Chap 2: Động Phòng (1)
Đêm động phòng hoa chúc, những cánh hoa hồng đỏ thắm tượng trưng cho tình yêu bồng bềnh trong bồn tắm dưới ánh đèn dìu dịu. Đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau âu yếm, có thể nói, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời người. Nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, từng cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào xương cốt mệt mỏi, tới tận trái tim tôi.
Chồng mới cưới của tôi không hề có ý nghĩ một khắc đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng mà nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Anh ngồi trên chiếc ghế da đối diện, nghịch ly rượu pha lê trong tay.
Ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống gương rạng rỡ, đẹp đẽ hơn cả ánh trăng dưới nước của anh khiến tôi không thể rời ánh mắt say mê. Tôi hoàn toàn quên mất bộ áo cưới nặng nề suýt làm tôi không thở nổi vẫn còn ở trên người. Từ đáy lòng, tôi cảm thấy thật may mắn vì người mặc áo cưới hôm nay là tôi chứ không phải mỹ nhân trong rừng kia.
Mild luôn chê tôi dại trai nên mới chọn Mew thay vì chọn anh. Được thôi, tôi thừa nhận lý do đầu tiên khiến tôi yêu Mew là vì ngoại hình của anh, nhưng tình cảm tôi dành cho anh chắc chắn không chỉ có vậy.
Khi bạn bắt đầu bước vào thời kỳ thanh xuân phản nghịch, bạn cãi nhau với ba rồi bỏ nhà ra đi. Lúc bạn mất phương, đứng trên đường phố xa lạ, một anh chàng đẹp trai đến bên cạnh bạn khi ánh hoàng hôn tắt hẳn, mái tóc đen của anh tung bay trong gió, giọt mồ hôi như hạt ngọc lấm tấm trên gương mặt...
Lúc bạn chuẩn bị thi đại học, quên cả ăn cả uống. Phát hiện da bụng dính chặt vào da lưng, bạn liền gọi điện than vãn với người nào đó. Nửa tiếng sau, một anh chàng đẹp trai cầm hộp canh nóng xuất hiện trước mặt bạn, vuốt mái tóc của bạn với đầy cử chỉ yêu thương...
Khi có người chĩa súng vào bạn, một anh chàng đẹp trai không do dự đứng chắn trước mặt bạn, tấm lưng thẳng của anh có thể vì bạn mà chống đỡ cả trời đất.
Nếu bạn không yêu anh chàng đẹp trai đó, chắc chắn bạn không có trái tim. Còn tôi có trái tim, hơn nữa là trái tim nóng hổi đầy nhiệt huyết vì vậy tôi một lòng một dạ yêu anh cũng là điều dễ hiểu.
Có người từng nói với tôi. "Nếu em thật sự yêu một người, dù anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành lấy anh ta, bằng không cả đời này em sẽ không được hạnh phúc " Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã dùng mọi cách có thể. Cuối cùng tôi cũng có được Mew Suppasit.
Tôi nghĩ, tôi đã đạt được nguyện ước. Nhưng hóa ra, đây là sự khởi đầu của chuỗi bất hạnh.
Phòng cưới không biết đã chìm trong im lặng bao lâu, tôi còn tưởng rằng anh chàng mà tôi nhắc đến ở trên sẽ ngồi xuống cho tôi ngắm suốt đêm. Nào ngờ, anh nhìn đồng hồ rồi lên tiếng. "Chẳng phải em có chuyện muốn hỏi tôi sao?"
Tôi muốn hỏi anh. "Anh có yêu cậu trai đó không? ", nhưng cuối cùng tôi không thể thốt ra miệng.
"Là anh báo cho Mild về đám cưới của chúng ta phải không? " Tôi hỏi.
Ly rượu đang xoay tròn trong tay anh dừng lại. "Ờ, tôi còn tưởng cậu ta sẽ bất chấp tất cả, ngăn cản đám cưới, sau đó đưa em đi..."
"Dám đến Kanawut gia cướp dâu, chắc chắn anh ấy chán sống rồi!"
Mew nhếch mép. "Nếu tôi là cậu ta, có chết tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn người tôi yêu nhảy xuống hố lửa"
Tôi suy nghĩ mãi về câu nói ngắn gọn nhưng mang hàm ý sâu xa của anh. Cuối cùng, tôi vẫn không hiểu hoặc cố tình không hiểu, tôi đành hỏi lại bằng giọng chế giễu. "Nếu anh dũng cảm như vậy, sao anh không dẫn cậu tình nhân của anh bỏ trốn, để cậu ấy hỏi phải khóc sướt mướt ở đám cưới? "
Mew không thay đổi tư thế, trên mặt anh vẫn còn nụ cười lãnh đạm, không thể hiện bất của tâm trạng nào. "Nếu tôi định bỏ trốn cùng cậu ấy, ban đầu tôi đã không nhận lời cưới em"
Đúng vậy, anh vẫn ở đây, nhưng trái tim anh đã trốn mất, hoặc giả, trái tim anh chưa từng dừng lại ở trốn này.
Áo cưới trên người càng nặng nề, tôi thật sự muốn cởi bỏ bộ váy cưới mấy lần, nhưng vẫn không thể chạm vào chiếc khóa. Tôi chán nản, định dùng hết sức thì một thân một mình cao lớn đột nhiên đứng chắn trước mặt tôi. Anh xoay người tôi, giúp tôi kéo cái khóa, ngón tay lạnh giá vô tình chạm vào làn da tôi. Để lại cảm giác nóng bỏng lạ thường.
