Chương 9: Trời Nóng
Mùa hạ, trời trong veo nhưng nắng gắt, gay gắt đến mức đường nhựa hằn vệt sáng loáng. Tiệm hoa Mộc Lan hôm nay nhộn nhịp lạ thường: ngoài khách quen, còn có một vị khách đặc biệt.
Tuấn Khôi – người bạn thuở thiếu thời của Mộc Lan – vừa trở về sau chuyến công tác nửa năm ở Thụy Điển. Anh không chỉ là giám đốc trẻ, mà còn là người thừa kế của một tập đoàn điện tử - điện từ lớn, có chuỗi cung ứng trải dài trong nước và vươn ra nhiều quốc gia. Chuyến đi vừa rồi, anh trực tiếp đàm phán, mở thêm thị trường phân phối bán lẻ tại Bắc Âu.
Phong thái của anh nổi bật giữa đám đông: vest xám, cà vạt kẻ mảnh, dáng cao, vai thẳng, mái tóc chải gọn, khuôn mặt sáng, nụ cười điềm đạm. Tuấn Khôi vừa bước vào, ánh mắt đã sáng rỡ khi nhìn thấy Mộc Lan.
– Lan! – Giọng anh vang lên, ấm áp, tràn đầy niềm vui. – Lâu quá rồi!
Mộc Lan khựng lại giây lát, rồi mỉm cười:
– Khôi! Anh về khi nào vậy?
– Hôm qua. Vừa xong chuyến công tác. Việc đầu tiên nghĩ đến... là đến chào em.
Ánh mắt anh sáng, như chứa đựng điều gì chưa nói ra.
Đúng lúc ấy, cửa tiệm leng keng. Trung Hiệp bước vào. Vẫn bộ quân phục chỉnh tề, dáng đi oai nghiêm. Ông định đến lấy hoa theo đơn hẹn, nhưng khựng lại khi thấy cảnh trước mắt: cô gái trong áo dài trắng đứng cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, sang trọng, khí chất doanh nhân thành đạt.
Hai người trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên. Ánh mắt người kia nhìn Mộc Lan không hề giấu giếm – ánh mắt của một người đàn ông thầm kính yêu từ lâu.
Trong lồng ngực Trung Hiệp, một luồng nóng dâng lên – không phải từ trời nắng, mà từ tận đáy tim. Ông lặng nhìn, cảm giác như đang đứng trước trận địa mà kẻ địch không cần súng cũng đủ khiến ông bối rối.
Tuấn Khôi quay sang, bắt gặp ánh nhìn của Hiệp. Anh lịch thiệp chìa tay:
– Xin chào, tôi là Tuấn Khôi, bạn cũ của Lan. Rất vui được gặp anh.
Hiệp siết tay, ánh mắt bình thản nhưng sâu:
– Thiếu tướng Trung Hiệp.
Khoảnh khắc đó, một người là quân nhân đã trải qua bao trận mạc, một người là doanh nhân trẻ thành đạt – hai thế giới khác nhau, gặp nhau dưới mái tiệm hoa.
Bạn bè của Lan vốn hay khen cô xinh đẹp. Nhưng khi đứng cạnh Tuấn Khôi – phong độ, trẻ trung, giàu có – và Mộc Lan – thanh nhã, duyên dáng – tất cả bỗng thấy... xứng đôi lạ thường. Những lời xì xào nhỏ to lọt vào tai Hiệp, dù chẳng ai dám nói to.
Tuấn Khôi kể về những tháng ngày ở Thụy Điển: khí hậu lạnh giá, tuyết phủ trắng trời, nhưng anh vẫn nhớ nhất nắng ấm quê nhà và một người con gái bán hoa nơi góc phố. Giọng anh trầm, ánh mắt dừng ở Mộc Lan lâu hơn cần thiết.
– Ở bên đó, anh thấy bao nhiêu hoa hồng, tulip, hướng dương... nhưng chẳng có loài nào đẹp bằng những bó Lan cắm. – Anh cười. – Anh nghĩ chắc mình bị "nghiện" mùi hương từ tiệm này rồi.
Mộc Lan bật cười, gương mặt ửng hồng. Cô quen với lời khen của khách, nhưng từ Tuấn Khôi, lại thấy gần gũi, ấm áp.
Trong khi đó, Hiệp lặng im. Nhưng bàn tay ông siết nhẹ bó hoa đến mức giấy gói kêu sột soạt.
Ông nhận ra ánh mắt Tuấn Khôi nhìn Mộc Lan. Đó không phải ánh nhìn bình thường. Nó có sự tôn trọng, trìu mến, và khát vọng giấu kín. Ông từng nhìn thấy ánh mắt ấy nơi lính trẻ khi viết thư cho người yêu.
"Cậu ta xứng. Tuổi tác gần nhau, tài năng, tiền tài, lại khôi ngô. Đứng cạnh Mộc Lan... giống một cặp trời sinh."
Ý nghĩ ấy như mũi dao xoáy trong lòng. Ông không ghen tuông ồn ào, nhưng sự so sánh khiến tim ông nóng ran. "Còn mình? Một người đàn ông đã ngoài năm mươi, vai vướng thương tích, quá khứ đầy mất mát... Liệu có gì xứng với cô?"
Tuấn Khôi cười thoải mái:
– Lan à, anh dự định mở chi nhánh mới ở Sài Gòn. Có khi nào em muốn hợp tác? Một góc nhỏ hoa tươi trong siêu thị của anh, để ai cũng được ngắm tác phẩm của em.
Mộc Lan ngạc nhiên, rồi mỉm cười:
– Ý tưởng hay thật.
Ánh mắt Hiệp thoáng tối. Ông biết lời mời kia không chỉ là hợp tác thương mại. Nó là cơ hội, là sự nâng niu, và là một cách giữ Lan gần hơn.
– Cô Mộc Lan. – Ông cất giọng, trầm và dứt khoát. – Công việc của cô hiện tại đủ tốt. Không nên phân tâm.
Cả tiệm im vài giây. Giọng ông nghe như lệnh, không phải góp ý.
Mộc Lan hơi khựng, nhưng rồi cười gượng:
– Dạ... em sẽ suy nghĩ.
Tuấn Khôi quan sát, thoáng nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt vị Thiếu tướng. Nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhã nhặn.
Nắng ngoài phố hắt vào qua cửa kính, vàng gắt. Trong tim Hiệp, lại nóng hơn cả nắng trưa. Ông đứng lặng, cảm giác như mình vừa chiến đấu không bằng súng đạn, mà bằng một thứ còn nguy hiểm hơn: so sánh và ghen tuông.
Ông ra về, chỉ để lại câu ngắn:
– Tôi quay lại sau.
Mộc Lan nhìn theo, thoáng nhận ra bóng lưng ông cứng hơn thường ngày, bước chân nặng hơn. Còn Tuấn Khôi thì khẽ thở dài, mắt vẫn hướng về cô: ánh mắt chưa một lần bộc bạch, nhưng chứa cả bầu trời thầm lặng.
Ngoài kia, trời vẫn nắng gắt, oi nồng như nung cả phố. Nhưng trong lòng ba người – mỗi người một nỗi: Mộc Lan lúng túng giữa hai ánh mắt. Tuấn Khôi cất giấu tình cảm chưa kịp nói. Trung Hiệp, lần đầu tiên sau nhiều năm, thấy mình thật sự sợ mất.
Và trong cái oi ả của ngày hè, mầm mống của một cơn bão lòng đã bắt đầu hình thành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top