Chương 17
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn thế thôi, nhưng giống như một căn phòng tối bị bịt kín nhiều năm đột nhiên được đẩy ra một khe hở, lọt vào một luồng ánh sáng. Mặc dù nhỏ bé không đáng kể, không đủ rọi sáng toàn bộ gian phòng, nhưng sẽ làm thay đổi rất nhiếu thứ.
Sau ngày hôm đó, Kang Seulgi thực sự mỗi ngày đều đón JooHyun tan tầm, mà cô cũng không hề phản đối.
Mặc dù bọn họ không có cử chỉ thân mật gì, nhưng cũng có thể cư xử với nhau hòa bình một cách hiếm thấy, đều cố gắng không nhắc tới chuyện cũ, không đề cập tới Jungyeon, giống như hai người là bạn bè vừa quen biết nhau sau khi JooHyun về nước.
Kỳ thực, Seulgi cũng không thân thiện với JooHyun lắm, nhưng cậu không còn những lời nói ác ý hoặc đối xử lạnh nhạt với cô nữa. Chỉ cần như vậy cô cũng cảm thấy đủ rồi.
Có một ngày, tâm trạng của cậu khá tốt, thậm chí còn hào hứng cùng JooHyun thảo luận về việc sửa chữa các tác phẩm của cô. Từ cuộc sống, phong cách của người nghệ sĩ, cho tới tới việc nguyên liệu tu bổ các bức họa cổ, kỹ thuật, các chuyên gia hoặc những kẻ bịp bợm của nghệ thuật thời nay, chuyện hài hay cả scandal... Dọc đường liên tục trò chuyện, JooHyun cảm thấy vừa mừng vừa lo. Có thể nói, cô chưa bao thấy cậu nói chuyện một cách thoải mái như vậy trước mặt cô.
Lúc trước cô muốn toàn bộ của cậu, muốn cậu chỉ nhìn một mình cô, yêu một mình cô. Bây giờ, điều cô cần không nhiều, chỉ cần cậu đối tốt với cô một chút cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Cô sẽ không vọng tưởng thêm tình yêu của cậu, bởi cô biết mình sớm đã không có tư cách ấy. Cậu có thể không xem cô như kẻ thù, làm một người bạn bè bình thường đã là tốt rồi.
Có lúc, cô cảm thấy bản thân giống như đang đi trên một sợi giây giữa không trung, phải cẩn thận từng ly từng tí để duy trì sự thăng bằng trên bề mặt này, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan.
So với sự nơm nớp lo sợ của JooHyun, Seulgi chỉ bày tỏ thái độ thờ ơ không để tâm quá nhiều. Như là mỗi ngày cậu đến đón JooHyun tan làm cũng rất ít khi đúng giờ, có lúc tới sớm một chút, có lúc tới đã là tối muộn, cũng rất ít khi báo trước cho JooHyun, cho dù cậu phải làm thêm giờ, cho dù JooHyun có đợi hay không. JooHyun cũng không để ý. Cô nghĩ, cậu dù sao cũng là bà chủ của SR, có rất nhiều việc phải làm, vì vậy mỗi lần đều trầm lặng chờ ở trong phòng làm việc. Trên thực tế, thậm chí có lúc cô cảm thấy như cô đang bắt đầu chờ đợi anh xuất hiện.
Anh Mark trêu đùa cô, nói cô là căn phòng cũ bốc hỏa, không nói chuyện yêu đương thì thôi, khi yêu liền thành hòn vọng phu.
Có một lần, lúc Seulgi tới đón JooHyun, Mark hiếm khi không vừa tan ca là vội vã về ngay, anh ta quay sang JooHyun, ranh mãnh nháy mắt, làm ra dáng vẻ xót xa khi nhìn người yêu đi mất, thậm chí còn buồn bã nói một câu: "Honey, em có bạn gái rồi liền bỏ rơi anh sao?"
JooHyun trừng hai mắt, anh lại giả bộ trịnh trọng bám lấy JooHyun, nhỏ giọng nói bên tai: "Nhớ mang bao nhé, bà cô già."
JooHyun quả thực bị anh ta làm cho vừa tức tối vừa tức cười.
Kỳ thực lúc Mark không nói lời nào khì khá tốt, là một anh con lai khá bảnh, có một phần tư huyết thống Hàn. Đặc biệt là một vóc dáng tuyệt vời, giống như là bức tượng David của Michelangelo.
Đáng tiếc là anh ta quá ham chơi và phong lưu. Có đôi lúc JooHyun cũng thấy khó hiểu, vì sao thầy giáo của bọn họ lại nhận một người kì quái như vậy làm đàn anh của cô. Anh ta có cá tính thích chơi đùa như thế này sao lại thích hợp yêu cầu tĩnh tâm và kiên nhẫn khi phục hồi các bức họa cổ.
Mỗi lần như vậy, Mark sẽ chìa tay nhún vai, chớp đôi mắt to vô tội của anh ta và nói: "Bởi vì chị đẹp trai chứ sao. Đâu có cách nào, ai cũng không đành lòng từ chối một cô gái ưa nhìn xin nhập học."
