Chap 104

Park Jiyeon làm di chúc đảm bảo chắc chắn mình và Ham Eunjung an toàn, đem mâu thuẫn chuyển dời lên hết hai người vô lương tâm kia, bọn hắn cứ cắn nhau, bây giờ mình có thể nằm ngủ an tĩnh không lo nữa, bọn hắn sẽ theo cái kế hoạch của mình, vài tỷ không tâm động mới là gạt người. Quyền lợi quả nhiên là cách kiềm chế người tốt nhất!

"Ham Eunjung!" Park Jiyeon dựa vào trong lòng Ham Eunjung.

"Như thế nào đây?" Ham Eunjung đưa tay ôm lấy thân thể Park Jiyeon, thân thể của các nàng càng ngày càng hòa hợp.

"Em đem cổ phần công ty chuyển nhượng ra ngoài, sau này chị nuôi em nha." Park Jiyeon làm nũng nói.

"Kia giá trị bao nhiêu tiền đây?" Ham Eunjung hỏi.

"Chắc khoảng vài tỷ!" Park Jiyeon thuận miệng hồi đáp.

"Oa, em nguyên lai là có nhiều tiền a!" Ham Eunjung biết Park Jiyeon có tiền, nhưng là rốt cuộc có bao nhiêu, thật là không biết.

"Hiện tại là không có." Park Jiyeon nhíu mày, Ham Eunjung sao nghe thấy tiền là hai mắt sáng lên đây? Trước giờ không phải là không thích tiền sao?

"Tâm hảo đau, em cam lòng chuyển giao cho người khác sao?" Ham Eunjung tiếc nuối nói.

"Chị rốt cuộc là muốn nuôi hay không?" Park Jiyeon có chút tức giận quát.

"Uy, về sau tôi nuôi em, em có phải hay không sau này đối với tôi cơm áo phụ mẫu dịu ngoan đây?" Ham Eunjung cảm thấy nuôi Park Jiyeon để cho hầu hạ mình không phải là ý tồi, việc này rất tốt.

"Jung, em không tin sổ tiết kiệm của chị có nhiều tiền, chị đến một cái khái niệm tiết kiệm còn không có, có thể nuôi người sao?" Park Jiyeon thực hoài nghi kiêm khinh bỉ nói.

"Tiểu công chúa, em đừng xem thường tôi, tôi hiện tại cũng là một họa sĩ có tiếng, có thể lúc xưa nghèo, nhưng tôi hiện tại cũng là phú bà, có thể bao nuôi em, trước kia để cho em bao nuôi, hiện tại đến lượt tôi làm kim chủ!" Ham Eunjung giống như người giàu mới nổi, từ ví rút ra mấy tờ tiền mặt nhét vào tay Park Jiyeon.

Park Jiyeon khóe miệng có chút khinh bỉ, nữ nhân này nghĩ chỉ với mấy tờ tiền là có thể bao nuôi mình sao?

"Hứ, chị chưa từng nghe qua lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa sao, còn dám ở trước mặt em khoe của, một chút tự mình hiểu lấy đều không có!"

"Rõ ràng em để cho tôi nuôi dưỡng em nha, nói về nuôi em, em rất khó hầu hạ a!"

"Chị không nói vài lời dễ nghe dụ dỗ em được sao, thật giống cái kẻ nhà giàu mới nổi!"

"..."

Hai người cứ ầm ầm ĩ ĩ đi đến trên giường, rất không đứng đắn.

------------

" Yeonie, con cùng Eunjung thế nào?" Park Yoo Shin từ khi gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, hàng năm thường không có ở nhà, từ khi một năm trước qua Eunjung một lần, không bao lâu liền bay đi Châu Phi, chính là ở lại đúng một năm.

" Tốt lắm, ba ba không cần lo lắng, ông nội bên kia ta đã giải quyết xong." Park Jiyeon tự cảm thấy mình và ba ba không thân thiết như vậy, thứ nhất nàng đối với phụ thân cảm tình còn không bằng ông nội, dù sao từ nhỏ cùng Park Yoo Shin ở chung không phải là nhiều. Hơn nữa vừa nghĩ tới Ham Eunjung tính tình tồi tệ như thế một phần là do Park Yoo Shin cưng chìu, Park Jiyeon trong lòng thật không thể giống như trước tự nhiên đối với Park Yoo Shin, nàng chính là không muốn Ham Eunjung cùng ai thân mật qua, cho dù chính là trưởng bối.

