Chương 6: Trước khi anh trở thành ký ức(6)
Lan Đình Phương cảm thấy đêm nay có chút phiền. Nơi này trang trí thành thế giới dưới đáy biển khiến anh cảm thấy rất khó thở. Trong các góc phòng, nam nữ liếc mắt đưa tình, thậm chí còn có một hai đôi đã thản nhiên bắt đầu biểu diễn trò ám muội.
Cô nàng vừa mới khóc lóc chạy đi hình như còn chưa từ bỏ ý định, cô ta cùng mấy cô bạn thỉnh thoảng lại bất chợt nhìn về phía anh.
Lan Đình Phương cảm thấy thật sự phiền, cố tình, giờ phút này một cô nàng không biết điều còn liên tiếp hướng anh biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình.
"Câm miệng, cô mà còn lải nhải nữa thì tôi liền đem khối đá này nhét toàn bộ vào miệng cô." Anh lạnh lùng nói một câu khiến cho gương mặt trang điểm theo phong cách nữ hoàng Ai Cập kia trở nên tái mét.
Đi đến ban công, đem cửa ban công mở ra, chỉ có nơi này là thật sự yên tĩnh. Lan Đình Phương tựa vào lan can ban công nghiêng mặt nhìn cảnh đêm thủ đô, không biết từ khi nào, Bắc Kinh đã biến thành một tòa Bất Dạ Thành, càng về đêm càng tràn ngập sự âm u.
Gió đêm thổi bay đi chút cảm giác say còn lại, anh lại bắt đầu ảo não, vì một màn ở rạp chiếu phim kia.
Không phải anh không nhìn ra bi thương trong mắt Liên Hảo, nhưng đó lại là phản ứng bản năng của anh, cô càng ôn nhu anh lại càng sợ hãi, cái loại sợ hãi này càng ngày càng nhiều, anh thậm chí sợ cô trong quá trình ở chung bắt đầu yêu anh, người phụ nữ tốt như vậy yêu anh, anh hiển nhiên cũng chỉ có thể báo đáp cô bằng cách yêu lại.
Nhưng mà anh lấy cái gì để yêu cô đây? Lấy trái tim đã trống rỗng của anh sao?
Thở dài một hơi, anh cầm lấy điện thoại di động, ngoài ý muốn là cô tắt máy, trong ấn tượng của anh cô trước giờ đều khởi động máy hai mươi bốn giờ. Trong lòng Lan Đình Phương lại ảo não vài phần, tiếp tục gọi vào số điện thoại bàn ở nhà.
Thật lâu mới có người nhận, cuộc điện thoại kia quả thật là một trận trầm mặc.
"Về nhà rồi?" Hồi lâu, anh lên tiếng.
"Vâng!"
"Đang làm gì?"
"Vừa tắm xong định đi ngủ."
"Vậy em ngủ đi!" Dừng một chút, anh có hơi chần chờ: "Đêm nay anh không về, ngày mai sẽ từ công ty bay thẳng đi Tokyo, một tuần mới trở về."
Sau khi nói xong anh vội vã tắt điện thoại, cảm thấy bản thân mình hình như là đang sắm vai một người chồng thành thật đang khai báo hành tung của mình với vợ.
Sự thật vốn là như vậy, anh là chồng còn cô chính là vợ.
Cửa ban công bị đẩy ra, Tú Cẩm cầm rượu đỏ cùng hai cái ly đi đến bên người anh.
"Muốn uống một ly không?" Cô ta nâng ly quơ quơ trước mặt anh.
Đem ly rượu đưa cho anh, cô ta học theo bộ dáng anh dựa vào ban công, đầu thoáng nghiêng về phía anh bên này, Lan Đình Phương cau mày tránh đi.
"Sao lần nào tụ tập anh cũng không mang theo cô ấy? Tôi nghe Tổ Vọng nói cô ấy tên Liên Hảo." Cô ta cúi đầu: "Liên Hảo, là hoa sen sao? Có phải cô ấy được sinh ra vào mùa hoa sen nở rộ không?"
"Không phải chữ liên kia, tên của cô ấy chính là cộng kết liên lý, trăm năm hảo hợp." Lan Đình Phương nhớ đến lúc Liên Hảo giải thích ý nghĩa cái tên của mình là lúc cô bi thương nhất, một chữ liên hàm xúc như vậy lại qua lời kể của cô mà trở nên bi thương, ngày đó, cô biết được ba mẹ mình đã thật sự ly hôn.
