Chap 6
Sống ở đời chẳng ai muốn mình trở thành người xấu, ai cũng muốn một cuộc sống ngẩng cao đầu không hổ thẹn với người đời, không thẹn với lòng. Thế nhưng sự đời đôi khi chẳng như ý muốn, đôi khi người ta phải sống hai mặt để đổi lấy hai chữ bình yên.
Vịnh San thường tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống chân thực, bất kể người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, dù cả thế giới phủ định, thì chị vẫn tin bản thân mình đã có những quyết định đúng đắn.
Vịnh San tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống vui vẻ, không cần nghĩ có phải có ai đang để tâm tới mình hay không, mà điều chị cần là có thể sống cuộc sống tươi đẹp.
Chị luôn tự nhủ với bản thân mình rằng, những lúc buồn có thể khóc, nhưng sau những giờ phút đó, cần phải ngẩng đầu cười thật xinh tươi.
Vịnh San buông cây viết đang cầm trên tay xuống bàn một cách hững hờ và nhẹ nhàng nhất có thể. Ngả người sau chiếc ghế, đôi mắt đượm buồn rười rượi, ẩn sâu trong đó là cả một bầu trời tâm sự, có biết bao nhiêu điều trăn trở mà chưa một lần dám nói ra, mà nói làm sao? Nói với ai? Và nói như thế nào?
Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ cứ nhìn mãi trên trần nhà vào một điểm cố định, chị đang muốn tìm một lời giải cho số phận của mình, hay là đang tìm kiếm sự bình yên giữa cái thế giới quá nhiều mệt mỏi này.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Vịnh San, buộc chị quay về với thực tại.
- Vịnh San à.
Không để Vịnh San lên tiếng mà ở đầu dây bên kia bà Đới đã nói trước.
- Bà Đới.
- Là ta đây. - Trong giọng nói này của bà rất vui vẻ.
- Bà Đới gọi con có gì không?
- Không có gì quan trọng đâu, mà là ta muốn mời con dùng một bữa cơm với ta được không?
- Bà Đới, con xin thất lễ đã không đi được, vì đã tới giờ con phải đi đón con bé.
Đi đón bé Cát Tường là thật nhưng cũng là cái cớ để chị từ chối khéo, bởi vì Vịnh San không muốn mọi người bàn tán tiếp về chuyện này, chị không muốn mọi người nói chị lại dựa dẫm vào bà và còn rất nhiều những nguyên nhân khác luôn đổ dồn lên người chị bất cứ lúc nào.
- Con nỡ từ chối tấm lòng của ta thật sao?
Thật sự bà có chút hụt hẫng vì câu từ chối đó của chị.
- Con xin lỗi bà.
- Ta cũng muốn gặp con bé, ta sẽ chờ hai mẹ con đến, bao lâu cũng được.
Bà đã không cho chị cơ hội để từ chối thêm nữa, mà bà quyết định địa điểm, giờ hẹn cho chị xong bà liền cúp máy.
Vịnh San thở dài buông máy xuống, vì đã cố tình từ chối, mà bà thì lại quyết định nhanh đến như vậy làm cho chị thật là khó xử.
Không thể từ chối được, Vịnh San rước con bé xong cũng chạy đến nơi hẹn với bà. Quả thật, bà đã ngồi đợi chị ở đây sẵn từ lúc nào.
- Con xin lỗi vì để bà phải chờ như thế này. - Vịnh San hơi ái ngại.
- Con chịu đến là được rồi.
- Chào bà đi con. - Vịnh San nhìn sang con gái.
- Con chào bà.
Cát Tường nghe lời mẹ ngoan ngoãn chào bà rất lễ phép.
Bà đã biết về hoàn cảnh của chị từ lâu, chỉ có điều là không tiện để bà hỏi, vì bà tôn trọng những thứ thuộc về quyền riêng tư của chị. Nhưng đây cũng là lần gặp đầu tiên của bà với con bé, trông bà có vẻ đang rất thích con bé nhiều lắm thì phải, bà cứ nhìn con bé một cách âu yếm, bà lại nở nụ cười một cách hồn nhiên khi nhìn con bé.
- Ôi... trông con bé đáng yêu quá.
Bà nắm tay con bé lại gần mình, rồi ôm nó vỗ về, cách yêu thương này đúng nghĩa như một người bà đang nâng niu đứa cháu của mình thật sự. Bà đã bị con bé cuốn hút từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt to tròn và ngây thơ, khuôn mặt bầu bĩnh này làm cho bà yêu quá.
- Vịnh San, con ngồi đi.
Bà lúc nào cũng vậy, luôn nhẹ nhàng và tử tế với Vịnh San.
- Đi học về rồi đến đây chắc con bé cũng đói lắm rồi.
Bà lại nhìn Cát Tường trong sự yêu thương trìu mến của một người bà thật sự.
- Cháu ngồi xuống cạnh bà nghe.
Tâm trạng bà hôm nay vui thấy rõ.