" Ba ba chịu thỏa hiệp?" Park Yoo Shin kinh ngạc hỏi, phụ thân là người cực kỳ cố chấp, cường thế mà bá đạo.

" Chuyện đã hơn một năm không thể kể chi tiết được, con sẽ kể sơ lược qua a." Park Jiyeon đem chuyện nàng cùng Ham Eunjung tình huống hiện nay nói giản lược một chút.

" Ta thật sự không phải là người cha tốt, nhiều chuyện như vậy, thế nhưng một chút cũng không giúp đỡ được, kết quả vẫn là để các ngươi tự giải quyết." Park Yoo Shin áy náy nói.

" Việc này vốn là nên do tự chúng ta giải quyết, ngoại nhân không thể xen tay vào được . . ." Park Jiyeon thấy Park Yoo Shin sắc mặt có chút ảm đạm, biết "Ngoại nhân" hai chữ này đã tổn thương Park Yoo Shin, Park Jiyeon có chút áy náy vì rốt cuộc hắn cũng là ba ba mình. Park Jiyeon xem ra, nàng ngoài xem Ham Eunjung là vợ, thì mặt khác bất luận là kẻ nào cũng là ngoại nhân, tình yêu với tình thân, Park Jiyeon cách nhìn là tách biệt. Bất quá hắn có lẽ cũng chỉ là thúc thúc, nàng rốt cuộc là nữ nhi của ai, Park Yoo Shin cũng không rõ lắm, này chưa bao giờ là trọng điểm mà Park Jiyeon quan tâm.

"Yeonie, thay ta xin lỗi Jeon Tea Hee, ta không phải cố ý giấu diếm sự tồn tại của con, nhưng là lúc trước ba ba không muốn con cùng Jeon gia tiếp tục quan hệ . . ." Lúc trước Park Yoo Huk uy hiếp Park Yoo Shin, ngươi nếu là muốn Yeonie ở Park gia được sủng ái, thì không cho phép nàng cùng Jeon gia có quan hệ.

" Hảo." Park Jiyeon đáp ứng nói, nàng biết chỉ định này cũng là chủ ý của ông nội, Park Yoo Huk cũng giận chó đánh mèo lên người Park Yoo Shin, cho rằng nếu không phải Park Yoo Shin mang Jeon Tea Soo vào nhà, tựu cũng không hại chết Park Yoo Soon.

Park Yoo Shin kỳ thực chính là nhân vật đáng thương nhất, bị cho rằng hại chết ca ca của mình, người mà mình yêu không yêu lại mình chưa tính, còn cùng ca ca mình có chút dây dưa không rõ, sau đó lại không thể bảo vệ cho người mình yêu, con gái cũng không gần gũi.

" Eunjung có khỏe không?" Park Yoo Shin hỏi, hắn biết Park Jiyeon trong lòng vẫn còn mâu thuận chuyện hắn và Ham Eunjung có liên quan, nhưng là Eunjung dù sao cũng là đứa trẻ chính mình cưng chìu những hai năm, quan tâm một chút cũng là bình thường.

" Nàng tốt lắm, ba ba nếu không có chuyện gì, con xin về trước." Park Jiyeon biết mình có chút phản ứng quá độ, nhưng là nàng chính là không muốn cùng Park Yoo Shin nói chuyện về Ham Eunjung, trong lòng nàng không thoải mái, nàng liền kiếm cớ ly khai. Được rồi, nàng thừa nhận tham muốn giữ lấy của mình rất mạnh, cũng may Ham Eunjung nữ nhân kia tính cách hư hỏng đến chết, sẽ không dễ dàng cùng người khác giao hảo, bằng không Park Jiyeon lo sợ chính mình biến thành đố phụ, giống như hiện tại, nàng cứ hễ thấy Lee Jihyun là trong lòng liền không thoải mái.

