Chương 37
Phác Xán Liệt đợi Ngô Thế Huân rời đi mới lái xe trở về Phác gia, Diêu Lộ và Hứa Ninh bị giam lỏng trong khách phòng suốt cả đêm.
Hứa Ninh nhát gan một chút đã sớm sợ đến choáng váng, cho tới khi có người đẩy cửa bước vào, cô ta nhất thời không kịp phản ứng.
Bị hai nam nhân thân hình cao lớn mang vào phòng khách, Hứa Ninh liếc mắt liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngồi trên ghế salon.
Từ khi chưa vào giới giải trí cô ta đã từng nghe nói đến đại danh của Phác Xán Liệt, tuổi còn trẻ mà đã giành được ngôi Ảnh đế, diễn xuất hạng nhất được mọi người khen ngợi, giờ phút này, nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, trên người của người đàn ông này, tựa hồ có một hơi thở băng lãnh trời sinh, ngồi một chỗ không nói một lời, lại giống như vị vua cao cao tại thượng làm người khác nhìn mà thấy sợ, ánh mắt lạnh như băng đen nhánh lợi hại, xuyên qua gọng kính bạc bắn lên người hai người, cơ hồ muốn đem người sống lăng trì đến chết.
Hứa Ninh một câu cũng không dám nói lung tung, lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu khẩn trương siết chặt ngón tay.
“Biết lỗi sai của các người là ở đâu chứ?” Phác Xán Liệt hơi hơi nhướng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Ninh, “Muốn mượn chỗ leo lên, biện pháp như vậy ở trong giới cũng thấy không ít. Đáng tiếc... các người đã chọn sai đối tượng.”
“Ngô Thế Huân em ấy không phải loại người giống như cô nghĩ.”
“Cứ cho là cô thật sự cùng em ấy phát sinh chuyện gì, cô cũng sẽ chỉ khiến em ấy ghê tởm mà thôi. Em ấy sẽ không vì cô mà đi sử dụng quan hệ gia đình em ấy, lại càng không vì cô mà đi cầu xin mẹ em ấy, bởi vì... cô còn chưa đủ tư cách này.”
Thanh âm của nam nhân bình tĩnh mà lạnh như băng, Hứa Ninh bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, sau một lúc trầm mặc rất lâu, mới cúi thấp đầu nói: “Đúng vậy, thật xin lỗi... Tôi, tôi cũng là đến đường cùng mới... mới nghĩ ra biện pháp như thế...”
Diêu Lộ cắn răng nói: “Chủ ý này là tôi ra, tôi cùng lắm chỉ là đưa người leo lên giường Ngô Thế Huân mà thôi, cũng chưa làm gì với cậu ta... Phác Xán Liệt anh hình như quản quá nhiều rồi thì phải?”
Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn cô ta, cho đến khi Diêu Lộ rốt cục cắn môi trầm mặc xuống, hắn mới thấp giọng nói: “Cô có tin không, chỉ bằng việc các người lợi dụng Ngô Thế Huân, tôi đã có thể khiến cho các người... sống, không, bằng, chết?”
Thời điểm hắn nói những lời này biểu cảm đặc biệt bình tĩnh. Nhưng là, lãnh ý thấm vào tận cốt tủy đó trong giọng nói, nhất là “sống không bằng chết” bốn chữ còn nhấn mạnh ngữ khí, lại làm cho người ta không nhịn được hung hăng rùng mình một cái.
Cho đến giờ phút này, Diêu Lộ mới phát hiện mình chọc phải một phiền phức lớn cỡ nào, cô ả lại còn không sợ chết nói “anh quản quá nhiều”... Nghĩ đến đây, Diêu Lộ vội vàng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch hung hăng siết chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: “Phác tổng, anh muốn như thế nào?”
Phác Xán Liệt nhíu mày một cái, lấy ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt hai người, “Tôi sẽ không làm gì các cô cả, tôi chỉ có một yêu cầu —— Cầm số tiền này rời khỏi Tây Lâm, từ nay về sau, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi và Thế Huân nữa.”
“......” Diêu Lộ và Hứa Ninh liếc mắt nhìn nhau, có chút do dự liếc nhìn chi phiếu trên bàn, không biết làm thế nào cho phải.
