11.
Chuyện lần trước đi ra khỏi nhà là khi nào? Hạ Thanh không nhớ ra nổi. Từ sau khi cô đến nhà Đoàn Kinh Ngữ thì số lần ra khỏi cửa đều chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những động tác nhỏ của Hạ Thanh cũng từ tránh chạm tay rồi kéo tay Đoàn Kinh Ngữ lại để mười ngón tay đan vào nhau... Làm như vậy khiến cô cảm thấy quen thuộc và thoải mái hơn đôi chút.
Tay Đoàn Kinh Ngữ rất mềm, ngón tay mảnh dẻ thon dài, da còn mịn hơn Hạ Thanh. Có lẽ là bởi vì căng thẳng nên ngón cái của Hạ Thanh cọ xát vào hồ khẩu của Đoàn Kinh Ngữ.
Đoàn Kinh Ngữ biết em ấy còn chưa thích ứng được hoàn cảnh đột nhiên phải ra ngoài rồi còn cần đối mặt với nhiều người xa lạ đến vậy nên Đoàn Kinh Ngữ an ủi vỗ nhẹ vào tay Hạ Thanh.
Xe của Đoàn Kinh Ngữ dừng bên ngoài khu căn hộ, sau khi xuống xe, người đi lại còn nhiều hơn, còn có cả xe cộ qua lại trên đường nữa.
Hạ Thanh có thể cảm nhận được bên ngoài còn ồn ào hơn cả trong khu nhà.
Từ nhà đến khu căn hộ rồi lại ra khỏi khu căn hộ, Hạ Thanh cảm thấy mình giống như một con búp bê vậy, từng lớp bị lột ra rồi phơi bày trước mặt của mọi người.
Hạ Thanh mừng là bản thân không đeo theo máy trợ thính, so với việc nghe thấy những âm thanh ngoài kia thì cô thấy việc tránh khỏi ánh nhìn và sự soi xét của mọi người về bản thân còn quan trọng hơn.
Đoàn Kinh Ngữ kéo Hạ Thanh lên xe, Hạ Thanh ngồi vào ghế phó lái như một thói quen rồi thắt dây an toàn cẩn thận.
Trong xe có mùi nước hoa thoang thoảng, hơi giống mùi nước hoa mà Đoàn Kinh Ngữ thường dùng. Không gian nhỏ bé cùng với mùi hương quen thuộc mang đến cho Hạ Thanh cảm giác an toàn hơn nhiều, cô thả lỏng người rồi tựa ra sau ghế.
Đoạn Kinh Ngữ lái xe đi theo thói quen, Hạ Thanh thấy lạ: "Không dùng bản đồ chỉ dẫn sao?"
Đoạn Kinh Ngữ ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, Hạ Thanh nhìn thấy cổ chị ấy nổi hết cả gân lên vì dùng sức.
Giọng điệu Đoàn Kinh Ngữ nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo: "Không cần, mấy hôm nay chị đi đến thuộc đường luôn rồi."
Mấy hôm nay? Hạ Thanh hơi nghi ngờ, cô vô thức cho rằng có lẽ là do yêu cầu công việc của Đoàn Kinh Ngữ nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Có lẽ là do có cái vỏ bọc cứng cáp như vậy nên lá gan Hạ Thanh cũng dần to ra, cô nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó còn nhoài người ra ngoài cửa sổ kính quan sát quanh cảnh xung quanh. Nhà Đoạn Kinh Ngữ cách trung tâm thành phố cũng không xa, bởi vì chưa đi được bao lâu mà Hạ Thanh đã nhìn thấy rất nhiều tòa nhà lớn cao chót vót, thậm chí có vài tòa còn không nhìn thấy đỉnh.
Đoàn Kinh Ngữ dừng xe lại ở cột đèn đỏ ngã tư đường, thấy Hạ Thanh hiếu kỳ dán cả mặt lên cửa kính nên chị ấy cảm thấy khá buồn cười.
"Đẹp đến vậy sao?" Đoàn Kinh Ngữ mở máy phát nhạc, ấn chọn bừa một bài.
Hạ Thanh bị giai điệu thu hút, em ấy ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn tên ca khúc trên màn hình "The Sun Of The Day", ca sĩ là "Không Có Ngày Mai".
"Là nhóm nhạc sao?" Hạ Thanh thuận tay lướt màn hình xuống một chút thì nhận ra toàn bộ bài hát trong danh sách phát nhạc đều là của nhóm nhạc này.
"Ừm." Xe phía trước hơi chậm, Đoàn Kinh Ngữ bật xi nhan rồi nhấn ga nhanh chóng vượt qua chiếc xe kia: "Bài hát này bọn họ mới ra thôi."
Ban đầu Hạ Thanh muốn chuyển bài nhưng tạm thời chưa tìm được bài nào muốn nghe nên cô để mặc nó phát theo thứ tự.
Rất nhanh đã đến nơi rồi, lúc chuẩn bị xuống xe, Đoàn Kinh Ngữ kéo Hạ Thanh lại, để cô đợi trong xe một lát trước đã.
Hạ Thanh không biết Đoàn Kinh Ngữ có ý gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời chị, cô ngồi nghiêm chỉnh cho đến khi Đoàn Kinh Ngữ biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc quay lại, trong tay Đoàn Kinh Ngữ đã có thêm một đóa hoa. Nói chính xác hơn là một đóa hoa hướng dương.
Chị ấy gõ cửa sổ xe, Hạ Thanh hạ cửa xuống. Đoàn Kinh Ngữ thò người vào đưa đóa hoa cho Hạ Thanh. Lúc này khoảng cách giữa hai người họ siêu gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả qua mặt mình. Hạ Thanh cảm thấy ánh mắt Đoàn Kinh Ngữ nhìn cô hơi khác lúc bình thường, cô ngây ngẩn cả người, trong một lúc lâu không nhận lấy đóa hoa kia.
Ánh mắt Đoàn Kinh Ngữ xẹt qua trên môi Hạ Thanh, một giây sau, cô nhét đóa hoa vào trong lòng Hạ Thanh rồi rụt người lại, một tay bám trên khung cửa xe: "Đi thôi."
Hạ Thanh không biết tại sao đến xem triển lãm hội họa mà đối phương lại tặng hoa cho mình, biết ý của đối phương là muốn cô ôm theo hoa vào xem triển lãm.
Mặc dù Hạ Thanh không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Vào trong phòng triển lãm, Hạ Thanh nhìn thấy tên của tác giả những bức họa trên bảng triển lãm, cô thầm thì: "Cao, Thanh, Ngữ..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top