16. Siêu siêu dễ thương
<11>
Lee Sanghyeok gặp ác mộng, anh giật mình giữa đêm. Mọi thứ xung quanh tối đen, hiện tại cũng chỉ nghe tiếng máy điều hoà đang hoạt động.
Giấc mơ này rất đáng sợ, Lee Sanghyeok mơ thấy Jeong Jihoon không còn bên cạnh mình nữa. Cũng không biết từ lúc nào trong cơn mơ, anh đã khóc đến lấm lem mặt mày.
Anh quay đầu sang nhìn Jeong Jihoon vẫn đang đều nhịp thở, vẫn đang ngủ thật ngon và vẫn đang ôm mình rất dịu dàng. Lee Sanghyeok cảm thấy an tâm và bình tĩnh lại hơn nhưng sâu thẳm bên trong anh vẫn cảm thấy sợ hãi lắm.
Lee Sanghyeok xoay người ôm lấy người thương thật chặt, tham lam hít lấy hương thơm trên người Jeong Jihoon, sau đó không khỏi nhớ lại giấc mơ mà âm thầm nức nở.
Jeong Jihoon cựa quậy chưa tỉnh nhưng mà vẫn vô thức đưa tay xoa xoa mái tóc đen rồi hôn lên tóc anh, hành động này cho thấy Jeong Jihoon đã làm vô số lần rồi.
Cuối cùng Jeong Jihoon vẫn tỉnh giấc bởi vì Lee Sanghyeok ôm cậu quá chặt.
"Sanghyeokie? Anh sao vậy?" Jeong Jihoon vừa nói vừa xoa xoa tấm lưng gầy của anh.
Lee Sanghyeok vẫn khóc rất âm thầm, Jeong Jihoon hoàn toàn không biết người yêu mình đang khóc, chỉ là theo câu hỏi của cậu, Lee Sanghyeok siết chặt lại càng chặt hơn, anh thật sự sợ rằng Jeong Jihoon sẽ bỏ anh đi ngay lập tức.
Jeong Jihoon vội vàng bật đèn bên giường lên, sau đó kéo anh ra khỏi mình, Lee Sanghyeok vẫn dùng hết sức mà níu lại cái ôm đó nhưng dù mạnh cỡ nào cũng không mạnh bằng Jeong Jihoon đang tỉnh táo.
Thấy gương mặt Lee Sanghyeok lấm lem, đôi mắt đỏ bừng trông đáng thương vô cùng. Jeong Jihoon nhìn anh đau lòng không thôi.
"Anh Sanghyeokie? Anh làm sao vậy? Anh mơ thấy ác mộng sao?" Jeong Jihoon nói rồi lau đi nước mắt trên mặt anh.
"Jihoon có bỏ anh mà đi không? Jihoon có bỏ anh không? Jihoon có không ở cạnh anh nữa không?"
Từ ngữ Lee Sanghyeok hỗn loạn, giọng anh run run như không nói thành lời, kèm theo đó là vài cái nấc lên vì khóc quá nhiều nữa.
Jeong Jihoon lau nước mắt người thương, sau đó ôm lấy thân hình gầy gò của anh, xoa xoa tấm lưng run lên của anh, hôn lên mái tóc đen mềm của anh.
"Không có, Jihoon của anh đang ở đây mà. Em không đi đâu hết, em sẽ ở cạnh anh mà. Sanghyeokie của em đừng sợ nữa nhé, em ở đây này, em đang ở cạnh anh mà. Đừng sợ, đừng sợ nữa nhé."
Lee Sanghyeok nằm trọn trong vòng tay người thương. Dỗ dành một chút, Lee Sanghyeok đã không còn khóc nữa, yên tĩnh say giấc trở lại chỉ là anh dù đã ngủ nhưng cũng không buông tay Jihoon ra.
Dạo này áp lực công việc rất nhiều, Jeong Jihoon muốn thay anh giải quyết nhưng thực tế thì cậu không thể giúp anh được bao nhiêu, bận rộn mãi nên thời gian cạnh nhau không nhiều, không ngờ đến hôm nay đã mơ phải ác mộng rồi. Jeong Jihoon xót anh vô cùng.
<12>
Sau cơn ác mộng, Lee Sanghyeok vào sáng hôm sau đã bị sốt nhẹ, không quá nghiêm trọng, uống một cử thuốc đã khỏi rồi.
Chỉ là ngày hôm đó, Lee Sanghyeok bám dính Jeong Jihoon không rời một bước.
Ngày cuối tuần, cả hai thường cùng nhau đến siêu thị mua ít nguyên liệu về nấu nướng. Hôm nay cũng thế, có điều khác ở chỗ là Lee Sanghyeok nắm chặt tay Jeong Jihoon không buông.
Jeong Jihoon vừa đẩy xe, vừa lựa đồ nên đôi lúc quên mất mà buông tay anh ra. Sau đó cậu liền bắt gặp khuôn mặt buồn xo của anh. Lee Sanghyeok hỏi: "Có phải em không còn yêu anh nữa không?"
Jeong Jihoon bật cười, người yêu của cậu đáng yêu lắm lắm luôn đó. Cậu nựng má người yêu, dịu dàng nói: "Yêu mà, yêu anh nhất trên đời."
Lee Sanghyeok đưa bàn tay mình ra, Jeong Jihoon liền đưa tay nắm lấy, cậu cảm thán: "Em thật là may mắn khi được làm bồ của người đáng yêu nhất thế giới đó anh biết hông."
Lee Sanghyeok nghe thế, cong môi mèo cười xinh ơi là xinh.
<13>
Jeong Jihoon đang nấu ăn trong bếp, Lee Sanghyeok từ đằng sau bất ngờ tiến đến ôm lấy eo cậu rồi cứ thế đứng im không nhúc nhích.
Lee Sanghyeok ấy... bình thường anh rất ít khi như thế. Anh yêu Jeong Jihoon nhưng cũng hiếm khi mà có những hành động trẻ con đáng yêu như này lắm.
"Anh Sanghyeokie của em đói rồi sao?"
Lee Sanghyeok dụi dụi vào tấm lưng rộng như đại dương của cậu, sau đó lại lắc lắc đầu, đáp: "Anh chỉ nhớ Jihoonie của anh thôi."
Tan chảy, nhũn người là những từ dùng để miêu tả Jeong Jihoon của lúc này.
"Vậy anh thơm em vài cái được không?"
Jeong Jihoon nghiêng mặt xuống sẵn, Lee Sanghyeok cũng không chần chừ, thơm thơm cái má xinh yêu rồi lại thơm thơm cái môi ngọt ngào của Jeong Jihoon.
Lee Sanghyeok mà cứ tiếp tục như này thì Jeong Jihoon sẽ nhũn tim không chịu nổi mất thôi.
<14>
Jeong Jihoon có đến một buổi tiệc khá quan trọng của công ty ba mẹ, lẽ ra sẽ có Lee Sanghyeok đi cùng nhưng mà không may anh cũng có chút việc bận nên không thể đến.
Jeong Jihoon hôm nay về trễ thật, đã gần một giờ sáng rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Lee Sanghyeok lo lắng gọi cho Jeong Jihoon nhưng cậu lại không nghe máy. Trong giây phút nào đó, Lee Sanghyeok nghĩ đến những tình huống không đẹp lắm và nhớ đến cơn ác mộng kia, Jeong Jihoon sẽ không bên cạnh anh nữa.
Lee Sanghyeok vội vàng vơ lấy áo khoác và chìa khoá xe, dự là đến bữa tiệc đó tìm cậu. Chỉ là khi mở cửa ra, anh lại thấy bóng dáng thân thương nằm dài trước cổng nhà... còn đang ngủ rất là ngon nữa.
Tửu lượng của Jeong Jihoon không quá cao nên trong lòng Lee Sanghyeok có chút nghi ngờ, anh thầm xin lỗi anh trai Jeong Jihoon vài tiếng sau đó gọi cho anh trai cậu hỏi, vậy nên mới biết được tên ngốc này đã về nhà từ 11 giờ rồi. Chính tay anh trai Jeong đưa cậu về nhà, trước đó anh trai còn hỏi có cần anh ấy đưa vào tận cửa hay không, Jeong Jihoon bảo không cần, cậu ấy bảo cậu ấy có thể tự mở cửa đi vào được. Kết quả thì thế này đây, say đến mức không mở được cửa vào nhà nữa cơ.
Tên Jeong Jihoon này ngốc chết đi được.
<15>
Jeong Jihoon say vào không làm loạn mà ngủ rất là ngoan... ban đầu Lee Sanghyeok đã nghĩ như thế cho đến khi...
"Anh yêu của em ơi, bọn họ bắt nạt em ý, bọn họ bảo em phải uống nhưng mà em hông có uống nổi, em mệt quá nên vờ ngất luôn nhưng họ nói em diễn dở quá nên họ lôi đầu em dậy trút rượu dô họng em luôn."
"..."
Cái thứ gì mà tàn ác thế kia!
"Sanghyeokie của em ơi... có người kia họ đến giới thiệu em gái của họ cho em á nhưng mà em nói là em có chồng rồi, chồng yêu của em đang ở nhà đợi em á. Họ không tin nhưng sau đó em lấy hình của anh ra cho họ xem, em hỏi họ là chồng em xinh không, họ nói anh xinh nhưng mà sao em nghe người ta khen anh xong em lại muốn đấm vào mặt họ ghê á, Sanghyeokie của em xinh vẫn là của em, họ đách có cửa nhé."
"..."
"Anh ơi, em có thể thơm thơm anh không, em nhớ môi xinh của anh quá đi à."
"..."
"Sanghyeokie của em ơi, em buồn ngủ quá à nhưng mà em đang rất nhớ anh á, tại sao lại nhớ anh nhỉ, anh yêu của em đang ở đây mà sao em lại nhớ anh nhỉ."
"..."
"Anh ơi, anh bị dị ứng với mực á, anh nhớ đừng ăn mực nha. Cái thằng Jung Jijoon kia mất dạy thật đó anh."
"???"
"Hu hu hu sao em yêu anh Sanghyeok của em dữ vậy nè hu hu hu, yêu chết mất, chết mất."
"..."
"Hu hu hu... sao anh lại yêu thằng khùng như em vậy hả... anh không thấy thiệt thòi cho mình hả, yêu ai không yêu lại yêu một đứa trẩu như em chứ..."
"???"
"Nhưng mà hông, em hoàn hảo nhất trên đời luôn á, là con mèo bự xinh ngoan yêu của anh Lee Sanghyeokie, anh chỉ được nuôi một con mèo là em thôi, yêu em thôi vì em xịn lắm á, anh đừng yêu người khác nha hu hu hu."
"???"
Cả đêm đó, Lee Sanghyeok không ngủ được một giây nào với cái tên Jeong Jihoon này cả. Kể từ nay phải nghiêm cấm tên mèo bự này đụng tới rượu bia mới được, nói nhiều quá mức cho phép luôn ý.
22:59 12/02/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top