JooHyun đuổi cổ Mark đi, bước nhanh tới bên Seulgi đang chờ ở cổng.
Seulgi mỉm cười hỏi cô: "Đồng nghiệp các cô có tình cảm rất tốt?"
"Đó là đàn anh Mark của tôi, cùng tôi về nước làm dự án này. Đừng nghe anh ta nói xằng bậy, anh ấy rất thích nói đùa."
JooHyun còn muốn giải thích vài câu nhưng Seulgi lại chuyển đề tài không muốn để ý. Rõ ràng cậu đối với mối quan hệ của cô và Mark dù tốt hay xấu đều không có hứng thú, chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi phiếm một câu mà thôi.
Nếu như lúc đầu cô còn sợ Seulgi hiểu lầm thì sau đó nhìn phản ứng của Seulgi, cô liền biết bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều. Seulgi đương nhiên sẽ không hiểu lầm. Cậu cùng lắm chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Bae JooHyun trong lòng cậu không có địa vị, làm sao sẽ quan tâm đến các mối quan hệ của cô với người đàn ông khác? Hơn nữa, với sự tự tin mạnh mẽ của Seulgi cùng tình yêu không hề che giấu JooHyun dành cho anh bảy năm trước và tình cảm không thể che giấu bảy năm sau, làm sao cậu phải để Mark vào trong mắt chứ? Sợ rằng với cậu, cô chỉ là một con rối để cậu có thể tùy ý đùa giỡn.
JooHyun nghĩ tới đây, cũng không giải thích thêm nữa.
Seulgi vẫn như trước đây, không mặn không nhạt trò chuyện với cô, đưa cô về nhà an toàn. Ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng như thường lệ tới đón cô tan ca. Vì vậy, JooHyun đem sự việc nhỏ nhoi hôm nay lãng quên mất.
Càng nhiều ngày trôi qua cuộc sống vẫn chỉ yên bình như vậy, trong lòng cô càng bất an hơn, cô sợ một ngày nào đó, Seulgi sẽ không nể nang gì mà ném cô xuống vực.
Biểu hiện của cô quá rõ ràng nên hôm nay Mark cũng không nhịn được, dừng công việc trong tay, tới hỏi cô: "Chuyện yêu đương thôi mà, em có đến mức như vậy không? Em lại vừa thất thần rồi."
"À, em xin lỗi."
"Cứ như vậy thì chất lượng công việc của em sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều."
"Xin lỗi, làm chậm tiến độ công việc của mọi người, em sẽ điều chỉnh thật tốt."
Đi thôi, chúng ta đi nói chuyện."
Còn có hai vị đồng nghiệp trong nước, vì vậy Mark kéo JooHyun sang gian phòng trống bên cạnh, căn phòng chất đống đồ lộn xộn.
Căn phòng này và phòng làm việc giống nhau, đều là kiểu phòng học cũ được sửa sang lại, trên cửa có một tấm kính lớn, trước đây thuận tiện để thầy giáo dùng theo dõi học sinh, hiện tại cũng đủ để người bên ngoài cửa quan sát toàn bộ hoạt động của người bên trong. Đương nhiên, phòng phục hồi tranh cổ khá hẻo lánh nên không có người đến.
"Nói cho anh biết chuyện yêu đương của em có vấn đề gì rồi? Bạn trai của anh chưa có 100 thì cũng có 80 người rồi, cũng đủ để làm chuyên gia tâm lý giai quyết các vấn đề tình cảm nan giải." Hai tay Mark giữ lấy bả vai của cô, để cô nhìn thẳng vào anh ta.
"Mark, em không có yêu đương, nghiêm túc mà nói, em chỉ là đang yêu đơn phương." JooHyun bất đắc dĩ lên tiếng.
"Trời, thời nào rồi mà còn yêu thầm như thế, thích thì phải thổ lộ chứ." Mark lật mình, nói với vẻ mặt khinh bỉ.
"Không phải, chị ấy biết em thích chị ấy, chỉ có điều chị ấy hoàn toàn không thể thích em."
"Vì sao hoàn toàn không thể? Các người là chị em thất lạc nhiều năm hay có thù giết cha? Nếu không có khả năng vì sao mỗi ngày cô ta đều tới đón em."
JooHyun hơi buồn cười, nhưng lại không cười nổi: "Cũng gần như là vậy. Em từng làm sai một chuyện, làm bạn thân của chị ấy tổn thương sâu đậm, có lẽ phải nói là bạn gái chị ấy. Hơn nữa, trước đây chị ấy cũng rất ghét em."
"Anh thấy em chưa từng yêu đương, cứ thích suy nghĩ lung tung thôi. Dazai Osamu có một câu nói là: Kẻ hèn nhát, ngay cả hạnh phúc cũng sợ hại, đụng vào cây bông cũng sẽ bị thương. Em lương thiện, đáng yêu như thế làm sao có thể làm chuyện xấu? Cô ta không có ý gì với em thì sao mỗi ngày vẫn tới đón em."
JooHyun nhíu mày: "Đây cũng chính là điều khiến em nghi hoặc và lo lắng. Lần này em trở lại, em luôn cảm thấy chị ấy rất lạ, lẽ ra chị ấy không nên đối xử với em tốt như vậy."
