Chương 3.1
Minh Huy thế nào rồi ?? – Tiếng nói từ đầu dây bên kia
Thưa bà chủ!Cậu chủ vẫn ổn ạ! Nhưng cậu ấy chỉ biết có Prince thôi nên việc bà chủ nói có vẻ..– Anh quản lí ngập ngừng
Không được ! Chuyện này nhất định anh phải khuyên bảo nó ! Mấy hôm nữa tôi và ông nhà sẽ về ! Cậu chuẩn bị sắp xếp chuyện tôi dặn đi ! Hai chúng tôi muốn có con dâu lắm rồi – Bà chủ háo hức nói lại với anh quản lí tâm trạng có khá hơn trước
Tôi hiểu bà chủ. Cậu chủ chưa về. Chắc là đi cùng Prince. Tôi sẽ khuyên bảo cậu ấy – Anh quản lí cúp máy lòng cũng hơi lo lắng vì biết tính cậu chủ nhất định sẽ ko chịu đi xem mắt theo ý của bà chủ.
* * *
Suốt quãng đường đi, Vyl chỉ nghe thấy tiếng hét của cô bé phiền phức phía sau. Đến nơi tai anh cứ ù ù tiếng " a a" của cô bé khiến anh bực bội. Anh lạnh lùng cởi mũ bảo hiểm nhíu mày khi thấy cô bé vẫn hét ôm chặt anh :
Xuống mau
Người run run mắt he hé từ từ mở ra. Puny tá hỏa khi thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm trong đó có cả nhóm đến trước. Hoàn hồn sau câu nói lạnh lùng đó. Puny nhìn lại ánh mắt của mọi người có gì đó ko ổn. Cô bé ngớ người rồi bỏ tay ra khỏi người Vyl.
Không quên cách ứng xử lịch sự. Cô bé xuống xe rồi nở nụ cười dễ thương với Vyl:
Xin lỗi nha !
Chưa nghe cô bé nói hết câu Vyl đã xuống xe trước để cô bơ vơ ở đó. Lần đầu tiên sự dễ thương của cô bé bị đối xử phũ phàng như vậy. Từ trước tới giờ cô bé rất ít khi lịch sự mà cười dễ thương với ai đó xa lạ nhưng hôm nay vì anh mà cô bé đã nhẫn nhịn mà nở nụ cười xin lỗi chân thành thế mà anh dửng dưng và vô cảm đến phát ghét!!! Cô bé vẫn không thôi bực bội về kẻ đáng ghét mang vẻ ngoài Hoàng Tử đó . . . Mải mê nghĩ ngợi quên chuyện quan trọng , phải nghe tiếng hai cô bạn cô bé mới sực tỉnh :
Puny ! Vào thôi – Hai đứa chạy lại kéo Puny đi theo
Trong bữa ăn. Cầm tờ thực đơn ba cô bé gọi món lia lịa. Phải nhìn dáng vẻ đau khổ của Huan thì mới thấu được hoàn cảnh của anh . Ba cô cứ chọn mãi đến khi bàn ăn la liệt thức ăn mới thôi. Huan thầm nhắc nhở bản thân không đụng vào tam cô nương này nữa. Nếu không chỉ có rước họa vào thân. Không cần biết có ăn hết không chỉ biết ba cô đang vét sạch tiền của Huan. Thực ra là nhà anh không thiếu tiền để cho cả bọn ăn uống nhưng vấn đề vẫn là sự keo kiệt của đại thiếu gia Huan . . Nhắc tới tiền là lại đủ thứ nảy sinh . . Hôm nay bị tiêu tiền oan Huan cảm thấy vô cùng bức bối . .
Đang ăn ngon miệng chợt Puny có cảm giác đang bị ai đó nhìn rất khó chịu. Ngẩng đầu lên, má phồng ra vì ngậm hai miếng sushi to đùng, thấy Vyl đang nhìn mình khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Anh ông ăn i ìn ôi àm gì ( Anh không ăn thì thôi nhìn tôi làm gì)– Cô bé nói khi thức ăn vẫn ở trong miệng
Anh không nói gì chỉ cảm giác người trước mặt mình là một con bé tham ăn. Cứ như lần đầu tiên được biết tới thức ăn vậy !! Tan thấy cô bé cứ ấp úng thức ăn trong miệng anh quan tâm hỏi :
Em không thích thức ăn ở đây hả ?
Puny lắc đầu tiếp tục ngấu nghiến và ực ực :
Không! Ngon lắm ạ . . ực ực . . .- Cô bé vừa tẩu tán đống thức ăn vừa nói làm Tan phì cười
Gum chẳng thể ăn nổi vì cô ko thích đồ ăn Nhật lắm còn Huan cứ ngồi chán nản nhìn hai con heo ăn hì hục mà xót xa cho cái ví cũng không ăn được gì. Nhìn hai người lúc này thật thảm hại.
Lin và Zita thì cứ em ăn một miếng, anh ăn một miếng. Chắc là hai người này hạnh phúc lắm ha !!! Mới quen mà đã tâm đồng ý hợp !!!
Buổi ăn miễn phí của ba nàng kết thúc khi Puny, Lin được " ăn ké " chén gần hết đồ ăn( hai nàng heo) . Puny cứ nhìn Vyl hậm hực trong lòng : "Tên đáng ghét ! cứ nhìn mình chế nhạo làm mất cả ngon" ( ăn hết sạch mà còn mất ngon >"<)
Cả ba không muốn làm phiền thêm nữa nên quyết định về bằng xe bus. Dù sao thì cũng là buổi chiều rồi thời tiết này đi xe bus khá là ổn. Về đến nhà, Puny lên phòng nằm ngủ một lát
* * *
Chiều ! Tại phòng tập trường Ko – san
Xin lỗi ! Tụi em tới trễ – Cả 3 đều bị lỡ xe bus đồng thanh
Ồ ! Không sao – Tan cười hiền đáp lại
Thấy Tan đối xử với cả ba cô bé rất nhẹ nhàng khác hoàn toàn với lúc ba chàng Hoàng Tử đi muộn. Huan chế nhạo:
Xem ông Leader lười nhác của chúng ta kìa ! Tốt bụng thật đấy !
Tan nghe vậy bực bội lại lao về phía Huan rượt đuổi. Đây quả là màn Tom & Jerry kinh điển của Prince
Cô giáo thanh nhạc của ba cô bé là cô Lệ. Cô còn rất trẻ và xinh đẹp. Cô có niềm đam mê âm nhạc từ nhỏ đặc biệt cô rất thích được cùng với học trò của mình hòa vào âm nhạc. Cô yêu quý tất cả những ai có niềm đam mê về nghệ thuật. Chính vì thế cô tâm huyết với nghề này hơn ai hết. Cô coi học trò của mình như những đứa con cưng của cô, của niềm đam mê âm nhạc.
Cô Lệ ân cần chỉ dạy ba cô bé từng nhịp, từng nhịp một. Có lẽ chỉ một buổi đầu tiên thôi cô cũng đã làm ba cô bé này say mê học hát rồi. Một buổi học thoải mái như thế này khiến ba đứa thư giãn đầu óc, tâm trạng cũng khá lên. Một tuần một lần cứ như vậy dần dần trở thành thói quen của tam cô nương. Và mỗi lần như vậy đều gặp Prince ở phòng tập nhảy. Điều này khiến nhiều nữ sinh ghen tị !!! Ba nàng thì vẫn ngày ngày hưởng cái đặc ân trời cho này của mình !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top