Chương 61 ♥ 65
Chương 61 ♥ 65
Chương ♥ 61:
Mùa hè năm nay không quá oi bức.
Tôi vừa tưới xong mấy chậu hoa kiểng của mẹ ở ngoài vườn xong thì trong nhà liền có chuông điện thoại đổ thật lớn. Đặt vội vòi nước xuống đất, tôi chạy vào nhấc máy nghe.
Bên đầu dây kia có vẻ rất ồn, tôi nghe một loạt tạp âm, rất lâu sau mới nhận dạng được đó là giọng của một người đàn ông.
" Alo." Người đó alo một tiếng, nháy mắt tim tôi muốn ngừng đập một giây.
Cái giọng nói này quen quá đi mất.
Tôi nhất thời siết chặt ống nghe, nuốt khan một cái rồi kêu lên:
" Ba."
Bên kia lập tức vọng lại tiếng cười khe khẽ ấm áp:
" Ý à con."
A, đúng là ba tôi rồi, là ba đó. Ba vẫn chưa quên tôi!!!
" Ba, con đây. Ba có nhớ con không? Ba ơi, khi nào thì ba về? Cuối năm nay được không ba?"
Lâu lắm rồi ba tôi mới gọi về nhà như thế này. Ngay cả Tết vừa qua ba tôi cũng không có thời gian ăn mừng cùng gia đình nữa.
Tôi nhớ ba lắm, nhớ cực kỳ luôn.
Vừa nghe ba gọi Ý thì tim tôi đã muốn nhũn cả ra, mũi cũng ửng ửng cay cay rồi.
Ba nghe tôi hỏi một tràng như vậy chắc là buồn cười lắm. Nhìn tôi cũng giống hệt một đứa con nít bốn, năm tuổi xa ba quá lâu ấy.
Kìm nén lại nỗi xúc động của mình, tôi thở nhẹ một hơi.
" Ba cứ trả lời từ từ thôi."
Ba tôi hình như đã đi đến một chỗ vắng hơn, tạp âm không còn nữa. Lúc này tôi mới nghe rõ giọng nói của ba. Vẫn trầm và ấm như ngày trước.
" Ừm, ba nhớ Ý lắm. Ý có nhớ ba không?"
" Nhớ, nhớ chứ! Con không nhớ thì hỏi ba nhiều như vậy làm gì?"
Tôi hơi xị mặt.
Ba biết thừa như vậy mà còn cố hỏi.
" Haha, ba đùa một chút thôi. Mẹ với chị con ra ngoài rồi sao?"
Nghe ba hỏi, tôi vô thức nhìn xung quanh rồi gật gật, " Dạ, hai người đều ra ngoài cả rồi."
Dừng một chút, tôi mím môi nói khẽ, " Ba ơi, ba về sớm nhé. Con muốn kể cho ba nghe nhiều thứ lắm."
" Nghe có vẻ con rất hứng thú với nó?"
Tôi lại gật gật gât, " Vâng vui lắm. Ba nhớ về sớm nhé. Ba về trễ quá con sẽ không kể ba nghe nữa."
" Ha, có phải Ý thích ai rồi không?"
A? Sao ba biết được nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt, cố giữ giọng bình tĩnh mà cười cười vô tội.
" Haha, Ý thích ba nhất."
" Thế à? Vậy thì Tết năm sau ba về sẽ có quà lớn cho Ý."
Hm... Tết năm sau lận ư?
Tôi đếm nhẩm trên đầu ngón tay, còn phải lâu lắm tôi mới được gặp ba. Thôi kệ, ba về là được rồi.
Im lặng một tí, tôi mỉm cười, " Vâng, ba hứa rồi nhé. Ba làm việc tiếp đi, con cúp máy đây."
Ba tôi ừm một tiếng dịu dàng rồi dặn dò tôi thêm vài câu nữa, chung quy là về mẹ với chị thôi.
Cúp máy xong, tôi chợt nhớ là mình chưa khóa vòi nước, có lẽ bây giờ nước đang tràn lan ra đất luôn rồi.
Buổi chiều ngày hôm sau tôi có hẹn với Khải Tâm. Hôm nay là sinh nhật của Khải Tâm, cũng là ngày...bí mật, một lát sẽ bật mí sau vậy.
Khải Tâm hẹn tôi đến nhà của nó để làm gì đó.
Đúng như đã hẹn, tôi đứng trước cổng nhà Khải Tâm, ấn chuông hai tiếng rồi đứng chờ.
Hai phút sau, cổng được mở ra, Khải Tâm đứng trước cửa với bộ y phục bắt mắt. Tôi khẽ nheo mắt lại đánh giá.
" Vào đây nào, có cái này cho cậu."
Khải Tâm nắm lấy tay tôi kéo đi lên phòng ngủ của nó. Đây không phải là lần đầu tôi bước vào phòng của Khải Tâm, nhưng khi quen nhau lâu hơn, tôi lại có chút xúc cảm hồi hộp và căng thẳng.
Khải Tâm đóng cửa lại, khóa trái một tiếng làm tôi giật bắn mình.
Quay đầu lại, tôi lườm nó, " Khóa làm gì vậy?"
Khải Tâm đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, sau đó bước đến bên tủ quần áo, mở rộng hai cánh cửa đó ra.
Ngước mắt nhìn một lượt, tôi chỉ thấy quần áo nam tính thôi ... Có cái gì mà suỵt suỵt nhỉ?
Chắp hai tay sau lưng, tôi cũng tò mò nhướn cổ lên nhìn một chút. Sau đó bất ngờ tầm mắt bị che bởi một bộ y phục màu xanh dương sẫm.
Chớp chớp mắt, tôi lùi về phía sau để nhìn cho rõ hơn. Khi nhìn rõ rồi, tôi mới phát hiện đó là một chiếc đầm màu xanh dưỡng sẫm, vải thì giống như vải jeans vậy đó. Kiểu dáng rất đơn giản mà...nữ tính lắm cơ.
Tôi tròn mắt nhìn chiếc đầm đó đến ba phút mới chịu dời tầm mắt nhìn Khải Tâm.
" Cái này..."
Tôi còn chưa kịp dứt câu thì Khải Tâm liền lôi thêm một cái đầm khác, kiểu dáng cũng khác, màu sắc cũng khác nốt chắn trước tầm mắt của tôi. Khi mà tôi còn đang bận đánh giá từng chiếc thì Khải Tâm lôi liền thêm hai cái khác nữa.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi còn đang tưởng mình lạc vào một cái shop thời trang hàng hiệu nào đó mất rồi.
Chớp chớp mắt định thần lại, tôi nghe Khải Tâm hỏi một cách sốt ruột:
" Cậu thích cái nào? Màu này cũng hợp này, chiếc jeans này cũng nữ tính nữa. Cậu chọn đi."
Tôi liếc mắt nhìn Khải Tâm:
" Cậu lấy ở đâu ra mà nhiều vậy?"
Ai đó không ngần ngại trả lời:
" Tôi đi mua cho cậu đấy."
"..."
Ồ, có người yêu giàu thích thật.
Tôi vô thức cười lên một cách ngây ngốc, bỗng dưng nhìn khuôn mặt 'chân chó' của ai kia làm tôi thấy vui lắm cơ.
Gật gù hai cái, tôi nheo mắt nhìn hết bốn chiếc đầm một lượt rồi chỉ tay vào cái đầm jeans đáng yêu kia.
" Cái này đi."
Sau đó rất thản nhiên cầm lấy chiếc đầm hướng đến phòng thay đồ. Khải Tâm trên tay còn vướng ba chiếc còn lại vẫn không quên hỏi với theo:
" Sao cậu chọn cái đó vậy?"
Tôi vô tội quay lại nhìn nó, cười hiền:
" Tôi vốn mặc gì cũng đẹp cả, nên chọn cái nào cũng không thành vấn đề."
Nói rồi đóng cửa phòng thay đồ lại, trong năm phút đổi lại đã bận lên người chiếc đầm kia.
Khải Tâm nhìn tôi trong bộ đầm jeans kia mà ngây ngất. Tôi bước lại gần chỗ nó, hơi nghiêng đầu kiêu ngạo hỏi:
" Như nào? Tôi nói không sai đúng không?"
Khải Tâm gật gật theo quán tính, sau đó lại nhíu mày, chạm vào phần tóc lưa thưa xõa phía sau gáy của tôi.
" Tóc cậu dài rồi nhỉ?"
Tôi cũng liếc nhìn một chút, " Ừ dài thật."
Cuối tuần này tôi nên đi cắt không nhỉ? Giám thị trường tôi lúc nào cũng canh me tôi hết á!!!
" Dễ thương lắm, đừng cắt. Tôi bảo kê cậu với giám thị."
Tôi ngước mắt lên nhìn đứa nào mới ngông nghênh đòi chống đối giám thị, trong lòng buồn cười không ngớt. Thật tình muốn trêu nó vài phen nhưng vì hôm nay là sinh nhật của bạn ý, tôi sẽ ráng nhịn mà làm tròn bổn phận của một đứa người yêu dễ thương.
Khải Tâm cùng tôi lướt bộ trên vỉa hè buổi xế chiều mát mẻ. Gió vờn qua khuôn mặt, hất tung những cọng tóc mỏng của tôi.
Chúng tôi sẽ đến một hội chợ đã mở được hai ngày rồi. Hội chợ này có đủ loại hình đa dạng lắm. Bán đồ ăn, bán quần áo, bán đồ lưu niệm, nói chung là rất nhiều thứ khác nữa.
Khi chúng tôi tới nơi thì nhận ra cả hai đang lạc vào biển người. Chỗ này lại rất rộng nên Khải Tâm nhất mực nắm lấy tay tôi.
Trước hết chúng tôi sẽ đi ăn lấp cái bao tử đã.
Đến từng gian hàng nhỏ nhỏ xinh xinh lại thơm nức mùi đồ ăn, Khải Tâm gọi một số món nhẹ lên rồi cùng nhau thưởng thức.
Tôi cầm một xiên thịt nướng lên, lúc nào cũng có thịt nướng trong các buổi đi chơi của chúng tôi hết. Ăn hết một nửa xiên, đến chỗ đậu bắp, tôi ư ư hai tiếng, Khải Tâm liền biết phận quay qua ăn phần đậu bắp đó.
Liếc mắt nhìn bạn ý, tôi cười tít cả mắt.
Xong phần ăn uống, chúng tôi đi loanh quanh chọn đồ. Đi hết một lượt chỗ quà lưu niệm, tôi chẳng ưng được cái nào cả. Khải Tâm hình như cũng muốn chọn một cái nhưng nhìn tôi không đồng ý nên đành tiu nghỉu đi tiếp.
Đi đến gian hàng thứ năm, tôi chọn được hai cái vòng kiểu dáng đơn giản lại cũng rất hợp thời nữa. Khải Tâm ngay lập tức đồng ý và đã mua hai cái. Một cái đeo trên tay bạn ý, một cái đeo trên tay tôi.
" Thích không?" Khải Tâm cúi đầu hỏi tôi.
Tôi thì ngắm nghía chiếc vòng, đầu gật gật, sau đó tôi chợt nhớ đến chuyện mình đã lên kế hoạch.
" Khải Tâm, tôi đi mua cái này một chút. Cậu đứng đây đợi tôi nhé."
Khải Tâm không hiểu mô tê gì cả, đôi mắt hoang mang cực độ. Nhưng nhìn bộ dạng vội vã của tôi, nó cũng buồn cười nên nói:
" Vậy đi về mau đó. Nhớ nhìn hướng cho kỹ, không lại lạc."
Tôi chun chun mũi, " Biết rồi mà!"
Sau đó thì chạy đi mất.
Tôi lên kế hoạch sẽ mua hai cây pháo nhỏ thường bán trong tiệm bánh kem ấy. Đi hết một lượt các gian hàng, tôi dừng chân tại một quầy hàng khá yên ắng.
Nhìn bên ngoài thì quầy hàng này bán đủ đồ tạp nham cả, tôi thầm mong là có bán cả cây pháo nhỏ. Bước vào trong gian hàng, tôi nhìn quanh tìm người chủ cửa hàng.
Quầy hàng sao không có ai nhỉ? Hừm!
Ngó đông ngó tây một hồi, tôi định bỏ đi thì bất thình lình sau lưng có người xuất hiện. Mái tóc gợn gợn xoăn xoăn đó với tầm vóc cao hơn tôi một cái đầu làm tôi thật sự choáng váng.
Lùi về sau một bước, tôi ngập ngừng lên tiếng:
" A...cho em hỏi, đây có bán pháo nhỏ không ạ?"
Người nọ hờ hững nhìn tôi, nghe tôi hỏi đến pháo thì có hơi nhướn cao lông mày lên. Điệu bộ này bất đắc dĩ làm tôi nhớ đến...
" Đợi một chút."
Người nọ trả lời rất nhanh rồi đi cũng rất nhanh. Tôi đứng chờ tầm mười giây thì người nọ liền đưa ra một cây pháo nhỏ.
Tôi tròn mắt vui mừng, " Bán cho em thêm hộp diêm luôn ạ."
Người nọ lại đi vào trong lấy ra một hộp diêm. Bỏ cả hai vào túi ni lông giúp tôi, còn tôi thì đưa tiền cho người nọ. Lúc xoay người rời khỏi quầy hàng thì tôi lại chạm mặt một người khác chắn tầm nhìn của tôi.
Cứ nghĩ là người lạ nên tôi rất nhanh lách qua một bên, nào ngờ cánh tay bị níu lại.
Tôi ngốc lăng quay lại nhìn người kia, bất ngờ hít phải một luồng khí lạnh.
