Chap 84

Park Hyomin vừa đến, Ham Eunjung lấy cớ vào phòng bếp hỗ trợ, đem Jihyun cùng Hyomin đều ném lại ở phòng khách, Tiểu công chúa bây giờ tâm có thể sánh bằng kim dưới đáy biển, nàng phải đi thăm dò ý tứ, để tránh tối nay không được cho vào phòng ngủ.

"Sao chị lại để khách một mình ở phòng khách?" Park Jiyeon nhíu mày hỏi.

"Park Hyomin tới, các nàng lại là bạn học, hẳn là có nhiều chuyện để nói." Ham Eunjung từ phía sau lưng ôm lấy Park Jiyeon đang rửa rau,  Eunjung phát hiện mình càng ngày càng thích động tác này.

"Chị kêu Park Hyomin tới?" Park Jiyeon tỉnh bơ hỏi.

" Ân, Tiểu công chúa biết rõ tôi cùng Qri không có gì, còn khiến cho người ta thần kinh khẩn trương, Tiểu công chúa thật là càng ngày càng tệ . . ." Ham Eunjung oán hận nói.

" Chị không phải nói nàng là trà sao? Có thể uống cả đời sao?" Nữ nhân thích nói chuyện cũ, Jiyeon cũng không ngoại lệ.

"Nàng thật sự đúng là trà, chỉ có điều là đó không phải tách trà của ta." Ham Eunjung đột nhiên cảm giác mình rất lợi hại, trả lời được tốt như vậy.

"Ai biết được? Không biết được sau này chị lại thay đổi khẩu vị." Park Jiyeon không cho là đúng nói.

"Em cũng biết, tôi không thích thì sẽ không thích, nhưng nếu đã thích thì sẽ thích thật lâu, có lẽ đến tám hoặc mười năm, chắc là cũng không đổi khẩu vị. Nhưng là thế này, Qri tách trà này phỏng chừng là đúng khẩu vị của Hyomin, em nói Qri cùng Hyomin có xảy ra chuyện gì hay không?" Ham Eunjung nhanh chóng nói sang chuyện khác, chuyện quá khứ, nàng không hy vọng Tiểu công chúa vẫn rối rắm ở trên người Qri .

"Park Hyomin thích nàng ấy, nhưng nàng ấy lại trao trái tim cho chị." Một câu nói, lại chuyển trở về vấn đề cũ.

"Qri giúp tôi diễn xong màn kịch kia thì làm sao còn dám yêu tôi. . . " Ham Eunjung nói đến một nửa đột nhiên phát giác mình nói sai, nàng nhìn thấy trên mặt Jiyeon thần sắc có chút mất tự nhiên, biết mình khơi gợi lên tổn thương trong lòng Tiểu công chúa.

"Không ai có thể giống như Tiểu công chúa, có thể bao dung hết thảy cho tôi, biết rõ là tôi là một nữ nhân xấu xa như vậy, còn có thể đến chết vẫn một mực yêu tôi. . ." Ham Eunjung đem cằm để ở trên vai Jiyeon, tay đang ôm eo Jiyeon, càng ôm chặt hơn.

"Ham Eunjung, không nên ở chỗ này giúp càng thêm phiền, nếu chị rảnh rỗi, thì đem cải thìa đi rửa sạch đi . . ." Park Jiyeon ngắt lời Ham Eunjung, nàng mời Lee Jihyun chẳng qua là trả Park Hyomin một cái ân tình, nàng biết các nàng nhất định sẽ gọi Hyomin tới, coi như là làm mối cho Hyomin, nhưng là Jiyeon trong lòng không dám thừa nhận, nàng quả thật còn để bụng chuyện Jihyun.

Sau khi Eunjung tiến vào phòng bếp, để lại Park Hyomin cùng Lee Jihyun một chỗ, nói ra, đây là lần đầu tiên Hyomin cùng Jihyun ở cùng một chỗ mà không có người nào khác.

Lee Jihyun thật không có cảm giác không tự nhiên, Jihyun cũng rất kỳ quái, biết nữ nhân này thích mình, nhưng mình lại không thích nàng, một phòng một chỗ như thế này, vốn ra cũng là một chuyện khó xử, nhưng nàng trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ, Park Hyomin cho dù thích mình, cũng chưa bao giờ gây phiền nhiễu cho mình, kỳ thật rất khó chán ghét loại người giống như Park Hyomin.

Tội cho Park Hyomin hồi hộp đến rối tinh rối mù.

"Ham Eunjung đột nhiên gọi mình..." Park Hyomin hướng Lee Jihyun cười nói, cười đến vài phần ngại ngùng cùng khẩn trương, cùng với Hyomin trước kia biểu hiện bình tĩnh trên sân khấu thi biện luận thần học mà tỏa sáng thật như thể là hai người khác nhau, chẳng lẽ nghĩ mình là lão hổ sao? Lee Jihyun buồn cười nghĩ đến. Bất quá nàng đã phát hiện, Hyomin ở trước mặt nhiều người ngược lại còn trấn tĩnh hơn, tựa như lúc  Eunjung ở đây, nàng cư xử so với hiện tại tự nhiên hơn nhiều.

