Chương 15:
Suốt một tuần, Xuân không
nói chuyện với Triệt. Một
phần do công việc nhưng
cũng một phần là do cô
chưa dám gặp cậu. Suốt một
tuần qua, cô đã suy nghĩ rất
nhiều. Có lẽ trong truyện
này, cô cũng có một phần
sai. Cô không nên nóng
tính nói cậu như thế. Đúng
là cô không thể hiểu được
Triệt, có lẽ cậu ấy phải có
điều gì đó mới cư xử như
thế.
- Em có chuyện gì buồn à? -
giọng của Phong ở đằng sau
lưng khiến cô giật mình
quay lại.
Phong từ từ bước vào phòng
của hội học sinh, trên tay
cầm một sấp giấy. Khuôn
mặt hơi xanh. Đằng sau cặp
kính là đôi mắt mệt mỏi của
anh. Dạo này nhiều công
việc quá nên ai cũng mệt
mỏi.
- Ơ, dạ không. - cô nói.
- Hừm, em nói dối kém
lắm. - anh nói.
- dạ, thật ra thì cũng có một
chút chuyện. - cô thú thật.
- Chuyện gì thế? - anh vừa
nói vừa xắn lại chiếc tay áo.
- thật ra...em lỡ lớn tiếng
làm...bạn em giận. Có lẽ do
em không hiểu cậu ấy lắm
nên... nhưng mà dù gì em
chỉ muốn giúp cậu ấy thôi -
cô nói.
- Người bạn đó là ai thế?
- Dạ...
- Thôi, em không cần nói
tên đâu. Vậy em xin lỗi cậu
ấy chưa?
- Dạ, chưa. - cô cúi gắm mặt
xuống.
- Hừm, thế em đã nói
chuyện với bạn ấy chưa?
Cô lắc đầu.
- Em muốn giúp cậu ấy
đúng không. Em nên từ từ
xem xét mọi việc trước khi
giúp bạn ấy đã. Có thể, mỗi
người đều có một bí mật
khó nói. Cậu bạn của em
chắc cũng như thế. Em phải
biết cách giúp nếu không
kết quả sẽ tệ hơn đó. Vậy
bạn em có chuyện gì khó
nói sao? - Phong từ tốn nói.
- Dạ. em cũng không biết
nữa. Em đề nghị cậu ấy nên
quay về Nhà chính nhưng
cậu ấy từ chối, đã thế còn
đánh em nữa. - cô tức tối
nói và chợt nhận ra mình
nói hơi "quá đà".
- Em đang nói tới Triệt phải
không? - anh mỉm cười xoa
đầu cô.
- Dạ. - cô cúi đầu gật.
- Cậu ấy chắc cũng có lí do
đó. Em biết không, mẹ của
cậu ấy mất cách đây 1 năm.
- anh nói. Lời nói của anh
khiến cô hơi shock. Có lẽ,
cô đã quá ích kỉ khi chỉ biết
nghĩ cho mình. Có lẽ cậu ấy
đã rất buồn và có thể nó là
nguyên nhân khiến cậu ấy
từ chối về Nhà Chính.
- Anh cũng không rõ lắm
nhưng chắc chắn cậu ấy rất
buồn. Mẹ cậu ấy là môt
người rất đẹp. Anh chỉ mới
gặp có vài lần thôi nhưng
anh rất quí bác ấy. - anh
nói với chút tiếc nuối.
Xuân im lặng một hồi lâu
rồi bật dậy, cúi chào Phong
rồi cô lao đi tìm Triệt. Cô
phải xin lỗi cậu ấy. Cô thấy
mình hối hận quá.
Cạch...
Cánh cửa trên sân thượng
mở ra, Xuân từ từ bước vào.
Sân thượng lộng gió, yên
tĩnh như không có bóng
người. Cô từ từ bước về
phía đằng sau căn nhà kho -
nơi cô và Triệt thường nói
chuyện. Đúng như cô dự
đoán, cậu ấy đang nằm dựa
vào tường, mắt nhắm lại
dường như đang chìm đắm
trong điệu nhạc từ chiếc
earphone. Nhẹ nhàng bước
tới gần cậu ấy, mấy ngày
này, cậu ấy ít cười hơn hẳn.
Điều đó khiến cô thấy tội
lỗi trong lòng. Nhẹ nhàng
vuốt nhẹ mái tóc của cậu.
Bất chợt, cậu mở mắt nhìn
cô khiến cô giật mình lùi lại
phía sau và té. Triệt ngạc
nhiên nhìn cô.