Park Yoo Shin nhìn bóng lưng đang rời đi của Park Jiyeon, trong lòng có chút không phải mùi vị, nhưng là rất nhanh liền tiêu tan, các nàng rốt cuộc so với Tea Soo hạnh phúc hơn, mình cũng yên lòng, Tea Soo hẳn là sẽ vui vẻ, nhưng là nghĩ lại, Tea Soo sẽ không quản bất cứ người nào, cho dù là nữ nhi mình sinh ra cũng là không để ý, Tea Soo chỉ luôn để ý một người đó là Jeon Tea Hee. Jeon Tea Hee, Park Yoo Shin trong lòng thực hâm mộ nữ nhân này, chiếm được Tea Soo đến không còn con đường yêu nào khác.

Park Jiyeon trở về, chứng kiến Ham Eunjung vẻ mặt tái nhợt, trên mặt tràn ngập lo lắng.

" Ham Eunjung, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Park Jiyeon lo lắng hỏi.

" Vừa rồi trên TV chiếu, thấy cảnh máu thịt lẫn lộn, rất đáng sợ." Ham Eunjung nhớ lại cái cảnh tượng mình mới vừa xem đã cảm thấy có chút muốn ói.

" Jung, chị sao lại sợ thấy máu đến như vậy? Cũng không phải ngất máu, trái ngược với vấn đề tâm lý." Park Jiyeon trước kia không quá chú ý vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy Ham Eunjung tựa hồ phản ứng quá mạnh.

" Không biết, dù sao cũng là sợ thứ này." Eunjung nằm vào lòng Jiyeon mới có cảm giác đỡ hơn.

" Tìm bác sĩ tâm lý thử xem, chắc có thể giúp chị trị căn bệnh sợ máu này." Park Jiyeon âm thầm ghi nhớ là tìm bác sĩ tâm lý cho Ham Eunjung.

" Khỏi, thật cũng không có vấn đề gì, không cần tìm bác sĩ tâm lý đâu!" Ham Eunjung nhíu mày.

" Thì cứ thử xem, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề, tránh cho chị mỗi lần gặp máu là mỗi lần khó chịu, em cũng không phải là không đau lòng? Chị coi như đây là giúp trấn an lòng được không?" Park Jiyeon dụ dỗ nói.

" Kia nói sau!" Ham Eunjung ra vẻ nhượng bộ.

" Jung, ba của em ngày hôm nay đã trở lại, còn nhắc tới chị." Park Jiyeon chuyển vấn đề, phân tán lực chú ý của Eunjung.

" Sau đó Tiểu công chúa trong lòng không thoải mái phải không?" Ham Eunjung cười nói.

" Hứ, em nào hẹp hòi như vậy!" Park Jiyeon con vịt chết, lại cãi bướng.

" Nếu không hẹp hòi, thì tôi ngày mai cùng ba ba em hẹn nhau cùng ôn chuyện. . ." Ham Eunjung còn chưa nói xong đã bị Park Jiyeon cắt đứt.

" Không cho phép!" Park Jiyeon tức giận ra lệnh.

" Quá chua nga, dấm chua bị đổ sao?" Ham Eunjung cười đến như một con tiểu miêu tinh đắc ý.

" Ham Eunjung!" Park Jiyeon đem Ham Eunjung đẩy xuống, nữ nhân đáng ghét, rõ biết mình để ý, mà còn trêu chọc mình, xem ra mình phải dạy bảo lại nữ nhân này mới được.

Park Jiyeon làm việc luôn luôn có hiệu quả, nhất là vấn đề liên quan đến Ham Eunjung, liền càng có hiệu suất, ngày hôm qua nói đi xem bác sỹ tâm lý, ngày hôm sau liền mời một bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp đến đây.

Người cũng đã mời về nhà, Ham Eunjung tiếp tục không vui, khi bác sĩ ấy liền làm thôi miên, làm Eunjung nhớ đến ký ức nhiều năm đã quên lãng.