Cô cứ như vậy dùng giọng điệu hết sức trào phúng nói với anh: "Cái tên của tôi vốn là đại biểu cho tình yêu thủy chung."
"Liên Hảo." Tú Cẩm nhẹ nhàng lặp lại: "Một cái tên rất hay! Đình Phương, lần sau đem cô ấy đến gặp mọi người đi! Tôi rất hiếu kỳ không biết cô ấy đến cùng là một người như thế nào."
"Loại địa phương này không thích hợp với cô ấy." Lan Đình Phương vô tình thốt ra, lời nói ra miệng liền cảm thấy không ổn.
"Loại địa phương này?" Bàn tay Tú Cẩm đang nắm ly rượu run lên, cứng nhắc xoay đầu đi, một lát sau cô ta lại mỉm cười: "Mấy ngày hôm trước, tôi nghe được một người khách nói một câu rất thú vị, anh ta nói phụ nữ tốt lấy về là để tôn trọng, nên giữ ở trong nhà, mà phụ nữ hư thì chỉ nên yêu chứ không nên lấy, bên ngoài là để trưng bày còn bên trong là để cất giữ. Lời Lan tiên sinh vừa mới nói làm tôi nhớ đến lời nói của vị khách kia. Lan tiên sinh, anh cảm thấy người kia nói có đúng hay không?"
Tú Cẩm vừa dứt lời liền chống lại ánh mắt Lan Đình Phương, anh vung tay, đem ly rượu trong tay nhẹ bổng hướng không trung quăng đi, cười như không cười đối mặt với cô ta: "Cho cô ba phần sắc mặt cô liền muốn mở luôn phường nhuộm. Vị khách trong lời cô nói có chăng là chính cô đi, cô có vẻ đã quên mất thân phận của mình?"
Anh sát bờ vai cô ta lướt qua, sau vài bước, dừng lại: "Thu hồi tâm tư của cô đi, tôi có thể nói cho cô biết, cái khoản tình nhân này tôi sẽ không trang bị, bởi vì tôi ghê tởm chạm vào. Mặt khác, tôi còn muốn cho cô một lời khuyên, làm tình nhân thì cứ làm tốt chuyên môn của một tình nhân đi, ngàn vạn lần đừng có mang cái loại tâm tư nay Tần mai Sở này, cô là một người thông minh, không nên phạm vào cái loại sai lầm cấp thấp này."
Tú Cẩm vẫn còn đang duy trì tư thế bình tĩnh đứng đó, trong lòng cô ta lúc này đã là cuồng phong bão táp, loại đàn ông như Lan Đình Phương chính là thuốc độc.
Cô ta là thông qua Phùng Tổ Vọng mới biết được Lan Đình Phương. Mới đầu, cô ta chỉ là vì một chút lòng hư vinh hơn nữa đối với xã hội thượng lưu cũng có chút tò mò, cô ta cùng Phùng Tổ Vọng vẫn duy trì mối quan hệ nam nữ ái muội, giống như vừa xa lại vừa gần, cô ta hiểu được đây là khoảng cách tốt nhất giữa nam và nữ, cô ta cảm thấy bản thân chỉ là ham chơi, cô ta nắm chắc bản thân mình có thể toàn thân trở ra. Mãi cho đến khi gặp được Lan Đình Phương, cô ta biết mình đã không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
Khi biết anh đã kết hôn, Tú Cẩm tuyệt vọng, nhưng vẫn lần lượt trao chuốt trang phục tham gia tiệc tùng cùng bọn họ, là vì có thể liếc nhìn Lan Đình Phương một cái.
Anh rất ít khi xuất hiện, luôn ở lúc cô ta trông đợi mỏi mòn anh mới xuất hiện. Sau này, dần dần, Tú Cẩm phát hiện anh cũng không nhắc đến vợ mình, nghe nói, anh không vừa ý người vợ kia. Cô ta nghĩ, có phải vợ chồng bọn họ cũng giống như mối quan hệ hôn nhân lợi ích của vợ chồng Phùng Tổ Vọng hay không?