- Xin...xin lỗi, đã làm cậu
tỉnh giấc. - cô vừa nói vừa
xoa xoa cánh tay bị đau do
vừa chống xuống đất lúc té.
- Hả? À, ừm... tớ tưởng
cậu... không... lên đây nữa.
- cậu vừa nói vừa kéo cô
dậy khỏi tư thế té lúc nãy.
- À, ừm... Cảm ơn. Tớ có thể
ngồi ở đây được không?- cô
ngại ngùng nói.
- Tất nhiên. Nơi này là do
cậu tìm ra mà. - cậu mỉm
cười đáp.
Hai người im lặng không
nói gì, ngồi im lặng. Cả hai
đều có vẻ ngại ngùng, chưa
biết nói gì. Một lúc sau,
Xuân mới mở lời:
- Xin lỗi việc hôm bữa. Tớ
vô ý quá. Mong cậu tha lỗi.
- cô cúi gằm mặt nói.
Triệt im lặng một lúc rồi
lên tiếng:
- Không, tớ cũng phải xin
lỗi cậu.
- Không, là tớ có lỗi. Xin
lỗi. - cô cương quyết nhận
lỗi.
- Tớ cũng có lỗi mà. - Triệt
nói, lấy tay xoa đầu cô.
- Không là lỗi của tớ mà.
Cậu không cần phải như thế
đâu. - cô nói.
Nhìn cô một lúc rồi triệt bật
cười. Nụ cười hồn nhiên
của cậu quả là thật đẹp.
- Lần đầu, tớ thấy có người
cương quyết nhận lỗi như
cậu đó.
- Vậy... hả... - cô ngại ngùng
cúi mặt xuống.
Triệt mỉm cười, xoa đầu cô
như người lớn xoa đầu trẻ
con vậy.
- Này, nãy giờ cậu xoa đầu
tớ hoài à. Lợi dụng lòng tốt
của tớ làm tới hả? - cô giả
bộ giận chọc cậu.
- Haha...thì sao nào. - cậu
cười thật tươi khiến cô cũng
cảm thấy thoải mái hơn một
chút.
- À, uống đi. Mang cho cậu
đó. - cô vừa nói vừa chài
hộp sữa tươi cho cậu.
- Hả? Sao lại là sữa. tớ
tưởng chỉ có con nít như ai
đó mới uống chứ. - cậu
nhăn mặt nói nhưng tay
vẫn cầm lấy nó.
- Hừ, vừa phải nha. Ám chỉ
ai đó. Không uống thì thôi.
- cô giật hộp sữa lại rồi nói.
- Đùa thôi mà. - Triệt cười
nói.
- Ừm.
.....
- Cảm ơn. - Xuân nói.
- Về cái gì? - Triệt hỏi.
- Vì đã làm bạn với tớ và đã
tha lỗi cho tớ.
- Ừm, tớ cũng cảm ơn cậu?
- Về cái gì?
- Tất cả.
- Thật không?
- Ừm.
- vậy về Nhà Chính đi. - cô
gạ gẫm
- Không. - anh thẳng thừng
nói.
- Haizzz.... Tớ biết. - cô thú
nhận.
- Vậy sao? - cậu hỏi hơi có
vẻ ngạc nhiên.
- Ừm nhưng tớ sẽ không từ
bỏ ý định đâu. Tớ không
thể. Cậu biết lí do mà. - cô
thở dài nói, có vẻ hơi buồn.
- Tớ xin lỗi vì không giúp
được. - cậu nói trong lòng
hơi tiếc nuối.
- Không sao. Thôi đừng nói
về việc đó nữa. Thôi giúp tớ
phân loại tập giấy này đi.
Không biết từ đâu cô lôi ra
một sấp giấy dày. Quả là
người bận rộng, lúc nào
cũng mang theo công việc.
- Trời, tha cho tớ đi. - Triệt
làm nũng.
- Hehe...mơ đi nha. Làm đi.
- cô ra lệnh.
- Cậu ác quá à. - anh nói
nhưng vẫn giúp cô.
- Hjhj...à mà cậu giỏi thật
đó, trong top 10 luôn. À, kể
cho tớ về lễ hội của trường
đi. Tớ đang chuẩn bị cho nó
mà.
Thế là Xuân và Triệt làm
lành nhau. Mặc dù vấn đề
về Nhà Chính của Triệt vẫn
chưa được giải quyết nhưng
hai người đã hiểu nhau hơn
và thân hơn một chút.
- Dạo này em có gì vui lắm
sao? - Vũ hỏi khi thấy thái
độ "hăng say" làm việc của
cô.
