12.

Đây là hội triển lãm nghệ thuật cá nhân của họa sĩ Cao Thanh Ngữ, trên chiếc bảng triển lãm to đùng ngoài cửa có viết về lai lịch và các tác phẩm tiêu biểu của đối phương.

Cao Thanh Ngữ, nữ, 28 tuổi, người thành phố S, tốt nghiệp tại học viện mỹ thuật thành phố S... Ánh mắt Hạ Thanh lướt qua mấy hàng chữ, từ Cao Thanh Ngữ học từ giáo viên nào cho đến tận tác phẩm tiêu biểu ở cuối cùng.

Đoàn Kinh Ngữ đang đứng ở phía sau lưng Hạ Thanh nửa bước, chị ấy đoán Hạ Thanh dừng chân ở đây lâu như thế là do hứng thú hay là nguyên nhân nào khác nữa. Vì thế sau khi Ha Thanh quay người lại thì thấy Đoàn Kinh Ngữ đang đánh giá mình, điệu bộ như đang suy tư gì đó.

"Đi vào thôi." Hạ Thanh tiến lại gần, kéo tay Đoàn Kinh Ngữ lại gần.

Ngoài cửa có một nhân viên phụ trách kiểm vé, Đoàn Kinh Ngữ gật đầu nhẹ với đối phương một cái, đối phương đã hiểu ý cô và không cản bọn họ lại.

Hạ Thanh hơi nghi ngờ: "Không cần vé sao?"

Đoàn Kinh Ngữ dùng ngón tay gẩy nhẹ dây đeo của chiếc túi, một tay thì đặt lên đầu con gấu nhỏ, đắc ý mà vênh mặt lên: "Chị tự có cách của mình." Vì để cho Hạ Thanh nghe rõ, chị ấy còn ghé sát lại nói câu này, trong mắt không che giấu được vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Hạ Thanh cho rằng chị ấy đang đắc ý về "cách" của bản thân nên cũng không nghĩ nhiều, cô nhấc chân bước vào trong.

Bên trong hội triển lãm có không ít người, có tiếng nói chuyện thì thầm khe khẽ.

Trước kia Hạ Thanh chưa từng nghe thấy cái tên họa sĩ Cao Thanh Ngữ, đọc qua lý lịch cá nhân của đối phương ở cửa thì mới xem như có chút hiểu biết cơ bản về cô ấy. Ban đầu Hạ Thanh cũng không mong đợi gì nhiều nhưng không ngờ vừa bước vào, khi nhìn thấy bức họa đầu tiên thì cô đã sững sờ.

Nội dung bức tranh là một thành phố dày đặc sương mù, lấy ba màu trắng, xám và đen làm chủ đạo, cận cảnh là một con hẻm nhỏ chật hẹp, ở phía xa là các tòa nhà cao thấp nhưng chúng đều bị sương mù che phủ.

Hạ Thanh có một cảm giác đắm mình trong đó - Mặc dù trong bức tranh này không nhất định là cảnh thật nhưng nhà cao tầng, con hẻm nhỏ đều được cô ấy dựng lên, không khí ẩm ướt như có thể vắt ra nước, có rất nhiều những hạt mưa bụi li ti lất phất bay. Bức họa này có tên là "Trốn Đi", thế nhưng sương mù lại được vẽ như tấm lưới vây lấy con người muốn trốn đi - Cũng có thể là mưa.

Hạ Thanh hít sâu một hơi, một tay điểm nhiên như không xỏ vào trong túi áo.

Cô quay đầu lại tìm Đoàn Kinh Ngữ thì mới nhận ra hình như đối phương đang nói chuyện phiếm với ai đó.

Nhận ra có người lại gần, Đoàn Kinh Ngữ ngẩng đầu lên, trong hội triển lãm không tiện nói lớn tiếng nên chị ấy ghé sát lại gần rồi hỏi Hạ Thanh: "Sao thế?"

Hạ Thanh cao hơn Đoàn Kinh Ngữ, lúc này cô hơi cúi người xuống, đưa một tai sát vào chị ấy để có thể nghe thấy âm thanh.

Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, gần đến mức ở cái nơi tăm tối này, Đoàn Kinh Ngữ có thể nhìn thấy sợi lông mảnh đến gần như trong suốt trên tai Hạ Thanh.

Hạ Thanh lắc đầu, ý là không sao, đám lông mảnh đó cũng giống như đang lắc theo.

Đoàn Kinh Ngữ nén dục vọng với chúng nó xuống, chị ấy rời mắt đi rồi nói với Hạ Thanh: "Chị có một người bạn cũng ở đây, lát nữa chị dẫn em đi gặp nhé ".

Gặp bạn? Hạ Thanh nghi ngờ. Đoàn Kinh Ngữ biết tính cách của cô nên cũng không thường hay dẫn cô đi gặp bạn, trừ khi...

Hạ Thanh đột nhiên nhanh trí, lẽ nào là bạn gái của Đoàn Kinh Ngữ sao?

Hạ Thanh mím môi, nén cảm giác muốn lắc đầu mãnh liệt xuống - Cô có hơi hiếu kỳ, bạn gái Đoàn Kinh Ngữ sẽ là người thế nào đây?

Nghĩ một lát, cô lại nói với Đoàn Kinh Ngữ: "Em đi nhà vệ sinh một lát."

Đợi lúc đi ra, Hạ Thanh nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh Đoàn Kinh Ngữ. Người kia đeo kính, mặc âu phục, rất ra dáng chuyên nghiệp, cô ấy với Đoàn Kinh Ngữ đang đứng trước một bức họa, hình như còn ghé vào nhau thảo luận gì đó nữa.

Hạ Thanh nghĩ đến bản thân vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Đoàn Kinh Ngữ không để ý gì mình mà nói chuyện với người khác, đột nhiên cô thấy bản thân có hơi dư thừa.

Nhưng có không tình nguyện đến mấy thì bây giờ cô cũng chưa thể rời đi. Lúc đi về phía hai người, Hạ Thanh phát hiện ra cô gái kia vẫn đang nói gì đó với Đoàn Kinh Ngữ, còn Đoàn Kinh Ngữ thì hơi chau mày, thỉnh thoảng còn làm động tác gật đầu đáp lại.

Hạ Thanh bước đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng gọi Đoàn Kinh Ngữ một tiếng: "Chị."

Đoàn Kinh Ngữ nhìn cô, lông mày đang cau lại đột nhiên thả lỏng ra, sau đó cười rồi kéo Hạ Thanh: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là em gái tôi Hạ Thanh. Thanh Thanh, đây là cô Chu."

Quả nhiên.

Nghe thấy cái họ này, Hạ Thanh chắc chắn "cô Chu" trước mắt này chính là người mà Đoàn Kinh Ngữ phải tránh mặt cô mới có thể nói chuyện với đối phương, người tên "Chu" gọi điện thoại đến cũng chính là người bạn gái chưa trốn đi của Đoàn Kinh Ngữ.

Chu Chính vô cùng thân thiện đưa tay ra: "Xin chào."

Mặc dù hành vi, ngôn ngữ, thậm chí cả nụ cười của đối phương cũng không có điểm nào là không ổn nhưng Hạ Thanh vẫn cứ nhìn thấu qua kính của đối phương, từ trong nụ cười của Chu Chính, cô nhìn ra được một sự lạnh lẽo.

Cô cụp mi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương: "Xin chào."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bachhop