"Mình biết, là mình kêu nàng gọi cậu tới." Lee Jihyun quay lại hướng Park Hyomin mỉm cười, nụ cười trang nhã như trước.

"A?" Park Hyomin sửng sốt, là Jihyun kêu mình tới, hay là Jihyun muốn gặp mình, nghĩ đến đây, Park Hyomin trong lòng có chút nhảy nhót.

"Vừa rồi cảm giác thật lúng túng, nên nếu có cậu ở đây, mình nghĩ sẽ không lúng túng như thế nữa, cậu cùng Park tiểu thư là bạn tốt, cùng mình lại là bạn học." Lee Jihyun nhanh chóng giải thích nói.

"Như vậy a . . ." Lại chỉ là bạn học, Park Hyomin ngữ khí có chút mất mát, Jihyun giúp Ham Eunjung diễn kịch, nhìn thấy Yeon tự nhiên sẽ lúng túng, kêu mình tới, đây cũng là chuyện bình thường, ít nhất mình tới cũng không làm cho Jihyun không cảm thấy không tự nhiên nữa, Park Hyomin tự an ủi mình.

"Có phải là làm phiền cậu?" Lee Jihyun thấy Park Hyomin dùng ngữ khí mất mát nói, sau đó có chút áy náy nói.

"Không đâu, Yeon nấu, mình còn chưa ăn qua, nhờ phúc của Jihyun, mình mới có thể ăn đồ nàng tự nấu!" Park Hyomin nhanh chóng nói.

"Gọi mình Hyun là được rồi." Lee Jihyun đột nhiên nói.

"A?" Park Hyomin sửng sốt một chút phản ứng không kịp, thế nào đột nhiên để cho nàng gọi vậy đây?

Kỳ thật Park Hyomin muốn gọi là gì, Lee Jihyun cũng không thể không chonàng kêu, bất quá, Park Hyomin chỉ là không có can đảm gọi tên thân mật màthôi.

Lee Jihyun hơi hơi mỉm cười, Park Hyomin giờ phútnày biểu tình có chút ngốc ngốc, làm Lee Jihyun nổi lên hứng thú trêu chọc.

Không thể trách Lee Jihyun muốn trêu đùa ParkHyomin, không có biện pháp, Park Hyomin giờ phút này thoạt nhìn bộ dạng rất dễbị khi dễ, hơn nữa rất dễ có cảm giác trêu chọc nàng rất thú vị. Chỉ cần nhìnhai bên má hồng lên, thì tất cả mọi người đều muốn thử một lần.

"Mình nói gọi mình Hyun là được rồi, cậu rất khẩntrương sao?" Lee Jihyun ngữ khí rất tùy ý, nhưng là ánh mắt lại nhìn thẳng vào ParkHyomin, Park Hyomin quay lại nhìn trúng vào tầm mắt Lee Jihyun, tim đập muốn rớtra ngoài, hai tay đẫm cả mồ hôi.

Vì cái gì, nàng cảm giác ngày hôm nay Jihyun cóđiểm không giống với mọi ngày, rõ ràng Jihyun thoạt nhìn cùng bình thường khôngcó gì khác biệt, nhưng là đột nhiên lại cảm giác khó thở.

"Mình . . . Lee . . . Ji . . . Hyun . . . Không khẩn trương . . ." Park Hyomin đột nhiên phát hiện mình hồi hộp đến nỗi đầu lưỡi thắt lại, đây là việc chưa bao giờ xảy ra, Hyomin mặt lại xuất hiện thêm mộtchút hồng. Park Hyomin cảm giác mặt mình đang nóng lên, nhất định đỏ, nàng vộivàng cúi đầu xuống, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó.

Park Hyomin tâm lạnh hơn phân nửa, vừa rồi trênđường tới không phải là đã chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi sao? Không phải làm cho mình hảo hảo biểu hiện sao? Nhưng chính đầu lưỡi cùng thân thể không nghe sai bảo, càng giả vờ bình thường, thì lại càng khẩn trương. Hyomin tự khinh bỉ chính bản thân mình, cho dù không hảo hảo biểu hiện, thì ít nhất cũngcó một nửa bình tĩnh của thường ngày, thế nhưng lại lâm vào trạng thái khẩn trương nói năng lộn xộn, rất dọa người, Jihyun nhất định sẽ cảm giác mình là người vô dụng, Jihyun hẳn là thích cái loại người giống như  Eunjung là luôncao ngạo lãnh diễm, vĩnh viễn cũng sẽ không thích nữ nhân không phóng khoáng ....

Park Hyomin sao lại không có nửa phần tao nhã như bình thường, theo lý, Hyomin là người lâu năm trong ngành thời trang, đáng lẽ ra phải là thành thạo trong việc giao tiếp, thế nhưng tại sao lại ngượng ngùng như các thiếu nữ thông thường đây? Jihyun cảm thấy Park Hyomin ngượng ngùng có vài phần đáng yêu. Còn hơn Park Hyomin trước sau như một tao nhã cùng bình tĩnh, Lee Jihyun càng ưa thích chứng kiến bộ dạng không biết phải làm sao của Park Hyomin.

