Chap 67
Lee Jihyun mắt có chút đỏ, Park Jiyeon kiêu ngạo như thế, vậy mà lại trước mặt người thứ ba nói ra những lời cầu khẩn, nhưng Ham Eunjung thoạt nhìn bộ dạng vẫn lãnh khốc, lần đầu tiên Lee Jihyun cảm thấy tâm Ham Eunjung thật sự cứng rắn, Lee Jihyun mình thật sự may mắn khi tình cảm đối với nữ nhân này không sâu nặng như vậy.
Ham Eunjung ôm Lee Jihyun, từ từ hôn lên môi Jihyun, giờ phút này Lee Jihyun đã hiểu, Ham Eunjung không phải là không động tâm, nhưng là sợ, sợ dao động, sợ hết thảy củi kiếm ba năm sẽ bị thiêu rụi trong một giờ.
"Đây chính là đáp án, tôi không muốn nói thêm gì nữa, nếu như cô không muốn nhìn thấy cảnh này nữa, thì hãy rời đi." Ham Eunjung nhìn thẳng vào Park Jiyeon, một là Park Jiyeon sẽ nhìn thấy sơ hở trong mắt mình hoặc là sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng.
Tâm của Park Jiyeon như chết hơn phân nửa khi thấy môi Ham Eunjung đặt trên môi Lee Jihyun, nàng nhìn thẳng vào mắt Ham Eunjung, lạnh lùng không cảm xúc, Ham Eunjung hoàn toàn thắng, nàng nhận thua.
"Ham Eunjung, cho tới bây giờ chỉ có chị đả thương tôi sâu như thế, nhưng là tôi ngu ngốc, tôi hoàn toàn nguyện ý cho chị thêm một cơ hội. Tối nay tôi chờ chị tại khuôn viên trường X, tôi sẽ chờ, chờ một đêm, nếu như chị không tới, tôi sẽ hoàn toàn loại bỏ chị ra khỏi cuộc sống của tôi." Park Jiyeon nhìn khuôn mặt Ham Eunjung, nghiêm túc nói, đó chính là nơi bắt đầu, nhưng nàng hoàn toàn không hy vọng đó cũng chính là nơi kết thúc, nhưng vẫn không khống chế được những giọt nước mắt chảy xuống.
"Tôi sẽ không đi." Ham Eunjung hướng chiếc xe đang rời đi của Park Jiyeon nói, Park Jiyeon sợ nghe được câu này, liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng biến mất, Park Jiyeon đã đau đến không hề hay biết.
Thời điểm chiếc xe biến mất, Ham Eunjung giờ phút này không cầm được nước mắt, những giọt nước mắt ấm áp từ từ rơi xuống mặt chạm vào khuôn mặt của Lee Jihyun, làm cho Lee Jihyun cảm thấy mình trách lầm Ham Eunjung, thật ra lòng nàng không lạnh như biểu hiện.
"Sao phải tự làm khổ như vậy? Tối nay hãy đi tìm nàng, hai cùng nhau tìm biện pháp, so với chị rời bỏ nàng như vậy tốt hơn, nếu thật sự rời bỏ, thì nàng sẽ hận chị cả đời." Lee Jihyun thở dài nói.
"Sẽ thật sự có biện pháp?" Ham Eunjung lầm bẩm tự nói, nhưng nước mắt rơi mỗi lúc càng nhiều, đây là lần đầu tiên sau ba năm Ham Eunjung rơi lệ, cảm giác thật đau đớn. Vẻ mặt thống khổ của Park Jiyeon khắc sâu trong trí nhớ của Ham Eunjung, càng lúc càng sâu, sau đó chính mình cũng đau đớn khó nhịn.
"Cho dù không có biện pháp, thì ít nhất cho nàng biết được sự thật có phải không?"
"Cho dù không có biện pháp, thì ít nhất cho nàng biết được sự thật có phải không?" Những lời này cứ xuất hiện trong đầu Ham Eunjung, ít nhất nên để cho Tiểu công chúa biết, không chừng sẽ có biện pháp, thật sự mọi chuyện nếu diễn ra như vậy, nàng không cam lòng, Ham Eunjung ở nhà do dự hồi lâu, thời điểm nàng quyết định đi tới khuôn viên trường X, thì tiếng chuông cửa vang lên, nàng hưng phấn tưởng Tiểu công chúa trở lại, nhưng nàng phát hiện là ba ba mình đang đứng ở cửa. Nàng thế nào lại quên là Tiểu công chúa có chìa khóa, cuộc sống là như vậy, luôn xuất hiện những việc bất đắc dĩ ngoài ý muốn!
Ham Eunjung nhìn ba ba mình với vẻ mặt biểu hiện sự bất lực và thất vọng. Ham Eunjung nhìn qua cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra, bất quá mới qua hẹn ước một ngày thôi, Park Yoo Huk đâu cần khẩn cấp như thế, Ham Eunjung cảm thấy thật tồi tệ, sống đến gần ba mươi tuổi, chưa bao giờ trải qua việc hỏng bét như vậy.
"Hôm nay ở nhà ba nhận được những thứ này." Ham Hyun Joong đem mọi thứ đặt trước mặt Ham Eunjung.
"Ba . . ." Ham Eunjung không biết phải nói gì, thật sự bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
"Ba nghĩ, con hẳn cho ta một lời giải thích." Giọng nói của Ham Hyun Joong lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
"Thật xin lỗi, con đã dấu diếm các người rất nhiều chuyện." Ham Eunjung giờ phút này cảm thấy có chút nhẹ nhõm, rốt cuộc rồi cũng biết, sau này không cần chịu đựng gánh nặng của quá khứ nữa.
"Ta không dám để cho mẹ con biết, cho nên mới một mình đi tới đây, ta thật không dám tưởng tượng phản ứng của nàng sau khi nhìn thấy những thứ này, từ khi dì nhỏ của ngươi chết, mẹ con đã chịu đả kích rất lớn, sức khỏe từ lúc đó đã không khá lên, ta sợ sau khi nàng thấy thứ này, sẽ càng tệ thêm, nên mới gạt nàng len lén tới đây." Hắn không muốn một lần nữa Jeon Tea Hee bị đả kích chí mạng.
"Mẹ vẫn chưa biết?" Cũng đúng, sự việc để ba ba biết, thì hắn nhất định sẽ lựa chọn giấu diếm mẹ, ba ba yêu nữ nhi của hắn, cũng yêu thê tử của hắn. Ham Eunjung đột nhiên cảm giác mình là một tử tù được gia hoãn thi hành án, cái giá phải trả này chính là mất đi nữ nhân mình yêu.
"Ba muốn biết thật sự đã xảy ra chuyện gì?"
Trưởng tỷ như mẹ, Jeon Tea Hee hơn Jeon Tea Soo sáu tuổi nên từ ngày mẹ mất nàng liền đảm nhiệm trọng trách này, vai trò vừa là tỷ tỷ vừa là mẹ. Khác với cách dạy dỗ Ham Eunjung, nàng đối với Jeon Tea Soo chính là chọn phương pháp dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng nàng rất nhanh phát hiện thất bại, luôn thích bám dính lấy mình, trước mặt mình luôn là biểu hiện của một muội muội ngoan hiền, nhưng bản tính thật sự rất khác. Một tính cách thật sự quái đản, bất hảo, không biết đúng sai, làm cho Jeon Tea Hee thật sự đau đầu.
Jeon Tea Soo so với Jeon Tea Hee xinh đẹp hơn rất nhiều, một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra một cổ dã tính (hoang dã) cùng linh tính (thông minh), từ nhỏ đã rất nhiều bé trai vây quanh nàng, tìm mọi cách lấy lòng nàng. Có người đưa cho nàng món quà sinh nhật đã được lựa chọn tỉ mỉ, nàng tại chỗ ném vào thùng rác, không vì người khác đối với nàng tốt thì nàng sẽ tốt lại, nhưng ai đối với nàng làm chuyện xấu, thì nàng nhất định sẽ báo thù, hơn nữa báo thù độc hơn gấp bội. Nhưng hết lần này đến lần khác như vậy, cũng không ai thấy nàng cay độc, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy nàng là tùy hứng, đùa dai không biết chừng mực mà thôi, cho nên rất nhiều người bên cạnh dung túng cho nàng.
