chap 12
Bước chân vào cổng trường mấy chị nhà ta đã gặp nhau thì đã tám tám tám. Nó chỉ lẳng lặng đi đằng sau cùng bọn hắn.
Ken bất ngờ khoác vai nó như mấy thằng bạn, nói nhỏ bên tai nó
- Sara, em ngụy trang rất kĩ
- Em chưa tính sổ anh đâu_nó khoác vai Ken. Nhìn 2 anh em nhà này như 2 thằng bạn thân thiết làm mấy chàng đằng sau cũng hơi bất ngờ vì dù gì đi chăng nữa nó là nữ mà.
- Mấy thằng kia, Như là em kết nghĩa của tao nên đừng nghĩ bậy bạ nhá_Ken chỉ bọn hắn
- Tao đập cho mày trận giờ, tao là anh mày đấy nhá, thích vơ đũa cả bó ko?_Kan quát
- Vơ đũa cả bó? Nghe lần đầu đấy, tưởng vơ đũa cả nắm chứ?_Ken ngây ngô hỏi lại
- Thằng kia, tao đập chết mày_Kan đuổi Ken quanh trường nhìn như 2 thằng điên.
Cả lũ nhìn 2 anh em mà cười lăn cười bò, sau đó thì mặc kệ Kan và Ken rồi bỏ lên lớp.
Đang học thì tiếng loa trong lớp phát lên tiếng của thầy hiệu trưởng yêu quái nhầm nhầm, yêu quý: " Trường ta tổ chức đi chơi trong 3 ngày nữa, địa điểm tại Hang Seo". Thầy vừa dứt lời thì cả trường đã xôn xao về cái địa điểm quái gở mà thầy HT vừa nói nhưng bị giáo viên trong lớp nhắc nhở bằng 1 giọng cực kì 'nhẹ nhành' nên im luôn.
Và sau 2 tiết học, địa điểm đầu tiên bọn nó đặt chân đến chính là căntin
- Ko biết cái địa điểm thầy nói là ở đâu nhỉ_San thắc mắc
- Ủa, ko biết àk?_Chi lên tiếng
- Thật thất vọng quá, tưởng IQ Diamond cao lắm_M.Anh nhìn đểu San
- Xí, có giỏi thì nói đi_San phụng phịu
- Hang Seo đọc ngược là Heo Sang đúng ko?_Chi nói và nhận được những cái gật đầu
- Mà trong nam gọi heo thì ngoài này gọi lợn đúng chưa?_M.Anh tiếp lời
- Lợn Sang đọc ngược là Lạng Sơn đó_nó chốt lại
- Ặc, thông minh dữ_Win nhìn chằm chằm vào 3 nàng
- Ăn gì mà khôn vậy?_Nana nhìn thán phục
- Ko phải người rồi_San kết lại
- NÀY, MUỐN CHẾT À?_3 nàng quát lớn
- Hạ hỏa, hạ hỏa, tại hạ lỡ lời mong các vị tha lỗi_San nấp sau Kan
- Thôi được, đại nhân ta đây ko chấp nhận kẻ tiểu nhân như ngươi_M.Anh hất mặt
- Đợi đấy, ta sẽ páo chù_San lườm M.Anh
- Ta sẽ đợi để ngươi làm quân tử. Hahaha_M.Anh đáp lại
- Thôi đi mấy nàng, hết phần ăn giờ_nó gắp thức ăn trong phần của M.Anh vào miệng nó
- AAA, trả đồ ăn đây_M.Anh bóp cổ nó và nhận được cái nhìn kinh dị luôn
- Đồ ăn trong miệng ta mà muốn cướp thì ngươi thích chết rồi_nó cười nửa miệng rồi sắn tay áo
- Ấy ấy bạn hiền, tớ biết lỗi rùi mà_M.Anh khóc
- Đã bảo là cất lọ thuốc nhỏ mắt đi mà_nó lắc đầu
M.Anh chỉ lè lưỡi gãi đầu, cất ngay lọ thuốc vào túi áo.