" Hmm, cô bé mua pháo làm gì đấy?"
A?
Hóa ra...hóa ra...tên hư hỏng không nhìn ra tôi.
Nghĩ đến đây làm tôi khẽ cười một tiếng, nhìn sang túi ni lông trong suốt mình cầm trên tay, tôi cười mỉa:
" Nướng thịt."
" Nướng thịt?" Tên hư hỏng nhếch mép lên cười đểu, " Anh nướng chung với cô bé được không?"
Ồ, còn có cả vụ này cơ đấy.
Tôi bảo tôi đặt tên không bao giờ sai được.
Chân chó thì rõ chân chó.
Hư hỏng thì rõ hư hỏng.
Mặt than thì rõ mặt than.
Ừm, anh đại thì rõ anh đại...
Tôi mơ hồ nghĩ ngợi, hồi sau ngước mắt lên nhìn tên hư hỏng, hơi mỉm cười:
" Không cần đâu, vì anh là món thịt em sẽ nướng đấy, anh trai hư hỏng ạ."
Quay về chỗ của Khải Tâm, tôi cũng tốn mất mười phút đồng hồ vì cái bệnh...mù hướng của mình. Loanh quanh mãi mới thấy được cái áo khoác đỏ cam ấy, vóc dáng cao cao ấy, cả khuôn mặt quen quen ấy.
Thế mà khi tôi chạy lại gần hơn thì phát hiện tên chân chó đấy đang trò chuyện với một đứa con gái khác.
Bước chân tôi khựng lại vài giây, quan sát thêm ba phút.
Con nhỏ kia có khuôn mặt khá quen, nhưng tôi thật sự không nhớ là mình đã gặp ở đâu rồi nữa. Có điều, hai đứa nói chuyện gì mà lâu thế?
Ơ, con nhỏ kia vừa bị người ta chen lấn đẩy đến suýt ngã. Đương nhiên là suýt thôi vì thằng nào đấy đã tay nhanh hơn não mà đỡ rồi.
Tôi bỗng liếc lạnh một cái vô định rồi chạy đến đó, vui vẻ mà lên tiếng:
" Khải Tâm à~"
Khải Tâm nghe thấy tôi gọi, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi. Tôi đứng ngay sát bên cạnh bạn ý, đối diện bạn nữ kia.
Liếc nhìn Khải Tâm một cái, tôi hỏi, " Kia là..."
" Ừm là bạn cũ."
" Ồ..." Tôi quay lại cười với bạn nữ đấy.
Bạn nữ có vẻ kinh ngạc khác, " ...Đây có phải là...là bạn gái đi trung thu cùng Tâm không?"
Ặc.
Sao con nhỏ này nhớ dai phết nhỉ? Như vậy thì đây hẳn là...cái con nhỏ mắng Khải Tâm không chừa mặt mũi luôn này!!!
Khải Tâm thoạt đầu còn sửng sốt, sau đó thì gật đầu thừa nhận:
" Đúng rồi đó."
Bạn nữ kia lại kinh ngạc, " Hai người quen lâu như vậy sao? Ngọc không có ý gì đâu, chỉ là...không nghĩ Khải Tâm có thể quen một người bền như vậy."
Tôi nghe bạn nữ ấy nhận xét mối quan hệ của chúng tôi, trong lòng vừa vui nhưng cũng vừa khó chịu. Trầm mặc một chút, tôi hướng đến bạn ấy mà trả lời:
" Thật ra vấn đề không phải nằm ở chỗ Khải Tâm đâu. Mình nghĩ là nằm ở chỗ đối phương thôi. Vì sao một người thì chỉ quen hai tháng, còn một người lại quen tận hai năm?"
Mặc kệ biểu tình kinh ngạc của con nhỏ, tôi mỉm cười tỏ ra thân thiện:
" Mình nghĩ là Ngọc có câu trả lời rồi."
Sau đó quay sang Khải Tâm, " Đi qua phía bãi cỏ bên kia đi."
Khải Tâm chào tạm biệt Ngọc rồi đi theo phía sau tôi.
Hít sâu một hơi, tôi tịnh tâm tịnh tâm.
Tôi nhớ ra con nhỏ tên Ngọc đấy rồi, là hoa khôi của trường, Bảo Ngọc đấy. Sao bây giờ nhìn tàn thế nhỉ ╮(╯_╰)╭
Đến phía bãi cỏ kia, tôi lạnh mặt đưa cho Khải Tâm cây pháo nhỏ với hộp diêm.
" Đốt lên."
Khải Tâm nuốt khan, mau chóng làm theo.
Đốt xong, nó còn ngốc mà hỏi:
" Không phải có ý định nướng chín tôi đó chứ?"
Tôi kinh ngạc nhìn nó, ngay lập tức bị chọc cười. Thật ra thì cũng có ý định đấy.
" Vừa mới đi một chút thì đã bắt chuyện này nọ rồi."
Khải Tâm vô tội nói, " Là Ngọc đến mở lời đấy."
" Ừm, cho nên người ta ngã liền nâng."
Khải Tâm lại lắc đầu, " Không lẽ lại không đỡ?"
" Bởi mới bảo tay nhanh hơn não."
"...Ý à!"
Tôi bĩu môi, cầm cây pháo nhỏ kia giơ lên cao một chút rồi thì thầm hát:
" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you...~"
Khải Tâm đến giờ còn ngây như phỗng nhìn chăm chú vào từng ngọn lửa nhỏ nhỏ bắn ra kia.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó:
" Sinh nhật vui vẻ nhé. Tôi muốn sau này tôi vẫn sẽ luôn cùng cậu đón sinh nhật."
Khải Tâm lúc này mỉm cười, " Ừm, đương nhiên rồi. Cũng chúc mừng nửa năm của chúng ta nhé."
Tôi lắc nhẹ đầu, huơ huơ pháo hoa, " Hai năm chứ nhỉ?"
Khải Tâm bật cười, " Còn tính toán vụ khi nãy à? Thôi mà, biết lỗi rồi."
Tôi hừ khẽ, ngồi xổm cắm cây pháo kia xuống mặt đất mềm mềm. Sau đó đứng dậy, ôm hờ bả vai của Khải Tâm.
" Nói nghe xem, người khi nãy tên gì?"
"...Ừm Bảo Ngọc."
Tôi hạ mi mắt, giọng đanh hơn, " Tên gì cơ?"
"...Ừm hmm, thì là..."
" Khụ, không biết, không nhớ, không quan tâm!!"
Tôi lùi người ra, đắc ý mỉm cười.
" Nhớ nhé. Sau này cũng đừng quan tâm hay nhớ cái tên nào khác đâu đấy. Người yêu cũ thì càng phải ném ra khỏi não biết chưa?"
Khải Tâm mặt mũi đen xì xì, hừ một tiếng rồi nói lên như thể oan ức:
" Ý, cậu còn có thể đanh đá đến mức nào nữa?!!!!!"
Tôi đối với sự phẫn nộ của nó đã quen, liền nhún vai, xoay người:
" Không biết."
"$$#^%%&!" Tôi nghĩ Khải Tâm nó đang phát ngôn thứ ngôn ngữ này.
#
Đầu thu, khoảng thời gian mát mẻ nhưng lại không bao giờ là vui vẻ đối với bọn học sinh chúng tôi.
Năm nay tôi lại càng xấu xí hơn, ý là tâm trạng rất xấu ấy.
Trước ngày nhập học một tuần, Khải Tâm đã qua tận nhà tôi, dỗ dành tôi, an ủi tôi, cố gắng làm chân chó cho tôi rất tích cực chỉ để...xoa dịu cơn giận âm ĩ trong lòng tôi thôi.
Cơn giận ấy mang tên là 'trộn lớp'.
Ngày nhập học, tôi mặt mũi tiu nghỉu đi về hướng của lớp mới. Còn Khải Tâm thì đi theo hướng ngược lại. Phải, chúng tôi đã không còn chung lớp nữa.
Chỉ vì điều này mà làm tôi khó chịu suốt một tuần liền, mà một tuần đó cũng đã hành Khải Tâm muốn ngất đi luôn rồi.
Tôi đi có vẻ muộn nên đành xếp ở gần phía cuối lớp. Kỳ thực, qua ba tháng hè thì chiều cao của tôi chỉ nhỉnh lên có 0,5cm thôi. Nhìn cái đứa cao ngồng trước mặt, tôi có chút bức bối muốn giẫm lên dây giày bata của nó.
Hây hây, thư giãn đi nào Ý ơi, không có gì phải bực bội cả. Lớp mới sẽ thú vị hơn lớp cũ mà, không sao.
Tránh được kiếp nạn tên Vân Anh nhưng phải rời xa cái đứa tên Khải Tâm thì cũng như không ...
Thầy giám thị đang bắt loa nói cái gì đấy nghe không lọt tai, tôi thì hết nhìn trái thì liếc phải, hết ngó trên thì ngó dưới, cuối cùng mới phát hiện bên dưới mình vừa có đứa đứng vào.
Ngước mắt lên nhìn, tôi thoáng giật mình, đứng hình tận năm giây. Hồi lâu tôi chớp chớp mắt, quay lên như chưa có gì xảy ra.
Quả nhiên trên đời này còn có cái loại người giống người một cách đáng sợ như vậy đó. Tôi không cách nào thích ứng kịp với bạn bên dưới nên mới đứng tim thế này.
" Tránh đường, tránh tránh..."
Đang yên đang lành thì nghe thấy giọng nói của một nam sinh muốn bon chen xếp hàng. Tôi mới nhìn qua trái thì thấy cái bóng của nó vụt lên, suýt thì đẩy tôi ngã.
Nhưng rất nhanh là có một cánh tay đã giơ lên chặn lại, không cho thằng kia xâm phạm qua chỗ của tôi.
Liếc nhìn cánh tay màu bánh mật đấy, tôi hơi sững người vì...một vết thẹo mờ mờ như được vẽ thật mảnh lên tay người đó.
Vết thẹo này lại vô thức khiến tôi nhớ đến một người.
Ừm người đó...
" Đi trễ thì xuống dưới mà đứng."
A, người đó lên tiếng.
Thằng vừa bon chen quay đầu, xửng cồ được hai tiếng, " Cái gì..." Sau đó ngậm miệng lại, im bặt.
Nó có vẻ rụt người lại, " Sao anh lại ở đây thế Vu Tư?"
Đến giờ phút đó, tôi đã biết được lý do thật sự mà thằng nhóc bon chen kia ngậm miệng ngay lập tức.
Cũng từ giây phút đó, tôi mới hiểu trên đời này không có cái loại người giống người quỷ dị như vậy. Nếu không phải sinh đôi, thì kia chính là bản gốc.
---
Chương ♥ 62:
Vì xếp gần cuối hàng nên khi vào đến lớp thì hầu như các chỗ ngồi đều bị chiếm cứ sạch sẽ.
Liếc mắt nhìn một lượt, tôi phát hiện ra một cái bàn thứ tư còn trống liền chạy đến, ngồi hẳn vào phía trong. Vị trí này tôi không hài lòng cho lắm vì tôi rất thấp, còn cái bọn kia thì nó nhỉnh hơn tôi mấy xăng ti lận nên...
Hừ, thôi kệ vậy, dù sao tôi cũng được ngồi kế bên cửa sổ là tốt rồi.
Tự an ủi trong lòng như thế xong, tôi đặt cặp lên bàn, lôi ra cái hộp bút với một quyển vở mới. Đâu ra đó rồi, tôi nhếch miệng cười một cái thỏa mãn cho đến khi quay qua phía bên cạnh thì nụ cười của tôi bị đóng băng rồi tan vỡ thành từng mảnh.
Nheo nheo đôi mắt lại đánh giá Vu Tư 'phiên bản gốc' đang ngồi sát bên tay phải, tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Một là tôi nhầm lớp, hai là người kia nhầm địa chỉ.
Nhưng tính tôi khá là cẩn thận, chuyện nhầm lớp làm sao có thể xảy ra? Huống gì sau cái ngày xem danh sách lớp thì tôi đã ghim cái lớp này đến một nghìn tám trăm lần, cớ nào lại quên được chứ?
Cho nên vấn đề chính là nằm ở chỗ người tên Vu Tư kia.
Phân tích trắng ra trắng, đen ra đen xong, tôi liền hướng đến Vu Tư, cất tiếng hỏi:
" Này cậu, hình như cậu nhầm địa chỉ?"
Vu Tư nghe xong, lông mày hơi nhướng lên rồi nhìn sang đây.
" Quen nhau à?"
Tôi tròn mắt nhìn người kia, lắng tai nghe rõ câu hỏi nhạt nhẽo vừa rồi. Thật lòng muốn cười một trận cho hả hê, nhưng rồi tôi lại thấy ấm ức không nói được gì.
Ừ thì có quen đâu, tôi đang quen Khải Tâm mà.
Bĩu môi khinh khỉnh thầm trong bụng, tôi chẳng đếm xỉa đến thiếu gia khó tính đó nữa. Coi như người nọ không nhầm địa chỉ đi, lưu ban thôi mà, có gì to tát đâu.
Nhưng mà sao phải ngồi gần tôi chứ? Không quen thì ngồi gần làm gì nào? Hả?
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thả cơn ấm ức của mình theo cơn gió mùa thu, rất nhanh đã không còn để ý đến thằng cùng bàn nữa.
Như mọi năm, việc sinh hoạt là một việc không thể thiếu và không thể nhàm chán hơn. Sau cái màn giới thiệu, điểm danh tên tuổi, cô giáo liền sinh hoạt thêm vài cái nội quy trong trường nói chung và trong lớp nói riêng.