Cô ta còn nghĩ, có thể được làm tình nhân của Lan Đình Phương cả đời cô ta cũng nguyện ý, nhưng đến cuối cùng cô ta lại trở thành tình nhân của Phùng Tổ Vọng.
Đến thời khắc này, Tú Cẩm mới cảm thấy bản thân lúc trước có bao nhiêu ngu đần.
Bên này, Liên Hảo cầm điện thoại tâm trạng ngổn ngang, mang theo một chút ngọt ngào, còn có một chút chua xót. Cô biết cuộc điện thoại này tám chín phần mười cũng là bởi vì anh áy náy, bên cạnh đó nó cũng khiến cho cô có chút cảm giác ngất ngây. Anh không phải là đang hướng cô chủ động báo cáo hành trình sao? Trước kia đều là cô hỏi thì anh mới nói.
Quả nhiên, tình yêu có đôi khi thật sự có thể khiến cho con người ta lú lẩn đầu óc.
Ca Ca được mang về nhà vẫn còn chưa hết hưng phấn, ở trong phòng khách rộng lớn quyệt mông chạy qua chạy lại không biết mệt, nó đi đến bên người Liên Hảo, dùng móng vuốt nhỏ cọ cô.
Liên Hảo nhăn mũi, ôm lấy nó.
Sấy khô tóc, Liên Hảo liền đau đầu, lúc này, cậu chàng đang rất hưng phấn gặm dép đi trong nhà của Lan Đình Phương ở trong miệng, chắc là đang cố gắng muốn xử lý nó đây!
Một tuần sau Lan Đình Phương trở về nhà mới phát hiện ra thành viên nho nhỏ kia, anh còn không biết thế nhưng lại có loài chó nhỏ như vậy, may mắn là nó nhỏ nên mới có thể giấu người khác mang vào đây, Thanh Nguyên là nơi không cho phép nuôi thú cưng.
Đêm qua lúc anh trở về đã rất trễ, bởi vì quá muộn nên anh ngủ ở phòng dành cho khách, kết quả vừa thức dậy, đi ra phòng khách thì có một vật nhỏ lông xù đang kéo kéo ống quần của anh.
Anh nhíu mày, rút chân lại, nó "Ư ư" kêu lên.
Anh ngồi xổm xuống, đẩy đám lông rậm ra, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra mày là một con chó hả?!"
Vừa dứt lời thì liền nghe thấy một tiếng cười giòn tan: "Ngốc quá, không phải là chó thì nó còn có thể là cái gì?"
Vài giây sau, Lan Đình Phương chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô đứng chắn ở đó, trên người chiết xạ ánh sáng do ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh rơi xuống. Cái loại ánh sáng này giống như là đến từ chín tầng mây ở trên cao vậy. Cô mặc một bộ đồ thể thao vận động, mái tóc ngắn ngủn vén ở sau tai, mồ hôi trên trán vẫn còn đang chảy ra. Dưới ánh sáng phản quang giống như đang đứng giữa rừng mưa nhiệt đới, cô nói: Ngốc, không phải là chó thì nó có thể là cái gì?
Những năm trước hình như anh cũng đã thấy qua hình ảnh như vậy, ở trong ký ức mờ ảo, cô ấy chạy bộ buổi sáng trở về, cũng nói qua những câu đại loại như vậy, lúc đó chính anh đã nói cái gì?
Nói cái gì anh cũng đã quên rồi, chỉ nhớ rõ hình như là cô ấy thở dài, nói với anh: "Lan Lan của em sao lại giống một tên ngốc rồi?"
"Lan Lan của em", cô ấy luôn gọi anh như vậy. Mỗi lần cô ấy gọi anh như vậy, anh đều cảm thấy rất xấu hổ, nhưng xấu hổ càng nhiều thì lại cảm thấy trong lòng lên men, có chút nói không rõ thành lời. Hẳn là thích đi? Anh hẳn là thích cô ấy gọi anh như vậy đi?!
Trước ánh mắt kinh ngạc của anh, Liên Hảo lại phát hiện trái tim mình đang không biết xấu hổ mà nhảy loạn. Thật kỳ lạ! Rõ ràng cô đã qua rồi cái thời thiếu nữ yêu thầm, rõ ràng là cũng đã cùng người đàn ông này ở chung mười hai năm, trái tim sao còn có thể rung động giống như một thiếu nữ như vậy?