- Tinh mặt thế? M.Anh nhỏ mắt lúc nào tôi còn ko nhìn thấy_Leo
- Nói thừa, mắt người bình thường thì 10/10. Còn mắt Như nó là 13/10_Chi cười
- Này con kia, tao đập cho 1 trận giờ, ý mày tao ko phải người đúng ko?_Nó trừng mắt
- Tao ko nói gì, mày có tật giật mình à_Chi cười
- Đúng là Chi, con Như nó ko bao giờ nói lại mày_M.Anh vỗ vai Chi
- Nhưng tao mày đánh mày thì được đấy_nó nhìn M.Anh
- Đấy, ko làm gì được Chi là lại quay mục tiêu sang tao_M.Anh lườm nó
- Thôi đi, mà Như tinh mắt thì giúp tìm mật khẩu căn nhà kính được ko?_Ken cười gian
- Đúng rồi_tất cả đồng thanh
- Ở đâu vậy?_M.Anh ngơ ngác
- Đi thì biết_Win nói rồi kéo tay mấy nàng đi.
Đến căn nhà kính, nó giả vờ nhìn quanh 1 lượt rồi nhập : Hoàng Vũ Phong Anh
..píp.píp.píp.. Cánh của bật mở ra.
-Mật khẩu là tên tôi à?_hắn ngạc nhiên
- Tên cậu hả, chắc người lập ra mật khẩu yêu cậu lắm_nó nói nhìn hắn cười
- Ừ, mong là thế_hắn cười buồn.
Tất cả ngồi ở căn nhà kính 1 lúc thì về lớp sau tiếng chuông. Hắn thì vẻ lạnh lùng xen lẫn man mác buồn làm tâm trạng của nó cũng buồn theo.
Kết thúc 1 ngày học tập, mỗi người mang 1 tâm trạng khác nhau, người buồn, người đau, người vui vẻ,... Và cuối cùng ngày lên Lạng Sơn city đã tới, đi từ Hà Nội chỉ mất tầm 4 tiếng đồng hồ. Nhưng mấy anh chị nhà ta ko thích đi xe chung với trường nên chỉ 2 tiếng đã đặt chân đến Xứ Lạng (cho tui giới thiệu về Lạng Sơn quê tui hén!).
Khi đã tập chung đông đủ, địa điểm đầu tiên chính là Thành Nhà Mạc, đúng là toàn các công tử tiểu thư vừa nhìn thấy núi đã nản, chỉ có nó, Chi và M.Anh là hứng thú. Trèo lên ngọn núi cao nhất, mấy anh chị còn lại cũng lên theo. Lên đến đỉnh núi, toàn bộ thành phố đã được bao quát hết trong tầm mặt mỗi người.
- Bức tượng kia là gì vậy?_M.Anh chỉ
- Nàng Tô Thị đó_nó cười
- Ủa? Sao lại ở đó_Chi ngạc nhiên
- Người ta nói rằng nàng ôm con chờ chồng đi chiến tranh trở về, nhưng đợi mãi tới mức hóa đá mà ko có tin tức_nó
- Nàng Tô Thị ngốc nhỉ? Lỡ như người chồng đó mất ngoài chién trận rồi thì sao?_Ken xoa cằm
- Có anh ngốc ý, điều đó chứng tỏ nàng rất chung thủy, hiểu chưa?_nó cốc đầu Ken
- Như biết nhiều nhỉ?_Win nhìn nó
- Win nói thừa rồi, cái quái gì con ma xó này chẳng biết_M.Anh vỗ vỗ vai Win
- Mày muốn tao ẩn mày xuống ko con kia_nó xắt tay áo đe dọa M.Anh
- Thấy ghét_M.Anh bĩu môi nhìn nói_đi chơi chỗ khác đi, dù gì cũng đánh lẻ rồi_cười tươi
- Đồng ý_đồng thanh trừ nó
- Sao Như có vẻ ko vui thế?_hắn nhìn nó
- Thì chẳng ko vui, lại bắt tui làm hướng dẫn viên du lịch thì vui bằng niềm tin hay hy vọng_nó nói bằng giọng ỉu xìu
- Thôi nào_Ken khoác vai nó
- Ko sợ Nana ghen à?_nó nói nhỏ vào tai Ken
Nghe xong Ken quay lại nhìn Nana thấy vẻ mặt Nana có chút tức giận xen lẫn 1 nỗi buồn
- Bây giờ tui dẫn mọi người đi Hang Gió rồi về luôn nhé_nó nói
- Đi chơi đi mà_San lay tay nó
- Tui có việc, đúng 9h tối phải có mặt rồi, bây giờ cũng 10h rồi chứ ít ỏi gì?_nó nói làm mặt ai cũng ỉu xìu
- Đừng bắt tui đổi ý_nó nói
- Đổi ý đi mà_Win
- Đổi ý đi_M.Anh tiếp
- Đổi ý đi, đổi ý đi_đồng thanh
- Ok, mọi người có lòng tui cũng có dạ_nó cười tươi làm ai cũng cười theo nó_đây là do mọi người muốn tui đổi ý nhé_nó nói và ai cũng gật đầu
- Tốt, đi về luôn_nó cười
- Ơ, tưởng đổi ý mà_Chi lườm nó
- Thì chả đổi ý rồi, bảo đưa đi Hang Gió ko thích cơ mà, bây giờ nếu mọi người thích ở lại thì ở, tui bắt xe về Hà Nội trước_nó thản nhiên
- Đã thế ứ cần mày nữa_M.Anh lườm nó
- Ok, bye_nó quay lưng đi
- Này_hắn gọi làm nó quay đầu lại
- Biết lái xe chứ?_Kan hỏi và nó gật.
