Chương 7
Sau đó Kang Seulgi không hề để ý đến JooHyun, hai người im lặng suốt dọc đường.
Thành thật mà nói, với JooHyun, ngồi chung xe suốt chặng đường cùng Seulgi không mấy dễ chịu. Dù không nói gì, nhưng không khí bên trong xe tràn ngập áp lực do cậu mang lại, giống như một sợi dây vô hình buộc chặt JooHyun. Hơn nữa cô đang bị dị ứng, trên người ngứa ngáy khó chịu khiến cô đứng ngồi không yên.
Cuối cùng cũng mua được thuốc, Kang Seulgi đưa JooHyun về căn hộ trong thành phố.
Căn nhà này là quà tặng tốt nghiệp mà mẹ đã mua cho cô vào tám chín năm trước, sau khi JooHyun thi đại học xong. Tuy chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ nhưng rộng 90 mét vuông, rất khang trang, là căn hộ tốt.
Lúc đó, khi đưa chìa khóa cho JooHyun, mẹ cô từng nói: "Là con gái, bất luận như thế nào cũng phải có chỗ ở cho riêng mình. Lớn hay nhỏ, xa hoa hay đơn sơ cũng không quan trọng, quan trọng là có nơi ở hoàn toàn thuộc về mình. Mặc kệ bên ngoài có phong ba bão táp, hay chịu đả kích, uất ức gì đều có thể quay về nơi này, an tâm chữa lành vết thương. Ở nơi này thật tốt, cô có thể khóc thật to, tắm nước nóng, ngủ một giấc. Ngày hôm sau lại ăn mặc thật xinh đẹp ra ngoài chiến đấu tiếp."
Đáng tiếc trước đây JooHyun hoàn toàn không hàm ý của những lời này, cô chỉ ôm mẹ nhõng nhẽo, chẳng hề để ý nói: "Mẹ đừng nói kinh khủng vậy, có mẹ ở đây con sao có thể chịu uất ức? Con là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bae Thị, có kẻ nào không có mắt dám trêu con ư?"
Đúng là tuổi trẻ chẳng biết đến sầu lo.
Quả thật năm đó JooHyun hầu như không hề đến ở căn nhà này, ấn tượng sâu sắc nhất là ở cùng Seulgi, là lần đầu tiên của cô...
JooHyun nghĩ đến đây, vội vã lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
Bất luận thế nào, bây giờ cô phải cảm ơn mẹ. Dù mẹ cô đã qua đời, những thứ bà để lại đều có lợi cho JooHyun.
May là có căn hộ này nên JooHyun không cần ở lại căn nhà kia. Cho tới bây giờ cô mới hiểu hết những lời mẹ cô nói trước kia.
Xe của Kang Seulgi dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu nhà, JooHyun nghĩ rằng cứ như vậy tạm biệt, kết thúc mọi mệt mỏi của đêm nay. Nhưng Seulgi không cho JooHyun cơ hội nói những lời khách sáo, kéo hành lý của JooHyun đi về hướng thang máy, trợ lý Kim ngồi ở ghế tài xế, im lặng như không nhìn thấy, không nghe thấy gì.
JooHyun vội vội vàng vàng chạy xuống xe, cắm đầu đuổi theo Seulgi.
Mãi cho đến cửa, cô vẫn không hiểu, vì sao trước đây Seulgi tránh né cô như rắn rết sâu bọ, bảy năm sau lại có sự thay đổi lớn như vậy. Mà rõ ràng, bảy năm trước cô cầu còn không được nhưng hiện tại chỉ muốn tránh xa.
Đến trước cửa nhà rồi, JooHyun không vội lấy chìa khóa mở cửa, cô đứng ở cửa đối diện Seulgi nói: "Cô Kang, cảm ơn cô đêm nay đã giúp đỡ tôi. Bây giờ không còn sớm, tôi không thể mời cô ở lại uống trà, thứ lỗi cho."
JooHyun rất sợ Seulgi còn muốn làm gì nữa. Nếu như là Kang Seulgi trước đây, JooHyun dự đoán sẽ là: "Biến đi, cút ngay, cô rất đáng gét, tôi không gặp lại cô nữa". Nhưng đối với Kang Seulgi hiện tại, JooHyyn hoàn toàn không đoán được tiếp theo cậu muốn làm gì. Hôm nay cậu ấy không giống với bình thường.
Seulgi cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa hành lý cho JooHyun. JooHyun nhận hành lý, thở phào một cái. Luôn miệng nói "Cảm ơn, tạm biệt".