Tiếp đến, cô giáo còn bảo, " Qua một học kỳ, cô sẽ đổi chỗ một số bạn để chúng ta cùng thực hiện đôi bạn cùng tiến nhé."
Đôi bạn cùng tiến thì tôi đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng tôi có chút mơ hồ lắm.
Với trường hợp đứa giỏi kèm đứa dỡ theo tôi nghĩ thì nó không phù hợp cho lắm. Đứa giỏi thì đời nào nó lại chơi chung với đứa dỡ nhỉ? Đừng nói đến chuyện nó sẽ kèm cặp rồi cùng tiến.
Còn đứa dỡ kèm đứa dỡ thì lại không khả thi hơn nữa. Cái đấy chẳng khác nào tôi nắm tay cậu, cùng nhau xuống mồ.
Vì nghe những lời cô giáo nói từ tháng này qua tháng nọ, từ năm nọ qua năm kia riết nên tôi có hơi thuộc làu cái bài ca con cá đấy, đâm ra không muốn nghe nữa.
Tâm trí bắt đầu bị xao lãng bởi những thứ xung quanh, điển hình là...cái đứa ngay bên cạnh tôi đây.
Vu Tư có vẻ chăm chú vào những lời cô giáo nói, cho nên tôi cứ lướt mắt tới lui mà cậu ta cũng không thèm liếc qua đây nửa cái.
Mắt tôi như cái bàn là, lướt đến khuôn mặt Vu Tư nhìn chán chê rồi lại lướt xuống cái bụng.
Ơ, bụng tròn đâu rồi? Này này, cậu sao lại dám giảm béo thế? Bụng tròn như con gấu đã biến mất rồi sao?
Tôi hơi tròn mắt nhìn chăm chú vào bụng Vu Tư, tiếc là chỉ thấy lớp áo sơmi rộng thụng xuống.
Haiz, khẽ thở dài tiếc nuối.
Cảm thán về vòng eo của Vu Tư xong, tôi lại lướt mắt lên nhìn lại khuôn mặt người nọ. Mũi Vu Tư thẳng lắm, thẳng đến mức tôi chỉ muốn dùng một đấm đánh gãy nó thôi.
Ai bảo...đáng ghét.
Đang mải mê nhìn như thế, đột ngột có người quay sang, không thoải mái với cái nhìn săm soi của tôi nên đã nhíu mày lại. Tròng mắt tôi đảo loạn một vòng, sau đó tôi ngồi ngay ngắn lại, lôi một trang giấy trắng ra, vẽ linh tinh.
Trong lúc cô giáo bầu ra lớp trưởng, lớp phó này kia thì tôi cũng ngừng lại việc vẽ vời của mình. Ngẩng đầu lên quan sát diễn biến của lớp, tôi thấy ai cũng sôi nổi trong chuyện bầu cử này.
Chắc là bọn họ có quen với nhau từ trước rồi đi?
Trong đám hỗn loạn đó, có một cô gái giơ tay lên, mặt mũi xinh xắn, dõng dạc nói:
" Dạ thưa cô, em đề cử bạn ngồi bàn thứ tư phía ngoài làm lớp trưởng ạ."
Bàn thứ tư phía ngoài?
Tôi chớp chớp mắt, tầm nhìn tự động chuyển dời qua phía Vu Tư, lén lút cười cười. Tôi biết lý do vì sao cô gái đó đề cử Vu Tư rồi.
Lưu ban nên sẽ có lợi thế hơn chứ gì?
Nghĩ đến chuyện này cứ làm tôi nhịn không được cười, báo hại bị ánh mắt sắc bén kia liếc qua một cái.
Mà Vu Tư cũng mặt dày gớm, không biết ngại mà còn tự tin nhận lấy chức danh kia nữa.
Đợi Vu Tư ngồi xuống, tôi thực sự nhịn không nổi mà hỏi nhỏ:
" Này, sao cậu lưu ban vậy?"
Vu Tư lúc này mới nhìn qua phía tôi, tùy tiện phun ra vài chữ:
" Thích."
Ồ, trên đời còn có loại sở thích kỳ dị này đó.
Híp mắt lại, tôi thầm nghĩ ra một lý do chính đáng hơn gấp mấy lần. Năm tôi lớp tám chính là năm 2012, cũng là năm của tận thế.
Trước đây tôi từng bảo với Vu Tư, " Cậu học giỏi thật đó, chắc khi cậu bị 0 điểm hoặc lưu ban thì thế giới sắp tận rồi."
Chậc, tôi phán có khi nào sai đâu.
Im lặng một hồi, tôi lại ngứa tay ngứa chân mà nhướng người qua chỗ Vu Tư, hỏi tiếp:
" Cậu thích làm lớp trưởng à? Tôi còn nghĩ cậu không thèm quản sự đời."
Vu Tư khẽ nhếch mép.
Khỉ thật, từ lúc cái bụng tròn biến mất, cái mặt nọng mất tiêu thì Vu Tư càng đẹp trai hơn thì phải? Nhếch mép thôi mà cũng...
Tôi nhíu mày, cảm thấy bản thân quá dễ dãi rồi.
Vu Tư hơi liếc mắt qua nhìn tôi, " Làm lớp trưởng dễ quản lý người khác."
Nghe xong, tôi bĩu môi, hay ho gì đâu.
" Nhất là quản đứa bên cạnh."
Cái này...càng không thú vị gì cả!!!
Buổi sinh hoạt cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp, mà cuộc sống của tôi trong năm nay thì có vẻ sóng gió hơi nhiều rồi.
Thứ nhất, ngồi ngay bên cạnh lớp trưởng.
Thứ hai, lớp trưởng chính là Vu Tư.
Thứ ba, Vu Tư chính là đứa tôi từng ghim hận ghim thù, thề thốt sẽ không bao giờ nhìn mặt hoặc nói chuyện.
Thứ tư, từ sáng đến giờ tôi đã bắt chuyện với Vu Tư tận hai lần!
Tiếng trống ra chơi vang lên đánh tan cả bầu không khí nghiêm túc của lớp học. Bọn nhóc kia rõ vui mừng, nhốn nháo phóng ra khỏi lớp bất chấp có mặt của giáo viên chủ nhiệm.
Tôi nhướng mày đánh giá thái độ của tụi nó, sau đấy liền phát hiện có bóng dáng thấp thoáng ngoài hành lang.
Đứng bật dậy, tâm tình tôi chốc chốc tăng vùn vụt.
Chỉ có điều, chướng ngại vật cản trở tôi đến chỗ của người ngoài hành lang.
" Vu Tư, cho tôi ra."
Vu Tư không nghe, không đáp cũng không nhìn.
Tôi hạ giọng, khều bả vai cậu ta.
" Vu Tư, tránh đường một tí."
Vu Tư hình như vẫn chưa nghe nhưng lần này còn ác liệt hơn, dựa hẳn lưng ra chỗ bàn phía sau, bít kín lối mòn.
Tôi mím nhẹ môi, mắt đăm đăm nhìn Vu Tư rồi lại liếc mắt ra ngoài hành lang, thấy Khải Tâm đang hướng mắt vào phía trong này.
Được rồi, không tránh chứ gì? Xin lỗi, bố đây cũng không ngán đâu nhé. Cậu bây giờ cùng lớp với tôi rồi, chẳng còn anh đại gì sất nhé.
Tôi không phục nữa đâu!!
Nghĩ rồi tôi đứng hẳn lên ghế, mặc kệ người kia đang ngồi phía ngoài, tôi thản nhiên lướt ngang qua mặt Vu Tư. Lúc định nhảy xuống khỏi đó thì Vu Tư đột ngột động người một cái làm tôi chao đảo, ngã phịch xuống đùi cậu ta.
" A!" Tôi la lên theo quán tính, báo hại trong lớp ai cũng lén lút nhìn qua.
Cũng may là hơn một nửa dân số đã ra ngoài rồi đấy.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, quay qua trừng mắt với Vu Tư rồi lật đật leo xuống khỏi người cậu ta.
Đứng thẳng người lên, tôi ngoái đầu khinh bỉ:
" Lợi dụng tôi à? Thừa cơ hội chứ gì?"
Vu Tư cũng chẳng thèm liếc một cái, quay lại với đống sách vở gì của cậu ta ấy. Rõ ràng bộ dạng muốn phản kháng mà cố gắng mặt lạnh đây mà.
Miệng muốn bảo đồ béo khó ưa nhưng rất nhanh tôi đã thấy thất vọng.
Vu Tư đã không còn béo nữa rồi.
Quay người đi ra ngoài hành lang, tôi thấy Khải Tâm đang đứng nhìn xuống phía dưới sân trường, mặt mũi đăm chiêu trầm ngâm. Bước nhẹ từng bước lại gần, tôi nhón chân bịt kín mắt nó lại.
" Nhìn ai mà chăm chú vậy hửm?"
Khải Tâm bị tôi bịt kín mắt cũng không giật mình, còn bình tĩnh gỡ ngón tay tôi ra, quay qua nói:
" Nhìn con gái."
Tôi hơi mất hứng, phồng má, " Gì cơ?"
Khải Tâm nghiêm mặt một chút liền cười xòa, véo véo má tôi:
" Đùa tí thôi."
Sau đó nhanh chóng đổi chủ đề, " Người ngồi cạnh cậu...là Vu Tư đúng không?"
Đây là sự thật không thể chối bỏ được, mặc dù nghe rất phi lý.
Tôi gật đầu, " Phải, là Vu Tư đó."
Khải Tâm giống như hơi kinh hãi, " Sao...sao lại học lớp cậu?"
Tôi chớp chớp mắt, giải đáp cho Khải Tâm nghe:
" Lưu ban thì cùng lớp thôi."
"..."
Nhìn dáng vẻ Khải Tâm như vẫn chưa thông suốt được, tôi liền mỉm cười nhẹ nhàng:
" Cậu ta bảo thích thì lưu ban thôi."
Khải Tâm càng cứng họng hơn.
Những ngày sau đó, Khải Tâm không ngừng nói với tôi một chuyện, chính là về chỗ ngồi của tôi.
" Ý, học kỳ sau cậu bảo cô đổi chỗ đi? Ngồi bàn thứ tư không tốt lắm, xa bảng quá."
" Ừm, tôi cũng thấy vậy."
" Nhớ là phải đổi đó, lên bàn hai là ổn nhất."
" Ừm, biết rồi."
Vài hôm sau nữa, Khải Tâm lại tiếp tục bàn luận chuyện chỗ ngồi, khuyến mãi thêm lời căn dặn:
" Vu Tư có làm gì thì nói tôi nghe nhé."
Khi nghe câu nói đó, tôi đã cười đến đau cả bụng. Bao ngày Khải Tâm nói bóng nói gió, nói trăng nói mây, cuối cùng cũng chịu đánh vào chủ đề chính.
Ngồi trên giường, tôi cầm cây lược nhỏ, chải ngược tóc Khải Tâm lên rồi túm lại, cột một chùm như cây dừa trên đỉnh đầu. Mắt tôi híp lại cười cười, miệng thì bảo:
" Sao cậu không nói sớm một chút? Đầu năm đến giờ Vu Tư làm cũng nhiều lắm, giờ bảo tôi kể làm sao mà nhớ đây?"
Dứt lời, Khải Tâm đã nhảy dựng lên, mặc kệ cây dừa xinh xắn trên đỉnh đầu, nó nhíu mày, lườm lườm:
" Hai người rốt cục đã làm gì thế?"
Tôi nhún vai, " Nhiều lắm á."
"..."
Tôi ngước mắt nhìn Khải Tâm, nhịn cười, " E hèm, không có gì cả đâu. Đừng nghĩ linh tinh."
Thật sự là chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả. Có lẽ ký ức cãi nhau năm ngoái vẫn còn là bức tường vô hình ngăn cách tôi và Vu Tư làm huề với nhau.
Nhưng mà thời gian là thứ sở hữu sức mạnh hàn gắn mọi vết thương mà. Tình yêu rạn nứt còn hàn được, huống gì tình bạn của trẻ con chứ?
Cho nên khoảng hai tháng sau khi nhập học thì tôi với Vu Tư cũng dần nói chuyện lại bình thường, mặc dù tính tình người nọ không mấy thay đổi. Vấn khó tính, khó chiều, ông cụ non và lưu manh!!!
Một hôm nọ, tôi ăn phải thức ăn có chứa bắp nên bị dị ứng ngay sau đó. Khuôn mặt đỏ bừng bừng, lại ngứa không chịu nổi nên tôi liền chạy đến phòng y tế cầu cứu.
Bước vào trong, tôi không thấy bóng dáng cô y tế đâu, nhưng quạt thì vẫn mở chạy vù vù hất tung cả tấm màn màu kem phía trong.
Rồi vô tình tôi nhìn ra đôi giày bata quen thuộc đó đang nằm dưới gầm giường.
Mặc dù khuôn mặt vẫn rất nóng và ngứa nhưng tôi bị sự tò mò thôi thúc bước đến gần chiếc giường nằm kia. Vén nhẹ tấm màn lên, tôi nhận ra người đang nằm nhắm nghiền mắt kia là Vu Tư.
Xì, trốn tiết vào đây ngủ à? Không lưu ban cũng lạ.
Tôi bĩu môi khinh khỉnh trong lúc Vu Tư chẳng biết có người nhìn lén cậu ta. Hồi sau, tôi nghe âm thanh cửa mở, mà giọng của cô y tế cũng rõ ràng nữa.
" Tôi bảo các em mau về lớp, xin xỏ cái gì hả? Tôi quen thuộc mấy bộ mặt lười biếng này lắm rồi. Nhức đầu thì lên lớp xin thầy cô tí thuốc là hết."
