hắn một phen,
"Chàng đừng đi. Là ta đã cầu xin trưởng bối bỏ tình dược vào chén rượu của chàng. Tất cả là vì ta quá yêu chàng, muốn động phòng cùng chàng."
Bạch miêu quay phắt, ánh mắt đầy căm phẫn chiếu dọc người nàng,
"Ta quá ngu dốt, đã nghĩ cô là tiểu thư Khuê các, không ngờ con người cô thật quá hèn hạ."
Nàng im lặng. Nếu nàng không nói những lời này, có lẽ chàng không coi nàng là phu nhân, thì cũng là một bằng hữu. Nếu nàng không nói những lời này, có lẽ hắn e rằng sẽ khó giữ lấy đại nghiệp. Nàng nghe giọng hắn khản đặc,
"Dù sự cục thực hư ra sao, thì vẫn là ta phải chịu trách nhiệm với cô." Hắn ngảnh đi, "Cô thu dọn đồ đi. Chúng ta sẽ chuyển đến Các lâm của Trương gia giới. Nếu vẫn sống ở Miêu tộc, có ngày không chừng cô sẽ đầu độc ta."

Đó là lần duy nhất hắn ngủ cùng nàng. Nàng phát hiện mình hoài thai.

Trong suốt thời gian đó, hắn cũng hỏi hắn nàng đôi câu. Chăm sóc nàng chu đáo. Dường như hắn cũng không để bụng những lời nàng nói trước đây. Nhưng, nàng không hề cảm thấy chút hơi ấm tình cảm của hắn. Hắn vẫn luôn hận nàng.

Cứ cách một tháng hắn lại vượt ngàn dặm xa xôi tới Đào hoa lâm của Ngọc thềm cung. Đứng đờ ở đó suốt một ngày. Nàng nghe đồn khi xưa Huyền nữ Cung chủ thường tới Đào hoa lâm ngâm thơ gảy đàn.
Lần gặp cuối cùng của Huyền nữ và hắn là ở Đào hoa lâm. Từ đó cũng không bao giờ thấy Giai nhân hoàng y lui tới nơi này lần nào nữa.

Chín tháng mười ngày sau đêm động phòng, Trương gia giới đón thêm sinh mệnh mới, đó là hài tử của Như các và Bạch miêu Lâm chủ. Tên là Hồng miêu. Cũng ngày hôm đó, Như các mất trên giường sinh. Hồng miêu sinh ra không có mẫu thân.
Cũng chín tháng mười ngày sau đêm khai quan, Ngọc thềm cũng chào mừng tân tiểu cung chủ, đồ rằng là con của Huyền nữ Cung chủ, khi sinh ra đã không có phụ thân. Tên là Lam thố.
Bạch miêu Lâm chủ vì không muốn ngày sinh thần con trai lại là ngày giỗ của mẫu thân, đã âm thầm chuyển lại sang ngày khác.
Chuyện Băng phách kiếm chủ và Trường hồng kiếm chủ mang cùng ngày sinh, cùng sinh ra đã không đầy đủ song thân, đều không ai hay biết.
Chuyện Huyền nữ Cung chủ chưa chồng đã có con, thiên hạ đều không biết thực hư.

Thiên hạ anh hùng đều không tránh khỏi chuyện thị phi, miệng đời cay độc.

Mười năm năm sau, hai nhân sinh tay mang Bảo kiếm, xông vào trận mạc.

Thiên hạ một lần nữa lại vang tên bốn biển,

Hồng miêu Lam thố,

Thất kiếm anh hùng.

------------------------------
----

LỜI TÁC GIẢ:
_Chap này xin dành tặng @KimNganHoa4 đã comment đầu tiên.
- Yêu cầu của Chap: Viết về Bạch miêu và Phu nhân.
- Đây là Chap mừng ngày sinh nhật của ta mặc dù đã qua: 25.12 ^^
_Chúc mừng năm mới!! ;)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top