Đôi chân cô không nghe theo sự điều khiển bước đến gần anh, từng bước một, ở trước mặt anh ngồi xổm xuống, đem đầu tóc lộn xộn vừa mới tỉnh ngủ của anh vuốt lại một cách cẩn thận. Phải công nhận rằng tuy đang ở trong bộ dạng lôi thôi, nhưng anh vẫn rất tuấn tú. Liên Hảo khát vọng nhường nào có được cơ hội giúp anh đem tóc làm gọn lại, hình như, rất nhiều người vợ đều làm như vậy với chồng của mình.
Nắng sớm ban mai đã cho cô có thêm dũng khí, nếu không thì cô sẽ không đủ dũng cảm, sợ sự dũng cảm này của mình sẽ dọa anh hoảng sợ. Là bản thân cô yêu anh, mù mịt cấm đầu yêu, giống như một hạt bụi nhỏ bé ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cho nên, cô không thể tủi thân, cũng không có gì phải tủi thân.
"Nó tên là Ca Ca." Liên Hảo thỏa mãn nói: "Em phải vất vả lắm mới lén đem nó vào được, vừa tới vài ngày nó đã hủy diệt hai ba đôi dép của anh rồi, ngày hôm qua thì bắt đầu hứng thú với cái remote, nếu TV tự dưng bị mở lên, anh cũng đừng cảm thấy kinh ngạc, cũng đừng đem chuyện âm nhạc đột nhiên vang lên trở thành chuyện kỳ quái."
Giọng nói có tiết tấu đều đều cất lên, đem anh đang trôi lạc ở những năm tháng xưa cũ trở về, Lan Đình Phương tự ngược bản thân bằng cách dùng ngón tay bấu vào cơ bắp của mình, đau đến mức cắn răng anh mới dừng lại.
Nếu lúc đó Liên Hảo ngẩng đầu lên, nhất định cô sẽ nhìn thấy được vẻ mặt đau đớn của anh, vậy thì ở thời điểm đó, không biết cô sẽ có cảm nhận gì?
Cuối tuần, Lan Đình Phương xưa nay chưa từng có hiếm khi lại ở nhà, ăn cơm Liên Hảo nấu, còn xung phong nhận việc rửa chén, tắm rửa cho Ca Ca.
Bên trong phòng khách, Liên Hảo lấy cớ sửa chữa bản thảo ngồi ở một bên, thật ra là cô đang nhìn lén cái người đang vùi đầu chơi game kia. Anh đang ngồi trên thảm đối diện với màn hình điện tử lớn, chơi một cách rất chăm chú, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại cong lên khóe miệng, cơ thể theo trò chơi không ngừng đong đưa, tựa như một đứa con nít.
Thời khắc như vậy đối với Liên Hảo phải nói là vô cùng trân quý.
Liên Hảo xê dịch vị trí, vụng trộm ngồi gần vào bên cạnh anh hơn.
Buổi tối bọn họ còn uống rượu, uống xong rượu anh liền ôm cô lên giường, đêm nay, anh rất điên cuồng, giống như đang phát tiết một cái gì đó. Liên Hảo chỉ một mực ôm chặt lấy anh, thừa nhận anh lần lượt lỗ mãng tiến vào. Mồ hôi anh rơi đầy cơ thể cô, anh sung sướng thở hào hển, anh vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng, Liên Hảo biết đó không phải là tình yêu, cơ thể của một người phụ nữ có thể nhận ra được người đàn ông có yêu hay không yêu mình.
Mà có quan hệ gì đâu, ít nhất, thân thể của cô khiến người đàn ông cô yêu tại giờ khắc này đạt được vui vẻ.
Sau khi thân thể đã thật sự được thỏa mãn, anh nằm sắp trên người cô, thì thào, nhỏ giọng nói:
"Liên Hảo, tại sao chúng ta lại không yêu nhau?"
Liên Hảo nghĩ, có lẽ cô thật sự đã già rồi, con người một khi già đi sẽ dễ dàng rơi lệ, Lan Đình Phương khiến tâm của cô phút chốc trở nên già đi.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy nội dung câu chuyện càng ngày càng tốt, có chút cảm giác, hì hì ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top