Phác Xán Liệt sắc mặt bình tĩnh đẩy chi phiếu đến cạnh tay Hứa Ninh, “Tùy tiện đến nơi nào đó làm ăn, hoặc là tiếp tục mở tiệm bán hoa của các người, giới giải trí không thích hợp với các cô.” Hơi dừng lại một chút, “Cầm nó, trong vòng ba ngày biến mất cho tôi!”
Hứa Ninh không thể làm gì khác hơn là ngón tay cứng đờ cầm chi phiếu trên bàn lên, âm thanh run rẩy nói, “Cảm... cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi, đây là ý của Thế Huân.” Phác Xán Liệt đứng dậy, phất phất tay với Biện Bạch Hiền nói, “Đưa bọn họ về thu dọn hành lý, mau rời khỏi nơi này.”
Mãi đến khi bóng dáng Phác Xán Liệt sắp biến mất sau cánh cửa, Hứa Ninh mới run giọng nói: “Phác, Phác tổng, xin anh hãy thay tôi, nói với anh Thế Huân một tiếng... Thật xin lỗi...”
Phác Xán Liệt đầu cũng không quay lại nói: “Không cần.”
Đúng vậy, Huân nhi không cần nhất chính là ba chữ “Thật xin lỗi” này. Bởi vì, thật xin lỗi, là phương thức giải thích rẻ mạt nhất trên thế giới này, lừa gạt và tổn thương đã tạo thành, ba chữ này không có bất kỳ tác dụng nào. Mình sẽ khiến người đàn bà này hoàn toàn biến mất, về phần tổn thương mà Huân nhi đã phải nhận, sẽ do Phác Xán Liệt tôi tự mình chữa khỏi!
Phác Xán Liệt làm việc quả nhiên sấm rền gió cuốn, trong vòng ba ngày, Hứa Khả và Diêu Lộ đã thu dọn xong hành lý rời khỏi thành phố Tây Lâm, nghe nói bọn họ chuyển đến một thành phố ven biển ở phương Nam xa xôi, định mở một cửa hàng bán hoa an an phận phận làm ăn tự nuôi bản thân.
Phác Xán Liệt rất vừa lòng với kết quả này, từ đó về sau Ngô Thế Huân cũng không còn gặp lại tiểu sư muội mà cậu từng có hảo cảm kia nữa.
***
Buổi tối hôm đó, Ngô Thế Huân lại mơ một giấc mơ.
Trong cảnh mộng rất dài rất dài, tái hiện lại một đoạn năm tháng khi còn trẻ kia, thiếu niên trong mộng kia, thủy chung làm bạn bên người mình, mỗi lần nhìn thấy hắn, cậu đều sẽ mỉm cười gọi tên hắn: “Anh Xán Liệt...”
Ba chữ này, tựa hồ tràn đầy một niềm ấm áp kỳ diệu.
Xán Liệt... mỗi lần gọi ra miệng, ngay cả tâm tình cũng không thể hiểu nổi mà trở nên sung sướng.
Nhiều năm như vậy, Phác Xán Liệt đối tốt với cậu, Ngô Thế Huân vẫn đều ghi nhớ trong lòng. Thế cho nên rất nhiều lần, cậu thậm chí sẽ ở trong mộng mơ thấy Phác Xán Liệt, mơ thấy từng giọt từng giọt chi tiết ấm áp khi hai người ở chung thời niên thiếu ngây ngô.
Thời điểm sáng sớm tỉnh dậy, Ngô Thế Huân phát hiện bên môi mình cư nhiên mang theo mỉm cười.
Cảnh mộng quay xung quanh con người quen thuộc bên cạnh kia, hơi thở quen thuộc... khiến cậu cơ hồ muốn sa chân vào.
Ngô Thế Huân vẫn tưởng rằng, Phác Xán Liệt tốt với cậu, là vì coi cậu là bạn tốt, thậm chí là em trai ruột mà đối xử.
Ngô Thế Huân nhỏ hơn Phác Xán Liệt hai tuổi, lại biết hắn là người bạn tốt nhất của anh trai, cho nên, mỗi lần được hắn quan tâm chăm sóc, cậu chung quy cảm thấy sự ấm áp mà hắn cho mình này giống hệt như anh trai mình.
Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy, có thể có người bạn như Phác Xán Liệt là chuyện may mắn nhất của cậu.
—— được bạn như thế, mình còn cầu gì?
Nhưng mà, cậu hoàn toàn không ngờ tới, Phác Xán Liệt cư nhiên thích cậu, còn là kiểu muốn triệt để giữ lấy cậu, muốn hung hăng tiến vào thân thể cậu, muốn làm tình với cậu đến hừng đông... Một tình yêu tràn ngập ham muốn độc chiếm.
Điều này làm cho Ngô Thế Huân hoàn toàn không thể thừa nhận.
Vì sao anh Xán Liệt nhất định muốn biến tình hữu nghị cách mạng tốt đẹp thành quan hệ người yêu? Hai người cứ làm bạn bè không phải tốt lắm à? Tương lai đều tự tìm một người phụ nữ mình thích kết hôn sinh con, tự mình xây dựng gia đình hạnh phúc của chính mình, con cái nhà mình còn có thể nhận anh ấy làm cha nuôi, như vậy mới là kết cục viên mãn nhất... không phải sao?
Ngô Thế Huân vươn tay giật giật tóc, thật sự là không hiểu anh Xán Liệt tốt đẹp như thế tại sao lại đi thích đàn ông, lại còn là kiểu đàn ông như mình? Mình toàn thân trên dưới rõ ràng đều rất đàn ông, có chỗ nào hấp dẫn đồng tính a?!
Ngô Thế Huân vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Vừa mới rửa mặt xong, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, mắt nhìn cái tên trong hiển thị cuộc gọi, cư nhiên là Giang Tuyết Ngưng.
Tuy rằng lần hợp tác này bởi vì chuyện đổi nữ chính náo loạn thật không thoải mái, nhưng Giang Tuyết Ngưng dù sao cũng là thần tượng thời còn trẻ của Ngô Thế Huân, thần tượng tiền bối gọi điện thoại đến, cậu vội vàng tiếp máy, cười tủm tỉm nói: “A lô, đạo diễn Giang.”
“Thế Huân, việc đổi nữ nhân vật chính lần này, kỳ thật là cậu hiểu lầm Xán Liệt.” Giang Tuyết Ngưng mỉm cười giải thích, “Chúng ta sở dĩ thay cô ấy ra, là vì cô cô ấy giả mạo người em gái song sinh của mình, chuyện mạo danh thế thân này nếu sáng tỏ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, Xán Liệt điều tra ra được nội tình như vậy, cho nên mới ra mặt yêu cầu chúng ta thay đổi nữ chính. Cậu hiểu chứ?”
Bên tai truyền đến âm thanh nhu hòa của Giang Tuyết Ngưng, Ngô Thế Huân vội nói: “Em biết, anh Xán Liệt đã giải thích với em rồi...”
“Ừm, còn một chuyện nữa muốn bàn bạc với cậu, bên đầu tư ban đầu đã rút vốn tài chính, tôi bây giờ nhận được một phần đầu tư khác, kim ngạch khá ổn, thù lao của diễn viên cũng có thể gia tăng thích đáng, cậu có thể trở về đoàn làm phim không?” Giang Tuyết Ngưng dừng lại một chút, lại nói: “Chúng ta sẽ tìm nữ nhận vật chính lại lần nữa, sẽ không để cậu thất vọng, thù lao của cậu cũng có thể bàn lại lần nữa.
Ngô Thế Huân sờ sờ mũi, “Cái này...”
Tuy rằng Ngô Thế Huân cũng tiếc đoàn làm phim này, nhưng lúc trước dù sao cũng đã kiên quyết nói với Giang Tuyết Ngưng mấy lời “Đổi luôn cả tôi đi, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ bồi thường” linh tinh, giờ lại đi hối hận, có thể không tốt lắm hay không a?
Giang Tuyết Ngưng rất tốt tính mỉm cười nói: “Nhân vật Hạ Kỳ Nguyên này, tuy rằng tôi có thể tìm người khác đến diễn, nhưng mà, Thế Huân, ở trong lòng tôi, cậu diễn nhân vật này mới là thích hợp nhất, cậu chính là tiểu thái tử tốt nhất trong cảm nhận của tôi.”
