Chương 11
Reng ... Reng.... Reng ....reng ...reng ...reng
( Âm thanh inh ỏi báo thức của chiếc đồng hồ vang khắp cả căn phòng )
Bỗng có một cánh tay thon dài trắng ngần từ trong chăn thò ra ngoài . Quơ đi quơ lại như đang tìm thứ gì đó
" Bộp "
Không gian ồn ào lúc trước, giờ đã yên tĩnh trở lại . Chỉ tiếc thay chiếc đồng hồ vừa mới mua đã an toạ về với đất mẹ mà không một lời oán trách. Nếu có trách thì trách chủ nhân của nó vô tình . Đồ vật đã về nơi thiên đường , còn chủ nhân thì vẫn nằm nì trên giường cuộn tròn trong chiếc chăn.
Một lát sau , bản nhạc chuông từ chiếc điện thoại cao cấp thuộc dòng phiên bản mới nhất vang lên . Đánh thức giấc ngủ của chủ nhân của nó , và nó cao cả khi làm thay sứ mệnh của đồng hồ . Nhưng cũng chẳng ăn thua gì . Sau nhiều đổ chuông và nhiều lần tắt , nhạc vẫn vang người vẫn ngủ chưa thức. Lát sau , vì không chịu đựng nổi nữa thì mới bắt máy
Mãi mãi là một lời nói dối
Chẳng ai cam tâm yêu ai cả đời
Em từng vì anh mà bỏ lỡ cả tuổi xuân
Đánh đổi yên bình
Nhận lấy riêng mình giông bão
......
Mãi mãi là một lời nói dối
Anh không dám gặp anh em cứ ngỡ gặp
đúng người
Nhưng anh cũng giống bao người khác
Thích tìm vui
Môi hôn trao người
Tận mắt em đã thấy rồi
.........
Là em sai khi ngu ngốc tin vào
Lời hứa anh trao ngày xưa
Mãi mãi là lời nói dối mà
Sao lúc ấy chẳng hiểu ra
Để giờ đây em khóc đến nát lòng
Vì một người không xứng đáng
Có lẽ bởi em yêu anh hơn
Nên mới phải đau đớn như vậy
..................
< Mãi mãi là một lời nói dối - Khổng Tú Quỳnh >
- Alo ! Ai vậy ạ ? _ Thảo My ngồi dậy với tư thế uể oải, mắt nhắm mắt mở nhìn số lạ hoắc hiện trên màn hình điện thoại .
Như mọi lần nhìn thấy số lạ Thảo My đều tắt máy, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà khiến My lại bắt máy . Nhưng My còn chưa kịp nói gì thì người đầu dây bên kia đã lên tiếng
- Chào cậu ! Còn nhớ tôi không ? _ một giọng nam đầy ấm áp ở đầu dây bên kia lên tiếng
- ai vậy ? Tôi không nhớ ! Đồ thần kinh !!! _ Thảo My vừa ngủ vừa nghe trong đầu vừa mắng tên kia
- cậu thật sự không nhớ tôi ? Tôi là người đã nhường cho cậu đôi bông tai ở trung tâm thương mại còn gì ? Chúng ta còn hẹn sẽ đi uống cafe vì tôi đã nhường đôi bông tai cho cậu . Cậu nhớ không ? _ chàng trai đó ngồi trong một văn phòng rộng lớn của một toà nhà cao tầng . Trên tay cầm một chiếc hộp đỏ hình trái tim mở ra đống lại ,ung dung nói chuyện.
- ồ ! Vậy hả ? Nhưng xin lỗi tôi làm mất đôi bông tai đó rồi ? Lên chúng ta không đi thì hơn. Mà cũng không còn lý do gì gặp lại cả.
_ Thảo My ngáp ngắn ngáp dài nói chuyện với tâm trạng khó chịu khi có người làm phiền giấc ngủ
- Cậu vẫn đang ngủ sao ?
- ukm ! Nhưng bị cậu đánh thức giấc ngủ của tôi rồi ! _ My nói giọng trách móc
- vậy thì cho tôi xin lỗi ! Nếu đã thức rồi thì nói chuyện với tôi đi .
- xin lỗi bây giờ thì có ích gì ? Có gì không ? Nói luôn đi
- Vậy hôm nay cậu có dảnh không ? Tôi có thứ này muốn trả cho cậu .
- Thứ gì vậy ? Tôi có để quên đồ chỗ cậu đâu ?
- sao cậu gắt với tôi thế ? cậu cứ trả lời tôi đi đã .
- có dảnh ! Sao ?
- vậy thì lát nữa chúng ta gặp nhau được không ? Tôi mời cậu trà sữa thay cho lời xin lỗi khi tôi phá giấc ngủ của cậu .
- được thôi !!! Nhưng là cậu mời đấy ! _ My nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng
- ok ! Vậy thì nửa tiếng nữa tôi đợi cậu quán bumba trên đường xx nhé !
- cũng được , nếu không còn gì nữa tôi tắt máy . Chào !!!
- lát nữa gặp ..... tút...tút ... Tút _ Việt Anh chưa nói xong đầu dây bên kia đã tắt máy.
- Một cô gái thú vị !!!
Cộc... Cộc.... cộc.... cộc
- vào đi ! _ Việt Anh trở lại với khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng
- phó tổng giám đốc ! Bây giờ cậu có một cuộc họp , đây là tài liệu cậu cần _ cô thư kí vào thông báo
- được rồi ! Cô ra ngoài đi _ Việt Anh cầm tệp tài liệu có ở trên bàn mở ra xem lướt qua một lượt rồi mới rời khỏi căn phòng .
* Tập đoàn B&Q
Dưới sảnh người ra người vào tạo lên một không khí bận rộn nhưng không kém phần căng thẳng. Từ cửa chính của tập đoàn có một cô gái xinh đẹp bước vào đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh. Trong tập đoàn B&Q ai mà chẳng biết cô gái xinh đẹp này là Trịnh Ngọc Băng thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Ngọc . Là con dâu và phu nhân của tập đoàn này . Vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, lại sinh ra trong gia đình giàu có khiến ai ai gặp cũng phải xuýt xoa ngưỡng mộ.
Trịnh Ngọc Băng vào thang máy , đi lên tầng cao nhất của toà nhà .
Tinh
Cửa thang máy mở, cô bước ra đi thẳng đến một phòng làm việc gần đó. Định mở cửa bước vào thì có một cô gái mặc một bộ vét màu đen , tóc ngắn ngang vai hơi xoăn ở đuôi đi đến ngăn lại
- Cô là thư ký mới ? _ Trịnh Ngọc Băng nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi đánh giá
- Ngọc Băng tiểu thư ! Phó tổng giám đốc đang họp .
- tránh ra ! Đừng cản tôi _ Băng đẩy cô thư ký sang một bên và mở cửa phòng bước vào
trong
Họp ư ? Định đóng kịch cho ai xem ? Từ nhỏ đến lớn cô đều ở bên anh tính cách của anh thế nào sao cô lại không biết . Có khi cô còn hiểu rõ anh hơn là bố mẹ của anh là khác.
- Ngọc Băng tiểu thư ! Phó tổng .... - Im đi ! Cô chỉ là thư ký ai cho phép lên tiếng ở đây ? _ Chưa đợi thư ký nói hết câu thì Băng xen vào mắng cô thư ký .
- dạ , tôi xin lỗi ! Nhưng phó tổng thật sự là đi họp .
- Hắn ta mà họp thì cô nghĩ xem tôi tìm đến đây để làm gì ? _ Băng vừa nói vừa đi đến chiếc ghế phó tổng hiện tại đang ngồi. Cô xoay lại rồi ung dung ngồi xuống như là chiếc ghế không chủ
- Nhưng tôi thấy ! Phó tổng thật sự là đã cầm tập tài liệu rồi đi ra ngoài . _ cô thư ký cố gắng giải thích
- hộp gì đây ? _ Băng nhìn chiếc hộp màu nhung đỏ hình trái tim nhỏ để trên bàn . Cô tò mò lấy nó lên hỏi cô thư ký
- dạ , tiểu thư tôi không biết ! Nhưng mấy ngày hôm nay , tôi thấy phó tổng cứ nhìn vào nó rồi cười suốt . _ cô thư ký cũng không quên nịnh bợ , nói vài câu dễ nghe
- Vậy sao ? _ Băng mặc dù là tiểu thư, nhưng cô lại hiểu rõ những lời cô thư ký vừa nói chẳng qua là lấy lòng cô , nhưng sao trong cô lên lỏi chút vui mừng.
Băng tò mò mở hộp ra xem , ngay cả chính cô cũng phải xuýt xoa vì nó quá đẹp . Cô thư ký mang một cốc nước lọc đến chỗ Băng tiện thể ngó luôn xem bên trong có gì .
- Ngọc Băng tiểu thư đôi bông tai này đẹp quá ! Phó tổng giám đốc thật biết chọn lựa nha !
- Nhưng mà đôi bông tai này anh ấy định tặng cho ai ? Cô có biết không ?
- Băng tiểu thư ! ngày kia là sinh nhật cô , phó tổng tất nhiên là tặng cô rồi ! Băng tiểu thư bình thường đã đẹp nếu đeo theo đôi bông này thì càng đẹp nữa.
- tiểu thư uống nước đi !
- được rồi ! Tôi còn có việc phải đi , chuyện tôi xem chiếc đồng hồ cấm cô không được nói ra cho anh Việt Anh biết . Nếu cô nói tôi sẽ xẻo lưỡi của cô vứt cho chó ăn. _ Băng vui vẻ đóng chiếc hộp lại để lại chỗ cũ sau đó đứng dậy đi khỏi và không quên đe doạ cô thư ký vài câu
- tiểu thư ! Tôi sẽ không nói, xin cô đừng cắt lưỡi của tôi _ cô thư ký vừa nói vừa lấy tay che miệng
- biết thế thì tốt ! _ Băng bước ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, còn cô thư ký đi sau với tâm trạng lo lắng sợ hãi.
********Trà sữa, bánh ngọt BumBa ********
Nằm trên con phố nổi tiếng của Sài thành , nơi con người và phương tiện đi lại tấp lập tạo lên không khí bận rộn và sôi động . Mới có 9 giờ 40 phút sáng mà quán đã tấp lập người ra vào . Chuyện trò rộn ràng , tạo lên không khí náo nhiệt hơn cho cửa hàng.
Tầng hai của quán là không gian yên tĩnh khác hẳn với tầng 1 sôi động . Có một chàng trai ngồi ngồi trong góc khuất nhất của quán . Đầu đội mũ lưỡi trai màu đen đơn giản, chiếc áo phông dáng rộng màu trắng , chiếc quần bò đen được mài rách ở hai đầu gối , đôi giày thể thao màu đen . Thêm chiếc áo khoác dạ màu đen, tai đeo chiếc khuyên thánh giá . Tất cả tạo nên phong cách cool ngầu . Nhưng sự chú ý của chàng trai đều dồn lên cặp đôi trai gái ngồi bên cửa sổ nơi có chậu hoa mười giờ .
- Chào cậu ! Tôi là Việt Anh , lúc trước chúng ta gặp tôi chưa biết tên của cậu. _ Việt Anh chủ động lên tiếng với cô gái đang ngồi trước mặt
- Còn tôi là Thảo My , rất vui khi được quen biết cậu . _ Thảo My giới thiệu tên xong chìa tay ra ngỏ lời bắt tay với Việt Anh. Vì đây là phép lịch sự tối thiểu cần phải có
- tôi cũng vậy ! À ! Mà nghe giọng cậu chắc không phải người ở đây ? _ Việt Anh nói khi nghe giọng My có chút ngập ngừng nhưng lại rất ngọt ngào
- tôi từ nhỏ đã sống ở nước Anh lên nói tiếng việt có chút khó nghe , mong cậu đừng cười.
- không ! Tôi thấy cậu nói rất hay , đến nỗi con tim tôi phải rung động vì cậu _ Việt Anh vui vẻ nói chuyện và không quên trêu chọc người con gái xinh đẹp trước mặt.
- Vậy à ! Nếu vậy thì có lối để tôi được vào tim cậu không ?
Thảo My không việc gì mà không thả thính lại với anh chàng trước mặt . Nhưng trong lúc thả có nhân viên vụ mang nước và đồ ăn tới. Làm cho My đỏ mặt và ngượng ngùng đôi chút .
- Cậu ăn bánh đi , bánh ở đây rất ngon và trà sữa cũng vậy .
- Chắc cậu dẫn bạn gái đến đây nhiều lần rồi nhỉ , thấy cậu rất am hiểu về cửa hàng này ?
- không ! Nếu tôi nói cậu là người đầu tiên cậu tin không ? Với cả tim tôi đang rộng lối vào, không biết cậu có dám vào hay không ? _ Việt Anh nói xong còn nháy mắt với My một cái
- Ngày hôm nay ! Không phải ? Cậu hẹn tôi ra đây để thả thính tôi hay trả đồ cho tôi . _ My nói thẳng vào vấn đề chính
- Trả đồ cho cô chủ xinh đẹp . _ Việt Anh lôi chiếc hộp rồi mở ra chiếc hộp ra chiếc mặt My
- sao nó lại ở chỗ của cậu vậy ?
- vì sao tôi có nó không quan trọng . Quan trọng là bây giờ nó đã trở về với chủ của nó.
- cám ơn cậu nhiều lắm ! _ Thảo My đón nhận chiếc hộp từ tay Việt Anh , cô gần chạm tới Việt Anh đột nhiên rút lại
- Cậu vội làm gì ? Hay để tôi giúp cậu đeo nó _ Việt Anh đề nghị
- được thôi ! Nếu cậu thích !!!
Việt Anh rời khỏi chỗ mình, đi đến chỗ My . My cũng hơi bất ngờ vì hành động đó của Việt Anh. Cô vội vàng đứng dậy
- sao ? Thay đổi ý kiến rồi à ? _ Việt Anh vén tóc của My sau tai , nói thầm vào tai cô
- Không có ! Chỉ là có chút không quen , hay là ... _ My ngượng ngùng nói
Việt Anh phải công nhận một điều rằng nhìn cô từ xa đã đẹp. Bây giờ được nhìn với khoảng cách gần như thế này cô càng đẹp hơn. Lúc này anh hơi run và mất bình tĩnh
- Cậu đẹp thật ! Thảo My tôi có thể ... _ Việt Anh nhìn vào đôi mắt long lanh trong sáng của My làm anh mất kiểm soát về hơi thở của mình.
- Việt Anh , Đừng ! _ Thảo My vội vàng đưa tay lên che miệng
Hai người đứng rất gần nhau có chăng là Việt Anh cao hơn My một cái đầu . Hai tay anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại kia , đầu anh hơi cúi xuống cho bằng chiều cao của cô gái đứng trước mặt. Đôi môi anh từ từ chậm rãi chạm vào đôi môi gợi cảm kia , nhưng đời không như mơ , lúc anh gần chạm vào thì Thảo My đẩy anh ra . Vì mất thăng bằng lên Việt Anh đã đổ người về phía sau . Lúc đó anh vô tình kéo theo cả My khiến cô ngã lên người anh trong tư thế vô cùng ái muội .
Làm cho cả hai đều ngượng ngùng , riêng Thảo My thì đỏ mặt không dám ngước lên nhìn người con trai trước mặt.
- Xin lỗi cậu ! Tôi còn có việc phải về trước _ Thảo My nhanh chóng bật dậy , cầm túi xách và nhanh chóng rời khỏi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top