Rời đi

Ngọc Thảo là biểu tượng của sự chuyên nghiệp trong công ty quản lý sắc đẹp. Ở tuổi 22, chị không chỉ là một người mẫu có tiếng mà còn là người hướng dẫn tận tâm cho các thế hệ hoa hậu, á hậu trẻ sau này. Trong mắt đồng nghiệp, Ngọc Thảo luôn giữ khoảng cách, cẩn trọng trong công việc và không bao giờ để lộ đời tư hay cảm xúc cá nhân.

Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi vào ngày Thanh Thủy – tân Hoa hậu Việt Nam 2022, gia nhập công ty.

Hôm đó, Ngọc Thảo đang ngồi tại phòng tập catwalk, xem qua lịch trình dày đặc của mình. Bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía sau:
"Chào chị, em là Thanh Thủy. Từ giờ em mong chị giúp đỡ ạ."

Ngọc Thảo ngẩng lên, nhìn thấy một cô gái với dáng vẻ trong sáng và đôi mắt sáng rực đầy nhiệt huyết. Thanh Thủy cúi đầu chào, đôi tay hơi lúng túng nhưng nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên.

"À, em là Hoa hậu mới đúng không? Ngồi đi, chị đang chờ em đây," Ngọc Thảo đáp, giọng bình thản nhưng đôi mắt chị khẽ mềm lại khi thấy vẻ bối rối của cô gái trẻ.

Buổi tập catwalk hôm đó kéo dài hơn dự kiến. Thanh Thủy, dù là một Hoa hậu mới đăng quang, lại không thực sự tự tin trên sàn diễn. Dáng đi của cô chưa chuẩn, ánh mắt vẫn còn chút lơ đãng. Mỗi lần bước sai nhịp, Thanh  Thủy lập tức dừng lại, quay sang  Ngọc Thảo để xin lỗi.

"Không sao đâu, lần đầu ai cũng thế," Ngọ Thảo cười, đứng dậy bước đến. "Đừng cúi đầu. Khi em bước đi, hãy ngẩng cao đầu. Em là Hoa hậu, em không cần sợ ai đánh giá mình."

Thanh Thủy ngước lên nhìn  Ngọc Thảo, ánh mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ. "Dạ, em sẽ cố gắng hơn. Cảm ơn chị."

Khi ThanhThủy bước đi lại, Ngọc Thảo đứng phía sau, chỉnh từng bước chân, từng dáng tay. Họ cùng nhau tập luyện đến tận tối muộn.

Sau buổi tập, Thanh Thủy khẽ cúi đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
"Em thật may mắn khi có chị hướng dẫn. Em sẽ cố gắng không làm chị thất vọng."

Ngọc Thảo nhìn cô gái trẻ, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Chị mỉm cười đáp lại:
"Em cứ từ từ, chị ở đây để giúp em"

Từ ngày đó, Ngọc Thảo và Thanh Thủy dần trở nên thân thiết. Những ngày đầu, Thủy thường xuyên tìm đến Thảo để hỏi han, từ cách tạo dáng chụp ảnh đến cách trả lời phỏng vấn. Dần dần, họ không chỉ là chị em đồng nghiệp mà còn là bạn đồng hành trong công việc.

Một buổi tối, sau khi kết thúc lịch trình quay quảng cáo kéo dài hơn 10 tiếng,  Thanh Thủy xuất hiện tại phòng tập, mang theo hai ly cà phê nóng.
"Chị Thảo, em biết chị mệt rồi. Đây là cà phê cho chị."

Ngọc Thảo bật cười khi thấy  Thanh Thủy thở hổn hển vì chạy từ quán cà phê gần đó về. Chị đón ly cà phê từ tay cô:
"Em tốt với chị quá. Nhưng lần sau đừng chạy vội thế, lỡ ngã thì sao?"

"Chị đừng lo, em quen rồi. Chỉ cần chị vui là được,"Thanh Thủy nói, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến Ngọc Thảo lặng người.

Từng ngày trôi qua, Ngọc Thảo bắt đầu nhận ra rằng, sự quan tâm của Thanh Thủy không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ dành cho một người hướng dẫn. Cô gái này đã khiến trái tim chị, vốn luôn khép kín, bắt đầu rung động.