Năm đó nếu là chưa thấy qua Ham Eunjung đau khổ, nàng nhất định là không thích Ham Eunjung. Lee Jihyun trước đây khi nhìn thấy Park Hyomin, luôn luôn là cái loại cho dù núi thái sơn trước mặt sụp đổ sắc mặt cũng không biến, bất kể thời điểm gì cũng không mất đi vẻ tao nhã, người như vậy lẽ ra thật là cho người ta thích cùng ngưỡng mộ, nhưng Lee Jihyun chính là thực không có cảm giác. Giờ phút này Park Hyomin có biểu hiện thất thố như thế, ngược lại làm cho Lee Jihyun sinh ra một ít hảo cảm.


Nhìn thấy Park Hyomin mặt đỏ như quả táo, Lee Jihyun trong mắt ý cười càng đậm, nàng lại cảm thấy được trêu đùa cùng khi dễ Park Hyomin thú vị, việc khi dễ người này, Jihyun trước kia chưa bao giờ thử qua, Jihyun kịp thời ý thức được mình có tâm tính không tốt, sao lại đi bắt nạt kẻ khác. Nhưng tại cái người kia có bộ dạng làm người khác dễ khi dễ thì biếtlàm sao bây giờ ?

"Mặt cậu sao đỏ vậy? Phát sốt sao?" Lee Jihyun ra vẻ kinh ngạc nói nói, lấy tay áp vào trán Park Hyomin, Jihyun giờ phút này chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa Park Hyomin, hoàn toàn quên mất cái hành động của mình sẽ khiến cho kẻ nhiều năm thương thầm trộm nhớ mình kia suy nghĩ miên man.

Park Hyomin cảm giác được bàn tay hơi lạnh của Lee Jihyun áp vào trán mình, ầm ầm, não nóng bừng, nàng cảm giác toàn bộ máu đều sung lên mặt, đỏ càng thêm đỏ, hơn nữa còn mang đến một cảm giác hoa mắt, Jihyun đang ở rất gần, gần đến mức có thể mùi thơm trên người nàng, còn có cái tay đang để trên trán mình, đây có tính là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật không? Park Hyomin đáng khinh nghĩ đến, đột nhiên cảm giác mình thực đáng xấu hổ, Jihyun người ta chẳng qua là quan tâm mình một chút, nhưng mà vì cái gì, nàng cảm giác ngày hôm nay Jihyun phi thường không giống với thường ngày, giống như, giốngnhư có chút gian ác . . .

Không, mình sao lại có thể nghĩ xấu cho Jihyun, Jihyun là Thiên Sứ, không có gian ác! Park Hyomin bắt đầu tự kiểm điểm mình một phen!Đây là điển hình của người chính mình bị bán nhưng ngược lại còn cho tiền người ta.

Jihyun thấy biểu lộ kinh ngạc của Park Hyomin, đột nhiên phát hiện mình hình như trêu đùa quá trớn, nàng lập tức thu hồi tay mình, sau đó dùng nụ cười từ trước tới nay của Jihyun che dấu vẻ lúng túng.

Jihyun lấy tay về, làm Park Hyomin trong lòng lại sinh ra mất chút mất mát nho nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật lại diễn ra thật ngắn, làm cho người ta không muốn như vậy.

"Jihyun, chúng ta một chút cũng không thể sao?" Không hiểu sao, Park Hyomin buột miệng nói ra.

Lee Jihyun đang cười đột nhiên nghiêm lại, vừa rồi thật không nên nhất thời hứng khởi quay lại trêu đùa Park Hyomin, hiện tại làm cho không khí xung quanh có chút xấu hổ, Lee Jihyun có chút hối hận ban nãy nhất thời xúc động . . .

Park Hyomin thấy Lee Jihyun đang người đột nhiên nghiêm lại, xem ra mình lại làm Jihyun giận, nàng đem chính mình mắng thầm vài lần.

"Có phải mình làm cậu không vui?" Park Hyomin khôi phục lại bình tĩnh như thường ngày, dùng nụ cười thanh lịch như trước nói xin lỗi, bộ dạng bình tĩnh cùng tao nhã này chính là cái mặt nạ che giấu cảm xúc thật tốt nhất của Park Hyomin.

Đây mới là Park Hyomin nàng quen thuộc, vĩnh viễn cũng sẽ không mang đến cho người ta áp lực cùng buồn bực, một Park Hyomin khéo hiểu lòng người, tựa hồ Park Hyomin vừa nãy chẳng qua ngẫu nhiên thất thường, đây mới là Park Hyomin, một người làm cho người khác không thể chạm tới được cảm xúc của mình.

"Không đâu, Hyomin vẫn là rất tốt." Lee Jihyun lắc đầu cười nói, cái khoảng cách tựa hồ lại xuất hiện. Park Hyomin trong lòng ảm đạm không thôi, vừa rồi không nên xúc động buột miệng nói ra, bầu không khí lại bắt đầu xuất hiện một tia lúng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: