Chương 40: Sau khi anh trở thành ký ức(16)


Bách An Ny đứng ở bên cạnh Liên Hảo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lan Đình Phương, nói:

"Cố Liên Hảo, Đình Phương anh ấy rất cảm kích cô. Tôi nghĩ, cả đời này anh ấy đều sẽ luôn cảm kích cô như vậy."

Cả đời này Lan Đình Phương đều sẽ luôn cảm kích cô? Lúc nào cũng vậy, Bách An Ny luôn công khai thể hiện chủ quyền của mình đối với Lan Đình Phương. Trước khi Liên Hảo cùng Lan Đình Phương kết hôn là như vậy, sau khi kết hôn cũng vậy, thậm chí sau khi ly hôn cũng thế. Là bởi vì bọn họ là thanh mai trúc mã? Bởi vì cô ta so với cô xuất hiện trong cuộc đời của Lan Đình Phương sớm hơn?

Liên Hảo chán ghét việc vì một người đàn ông mà luôn lâm vào cục diện buồn cười như thế này.

"Một nghệ nhân nấu rượu đã từng nói qua, đàn ông trưởng thành giống như là quá trình nấu rượu, sẽ trải qua rất nhiều quy trình. Bách An Ny, nếu cô yêu người đàn ông này, cô phải học cách hiểu từng giai đoạn của anh ấy. Lan Đình Phương của lúc này cô hiểu được sao? Nếu cô hiểu được, cô căn bản không cần thiết phải ở trước mặt tôi vội vàng cường điệu sự cảm kích của anh ấy đối với tôi như vậy."

Biểu cảm thờ ơ trên mặt Cố Liên Hảo cùng với cách nói chuyện nhàn nhạt kia khiến cho Bách An Ny cảm giác đau đớn, mọi thứ ở trong miệng Liên Hảo dường như đều là những chuyện hiển nhiên.

Cô ta lơ đãng cúi đầu nhìn mái tóc xoăn ở trước ngực mình, mái tóc trải qua vài giờ chăm sóc đã đạt được hiệu quả vô cùng tự nhiên, vẻ ngoài cực kỳ quyến rũ.

Cô ta mỉm cười, tự nhiên cứ như là mái tóc đẹp của cô ta lúc này vậy: "Liên Hảo, nghe nói cô đã từng là một nhà văn, quả nhiên là dựa vào cán bút để kiếm cơm, lời nào nói ra cũng thật êm tai thật hoa lệ, nhưng lại không thực tế."

Liên Hảo quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Bách An Ny: "Nếu cô yêu người đàn ông này, cô không chỉ cần phải học cách hiểu từng giai đoạn của anh ấy mà còn cần phải chấp nhận mỗi một giai đoạn đó, chấp nhận sự thật là anh ấy yêu cô hoặc là không yêu cô, đây là những gì mà tôi hiểu về tình yêu."

Lời nói của Liên Hảo tựa như kim châm đâm vào khu vực yếu mềm nhất của Bách An Ny.

"Cố Liên Hảo, tôi thấy cô từ bi thật không khác gì Quan Thế Âm Bồ Tát." Bách An Ny nhún vai: "Cho nên, Đình Phương chỉ luôn cảm kích chứ không phải là yêu cô. Bởi vì cô đã từng đối với anh ấy rất tốt, bởi vì quá tốt cho nên anh ấy luôn muốn bù đắp lại cho cô. Cũng bởi nợ cô quá nhiều cho nên anh ấy cảm thấy ở bên tôi sẽ trở thành một loại tội lỗi."

Liên Hảo cảm thấy thật buồn. Dù sao thì cô cũng đã dành khoảng thời gian mười năm tốt đẹp nhất của mình để ở bên anh. Nỗi buồn này khiến cho cô không nói nổi nên lời.

Phương Hữu Vi vừa quay đầu lại, lại bắt gặp hai người phụ nữ kia đối đầu với nhau, anh ta vỗ vỗ đầu mình, hiện tại anh ta cần phải đem cô Cố đưa lên xe, nếu để cho Boss biết hai cô nàng này chạm trán nhau thì khỏi cần nói cũng biết anh ta nhất định sẽ trở thành cá trong chậu, số ngày nghỉ phép cũng sẽ không cánh mà bay.