Động tác dịu dàng quen thuộc khiến trái tim tôi lại bắt đầu dậy sóng.
Tôi quay lại, ôm chặt Mew. "Em biết anh có tình cảm với em, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi..."
Tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của anh. "Muộn rồi, chắc em cũng rất mệt, ngủ sớm đi! Tôi còn một dự án cần phải xem xét "
"Tại sao?" Biết anh đang né tránh, tôi không cam lòng, vẫn tiếp tục truy vấn. "Chúng ta đã kết hôn rồi, tại sao anh vẫn không chấp nhận em?"
"Xin lỗi, em là em trai tôi. Tôi không có cách nào chung chăn gối với em trai mình "
Anh nhấn mạnh từ "em trai", gần như rít qua kẽ răng.
"Anh!" Tôi quá nôn nóng nên đã bật ra một câu thiếu suy nghĩ. "Anh nói thì có thể tử tế lắm, lúc làm sao không thấy anh cao thượng như vậy?"
Mew hít một hơi thật sâu, sắc mặt liền thay đổi anh nở một nụ cười lạnh lùng đến tàn khốc. "Rất xin lỗi, quả thật tôi không nhớ chuyện xảy ra tôi hôm đó, em có thể miêu tả chi tiết cho tôi được không?"
Nhớ tới buổi tối hôm đó, mặt tôi hết nóng rồi lạnh. Ngọn gió đêm thổi vào, mang theo hơi lạnh thấu xương, giống buổi tối hôm đó...
Đó là một tuần trước, đã là nửa đêm mà Mew vẫn chưa về, tôi còn tưởng anh sẽ không về ngủ. Nhưng khi tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường thì anh đột nhiên trở về. Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, người lảo đảo, bước đi không vững, suýt đâm cả vào sofa.
"Anh, anh không sao chứ?" Tôi ân cần hỏi.
"Không sao!" Anh xoa trán rồi cởi bỏ cúc áo, nghiêng ngả đi về phòng anh.
Tôi vội giơ tay đỡ anh, mới phát hiện người anh nóng như lò lửa khiến da tôi bỏng rát dù cách một lớp quần áo của anh và chiếc áo choàng tắm của tôi. Môi anh khô đến trắng bệch.
"Anh bị sốt đấy à?" Tôi lo lắng sờ trán Mew
"Anh lắc đầu, cất giọng mở hồ. "Tiểu Nặc, lấy cho anh cốc nước "
Tôi đang lo lắng cho sức khỏe của anh nên không nghe rõ anh gọi tên ai. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng đỡ anh về phòng, rồi chạy ra ngoài rót cho anh cốc nước ấm.
"Nước đây!" Tôi ngồi xuống mép giường, khó khăn lắm mới đỡ gáy anh để tựa vào người tôi. Thấy anh giơ tay, tôi tưởng anh muốn lấy cốc nước nên vội vàng đưa tới, đặt vào tay anh. Nhưng bàn tay tôi dừng lại trên mặt tôi rồi vuốt nhẹ xuống dưới, theo làn da trần của tôi.
Bàn tay cầm cốc nước của tôi run lẩy bẩy, vài giọt nước bắn ta ngoài. Tôi cố gắng khống chế bàn tay run rẩy, đưa nước đến miệng Mew. "Chẳng phải anh muốn uống nước sao, nước đây..."
Mew hất tay làm cốc nước rơi xuống đất. Sau đó, hai cánh tay anh ôm chặt eo tôi, trời đất đảo điên trong giây lát, theo cốc nước rơi vỡ xuống nền nhà.
Trong phòng không bật đèn, ánh trang nhàn nhạt cũng bị ngăn bởi lớp rèm của dày, vì vậy, dù anh ở rất gần, tôi vẫn không nhìn rõ được gương mặt anh. Tôi chỉ có thể cảm nhận được tiếng thở dốc của anh bên bờ môi tôi. Mang theo một hơi nóng dị thường.
Cơ thể anh tuy vẫn bất động nhưng dường như tích tụ nguồn năng lượng vô tận, chỉ chờ bộc phát.
"Anh... Anh sao thế?" khó khăn lắm tôi mới cất được lời.
"Mùi hương của em..." Cánh tay anh đang chống trên gối từ từ gập lại, đôi môi anh ập xuống. "... Rất thơm"
Tôi vội quay mặt đi. "Không... "
Đôi môi nóng bỏng của anh chạm đúng tai tôi, anh cắn nhẹ vành tai tôi. "Em sợ gì chứ? Chẳng phải em lúc nào cũng muốn anh làm chuyện này với em sao?"
Đúng là từ năm mười lăm đến năm hai mươi tuổi, ngay cả trong mơ tôi cũng muốn anh hôn tôi. Tôi muốn thử xem, hành động của những người yêu nhau ngọt ngào đến mức nào. Thỉnh thoảng ngắm nhìn anh, tưởng tượng anh ôm tôi, hôn tôi, thì thầm vào tai tôi như tình nhân... Tôi đã hạnh phúc đến mức đỏ mặt, tim loạn nhịp....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top