Tôi thình lình đứng nép qua một góc, hai tai vểnh lên.
" Ủa thầy cô có thuốc gì vậy cô?"
Cô y tế hình như vừa cười nhạo:
" Thuốc tên R – O – I."
" Ủa thuốc gì lạ vậy ta? Roi...á, cô!!"
" Không đùa nữa, mau về lớp!!!"
Tôi đứng sau cái tủ kính mà mím chặt môi. Lũ học sinh đúng là còn ngây ngô chán. Vừa định bước ra ngoài xin cô thuốc dị ứng thì thình lình cánh tay tôi bị một lực nắm lấy, kéo mạnh về sau.
Còn đang mơ hồ không hiểu gì, tôi lại phát hiện cả người tôi đều bị kéo lên giường, ngồi ngay đối diện Vu Tư đã tỉnh từ bao giờ.
Nheo mắt lại, tôi định lên tiếng nhưng liền bị che miệng.
Tấm màn đã nhanh chóng khép lại, che hết khung cảnh phía ngoài.
Tôi liếc mắt nhìn bàn tay màu bánh mật của Vu Tư, lại nhìn cậu ta, ra dấu để cậu ta buông ra.
Vì nghĩ Vu Tư không muốn cô y tế phát hiện cậu ta ngủ chùa trong đây, tôi liền nhướn cổ lên, thì thầm thì thầm một cách cẩn thận.
" Có chuyện gì hả?"
Vu Tư hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn tôi chăm chú, khóe miệng muốn cười nhưng lại cố nhịn.
" Không."
" A?" Tôi...chẳng hiểu gì cả.
Không có chuyện gì thì kéo tôi lên giường ngồi nhìn nhau làm gì? Rảnh rỗi quá đi mất.
Mặt lại ngứa rồi.
Tôi nhăn mặt nhăn mũi, dùng ngón tay xoa nhẹ chỗ nổi đỏ.
Vu Tư lúc này mới phát hiện mặt tôi bị dị ứng, cậu ta nhìn một hồi rồi kéo tôi xuống giường, khoan thai bước ra ngoài.
Cô y tế đang dọn kệ thuốc thì bất ngờ bị chúng tôi dọa.
" Các em..." Cô hơi cứng họng, nhưng rất nhanh liền chuyển hướng qua Vu Tư, lạnh giọng:
" VU TƯ, em lại lén chui vào phòng ngủ chùa à? Lần thứ mấy rồi hả? Cúp tiết miết!"
Tôi thoạt đầu ngỡ ngàng trước những lời cô y tế vừa nói, sau đó ngốc lăng nhìn Vu Tư một cái, tiếp đến là khinhhhhhhhhhh bỉiiiiiiiii.
Vu Tư ngược lại không quan tâm lời mắng nhiếc của cô y tế, nghiêm túc lên tiếng:
" Cô cho con nhỏ này ít thuốc dị ứng đi. Mặt nó như khỉ đít đỏ rồi."
Hở? Hở? ヾ( '・∀・`)ノ
Vu Tư vừa gọi gì đấy?
Con nhỏ à? Được.
Nhưng còn khỉ đít đỏ? Ồ, thằng này ngon!!
Tôi tức muốn nổi sóng cuốn hết cái phòng y tế này luôn.
Cô y tế cũng rất sửng sốt nhìn tôi chăm chú, hồi lâu mới ấp úng nói:
" Con...con nhỏ? Vu Tư, em khéo đùa. Rõ ràng đồ nam sinh mà."
" Cô mau đưa thuốc đi ạ, có đứa sắp chịu không nổi rồi."
Đúng vậy, tôi sắp chịu không nổi rồi.
Lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng tôi cũng được uống vài viên thuốc dị ứng. Nhưng thuốc này không phải thuốc tiên, tôi phải gắng nhịn một tiếng mới có tác dụng.
Rời khỏi phòng y tế, tôi quyết đi theo sau Vu Tư. Đi một hồi, tôi cũng thành công rút được dây giày bata của nó.
Phá xong, tôi cười trong lòng hả hê rồi chạy vượt qua mặt Vu Tư. Nào ngờ nó lại túm lấy cổ áo của tôi kéo lại.
Tôi bình thản ngoái đầu nhìn, " Gì nữa?"
" Cột dây giày lại cho tao mau lên."
Tôi chớp chớp mắt vô tội, " Chuyện gì vậy? Dây giày cậu bị gì à?" Rồi tôi cúi xuống nhìn thoáng qua, " Ấy, nó tụt ra rồi kìa."
"...Đứa nào làm hả?"
Tôi nhìn Vu Tư, rất là vô tội luôn.
" Vu Tư này, tôi là Ý, không phải Conan."
Vu Tư không đôi co với tôi nữa, trực tiếp ngồi khụy xuống cột lại dây giày. Tôi từ trên nhìn xuống, cười đắc thắng.
Sau đó chúng tôi cùng nhau tản bộ lên lầu.
" Vu Tư, bụng tròn của cậu sao lại biến mất rồi?"
Vu Tư đi bên cạnh tôi mà tôi cứ tưởng cái hầm băng di động không ấy.
" Cắt ra cho cá ăn rồi."
" Ew, cá không ăn mỡ đâu."
"..."
Tôi cứ thong thả bước lên từng bậc thang, hoàn toàn không để ý rằng người bên cạnh đã bị tôi trêu đến thẹn.
Đang định nhảy chân sáo lên từng bậc thì Vu Tư đột ngột giữ tay tôi kéo lại. Tôi dừng bước, ngốc lăng nhìn ai kia.
Vu Tư ngược lại nghiêm túc:
" Tao còn nghĩ mày không buồn nhìn mặt tao nữa."
Tôi thở dài:
" Có không muốn thì hàng ngày cậu đều ở cạnh tôi còn gì? Không nhìn bằng cách nào được chứ?"
" Ừ, tao cũng không muốn nhưng cũng không còn cách nào."
A?
Tôi nghe xong mà lòng hụt hẫng xiết bao.
Được rồi, người ta chỉ đang trả đũa thôi, không sao hết.
" Còn liên lạc với Như không?"
Vừa mới ngáp khẽ một cái, tâm trí tôi đều bị câu hỏi của Vu Tư kéo ngược lại. Quay sang nhìn cậu ta, tôi có chút sửng sốt.
Vu Tư...cũng biết đến người khác à?
Ngây ra vài giây, tôi ậm ừ, " Ừm, vẫn liên lạc qua thư."
" Thời này còn viết thư?"
Sao tôi nghe có mùi khinh thường đâu đây?
Nuốt cơn tức xuống bao tử, tôi thở mạnh ra một hơi, lườm Vu Tư một cái.
" Ừ đấy, thì sao? Luyện chữ tí thôi."
Vu Tư nghe tôi cãi bướng chỉ cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi trước. Tôi thấy vậy, giậm chân xuống đất một cái rồi đuổi theo.
Về chuyện liên lạc với Như thì tôi vẫn còn giữ liên lạc. Thường hai tuần chúng tôi sẽ viết thư cho nhau. Nói chung tình cảm bạn bè vẫn còn rất tốt.
Điều mà khiến tôi băn khoăn là ánh mắt cùng thái độ của Vu Tư khi nhắc về Như cơ. Trông cậu ấy có vẻ như tiếc nuối gì đó thì phải?
---
Chương ♥ 63:
Khối lớp tám năm nay được nhà trường cho đi vào Thảo Cầm Viên hay còn gọi là Sở thú để tham quan cùng tìm hiểu về động vật cũng như thực vật.
Khi nghe thông báo này từ giáo viên chủ nhiệm, tôi đã thật sự không ngờ nhà trường tổ chức cái này luôn.
Trong trí nhớ của tôi, khi năm tuổi, tôi được ba mẹ đưa đi Sở thú rồi và đó là một ký ức thật kinh khủng.
Đứa trẻ năm tuổi như tôi đáng lẽ không thể nhớ dai như vậy, nhưng vì ấn tượng mà nơi Sở thú kia để lại cho tôi quá sâu sắc cho nên...
" Tại sao phải đi Sở thú chứ? Tìm hiểu chó, mèo không được chắc!"
Tôi cúi mặt làu bàu trong miệng trong khi cô giáo ở phía trên thì hăng hái thông báo cho cả lớp. Đáng thương cho đứa bên cạnh tôi phải chịu ngồi nghe mấy lời làu bàu thì thầm đó.
Chịu đựng một lúc, Vu Tư cuối cùng cũng phải quay qua, lạnh giọng nói:
" Mày vào sở thú rồi bị chim ị lên đầu hay sao mà không dám vào nữa?"
A...
Tôi ngưng làu bàu lại, ngẩng mặt lên nhìn Vu Tư. Đôi mắt tròn xoe, ngấn ngấn nước.
" Sao cậu biết?"
Tôi không hiểu tại sao Vu Tư lại chau mày khổ sở như vậy, nhưng mà nhìn thấy tôi cũng quằn quại với quyết định của nhà trường nên cậu ấy bảo:
" Mày đội nón là được rồi."
Hây, thế thì dơ nón lắm, không phải sao?
Vì lớp tôi thuộc loại lớp cá biệt, còn lớp Khải Tâm là lớp chuyên nên ngày đi Sở thú của chúng tôi cũng khác nhau.
Lớp Khải Tâm đi đầu tuần, lớp tôi thì cuối tuần.
Mấy tháng đầu năm học mới này làm tôi có chút cảm giác hụt hẫng và lo lắng quá. Người ta thường bảo xa mặt cách lòng, mặc dù Khải Tâm với tôi không phải cách nhau nửa vòng trái đất nhưng không chung lớp thì đã khó khăn lắm rồi.
Trong lòng vẫn nhất mực tin tưởng Khải Tâm không trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng hoa nguyệt thì luôn vác thân đi tìm nó.
Nan giải phết!!
Ngày cuối tuần lặng lẽ đến.
Lớp tôi cùng với một lớp bên cạnh đang xếp hàng ngay ngắn để di chuyển ra xe buýt. Tôi đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, trên người bận đồng phục như mọi ngày, vai lại đeo thêm cái balo nhỏ nhỏ xinh xinh.
Vì chiều cao tôi hơi có hạn so với mấy thằng khác nên bị bắt đứng phía trên. Còn Vu Tư thuộc loại vóc dáng tăng trưởng nên đứng phía cuối.
Từng dòng người sau khi nghiêm chỉnh rồi liền di chuyển ra ngoài cổng, leo lên xe tìm chỗ ngồi.
Tôi lên đầu tiên nên thuận tiện chiếm cứ ngay một vị trí tuyệt đẹp. Ngồi sát vào bên cửa sổ, tôi cởi balo đặt lên đùi rồi hơi ngước mặt lên hứng gió.
Chẳng bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh tôi bị một sức nặng đè lên. Quay người lại, tôi chợt thấy một cậu bạn cùng lớp từ lúc nào đã chiếm lấy vị trí tuyệt đẹp này.
Tôi còn ngây người nhìn cậu bạn thì cậu bạn đã cười hì hì.
" Tớ ngồi đây được không?"
Người ta đã hỏi như vậy, tôi cách nào từ chối được?
Bụng không muốn nhưng ngoài mặt thì tôi vẫn phải đành gật thôi.
" Được, cậu cứ ngồi đi."
Cậu bạn lại cười lên rất tươi, còn đang chỉnh lại tư thế ngồi thì thình lình trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn, che khuất cả ánh mặt trời từ phía bên kia hắt qua.
Tôi thấy nắng bị khuất nên hơi ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho cậu bạn kia.
" Chỗ này của tao." Vu Tư lần thứ nhất nói rất thẳng thắn và lịch sự.
Cậu bạn kia kiểu không chịu thông suốt vấn đề, còn cố cãi lại.
" Nhưng tôi ngồi trước mà."
Lần thứ hai, Vu Tư ném hẳn cái cặp của cậu ấy lên người cậu bạn kia, lạnh giọng:
" Tao sẽ ngồi ở đây."
Cậu bạn kia mặt nặng mày nhẹ cúi xuống nhìn cái cặp của Vu Tư, không nương tình hất mạnh nó xuống đất cái bịch. Ai xung quanh cũng bắt đầu chỉa mắt qua phía này một cách hiếu kỳ.
Tôi ngược lại rất hoang mang cho số phận của cậu bạn kia.
Lẽ nào mới lớp tám mà đã tận số rồi?
Ai...
Lần thứ ba, Vu Tư cũng không buồn nhặt cặp của mình lên, chỉ quắc mắt nói với cậu bạn thái độ xấc xược kia.
" Thứ nhất, nhặt cặp tao lên. Thứ hai, mày tự rời đi hoặc là bị đá đi."
Tôi lần này lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dời mắt đến bác tài, hình như bác sắp nổ máy cho xe chạy rồi.
Cũng không biết ánh mắt uy lực của Vu Tư nó ảnh hưởng cỡ nào mà cậu bạn kia một hồi giằng co cũng phải cúi đầu nhặt cặp Vu Tư lên, sau đó tự động đứng dậy, di chuyển xuống băng ghế cuối xe.
Vu Tư rất bình tĩnh ngồi phịch xuống ghế, cặp để bên phải.
Con xe đã bắt đầu lăn bánh ì ạch ì ạch, máy lạnh cũng chưa hoạt động đủ công suất nên hơi nực. Tôi lôi trong cặp ra cái quạt giấy, quạt lấy quạt để, quạt sang cho phía Vu Tư luôn.
Quạt một hồi, tôi bỗng nhìn tóc Vu Tư rồi cười khịch một tiếng.
Đương nhiên ai kia sẽ quay qua lườm tôi một cái.
" Mày lại nghịch cái gì?"
Tôi vô tội mím môi, lắc đầu. Sau đó vươn tay chỉnh lại tóc cho Vu Tư. Chắc khi nãy tôi quạt hơi mạnh rồi.
" Tóc cậu bị gió thổi tung lên thôi à."
Vu Tư bất đắc dĩ nhíu mày rồi cầm lấy quạt giấy, quạt về phía tôi. Cậu ấy quạt rất điềm tĩnh nhé, cứ lên lên xuống xuống nhịp nhàng, gió thổi đến không quá mạnh, vừa đủ mát.
Hai mắt lim dim, tôi tìm chuyện nói với Vu Tư:
" Nè, khi nãy cậu lưu manh quá. Ỷ lớp trưởng cái bắt nạt người khác."
Vu Tư thoáng trầm mặc, sau đó nói:
" Đáng ra tao nên kỷ luật mày mới phải. Thằng kia bị vạ tội thôi."
" Ể? Sao tớ bị kỷ luật?"
Vu Tư hừ mũi, " Vì mày dám để đứa khác ngồi chỗ tao."
"..."
Chỗ của cậu bao giờ chứ? Cậu mua nó à? Ghi tên lên chưa? Đặt hàng trước chưa?
Hây, thôi tớ biết mà, cậu muốn ngồi gần tớ chứ gì. Ban đầu cứ hỏi trước có phải thông minh hơn không? Chẳng ngờ mới lưu ban một năm mà chỉ số thông minh của anh đại giảm đáng sợ như vậy.
Tôi đương nhiên không buồn cãi cọ với Vu Tư, nói trong lòng là đủ rồi. Vì ai kia giành phần quạt mướn nên tôi rất an phận ngồi tựa lưng hưởng thụ.
Bên cạnh đó, anh hướng dẫn viên đội chiếc mũ kết màu vàng như hoa hướng dương đang tươi cười niềm nở với bọn học sinh chúng tôi. Anh ấy tên Hiếu, tính cách khá gần gũi và hoạt bát.
Anh Hiếu cầm micro bày ra nhiều trò chơi để thu hút sự chú ý của chúng tôi, tránh tình trạng đứa nào đứa nấy ngủ gục quên trời đất ấy mà.
Mấy trò chơi đầu cũng đơn giản, cũng vui nhộn và khuấy động dàn xe buýt. Còn về sau thì trò chơi thách thức trí tuệ hơn. Ví như chơi đố này đố kia, còn nối chữ nữa.
Anh Hiếu có vẻ thích trò này lắm.
" Mọi người không được lặp lại từ đã nói trước đó nha."
Đồng loạt học sinh hăng hái hẳn lên.
" Con bò."
" Bò đực."
" Đực rựa."
Thằng nào mất nết thế? Đực rựa, rồi cái gì rựa nữa???
Tới chỗ đực rựa không ai nói được, anh Hiếu liền hướng đến cậu bạn 'thông minh' kia mà nói, " Không ai trả lời được, vậy em trả lời đi. Không được là bị phạt á."
Cậu bạn kia đương nhiên không tìm ra đáp án rồi, cho nên liền bị phạt. Anh Hiếu cũng có tâm lắm nhé, phạt hát đấy.
Tôi hơi nhoài người qua chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cậu bạn kia, nhưng chẳng được bao lâu thì bị Vu Tư lườm một cái.
" Nhìn cái gì? Nghe thôi được rồi."
Tôi ngước mắt liếc xéo, " Thích thì nhìn. Buồn cười quá à."
Nói vậy thôi chứ tôi không còn hứng nhìn bạn kia nữa, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.
Anh Hiếu tiếp tục trò chơi một cách sôi nổi.
" Đàn ông."
" Ông lão."
" Lão gia."
" Gia cảnh."
" Cảnh cáo."
Tôi cũng muốn hòa nhập vào trò chơi nên đã lớn tiếng hô, " Cáo chín đuôi!?"
Vu Tư hơi nghiêng mặt nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng đó thật đáng bằm ra từng mảnh.
Mà tôi cũng không nghĩ Vu Tư sẽ tham gia với bọn nhóc ranh ở đây đâu, nhưng sự đời khó đoán lắm.
Khi một bạn dừng lại ở chỗ, " Ăn mì."
Thì Vu Tư rất bình tĩnh đáp, " Mì Ý."
Khụ, mỗi lần nghe đến Ý là tôi cứ giật mình, mặc định người ta đang nói đến mình ý. Trò chơi này khá hấp dẫn bọn học sinh trên xe, nhưng mà tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy.
Một hồi sau, anh Hiếu lại hô một từ, tôi liền hô lên từ kế tiếp. Ngay lập tức, anh Hiếu phán, " Lặp lại rồi. Ai vừa nói thế? Anh nghe đâu đây nè. Chỗ này nè đúng không?"
Anh Hiếu chỉ đến chỗ tôi với Vu Tư.
Vu Tư thì mặt lạnh không nhìn rồi, còn tôi thì ngẩng mặt lên nhìn anh Hiếu, lén lút chỉa ngón tay qua phía bên phải.
Anh Hiếu thấy thế liền vỗ vai Vu Tư một phát, cười nói:
" Em, bị phạt. Mau hát một bài cho các bạn."
Vu Tư bị vỗ một cái mà hàng lông mày đều nhăn lại cả rồi, thoang thoáng sửng sốt nữa. Hay nói cách khác thì mặt Vu Tư như muốn chửi thề cả thế giới vậy.
Tôi mím môi, lơ đãng nhìn xung quanh.
Trong lòng đinh ninh Vu Tư sẽ mặt lì không thèm hát, có khi còn cự lại anh hướng dẫn viên nữa nhưng mà...
Hai giây sau, một giọng hát trầm trầm vang lên, xen lẫn xấu hổ cùng tức giận.
Tôi bất ngờ quay qua nhìn Vu Tư, thấy cậu ấy vừa mới mấp máy môi, hát bài hát trẻ con.
Hát được một đoạn thì anh Hiếu cũng tha cho cậu ấy.
Vu Tư ngồi xuống ghế, mắt không ngừng chỉa sang tôi, như muốn nả hàng chục viên đạn vào đầu tôi vậy...
Huhu, đáng sợ quá đi!!!
Trò chơi rồi cũng kết thúc, tôi ngồi tựa lưng vào ghế, mắt lại lim dim lim dim.
Cho đến khi tôi choàng tỉnh thì xe buýt đã dừng lại, không khí nóng nực làm trán tôi mướt mồ hôi. Mở to mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, tôi phát hiện trên xe chẳng còn ai cả.
Không – còn – một – ai – hết.
A!!!!
Đứng bật dậy, tôi ngó quanh xe, rồi ngó ra ngoài cửa thì thấy bác tài vừa mới đi lên. Bác nhìn tôi đầy kinh ngạc.
" Này sao cháu không đi theo lớp? Bị bỏ quên à?"
... Chú à, chú nói gì nghe tội nghiệp vậy.
Tôi tiu nghỉu cúi mặt, vội vã đeo cặp lên rồi hì hục chạy xuống xe. Tôi nhìn tứ phía, không thấy bóng dáng của lớp đâu cả liền lấy ra đồng xu bị gỉ không ít.
Ném lên, bắt lấy, mặt hình.
Được rồi, đi theo phía bên phải.
Tôi thong thả bước qua cổng lớn, đi về hướng bên phải, tự tham quan một mình luôn.
Đi được một đoạn, chiêm ngưỡng được vài chỗ ở của vài loài động vật, tôi có chút khen ngợi. Bây giờ khác trước nhiều rồi, thật là hấp dẫn.
Tôi đi ngang qua một hàng chuối rẽ quạt, cây nào cây ấy cao thật cao, che khuất được cả ánh mặt trời. Mắt đảo quanh một lượt, tôi phát hiện phía xa xa có cái chuồng khỉ nên tức tốc chuyển hướng đến đó.
Trong cái lồng sắt lớn này có cỡ bốn, năm con khỉ lông nâu. Bên trái có hai con đang ngồi cạnh nhau, bứt lông cho nhau nữa kìa. Góc phía trong có một con đang tĩnh lặng ăn chuối.
Nó lột chuối điêu luyện khỏi bàn.
Đứng ngắm một chút, tôi lại chuyển hướng đến chỗ mấy con báo hoa mai. Phải công nhận là mấy con báo này tuyệt đẹp luôn. Bộ da của nó bắt mắt lắm kìa.
Tôi chăm chú quan sát từng con một, hồi lâu liền lôi ra cuốn vở nháp với một cây bút chì, hì hục vẽ.
Thời gian tích tắc trôi, tôi vẽ hoàn thiện được một con báo hoa mai rồi. Đúng lúc này tôi cảm giác được có người dùng vật nhọn nhọn chọt chọt vào cánh tay, bất giác quay lại nhìn một cái.
Thấy bóng dáng kia, tôi lập tức quay ngoắt, chẳng thèm nhìn nữa.
Ai bảo khi nãy chơi xấu tôi làm gì chứ!!!
Thấy tôi quay ngoắt, người nọ hơi đứng hình thì phải, hồi lâu lên tiếng:
" Ê, dỗi à?"
Tôi vẽ tiếp con báo thứ hai.
" Tao tìm mày nãy giờ đó."
Tôi vẽ được cái đầu rồi.
" Ai bảo mày ngủ quên làm gì!!!"
Tôi vẽ thêm mắt, mũi, mõm nữa.
" Thằng này, quay lại đây coi."
Tôi vẽ thêm...
" Ách."
Cuốn vở vẽ của tôi thoáng chốc không cánh mà bay tót vào tay Vu Tư. Đứng dậy, tôi lườm cậu ta.
" Gì? Ai chơi xấu không kêu tớ dậy? Hừ, chơi xấu còn la làng à? Muốn ăn đập hả?"
Vì đang có trớn nên tôi cứ tuôn thôi, tuôn đến câu cuối mới biết...mình lỡ mồm. Vội vàng lảng mắt sang chỗ khác, tôi hắng giọng hai tiếng.
Vu Tư sau khi đoạt lấy cuốn vở kia cũng không thèm nhìn xem trong đó có gì mà cứ lườm lạnh tôi vậy đó.
" Đi lại đây, tao đưa về lớp."
Tôi bĩu môi, giành lấy cuốn vở rồi tiến về phía trước.
" Không thèm."
Vừa dứt lời thì tôi nhận ra phía bên phải có sự hiện diện của mấy khuôn mặt quen thuộc, ngay tức khắc tôi chạy tới đó, hòa nhập vào lớp. Còn Vu Tư hả? Tôi không quan tâm.
Chuyến tham quan Thảo Cầm Viên cuối cùng cũng chịu kết thúc. Sau khi anh Hiếu điểm danh sỉ số, đủ rồi thì liền hướng ra ngoài cổng, lên xe, về trường.
Ngồi trên xe, tôi tự nhủ với bản thân không được ngủ nữa, nhất định không được ngủ. Vì khi tôi ngủ rồi thì rất khó tỉnh. Và một khi ai cứ cố lôi tôi dậy thì tôi sẽ cho họ...ăn đấm thật đấy!!!
Trong đầu cố gắng nghĩ đến thật nhiều thứ, lâu lâu còn nhìn ra ngoài đường, ngắm cái này nghía cái nọ. Sau đó thì nhìn bác tài, nhìn cái ghế, nhìn thằng phía trên, nhìn thằng bên cạnh, nhìn thằng xéo phía trên.
Nhưng có một sự thật là sau khi tham quan xong một chuyến vui chơi, mọi người thường có xu hướng hết năng lượng, ngồi xuống liền ngủ ngay.
Tôi cũng vậy, nhưng tôi không dám.
Vì sợ ai đó lại chơi xấu tôi, không kêu tôi dậy nữa.
Chiếc xe buýt ì ạch chạy rồi dừng rồi lại chạy, đơn giản là đường sá đông quá nên di chuyển hơi chậm. Với tốc độ rùa bò này thì mắt tôi cứ gọi là lim dim ấy.
Lim dim rồi lim dim, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc mộng của mình. Trong mộng tôi thấy mình được tựa lên cái gối mềm ơi là mềm, vững ơi là vững nữa.
Tựa lên gối một hồi, tôi lại thấy mình đang được nâng lên khỏi mặt đất, được bay chầm chậm về phía trước. Cả cơ thể như đang nằm trên tấm thảm bay của Aladin vậy á.
Êm ơi là êm...
Khi giấc mộng chuyển từ màu hồng sang màu trắng, tôi cũng từ từ choàng tỉnh. Và điều tôi nhìn thấy đầu tiên chính là Vu Tư đang ngồi đối diện, khuôn mặt tĩnh lặng vì cậu ấy đang ngủ.
Còn tôi thì đang co người lại trên ghế.
Ơ? Mình về trường rồi sao? Hmm, đây là lớp mình đúng không nhỉ? Sao mình không có ký ức gì hết vậy? Không lẽ...mình ngồi trên thảm bay thật??
Bỏ hai chân xuống, tôi nhích về phía Vu Tư, muốn quan sát xem cậu ấy ngủ say không, nếu say thì không kêu dậy làm gì.
Vu Tư có vẻ ngủ say lắm.
Ừm được rồi... Vậy mình về trước đi?
Tính toán xong, tôi đứng dậy, định bước qua cái bàn phía sau để ra khỏi lớp thì thình lình ai đó mở to mắt, đôi mày nhíu lại.
" Mày định bỏ tao lại à?"
Hể?
Tôi đang đứng chông chênh trên cái ghế gỗ, nghe Vu Tư hỏi liền ngồi thụp xuống, vô tội lắc đầu.