Dù vậy, Ngọc Thảo luôn giữ khoảng cách. Chị không dám để lộ cảm xúc thật, vì chị biết, giữa họ có một khoảng cách tuổi tác, địa vị, và cả những giấc mơ khác nhau. Thanh Thủy là ngôi sao đang lên, rực rỡ và tràn đầy tiềm năng. Còn chị, chỉ là một Á hậu cũ, lặng lẽ đứng phía sau ánh đèn sân khấu.

Những buổi tập luyện, những câu chuyện khuya bên nhau, những lần Thanh Thủy vô tư dựa đầu vào vai Ngọc Thảo trong những chuyến xe dài… Tất cả đều là khoảnh khắc đẹp đẽ mà Thảo muốn giữ mãi trong tim. Nhưng đồng thời, những cảm xúc ấy cũng là khởi đầu cho nỗi đau mà chị không lường trước được.

Từ ngày đầu tiên, mối quan hệ giữa Ngọc Thảo và Thanh Thủy dần trở nên đặc biệt. Những buổi tập luyện khuya, những cuộc trò chuyện không hồi kết trong phòng thay đồ, hay những lần cùng nhau ngồi lặng yên sau một ngày dài làm việc khiến cả hai xích lại gần nhau hơn.

Ngọc Thảo thường không phải kiểu người dễ dàng chia sẻ, nhưng với Thanh Thủy, mọi thứ dường như khác biệt. Sự trong sáng và chân thành của cô gái trẻ làm Thảo cảm thấy an tâm, khiến chị không thể kìm lòng mà mở ra những góc khuất trong tâm hồn mình.

Một buổi tối muộn, sau khi hoàn thành buổi quay quảng cáo kéo dài đến tận 11 giờ, Ngọc Thảo và Thanh Thủy cùng trở về công ty để tập catwalk. Phòng tập lúc này vắng lặng, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ những dãy đèn neon.

Thanh Thủy loay hoay trong việc chỉnh dáng bước đi. Mỗi lần cô ngã nhẹ, Ngọc Thảo lại đứng dậy, dịu dàng đỡ lấy cô. Đến lần thứ ba,Thanh Thủy bật cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Chị Thảo, có khi chị làm người mẫu đỡ cho em luôn đi."

Ngọc Thảo cũng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chính chị cũng không nhận ra. "Không phải lúc nào chị cũng ở đây để đỡ em đâu. Em phải học cách tự đứng lên."

Thanh Thủy ngước lên nhìn Ngọc Thảo, ánh mắt sâu lắng. "Em biết. Nhưng chỉ cần có chị ở đây, em không sợ gì cả."

Câu nói ấy, đơn giản nhưng đầy sức mạnh, khiến trái tim Ngọc Thảo như lỡ một nhịp.

Những quan tâm thầm lặng

Ngọc Thảo không biết từ khi nào, chị bắt đầu để tâm đến mọi thứ liên quan đến Thanh Thủy. Trong những buổi quay hình, Ngọc Thảo luôn chú ý đến ánh sáng và góc máy, đảm bảo rằng Thanh Thủy sẽ trông rạng rỡ nhất. Trong những chuyến công tác dài ngày, chị luôn mang thêm một chiếc áo khoác để đưa cho Thủy khi trời lạnh.

Thanh Thủy, ngược lại, cũng dành cho Thảo những sự quan tâm nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi khi thấy Ngọc Thảo mệt mỏi, Thanh Thủy luôn lén đặt một lon nước ngọt lên bàn của chị, kèm theo một mẩu giấy nhỏ ghi: "Chị Thảo, uống đi, để lấy lại sức nhé."

Dần dần, Ngọc Thảo nhận ra rằng, những cử chỉ quan tâm này không chỉ là hành động của một cô gái trẻ với người chị lớn hơn. Thủy đang chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của chị, khiến chị mơ mộng về một điều gì đó xa hơn, đẹp đẽ hơn.

Một lần, sau một sự kiện thời trang lớn, cả hai cùng đi dạo quanh bờ sông gần công ty. Không khí đêm mát mẻ, ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu xuống dòng nước.

Thanh Thủy bất ngờ hỏi:
"Chị Thảo, chị đã bao giờ cảm thấy sợ hãi khi đứng trên sân khấu chưa?"

Ngọc Thảo ngạc nhiên nhìn cô. "Sợ hãi? Chị nghĩ là có. Mỗi lần đứng trên sân khấu, chị đều lo lắng mình không đủ tốt, không đủ rực rỡ."

"Em thì khác," Thủy nói, giọng nhỏ dần. "Em sợ một ngày, ánh hào quang sẽ khiến em quên mất bản thân mình là ai."

Thảo dừng bước, đặt tay lên vai Thủy. "Em sẽ không như vậy đâu, Thủy à. Em là người biết mình muốn gì, và em đủ mạnh mẽ để không đánh mất chính mình."

Thủy mỉm cười, nhưng đôi mắt cô lấp lánh một nỗi buồn khó tả. "Cảm ơn chị. Nếu không có chị, em không biết mình sẽ vượt qua mọi thứ thế nào."

Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Thảo muốn nói ra điều chị luôn giấu kín trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thanh Thủy, chị biết mình không nên làm vậy. Thanh Thủy cần một người đồng hành, một người chị lớn, chứ không phải là một tình yêu mơ hồ mà chị không thể trao trọn vẹn.

Từ đó, Ngọc Thảo giấu đi cảm xúc của mình, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc bên Thanh Thủy mà không mong chờ điều gì đáp lại. Chị biết, tình cảm của mình giống như ánh sáng lấp lánh trong đêm – đẹp đẽ nhưng không thể chạm tới.

Mỗi lần nhìn thấy Thanh Thủy cười, trái tim chị như ấm áp hơn. Dù biết rằng nụ cười ấy không dành riêng cho mình, Ngọc Thảo vẫn thầm hy vọng, chỉ cần được ở cạnh, bảo vệ và nhìn thấy Thanh Thủy hạnh phúc, chị cũng đã đủ mãn nguyện.

Nhưng Ngọc Thảo không hề biết rằng, những mộng tưởng lặng lẽ ấy sớm muộn sẽ tan vỡ, khi sự thật mà chị chưa từng chuẩn bị đối mặt sẽ đến…

Một buổi tiệc định mệnh

Buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của công ty diễn ra tại một khách sạn sang trọng, quy tụ toàn những người nổi tiếng. Ngọc Thảo xuất hiện trong bộ váy dạ hội ôm sát màu đen, toát lên vẻ đẹp trưởng thành và sắc sảo. Chị vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, nhưng đôi mắt của chị không ngừng tìm kiếm một người duy nhất – Thanh Thủy.

Đúng lúc đó, Thanh Thủy bước vào. Cô khoác trên mình chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, tôn lên vẻ đẹp trẻ trung và đầy sức sống của mình. Nhưng điều khiến Ngọc Thảo bất ngờ không phải là nhan sắc của Thanh Thủy, mà là người đàn ông đang đi bên cạnh cô.

Thủy nở nụ cười rạng rỡ khi giới thiệu:
"Đây bạn trai em. Anh ấy luôn ủng hộ em trong mọi hành trình."
.
.
.
Tối hôm đó, buổi tiệc vẫn diễn ra trong không khí nhộn nhịp, nhưng Ngọc Thảo chỉ cảm thấy mình đang dần bị lạc lõng trong đám đông. Chị cố gắng giữ nụ cười, trò chuyện với những người xung quanh, nhưng ánh mắt cứ vô thức quay lại tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Và rồi, chị thấy Thủy.

Thủy đứng đó, tươi cười rạng rỡ, nói chuyện với một người đàn ông, người đó thi thoảng thì thầm vào tai cô một câu gì đó, khiến cô bật cười nhẹ nhàng, duyên dáng. Chỉ một tiếng cười ấy, nhưng Thảo cảm nhận rõ từng mũi kim châm vào trái tim mình. Mỗi lần nhìn thấy Thủy cười như vậy, với một người không phải mình, trái tim Thảo lại quặn thắt.

Chị cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một cái lồng kính, không thể rời đi cũng không thể tiến lại gần. Mọi thứ xung quanh như mờ dần đi, tiếng nhạc, tiếng cười nói… đều như một lớp vỏ bọc xa lạ. Thanh Thủy không nhìn thấy chị nữa, hoặc giả, chị đã không còn là người quan trọng trong mắt cô.

Ngọc Thảo cố gắng tiếp tục trò chuyện với mọi người, nhưng không thể tập trung. Những câu nói của người đối diện như trở thành những âm thanh mơ hồ, không rõ ràng. Mỗi lần Thanh Thủy cười, chị lại cảm nhận trái tim mình như vỡ ra từng mảnh nhỏ, mỗi cử chỉ của cô đều như một vết dao cứa vào lòng.

Cuối cùng, Ngọc Thảo quyết định rời khỏi buổi tiệc. Chị lặng lẽ đứng dậy, không để ai chú ý, không chào hỏi ai. Chỉ muốn trốn khỏi không gian ấy, nơi có quá nhiều nỗi đau chị không thể đối diện. Ra khỏi buổi tiệc, bước chân của chị nặng nề hơn bao giờ hết.

Khi về đến căn hộ, Ngọc Thảo không vội vàng làm gì cả. Chị chỉ ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót, như thể muốn bỏ chúng đi để có thể giải thoát cho bản thân khỏi nỗi mệt mỏi. Cả cơ thể mỏi mệt, nhưng tâm trí chị vẫn không ngừng quay cuồng. Chị không thể ngủ được. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu xuống gương mặt đẫm nước mắt của chị.

Chị ngước lên và nhìn về phía bức ảnh treo trên tường. Đó là bức ảnh chụp chung giữa Thảo và Thủy trong một sự kiện từ thiện mà hai người cùng tham gia vài năm trước. Trong bức ảnh, Thủy mỉm cười tươi tắn, đứng sát bên cạnh chị. Ánh mắt Thủy khi đó tràn ngập niềm tin và sự ngưỡng mộ, như thể chị là người duy nhất Thủy muốn dựa vào.

Thảo nhìn vào bức ảnh, rồi khẽ thì thầm: "Chị nghĩ mình đã là người đặc biệt trong mắt em." Giọng chị nghẹn lại, từng lời nói như vỡ vụn, và nước mắt không kìm chế được nữa, cứ thế rơi xuống. Mỗi giọt nước mắt mang theo một phần kí ức đau đớn, những kỷ niệm không thể quay lại, những hy vọng không thể thành hiện thực.

Ký ức về Thủy ùa về như một cơn sóng dữ dội. Chị nhớ những ngày đầu khi Thủy mới bắt đầu bước chân vào nghề, là người vừa chập chững, vừa tràn đầy khát khao học hỏi. Chị nhớ những buổi tập luyện khuya, nơi cả hai ngồi bên nhau, mệt mỏi nhưng vui vẻ, cùng động viên nhau vượt qua những khó khăn. Chị nhớ những lon nước ngọt nhỏ mà Thủy thường mang cho, mỗi lần mở ra đều có một mẩu giấy nhỏ dán trên đó: "Chị cố lên nhé!" Những dòng chữ ấy đơn giản, nhưng lại là những lời động viên ấm áp nhất, khiến Thảo cảm nhận được tình cảm của Thủy.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức, một phần quá khứ không thể trở lại. Thanh Thủy đã không còn nhìn về phía chị nữa. Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Thảo cảm thấy như trái tim mình bị rút hết không khí, không thể thở nổi. Chị không biết phải làm gì, không biết phải tiếp tục như thế nào. Tất cả mọi thứ quanh chị trở nên trống rỗng, và Ngọc Thảo chỉ muốn được quay lại những ngày tháng xưa, khi tình yêu và sự tin tưởng giữa họ còn nguyên vẹn.

Chị không thể ngủ được đêm đó. Cả đêm dài, Ngọc Thảo chỉ ngồi lặng lẽ, một mình trong căn phòng lạnh lẽo, cùng với những ký ức không thể xóa nhòa. Trái tim chị đầy ắp sự nuối tiếc, cảm giác mất mát không thể nào lấp đầy. Mỗi lần chị nhắm mắt, hình ảnh Thủy lại hiện lên, rồi lại biến mất, như một giấc mơ không bao giờ trở lại.

Ngày hôm sau, Ngọc Thảo đến công ty sớm, để kết thúc hợp đồng rời đi. Chị biết mình không thể tiếp tục. Việc gặp Thanh Thủy mỗi ngày, chứng kiến cô bên người khác, sẽ chỉ khiến nỗi đau của chị trở nên không thể chịu đựng nổi.

Khi Thanh Thủy nghe tin, cô vội vã chạy đến tìm Ngọc Thảo trong phòng thay đồ.
"Chị Thảo, tại sao chị phải đi? Em không hiểu! Công ty này cần chị. Em cũng cần chị!"

Ngọc Thảo quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Thủy, chị đã làm việc ở đây đủ lâu rồi. Chị nghĩ mình cần thay đổi môi trường. Em không cần lo, em sẽ làm tốt mà, thậm chí tốt hơn chị."

"Nhưng em không muốn chị đi," Thủy nói, giọng nghẹn lại. "Chị là người duy nhất em tin tưởng. Em đã quen với việc có chị bên cạnh..."

Ngọc Thảo khẽ cười, giọng chị run lên:
"Thủy à, em phải sống thật hạnh phúc, thật rạng rỡ. Đó là điều quan trọng nhất. Đừng lo cho chị."

Thanh Thủy đứng lặng một lúc, đôi mắt đỏ hoe. Cô rút từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, đặt vào tay Ngọc Thảo.
"Đây là món quà em chuẩn bị từ lâu. Em định tặng chị vào dịp khác, nhưng… có lẽ bây giờ là lúc phù hợp."

Thảo mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc, trên đó khắc dòng chữ: "Cảm ơn chị, vì đã luôn là người dẫn đường cho em."

"Chị phải hứa với em, dù đi đâu, cũng phải thật hạnh phúc," Thủy nói, nước mắt lăn dài trên má.

...

Đêm hôm đó, Thảo rời thành phố trên một chuyến tàu khuya. Qua ô cửa kính, ánh đèn đường mờ nhạt dần biến mất trong màn đêm.

Ngọc Thảo nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình, ngón tay khẽ vuốt ve dòng chữ. Một nụ cười thoáng hiện, nhưng nước mắt chị lại rơi.

"Thủy, chị yêu em. Nhưng chị không đủ can đảm để nói điều đó. Chị chỉ hy vọng em sẽ mãi mãi hạnh phúc, ngay cả khi hạnh phúc ấy không có chị."

Với suy nghĩ đó, Ngọc Thảo khép đôi mắt lại, để mặc cho những ký ức đẹp đẽ về Thanh Thủy ùa về lần cuối. Chị biết rằng mình đã yêu, yêu một cách trọn vẹn, nhưng đồng thời cũng phải học cách buông tay để người mình yêu được hạnh phúc.

Vì yêu, đôi khi chỉ đơn giản là lặng lẽ rời đi.


Ngọc Thảo dần chìm vào một không gian cô độc, dù xung quanh chị là những người không ngừng bận rộn. Mọi thứ trở nên lặng lẽ và vô nghĩa. Dù sống trong một thành phố mới, nơi không có quá nhiều ký ức về Thủy, nhưng dường như đâu đâu trong cuộc sống này cũng có hình ảnh của cô. Những con phố, những quán cà phê, những buổi chiều tối... tất cả đều gợi lên trong Thảo một cảm giác thiếu vắng.

Ngày đầu tiên rời công ty, Ngọc Thảo đã tưởng mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Chị bắt đầu nhận ra rằng, mọi thứ mình làm, mọi bước đi mình chọn, đều không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim. Thanh Thủy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chị. Dù ở một thành phố mới, chị vẫn không thể quên được cái cách mà Thủy cười, ánh mắt ánh lên niềm tin và sự yêu thương vô bờ.

Nhưng Ngọc Thảo biết, một phần trong chị cũng muốn rời xa Thanh Thủy, không phải vì không yêu cô, mà là vì chị quá yêu cô. Chị không muốn tiếp tục là cái bóng bên cạnh Thanh Thủy, không muốn khiến cô phải lo lắng vì một tình yêu không thể đáp trả. Chị lựa chọn im lặng, lựa chọn rời xa, dù biết rằng điều đó sẽ khiến lòng mình vỡ vụn.

Ngày gặp lại Thanh Thủy tại quán cà phê, Ngọc Thảo cảm nhận rõ ràng từng cơn sóng dồn dập trong lòng. Cái nhìn của Thủy khiến trái tim chị run rẩy. Cô không thay đổi gì nhiều, vẫn như thế, vẫn là Thủy mà Thảo nhớ. Nhưng hôm nay, Thanh Thủy không còn là cô gái cần chị nữa, cô đã tìm thấy một người đàn ông để dựa vào, để yêu thương. Và Thảo nhận ra, mình chỉ là một phần của quá khứ, của những ký ức đã phai mờ.

"Chị Thảo, chị ở đây sao?" – Giọng Thanh Thủy nhẹ nhàng vang lên, nhưng trong đó, có một chút ngạc nhiên và, có lẽ, cả lo lắng. Thảo chỉ mỉm cười, giọng nói của chị dường như bị nghẹn lại, không thể phát ra thành lời.

"Chị đang tìm một nơi yên tĩnh để làm việc," Ngọc Thảo trả lời, cố gắng giữ cho mình một vẻ ngoài bình thản. Nhưng ngay cả chính chị cũng không thể che giấu sự xao động trong lòng.

Khi Thủy ngồi xuống, đôi mắt cô tìm kiếm sự đồng cảm trong ánh mắt của Ngọc Thảo. "Em nhớ chị lắm." Những lời ấy, dễ dàng tuôn ra từ môi Thanh Thủy, nhưng đối với Ngọc Thảo, mỗi từ, mỗi chữ như một nhát dao cắt vào trái tim. Chị nhớ Thủy vô cùng, nhưng giờ đây, đó chỉ là những kỷ niệm ngọt ngào mà đau đớn.

Thảo cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngừng cảm nhận sự rạn nứt trong lòng mình. "Chị không thể quay lại nữa, Thủy à. Em có thể tự đi trên con đường của mình. Chị không muốn làm em phải lựa chọn giữa chị và những cơ hội khác trong đời."

Nhưng ngay lúc đó, Thanh Thủy không giữ im lặng như mọi lần. Cô nhìn thẳng vào mắt Ngọc Thảo, đôi môi mím chặt. "Em không muốn bỏ chị đâu, Thảo. Em yêu chị. Nhưng nếu chị không chịu mở lòng, nếu chị cứ mãi giữ những cảm xúc ấy cho riêng mình, em sẽ không thể chờ đợi mãi được."

Lời nói của Thanh Thủy như một cơn sóng vỗ mạnh vào Ngọc Thảo. Chị chợt nhận ra rằng, Thủy không chỉ là cô gái đã từng yêu chị, mà còn là người biết mình muốn gì, biết làm thế nào để sống thật với bản thân. Và chị, một người luôn sống trong bóng tối của những cảm xúc không được thổ lộ, giờ đây lại đối diện với một thực tế quá phũ phàng: Thủy không còn chờ đợi nữa.

Sự lựa chọn trong đau đớn

Khi Thanh Thủy đứng dậy để đi, Ngọc Thảo lại một lần nữa cảm thấy cả thế giới xung quanh đổ vỡ. Cái lạnh từ những lời nói của Thủy vẫn còn văng vẳng bên tai chị. Dù Thanh Thủy có đi, dù cô có yêu ai đi chăng nữa, Ngọc Thảo vẫn không thể ngừng yêu cô. Nhưng đó chính là lý do khiến chị phải buông tay.

Lần này, Thảo không kìm chế được nữa. Chị nhìn theo Thanh Thủy, đôi mắt đầy nước, giọng nghẹn ngào: "Chị yêu em, Thủy. Nhưng chị không thể ở lại để tiếp tục là người mà em cần. Chị chỉ muốn em hạnh phúc. Dù hạnh phúc đó không có chị."

Và rồi, như một sự tê liệt của cảm xúc, Ngọc Thảo quay lại, nhìn vào chiếc vòng tay mà Thủy đã tặng. Món quà ấy không chỉ là biểu tượng của tình yêu mà còn là sự hy sinh, là nỗi buồn không thể nói ra. Chị nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng, như ôm trọn những ký ức đẹp đẽ về một tình yêu không thể thành hình.

Đêm dài trong cô đơn

Ngọc Thảo trở về căn phòng trống vắng của mình, ngồi bên cửa sổ, nhìn những ngọn đèn xa xăm ngoài kia. Từng cơn gió lùa qua khe cửa, mang theo sự lạnh lẽo bao trùm. Trong bóng tối, Thảo chỉ có một mình, đối diện với những ký ức và cảm xúc của mình. Chị không còn gì để bám víu, không còn ai để đợi chờ.

Nhưng dẫu vậy, Ngọc Thảo cũng biết một điều: Chị đã yêu Thủy hết mình, và dù không thể ở bên nhau, tình yêu ấy vẫn sẽ mãi tồn tại trong tim. Chị học được rằng, đôi khi yêu không phải là được ở bên nhau, mà là yêu đủ để biết khi nào nên buông tay. Chị yêu Thủy, nhưng cũng hiểu rằng, tình yêu ấy phải đi cùng với sự hy sinh, để người mình yêu có thể tự do sống cuộc đời của mình.

Và thế là,  Ngọc Thảo lại một lần nữa rơi vào im lặng, tự mình đối diện với những tổn thương mà không ai có thể xoa dịu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top