Được nữ thần tượng chính miệng khen, điều này khiến cho tâm tình Ngô Thế Huân không khỏi nhảy nhót loạn xạ. Xem ra, biểu hiện ở đoàn làm phim trước đó đã được đạo diễn Giang tán thành.
“Vả lại, cậu không phải cảm thấy rất hứng thú với đề tài này ư? Kịch bản cậu cũng đã xem, tuy rằng tôi không thể cam đoan doanh thu bộ điện ảnh này sẽ rất tốt, nhưng tôi rất muốn nghiêm túc quay hết nó... Thế nào, cậu sẽ cân nhắc suy xét chứ?” Giọng nói của Giang Tuyết Ngưng rất dịu dàng thậm chí còn mang theo vị dụ dỗ.
Cô dù sao cũng là Ảnh hậu chị cả năm đó, lão tiền bối trong giới, cô ấy đã tốt tính mở miệng như vậy, Ngô Thế Huân cũng không thể không biết xấu hổ mà trực tiếp cự tuyệt. Hơn nữa cậu lúc ấy chỉ là nói miệng muốn đổi người, hợp đồng hủy bỏ linh tinh còn chưa ký, công ty quản lý cũng vẫn chưa biết tình hình, hiện giờ quay lại đích xác là có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Quan trọng hơn là, Phác Xán Liệt cư nhiên rút vốn... Dù là như thế nào, Ngô Thế Huân để ý nhất kỳ thật chính là chuyện Phác Xán Liệt bỏ tiền cho cậu đóng phim này, nếu đoàn làm phim này đã không còn quan hệ với hắn, vậy thì...
Ngô Thế Huân suy tính trước sau, rốt cục đưa ra quyết định, cười nói: “Vậy thì nhờ ngài chỉ dẫn nhiều hơn.”
Giang Tuyết Ngưng cười nói: “Được, cả nhà đều đang đợi cậu quay về. Vẫn ở khách sạn gần thành phố điện ảnh Giang Châu kia nhé, tôi đặt trước phòng cho cậu, mong chờ cậu trở về với đơn vị.”
Ngô Thế Huân cũng tâm tình vui vẻ nở nụ cười, “Vâng! Cám ơn đạo diễn Giang, tôi ngày mai sẽ trở lại Giang Châu!”
Sau khi treo điện thoại, Ngô Thế Huân tâm tình siêu tốt gửi tin nhắn cho người đại diện, bảo người đại diện giúp đặt vé máy bay ngày mai. Sau đó cậu liền ở trong nhà tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý.
Lại không biết rằng, trong biệt thự cách vách, Phác Xán Liệt cũng đang đồng thời nghe điện thoại.
“Phác tổng, tôi đã làm theo ngài yêu cầu, ký kết hiệp nghị đầu tư với đoàn làm phim Thiếu Niên Thiên Tử.”
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Phác Xán Liệt gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Anh làm rất tốt, tạm thời lấy danh nghĩa cá nhân của anh đầu tư bộ điện ảnh này, đừng để bất kỳ ai biết chuyện này có liên quan đến tôi.”
“Vâng, tôi biết phải làm như thế nào.”
Sau khi cúp điện thoại, Phác Xán Liệt đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng ngôi nhà cách vách.
Xuyên qua cửa sổ sát đất ở ban công, có thể tinh tường nhìn thấy thân ảnh người kia tâm tình vui sướng thu dọn hành lý trong phòng...
Nụ cười nhẹ bên môi Phác Xán Liệt dần dần trở nên dịu dàng.
—— Huân nhi, em xem, vì để em được vui vẻ, không có bất kỳ áp lực nào trở lại đoàn làm phim, để em tiếp tục diễn hết kịch bản mà em yêu thích này, tôi đã chủ động rút vốn, sau đó đưa người khác một khoản tiền để người đó lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư lại... Tôi muốn giúp em, còn phải áp dụng cách thức vòng vo, không lưu tên tuổi như vậy.
Huân nhi, em có thể cảm nhận được, Phác Xán Liệt tôi yêu em đến nhường nào không?
========
Ú là la Phác tổng trở lại rồi !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top