Leo ném cho nó chìa khóa xe nói
- Đừng làm hỏng xe đấy
Nó ko nói gì chỉ vẫy vẫy
- Có việc rồi_M.Anh lên tiếng
- Làm sao?_Leo hỏi
- Lúc đầu nó hứng thú nhất, nhưng bây giờ lại đòi về sớm, nhất định có việc_M.Anh kiên quyết
- Nhưng hỏi thật nha, Như biết võ ko vậy?_Nana nhìn Chi
- Bọn tui cũng ko biết, chưa bao giờ thấy Như đánh nhau cả, chỉ đứng ngoàh thôi_Chi nhún vai
- Thế đi theo ngay_hắn nói rồi chạy về phía để xe.
May mắn là nó chỉ mới đi nên bọn hắn có thể bám theo nó.
Nó nhìn gương chiếu hậu thấy bọn hắn đằng sau thì phóng nhanh hơn.
- Cao thủ_Leo thốt lên khi thấy cách nó đua xe
- Thật sự là bất ngờ_San. 9h tối tại bãi đất trống của đường đua Black. Nó đi xe của Leo tới đó. Khoác trên người bộ đồ đen bó sát người, trên eo là 1 cây roi dài khoảng 3m. Dưới gót chân có 1 con dao găm trong giày, 1 khẩu súng và 1 túi đạn, nó vẫn trang điểm như khi đến trường.
Tới nơi có hơn 100 người của bang Bạch Hổ cũ còn sống sót, thêm hơn 700 người cả nam lẫn nữ ở đằng sau.
- Lý do tao phải đến đây?_nó cười khẩy
- Có 2 lí do. 1 là mày dám đến gần các hoàng tử của tao. 2 là dù mày có biến thành tro bụi tao cũng nhận ra mày là Snow_1 giọng nói đanh đá vang lên
- Tưởng ai, hóa ra là con gái bà ta ư? Nguyễn Trúc Mai_nó nói bằng giọng khinh thường
- Màx ko đủ tư cách để gọi tên tao và nhắc đến mẹ tao_ả Mai hét lên
- Ko đủ? Người ko đủ là cô đấy_nó quát lại_lúc đầu tao định tha cho bà ta vì Tiểu Long nhưng bà ta để tao fải có cơ hội giết bà ta đấy chứ. Tiểu Long ko fải là con papa tao, mà là con của lão Thành. Bà ta nói mẹ tao là **, vậy bà ta là gì? Đã cướp chồng của người khác, đã ngủ cùng người đàn ông này mà lại có con của người đàn ông khác. Vậy mẹ tao là ** thì mẹ mày là gì? Ko bằng loài cầm thú à?_mắt nó đang chứa đựng 1 sự đáng sợ đến kinh người
- Chị nói dối, em là em chị, ko phải em chị ta_Tiểu Long từ đâu chạy ra bám tay nó rồi nhìn ả Mai bằng ánh mắt căm thù
- Chị xin lỗi, sự thật là vậy, nhưng em mãi là em trai chị_nó cười hiền ôm Tiểu Long
- Chị..hức...hức...hứa nha_Tiểu Long khóc ôm lấy nó
- Chị hứa, ko được khóc nữa, chị cho em cái này_nó đưa cho Tiểu Long khẩu súng
- Chị, đây là..., vậy là chị cho phép_Tiểu Long ngập ngừng
- Đúng, chị cho phép, đừng để công lao của chị đổ sông đổ biển, muốn giết ai là quyền của em_nó lại cười
- Em muốn giết chị ta_Tiểu Long chỉ về ả Mai
- Đó là chị ruột em_nó ngạc nhiên
- Em chỉ có 1 người chị duy nhất tên Nguyễn Băng Lệ Tuyết mà thôi_Tiểu Long nói chắc nịch
- Vẫn ko được, thứ này chỉ để em tự vệ. Còn trận chiến này là của chị_nó ẩn cậu bé xuống 1 gốc cây gần đó
- 1 mình mày có thể đánh gần 900 người ở đây sao? Quá tự tin rồi đó_ả Mai mỉa mai nó
- Cô nhầm rồi, còn chúng tôi nữa_hắn đi ra đầu tiên, theo sau là những người còn lại
À rất bất ngờ, nó rút cây roi quanh eo và nói
- Trận đấu xin phép được bắt đầu
Nói xong nó xông vào đám người, bọn hắn cũng xông vào nhưng ko hề tay ko bắt giặc mà vũ khí đầy đủ. Trước đó vì thấy ko an tâm nên tất cả đã trở về nhà nó lấy vũ khí rồi đi theo nó.
Hơn nửa tiếng trôi qua, ai cũng thương tích đầy mình, riêng nó vẫn bình thường, ko mất đến 1 sợi tóc.
Chỉ còn bên nó đứng vững, gần 900 người ko ai chết, chỉ có vài người suýt chết, còn lại chỉ bị thương.
Ả Mai xông lên chỗ nó. Vì bị hắn chắn đường nên nó lấy đà đạp lên vai hắn bay đến chỗ ả Mai (nghe giống phim cổ nhỉ). Nó tay ko đánh với ả, ả đánh nó né, nó đánh ả né. Nhìn có vẻ cân sức nhưng ả rút dao và xoẹt, tay phải nó dính 1 đường chém dài khoảng 13 cm. Nó nhấc chân, rút con dao trong giày đâm ả, cùng lúc 2 con dao cùng đâm người đối diện vào bụng.
- Ko tệ, chỉ trong vài tháng mà cô có thể đánh tôi, lòng thù hận của cô cũng lớn quá nhỉ_nó ôm bụng cười
- Đúng, mục tiêu của tôi chỉ có giết cô_ả cũng ôm bụng cười
- Như co nên nhớ, lòng thù hận mẹ cô của tôi là 10 năm trời, chỉ vài tháng ít ỏi của cô ko thể sánh bằng_nó đặt 1 tay lên vai ả
- Trước khi đi, tôi mong cô thứ lỗi cho mẹ con tôi và thật lòng xin lổi cô, tôi đi trước_nói xong ả cầm con dao cắt ngang cổ mình
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi, mong mẹ con cô an nghỉ trong bình an_nói xong nó cũng gục xuống.
- Sara, Sara, tỉnh lại đi_hắn chạy đến bên nó
- Đưa đến bệnh viện ngay_Chi quát.
Cả lũ liền theo hắn đến bệnh viện. Vừa biết tin, ông Bảo lập tức đáp máy bay từ Nhật về VN.12 chị củng từ khắp nơi trên thế giới vội vàng về VN. Nghe tin, papa nó cũng chạy vội vào bệnh viện. 5 tiếng trôi qua, bác sĩ đi ra và nói
- Viện trưởng đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng ko biết bao giờ mới tỉnh lại phụ thuộc vào viện trưởng
- Cảm ơn bác sĩ, mà ai là viện trưởng cơ_Ken cúi đầu rồi đột ngột ngẩng lên
- Cô ấy chính là viện trưởng, chẳng lẽ mọi người ko biết_bác sĩ chỉ vào trong phòng cấp cứu.
Ai cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi thay vào đó là 1 nỗi lo lắng cho nó. Các nàng ngồi ôm nhau khóc, bọn hắn mắt đỏ hoe nhưng cố ko để nước mắt lăn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top