➓. HẸN NHAU MỘT KIẾP, VẠN NĂM VẪN CHỜ (HOÀN)
Ba ngày, ba ngày trôi qua dài như một kiếp người, Thái Nghiên đợi mãi cũng chẳng thấy bóng mợ hai về. Mỗi ngày nàng đều dậy từ rất sớm ra trước hiên nhà trông ả, nhưng dù nàng có đứng đó đợi bao lâu đi chăng nữa thì ả vẫn không xuất hiện. Ả như thể đã biến mất khỏi thế gian này rồi vậy.
Chỉ mới qua có mấy ngày mà trông Thái Nghiên tiều tụy đến xác xơ. Nàng sai rồi, nàng sai thật rồi, chỉ cần mợ hai của nàng quay lại, dù ả có nói không cần nàng, nàng cũng nhất định không thèm giận lẫy mà bỏ đi.
Bây giờ không biết ả đang ở đâu, có lạnh không? Có đói không? Mới nghĩ tới đó thôi mà tim nàng đã đau như cắt. Nàng không dám nghĩ đến những trường hợp xấu khác, nhưng càng cố trấn an bản thân chỉ càng khiến nàng lo lắng thêm thôi.
Chiều tới, đột nhiên có chiếc xe lạ đậu lại trước cổng nhà hội đồng. Thái Nghiên từ trong nhà vội vã chạy ra, mong rằng người bước xuống từ chiếc xe sẽ là ả. Nếu đúng là vậy, nàng chắc chắn sẽ chạy vụt đến ôm chặt lấy ả, không cho ả đi nữa. Để ả một đời chỉ được phép ở cạnh nàng.
Nhưng Thái Nghiên hy vọng bao nhiêu, lại càng thất vọng bấy nhiêu, khi thấy người bước xuống từ chiếc xe là cô ba Trang của nhà hội đồng Bạch. Huyền Trang vừa nhìn thấy gương mặt hụt hẫng của nàng liền nhăn mặt khó chịu. Cô thân là khách quý, nàng đáng ra phải lót thảm để đón tiếp mới đúng, đằng này lại còn thái độ không vui với cô.
"Sao vậy cô ba Thái Nghiên? Cô có vẻ không hoan nghênh tui cho lắm."
Huyền Trang chọc ghẹo, cô biết tỏng là nàng đang đợi ai mà.
"Sao hôm nay chị lại đến đây?"
Thái Nghiên trả lời, giọng nói hiện rõ hai từ hụt hẫng.
"Không đến thì làm sao thấy được dáng vẻ tiều tuỵ này của cô ba nhà thống đốc chứ."
Thái Nghiên biết Huyền Trang là đang muốn ghẹo cho nàng vui, nhưng tâm trạng của nàng bây giờ ngổn ngang quá. Nàng thật lòng không thể cười nổi nữa, trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ đến mợ hai thôi. Nàng lo cho mợ hai đến sắp phát điên rồi. Ả đang ở đâu? Đang làm gì? Ả hiện tại ra sao rồi? Hay tệ hơn là, ả còn sống không?
"Được rồi, tôi không chọc cô nữa. Cho tôi chén trà đi rồi tôi dẫn cô đi thăm bạn cũ."
"Bạn cũ?"
Thái Nghiên không nhớ là mình còn có người bạn cũ nào ở đây cả. Nàng thắc mắc nhìn cô rồi cũng ngoan ngoãn đi theo cô vào nhà.
Huyền Trang nhẹ nhàng ngồi trên ghế gỗ, thong dong rót nhẹ chén trà, trong khi lòng cô ba thì đang nôn như cắt. Nàng làm gì còn tâm trạng để mà tiếp khách nữa? Rồi cái người bạn cũ cô vừa nói đến là ai? Bây giờ trong đầu cô ba chẳng thể nghĩ được gì nữa rồi.
"Thời gian mới đó mà trôi qua nhanh thiệt nghe, mới đó mà cũng mười tám năm rồi."
Đôi chân dài của cô ba Trang thong thả đung đưa trong chiếc quần lụa trắng. Lời cô nói ra mềm mại như tơ, nhưng lại khiến trong lòng Thái Nghiên như sực tỉnh. Nàng đột nhiên lại nghĩ đến gương mặt của đứa trẻ năm đó. Nàng dường như đã sắp quên mất nó rồi.
"Chị tìm được đứa nhỏ đó rồi sao? Bây giờ nó ở đâu?"
Huyền Trang thấy Thái Nghiên kích động, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười. Cuối cùng cũng đến lúc có thể khiến cô ba Thái Nghiên nổi tiếng trong truyền thuyết lộ nguyên hình rồi, chính là một nữ nhân si tình.
"Nếu bây giờ tui nói tui biết đứa nhỏ đó ở đâu, liệu có còn quan trọng nữa không, khi trong lòng cô ba đã có người khác rồi? Mợ hai chắc hẳn sẽ buồn lắm khi biết trong lòng cô ba không chỉ có một mình ả?"
Thái Nghiên như chết lặng đi, lúc này nàng mới kịp nghĩ đến dáng vẻ đó. Đúng rồi, trong lòng nàng dường như đang tồn tại song song tận hai bóng người. Một hình hài nhỏ bé ngây thơ và một thân người lạnh lùng cô độc. Nhưng dù là đứa nhỏ đó hay là mợ hai Mĩ Anh thì đối với nàng, nó chỉ như một con người tồn tại. Là bởi, thứ tình cảm đó ngang ngửa nhau.
Nếu bắt buộc nàng phải lựa chọn một trong hai, liệu nàng có đành lòng bỏ rơi người còn lại không?
Đột nhiên nước mắt nàng chảy xuống, trong lòng nhói đau một cách kỳ lạ. Nàng chỉ muốn yêu một người như bình thường đã là không thể. Huống hồ gì, bây giờ bắt nàng phải lựa chọn giữa hai người, một chín một mười thì nàng làm sao có thể?
"Cô ba nhà ta không thể chọn được rồi, vậy thì để tôi giúp cô chọn nhé?"
Huyền Trang cười, nhìn người con gái trước mặt vừa xót mà cũng vừa thương. Tuy cô không thể trực tiếp nói với nàng những lời ngon ngọt, nhưng dù sao quãng thời gian hai người quen biết nhau cũng gần bằng với quãng thời gian mà nàng chờ đợi đứa nhỏ đó, nên cô từ lâu vốn đã coi Thái Nghiên như đứa em của mình rồi.
...
Thái Nghiên theo cô ba Trang về nhà hội đồng Bạch. Nàng không biết tại sao cô lại dẫn nàng đến đây, nhưng đôi chân nàng vẫn cứ ngây dại mà bước theo. Tâm trí nàng hiện cứ rối tung rối mù, đầu nàng bây giờ chẳng khác gì một mớ hỗn độn.
Quay trở lại những năm đó, còn nhớ cái đêm cuối cùng mà cả hai gặp nhau sau khi ngồi cả đêm ngắm trăng. Ngày hôm sau Thái Nghiên cùng bà thống đốc lên tỉnh chơi, cũng chính trong ngày hôm đó nhà thống đốc có khách ghé thăm.
Phạm Chính Đức - ông chủ vải lụa nổi tiếng khắp Sài Thành lúc bấy giờ. Ông ta thấy đứa nhỏ lem luốc tội nghiệp phải ngồi một góc sau những trận đòn roi đau đớn khi vô tình làm rớt chén trà. Đột nhiên ông ta thấy chạnh lòng rồi ngỏ lời xin ông thống đốc cho nó về hầu mình. Sau lại nhận nó làm con nuôi rồi dưỡng nó trở thành mợ hai Mĩ Anh như hiện tại.
Nghĩ lại mới thấy số của Mĩ Anh cũng hên quá. Phải mà năm đó ả không vô tình làm rớt cái chén trà thì có phải bây giờ số ả vẫn còn bị chôn chặt ở nhà thống đốc không? Hay xui xẻo hơn là ả đã nằm sâu dưới lòng đất sáu thước rồi cùng nên.
Huyền Trang dẫn tay Thái Nghiên đi đến phòng mình. Cô mở cửa ra, lẳng lặng đứng nhìn từng biến đổi trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, từ tò mò chuyển thành bất ngờ, sau cùng là vỡ oà trong hạnh phúc. Nàng bật khóc thành tiếng khi nhìn thấy thân người quen thuộc đang nằm bất động trên chiếc giường gỗ.
Thái Nghiên không màng đến ánh mắt của những con người đang hiện diện tại đó, bất chấp tất cả vụt chạy đến ôm lấy ả như những gì nàng từng nói. Đúng vậy, chỉ cần ả trở về, nàng sẽ chạy vụt đến ôm lấy ả mà chẳng cần sợ những con người ngoài kia phán xét họ nữa.
Nàng yêu ả hơn bất kể mọi thứ trên đời này. Và bây giờ, ả đã nằm gọn trong vòng tay nàng rồi.
Trên đời này, không phải ai chia xa rồi cũng có thể gặp lại, nên mong rằng lần này cô ba sẽ không để lạc mất mợ hai của nàng nữa.
Qua một lúc lâu, nàng mới bình tĩnh trở lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nàng đã nhung nhớ mấy ngày nay. Nhìn ả tiều tụy quá, còn hơn cả nàng nữa.
Chợt thoáng, Thái Nghiên nhớ lại câu nói trước đó của cô ba Trang, nàng không dám tin nhìn cô. Càng kinh ngạc hơn khi nhận lại được cái gật đầu chắc chắn của người đang đứng cạnh đó.
"Mợ hai là Mĩ Anh? Mĩ Anh, mợ hai Mĩ Anh...cũng là cái tên đó, vậy tại sao đến giờ mình mới nhận ra?"
Cái lặng người thật lâu của Thái Nghiên cũng đủ biết nàng đã sốc đến mức nào. Huyền Trang nhìn nàng chỉ biết lắc đầu, cô thở dài rồi nhường lại cái không gian yên tĩnh này cho hai người mà đi ra ngoài.
....
Thái Nghiên ngồi bên mép giường, im lặng vuốt ve mái tóc của người thương, nhìn dáng vẻ bây giờ của Mĩ Anh, có ai còn nhận ra ả chính là mợ hai uy nghiêm của nhà hội đồng Trình không chứ?
Thái Nghiên nhìn ả mà lòng nàng xót quá. Giá như người đang nằm ở vị trí của ả là nàng thì hay biết mấy. Nhưng, nếu ả thực sự đang ở vị trí của nàng hiện tại, liệu ả có thấy thương cho nàng như nàng đang xót cho ả không?
Thái Nghiên không biết, và nàng cũng không muốn biết.
Bởi vì, đáp án được thoát ra từ miệng của mợ hai nên nàng chỉ sợ bản thân hy vọng càng nhiều rồi lại tự đau lòng thêm thôi.
Hôm đó, ả muốn bỏ rơi nàng, chắc hẳn ả đã phải suy nghĩ rất lâu. Thái Nghiên nghĩ phần nhiều là vì mợ hai lo cho danh dự của nàng, phần khác lại không muốn làm khổ nàng chăng?
Mà ngay lúc này đây, người trước mặt nàng vừa là mợ hai của nhà hội đồng Trình, vừa là đứa nhỏ tên Mĩ Anh năm xưa. Thử hỏi nàng làm sao có thể bỏ rơi ả được? Chẳng phải lúc nhỏ ả đã đòi cưới nàng rồi sao? Vậy cứ coi như kiếp này nàng đã là người của ả rồi đi, cả kiếp sau cũng vậy. Chỉ là, hãy để nàng nhận ra ả sớm hơn một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
"Mợ hai, mợ gầy đi rồi. Mợ mau tỉnh lại, tui nấu đồ ngon cho mợ ăn nghe."
Thái Nghiên thủ thỉ bên tai mợ hai, nàng thật lòng mong ả sẽ nghe thấy, sau đó trả lời lại nàng. Nàng thực nhớ giọng nói của ả quá rồi.
Một ngày rồi lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng sau năm ngày dài đằng đẵng, ả cũng chịu tỉnh dậy.
Thái Nghiên oán trách mợ hai ngủ gì mà lâu quá, hại nàng nôn đến phát bệnh rồi.
Ngày nào nàng cũng ngồi ở nhà hội đồng Bạch khóc mẹ khóc cha, đến độ cô ba Trang cũng không muốn tiếp khách nữa.
Có hôm, cô còn nói với cô ba Thái Nghiên.
"Cô mà cứ khóc như vậy, mợ hai của cô sợ quá sẽ không dám tỉnh dậy đâu."
Lúc đó, Thái Nghiên chỉ biết hờn dỗi nhìn cô nhíu mày.
Qua một lúc, sau khi thầy lang coi bệnh xong, cuối cùng cô ba cũng được cho vô phòng. Nàng nhanh chóng đi lại chỗ thầy lang hỏi.
"Mợ hai đã khoẻ chưa thầy?"
"Dạ bẩm bà, mợ hai bị ngộp nước lâu, cũng may có người kịp thời nhìn thấy, nhưng cũng do ở trong nước quá lâu nên mới xảy ra tình trạng hôn mê kéo dài như vậy. Bây giờ mọi thứ đã ổn, mợ hai đã khoẻ lại rồi. Chỉ là..."
Đến đây, thầy lang bắt đầu ấp úng.
"Chỉ là sao thầy?"
Thái Nghiên cũng sốt ruột không kém, nàng nín thở lắng nghe từng lời thầy lang nói.
"Chỉ là trong lúc bị đuối nước, không biết đầu của mợ hai đã va đập vào đâu. Bây giờ, e là mợ hai sẽ bị mất đi trí nhớ một thời gian, hoặc cũng có thể là vĩnh viễn không thể nhớ lại được những chuyện trước đây nữa."
"Tức là mợ hai đã bị mất trí nhớ rồi? Không còn nhớ ra ai nữa, cũng không nhận ra tôi luôn sao?"
Thái Nghiên phẫn uất, nàng sợ hãi những lời thầy lang nói đến bật khóc. Mợ hai của nàng sẽ quên đi nàng sao? Không thể như vậy được.
"Nhưng chỉ là tạm thời thôi, mong cô ba đừng lo lắng."
Thái Nghiên đến chân cũng muốn đứng không vững nữa. Nàng chao đảo ngồi xuống bên giường mợ hai, dù chỉ một giây thôi nàng cũng không muốn ả quên mất nàng.
Nàng sợ ả sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ, những cái đụng chạm vốn đã rất đỗi bình thường nhưng nay đã không còn thân quen, hay những lời yêu thân thuộc sẽ chẳng còn được nghe nói nữa.
Nàng sợ, sợ hãi với tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Giá như...
Mà giờ này làm gì còn nói được hai từ giá như nữa. Mọi chuyện đã chẳng thể quay lại nữa rồi.
Sau khi thầy lang rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Mĩ Anh đưa ánh mắt xa lạ nhìn người con gái thương ả hết lòng. Ả thấy nàng đẹp quá nhưng lại thật gầy.
Nhưng vì sao gương mặt xinh đẹp kia lại trông ưu thương đến thế? Mà mợ hai đâu biết những dòng suy nghĩ bây giờ của ả rất giống với cô ba của năm đó khi lần đầu gặp ả, cũng trong cái không gian hai người im ắng này.
"Mợ hai..."
Thái Nghiên ngồi bên giường mợ hai, dịu dàng nắm lấy tay ả như thể nắm lấy châu báu trong tay. Chỉ sợ buông ra sẽ lại tuột mất, ánh mắt nàng dịu dàng biết bao. Nó lấp lánh hình bóng của mợ hai trong đó, xiết bao là tình.
Nhưng đáp lại ánh mắt đầy yêu thương của cô ba Thái Nghiên thì mợ hai Mĩ Anh lúc này lại có vẻ hơi sợ hãi. Bàn tay ả khẽ giật một nhịp khi nàng chạm vào tay mình. Ả muốn rút tay lại mà cô ba nắm chặt quá, nên ả đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô này của ả làm Thái Nghiên vừa buồn cười, mà cũng vừa si mê. Giá mà cái dáng vẻ này của ả có thể tồn tại mãi thì hay biết mấy.
Chỉ là, cô ba lại bất giác nói đến hai từ "giá mà, giá như" nữa rồi.
"Mợ sợ tui hả?"
Thái Nghiên nhẹ giọng hỏi, mợ hai thành thật gật đầu.
"Ngoan, đừng sợ. Ngày mai chúng ta về nhà được không? Là nhà của chúng ta."
Nàng vẫn dịu dàng như vậy, vẫn yêu chiều ả như ngày đầu. Từng cử chỉ dịu dàng như xoa đầu, chạm tay đều toát lên vẻ hết mực nâng niu cũng đủ biết nàng yêu ả tới mức nào rồi.
"Nhà của chúng ta sao?"
Mĩ Anh hỏi.
Ả không biết bản thân là ai, cũng không biết người trước mặt và mình có mối quan hệ gì. Nhưng vì sao khi đối diện với ánh mắt của người này, tim ả lại đập nhanh đến vậy? Nó như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực ả vậy.
Người này vì sao lại dịu dàng với ả đến thế?
"Ừ, là nhà của chúng ta."
Lại thêm một cái xoa đầu nữa, Thái Nghiên nhẹ nhàng hôn lên môi ả. Tuy chỉ là phớt qua nhưng lại đủ để khiến nàng mê luyến.
Nàng nhớ cảm giác được hôn ả quá.
"Được rồi, mợ hai nhỏ ngủ ngoan. Để cô ba lớn hát ru cho mợ ngủ nha."
Trong đêm đen tĩnh lặng, tiếng côn trùng vẫn rả rích kêu không ngừng, có hai người con gái yêu nhau. Một người yên lặng ngủ, một người yên lặng ngắm nhìn.
Những goá phụ tuổi đôi mươi và tình yêu dành cho nhau gần hai thập kỷ. Ngay lúc này, Thái Nghiên chỉ mơ ước một điều đơn giản, đó là cùng mợ hai nắm tay đi hết hai mùa mưa nắng. Cùng nhau đi trên một con đường trải đầy hoa, cùng nhau ngồi dưới màn đêm tĩnh mịch ngắm nhìn ánh trăng sáng.
Và, cùng nhau nắm tay đi đến hết cuộc đời.
...
Một năm sau.
"Mĩ Anh, tóc mợ lại dài ra thêm rồi."
Thái Nghiên nâng chiếc lược chải ngay ngắn lại mái tóc cho người nàng thương, rồi nhẹ nhàng cài lên tóc ả chiếc trâm cài mà nàng đã mua cho ả vài năm trước.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, thì ánh mắt yêu chiều mà cô ba dành cho mợ hai vẫn không bao giờ thay đổi.
"Chị có thích em để tóc dài hong? Hay em cắt đi bớt để chị đỡ cực khi chải tóc cho em nha?"
Mợ hai ngây ngô nói.
Dù ả không thể nhớ lại những chuyện của trước đây, nhưng hiện tại chỉ cần có Thái Nghiên bên cạnh, ả không cần phải sợ gì nữa.
"Không đâu, tui muốn nhìn thấy tóc mợ dài theo năm tháng. Mợ đừng có cắt, tóc dài tới đâu, tui cũng chải được hết."
"Thiệt hong?"
"Thiệt."
"Mà chị nè, sao chị thương em quá vậy?"
"Vì chúng ta là bạn mà."
"Là bạn nên chị mới tốt với em hả?"
"Đúng rồi, là bạn đời nên chị tốt với em."
"Bạn đời nghĩa là gì hả chị?"
"Là người bạn đi theo em đến hết cuộc đời đó."
Thái Nghiên hết nói nổi với mợ hai nhỏ nhà nàng rồi.
Bây giờ ả nói nhiều quá, hại nàng cả ngày đều phải bận rộn trông một đứa trẻ lớn đầu. Mà đứa trẻ này lại làm nàng mê luyến quá. Không còn là mợ hai uy nghiêm một thời của trước đây nữa, cũng không còn bận rộn đi sớm về khuya nữa. Bây giờ ả chỉ là ả, chỉ là Hoàng Mĩ Anh của cô ba Thái Nghiên, chỉ là đứa nhỏ tên Mĩ Anh của Kim Thái Nghiên mà thôi.
Mợ hai ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Thái Nghiên nhẹ nhàng nghiêng người xuống, trao cho ả cái hôn dịu dàng mang đầy tình yêu mà nàng dành cho ả.
"Sao chị hay hôn em quá vậy?"
Mĩ Anh lại ngây thơ hỏi.
"Tại chị thương em."
"Nhưng em cũng là con gái, em hong có gả cho chị được."
"Vậy thì kiếp sau em gả cho chị đi?"
"Lỡ như kiếp sau em cũng là con gái thì sao?"
"Vậy thì để kiếp sau chị làm đàn ông sau đó đến cưới em được không?"
"Nhưng lỡ như kiếp sau chị vẫn là con gái thì sao?"
"Vậy thì chị vẫn mang trầu cau qua đón em. Chị và em là con trai cũng được, là con gái cũng tốt. Miễn người đó là em thì dù kiếp nào chị cũng nguyện ý cưới em hết."
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top