Cô không thể chờ đợi được muốn mở cửa đi vào nghỉ ngơi cho thoải mái một chút. Từ khi xuống máy bay, dây thần kinh bắt đầu căng thẳng. Cô không ngờ mới về nước một đêm mà nọi chuyện liên tục kéo đến nhiều như vậy, một đám diễn viên chính có, phụ có, xuất hiện, không nên xuất hiện đều hóa trang lên sân khấu. Đến nỗi JooHyun nghĩ rằng mọi chuyện trong một đêm ngắn ngủi này còn nhiều hơn so với một năm cô sống ở nước ngoài. Thậm chí cô hận không thể ngay lập tức lên máy bay rời khỏi nơi này, tiếp tục trốn tránh như bảy năm trước, cuộc sống bình thường vô vị nhưng yên ổn.
Nhưng ý nghĩ này chưa kịp hoàn thành, vai cô bị Kang Seulgi vỗ một cái
JooHyun có chút hồi hộp quay đầu lại. "Có chuyện gì vậy?"
"Thuốc dị ứng của cô đây." Seulgi đưa cho JooHyun.
Thuốc bôi là một ống nhỏ, cỡ bằng một thỏi son môi, Kang Seulgi đưa tới, JooHyun nhận lấy, trong lúc hành động, JooHyun không cẩn thận đụng phải tay của Kang Seulgi. Trong cuộc sống, chuyện đụng chạm là rất bình thường, đổi lại là một người khác, bất luận là người khác phái có lẽ cũng không có bất kỳ chuyện gì đáng kể. Nhưng người này lại là Kang Seulgi, là người phụ nữ duy nhất của JooHyun. Bọn họ đứng ở cánh cửa này, phía sau là căn phòng nơi họ quan hệ thân mật lần đầu tiên. JooHyun trong nháy mắt có thể cảm nhận được hơi ấm của tay cậu, tim đập nhanh. Cô phản xạ giật tay lại về phía sau, động tác rất nhỏ, nhưng Seulgi đã nhận ra.
Seulgi không buông thuốc bôi ra, ngược lại dùng tay kia kéo tay JooHyun đang cố gắng giật về phía sau. Cậu cầm tay của cô nhẹ nhàng mở ngón tay cô ra, sau đó bỏ thuốc bôi vào bàn tay cô. Ngón tay chạm nhau nhẹ nhàng vuốt ve, động tác đơn giản nhưng chứa đầy tình cảm triền miên.
JooHyun cảm giác mặt mình đỏ lên một chút. Trong lòng cô chán nản. Chẳng qua chỉ là một cử chỉ mờ ám, Seulgi còn chuyện gì chưa từng làm chứ, thế mà cô đã không chịu được sao? Bởi vì người này là Kang Seulgi? Hay bởi vì cô cấm dục bảy năm, trống vắng bảy năm?
Kang Seulgi lại chẳng để tâm đến, chỉ nói: "Có cần tôi bôi thuốc giúp cô không?"
Đương nhiên JooHyun nghe ra được sự ám muội trong giọng nói của cậu. Bôi thuốc thì phải cởi áo, dùng tay của cậu xoa khắp người cô như lưng, cánh tay, cổ... Chỉ nghĩ tới cảnh ấy thôi là đã làm người ta đỏ mặt.
Đương nhiên, JooHyun một lòng muốn quyến rũ Kang Seulgi năm ấy cũng hiểu rõ điều này nên mới cố ý để mình bị dị ứng, dùng khổ nhục kế muốn dụ dỗ Kang Seulgi.
Nhưng bây giờ, JooHyun sợ Seulgi hiểu lầm nên vội vàng nói: "không cần đâu cô Kang, tự tôi có thể làm được, không dám làm phiền cô. Không còn sớm nữa rồi, cô nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Kang Seulgi không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười một cái rồi quay người đi.
JooHyun không đoán được hàm ý trong nụ cười của Kang Seulgi, cũng không có hơi sức đâu mà nghiền ngẫm nó. Cô mệt mỏi mở cửa phòng ra.
Tuy căn nhà này không có ai ở trong bảy năm trời nhưng JooHyun đã thuê công ty vệ sinh đến quét dọn theo định kỳ, trước khi về nước cũng gọi người thay ra giường, chăn gối cho nên cả căn nhà vẫn sạch sẽ ngăn nắp như bảy năm trước.
Nhưng không ngờ bà cô quét dọn cảm thấy trải thảm thì lúc làm vệ sinh quá mất thời gian và công sức, nhà lại không ai ở nên bà cuộn thảm lại thành một đống chất ở gần cửa ra vào. JooHyun vốn đã rất mệt mỏi, lại muốn mau chóng vào nhà thoát khỏi Kang Seulgi nên hoàn toàn không chú ý đến đống thảm, không ngờ lại bị đống thảm làm vấp ngã xuống.