- Dạ? Không, bình thường
thôi ạ. - cô thờ ơ đáp.
- Thật không đó? Thôi, em
mang cái này tới phòng của
Băng đi.
- Dạ? ...vâng. - cô ủ rũ đáp
vì cô vẫn ngại khi phải đối
diện với anh.
Cạch...
Xuân mở cửa phòng của
Băng ra, cô bước vào. Căn
phòng không có ai. Có lẽ
anh đi vắng rồi. Đặt mấy
thứ mà Vũ nhờ đưa cho
Băng lên bàn rồi cô tính
chuồn êm ra ngoài.
- Dạo này, cô có vẻ thân với
Triệt nhỉ? - Băng từ đằng
sau bước vào trong bộ com-
lê màu đen sang trọng. Nó
làm nổi bật vóc dáng cao
ráo như người mẫu và
khuôn mặt chín chắn lãng
tử của anh.
- Dạ? À, vâng. - cô trả lời
khi mắt vẫn nhìn anh.
- Ừm, chắc cô cũng biết cậu
ấy là ai? - anh chỉnh lại tay
áo và nói với cô.
- Dạ, vâng. Em không ngờ
cậu ấy tốt như vậy. - cô
cười nói.
- Được rồi. Đừng nói nữa. -
Băng nói có vẻ khó chịu.
- Dạ. - cô im lặng cúi mặt
xuống, có lẽ do hơi bị "quê"
vì vụ lúc nãy.
- Hôm nay, cô đi với tôi tới
nơi này. - anh nói như ra
lệnh và không quan tâm tới
vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
- Dạ? Đi đâu ạ? - cô hỏi, từ
nãy giờ, cô cũng thắc mắc
không biết là anh chuẩn bị
đi đâu đó.
- Cô không cần biết. - anh
nói. Tay kéo cô đi một mạch
ra khỏi phòng và hướng về
chiếc ôtô màu đen đang đợi
ở dưới sân. Trước khi cô kịp
hiểu chuyện gì thì chiếc xe
đã đi rồi.
....
Sau một hồi đi, chiếc xe
dừng ở trước một shop
quần áo cực lớn. Xe vừa
dừng, Băng mở cửa ra và
kéo cô xuống rồi đi thẳng
một mạch vào shop.
- Hãy làm cho cô này trông
khá nhất có thể? - Băng
lạnh lùng nói, đẩy cô bé về
phía người tiếp tân.
- Dạ, vâng thưa cậu chủ. -
người đó lễ phép đáp.
- Hả? cái gì thế ạ? - cô vừa
hỏi vừa giật tay mình ra
khỏi người tiếp tân đó.
- Cô không cần biết. Chỉ cần
im lặng và làm theo là
được. - anh nói.
- Nhưng...
Trước khi cô kịp nói hết câu
đã bị lôi tuột vào trong.
1 tiếng sau...
Sau một hồi "phản đối", cô
bé cũng đã bị khuất phục vì
thái độ cương quyết "đe
dọa" của người quản lí ở
đây. Họ trang điểm và giúp
cô thay bộ đồ ởn nhà đơn
giản bằng một bộ váy khác.
- Thưa cậu chủ. Xong rồi
đây ạ. - người tiếp tân đi ra
nói với Băng.
Anh hướng mắt về phía
người tiếp tân chỉ. Một
người khác từ từ dắt cô bé
ra. Do đi dép cao gót nên cô
không thể đi nhanh và tự
nhiên được. Băng nhìn cô
một hồi khiến cô hơi ngại.
Cô cũng công nhận mình
khác thật. Lần đầu tiên cô
trang điểm như thế này. Đôi
mắt đen của cô như sâu
hơn, làn da trắng và đôi
môi đỏ, mái tóc đen dài của
cô được uốn tạo thành kiểu
lượn sóng và xõa ra. Một
bộ váy bắng voan màu đen
ngắn đến đầu gối phồng
lên. Đôi dày cao gót cũng
màu đen nốt. Trông cô đẹp
hơn và có phần bí ẩn hơn
hẳn.
- Được rồi, đi thôi. - anh
nói và kéo tay cô đi về phía
chiếc ô tô đen lúc nãy và
lần này người lái là anh.
- Khoan đã. Đi đâu thế ạ?
Tại sao em phải ăn mặc
kiểu này? Cho em về đi. -
cô nói.
- Xong việc, "chúng ta" sẽ
về.
Cô ngạc nhiên khi anh nhấn
manh chữ "chúng ta".
- Nhưng...
- Không nói nữa. - anh nói.
Thấy thái độ cương quyết
của anh, cô đành im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top