Jeon Tea Hee lại không dung túng em của mình, nếu em nàng sai thì sẽ nghiêm trị, nhưng là Jeon Tea Soo trời sanh không thể quản giáo được, cho dù Jeon Tea Hee xử phạt nghiêm khắc thế nào, thì nàng ở trước mặt tỷ tỷ mình luôn ngoan ngoãn nhưng khi Jeon Tea Hee không nhìn thấy thì lại bắt đầu làm chuyện xấu.
"Người khác tặng quà cho em, chẵng lẽ em đều phải nhận?" Jeon Tea Soo hỏi Jeon Tea Hee.
"Ngươi không nhận thì thôi, tại sao lại đem người khác làm cho mất mặt?" Jeon Tea Hee làm sao mà không hiểu cái tính tình bất hảo của muội muội mình, từ nhỏ đã dạy nàng, người khác đối tốt với mình thì phải cảm ơn, nhưng là người khác đối tốt với nàng, ngược lại giống như thiếu nợ nàng, không những không cảm ơn, mà còn đem ra nhục mạ.
"Tránh hắn lần sau tự tác động tình, em không yêu cầu người khác đối tốt với em, thật phiền phức!"
"Tea Hee!" Jeon Tea Soo lạnh giọng nói.
"Tỷ tỷ đừng tức giận a, coi như ta sai, lần sau ta sẽ nhận, sau đó chờ hắn đi rồi vứt được không?" Jeon Tea Soo ôm lấy tay tỷ tỷ mình, làm nũng nói, sợ nhất khuôn mặt lạnh lùng của tỷ tỷ, vài ngày không thèm để ý tới mình, đều do nam nhân kia không tốt, lần sau nhất định phải trả thù hắn, dĩ nhiên nhất định không để cho tỷ tỷ biết.
"Ngươi không thích, không nên nhận, lễ phép trả sau đó hướng người đó cảm ơn." Jeon Tea Hee không quên hướng em mình dạy dỗ.
"Kia dối trá còn nhiều hơn . . ." Jeon Tea Soo thầm nói, nhưng nhìn tỷ tỷ tựa hồ như muốn tức giận, Jeon Tea Soo vội vàng ngụy biện: "Tốt, tỷ tỷ muốn em làm thế nào, em liền làm thế đó."
"Ả ta dám nói xấu em, em tự nhiên là muốn trả thù, không phải quân tử có thù phải trả sao?" Jeon Tea Soo vẫn không thấy là mình sai, tiện nhân kia dám trêu chọc bà ngoại ngươi, biến người thành xấu xí cũng đáng đời.
"Jeon Tea Soo, ngươi còn có đang nghe hay không?" Jeon Tea Hee cảm giác mình bị em mình làm cho tức chết mà, trên gương mặt nhỏ nhắn kia, hoàn toàn không có ý tứ ăn năn nào.
"Nếu lúc đầu, không phải vì ả đối xấu với em, thì em sao lại đối xấu lại?" Jeon Tea Soo tính cách chính là luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nếu không động chạm đến nàng, thì nàng sẽ không chủ động làm chuyện xấu với người khác, nhưng người khác kình ta một thước, ta liền trả lại một trượng.
"Cái tính có thù tất báo của ngươi đến khi nào mới sửa được đây?" Ngươi vẫn là hoàn toàn không thấy mình sai, tối nay vẫn quỳ." Lần này Jeon Tea Hee thật sự tức giận, đem khuôn mặt của một người con gái xém chút nữa là phá hủy, chuyện lớn như vậy lại xem như không có gì, sau này sợ ngay đến cả giết người nàng vẫn không có cảm giác là mình sai.
"Tỷ tỷ, em sẽ tiếp tục như vậy, sẽ không thay đổi." Đây là lần đầu tiên Jeon Tea Soo không thỏa hiệp, tỷ tỷ sao luôn muốn mình bắt mình thay đổi, sai thì kêu em đổi, không sai cũng kêu em đổi, tại sao tỷ tỷ không giống người khác bên vực mình một lần đây? Lúc nào cũng nề nếp, lúc nào cũng nghiêm khắc nhiều như vậy, thật giống như một bà cụ non mà, nhưng bất quá thế nào thì em đều thích.
"Nếu không nghe lời ta thay đổi, thì đừng có nhận ta là tỷ tỷ." Jeon Tea Hee thật sự hết cách, không thể dạy dỗ, từ nhỏ đã không dạy dỗ được, nói thế nào cũng đều là vô dụng.
"Lại nữa rồi, lần nào cũng dùng chiêu này..." Jeon Tea Soo bĩu môi, bất mãn nói, biết rõ người ta quan tâm, nên lần nào cũng dùng chiêu này để uy hiếp, nhận thì nhận, ai kêu nàng là tỷ tỷ đây?
Jeon Tea Hee khiêu mi, muội muội bĩu môi cực kỳ đáng yêu, ngây thơ, nàng đối với muội muội là vừa giận vừa yêu, Jeon Tea Hee luôn nghĩ lý do Jeon Tea Soo còn nhỏ, lớn lên chút sẽ hiểu chuyện hơn để tự an ủi mình.
"Được rồi, chuyện lần này là do em sai, sau này sẽ không như vậy nữa." Jeon Tea Soo không tình nguyện hướng Jeon Tea Hee nhận sai, lần sau sẽ dùng biện pháp ác hơn, cũng sẽ không để cho tỷ tỷ biết, Jeon Tea Soo nghĩ thầm.
"Mặc dù biết nhận sai rồi, nhưng không thể không phạt, quỳ đủ ba giờ, nếu không, ngươi sẽ không bao giờ nhớ bài học này." Jeon Tea Hee khẽ cười, Jeon Tea Hee cười, thật sự là rất mê người, ít nhất là Jeon Tea Soo vẫn cảm thấy tỷ tỷ cười lên thật khó khiến người ta dời tầm mắt.
Jeon gia là gia đình gia giáo, Jeon Tea Hee chính là điển hình đại gia khuê tú, chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, đối với ai cũng khách khí hữu lễ, lớn lên là một người dịu dàng, không yêu mị, không rực rỡ, không quá chói mắt, thanh tú thanh nhã ý vị sâu xa, luôn tỏa ra một loại điềm tĩnh cùng trong treo lạnh lùng, nhưng khi cười lên, thật giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, cực kỳ tao nhã.
"Trên mặt ta dính gì sao?" Jeon Tea Hee phát hiện muội muội nhìn chằm chằm mình.
"Không, không có . . ." Jeon Tea Soo bối rối dời đi tầm mất, mặt có chút ửng đỏ, nàng không biết là bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nàng nhìn tỷ tỷ thì cảm giác tim đập rộn lên, thậm chí là không biết từ lúc nào, ban đêm những cảnh trong mộng thậm chí bắt đầu có ham muốn cấm kỵ.
"Tỷ tỷ, em biết ta sai rồi, chị cho em đứng lên được không?" Jeon Tea Soo ôm lấy chân Jeon Tea Hee làm nũng nói, thật giống như tiểu miêu đang cọ chân chủ nhân.
Muội muội từ nhỏ dường như rất thân mật kề cận mình, tỷ muội thân mật, đó là chuyện bình thường, Jeon Tea Hee chưa từng để tâm, hơn nữa Jeon Tea Hee cho rằng từ nhỏ Tea Soo thiếu tình yêu thương của mẹ, cho nên sự thân mật này, càng tự nhiên hơn, chưa bao giờ nghĩ sâu hơn nữa, đó chính là bắt đầu biến chất của tình tỷ muội.
"Làm nũng cũng vô dụng, nếu đã biết sai, lần sau phải sửa đổi." Jeon Tea Hee mặt dù trên mặt còn giận, nhưng giọng nói cũng đã nhu hòa không ít.
Jeon Tea Hee sau bốn năm, cũng chấp nhận Ham Hyun Joong, một nam nhân rất sáng láng, đối với Jeon Tea Hee yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo sát không nghỉ, rốt cuộc sau bốn năm theo đuổi, cũng có thể có được mỹ nhân.
Nhưng Jeon Tea Soo lần đầu tiên nhìn thấy Ham Hyun Joong đều muốn đem người này giết đi, phàm những ai đoạt tỷ tỷ của nàng đều đáng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top