" Đâu có."
Vu Tư lạnh lùng liếc xéo một cái rồi đứng dậy, cầm theo cái áo khoác của cậu ta.
" Về thôi. Tao đưa mày về."
Tôi nghe vậy, trong lòng mừng không hết. Hôm nay Khải Tâm đã qua bên nội rồi, không có chở tôi về được. Bây giờ có Vu Tư thì cũng đỡ.
Mỉm cười cảm ơn xong, tôi liền theo phía sau Vu Tư.
Về đến nhà, tôi vô tình liếc mắt sang cái hòm thư, phát hiện có một bức thư vừa được nhét vào. Vội vàng mở hòm thư ra, tôi lấy bức thư duy nhất nằm trong đó.
Trên bìa thư có hai chữ Ngọc Như.
Trong lòng xoắn xuýt hết cả lên, tôi cởi bò giày ném sang một bên rồi bay lên phòng của mình. Mở thư ra, Như hôm nay viết nhiều ghê cơ.
Đại khái là báo chuyện Như vừa thi xong học kỳ rồi, điểm cũng khá tốt, còn bảo Tết năm nay được di du lịch gì đó nữa. Bên cạnh, Như còn nói Nguyện sắp thi đại học nên anh ấy bận rộn lắm, hầu như mỗi ngày chỉ ở trong phòng học bài thôi.
Như bật mí thêm, Ý còn nhớ cái chị Như bảo là bạn gái Nguyện không? Thật ra đó không phải bạn gái anh ấy, chỉ là một người bạn thân thôi. Mấy hôm anh ấy chở chị ấy về là vì chị ấy không tiện đi xe, rồi anh Nguyện thường đi cùng chị ấy là vì gia đình chị ấy có chuyện buồn.
Đọc đến đây, tôi bất giác nhẹ nhõm...
Không hiểu cảm xúc đó từ đâu mà có, nhưng khi nghe bảo Nguyện không hề quen ai cả, tôi cứ như gỡ được một gánh nặng vậy.
Nhưng mà hình như ông trời không bao giờ muốn tôi thật sự vui vẻ trọn vẹn.
Gần cuối thư, Như còn tâm sự nhiều thêm một chút.
Như bảo:
" Hôm nay Như còn định nói một bí mật cho Ý nghe nữa. Ý còn nhớ về người mà Như thích không? Sau khi chuyển đi, Như cũng đã hết thích người đó rồi. Chắc là do xa mặt cách lòng á, như vậy cũng nhẹ nhõm vì người đó cũng không thích Như. Như cảm thấy người đó thích một người khác rồi, haha. Trước đây Như bảo khi nào Như hết thích thì sẽ nói Ý nghe, đơn thuần vì Như không muốn Ý phải bận tâm suy nghĩ thôi. Để coi nào, người đó chung lớp với Như, là một người tính tình cộc cằn, khó chịu, khó chiều, mang tí bạo lực nhưng...thật sự rất tốt. Vừa tốt vừa học giỏi nữa. Ý đoán xem đó là ai?"
Tôi đọc kỹ từng chữ từng chữ một, ngón tay vô thức siết chặt mép giấy.
" Như sẽ nói nhỏ cho Ý biết nha, là Vu Tư đấy."
---
Chương ♥ 64:
Sáng thứ hai, tôi gặp Khải Tâm trước cửa nhà.
Việc đưa đón tôi là một việc sớm đi vào thói quen mất rồi. Hơn thế, mỗi sớm Khải Tâm đều mang theo một hộp sữa milo cỡ nhỏ cho tôi nữa.
Đi đến chỗ Khải Tâm đang đứng đợi, tôi cố gắng dụi dụi hai mắt để đánh bay cơn say ngủ của mình. Nhưng khi lại gần thì liền bị Khải Tâm véo véo hai bên má, chọc ghẹo:
" Sao mặt mũi phờ phạc vậy nè? Mất ngủ hửm?"
Tôi nheo nheo mắt, không tránh né cái véo yêu của nó, uể oải trả lời:
" Ừm, không ngủ được."
Khải Tâm có chút nghi hoặc nhíu mày:
" Nhớ tôi nên không ngủ được?"
A?
Tôi nghe Khải Tâm tự tin vênh mặt lên cười cười đắc ý, tôi liền cầm hộp sữa dí sát vào mặt nó. Sữa lạnh sẽ làm tinh thần của bạn tỉnh táo hơn. Tôi tin chắc thế.
Hai đứa cười đùa vài tiếng rồi tôi leo lên yên sau, Khải Tâm điềm điềm đạm đạm phóng xe lướt đi. Vừa hút hộp sữa, tôi vừa thì thào phía sau hỏi Khải Tâm.
" Nè, ví dụ như cậu thích một người, mà người đó lại thích bạn thân của cậu thì nên làm gì?"
Khải Tâm nghe tôi hỏi, thoạt đầu nó cười một tiếng giống như trêu ngươi, hồi lâu thì im lặng trầm mặc. Tôi cũng hơi nhướn đầu lên, tìm ra điểm khiến Khải Tâm im lặng lâu như thế.
Ngẫm lại câu hỏi của mình, bất giác tôi thấy nó quen quen.
Mình thích Khải Tâm, Khải Tâm thích Như...
Ồ ra là thế à?
Tôi nhận ra điểm này liền ho một tiếng, níu níu áo Khải Tâm rồi nói:
" Chỉ là ví dụ thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Khải Tâm động đậy cái lưng, ngồi thẳng lên, tốc độ đạp xe thì vẫn như cũ. Có lẽ nó đã suy nghĩ xong rồi chăng?
" Cậu mới đừng suy nghĩ nhiều. Để não chứa thêm kiến thức thì hay hơn."
Tôi còn tưởng nó sẽ phát ngôn gì đó triết lý lắm, hay ho lắm, nào ngờ lại đá xéo tôi như thế chứ!!! Mím chặt môi, tôi không thể giao sinh mạng của mình vào tay Khải Tâm, không thể véo hông nó, không thể cù lét cho nó cười ngất, không thể làm gì cả.
" Não cậu mới cần chứa thêm chất xám đó!" Tôi bực bội quát lên.
Khi tôi quát xong thì xe đạp cũng vừa lúc dừng lại. Khải Tâm nhảy xuống, quay đầu nhìn tôi vẫn ngồi lỳ ở yên sau. Cái mặt nó giống như đang cười gượng gạo, nhìn mà muốn ôm một cái vì thấy thương lắm cơ.
" Nhìn cái gì chứ?" Tôi hơi hạ giọng, không dám kẻ lớn nạt đứa bé dưới hàng trăm con mắt nữa.
Trong mắt Khải Tâm giống như là có lời muốn nói, nhưng nó ngập ngừng mãi làm tôi cũng sốt ruột. Mất hai phút nhìn nhau, Khải Tâm cuối cùng cũng cười khổ, thốt ra một câu:
" Ông trời con, đi xuống để tôi gửi xe."
#
Vào đến lớp, tôi thấy Vu Tư đã đến trước tôi rồi. Trên bàn còn bày ra nhiều sách vở khác nhau nữa. Lục lọi trong đầu, tôi chợt nhớ hôm nay có tiết Toán và Hóa.
Vừa phải thôi, nhà trường sắp thời khóa biểu như muốn giết chết đứa dốt Toán và Hóa là tôi ấy!!!
Gào ầm trong đầu khi nhớ ra thời khóa biểu, tôi mệt mỏi thở dài, ngồi vào chỗ của mình. Lôi một đống sách lẫn vở đặt trên bàn, tôi bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc công thức.
Vu Tư ngồi bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhìn qua tôi một cái, rất từ tốn hỏi:
" Cần tao giảng lại không?"
Vì lúc đó hơi tập trung nên tôi không có trả lời trả vốn gì cả, khiến cho Vu Tư bị thẹn, cái mặt hờn dỗi thế giới bộc phát. Cậu ta hừ rõ một tiếng, quay về vị trí của mình.
Đang ngồi học, tự dưng cảm giác gió ở đâu lạnh buốt thổi tới, tôi mới giật mình ngước mắt nhìn Vu Tư, phát hiện ai đó đang mặt đen xì xì.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Ừm mà, nhìn Vu Tư tôi nhớ đến Như ghê. Nhớ chuyện Như bật mí cho tôi nghe ấy.
Thú thật là vì chuyện đó mà tôi mất ngủ đấy! Mất ngủ vì tôi không biết phải đối mặt với Vu Tư thế nào vào sáng hôm nay.
Awwwww, tôi điên mất.
Tại sao tôi lại có thể ngốc nghếch như vậy? Tại sao tôi vô tư đến mức bạn thân của mình...thích một người dễ biết như vậy mà cũng không nhìn ra nữa.
Haizzz, Ý à, mày đúng là vô tâm lắm đó.
Nhưng mà cũng không bằng ai kia!!
Nghĩ tới việc Vu Tư lạnh nhạt và nhẫn tâm với Như, tôi lại thấy giận trong lòng. Im lặng trấn tĩnh một lúc, tôi quay qua cười với Vu Tư:
" Này Vu Tư, hôm kia Như viết thư cho tớ đó. Cậu có biết Như đã ghi gì không?"
Vu Tư nghe đến Như, hàng lông mi khẽ động, đôi mắt đong đưa qua phía tôi.
" Liên quan tao không?"
Nghe câu đó, tôi bất giác...đau lòng.
Vu Tư đúng là tàn nhẫn lắm.
Như mà nghe thấy thì sẽ như thế nào đây? Chắc chắn là đau thấu tâm can luôn.
Tôi siết hai bàn tay lại, môi mím nhẹ, lườm Vu Tư một cái:
" Cậu cái đồ vô tâm! Hôm trước cậu vừa hỏi thăm Như còn gì? Hôm nay lại bảo liên quan không? Hơ, dối lòng cũng vừa thôi. Như thích cậu lắm đó, sao cậu cư xử như con bọ vậy?"
Vì ấm ức hai ngày liền, tôi đã không kìm nén được lời nói của mình. Bao nhiêu uất ức dành cho Như tôi đều tuôn vào người kia hết.
Vu Tư có chút sửng sốt nhìn tôi, đôi mắt trầm xuống tựa như suy nghĩ lời đối đáp. Hồi sau, người nọ bình thản thốt thế này:
" Vậy là ai thích tao, tao cũng nên thích lại đúng không?"
Tôi nghe chớp nhoáng, gật đầu chắc nịch:
" Như là một người tốt!!"
" Tao cũng thích mày, sao mày không thích tao?"
"...Tôi..."
Tôi đang theo đà muốn tranh cãi nhưng đến đây thì tôi gần như tịt lời mất rồi. Ngẩng cao mặt lên, tôi cố gắng giữa bình tĩnh rồi trả lời:
" Vì tôi thích Khải Tâm rồi."
" Ừ, còn tao thì thích mày rồi, không thích Như được nữa."
Sao...sao Vu Tư bình tĩnh quá vậy?
Thái độ này của cậu ta làm cho tôi lo lắng nhiều hơn là nhẹ nhõm. Cứ nghĩ khi mình nói thích Khải Tâm, Vu Tư sẽ trừng mắt, chửi tôi ngu này kia rồi bỏ mặc tôi luôn.
Hạ mi mắt, tôi cũng không biết nên nói gì nữa. Trong lòng cũng không còn ấm ức dùm Như, vì vốn dĩ Như cũng hết thích Vu Tư rồi.
Chỉ là trước đây Vu Tư cư xử lạnh nhạt với Như quá, tôi thương Như.
Quay lại với công thức nhằng nhịt, tôi ôm kín hai tai, không muốn nghe tạp âm nào khác. Nhưng Vu Tư ngồi gần tôi lắm, giọng cậu ta cũng rõ và chắc nịch nữa.
Khi tôi gần thuộc công thức khó hiểu kia rồi thì Vu Tư lại phát ngôn làm mớ kiến thức sợ hãi bay đi mất.
" Hôm nay là lần cuối tao nghe mày nói thích thằng kia đấy. Nói lần nữa là tao đập, không cần biết vô tình hay cố tình. Vô tình thì đập một, cố tình là tao đập mười."
Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng, cảm thấy công bằng không tồn tại trong cuộc sống này. Đè nén tâm tình xuống, tôi quắc mắt hỏi ngược lại:
" Sao? Cậu đập tôi à? Đập đi!"
Vu Tư còn chẳng thèm nhìn nhé, nói thẳng thừng luôn:
" Tao đập thằng bồ mày!"
#
Hôm sau có tiết kiểm tra Hóa.
Tôi mặc dù đã ôn rất kỹ các công thức, các chất này nọ nhưng khi nhìn vào cái đề, tôi cứ như là chưa học gì cả.
Kiến thức thì như biển rộng, còn phần tôi học thì như vũng nước cạn.
Cắn môi rồi lại cắn bút, tôi viết lại cái đề cho đẹp đẽ, sau đó thì ngồi nhìn nó. Nhìn đến từng ô li nhỏ xí xi nhàn nhạt trên mặt giấy luôn tôi vẫn không hiểu cái đề nó ghi cái gì.
Mất nhãn rồi, giờ bảo tìm sao mà tìm đây?
Cẩu thả dễ sợ luôn.
Tôi thở dài, liếc mắt sang phía Vu Tư, nhìn cậu ta làm bài mà choáng cả mắt.
Quả nhiên học sinh lưu ban có khác, gì cũng biết tuốt rồi.
Tôi cười lén trong bụng, cổ hơi nhướn lên nhìn qua, chép được vài chữ, rồi thêm vài chữ nữa. Khi đang chép bài ngon lành như thế thì Vu Tư bỗng dưng dừng bút, nộp bài cho cô.
Cái...
Tôi trừng lớn mắt nhìn tờ giấy chằng chịt chữ được cô giáo hài lòng cầm lấy, còn lòng tôi thì đau như cắt.
Hậm hực cúi gằm mặt, suốt cả buổi học tôi không nhìn Vu Tư một cái.
Vài bữa sau, cô giáo phát bài ra, tôi lĩnh trọn con ba xinh đẹp như cái chòm râu vậy. Nhìn vào bài kiểm tra, tôi thật sự rất buồn.
Mặc dù đã đoán trước được kết quả nhưng tôi cứ giận giận, tức tức thế nào ấy. Vu Tư thì được mười điểm, mặt mày lại bình thản như đó là điều hiển nhiên.
Cắn chặt răng, tôi không muốn mình phải chửi thề trong lúc này.
Khỉ thật a huhu, rõ ràng nó học giỏi vậy mà sao lưu ban? Bực bội quá à!!! Con muốn đổi chỗ, muốn đổi chỗ!!! Ngồi cạnh đứa giỏi mà hổng ăn xơi được gì hết!!!
Mày nhíu nhíu, mắt rưng rưng, mũi cay cay, tôi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Vu Tư.
" Sao vậy? Bao nhiêu điểm?"
Tôi thở mạnh, lườm xéo.
Đừng bày đặt hỏi tôi!!! Đồ học giỏi tránh xa ra đê.
" Tám điểm à?"
...Không, con sẽ không chửi thề.
Tôi trợn ngược mắt lên, sau đó nhếch môi, cười méo xệch nói:
" Chia đôi ra."
" Bốn?"
Tôi cười thêm lần nữa, vẽ con số tám, sau đó bôi một nửa, " Là ba!"
Vu Tư lần này cau chặt mày, bộ dạng giống như bị ai mắng nhiếc vậy. Hồi lâu cậu ta gắt lên, " Mịa, bảo tám chia đôi mà thế này cơ đấy! Hiểu rồi ha."
"..."
Ủa tự dưng bị chửi...
Ừ hiểu rồi, hiểu là cậu dốt môn tưởng tượng học lắm.
Tôi chẳng thèm buôn lời, lòng vẫn giận dỗi nên khi cô giáo bảo hết giờ học, tôi liền đeo cặp rồi phóng ra khỏi lớp.
Vừa ló mặt ra khỏi lớp, tôi liền nhìn thấy Khải Tâm đang đứng dựa lan can, ánh mắt hai chúng tôi vừa vặn chạm nhau.
Bao nhiêu uất ức trong giây phút đó đều được bộc phát cả. Tôi chạy lại chỗ Khải Tâm, thản nhiên ôm lấy nó, khóc hu hu hu.
Tôi không cần biết người ta nhìn chúng tôi bằng đôi mắt gì, nhưng tôi buồn lắm, tôi muốn ôm chân chó thôi.
Khải Tâm thoạt đầu sững người, sau đó vỗ lưng tôi:
" Sao vậy? Ai chọc ghẹo?"
" Cô giáo..."
"...Hở?"
Tôi ấm ức khịt khịt mũi, " Cô giáo cho tôi ba điểm môn Hóa, hức, rõ ràng mấy người đó cẩu thả làm mất nhãn, xong bảo tôi tìm. Hu hu tìm thế nào được chứ?"
Khải Tâm nghe xong, không biết chuyện tôi kể vui cỡ nào mà nó cười khẽ mấy tiếng luôn.
" Mấy cái đó khó quá thì tìm cái khác dễ hơn đi."
Tôi ngước mắt, " Tìm gì?"
Khải Tâm mỉm cười, " Tìm quán ăn ngon đi. Muốn ăn gì?"
Ăn, ăn, ăn.
Mắt tôi sáng lấp lánh, " Ừm...bánh xèo đi? Thèm quá."
Khải Tâm gật đầu. Chúng tôi cùng sóng bước ra về. Khải Tâm rất biết cách an ủi tôi đó, ha ha.
Vì qua đợt thi vừa rồi, điểm số của lớp tôi í ẹ quá, ngoại trừ lớp trưởng điểm cao ngất thì đám con dân còn lại đều lẹt đẹt cả. Đương nhiên không thiếu mặt tôi rồi.
Điểm Văn, Sử, Địa của tôi không bù qua cho Toán, Lý, Hóa được. Đôi khi cuộc đời đau lòng chỗ đó.
Chính vì lý do này mà cô giáo quyết định sử dụng biện pháp đôi bạn cùng tiến. Cô phân chia lại chỗ ngồi xong cũng mất mười lăm phút. Ai cũng đổi chỗ loạn xạ, có mình tôi là không cần đổi.
Cô nhìn tôi bảo:
" Tư sẽ kèm Phi nhé. Tư học rất giỏi, Phi nên noi gương."
Noi, noi cái con khỉ á! Em không thèm!!!
Tôi nhìn cô giáo, gật đầu ngoan ngoãn, " Vâng, em biết rồi."
Thế là Vu Tư và tôi trở thành đôi bạn cùng tiến. Hy vọng là cùng tiến, còn tiến về đâu thì tôi cũng chưa biết.
Nhận được chức danh kèm cặp tôi rồi, ai kia liền lên giọng:
" Thứ bảy ở lại, học phụ đạo."
Tôi gặm miếng bánh mì, gật gù, " Ờ."
Đúng buổi trưa thứ bảy, sau khi tan học chính khóa, Vu Tư với tôi ở lại lớp để học phụ đạo. Trước khi giờ học bắt đầu, Khải Tâm có đưa cho tôi một ổ bánh ngọt rồi dặn dò:
" Ăn đi rồi học nha. Ừm, một lát tôi lên đón."
Tôi lột vỏ bánh, cắn liền một miếng rồi xua tay:
" Không cần đâu. Ở nhà nghỉ ngơi đi."
" Gì? Học phụ đạo với ai mà không cần tôi đón?"
Nghe hỏi cung, tôi suýt sặc miếng bánh ngọt. Nuốt xuống miếng đó, tôi lắc lắc đầu liên thanh.
" Có ai đâu, bạn bè thôi mà. Ừm tại sợ cậu mệt thôi, tôi đi về bằng xe buýt được rồi."
Khải Tâm chớp chớp mắt, hồi sau thì cũng chịu tin tôi, ra về.
Mang nửa cái bánh vào lớp, tôi thấy Vu Tư đang ngồi nhâm nhi quả táo. Ngồi xuống, tôi giở tập vở ra, trật tự ngồi nghe Vu Tư giảng bài.
Quá trình học kéo dài được một tiếng, Vu Tư bắt đầu nổi đóa.
" Não mày bị thiểu à? Giảng bốn lần rồi đấy."
Tôi còn đang bận nhìn mấy cái Y đã cho và những cái X phải tìm, não đúng là chưa kịp xử lý câu quát mắng của Vu Tư. Vài giây kế tiếp, tôi ngốc lăng nhìn Vu Tư, thẹn quá mà mắng lại:
" Cậu mới thiểu á! Từ từ người ta hiểu."
Sau đó tôi kéo cuốn vở về, " Không giảng thì thôi."
Giằng co một hồi, cuối cùng Vu Tư lấy vở bài tập Toán của tôi, trầm mặc ngồi làm hết những bài khó giúp tôi.
Khụ, nhìn cảnh đó mà tôi không tin kia là Vu Tư tôi quen luôn.
Vì Vu Tư giúp tôi làm bài tập rồi nên hiện tại tôi rảnh rỗi lắm, lôi ngay cuốn vở nháp, cầm bút chì lên họa một số cảnh.
Hì hục vẽ vẽ bôi bôi một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng vẽ xong một bức họa đáng giá.
" Vẽ tao à? Cảm động vậy."
Ách.
Tôi giật mình ôm cuốn vở nháp trong lòng, ngẩng đầu lên lườm Vu Tư một cái.
" Nhìn lén cái gì chứ? Vẽ cậu bao giờ?"
Vu Tư cười nhếch môi, " Đừng nghĩ mày mù thì tao cũng mù."
Hít một hơi, tôi bĩu môi, không thèm quan tâm Vu Tư trêu ghẹo. Sau đó, Vu Tư bỗng cúi thấp mặt, rủ rỉ:
" Có cảnh này đáng giá hơn, vẽ không?"
Hửm?
Tôi ngước mặt, chớp mắt nhìn, " Cảnh gì vậy?"
Ngay khi tôi dứt lời thì Vu Tư liền đưa mặt cậu ấy gần sát vào mặt tôi, nháy mắt đã cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh chạm lên môi tôi rồi. Một xúc cảm mạnh mẽ đánh vào tim tôi, vang lên thuỳnh một tiếng.
Tôi trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt phóng to kia, vô tình ngửi được mùi thơm từ tóc Vu Tư tỏa ra. Như kẻ mất hồn, tôi cũng không biết Vu Tư đã rời đi từ lúc nào rồi.
Hai mắt đảo quanh, tôi bừng tỉnh, đứng bật dậy.
" Cậu điên à? Cậu định lặp lại chuyện cũ hả? Tôi...tôi rất ghét chuyện này!"
Vu Tư chỉ im lặng.
Còn tôi thì vẫn rất hoảng loạn, cho nên vừa bỏ tập vào cặp vừa mắng nhiếc không ngừng. Dọn dẹp xong, tôi đẩy mạnh Vu Tư sang chỗ khác rồi chạy ra khỏi lớp.
Toàn thân lao về phía trước nhưng chỉ được một đoạn ngắn thôi, tôi liền bị một hình ảnh thu hút tầm mắt.
Hình ảnh đó thật quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến cả người tôi run rẫy và lạnh ngắt.
Đứng lại vài giây, tôi còn chưa thoát khỏi sự hoảng loạn ban nãy thì môi đã bật ra hai từ:
" Khải Tâm?"
---
Chương ♥ 65:
Sau khi định thần lại, tôi liền chạy đến chỗ Khải Tâm, cười lên một cách gượng gạo.
" Cậu đến đón tôi à? Không phải khi nãy tôi bảo không cần rồi mà."
Khải Tâm lúc này mới chậm rãi xoay người lại, đôi mắt rõ ràng rất thất vọng một điều gì đó. Đối diện với khuôn mặt ấy, mũi tôi bất giác cay cay mà không rõ lý do vì sao.
Không phải là Khải Tâm đã nhìn thấy rồi chứ? Không phải đâu đúng không?
Tôi mơ màng lắc lắc đầu tự phủ nhận đi suy nghĩ của chính mình. Ngay khi tôi định mở lời chuyển chủ đề thì Khải Tâm liền lên tiếng:
" Học xong rồi à?"
Tôi giật khẽ người, ngẩng mặt lên nhìn nó, rồi bất giác mỉm cười.
" Ừm, học xong rồi. Chúng ta về thôi."
Nói xong, tôi liền bắt lấy tay Khải Tâm, cố gắng kéo tên đó đi thật nhanh, thật nhanh đến ngã rẽ cầu thang.
Khải Tâm có vẻ không phối hợp với tôi cho lắm. Nó vẫn chưa nhấc chân lên mà bước đi, miệng lại hờ hững hỏi:
" Sao lại vội vã như vậy?"
Tôi trong lòng nóng như lửa thiêu, lại nghe như vậy nên hơi cáu. Quay người định viện đại lý do vớn vẩn nào đó thì ngay lúc đó, giọng nói của Vu Tư đột ngột vang lên, xâm chiếm cả không gian tĩnh lặng của hành lang.
" Này Ý, mày quên cái này rồi."
Bước chân tôi khựng lại, quay đầu nhìn Vu Tư đang giơ ra một cây bút chì. Tôi ngập ngừng nhìn Khải Tâm, sau đó đi đến chỗ Vu Tư, nhận lấy cây bút chì.
Cứ nghĩ thái độ tức giận của tôi khi nãy sẽ khiến Vu Tư đứng đắn hơn nhưng không ngờ cậu ấy càng lấn lướt gấp bội. Toang vươn tay kéo tôi lại gần, Vu Tư còn nghênh mặt khiêu khích Khải Tâm.
Nhìn hai người họ đối mặt với nhau như vậy, linh cảm tốt lành hoàn toàn không có.
Tôi khó chịu vùng vẫy khỏi tay Vu Tư nhưng cậu ta dùng lực quá mạnh.
" Mau buông tôi ra đi. Cậu...cậu điên à?"
Vu Tư dời tầm mắt đến tôi, khóe môi còn nhàn nhạt cong lên rồi nói:
" Nó đến đón mày về à? Chi cho cực vậy."
Hướng đến Khải Tâm, Vu Tư tiếp lời, " Tao sẽ đưa Ý về, mày không cần lo."
Tôi không rõ cảm xúc của Khải Tâm lúc này như thế nào, không rõ khuôn mặt kia, ánh mắt kia đang biểu thị điều gì nữa. Hai nắm tay Khải Tâm siết chặt lại, đôi môi mỏng bị cắn sâu vào.
Khải Tâm...
" Mau buông Ý ra đi, tôi không muốn đánh nhau với anh."
Khi nghe người kia đáp trả như thế, tôi thật sự rất kinh ngạc. Kinh ngạc khi nhìn thấy một Khải Tâm đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, rất rất nhiều. Trong lúc tôi đinh ninh Khải Tâm sẽ chịu không nổi sự khiêu khích này mà làm càn, thì nó lại không khiến tôi thất vọng.
Nhưng thay vào đó, tôi đau quá..