Cô chật vật kêu lên một tiếng. Đêm nay thật xui xẻo, ngay cả cái thảm cũng muốn chuốc oán với cô. Cô cảm thấy mình đang đứng ở làn ranh của giới hạn cuối cùng, mà cú vấp ngã lúc này chính là cái áo đè chết con la.
Vứt mẹ Song Jihyo, Bae JiHyun, vứt mẹ Kang Seulgi đi. Sao cô còn muốn trở về làm gì chứ? Cứ yên ổn trốn tránh ở thị trấn đầy phong đỏ và tuyết trắng ấy như bảy năm nay không được sao? Trốn ở cái nơi không có người, quanh năm suốt tháng thấy hươu sao còn nhiều hơn thấy người không được sao?
JooHyun cảm giác mình đã không còn sức để ngồi dậy, rất muốn cứ nằm vật ra đó ngủ không tỉnh lại nữa.
Nhưng cô nhớ lại vào một đêm lạnh căm căm ở nước ngoài vào bảy năm trước, cô cũng bị té xuống đất như vậy, rất lâu mà không thể thức dậy, sau đó cô đã mất đi... JooHyun không muốn nghĩ tiếp nữa, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với mình. "Thôi đi, đã trốn tránh bảy năm, lần này về nước chẳng phải là đã chuẩn bị tâm lý trước là sẽ gặp phải những người này, những chuyện này rồi sao? Bae JooHyun, mày đã trưởng thành, xin hãy dũng cảm đối mặt với hiện thực."
Cô gắng sức chống người dậy, sau đó ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Seulgi lần nữa. Trong lúc cậu đang chờ trước cửa thang máy thì nghe âm thanh phát ra từ sau cánh cửa nhà JooHyun nên quay lại xem thử.
JooHyun ngồi dưới đất, Kang Seulgi đứng phía trên lẳng lặng nhìn xuống cô.
Cảnh tượng này một đêm đã xảy ra hai lần, JooHyun cảm thấy trùng hợp đến tức cười. Cô luôn bộc lộ những gì xấu nhất trước mặt cậu, còn cậu thì luôn thờ ơ đứng quan sát với một nụ cười lạnh lẽo. Thậm chí JooHyun còn nghĩ nói không chừng cậu đã nhìn thấy tình cảnh trong vườn hoa sau nhà. Trong mắt Seulgi, có phải cô vẫn là đứa kiêu căng vênh váo, không coi ai ra, tùy hứng làm bậy không? Mắng mỏ mẹ kế, ức hiếp em gái, khiến tài xế chờ công cốc, khiến Kim JaeHa lo lắng.
Còn bây giờ, cô lại té ngã ở trong nhà mình, kể cả bị dị ứng, trong mắt cậu phải chăng đều là màn kịch vụng về mà JooHyun tự biên tự diễn để thu hút sự chú ý của cậu?
Kang Seulgi đưa tay ra kéo JooHyun đứng lên. JooHyun do dự một chút, cuối cùng không hất tay của cậu ra mà mượn lực của cậu để đứng lên.
Còn chưa đứng vững thì Kang Seulgi lại thuận kế giật tay lại, JooHyun nhoài mạnh vào lồng ngực cậu.
"Bao năm trôi qua, thủ đoạn dụ dỗ của cô sao không tiến bộ chút nào thế?" Kang Seulgi từ tốn nói, giống như là nhìn những bộ phim mười năm như một, không có gì mới mẻ.
Quả nhiên là khiến cậu hiểu lầm. JooHyun vội đẩy Seulgi ra, giữ một khoảng cách thích hợp giữa hai người. "Cô Kang, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Bảy năm trước đúng là tôi có làm những chuyện đeo bám quấy rầy cô, tôi rất xin lỗi về chuyện ấy. Nhưng hôm nay tôi thật sự không cẩn thận nên bị dị ứng, tôi không biết là tác phẩm của mẹ con họ Song hay người làm vô ý bỏ đậu phộng vào, nhưng tóm lại là tôi không cố ý. Xin cô hãy tin tôi, hôm nay, lúc này, tôi đối với cô Kang đây đã không còn bất cứ tơ tưởng nào, tất cả chỉ là trùng hợp."
"Tôi nghĩ tôi đã nói sai rồi. Cô vẫn có tiến bộ, biết thế nào là ỡm ờ từ chối, giả vờ giả vịt. Diễn chung với bao nhiêu người đàn ông rồi? Tụi nước ngoài cũng thích bộ dạng này sao? Cũng phải, mỹ nhân phương Đông thẹn thùng e lệ càng thú vị hơn mấy con nhỏ lẳng lơ phóng khoáng."
