Chap 43
Park Jiyeon bình thường ngủ đều tắt máy nhưng là sau khi Ham Eunjung rời đi lúc trời tối nàng cũng không tắt máy, nàng sợ Ham Eunjung quay về gọi điện thoại mà nàng không biết, thỉnh thoảng nàng còn nhìn di động, đáng tiếc nhìn vô số lần, căn bản là Ham Eunjung không có gọi.
Ngày thứ ba, Park Jiyeon nghĩ, có phải hay không Ham Eunjung đã xảy ra chuyện nhưng nếu xảy ra chuyện, anh họ sẽ nói cho mình biết, cách giải thích duy nhất chính là Ham Eunjung không muốn gọi, hơn nữa là không nhớ ra phải gọi.
Ngày thứ tư, nàng do dự muốn hướng Park Hyo Joon mượn điện thoại gọi Ham Eunjung nhưng nàng vẫn nhịn xuống, dựa vào cái gì, rõ ràng tối hôm đó còn nói hẹn hò, vừa đi ra ngoài liền chẳng quan tâm tới nàng, trong lòng nàng cực kỳ tức giận, liền nhẫn nhịn ý nghĩ mượn điện thoại Park Hyo Joon.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu...
Không có nhận được cuộc gọi nào, Park Jiyeon đã hoàn toàn không ôm hy vọng, người ta chỉ thuận miệng nói hẹn hò, mình lại như vậy sao, Park Jiyeon tự giễu nghĩ đến.
Lúc này, điện thoại vang lên, Park Jiyeon bắt đầu trông gà hoá cuốc nghe điện thoại, những cuộc điện thoại gọi đến cũng không phải là nàng gọi, lần lượt thất vọng, để cho Park Jiyeon cảm thấy vô cùng chán nản, nàng cầm lấy điện thoại di động tính ném đi, nhưng tay giơ cao lên, do dự hồi lâu vẫn không ném.
Park Jiyeon cuối cùng là không muốn bỏ qua Ham Eunjung có thể gọi một lần.
Park Jiyeon do dự hồi lâu sau đó không chút do dự nhấn gọi, khắc chế không được tâm tình muốn gọi cho Ham Eunjung nhưng là điện thoại bên kia lại bận, Park Jiyeon giờ phút này không biết phải miêu tả tâm tình của mình như thế nào, quả thực muốn mắng người, đặc biệt muốn mắng chính là người nào đó mình đang gọi điện thoại tới.
Ham Eunjung nằm ở trên giường nhìn điện thoại, trong lòng nàng cũng có chút không bình tĩnh, gọi thật lâu cũng không ai nghe, Ham Eunjung trong lòng có chút khó khăn. Nàng ngó chừng điện thoại di động, hay là tiểu công chúa không nghe thấy điện thoại vang, hay là nàng tức giận không muốn nghe điện thoại? Tức giận, dừng gọi, dù sao nàng cũng không nghe, nhưng nếu là không nghe thấy, hay là chờ một lát nữa gọi đây? Ham Eunjung nằm ở trên giường do dự hồi lâu.
Chờ Ham Eunjung do dự xong, đã qua nửa giờ.
Park Jiyeon cầm lấy điện thoại di động, chính là đã nửa giờ, trong lòng khí nóng bốc lên, muốn lập tức bay qua gặp Ham Eunjung, bất quá nàng vẫn là nhịn được.
Điện thoại di động rất nhanh vang lên, Park Jiyeon lần này rất nhanh nhận điện thoại, trái lại Ham Eunjung có chút khác biệt.
Điện thoại tới được, Ham Eunjung nữa ngày cũng chưa lên tiếng, nàng phải nói gì cho tốt đây?
"Ham Eunjung, chị câm sao?" Park Jiyeon đợi nửa ngày cũng không thấy Ham Eunjung nói chuyện, tức giận hướng cái loa quát.
"Em không thể ôn nhu một chút sao?" Ham Eunjung hỏi, làm sao có người yêu hung dữ như vậy, bất quá nghe được Park Jiyeon quát, Ham Eunjung tâm tình lại thoải mái cùng vui vẻ. Nhưng nếu như Park Jiyeon còn có thể quát sẽ cùng mình ầm ĩ, rõ ràng còn tức giận.
"Ham Eunjung!" Park Jiyeon thanh âm lạnh xuống.
"Tiểu công chúa, tức giận sao?" Ham Eunjung giọng nói mềm mỏng hỏi, mang theo dụ dỗ.
Park Jiyeon buồn bực không lên tiếng, Ham Eunjung biết mình tức giận, thật là hiếm thấy!
"Tôi không gọi cho em, em cũng không thể gọi cho tôi sao." Ham Eunjung thầm nói.