- Con sợ con bé quấy rầy bà thôi.
- Ôi... không sao, ta cảm thấy có cảm tình đặc biệt với con bé lắm.
Bà nắm tay bé Cát Tường ngồi xuống cạnh mình.
- Cháu tên gì?
- Dạ, cháu tên Cát Tường.
- Tên cháu rất đẹp và ý nghĩa nữa. Cát có nghĩa là tốt lành, Tường nghĩa là điều may mắn, phước lành. Mẹ con đã gởi hết những điều tốt lành vào tên cháu rồi đó. - Bà cười một cách sảng khoái.
Sự kết hợp của 2 chữ "Cát Tường" nói đến cầu mong những điều tốt lành, viên mãn. Đặt tên này cho con bé, là thể hiện niềm tin của Vịnh San rằng con chính là sự may mắn, đồng thời cũng mong con gặp được những điều tốt lành, may mắn trong cuộc sống này.
- Vịnh San à, mọi việc đều phải làm một mình, thời gian qua con vất vả lắm đúng không?
Bà luôn đặt mình vào hoàn cảnh chị mà thấu hiểu và đồng cảm, không phải để chỉ trích hay là lên án.
Bà đồng cảm là vì bà cũng từng là một người mẹ đơn thân, khi ông Từ Kiến Bân bỏ bà ra đi quá sớm, Từ Lộ khi ấy mới vừa 15 tuổi, một mình bà phải tự xoay sở, một mình bà phải gồng gánh tất cả, bà cũng vừa đóng vai làm cha và làm mẹ, nên bà thấu hiểu cho hoàn cảnh của chị.
Nhưng dù sao thì bà thấy, bà vẫn còn may mắn nhiều hơn Vịnh San bây giờ. Bởi vì khi ấy dù sao Từ Lộ cũng đã lớn - 15 tuổi, còn với Vịnh San bây giờ, con bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, con bé cần sự chăm sóc, bảo bộc, chở che rất nhiều từ Vịnh San.
- Ta cũng từng trải qua thời gian khó khăn đó nên ta hiểu con vất vả cũng không kém. - Giọng của bà trở nên mềm mỏng.
Hãy cứ nghĩ cuộc sống tạo ra cho mình những khó khăn, thử thách là cách để mình có được sức mạnh, có được nghị lực trong cuộc sống. Chỉ khi trải qua những khó khăn thì sau này gặp phải thì mình cũng có thể giải quyết dễ dàng.
- Khó khăn đó con không ngại, con chỉ mong đem đến những điều tốt đẹp nhất cho con bé.
Cuộc sống này là muôn ngàn sự thử thách, nếu như mình ngã xuống thì mình đã thua cuộc, vậy thì hãy đứng lên để chiến đấu, biết đâu thành công lại đến ngay với mình. Có đi qua những bão giông, có nếm trải những đắng cay của cuộc đời mới giúp Vịnh San có được sự mạnh mẽ của ngày hôm nay.
- Không có người mẹ nào trên đời này mà không muốn con mình mạnh khỏe, có đầy đủ mọi thứ, phấn đấu cả một đời cũng là vì con, vì cháu.
Có lẽ hôm nay gặp đúng người, đúng hoàn cảnh, và còn một điều đặc biệt nữa là cùng lắng nghe những tâm sự của nhau, cho nên tâm tình bà cũng có chút lắng đọng.
- Khi đã chọn bước đi một mình, thì sự phấn đấu của con phải gấp đôi, thậm chí là gấp ba người khác. Và có khi họ cũng không hiểu rằng, mình đã chịu áp lực như thế nào và đã phấn đấu ra làm sao. Phải nói là khó khăn trăm bề.
- Cảm ơn bà Đới đã thấu hiểu và đồng cảm cho hai mẹ con con.
Được sự khích lệ của bà dẫu sao đó cũng là niềm an ủi lớn lao đối với chị, bà không giống như người khác luôn soi mói về cuộc sống riêng của hai mẹ con chị.
- Ta mới là người phải cảm ơn con.
Vịnh San buông đũa xuống ngạc nhiên nhìn bà.
- Từ Lộ nhà ta đôi lúc có những lời nói không hay, ta mong con đừng để bụng hay buồn phiền gì cả, chỉ là con bé thẳng tính lại hay nóng nảy khó kiềm chế.
- Bà Đới yên tâm, con vẫn xem cô Từ như người em của con, thì không có chuyện giận hờn hay để bụng gì trong đó đâu ạ.
- Cảm ơn con đã hiểu ta. Sau này ta có thể hẹn gặp con và con bé thường xuyên được không? Ta lại thích con bé Cát Tường này lắm rồi.
- Dạ. - Vịnh San cười vì chị thấy vui.
Xem ra, bà Đới đã thật sự quý hai mẹ con rất nhiều.
Có những lúc Vịnh San muốn gục ngã trên con đường mình đã chọn, nhưng nhìn lại những gì mình đã làm, lòng tự nhũ phải cố gắng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top