Nói xong Kang Seulgi bước tới trước vài bước, tới gần JooHyun. JooHyun muốn lùi ra sau nhưng bị Seulgi vòng tay ôm chầm lấy hông, cánh tay siết chặt khiến giữa hai người họ không còn khoảng trống nào. Còn tay kia của cậu thì giữ gáy JooHyun lại, khiến cô không nhúc nhích được. Đầu của Seulgi nghiêng tới trước khiến JooHyun cảm thấy dường như cậu đang muốn hôn cô.
Nhưng Seulgi lại không hề tiếp tục, môi của cậu dừng lại khi vừa sắp chạm vào môi JooHyun, mỗi khi nói một câu một chữ thì môi cậu lại cọ vào môi cô, kích thích như là có người dùng lông chim lướt qua tim cô. Cô không biết mình đang mong cậu hôn cô thật mạnh hay là nhanh chóng thả cô ra.
"Cô biết không, suýt nữa là cô đã thành công." Kang Seulgi thì thầm bên môi JooHyun.
JooHyun muốn giãy ra nhưng bị Kang Seulgi nói vậy, nhìn vậy, cộng thêm đã nhẫn nhịn suốt cả đêm nay, cô cảm thấy mình như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
Nhưng Kang Seulgi lại thả cô ra trước, thậm chí còn đẩy cô ra xa vài bước.
JooHyun còn muốn giải thích vài câu nhưng lại thấy Seulgi ung dung lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, sau đó cản thận lau tay mình, giống như vừa chạm vào JooHyun khiến cậu bẩn biết bao.
Động tác này đã khiến JooHyun kích động. Cô không cố kiềm nén bản chất kiêu căng trong người mình nữa, những lời giải thích thoát ra khỏi miệng bỗng thành lời móc mỏ. "Cô Kang nói không sai, mấy năm nay đúng là tôi có không ít đàn ông, lúc này mới phát hiện năm xưa mình ấu trĩ biết bao. Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, gặp được một người phụ nữ có ngoại hình dễ xem chút thôi là đã điên đảo tâm hồn. Nhưng sau khi đã thử qua bọn da trắng, da đen, tôi mới biết trước kia mình chưa hiểu đời biết bao. Cái khác không nói, chỉ kích thôi đã khác xa rồi. Phải thừa nhận là cô thua kém rất nhiều."
Cô ngỡ rằng Kang Seulgi sẽ bị chọc tức. Không có người nào nhịn được khi bị chê cười năng lực của mình. Nhưng Kang Seulgi lại không hề có biểu cảm gì, môi chỉ khẽ nhếch lên, giống như là nhìn một con khỉ đang làm trò hề trước mặt mình.
Cậu nói với giọng ghét bỏ. "Nghe này JooHyun, sự khiêu khích của cô không hề có tác dụng gì với tôi, tôi không có hứng thú diễn vở "Tổng tài bá đạo và cô gái ngốc chuyên té ngã" với cô. Nếu cô muốn chơi SM, nếu cô muốn quyến rũ tôi thì không cần giở mấy trò ngu xuẩn ấy đâu, cứ cởi sạch rồi đến lấy lòng tôi thì còn nhanh hơn. Không biết mấy đứa bạn tình nước ngoài của cô có nói với cô rằng tuy ngực của cô không lớn nhưng lại rất tròn và mềm mại, sờ vào rất thích. Cả da dẻ của cô nữa, trắng trẻo mịn màng, thích hợp nhất là năm trên cái giường màu đỏ tươi..."
"Đủ rồi! Kang Seulgi, đủ rồi, cô câm miệng đi!"
"Thế mà đã đủ rồi à? Không, còn chưa đủ đâu. JooHyun, nếu cô đã dám dây vào tôi, đã dám quay lại thì sao không chuẩn bị tâm lý chứ? Những gì cô nợ tôi, nợ Jungyeon, một ngày kia phải trả lại từng món một."
Vừa nhắc tới Jungyeon, JooHyun lập tức cảm thấy sức lực trong người mình bị hút ra hết, dù cô có nhanh mồm nhanh miệng tới đâu thì cũng không nói được tiếng nào.
Kang Seulgi lạnh lùng nhìn JooHyun, cuối cùng để lại một câu đầy ẩn ý. "Cô nghỉ ngơi đi, chúng ta vẫn còn rất nhiều trò để chơi."
Nói xong thì lập tức bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Lúc đi, cậu còn không quên đóng cửa lại giúp JooHyun, giống như chưa từng xảy ra điều gì, giống như cậu chỉ là một người đưa bạn gái về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top