TKAD-han17t
Đã 6h tối rồi, hắn vừa đưa tui về tới nhà tui...Giờ tự nhiên tui thấy...không muốn xa hắn ^^! Hic, nhưng mà không được, hắn phải về nhà lúc này thui, muộn rồi...Vả lại, cả ngày hôm nay hắn dành cho tui rùi còn gì ^^!
_Anh...về nhé! Cám ơn anh vì ngày hôm nay, em vui lắm ^^!
_Hì, "Miu" vui thì anh cũng vui lắm ^^! Cho anh thơm cái nào ^^!
Hì, dường như mỗi lần gặp hắn nè, hay chia tay vào lúc chiều tối nè, thì chúng tui đều thơm tạm biệt nhau... ^^! Mà cũng hay quá cơ, mặc dù là ngày nào cũng vậy, nhưng tui...đều rất là ngượng khi được hắn thơm lên má ^^! Nhưng dù ngượng thì ngượng, một ngày mà không được hắn thơm, là tui...thấy thật trống trải, và nhớ vô cùng luôn! (hhihhi, nói thế thui, chứ có mỗi hôm hắn đi Đà Lạt là tui không được...thơm thui, còn ngày nào thì chẳng được dăm bảy lần ^^!)....
Thế rồi, hắn về rồi...Hic, lại nhớ hắn rùi, tui ước gì tui có thể ở bên hắn 24/24 nhỉ ^^! Chà, hôm nay tui đã học được thật nhiều điều...Đúng là "đi một ngày đàng, học một sàng khôn"...Đâu chỉ kiến thức trong sách vở mới là cần thiết, kiến thức từ thực tế cuộc sống cũng rất quan trọng chứ ^^!
Giờ trời đã về khuya rùi, tui chuẩn bị đi ngủ rùi nè...Chà, ngồi ngắm những bức ảnh hôm nay chụp với hắn ở vườn thú, thích quá, ngắm mãi mà không chán, hắn đẹp trai quá đi thôi, hihi ^^! Chà, hắn nhắn tin cho tui nè:
_ "Miu yêu của anh ngủ chưa vậy? Anh nhớ Miu quá đi thôi ^^!"
_ "Hi, dạ, em chuẩn bị ngủ thôi ạ ^^! Anh ngủ chưa ^^?"
_ "Hì, anh lên giường rồi, nhưng chưa ngủ được vì nhớ Miu quá nè ^^!"
_ "Hihii, em cũng nhớ anh lắm ^^!"
_ "Hi, vậy cho anh thơm cái nào ^^! Chụt chụt....^^!"
_ "Hi, ^^! Vậy nha! Anh ngủ sớm đi, hôm nay chắc anh mệt rồi ^^!"
_ "Uhm, vậy thế anh ngủ nhé Miu ^^, chúc Dzợ iu của anh ngủ ngon ^^!"
_ "Hi, vậy em cũng ngủ đây! Chúc anh ngủ ngon ạ ^^!"
Hihi, tối nào cũng vậy, hắn lúc nào cũng nhắn cho tui trước, rồi có khi còn gọi luôn chứ ^^! Quả thực, không biết đã từ lúc nào, trước khi đi ngủ, tui cũng ...cố đợi tin nhắn chúc ngủ ngon từ hắn yêu của tui, hihi...Hắn hôm nào cũng vậy, chưa hôm nào là không cả...Hihi, đã thơm tui hồi tối rồi, vậy mà giờ còn "chụt chụt" chứ ^^! Mà quả thực, từ đêm Trung Thu đó tới giờ, tui và hắn chưa bao giờ tiến xa hơn (về chuyện...ý), chỉ dừng lại ở nụ hôn sâu lắng thui ^^! Cũng...có khi...tui...muốn lắm (ngượng quá), nhưng...hic...ngại quá nên...hihi ^^! Không biết hắn thì thế nào nhỉ ^^? Hắn bảo khi nào tui...sẵn sàng thì...Nhưng tui ngại quá, chả nhẽ tự dưng bảo... "em sẵn sàng rồi ạ ^^!"...Biết đâu lúc đó hắn ngẩn tò te không hiểu, thì tui...ngượng chui xuống cống thoát nước mất, hihi ^^!
_ "Reeeeeeeeeeeng........reennggggggg"..
Ủa, ai còn gọi tui vào giờ này nhỉ! Chắc chắn không phải hắn rồi, vì tui cài riêng nhạc chuông cho số điện thoại của hắn mà ^^! Hic, thì ra là tên Dũng, không biết giờ này anh ta còn gọi tui có chuyện gì đây nữa? Tui có nên bắt máy không nhỉ, hic...Dạo này anh ta hay nhắn tin cho tui, nhưng tui chẳng mấy khi hồi âm lại, giờ thì lại gọi lúc nửa đêm nửa hôm, không biết có chuyện gì nữa...
