Chương 8: Trăng Mờ
Đêm rơi. Ánh trăng mờ mịt len qua tấm rèm cửa trắng của phòng bệnh. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng bước chân xa dần của y tá trực.
Mộc Lan ngồi bên giường, tay đặt trên bó hoa hướng dương đã thay nước từ chiều. Trên vai cô, chiếc áo dài trắng giản dị – bộ áo thường mặc ở tiệm – giờ đây trở thành sự hiện diện quen thuộc khiến căn phòng vốn nghiêm ngặt thêm chút mềm mại.
Trung Hiệp ngồi tựa lưng, vai vẫn quấn băng trắng. Dáng ông thẳng, nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi trăng mờ vắt ngang trời, lại mang chút xa xăm.
– Anh nên ngủ đi. – Mộc Lan khẽ nói. – Bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi.
Ông quay sang, ánh mắt trầm, giọng thấp:
– Tôi quen thức khuya. Nhiều năm rồi.
Cô thở dài, mỉm cười nhẹ:
– Nhưng bây giờ không còn ở biên giới, không còn trận mạc. Giờ là bệnh viện. Ở đây, có thể an tâm.
Ông im lặng. Một khoảng lặng dài, chỉ có tiếng lá ngoài vườn xào xạc.
Trong lòng Hiệp, hình ảnh trăng mờ luôn gắn với một kỷ niệm cũ. Hai mươi năm trước, ở Bờ Y, đêm trăng cũng mờ thế này, khói súng che bầu trời. Lúc ấy, Ánh Nguyệt ngã xuống, máu đỏ trộn với ánh trăng xám bạc. Ông bồng cô chạy, nhưng sức người hữu hạn. Lần đầu tiên ông biết thế nào là bất lực.
Kể từ đó, mỗi khi nhìn trăng, ông lại nghe vang vọng tiếng súng, tiếng gọi tên ngừng bặt. Và ông chọn im lặng – như kỷ luật bắt buộc của trái tim.
Nhưng hôm nay, khi thấy Mộc Lan ngồi đó, mắt nhìn ông không sợ hãi, không xa cách, ông bỗng muốn nói.
– Cô muốn nghe một câu chuyện? – Ông hỏi, giọng đều, như ra lệnh nhưng thực ra là xin phép.
Cô gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
– Em muốn.
– Năm đó, tôi mới bốn mươi. Chuyên án ở Bờ Y, chúng tôi vây ráp ổ ma túy lớn. Địch đông, có vũ khí mạnh. Trận kéo dài ba ngày, ba đêm. Nguyệt... – Ông ngừng lại, đôi mắt thoáng tối – là đồng đội giỏi, cũng là người tôi thương.
Tiếng ông khàn, nhưng chậm rãi, rõ từng chữ:
– Cô ấy che chắn cho tôi khi lựu đạn nổ. Máu chảy nhiều. Tôi bế cô ấy, nhưng đến cổng doanh trại thì... đã muộn. Lúc ấy, tôi thề sẽ giữ lời hẹn hương hoa cho cô ấy đến suốt đời.
Mộc Lan lặng đi. Trái tim cô thắt lại, tưởng như đang chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy.
Ông tiếp:
– Tôi không lấy vợ. Không phải vì không ai muốn, mà vì tôi không cho phép. Kỷ luật của một người lính – trung thành tới cùng, kể cả với quá khứ.
Ánh trăng ngoài cửa hắt vào, rọi lên gương mặt ông: rắn rỏi, nhưng ẩn giấu mỏi mệt.
Mộc Lan thấy nước mắt trào ra. Cô không biết vì thương xót Ánh Nguyệt, hay vì trái tim lạnh lùng của Trung Hiệp đã giam cầm chính ông quá lâu.
– Anh... – Cô khẽ gọi, giọng nghẹn. – Hai mươi năm rồi, anh đã giữ trọn lời hứa. Cô ấy chắc chắn sẽ mỉm cười. Nhưng... người sống vẫn cần được hạnh phúc.
Ông nhìn cô, ánh mắt lần đầu lay động.
– Hạnh phúc? – Ông hỏi lại, như một từ ngữ xa lạ.
– Vâng. – Cô gật, bàn tay vô thức đặt lên mép giường. – Hạnh phúc không phải là phản bội quá khứ. Nó là... cách để người đã khuất yên lòng.
Căn phòng im lặng. Hiệp nhìn bàn tay nhỏ nhắn ấy, thấy run rẩy nhưng kiên định. Trong tim ông, sợi dây kỷ luật chặt chẽ chợt lỏng ra một nấc.
Bỗng dưng, cửa phòng bật mở. Một y tá trẻ ló đầu vào, thấy cảnh hai người ngồi sát nhau, liền đỏ mặt:
– Ơ... xin lỗi, em tưởng thủ trưởng đã ngủ.
Mộc Lan bật cười khẽ, lau nhanh giọt nước mắt. Hiệp nghiêm giọng:
– Tôi chưa ngủ. Nhưng sẽ.
Y tá "dạ" một tiếng, chạy mất.
Không khí nặng nề được pha loãng, cả hai nhìn nhau, bất giác bật cười nhẹ.
Đêm dần qua. Ánh trăng mờ vẫn trải trên sàn gạch. Mộc Lan kéo nhẹ tấm chăn đắp lại cho Hiệp, khẽ nói:
– Anh hãy ngủ đi. Em sẽ ngồi đây.
Hiệp nhìn cô lần cuối trước khi nhắm mắt. Trong lòng, lần đầu tiên sau hai mươi năm, ông không thấy trăng mờ gắn liền với máu và mất mát, mà gắn với ánh mắt dịu dàng của một cô gái ngồi canh giấc ngủ cho mình.
Và khi giấc ngủ đến, ông thấy lòng nhẹ hơn, như đã chia sẻ gánh nặng với người khác.
Mộc Lan ngồi yên, lặng ngắm khuôn mặt nghiêng đi của ông trong bóng trăng. Trong tim cô, một điều gì đó đã khẳng định: người đàn ông này không chỉ là vị khách đặt hoa, không chỉ là một Thiếu tướng lạnh lùng – mà là người cô không muốn mất đi.
Ngoài kia, trăng vẫn mờ, nhưng trong lòng cô, một vầng sáng đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top