one



làn gió hiu hắt cuốn quanh đôi chân thon dài khiến cơ thể tôi không thể đứng vững, gần như muốn ngã khuỵ xuống đất. thêm cả chiếc vali cũ làm đôi vai tôi nặng trĩu thêm.

tôi đã biến thành kẻ khốn đốn không nơi nương tựa thật rồi. mụ dì khốn khiếp! dám ở sau lưng vụng trộm với bạn gái tôi. mụ ta đã cuỗm mất mọi thứ, alice, mái ấm của tôi và alice, tương lai xán lạn của chúng tôi, và cả chút lòng tin ít ỏi tôi đặt nơi mụ.

giờ thì tôi bị alice đuổi khỏi mái nhà mới của cô ta và mụ anna mà không màng đến chút tình nghĩa rẻ rách từ mối quan hệ hai năm của chúng tôi.

ôi đống tài sản kếch xù mà tôi sắp được hưởng. chán thật. đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên thương hại mà đem mụ anna về biệt thự. giờ thì tai hại rồi.

tôi ngậm điếu thuốc ở miệng, trong lòng thì tiếc rẻ. thuốc ngoại alice mua cho, giờ là điếu cuối rồi. những hình ảnh dơ dục của hai người đàn bà nọ theo làn khói đặc quánh quyện vào không khí.

mẹ nó, vẫn không hết được. tôi phải đi tẩy não mất.

lúc lâu sau, tôi mang lòng nặng trĩu đi quanh khu phố nhỏ. kiếm chỗ ở cái đã. mà đi đến đâu tôi cũng bắt gặp toàn những toà khách sạn năm bảy sao, chỗ tiền lẻ này chắc không thuê nổi một đêm.

chắc đêm nay phải ngủ ngoài đường mất.

đi quanh một con đường đến khi hai chân đã mỏi nhừ, không thể nhấc lên nổi, tôi ngồi bệt xuống vỉa hè như một thằng ăn mày. tôi cau có vò đầu bứt tai.

- cậu tìm chỗ nghỉ chân à?

tôi giật nảy mình bởi giọng nói trầm ồm phát ra từ sau lưng.

- dạ phải. mà ở đây toàn chỗ đắt chú ạ.

- gần đây có chỗ trọ rẻ lắm. tôi dẫn cậu đến coi thử nhé?

- thật hả chú? sao tôi loanh quanh nãy giờ mà không thấy có cái nhà trọ nào nhỉ?

tôi ngó nghiêng chung quanh, đâu đâu cũng toàn là những mái nhà đắt tiền mọc lên xan xát nhau. nếu thực sự là nhà trọ giá rẻ thì tôi đã tìm thấy rồi.

- đi bộ một chút là tới, cách con đường này vài ngã rẽ thôi.

ông lão già lọm khọm lết đôi chân nặng nề đi trước, bỏ lại tôi lớ ngớ đứng dậy gọi với theo sau. tốt rồi. mong là số tiền trong người đủ để tôi ngủ vài đêm ở căn trọ đó.

tôi cùng ông lão mặc kimono xanh lam băng qua tận mấy con đường dài đẵng. trời sáng rần cũng thành tối om vì không biết chúng tôi đã đi được mấy tiếng đồng hồ.

cho đến khi ý thức của tôi dần trở nên rỗng tuếch như cái bụng vì đã quá mệt, thì đột nhiên ông lão dừng lại khiến đầu tôi va cái bịch vào lưng lão. lão mỉm cười đưa tay run run chỉ lên căn nhà trước mặt.

- xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt nên mới đi lòng vòng mãi.

nhà trọ le deuil?

đây là một đống đổ nát à? quá xập xệ và bẩn thỉu, hoặc có lẽ là do con mắt tôi đã nhìn quen căn biệt thự mình ở suốt hai năm rồi.

tôi đưa mắt, cố ngắm nghía một lần nữa. lớp sơn đen sờn màu khiến căn nhà năm tầng trước mắt u ám hẳn. chiếc biển gỗ đề bốn chữ 'nhà trọ le deuil' nằm ngả ngớn trên cửa vào mà không được ai treo lại cho nghiêm chỉnh. bao quanh nhà trọ là con đường si măng u tối không một đốm sáng như nối dài vô tận. dường như con đường này không có sự sống, ngoại trừ căn trọ tàn trước mặt tôi.

tôi rùng mình bởi làn khí lạnh vừa tràn vào lớp quần áo mỏng tanh.

chỗ này bị gì vậy chứ? ám khí nặng quá.

nhưng rồi cái buốt da buốt thịt đã không cho phép tôi tiếp tục lưỡng lự. dù với tôi thiện cảm với căn trọ này bằng 0 nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng mà ăn ngủ ở đây vài hôm thôi.

- từng này có đủ để thuê một phòng cho tôi ở tạm vài hôm không ạ?

tôi được ông lão dẫn đến chiếc quầy gỗ xập xệ, nơi có một bà già khọm đang vừa đếm vừa liếm từng tờ tiền.

-tiền của cậu đủ mà, đủ. cứ ở đây đến khi nào muốn rời đi nhé.

bà lão sáng rực hai mắt, giật lấy đống tiền lẻ trên tay tôi rồi cười phớ lớ. điệu cười của bà ta man rợ lắm. những sợi chỉ xuất hiện chằng chịt khi môi và mắt bà ta nhếch lên khiến khuôn mặt ấy nhăn nheo đi nhiều.

tốt rồi. ít nhất là tôi sẽ ở đây cho đến khi kiếm được một công việc ra tiền. sống trong đống tiền bẩn của alice đã lâu khiến tôi nhụt chí, không còn muốn đi tìm việc làm nữa.

tôi nhận lấy chìa khoá rồi cùng bà lão lên lầu sáu.

- phòng của cậu! cần gì thì xuống lầu gọi chúng tôi nhé. ngủ ngon.

- dạ, cảm ơn bà.

bà lão đi chậm rì, dần mất hút sau những bậc cầu thang cao thấp. tôi ngó tới tấm bảng dính bụi in số 666 gắn trên cánh cửa gỗ lỏng lẻo và nát tươm.

tôi vặn tay nắm cửa, đống gỗ dởm kêu cọt kẹt vài tiếng khiến lông tơ của tôi dựng hết lên.

màn đêm tối tăm phủ lên căn phòng. tôi với tay bật đèn, chiếc bóng vàng như muốn trêu chọc tôi còn chớp lấy mấy cái mới chịu sáng.

ngổn ngang.

đống nội thất mục nát nằm ở mọi lối. tôi cố gắng di dời vài thứ để len được vào phòng.

mùi ẩm mốc nhiễm hết vào quần áo của tôi. bức tường nát bét cùng vô số vết rỉ sét khiến tầm mắt của tôi khó chịu. căn phòng vỏn vẹn mười mét vuông khiến tôi không thở nổi. tôi chạy vội đến mở hai cánh cửa sổ bám đầy mạng nhện.

không khí cùng mùi cỏ lau dễ chịu ùa vào buồng phổi. trước mắt tôi là bãi cỏ lau úa màu và bóng một cây cổ thụ kì lạ mọc ngay giữa đám cỏ xiên vẹo. xem ra khung cảnh không có gì đặc biệt.

tôi nuốt những lời chê bai và chửi bới vào cổ họng.

sau hơn một tiếng đồng hồ dọn dẹp cũng như xếp gọn đống đồ đạc của mình, tôi thở dốc ngồi bệt xuống sàn gạch.

dù căn phòng đã gọn gàng, nhưng nó vẫn không thể làm vừa mắt tôi. mọi thứ ở đây đều thật xấu xí và cũ kĩ. khác xa với căn biệt thự hai năm trước tôi từng chê lên chê xuống.

tôi nằm ườn xuống chiếu, nhắm mắt lại, lười nhác đến mức vẫn còn chưa lấy chăn gối từ trong xó tủ ra.

khi những cơn mơ chuẩn bị tìm đến thì đột nhiên tôi mở oà hai mắt. tiếng quạ đen rít gào rồi đập cánh ồ ạt khiến tai tôi ù đi. trăng gọn ghẽ chiếu sáng bãi cỏ lau nơi có một đàn quạ đang đậu lên.

tôi nhăn mặt, không tin được giấc ngủ ngon của mình vừa bị phá hỏng chỉ bởi mấy con quạ.

tôi không còn ngủ tiếp được nữa. đôi mắt thao láo mở lớn ngắm trời đêm. ục ục. tôi đói quá.

khi nãy lục lọi trong vali tôi lấy được mấy gói mì ăn liền. nhưng khổ nỗi cái chỗ dẻ dúng này không có ấm siêu tốc lẫn nước sôi. bụng thì khó chịu, mà khuya khoắt rồi tôi không dám xuống phiền ông bà chủ.

cho đến khi tôi nghe thấy tiếng lục đục và vài bản rock lỗi thời phát với âm lượng khe khẽ ở phòng bên cạnh.

phải ha! mình có thể mượn mấy người sống bên cạnh mà.

"cốc cốc"

sau mấy hồi đứng ngáp ngắn ngáp dài, chủ nhân của phòng 665 mới chịu mở hé cửa, ngó đầu ra nhìn tôi.

- cậu là?

giọng nói trầm ấm của mái đầu xanh dương khiến đầu óc tôi mụ mị.

- chào, xin lỗi vì đã làm phiền. tôi ở phòng 666. cậu có ấm siêu tốc không? nếu có thì cho tôi mượn nhé?

sau vài giây đứng ngớ ngẩn vì giọng nói trầm ấm quyến rũ kia, tôi nói một tràng.

- ừ, để tôi vào lấy.

may rằng anh chàng này có thứ tôi cần. anh ta đưa cho tôi chiếc ấm siêu tốc rồi định đóng cửa lại, may rằng bàn chân nhanh nhẹn của tôi kịp chắn ở góc cửa trước khi cánh cửa gỗ đóng sầm lại.

- cậu tên gì nhỉ? không phiền chứ?

anh ta e dè vài giây rồi cũng thốt lên ba từ trước khi đóng cửa lại.

- kim taehyung.

- cảm ơn vì cái ấm đun, ngày mai tôi sẽ trả nhé. tôi là jeon jungkook. cậu ngủ ngon.

tôi luyên thuyên với cánh cửa, không biết người bên trong có nghe thấy không nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top