Eunjung là từng gặp qua Jeon Tea Soo, đại khái là lúc ba tuổi, Jeon Tea Soo trở về nhà Jeon Tea Hee, vừa vặn Jeon Tea Hee cùng Ham Hyun Joong đi có việc, đem Ham Eunjung nhờ Jeon Tea Soo chăm nom, Jeon Tea Soo lúc này đã có khuynh hướng tự tổn thương mình, tỷ tỷ nếu là chứng kiến mình bị thương, tất nhiên sẽ đau lòng thay mình băng bó vết thương, nàng trước mặt Ham Eunjung lấy dao cắt đứt da thịt mình, thấy đứa nhỏ Eunjung nhìn thấy máu có chút sợ hãi, liền cắt càng sung sướng, nàng chính là chán ghét đứa con của tỷ tỷ cùng Ham Hyun Joong, giống như chán Ham Hyun Joong, cũng là giành lấy sự chú ý của tỷ tỷ của mình, Jeon Tea Soo còn đem máu giỏ lên mặt Eunjung, Eunjung trên mặt bị những giọt máu ấm nóng làm sợ hãi, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, từ đó về sau Ham Eunjung chỉ thấy máu, cho dù là bóng mờ cũng sợ hãi, rõ ràng tay đang chảy máu, mà người kia lại cười. Chẳng qua là trí nhớ của lúc lên ba bị dần quên lãng, nhưng cái ám ảnh kia mãi không tiêu.

Jeon Tea Soo là một đứa trẻ bốc đồng, nàng tự mình hại mình bất quá chỉ là muốn khiến cho Jeon Tea Hee chú ý, tỷ tỷ chỉ có lúc giúp mình băng bó vết thương, mới chuyên chú như vậy, trong mắt chỉ có mình, không có Ham Hyun Joong cùng đứa nhỏ kia, chỉ có Tea Soo. Jeon Tea Soo yêu đến không chừa cho mình đường sống!

" Em cảm thấy, mẹ của em thực đáng thương." Park Jiyeon đối với Jeon Tea Soo luôn là không có cảm tình, nhưng hiện tại cũng có chút đau lòng cho mẫu thân, kia là loại yêu biết bao nhiêu tuyệt vọng.

" Dì ấy đáng thương, nhưng tôi còn bi thảm hơn là nhờ vậy mà hơn hai mươi năm, thấy máu là liền kinh tởm khó chịu!" Ai kêu nàng yêu mẹ của mình, Jeon Tea Soo chưa bao giờ nói, mẹ tự nhiên sẽ không bao giờ nghĩ đến cái phương diện này, nếu nói thì có hai khả năng, một là mẹ không bao giờ chấp nhận, hai là mẹ có thể chấp nhận, tuy rằng cái thứ hai chính là xác suất rất thấp, nhưng là thà nói còn hơn không nói gì. Nếu là mình, Ham Eunjung cảm thấy mình sẽ liền nói ra, tranh thủ lấy cái xác suất rất thấp kia, Jeon Tea Soo có lẽ chẳng qua là bởi vì quá yêu, ngược lại suy nghĩ càng nhiều, càng thêm không dám nói. Người cũng đã chết rồi, nói cái gì cũng không giải quyết được chuyện gì.

" Ham Eunjung, chị thật là máu lạnh!" Park Jiyeon đột nhiên nảy sinh buồn bực, nàng cảm giác mình cùng mẫu thân rất giống như kiếp trước thiếu nợ mẹ còn Eunjung, mình và mẫu thân đều là yêu các nàng nhiều hơn.

" Tiểu công chúa, em sao lại giận chó đánh mèo lên tôi đây? Tôi bây giờ không phải là bị em cảm hóa rồi sao?" Ham Eunjung ôm lấy Park Jiyeon dùng vẻ mặt vô tội nói.

" Ham Eunjung . . ." Park Jiyeon muốn nói gì, lại không biết phải nói gì.

" Ân?" Ham Eunjung nhíu mày, Tiểu công chúa tâm tình đã vô cùng suy giảm, nàng thích Tiểu công chúa cùng mình tranh cãi khí thế, Eunjung lại đem Jiyeon ôm chặt hơn nữa, nàng biết Tiểu công chúa giờ phút này cần hơi ấm của mình, các nàng giống nhau đều thích cái giờ phút này, cái ôm ấm áp chặt chẽ.

" Chị có thể đáp trả tình yêu của em, thật tốt!" Park Jiyeon cũng gắt gao ôm lại thân thể Ham Eunjung, lẩm bẩm nói.

" Đứa ngốc!" Ham Eunjung nở nụ cười, kỳ thật nàng được Park Jiyeon yêu mới thật sự là may mắn, có một người yêu như vậy thật là phải cảm ân, quan trọng nhất là mình cũng yêu nàng.

Yêu có lẽ là cần phải giữa người với người, cần vài phần vận khí, vài phần cố gắng, vài phần dũng khí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: