6. Đau lắm luôn á
Jeong Jihoon dỗi cực mạnh, không biết tại sao lại dỗi cũng không biết là dỗi ai nữa cơ.
Lee Sanghyeok làm gì mà có việc bận, cái người mà từ chuyện cỏn con cũng phải rõ ràng rành mạch, mỗi tuần đều lên kế hoạch kỹ càng chi tiết thì bận gì cái chứ, anh ta lười đi thì có. Mèo lười đáng ghét, Jeong Jihoon thi đấu mà anh ta lại không thèm đi xem, người cùng phòng cùng khoa cùng ngành tàn nhẫn vậy sao.
Ừ thì đúng là Lee Sanghyeok lười thật. Meo meo lười lắm, cuối tuần hiếm khi có ngày nghỉ nên rất mong muốn được ngủ trọn 24 tiếng luôn đó.
Jeong Jihoon gặp Lee Sanghyeok cũng đã tối muộn rồi. Hậm hực mãi mới gặp được người cần gặp, Jeong Jihoon đi đến chỗ anh, dù khuôn mặt đang rất cau có nhưng cái giọng vẫn dịu nhẹ lắm, không có dám lớn tiếng chất vấn gì đâu: "Anh không định đi xem trận đấu bóng rổ của khoa mình với khoa kinh tế à?"
Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon giận dỗi gì đó, anh hỏi lại: "Sao cậu biết?"
Jeong Jihoon mở to mắt: "Cái đó quan trọng sao? Quan trọng là anh thật sự không đi xem tôi đấu à? Anh phải đi chứ?!"
Lee Sanghyeok đơ người luôn rồi: "Nhưng tại sao tôi phải xem cậu chứ?"
Jeong Jihoon có chút cứng người, phát hiện mình nói lệch trọng tâm liền nhanh miệng sửa lại: "Tôi đấu... tức là khoa đấu, xem khoa đấu không phải là xem tôi đấu à? Anh biết cãi không đấy."
Người không biết cãi là nhà ngươi đấy Jeong Jihoon à.
Thấy Lee Sanghyeok không trả lời, Jeong Jihoon tiếp tục lý giải: "Anh không thể không đi được, anh phải đi, một trận không mất bao nhiêu thời gian đâu mà, anh phải đi xem chứ, xem rồi muốn về ngủ bao nhiêu cũng được mà, anh còn ngày chủ nhật để ngủ mà."
Chẳng biết cái tên này hôm nay bị làm sao nữa, đứng dựa cột giường meo meo từ nãy tới giờ không ngưng luôn đấy. Lee Sanghyeok không còn cách nào nữa, đuổi cũng chẳng rời, mắng cũng không chịu đi. Lee Sanghyeok mang đồ vào nhà tắm đóng cửa lại rồi mà cậu ta vẫn cứ ở bên ngoài nói như được lập trình sẵn vậy.
"Được rồi. Cậu nói nữa thì tôi mới không đi đấy."
Jeong Jihoon còn định nói thêm thì chợt dừng lại: "Anh nói thật à?"
Lee Sanghyeok mệt mỏi gật đầu. Jeong Jihoon cố gắng làm như bình thường nhưng cái khoé môi lại đang giương lên hết cỡ: "Được thôi, nếu anh muốn xem thì miễn cưỡng cho anh xem vậy. Đừng quá bất ngờ với skill của tôi đó." Nói rồi cậu ta hí hửng quay về bàn học của mình vừa nghịch điện thoại vừa cười toe toét.
Lee Sanghyeok thật sự chịu luôn. Cái mặt đang cười với cái câu vừa thốt ra như hai nhân cách vậy. Lee Sanghyeok cảm thấy khổ thay đứa nào sau này mà yêu trúng nó, không những khùng mà còn trẩu cỡ này thì ai mà chịu nổi lâu dài được chứ.
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đã tới, sân vận động giờ đây đã bắt đầu chật người và vang vọng đầy tiếng cổ vũ. Đúng là sức hút của hai khoa nổi bật nhất trường mà, mấy năm nay trường tuyển sinh xịn thật đấy, không chỉ có thành tích cao mà ngoại hình cũng chất lừ nữa, đi dạo một vòng trường mà cứ ngỡ như lạc vào vườn hoa thiên thần không đó.
"Anh Sanghyeok đâu nhỉ, sao không thấy ảnh đâu ta." Choi Wooje ngó nghiêng ngó dọc nãy giờ thắc mắc.
"Vừa nãy trên đường đến đây anh còn thấy ảnh đang nói chuyện với thầy trưởng khoa mà." Ryu Minseok vừa cầm điện thoại vừa trả lời cho Choi Wooje nghe.
Jeong Jihoon cứ đứng ngó vào cửa ra vào khu dự bị của đội mình, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Người kia đã hứa là sẽ đi đó nhưng mà bây giờ chỉ còn cách năm phút nữa là vào trận rồi thế mà lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Park Dohyeon tiến đến đẩy vai Jeong Jihoon, bảo cậu ra ngoài chuẩn bị bắt đầu. Son Siwoo rất có tinh thần mà cười giỡn với cậu: "Mày đợi anh Sanghyeok à? Anh ta không đến là mày giảm sức chiến đấu à?"