Giật mạnh tay mình ra khỏi tầm nắm của Vu Tư, tôi đi nhanh về chỗ của Khải Tâm, chạm vào bàn tay đang siết chặt đến trắng bệch kia.
" Chúng ta về thôi, Khải Tâm."
Khải Tâm hốc mắt thoáng đỏ, âm trầm cúi đầu nhìn tôi, thều thào không rõ tiếng.
" Cậu bảo người kèm cậu không phải Vu Tư."
" Cậu nói dối tôi?"
Tôi nhìn Khải Tâm một cách khó khăn, khi mở miệng ra giải thích lại càng khó hơn gấp nghìn lần.
" Nói ra là Vu Tư thì cậu có vui vẻ không? Chuyện này nói dối là không có hại. Tôi chỉ không muốn cậu nghĩ ngợi linh tinh thôi."
Khải Tâm bật cười, dùng ngón trỏ quệt ngang viền mắt, cười lên chua xót.
" Đúng rồi, không có hại, không muốn tôi đến đón cũng chính vì lý do đúng không? Các người đã học những gì? Học cách hôn à?"
Không phải đâu, không phải đâu mà...
Khải Tâm thấy thật rồi sao? Tại sao lại đúng lúc như vậy? Tại sao chứ?
Tôi cắn nhẹ môi, quay sang nhìn Vu Tư, không nhịn được mà vung tay đánh vào ngực cậu ta hai cái liền.
" Cậu mau giải thích đi. Tôi bảo cậu mau giải thích đi!! Chúng ta không có gì cả! Là không có gì cả!!! Cậu...cậu mau nói đi..."
Tôi không nghĩ rằng việc Khải Tâm hiểu lầm mình lại nghiêm trọng như vậy. Nghiêm trọng đến mức khiến đầu óc tôi rỗng tuếch, lòng tôi sợ hãi.
Khi người bạn yêu đang có ý định rời xa bạn, vạn lần bạn không thể bình tĩnh được đâu.
Trong khi tôi còn đang lôi kéo cổ áo của Vu Tư, tức giận thúc giục người đó giải thích rõ ràng thì tôi nghe thấy âm thanh của đôi giày bata nện trên nền nhà.
Quay người lại, tôi thất kinh nhìn Khải Tâm vừa mới xoay lưng bỏ đi. Nó đi rất nhanh, mới đó đã khuất bóng ở ngã rẽ cầu thang.
Tôi buông hai tay đang nắm lấy cổ áo Vu Tư ra, vội vàng đuổi theo Khải Tâm. Chạy xuống những bậc đầu tiên, tôi không ngừng kêu tên nó.
Cứ Khải Tâm, đứng lại đi, Khải Tâm, đứng lại... Kêu đến khản họng, mắt cũng bị tầng tầng hơi nước lấp đầy nên khung cảnh rất mờ nhạt.
Đuổi theo xuống đến lầu một, tôi không cẩn thận liền trượt chân mà ngã lăn xuống một vòng. Hai vai đập mạnh vào thành cầu thang, thắt lưng thì va vào bậc bên dưới.
Ngã từ bậc thứ năm ngã xuống, tôi đau đến không dám khóc lớn. Cố gắng chống tay ngồi dậy, tôi cắn chặt răng mà xoa xoa hai vai.
" Khải Tâm..."
Không dám phát ra âm thanh nhưng tôi cũng không cách nào ngăn cản mấy giọt nước mắt đáng ghét này. Chúng nó ướt khuôn mặt của tôi.
" Ý."
Sau lưng bỗng chốc có tiếng nói vọng đến, tôi quay mạnh người để nhìn mặc kệ cơn đau đang xé toạc cơ thể. Nhìn thấy Khải Tâm trở lại, khuôn mặt hoảng hốt khi thấy mắt cá chân của tôi sưng lên, tôi bất giác khóc nấc thành tiếng.
Bắt lấy cánh tay Khải Tâm, tôi cứ khư khư giữ chặt như vậy không buông. Khải Tâm liên tục bảo buông ra một chút nhưng tôi lì lợm lắm.
Đến khi Khải Tâm ngồi gần tôi hơn, ôm lấy cả người tôi tựa vào người nó, thủ thỉ:
" Tôi không đi nữa, không đi nữa. Cậu buông tay ra để tôi xem nào."
Nghe người đó hứa như thế, tôi chậm rãi thả lõng cánh tay Khải Tâm ra. Sau đó thì thình lình vươn hai tay ôm lấy cổ Khải Tâm.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu... Đừng như thế với tôi. Đừng lạnh nhạt với tôi... Được không?"
Khải Tâm có hơi cứng người, nhưng sau đó liền thở mạnh ra, vỗ vỗ trấn tĩnh tôi. Một hồi sau, tôi mới bình tĩnh lại mà buông Khải Tâm ra, nhưng ngón tay vẫn ngang bướng níu lấy vạt áo của nó.
Khải Tâm lúc này mới chăm chú quan sát tôi, kiểm tra cổ, tay, rồi đến mắt cá chân. Thấy mắt cá chân của tôi sưng bầm lên, nó liền mím chặt môi, khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
" Ngã nhẹ thôi à..." Tôi thì thầm.
Khải Tâm lia mắt qua nhìn tôi, giống như một loại cảm xúc bất lực không nói được. Không gian im lặng đến ngột ngạt, tôi bèn ngước mắt lên nhìn nó, rồi mơ màng nhắm mắt lại, nhướn cổ lên in môi mình lên môi Khải Tâm.
Tôi nghĩ Khải Tâm rất sửng sốt.
Hé mắt ra nhìn, tôi thấy được sự kinh ngạc trong mắt Khải Tâm. Kỳ thực, từ lúc chính thức quen nhau, chúng tôi không có hành động thân mật nào hơn thế này cả.
Khải Tâm chỉ hôn trán tôi, hôn tóc tôi, hôn má tôi, hôn mi mắt, hôn tất cả các nơi nhưng vẫn luôn để riêng một nơi thiêng liêng khác.
Tôi in lên được năm giây thì lùi lại, có một chút hụt hẫng dâng trong lòng.
Sao Khải Tâm lại không...có phản ứng?
Không có phản ứng... Không, không đâu. Mình nghĩ nhiều thật đó...
Là do Khải Tâm bất ngờ thôi.
" Ừm Khải Tâ--"
Tôi vừa định cất tiếng thì Khải Tâm đột ngột cúi thấp đầu, tìm lấy môi tôi mà hôn nhẹ lên. Thoạt đầu vụng về mà vươn lưỡi lướt qua như chuồn chuồn lướt nước. Cho đến lúc mọi âm thanh xung quanh tôi giống như đều biến mất đi, tôi mới nhận ra cả hai đã đi đến bước khác rồi.
Khải Tâm đưa tôi về đến nhà, còn tận tình đỡ tôi vào tận cửa chính. Quay lại chào tạm biệt nó, tôi bất giác mím nhẹ môi mình lại.
Khải Tâm nhìn cảnh đó cũng tự động ho khan, mặt mũi lúng túng thẹn thùng. Chẳng hiểu sao Khải Tâm lúc này lại là Khải Tâm đáng yêu nhất nhỉ?
Không nghĩ ngợi thêm giây nào, tôi lại nhón chân hôn khẽ bên khóe miệng của nó rồi thì thầm:
" Đừng giận nữa nhé."
Khải Tâm vẫn còn ngại ngùng thì phải, điệu bộ này làm tôi buồn cười chết mất. Định trêu nó thêm một chút nhưng mắt cá chân đau quá, tôi đứng nhiều nên càng lúc càng sưng hơn rồi.
Tạm biệt Khải Tâm xong, tôi mở cửa đi vào nhà. Đèn phòng khách chỉ bật một bóng, ánh sáng mờ nhạt hắt lên một bóng dáng người con gái.
Tôi hơi ngẩn người quay đầu nhìn một cái, sau đó giật khẽ người.
" Thưa chị em mới về."
Chị Thư lúc này tắt tivi cái phụp, ném remote sang một bên rồi đứng dậy, hướng đến chỗ tôi. Thần thái trên mặt chị có vẻ không tốt lắm.
Anh Công lại chọc gì chị ấy rồi sao? Hay anh Trình?
Tôi không hiểu chị Thư định nói gì thì bất ngờ trên mặt tôi nhận lấy một trận bỏng rát và đau điếng. Cả người tôi cũng bị chao đảo sang một bên.
Vì bị chị Thư vung một bạt tai đột ngột nên tôi chỉ có thể ôm lấy gương mặt không nói được gì.
" Tao không ngờ mày đã đến mức này rồi đó. Đó là lý do tại sao thằng kia thường xuyên đến nhà chơi à? Hai tụi bây đã thành mối quan hệ gì rồi, hả?"
Chị Thư bắt lấy cánh tay tôi kéo ngược lên, định đánh tôi thêm một cái thì bất ngờ dừng lại. Tôi nghi hoặc ngước mắt nhìn chị, thấy chị ấy đi lấy một cây roi mang qua đây.
Tôi bất giác lùi về sau, uất ức hét lớn lên.
" Chị thôi đi!!"
Cây roi kia vung lên cao rồi dừng hẳn giữa không gian.
Tôi mím chặt môi, cả người run rẫy nói:
" Em xin chị, đừng can thiệp vào cuộc sống của em nữa có được không? Em thích cậu ấy, em rất thích cậu ấy. Chị có thể mắng em thế nào cũng được, đánh em thế nào cũng chịu, nhưng đừng, đừng nói lại với mẹ. Em xin chị đó, chị Thư..."
Chị Thư bàn tay như cũng run rẫy theo lời nói của tôi, hồi sau càng siết chặt cây roi, quất mạnh xuống hông tôi, đùi tôi.
" Mày còn dám mạnh miệng bảo mày thích nó? Lũ tụi bây sao mà ghê tởm như thế hả? Ôm nhau ở ngoài đường không biết xấu hổ à? Định cho hàng xóm đều biết nhà này có thằng con bệnh hoạn đúng không?"
Tôi ngồi co người trên sàn nhà, cơ thể bị đánh đến chai sờn, không còn cảm giác gì nữa. Đánh được một lúc, chị Thư ném cây roi sang một bên, tàn nhẫn đem tôi như không phải đứa em của chị mà hất hủi.
Cả một buổi chiều tôi đều ngủ li bì. Đến nửa đêm giật mình tỉnh dậy, tôi mới nhận ra mình còn chưa ăn gì.
Mơ màng ngồi dậy, tôi không biết mẹ có đang ở nhà hay không? Hay vì tôi giấu mình trong phòng suốt cả buổi nên mẹ cũng không màng quan tâm tôi luôn?
Nghĩ đến đây, tôi tự thấy được vị đắng chát ở đầu lưỡi.
Nằm xuống, tôi thấy căn phòng quay mòng, đôi mắt nặng trĩu thiếp đi luôn.
Đến sáng hôm sau, tôi thức dậy liền nhận ra bản thân vừa sốt hừng hực vừa không thể đi nổi.
Cái chân bị thương hôm qua đã sớm sưng cứng lên. Tôi động một chút liền đau chảy nước mắt. Cơ thể thì bị kiệt sức, tôi ngồi được hai phút thì liền nằm xuống trở lại.
Ngay lúc tôi thiếp đi thêm nửa tiếng nữa thì cửa phòng có người mở ra. Chập choạng mở mắt, tôi mệt mỏi đến mức không buồn hỏi là ai vào, chỉ thấp thoáng thấy một tô cháo đặt trên bàn.
Song song đó, một chiếc khăn thấm nước ấm được đặt trên trán của tôi nữa. Vì nhiệt độ này so với cái trán đang sốt của tôi hoàn toàn khác biệt, nó khiến tôi cảm giác mát mẻ và thoải mái.
Cơn đau đầu cũng nhanh chóng giảm xuống.
Ngủ li bì đến xế chiều, tôi thức dậy mới thấy bản thân tỉnh táo không ít. Nhưng vì ngủ quá nhiều mà mặt tôi hơi sưng lên, trông thật béo.
Xoa xoa hai bên mặt, tôi liếc mắt nhìn qua tô cháo đã cạn một nửa. Nhíu nhíu mày, tôi không nhớ là mình có ăn cháo luôn đấy.
Có thể là mẹ đỡ tôi dậy rồi ráng bồi tôi ăn một nửa. Có khi tôi mệt quá mà không nhớ gì luôn.
Lại dời tầm mắt xuống đến mắt cá chân, tôi nhận ra chỗ ấy được băng bó lại rồi, cơn đau cũng thuyên giảm đáng kể. Vươn tay chạm chạm vào lớp băng thô ráp đó, tôi khẽ thở dài.
Bước xuống giường, tôi nhảy lò cò ra đến cửa phòng. Định mở cửa đi xuống dưới thì thình lình nghe có vài giọng nói đan lẫn vào nhau.
Tôi vịn tay vào thành cửa, hơi nhoài người ra nhìn nhưng căn bản là rất khó thấy rõ được những gì diễn ra dưới kia. Tôi chỉ nghe thấy giọng chị Thư rất bực bội, giống như đang đuổi ai đó ra khỏi nhà vậy.
" Đừng bao giờ đến đây nữa. Nhà này không chứa thứ bệnh hoạn."
Thứ, bệnh, hoạn?
Ba từ ấy ù ù bên tai tôi, mắt tôi lại đong đưa nhìn xung quanh rồi bất chợt tôi buông tay khỏi thành cửa, bất chấp cái chân đau mà đi nhanh đến cầu thang.
Nhưng vừa đi đến đó thì tầm nhìn của tôi liền bị chắn mất.
Ngẩng đầu nhìn, tôi bất lực cắn nhẹ môi, thều thào một tiếng 'Mẹ'.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top