"Ham Eunjung, chị đi chết đi!" Park Jiyeon chán nản, rõ ràng là nàng sai, tại sao mình còn phải đi dụ dỗ nàng? Park Jiyeon phẫn hận đem điện thoại cúp, cúp xong thì liền hối hận, nàng hiểu rõ Ham Eunjung, Ham Eunjung sẽ không gọi lại, biết rõ Ham Eunjung không lo lắng, trước kia Ham Eunjung hoàn toàn sẽ không để ý tới của mình, không giống như bây giờ có một chút để ý tới mình.
Ham Eunjung nhìn điện thoại bị cúp, nàng hít thởmột hơi, coi như mình trì hoãn mấy ngày mới gọi điện thoại, là mình không đúng,nhưng là vừa rồi nàng đã dùng thái độ rất dịu dàng. Park Jiyeon lúc nào lại trởnên phiền toái như vậy, phiền toái đến mức làm người ta tức giận. Đừng gọi, HamEunjung lấy mềm, muốn ngủ, nhưng chính là lăn lộn khó ngủ, tình cảm và vân vân,quả nhiên rất nhàm chán, Ham Eunjung phẫn hận nghĩ đến.
Điện thoại vang lên, phẫn hận của nàng lập tức bịchặt đứt.
Ham Eunjung rất nhanh cầm lấy điện thoại di động,là Park Jiyeon gọi, trong lòng vui sướng không ít, tiểu công chúa lần này coinhư là cầu hoà sao? Ham Eunjung nghĩ đến. Được rồi, vậy thì nhường một bước, HamEunjung lập tức đón nghe .
Lần này đổi lại Park Jiyeon im lặng không lên tiếng.
"Nói chuyện đi chứ" Lần này giọng nói HamEunjung tốt hơn trước.
"Ham Eunjung, kiếp trước tôi nhất định mắc nợ chịrất nhiều, mới thích nữ nhân vô tâm vô phế như chị!" Park Jiyeon cảm thấy tronglòng có chút ủy khuất, rõ ràng chính là nàng không đúng, nhưng đến cuối cùngcũng là mình đi cầu hòa. Vừa bán đất, vừa đền tiền, trong lòng rất không tìnhnguyện.
"Là kiếp trước tôi thiếu nợ em, mới gặp gỡ em." HamEunjung vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân, nàng cho là cả đời chỉ một mình, thêmmột người, cho tới bây giờ cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch của Eunjung,nàng cảm thấy mất rất nhiều tự do, gia tăng rất nhiều phiền toái. Giống như trước,đến rồi đi bao nhiêu lần, cũng không sinh ra cảm giác ái náy, nhưng hiện tại nàngbiết thêm một người giống tự trói mình, nhưng lại là cảm giác nàng tình nguyệnbị trói chặt, mặc dù trong lòng có một chút không cam tâm.
"Tôi có gì không tốt?" Park Jiyeon hỏi, HamEunjung tu không biết bao nhiêu kiếp, kiếp này mới có thể gặp đến mình.
"Thích ầm ĩ, còn thích tranh chấp, để cho tôikhó chịu..." Ham Eunjung nói, đem nổi tức giận vừa rồi đi theo ra.
"Rõ ràng là chị làm cho tôi giận, còn xấu xa cáotrạng trước, Ham Eunjung, chị cũng quá lắm rồi ..." Park Jiyeon đề cao âm lượng, HamEunjung là nói dối không chớp mắt.
"Em nhìn xem, em hiện tại lại cùng tôi ầm ĩ, nếutính cách em tốt hơn một chút, chúng ta có thể không như vậy..." Ham Eunjung bỉumôi nói, một chút cũng không nhường cho mình, Ham Eunjung cũng không có cảmgiác mình cùng Jiyeon có làm cái gì không đúng.
Park Jiyeon hết cách nói, "Tại sao không phải làtính cách của chị có thể tốt hơn một chút?" Chết tiệt nữ nhân này luôn luôn tựcoi mình là trung tâm, rốt cuộc là do người nào cưng chiều ra thế?
Trong lúc Ham Eunjung nhìn đồng hồ, hai người đã gọi mười lăm phút, trong đó toàn là cải nhau. Người ta cùng người yêu không phải là tâm sự liên tục ư, thiệt là, nàng cùng tiểu công chúa chính là gọi điện thoại cũng có thể ầm ĩ, Ham Eunjung cảm thấy nàng cùng Park Jiyeon thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Huhuhu!" Ham Eunjung đột nhiên khóc thút thít, để cho Park Jiyeon vừa muốn mở miệng nói phải dừng lại.
"Gì đây?" Park Jiyeon hỏi.
"Tiểu công chúa có nhớ tôi hay không?" Ham Eunjung hỏi.
"Chị là ai, tôi tại sao phải nhớ chị!" Park Jiyeon giương khóe miệng lên, Ham Eunjung rốt cục cũng thông suốt.
"Thật không nhớ?" Ham Eunjung giương khóe miệng lên, nữ nhân khẩu thị tâm phi, giọng nói rõ ràng chính là nhớ.
"Không nhớ, còn chị?" Park Jiyeon hỏi.
"Tôi làm sao chứ?" Ham Eunjung giả bộ ngu.
"Ghê tởm, chị biết rõ còn hỏi!" Park Jiyeon có chút tức giận nói.
"Em không nhớ tôi, tôi tại sao phải nhớ em đây?" Ham Eunjung hỏi ngược lại.
Park Jiyeon im lặng, Ham Eunjung thật là nữ nhân hẹp hòi, nói một câu lời ngon tiếng ngọt sẽ chết sao.
"Thỉnh thoảng sẽ nhớ..." Park Jiyeon thanh âm càng ngày càng nhỏ, mặt đỏ lên, thật ra thì Park Jiyeon rất hay xấu hổ.
Ham Eunjung cười đến mấy phần chói mắt, đẹp đẽ như vậy chói mắt. Tiểu công chúa chính là con vịt chết, mạnh miệng!
"Đến phiên chị nói!" Park Jiyeon tạm nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, chờ Ham Eunjung câu nói kia.
"Không có thời gian nhớ." Ham Eunjung lành lạnh nói, nàng chính là khi dễ Tiểu công chúa.
Park Jiyeon lòng tràn đầy mong đợi tâm tình thoáng rơi xuống, cảm giác mất mác còn đó thì điện thoại di động báo sắp hết pin. Thấy Park Jiyeon trầm mặc hồi lâu không lên tiếng, Ham Eunjung nói tiếp.
"Lừa gạt em thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tiểu công chúa."
Park Jiyeon lúc đang nghe "Thỉnh thoảng cũng sẽ", tâm lại bị Ham Eunjung treo ngược lên cao, nhưng là thời khắc mấu chốt điện thoại di động liền hết pin, nửa câu sau muốn nghe nhất lại không nghe thấy, Park Jiyeon tâm tình tích tụ.
"Ham Eunjung, điện thoại di động vừa rồi hết pin, câu cuối lúc nảy của chị là gì?" Park Jiyeon đổi pin, lập tức gọi trở lại.
"Lời hay không nói lần thứ hai, không nghe thấy coi như xong." Ham Eunjung không biết Park Jiyeon rốt cuộc có nghe được không, nhưng là nàng không nói lần thứ hai.
"Chị lặp lại một lần nữa thôi!" Park Jiyeon không phát hiện ngữ khí của mình tràn đầy ý làm nũng.
"Tôi mệt, đi ngủ." Ham Eunjung biết Park Jiyeon rất muốn nghe, nhưng là nàng chính là hết lần này tới lần khác không nói, được rồi, nàng khi dễ tiểu công chúa, trăm lần không chán.
"Ham Eunjung xấu xa, tôi không nghe thấy, không tính!" Park Jiyeon giọng nói có phần cấp bách, Ham Eunjung nghe Park Jiyeon nóng nảy nói, mới biết vừa rồi nàng thật sự không nghe thấy, nhưng là càng như thế, Ham Eunjung lại càng nghĩ khi dễ nàng. Ham Eunjung quả nhiên không phải người yêu tốt.
"Tôi nào có xấu, tôi nói rồi à, là điện thoại di động của em hết pin, không thể trách tôi, sáng mai còn phải lên máy bay, tôi đi ngủ." Ham Eunjung nói xong, đem điện thoại cúp, vẫn không ngăn được nụ cười, tiểu công chúa hẳn là không nghe thấy, tiểu công chúa hôm nay nhất định sẽ uất ức, nghĩ đến vẻ mặt ảo não không thể làm gì của tiểu công chúa, Ham Eunjung tâm tình liền tốt lên. Ừ, có lẽ tiểu công chúa nói đúng, nàng đời trước nhất định thiếu mình rất nhiều, cho nên mình mới muốn khi dễ nàng.
Đêm nay, tâm tình Ham Eunjung thật là tốt, ngủ rất ngon.
Park Jiyeon nhìn điện thoại di động, cái nữ nhân chết tiệt kia thật sự tắt điện thoại đi ngủ. Nghĩ đến Ham Eunjung, tức giận đến khẽ cắn môi, xấu quỷ, nữ nhân hư, biết mình muốn nghe, nàng chính là cố ý phải khi dễ mình mới vui sao, Park Jiyeon mắng không biết bao nhiêu lần Ham Eunjung xấu quỷ. Nhìn điện thoại hết pin liền nổi lên một trận uất ức, thấy điện thoại di động chính là không vừa mắt, Park Jiyeon quyết định đổi điện thoại, đổi một cái có thời gian chờ siêu dài, tốt nhất một năm rưỡi cũng không cần sạc, như vậy sẽ không ở thời khắc quan trọng hết pin.
Thật đáng hận! Đáng hận nhất vẫn là nữ nhân hư hỏng Ham Eunjung kia!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top