Trên đường trở về, Liên Hảo tựa vào trên cửa sổ xe thất thần.

Lan Đình Phương cho xe chạy thật chậm. Quả nhiên, hành động của bản thân ở trên sân khấu không làm cô cảm động. Nhưng hành động này anh đã phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được. Đương nhiên, đó đều là những lời nói thật lòng của anh, chỉ là, đem lời nói thật lòng nói ra trước mặt nhiều người như vậy phải cần rất nhiều dũng khí.

Trái tim của Cố Liên Hảo thật đúng là trở nên vô cùng cứng rắn, nghe xong những lời mà anh phải tìm rất nhiều dũng khí mới nói ra được, thế nhưng ngay cả một câu cô cũng không hề đả động đến, Lan Đình Phương trong lòng sinh ra bực tức.

"Liên Hảo, em sao vậy?" Lan Đình Phương thận trọng hỏi: "Không khí ở bên trong hội trường khiến cho em không thoải mái sao?"

Đợi một lúc lâu cũng không có được câu trả lời, cuối cùng nghe cô sâu kín hỏi một câu: "Đình Phương, vì sao không ở bên Bách An Ny?"

Vì sao khi đã trải qua nhiều việc như vậy, họ vẫn không ở bên nhau?

Trong lòng Lan Đình Phương run lên, tâm tình thoáng chốc trở nên rất tệ: "Thế nào? Em hy vọng anh cùng với cô ta sao?"

Anh không thích cái thái độ không thèm đếm xỉa đến này của Cố Liên Hảo.

"Ngày đó..." Liên Hảo nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nói: "Ngày đó, ở sân bay, tôi nhìn thấy... nhìn thấy anh xuất hiện tại buổi biểu diễn cuối cùng của Bách An Ny."

Cần phải có bao nhiêu dũng khí để chạm đến một màn hôm đó ở sân bay thủ đô Bắc Kinh?

Thông qua màn hình tivi nhìn thấy tất cả, người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rơi lệ.

Người phụ nữ trung niên cầm chocolate nói với người phụ nữ mặc váy đỏ, ăn xong chocolate thì sẽ không còn cảm thấy đau thương nữa.

Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ ngồi ở một góc gọi điện thoại, cuộc điện thoại cuối cùng kia biến thành cơn ác mộng quấn quanh cô ấy cả cuộc đời.

Buổi biểu diễn? Đúng vậy, thật sự có một buổi tối như vậy. Dưới cái nhìn của hàng vạn người, chứng kiến anh chân thành tình thâm.

Đây là việc làm ngu xuẩn thứ hai mà Lan Đình Phương đã làm.

Chuyện ngu xuẩn nhất mà Lan Đình Phương làm chính là giả vờ không hiểu tình yêu của Cố Liên Hảo.

Cuối cùng, nó trở thành một sự hối hận, biết vậy đã chẳng làm.

Lan Đình Phương không thể nào tưởng tượng ra được, vào cái đêm điên rồ đó, Liên Hảo đã mang theo loại tâm tình gì để đón nhận cảnh tượng đó.

Một người vợ đã cố lấy dũng khí, muốn nói với người chồng đã kết hôn sáu năm của mình rằng cô yêu anh ta. Nhưng người đàn ông mà cô hết mực yêu thương kia lại đang làm một hành động cho thấy sự dịu dàng của anh ta trước mối tình đầu của mình.

Lan Đình Phương cho xe dừng ở ven đường, hiện tại anh không có cách nào lái xe được nữa, theo thói quen định lấy thuốc lá, mới nhớ ra bản thân đã bắt đầu cai thuốc.

Gian nan đem khẩu khí kia nuốt xuống, gian nan nói ra: "Thực xin lỗi, Liên Hảo, ngày đó...."

Lời nói tiếp theo vẫn là nói không được, chẳng lẽ muốn nói, anh là vì trả thù, trả thù mối tình đầu của anh vì đã giết chết một sinh mệnh nhỏ mang dòng máu của anh?

Không, không... Hiện tại Lan Đình Phương không có cái dũng khí kia, hiện tại Lan Đình Phương là một con chim sợ cành cong, anh sợ cô biết bản thân anh là loại người ác từ trong xương, sợ cô biết trước khi đến với Cố Liên Hảo, Lan Đình Phương đã từng cùng một người phụ nữ khác tên Bách An Ny có một đứa con ràng buộc.

Nhìn anh lo lắng suy xét như vậy, Liên Hảo mới cảm thấy bản thân mình hình như lại làm một chuyện ngu xuẩn. Xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, cô xua tay: "Đưa tôi trở về đi. Hiện tại tôi có chút mệt mỏi, không khí trong hội trường quả thật không tốt cho lắm."

Lan Đình Phương một lần nữa khởi động xe, Liên Hảo nhắm hai mắt lại, cô thật sự rất mệt mỏi, mỗi lần nghĩ đến một màn ở sân bay kia, Liên Hảo đều cảm thấy vô cùng mệt.

Trong mơ màng, Liên Hảo cảm giác có một bàn tay đang dịu dàng chạm vào mặt mình. Khi bị ôm vào trong một vòng tay quen thuộc, Liên Hảo lại mơ mơ màng màng nghĩ.

Là chồng của cô! Rốt cuộc cũng được như ý muốn. Phải biết rằng rất nhiều lần Liên Hảo cố ý ngủ ở trên sofa vì là muốn anh trở về sẽ mang theo biểu cảm bất đắc dĩ, sau đó lại không thể làm gì khác hơn là ôm cô về phòng ngủ. Nhưng cố tình người nọ luôn hết lần này đến lần khác không hiểu phong tình, lần nào cũng gọi cô từ trên sofa dậy.

Lan - Đình - Phương là heo, là đầu heo! Khi đó Liên Hảo luôn ở trong lòng vụng trộm mắng anh như vậy.

Không biết vì sao trong mơ màng vẫn có nước mắt trào ra. Liên Hảo vùi đầu thật sâu vào lồng ngực kia. Lúc này lịch vẫn còn dừng ở ngày 8 tháng 8 năm 2007, khi đó, mẹ cô vẫn còn đang ở bên dưới bầu trời ở bờ bên kia đại dương.

Mơ mơ màng màng, có một bàn tay đang dịu dàng tháo đi giày của cô, tiếp đó là tất chân, đai lưng bị cởi ra, cổ áo cũng bị kéo lỏng, bỏ đi từng tầng trói buộc. Liên Hảo cảm giác bản thân dường như trở thành một con cá nhỏ bơi lội ở trong lòng đại dương, nước biển dịu dàng khiến cho cô thở dài một cách thoải mái.

Có một ai đó vào lúc này cũng đang thở dài giống như cô.

Chiếc khăn lông mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt, cái loại xúc cảm này khiến cho Liên Hảo sinh ra vui sướng, dường như bản thân cô chính là luồng ánh trăng màu bạc, ở thời khắc này cuối cùng cũng chạm được vào mặt biển dịu dàng mà cô luôn hằng mong ước.

Trong mơ màng, chỗ nằm bên cạnh bị hãm xuống, có một nhiệt độ cơ thể quen thuộc đang đến gần.

Cuối cùng, chiếc giường lớn của Lan Đình Phương và Cố Liên Hảo không còn là Thái Bình Dương nữa.

Liên Hảo nhắm hai mắt lại mặc cho bản thân sa vào, vì thời gian lúc này vẫn là trước ngày 8 tháng 8 năm 2007, mẹ cô mỗi tháng đều sẽ đúng hẹn gọi điện thoại cho cô, cách một giai đoạn sẽ có thể ở trên báo linh tinh hoặc là TV này nọ nhìn thấy bà.

Drap giường màu xanh biển, bức tranh cánh đồng lúa mạch treo trên tường, Liên Hảo ngẩn ngơ, một lúc sau mới chớp chớp mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, tư tưởng của cô bắt đầu chuyển động, đầu óc tối sầm lại. Cố Liên Hảo, thật đáng buồn, mày thế nhưng lại để cho bản thân tình nguyện rơi vào một giấc mộng như vậy.

Đứng ở trước chiếc gương lớn toàn thân, trên người cô lúc này là một bộ đồ ngủ thay cho chiếc váy màu đen của ngày hôm qua, mái tóc hơi rối mang theo một chút lười biếng. Cô đột nhiên nhớ đến giấc mộng đẹp của tối hôm qua, và lúc này đây, cô thấy sắc mặt mình đỏ bừng.

Không đúng, khuôn mặt này phải là phẫn nộ mới đúng, chưa có sự đồng ý của cô vậy mà đã đem cô đưa đến nơi này, thậm chí anh còn tự mình thay đổi quần áo cho một người phụ nữ đã có chồng.

Hiện tại, thân phận của Cố Liên Hảo là vợ của Nguyên Anh Hùng.

Cửa bị đẩy ra, giọng nói của anh nhẹ nhàng tựa như một cơn gió mùa xuân: "Dậy rồi? Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, chắc là em đói bụng rồi!"

Cả người anh hoàn toàn rơi vào trong gương, quần màu nâu nhạt, áo khoác màu xám, kiểu tóc hơi rối, dáng người đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, làn da trắng nõn trong suốt như chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, cho nên, anh mới có được danh hiệu "Thiên sứ".

Liên Hảo còn nhớ rõ khi đó ở bến tàu điện ngầm New York, một vài phụ nữ người Châu Á cầm trên tay cuốn tạp chí đàn ông, đó là tạp chí rất nổi tiếng ở Bắc Mỹ, hai tháng mới ra một kỳ, và hầu như những người đàn ông từng xuất hiện trên bìa của cuốn tạp chí này đều sẽ khiến cho các cô gái điên cuồng truy đuổi. Những cô gái Châu Á lúc đó rất phấn khích, bởi vì trên cuốn tạp chí kia rốt cuộc xuất hiện một người đàn ông da vàng tóc đen mắt đen giống như bọn họ.

Nhiếp ảnh gia đã đem người đàn ông phương Đông tên Lan Đình Phương này giới thiệu cho toàn thế giới bằng một góc chụp rất mộng ảo. Chỉ bằng một ánh mắt là có thể dụ hoặc được các cô gái lấy tiền trong túi ra, sau đó đem anh từ trong hiệu sách mua về đặt ở trên đầu giường, chờ đợi khuôn mặt kia có thể xuất hiện trong giấc mộng đẹp của họ.

Nghe nói, kỳ tạp chí này bán rất chạy, nghe nói, sau khi kỳ tạp chí này được xuất bản, các cô gái đều biết đến ở phương Đông xa xôi có một người đàn ông đẹp tựa như là thiên sứ.

Ngay lúc này, "Thiên sứ" đang nói với cô: "Uống một ly sữa trước, tốt cho dạ dày!"

Thật buồn cười, Lan Đình Phương thật đúng là buồn cười, người đàn ông này mới sáng sớm đã bày ra bộ dạng dịu dàng thắm thiết như vậy thật quá buồn cười. Anh khoác lên mình bộ dạng Nhị Thập Tứ Hiếu này là để cho ai xem? Trước kia Lan Đình Phương đâu có như vậy!

Siết chặt nắm tay, Liên Hảo quay đầu, cầm lấy ly sữa từ trong tay anh, hung hăng ném xuống đất. Chất lỏng màu trắng cùng với âm thanh giòn giã tạo nên sự bất hòa trong không gian yên tĩnh này, tựa như tiếng đàn ghi-ta bị đứt dây.

"Lan Đình Phương, ai cho phép anh đem tôi mang đến đây, ai cho phép anh thay quần áo cho tôi?" Liên Hảo biết bản thân mình hiện tại vô cùng vô lý, nhưng cô đang rất sợ hãi.

Liên Hảo sợ hãi sự quen thuộc này. Cô sợ sẽ lại cùng Lan Đình Phương dây dưa với nhau.

Khắc cốt ghi tâm một lần là đã quá đủ rồi.

Lan Đình Phương lúng túng, anh cúi đầu nhìn mặt đất.

Những đầu ngón chân trắng nõn của cô đang ấn trên mặt đất, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào những đầu ngón chân kia, có thế nào cũng không dời đi được.

Ở trong đêm khuya sau rất nhiều đêm ly biệt, Lan Đình Phương vô cùng tưởng niệm những đầu ngón chân đáng yêu này, chúng nó tựa như những lông chim mềm mại, gãi ngứa trái tim anh.

Gann: Thì ra ông Phương là ngón chân khống!🦶

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top