Cô còn chưa nói hết đã bị Mark ngắt lời: "Thật sự chịu đủ mối quan hệ của các người rồi, nào có nhiều phiền phức lằng nhằngnhư vậy. Anh hỏi em một câu? Hai người đã lên giường chưa? Không ai thể giấu được dục vọng đối với người mình thích."
Mặc dù cùng Mark quen biết nhiều năm nhưng nghe xong câu hỏi này cô vẫn có chút xấu hổ, ấp a ấp úng nói nhỏ: "Thì... thì... một lần. Là nhiều năm về trước."
"Vậy còn hiện tại?" Mark cũng không có ý định buông tha mà tiếp tục truy vấn.
"Không có, có điều, có điều đã hôn một lần..." JooHyun nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm: "Nghiêm túc tính toán lại, thì từ khi chị ấy hôn em, sau đó bọn em mới trở nên thân thiện hơn một chút."
"Đó không phải kết quả sao! Cô ta chắc chắn cũng có hứng thú với em. Nghe anh đi, em đừng nên ở chỗ này suy xét gì nữa, đem cô ta ném thẳng lên giường, lớn tiếng chất vấn: Này, em thích chị, chị có thích em không? Chúng ta chính thức hẹ hò nhé. Chị hôn em thêm lần nữa đi!"
JooHyun nhìn biểu cảm của Mark, thoáng cái bật cười, lầu bầu: "Nào có đơn giản như vậy."
"Chính là đơn giản như vậy! Nào, quay sang anh luyện tập một chút."
"Em không cần." JooHyun cự tuyệt.
"Đến đây. Này, anh thích em, em thích anh không? Chúng ta chính thức hẹn hò nhé, em hôn lại anh đi! À, được rồi, nhớ mặc bộ váy gợi cảm chút."
"Không cần!"
JooHyun làm bộ phải đi. "Mặc kệ anh, em phải trở về làm cho xong công việc hôm nay."
Mark kéo JooHyun lại. "Ah biết em nôn về chờ người tình của em. Yên tâm đi, anh ta rất ít khi đến sớm như vậy, cách giờ tan ca còn có nửa tiếng nữa mà. Aiz, quả nhiên là có tình yêu mới là quên luôn tình cũ."
Bị Mark chọc cười một trận như vậy, những lo lắng phiền muộn kia của JooHyun tốt hơn rất nhiều, cô cũng hiếm khi có tâm tình tốt thử phối hợp cùng Mark. "Được rồi, được rồi." Cô học bộ dáng của anh ta, ôm cổ anh ta. "Này, em thích anh, anh có thích em không? Chúng ta chính thức hẹn hò nhé, anh hôn lại em đi! Thế này được rồi chứ?"
Mark nở nụ cười hài lòng. "Cũng gần giống." Nói rồi hôn lên trán JooHyun. "Honey, phụ nữ làm nũng là tốt nhất, em cũng nên học hỏi nhiều một chút."
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, không nhịn được bật cười thành tiếng. Sư huynh à, rõ ràng anh có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai này mà làm minh tinh, nhưng vì sao cứ muốn đi làm diễn viên hài?
Hai người cười một hồi, mới quay lại phòng kế bên, tiếp tục hoàn thành công việc của ngày hôm nay.
Nhưng bọn họ không biết được rằng, ngay lúc JooHyun và Mark đang vui đùa, ngoài cửa có một người lặng lẽ đến và lặng lẽ đi, không hề kinh động bất kì ai trong phòng.
Người này rời khỏi phòng làm việc cũng chưa lập tức lái xe đi.
Chiếc xe của cô ta dừng ở bên trong bãi đỗ xe, vị trí lối ra gần bảo tàng. Cô ta ngồi trong xe gọi một cuộc điện thoại. "Seungri, giúp tôi tra một người, đàn anh của JooHyun – Mark."
Sau đó, cô ta ngồi lặng lẽ ở vị trí lái xe, nhìn lối ra của bảo tàng, sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng, làm người khác không rét mà run.
Tan ca là giờ cao điểm, mặc dù viện bảo tàng thuộc vắng vẻ nhưng cũng có rất nhiều người hối hả ra khỏi cửa, nhưng trong đó cũng không có bóng dáng JooHyun và Mark.
Cô ta đợi thật lâu, cho đến khi không còn ai ra vào, cửa chính khôi phục trạng thái yên tĩnh, đến khi mặt trời xuống núi, ánh đèn đường bật sáng.
Đột nhiên, cô ta như là nghĩ thông suốt cái gì đó, cười cười tự giễu, sau đó gọi một cuộc điện thoại. "Seungri, tôi vừa bảo anh tra một người, nhưng không cần nữa.
Thông báo cho văn phòng tổng giám đốc Bae Thị, cuộc hẹn đàm phán ngày kia với chủ tịch Bae của bọn họ sẽ dời sang ngày mai.
Sau đó, cô ta ngắt điện thoại, khởi động xe, nghênh ngang bỏ đi không hề quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top