"Ừ đấy thì sao."
Ơ kìa, mới giỡn với nó có một câu mà cọc thật vậy à. Park Dohyeon, Son Siwoo, Choi Hyeonjoon cùng Park Jaehyeok đơ mặt nhìn cái thằng em bắt đầu cà chớn của mình. Thôi thì thiếu vắng bóng hình người thương mà nên vậy cũng đúng, thấy cũng tội nghiệp nên tạm thời mặc kệ, lần sau mà còn thế nữa là các anh đấm cho đấy nhé.
Bên đội kia Lee Minhyung, Moon Hyeonjoon, Kim Jeonghyeon, Kim Kwanghee và một đồng đội lạ mặt cũng đã sẵn sàng. Đồng đội lạ mặt đó tên là Ho Sanga, nghe bảo là dự bị của Eom Seonghyeon, vì lý do cá nhân mà Eom Seonghyeon không thể tham gia được trận đấu, nhiều người nghe tin xong cũng thấy khá buồn vì Eom Seonghyeon chơi tốt lắm đã thế còn đẹp trai nữa, anh không tham gia thì tiếc thật mà.
Lúc hai đội bắt đầu đi ra sân, Jeong Jihoon mặt vẫn còn khó chịu lắm vậy mà khi quay lại lần nữa nhìn phía chỗ dự bị, cậu thấy một thân ảnh hấp tấp chạy vào thì đôi mài liền giãn ra.
Nào cái con người đáng ghét này chạy chậm thôi chứ, kẻo ngã bây giờ. Ôi cuối cùng cũng đến rồi đấy, Jeong Jihoon hài lòng mỉm cười, anh ta phải đến để xem Jeong Jihoon này thể hiện nữa chứ.
"Anh sao chạy gấp vậy?" Choi Wooje đưa cho Lee Sanghyeok một chai nước mở sẵn nắp.
Lee Sanghyeok uống một miếng, đáp: "Anh vừa nói chút chuyện với thầy trưởng khoa, sợ muộn nên chạy hơi gấp."
"Muộn tí cũng được mà anh. Cái tên Jeong Jihoon đó nãy giờ không thấy anh cọc lắm luôn đó, thiếu điều muốn nhai xương mấy người trong đội luôn kìa."
Lee Sanghyeok nghe thế thì ngó ra sân, Jeong Jihoon đâu có vẻ gì là cọc đâu nhỉ, trông vui thế kia mà...
Hiệp đầu tiên thi đấu, cả hai đội đều thể hiện vô cùng tốt, lợi thế hiện tại đang nghiêng về đội ứng dụng, là Jeong Jihoon ghi điểm. Giải lao giữa hiệp đấu, Jeong Jihoon cả người đầy mồ hôi chạy vào khu vực dự bị, cụ thể là trước mặt Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok chuẩn bị sẵn một chai nước mở sẵn, "tiện tay" đưa cho Jeong Jihoon, Jeong Jihoon không ngần ngại cầm lên uống hết rồi cứ như vậy mà đứng nhìn Lee Sanghyeok.
Mau mau khen Jihoonie đi mà, Jihoonie mới vừa ghi điểm đó, Jihoonie đang thể hiện rất là tốt luôn á.
Lee Sanghyeok buồn cười nhìn khuôn mặt mong đợi lời khen như trẻ lên ba được hoa điểm mười về khoe với ba mẹ của Jeong Jihoon, anh khẽ cười nói: "Jihoon giỏi lắm."
Thấy bốn người còn lại trong đội cũng đang nhìn mình nhưng nhìn bằng một con mắt rất đánh giá, Lee Sanghyeok có chút bối rối, hắng giọng nói thêm: "Các cậu cũng làm rất tốt."
Không biết sao nhưng cảm giác lạ lắm, nhất là cái giọng ấy, hình như có chút... phân biệt nhỉ?
Tiếp tục hiệp hai, cả hai đội vẫn hết sức cố gắng thể hiện hết mình, chỉ là bất ngờ có tai nạn, mọi người ngồi xem trên khán đài giật mình nhao nhao lên xem, còn bên trong khu vực dự bị khoa ứng dụng cũng hoảng hồn mà bật dậy.
Người bị ngã là Jeong Jihoon, trận đấu lập tức tạm dừng vì cú ngã này thật sự không hề "tầm thường" một chút xíu nào cả.
Cả đội dự bị vội vã chạy đến chỗ Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok cũng không ngoại lệ, cả khuôn mặt anh lúc này nghiêm túc bình tĩnh đến đáng sợ.
Lee Sanghyeok trông thấy Jeong Jihoon đau đến mức nằm vật ra đó, biểu cảm nhăn nhó như thế chắc chắn là rất kinh khủng. Phải đau đến mức nào mà muốn bất động như thế được chứ.
"Đội mấy người có biết chơi không hả?! Thua một trận đã bàn tới chiến thuật đánh ngã đối thủ như vậy à?"
Lee Sanghyeok trông rất bình tĩnh nhưng lời nói ra lại vô cùng tức giận, theo một cách tả khác chính là quát lớn về đội đấu bên kia. Lee Minhyung chưa bao giờ thấy chú họ của mình như thế này, hiện tại cũng bị bất ngờ mà đứng đơ ra không nói một lời nào. Moon Hyeonjoon thì vội vàng đáp lại: "Không phải, đây không phải là chiến thuật gì của đội em cả..."
"Không phải chiến thuật thì là cố tình đẩy ngã người khác sao?" Lee Sanghyeok nhìn Ho Sanga, sau đó tiến thêm một bước, vì kiềm nén tức giận mà nặng nề nói: "Đừng nghĩ tôi không thấy vốn từ trận đầu tiên cậu đã luôn có ý định đẩy ngã Jihoon. Mãi cho đến lúc nãy vì bị cướp bóng liền lập tức dùng lực chơi xấu người khác, cậu có biết là chỉ có những người không có năng lực, chơi dở tệ mới dùng những cách đó không? Khoa của chúng tôi nhất định sẽ làm rõ việc này với cậu, cậu cứ đợi đó đi."
Không gian xung quanh im lặng đến không ngờ, chỉ nghe mỗi giọng của Lee Sanghyeok kiềm nén vang lên, sau khi dứt lời, ai nấy đều nhìn về Ho Sanga hít một hơi thật lạnh.
Đàn anh Lee Sanghyeok bình thường dường như nói không với chuyện tức giận, anh lúc nào cũng thân thiện với tất cả mọi người, cả những khi mắng nhau với Jeong Jihoon lúc trước, anh cũng không hề có dáng vẻ tức giận gì cả, vậy mà hôm nay Jeong Jihoon bị thương, anh lại giận tới độ này.
Lee Sanghyeok quay mặt đi, khom người ngồi xuống cạnh Jeong Jihoon, rất nhẹ nhàng mà hỏi cậu: "Jihoon đau ở đâu vậy? Có đau lắm không?"
Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok nãy giờ không rời, lúc này nghe anh hỏi thì gần như mếu máo mà nói: "Em đau lắm luôn á."
Jeong Jihoon được đưa đến phòng y tế, trận đấu có tiếp tục hay không thì cũng không ai thèm quan tâm đến vì hiện tại tin nóng quan trọng nhất là Jeong Jihoon bị chơi xấu đến ngã bị thương, khuỷu tay và cổ chân đều bị trật kèm một chút trầy da, tuy không quá nghiêm trọng như thật sự đã rất đau.
Người không liên quan đều rời đi, hiện tại chỉ còn lại Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon ở phòng y tế.
"Sau này đừng chơi bóng rổ nữa." Lee Sanghyeok nói.
"Tại sao chứ?" Jeong Jihoon khó hiểu hỏi lại.
Lee Sanghyeok khó chịu đáp: "Cậu muốn lần sau bị ngã đến què chân đi cà thọt cả đời thật à?!"
"Nào, sao anh độc miệng thế... nhưng cái này có xem là anh Sanghyeok đang quan tâm em không vậy ta."
Lee Sanghyeok không nói không cười cũng không khó chịu nữa, cứ nhìn Jeong Jihoon như vậy, Jeong Jihoon đang đùa nhưng thấy vẻ mặt này của anh thì nín nụ cười, không dám cà rỡn nữa, yểu xìu nói: "Em biết rồi ạ, không chơi nữa đâu."
"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."
"Ơ... anh đi đâu, sao anh lại đi, anh phải ở lại đây chứ." Jeong Jihoon quen tay quen chân muốn ngồi dậy, tay lập tức bị cấn nên kêu đau. Lee Sanghyeok đang đứng vội đi lại xem sao, thấy Jeong Jihoon không sao, anh thở ra một hơi: "Anh đang khó chịu lắm đấy, Jihoon đừng ghẹo điên anh nữa nhé. Ngoan ngoãn nằm một chỗ đi."
Jeong Jihoon không nói nữa, im lặng nghe lời Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok đi ra đến cửa rồi mới xoay lại nói: "... lát nữa tôi quay lại chơi với cậu." Sau đó mới thật sự rời đi.
Lee Sanghyeok ấy... nếu nói không quan tâm, không lo lắng thì thật sự là đang nói dối. Ngay lúc thấy Jeong Jihoon nhảy lên mà bị đẩy ngã, không ai biết tim của Lee Sanghyeok dường như đã hẫng đi một nhịp, bao nhiêu câu diễn tả cũng không đủ, chỉ có người ngồi ở đó, nhìn ra cậu ấy, thấy cậu ngã như vậy mới biết được cảnh tượng đó đáng sợ đến mức độ nào.
Lee Sanghyeok vốn không quan tâm thứ gì cả nhưng hiện tại lại xuất hiện một điều anh quan tâm nhiều nhất, điều đó có lẽ và chỉ có thể là Jeong Jihoon mà thôi.
18:30 04/02/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top