_A lô, anh Dũng à! Có chuyện gì không anh?
_Em...Tú...à, anh...anh có chuyện muốn nói...với em...!!!
Hic, hình như tên này say rượu rồi thì phải, tui nghe giọng anh ta lè nhè, khó chịu lắm, rồi lại còn thở hổn hển nữa chứ, đích thị là say rồi...
_Vâng...Có chuyện gì vậy anh!
_Anh...anh...yêu em ...Tú ơi! Anh...anh không ...thể giấu ...nổi tình...cảm của mình...thêm một...phút giây nào nữa...
_Anh say rồi! Anh nói gì thế hả!
Hic, tui nghe mà sởn cả da gà, nghe giọng hắn lúc này thì tui biết hắn say, nhưng sao hắn lại lảm nhảm điều đó...Hic, người ta thường nói, khi say thì con người ta mới nói thật, hic...Tui...tự dưng tui thấy sợ quá, chẳng lẽ anh ta...thích tui thật...
_Không, anh...không say...Anh đã muốn nói điều này...với em..từ...lâu lắm rồi....Nhưng...anh không đủ...tự tin....Anh...yêu ...em Tú à...Hãy chấp nhận anh ....nhé....Anh hứa....anh sẽ...
_Anh thôi đi! Anh đừng nói nữa! Anh say rồi! Giờ em không muốn nghe anh nói gì đâu!
_Không! Em...đừng cúp máy, hôm nay anh...phải nói hết...những gì anh cần nói....Anh...anh yêu...em, em hãy rời xa....thằng đó....và chấp nhận anh đi...
Hic, chẳng lẽ anh ta biết tui và hắn đang...không phải chứ...hic, trời ơi, sao tui ....tui thấy hoang mang quá....
_Có thể giờ ...em ...cho rằng anh đang...say, nhưng.....nhưng hãy tin anh...hãy tin tình yêu...của anh dành cho em....là sự thật....Anh...đã yêu em...từ lần gặp đầu tiên rồi.....
_Thôi đi! Anh đừng nói gì lúc này cả! Em không tin đâu, anh đang say...Anh về nhà đi, đừng ngồi quán bar nữa...
Hic, tui nghe thấy tiếng nhạc đập khá mạnh ở đâu đó, tui dám cá là tên này đang ngồi đâu đó ở bar...Hic, sao tự nhiên lại có chuyện này chứ, mọi hôm anh ta có như thế này đâu...
_Tại sao...tại sao...em lại không tin tình yêu của tôi...tại sao....chẳng lẽ tôi thua gì thằng đó à...Em nói đi...sao em không nói gì...Hả!!!
Hic, giờ anh ta đang say, thì có lẽ đang xúc động mạnh lắm...Tui nên biết lựa lời, vì tui biết, có thể, giờ một lời nói lúc này của tui không đúng đắn, thì có lẽ sẽ làm anh ta nổi điên lên, và rất nguy hiểm, vì anh ta lúc này đang say, nhỡ đâu anh ta làm chuyện gì dại dột thì...
_Em tin, em biết anh...yêu ...em (hic, các bạn đừng trách tui, vì lúc này tui không muốn xảy ra chuyện gì không hay cả), nhưng...nhưng anh biết đó, con tim em đã trao cả cho anh Hùng rồi, giờ em chỉ yêu mình anh Hùng thôi, và em tin là cả đời em sẽ mãi là như vậy, mong anh hiểu cho...
Tui nói những điều này trong cương quyết, và tui tự hào vì điều đó...Mong là anh ta sẽ hiểu...
_Tại sao...tại sao chứ! Tôi có gì thua thằng đó, em nói đi! Em nói đi...Sao em không chịu hiểu tình cảm của tôi hả?
Hic, đúng là kẻ đang say, nói lên như gào vậy! Mà tui có phải bảo là không hiểu tình cảm anh ta đâu, tui chỉ...không chấp nhận thôi (Đúng là người đang say, nói năng lảm nhảm rồi)...
_Không phải em không hiểu, nhưng xin anh hiểu cho...Em đã trao con tim em cho người khác rồi, tình yêu không thể gượng ép được, anh hiểu không! Anh đừng tự so sánh mình với anh Hùng nữa!
_Không, em nói đi, tôi thua gì thằng đó! Hay thằng đó có tiền hả!
_Anh im đi, tôi yêu anh Hùng thật lòng! Không bao giờ tôi yêu ai chỉ vì tiền cả ...!!! Xin anh đừng xúc phạm tôi như thế!
Hình như anh ta vừa nhận ra mình đã lỡ lời, anh ta im lặng một lát, rồi xin lỗi tui, nghe như đang khóc vậy...
_Anh...anh...xin lỗi! Anh ...không có ý xúc phạm em...Chỉ vì anh...yêu em quá mà thôi! Tú ơi...em có hiểu không, anh ...yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời, anh....
_Em...xin lỗi! Và em sẽ nói lại lần cuối cùng! Em không yêu anh...! Mà người em sẽ yêu trọn cuộc đời này là anh Hùng, xin anh hiểu cho...Chúc anh tìm được người xứng đáng hơn...
Nói xong rồi, tui vội vàng cúp máy luôn....Hic, tui như vừa trải qua một cú sốc lớn vậy..Giờ tui vẫn chưa thể tin rằng tự dưng lại có chuyện này...Giờ tui không muốn "đôi co" với anh ta, vì tui biết, có nói gì chăng nữa, thì tui vẫn không bao giờ, mãi mãi không bao giờ yêu anh ta, vì tui đã dành trọn trái tim này cho hắn rồi...Anh ta gọi lại cho tui vài cuộc gọi nữa, nhưng tui không bắt máy, anh ta vẫn không thôi, tui liền tắt máy luôn...Hic, sao anh ta không chịu hiểu chứ! Tình yêu không giống bất cứ thứ gì khác trên đời, nó thật thiêng liêng, cao đẹp, và không bao giờ có thể gượng ép mà có! Tui không yêu anh ta, làm sao vì anh ta mà tui có thể ép lòng mình phải chấp nhận anh ta, cho anh ta không buồn...Hic, tui không bao giờ làm thế, lí trí và cả con tim tui đều không cho phép làm thế! Tui yêu anh Hùng, và mãi mãi sẽ là như vậy...Tui đã hứa sẽ mãi mãi bên hắn, chăm sóc và yêu thương hắn cả cuộc đời này, hắn cũng hứa với tui như vậy...Giờ tui đang sống trong hạnh phúc, anh ta phải hiểu điều đó chứ! Sao anh ta lại so sánh mình với hắn của tui...Quả thực thì từ khi tui vào làm, thì chỉ có mỗi bác Nga và anh ta là tốt với tui thôi...Mà anh ta cũng hay quan tâm, hỏi han tui, hay trêu tui cười, lắm khi tui cũng quý anh ta, nhưng yêu thì không, không bao giờ...Dù hắn có không xuất hiện, thì tui biết con tim mình cũng sẽ không xao động vì anh ta...Hic, thôi, không nghĩ ngợi gì nữa, tui ngủ thôi, mai còn đi làm sớm...Hic, đi làm ư! Vậy là lại gặp anh ta, hic...Tui không biết ngày mai sẽ đối diện với anh ta như thế nào đây! Mong là khi anh ta tỉnh rượu, anh ta sẽ không nhớ gì chuyện vừa rồi cả, mong là như vậy! Dù sao thì tui cũng thấy tội nghiệp cho anh ta, chắc giờ anh ta đang đau khổ lắm...Nhưng biết làm sao được, tình yêu chứ có phải món đồ chơi đâu mà lúc trao cho người này, lúc lại trao cho người khác được....
Tui đang ở đâu, đây là một nơi nào đó, như là tận cùng của thế giới vậy...Thật u ám làm sao, thật ảm đạm làm sao...Tự dưng tui thấy người mình thật nặng nề, tui không thể nào cử động nổi, dù chỉ là một chút...Tui thấy nghẹt thở quá, tui sợ quá, tui cố vùng vẫy kêu lên thật to, nhưng không thể nào cất nổi tiếng...Hic, sợ quá, sao bầu trời u ám như thế này...Sao mây đen phủ kín thế kia....Sao...sao tui lại như thế này...Huhuhu, sợ quá! Rồi hình như, tui thấy đằng xa chân trời kia, có một vầng dương sáng, sáng lắm, sáng chói....Rồi một tia nắng chiếu tới trước tui, và mây đen trên trời bị xua tan dần...Rồi tia nắng nữa, thêm tia nắng nữa, rồi cả một chùm nắng chiếu tới, tui thấy người mình nhẹ dần...Và...và tui chợt nhận ra...một anh chàng bước ra từ những chùm nắng đó...Phải rồi, đó chính là anh yêu của tui, hhuhu! "Anh ơi, anh tới cứu em đúng không, có phải chính anh là người đã mang bao tia nắng này tới để giải thoát cho cuộc đời u ám của em không!" Rồi anh bước tới bên tui, nắm lấy bàn tay tui, anh hôn lên trán tui và bế tui lên...Ôi, đúng rồi, chính là anh yêu của tui...Đôi mắt này, nụ cười này lại tỏa ra muôn vàn tia nắng rực rỡ...Bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu buồn đau, bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu cô đơn, lạnh giá xung quanh đây dường như tan biến hết, giờ chỉ còn lại những tia nắng ấm áp, giờ chỉ còn lại hương hoa sữa, giờ chỉ còn lại những cơn gió vuốt qua tóc anh... "Huhuhuhu, anh đã đến trong cuộc đời em, anh đã làm thay đổi cuộc đời em, em yêu anh, hoàng tử của cuộc đời em! Em yêu anh, mãi mãi là vậy, đừng rời xa em anh nhé!...Ơ kìa, anh đi đâu thế, sao anh bỏ đi đâu thế! Anh đừng đi anh ơi, anh đừng để em lại một mình nơi đây, em sợ lắm, em sợ băng giá và bóng tối lắm, anh đừng đi, hãy quay lại đi anh ơi, huhu!" ...Hình bóng hắn mờ nhạt dần, xa dần khỏi tầm tay tui... Rồi tui thấy mình bước hụt chân xuống một hẻm núi, và rồi.........
_ A.......a.aaaaaaaa!
Hic, thì ra đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, huhuhu! Sao giờ tui thấy người tui lạnh thế này, trán tui đẫm mồ hôi và nước mắt tui nhạt nhòa...Tui đã khóc cả trong mơ, tui khóc ướt cả vạt áo, cả gối...Hhuuhu, sao dường như tui vẫn thấy sợ thế này, sao dường như tui vẫn thấy sợ hãi thế! Tui đã tỉnh rồi mà, huhu! "Anh ơi, anh đừng đi nhé! Đừng rời xa em nhé! Em sợ lắm!"...Hic, tui trấn tĩnh hơn rồi, bình tĩnh nào Tú ơi, đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thôi! Nhưng sao tui thấy nó thực biết bao, cảm tưởng như nó vừa mới xảy ra thật vậy! Huhu, sợ quá! Mong là tui sẽ không bao giờ gặp lại cơn mơ này nữa...Hic, bình tĩnh nào! Giờ tui đang sống trong hạnh phúc mà, sao tui lại khóc chứ! Hắn vẫn bên tui, hắn có đi đâu mà tui phải sợ, phải khóc...Đúng rồi, người ta thường nói "giấc mơ trái với sự thật" mà! Thôi, bình tĩnh nào Tú ơi!
Và rồi, tui cũng chẳng thể ngủ nổi nữa...Giờ đã là hơn 5h sáng, nỗi khiếp sợ về giấc mơ đó vẫn ngự trị trong tui, giờ tui vẫn thấy chân mình run lẩy bẩy...Sợ quá! Mong cho tới lúc hắn gọi tui dậy quá! Giờ tui muốn gọi cho hắn lắm, nhưng tui không muốn đánh thức giấc mơ của hắn lúc này, hic, không biết hắn có gặp ác mộng như tui không nhỉ!? Thôi, có lẽ giờ tui nên dậy thui, tuy là trời chưa sáng, dậy thì biết làm gì, hic! Vả lại giờ lạnh quá, ngoài kia nghe tiếng gió rít lên khe khẽ, chắc lạnh thấu xương mất...Vậy là tui lấy tấm ảnh tui và hắn chụp chung trên hồ, nhìn thấy hắn trong ảnh, tự dưng tui thấy yên tâm luôn ^^! Hihihi, đúng rồi, anh yêu của tui vẫn ở đây mà, có đi đâu đâu mà tui phải lo chứ ^^! Nhìn vào đôi mắt và nụ cười của hắn kìa, thật hạnh phúc làm sao !!! Hic, mà giấc mơ hồi nãy, không biết cái gì đã mang hắn của tui đi nhỉ, hic! Tui chỉ nhớ là thấy hắn cứ xa tui dần dần, dần dần xa thôi, hic, liệu giấc mơ này có bao giờ là sự thật không >.<! Thui, tui không muốn nghĩ tới nó nữa, giờ tui chỉ mong trời sáng nhanh thui, mà giờ hình như trời sáng dần rồi, tui thấy ngoài cửa sổ đã có ánh sáng mờ nhạt...Hic, mới có gần 5h rưỡi! Cố lên Tú ơi, chỉ lát nữa thui, hắn yêu của mày sẽ gọi đánh thức mày đó ^^! Hic, giờ tui nhớ lại chuyện tối qua, không biết tên Dũng kia sáng nay sẽ cư xử với tui như thế nào nhỉ? Hic, mong là anh ta sẽ không nói gì đến chuyện đó nữa, mong là anh ta sẽ quên đi, mà nhớ làm gì, có nhớ thì anh ta cũng có sung sướng gì đâu...Tui cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, giờ thì tui không biết mình nên nghĩ gì lúc này nữa...Mong tới lúc hắn đánh thức tui dậy thì còn lát nữa, mà cứ nằm không như thế này thì tui thể nào cũng nghĩ vẩn vơ...À đúng rồi, chuyện hồi tối qua của tên Dũng, tui có nên nói cho hắn biết không nhỉ, cả chuyện giấc mơ vừa rồi nữa...Hic, nhưng có lẽ là tui không nên nói, đằng nào thì tui cũng đã nói rõ quan điểm của mình rồi, giờ nói với hắn thì cũng chẳng giải quyết được gì, chuyện đó giờ đi đến đâu, đều là do cách nghĩ và suy xét của anh ta thôi...Còn chuyện giấc mơ thì sao nhỉ? Hic, tui giờ vẫn còn thấy hoang mang sao ý, bất an nữa, không hiểu sao nữa! Thôi, có lẽ tui cũng không nên kể cho hắn biết, vì dù sao, mơ cũng chỉ là do tui mơ, tui không nên làm hắn suy nghĩ thêm làm gì...Vả lại, tui có nói ra thì hắn cũng sẽ nói là "Anh sẽ bên em mà, em đừng lo"...Hì, dù sao thì hắn cũng bận tâm đủ thứ rồi, có thêm chuyện giấc mơ vừa rồi nữa, không khéo hắn lại bảo tui hay lo lắng những chuyện không đâu vào đâu ^^! Hic, nhưng sao tui vẫn cảm thấy bất an lắm...Mọi lần gặp ác mộng, tui thức rồi, chỉ sợ khoảng mươi phút nữa thôi, giờ đã gần tiếng đồng hồ rồi, tui vẫn thấy lo lắm, không hiểu sao nữa...Hic, chắc tại tui nhát gan, chắc tại tui sợ bóng tối nên giờ mới thế, mong trời sáng nhanh mau mau chút, cho hắn lại đến bên tui, mang nụ cười nắng mai ấm áp tới ^^!
_ "Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối, dù cho những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng...!"
Hihi, nhạc chuông riêng dành cho hắn yêu của tui đó ^^! Đúng giờ quá, tui vội vàng bắt máy luôn ^^!
_A lô, anh à ^^!
_Hì, anh đây chứ ai ^^! "Miu yêu của anh" ngủ ngon chứ ^^!
_Dạ, ....ngon ạ ^^! Anh thì sao ạ ^^?
_Hì, anh thì cũng...ngủ ngon luôn ^^! Giờ anh đang chuẩn bị tới nè, hihi! "Miu" cũng chuẩn bị đánh răng, rửa mặt luôn đi, hihi ^^!
_Hì, dạ vâng ^^! Vậy nha! Hì, bye anh nhé ^^!
_Hì, cho anh thơm cái nào ^^! Chụt ^^!
Hì, vui quá đi thui ^^! Được nghe giọng hắn một cái là tui thấy yêu đời hẳn luôn (sức mạnh của tình yêu có khác ^^!)...Lúc nãy hắn hỏi tui có ngủ ngon không, tui định kể giấc mơ vừa rồi cho hắn, nhưng lúc đó, vì vui quá, nên...thôi ^^! Vả lại nói qua điện thoại, tui thấy không tiện....Hic, không hiểu sao tới giờ, tui tự dưng vẫn thấy trong lòng không yên, không hiểu sao nữa >.<! Thôi, không lo nghĩ gì nhiều, đánh răng, rửa mặt và đợi hắn yêu của tui thôi ^^!
_ "Dzợ iu" của anh ơi! I'm here with you ^^!
Hihi, hắn tới rồi, vui quá ^^!
_Good morning, my honey ^^!
_Hihihi, "Dzợ iu" của anh giờ giỏi quá ^^! Cho anh thơm một cái nào ^^!
Rồi hắn đặt lên má tui một nụ hôn như thường lệ...Hic, nhưng không hiểu sao, giờ gặp hắn rồi, tui tự dưng thấy hình ảnh của giấc mơ hồi nãy hiện về, tự nhiên tui thấy tim mình đau thắt khi nhớ lại hình ảnh hắn nhạt nhòa, xa dần tui ...
_Em sao thế, em không được khỏe à?
_Dạ, không ạ! Tự dưng em thấy ...hơi lạnh thôi ạ ^^!
Hic, tui không hiểu sao nữa...tự dưng giờ tui thấy lạ lắm, một cảm giác gì đó không yên, cứ lảng vảng trong tâm trí tui...Sao tự dưng tui bỗng sợ mất hắn quá, tự dưng tui thấy mình cần hắn quá, tự dưng tui muốn ôm hắn vào lòng quá...Và ...tự dưng, tui đã làm một điều mà ngay cả tui cũng không ngờ tới, đó là...đặt lên môi hắn một nụ hôn...một nụ hôn dài...Tự dưng tui lại làm thế, tui không hiểu nổi mình nữa, mọi lần, hắn thơm lên má tui, tui còn ngượng chín cả mặt, vậy mà giờ....Tui hôn hắn đắm đuối, như thể chúng tui sắp phải xa nhau một thời gian dài vậy..Tui như cố gắng tận hưởng trọn vẹn nó, tận hưởng nó một cách trọn vẹn...
_Hihihi, "Dzợ iu" của anh hôm nay làm anh ngạc nhiên quá ^^!
_Hì, thì em... ^^!
_Hì, nãy em hôn anh như thế rồi nha...Giờ tới anh hôn em lại nè ^^!
_ "Chụt"!
Ôi, hạnh phúc quá! Tui đang đắm chìm trong một nụ hôn nồng nàn, trong hơi thở quyến rũ của hắn, trong mùi hương từ mái tóc hắn, và trong tình yêu cháy bỏng của đôi tim này...Giờ tui cũng không biết tại sao mình lại cư xử "lạ lùng" như vậy, mà sao tự dưng tui thấy bất an sao ý...
Và các bạn biết không, việc tui không nói với hắn chuyện tối qua của tên Dũng, thì đúng là một sai lầm, một sai lầm to lớn của cuộc đời tui...Tuy nó không phải là nguyên nhân chính dẫn đến ngày định mệnh hôm nay, nhưng nó góp phần vào ngày tồi tệ nhất này...Và chuyện là...
************************************************** *
Hắn lên lớp rồi...Vẫn như thường ngày thôi, tui lại bắt đầu công việc của mình...Hic, nhớ hắn quá, hắn mới đi được có một lát...Nhưng không hiểu sao hôm nay tui thấy bất an trong lòng, không biết sao nữa, có lẽ là tui đang lo không biết mình sẽ đối diện như thế nào với anh ta chăng? Hic, nhưng việc gì tui phải lo nhỉ, tui đã nói ra rõ ràng quan điểm của mình rồi, người đáng lo là anh ta mới đúng chứ..Hic, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa...Và sáng nay, khi anh ta gặp tui, anh ta không chào hỏi tui như thường lệ, không nhìn vào mắt tui, mà lẩn đi đâu đó, chắc anh ta đang tránh mặt tui đây mà...Hic, tui cũng hơi ngại khi gặp anh ta lúc này, thực lòng là như thế...Hắn thì vẫn nhắn tin cho tui, hii, vui quá! Thật lòng thì giờ tui vẫn không lí giải nổi rằng tại sao sáng sớm nay tui lại ...chủ động hôn hắn, hihi! Hắn có hỏi tui, tui chỉ ậm ừ là...vì nhớ hắn thui, hắn lại còn...khuyến khích tui "nhớ" hắn chứ ^^! Đã có mấy lần tui định nhắn tin kể cho hắn nghe về chuyện tối qua, nhưng nghĩ thế nào lại thôi...Thế rồi, cả sáng nay, anh ta tránh mặt tui, không cho tui một lời xin lỗi hay giải thích gì về chuyện tối qua, rằng anh ta say rượu, nên nói năng lung tung...Chỉ khi đến trưa, lúc mà tui đang thay đồ, thì anh ta mới gặp tui, và cũng từ đó, giây phút định mệnh nghiệt ngã ập tới...
_Tú nè! Em ....đang tránh mặt anh à?
Đáng lẽ câu hỏi đó phải là tui hỏi anh ta mới đúng chứ!
_Không! Em...đang đợi anh một lời giải thích!
_Anh không phải giải thích gì cả! Hôm qua anh đã nói tất cả nỗi lòng của mình rồi...Em...em ...đã suy nghĩ lời đề nghị của anh chưa?
Hic, trời ạ! Tên này đúng là khùng thật rồi, tui đã nói rõ ràng hồi tối qua còn gì, chẳng lẽ giờ anh ta vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đó à!
_Em đã nói với anh hết tối qua rồi! Em không yêu anh, và người em yêu là anh Hùng!
_Em ...em đang đùa tôi đúng không! Tôi có điểm gì thua thằng đó nào, em nói đi!! Nói đi!
Hic, hắn nói như gào lên làm tui thấy hơi sợ...May mà mấy bà chị kia đã về cả rồi...Hic...
_Anh bình tĩnh nào! Anh đừng tự so sánh như thế! Em không yêu anh, chỉ thế thôi! Tình yêu không thể gượng ép, anh có hiểu không!
_Em nói dối! Em cũng thích tôi!
_Sao, anh vừa nói gì! Tại sao anh lại nghĩ như thế?
_Tại sao ư! Tại vì tôi thấy như thế!
Hic, anh ta điên thật rồi! Tui bắt đầu cảm thấy sợ thật sự rồi...Hic, lắm khi con người ta bị kích động, họ có thể hóa thành quỷ dữ cũng nên...
_Thôi đi! Em không muốn nói gì với anh nữa! Em đã nói hết những gì cần nói rồi! Mong anh hiểu cho em!
_Không! Hôm nay em phải nói, em phải nói đi! Tôi thua gì thằng đó, hả ???
Hic, anh ta làm tui sợ quá! Giờ trông anh ta như một con thú dữ, như chuẩn bị nhảy vồ vào tui...hai tay anh ta siết chặt vai tui, đau quá, tui cố gỡ nó ra, nhưng anh ta càng siết chặt vai tui hơn...
_Được rồi, anh muốn biết hả! Anh Hùng là người đàn ông tốt nhất trên đời, anh ấy không như anh, anh ấy biết cách làm tôi vui chứ không phải khiến tôi lo sợ như anh! Bỏ tôi ra đi!
_Sao??? Vậy nó làm em vui vẻ lắm à! Em có muốn tôi làm em vui không!!!
_Anh điên rồi! Bỏ tôi ra!
_Không, em không được đi! Phải rồi, tôi đang điên lên vì em đây! Em muốn vui vẻ phải không, được rồi!!! Hôm nay em phải là của tôi!
_Anh...anh làm gì vậy....bỏ....Tôi ...ra!!!
Hhuhu, anh ta đang dùng tay bịt miệng tui, tui đau quá, muốn kêu lên thật to nhưng chẳng thể kêu được...Rồi anh ta đè tui ra sàn, rồi hôn hít khắp cổ tui... "Huhuhu, em sợ quá anh Hùng ơi, anh cứu em với, huhuhu!"...
_ "Bốp!!!"
Tui vùng thoát được, cho anh ta một cái tát giáng trời...Rồi anh ta ngừng cái hành vi bẩn thỉu đó lại, rồi anh ta nhìn tui, đôi mắt có gì đó long lanh, tay trái thì che má lại, tay phải thì chống xuống nền nhà...Hic, tui...tui muốn vùng chạy quá...Nhưng..nhưng lúc đó anh ta liền quỳ gối, ôm chân tui rồi kêu lên trong nước mắt:
_Anh xin lỗi, hhuh! Anh...xin lỗi em! Anh...anh là thằng đáng chết...
Rồi anh ta tự đập đầu mình xuống nền nhà! Hic, anh ta đang làm gì vậy! Oái, máu ra rồi! Ôi, không được!
_Dừng lại! Anh không được làm thế!
_Không! Anh là thằng đáng chết! Hãy để anh chết đi!
_Không! Anh nghe em nói! Anh...đứng lên đi, đừng làm như thế nữa, huhu!
Tui khóc rồi! Hhuhu, tui không muốn chuyện này xảy ra, tui không muốn ai vì tui mà phải chịu bất kì tổn thương nào cả, huhu! Tự dưng tui thấy thương anh ta quá, máu me chảy cả rồi...
_Không! Em không tha thứ cho anh! Thì anh sẽ không đứng lên! Hãy tha thứ cho hành động ngu xuẩn của anh vừa rồi, huhu !
Anh ta nói trong nước mắt, và giọng nói thì run rẩy vô cùng...Huhuhu, tui...tui thật sự không muốn nhìn thấy anh ta lúc này, nhưng tui cũng không thể để anh ta như thế này...Thôi, tui sẽ tha thứ, nhưng tui sẽ không bao giờ để anh ta lại gần tui lần nào nữa, không bao giờ...
_Được rồi! Em không trách anh! Anh...đứng lên đi!
Rồi anh ta đứng lên, mặt úp vào tường khóc hu hu! Đáng lẽ ra tui nên rời đi lúc ấy, nhưng không hiểu sao tự dưng tui động lòng thương anh ta...Và chính hành động này của tui, đã khiến tui phải hối hận vô cùng...
_Thôi, anh đừng như thế nữa! Em không trách anh nữa đâu!
_Hhu, em biết không! Ba anh mất sớm, mẹ anh chỉ vì tần tảo nuôi anh em anh ăn học, mà đã lâm bệnh, rồi mất luôn...Từ đó anh lang thang, rồi một ngày, cô Nga nhận anh vào đây! Huhu, anh khao khát được yêu thương lắm, nhưng chẳng ai yêu thương anh cả...
Tui thấy thương anh ta quá! Tui hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương, tình cảm là như thế nào mà! Tự dưng tui thấy anh ta mới đáng thương làm sao! Và trong một khoảnh khắc, tui như thấy hình ảnh của tui xưa kia, rất đáng thương và tội nghiệp, rất cần che chở, chăm sóc, nhưng chẳng ai bên tui cả...Và...Tui...tui đã ôm anh ta....
_Thôi, anh đừng buồn nữa! Hãy vững tin lên! Cuộc đời không quá bất công với ai mãi đâu anh à!
_ "Cạch!"
Một tiếng động đằng sau! Và tui..tui vội vàng quay lại, tui vội vàng buông anh ta ra, và tui...tui...tui thấy hắn của tui đang đứng đó...Mặt hắn trông như cắt không còn giọt máu, hắn nhìn tui như chết trân tại chỗ, tui cũng như chết trân tại chỗ...Đôi mắt hắn long lanh nước, và trong một thoáng chốc, tui thấy trong đó là sự tức giận vô cùng, lòng căm thù và sự ghen tuông... "Ôi không, anh Hùng! Anh đừng hiểu nhầm em, chỉ là..."...
Rồi hắn bỏ chạy...Tui chạy theo hắn liền...
_Anh Hùng, dừng lại đã! Em...em muốn giải thích...Hhuhu!
Hắn dường như không nghe thấy, lên thẳng xe rồi phóng đi luôn...Mặc cho tui đang gào tên hắn thảm thiết ở phía sau...
_Anh Hùng, dừng lại đi anh, huhu! Không phải thế! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, hhuhu!!!
Hắn vẫn phóng đi thật nhanh, nhanh lắm, không hề ngoái đầu lại nghe tui nói! Hhuhuhu, tui vẫn gào tên hắn trong vô vọng, tui cố hết sức chạy theo xe hắn, nhưng càng chạy, thì càng xa xôi dần...Giờ hắn đã khuất bóng, tui vẫn lao như điên trên đường phố, mặc cho bao người nhìn tui kì lạ...Kệ họ, tui không quan tâm, giờ tui chỉ biết mình cần phải tìm hắn, phải cho hắn một lời giải thích về tất cả những gì, rằng chuyện vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, huhu! "Anh Hùng ơi, sao anh không chịu dừng lại nghe em giải thích, huhu! Anh đừng chạy nữa có được không, em sắp kiệt sức rồi, em sắp không chịu nổi nữa rồi, huhu! Hhuhuh, anh ơi, anh đừng như thế, con tim em sắp tan ra rồi, huhu! Hãy trở lại đi anh, huhu! Đừng rời bỏ em, huhu!"...Tôi gục, gục ngã thật rồi, huhuu! Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, quá nhanh khiến tui thấy choáng váng, chao đảo...Tui đang gục ngã trên phố, tui đang quỳ gối, khóc nấc lên liên hồi, huhu! Tại sao chứ, tại sao lại như thế! Tại sao hắn lại không chịu nghe tui giải thích, dù chỉ là một lời chứ, huhu! Hhuhuhu, nhưng có lẽ người đáng trách mới chính là tui, tui không nên mềm lòng như vậy, tui không nên làm hắn buồn, huhu! Nếu là hắn, chắc tui cũng không thể chịu đựng nổi những gì mình nhìn thấy...Còn gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu, đã thề thốt chung thủy với mình, đi ôm một người khác, huhu! Nhưng mọi chuyện không phải như thế, huhu! "Anh ơi, sao anh chưa quay lại? Sao anh không về đây, em nợ anh một lời giải thích, huhu!". Không được, tui phải chạy, tui phải chạy theo hắn, tui phải cho anh yêu của tui một lời giải thích, huuhu! "Anh ơi, em thật sai lầm khi không nói chuyện này cho anh trước, nếu không, giờ chắc anh sẽ không nghĩ em vừa phản bội anh rồi, hhuhu!"... Tui...tui..mệt quá, tui đã chạy bao lâu rồi, sao tui vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu, sao tui vẫn chưa thấy hắn quay lại... "Hhuhu, anh ơi, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng em thật sự chỉ yêu mình anh thôi ư! Sao anh lại không tin em, sao anh chưa quay lại? Đáng lẽ ra anh phải quay lại tìm em rồi chứ, huhu!"...Huuhu, rõ ràng với suy nghĩ chín chắn hằng ngày của hắn, thì giờ có lẽ hắn đã quay lại tìm tui mới đúng chứ, sao hắn không quay lại, sao hắn không tin tui, huhu! Hhuhu, đám đông kia là gì vậy, sao họ vây quanh như thế, sao họ túm tụm dừng lại như thế, huhu! Sao...có tiếng còi xe cấp cứu như thế? Sao...sao tự dưng tim tui lại nhói đau dữ dội như thế này! Sao tự dưng mọi nỗi sợ hãi về giấc mơ sáng nay lại hiện ra rõ nét như thế này, huhu! Tui....tui chạy như điên về phía đám đông....Trời ơi, một vụ tai nạn, huhuhhu! Hhuhu, tui như không tin vào mắt mình, tui như đứng không vững nữa, trời đất xung quanh tui quay cuồng hết cả, người bị tai nạn đang nằm sõng soài kia chính là....anh yêu của tui, huhuhu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top