chap 2:

  Sau khi khóc xong nó đi đến một quán nhậu gần đó rồi cứ ngồi đó uống cạn hết ly này đến ly khác, sau khi uống xong nó vẫn không về nhà mà lại đi đến bờ sông, nó đau khổ rồi nhảy xuống và kết quả là không chết mà lại xuyên không đến đây

  ~~ hiện tại ~~

  Nó cảm thấy đau xót khi nhớ lại lúc đó, đúng lúc này Lam Tử lo lắng nhìn nó lây người nó gọi:

  - Thiếu Phong ! Đệ vẫn ổn chứ ?

  - Tại sao..tại sao tỷ lại cứu ta ? ( nó đau khổ nhìn Lam Tử lạnh giọng hỏi )

  - đệ...đệ đang nói gì vậy ? Mọi người khó khăn lắm mới tìm được đệ và mang đệ bình an trở về..thái y đã cố gắng để cứu đệ, đệ là đệ đệ của ta..là tam hoàng tử của Đại Chu, chẳng lẽ đệ muốn mọi ngườ trơ mắt đứng nhìn đệ chết đi sao ? ( Lam Tử khó chịu nhìn nó tức giận hỏi )

  - ta...ta đã không còn muốn sống tiếp nữa, tất cả là tại ta..các người còn muốn cứu ta để làm gì ? ( nó đau khổ nhìn Lam Tử  kích động nói )

  Lam Tử nghe nó nói vậy thì không thể nghe tiếp được nữa liền đứng bật dậy giơ tay tát cho nó một cái thật mạnh

  CHÁTT..

  - TỈNH CHƯA ? NGOÀI KIA CÓ NHIỀU NGƯỜI MUỐN SỐNG CÒN KHÔNG ĐƯỢC, CÒN ĐỆ..ĐANG YÊN ĐANG LÀNH THÌ LẠI MUỐN CHẾT, ĐỆ CÓ TỪNG NGHĨ ĐẾN HẬU QUẢ HAY KHÔNG ? NẾU ĐỆ MÀ CÓ MẠNH HỆ GÌ..ĐỆ BẢO CHÚNG TA PHẢI LÀM SAO ĐÂY ? ( Lam Tử tức giận nhìn nó lớn tiếng quát )

  - ta..ta thật sự cảm thấy rất đau khổ..TA RẤT ĐAU KHỔ, TỶ CÓ HIỂU KHÔNG ?  ( nó đau khổ lớn tiếng nói )

  - một mình đệ biết đau khổ sao ? Còn những con người ngoài kia họ khổ gấp trăm ngàn lần đệ, nếu đụng chút là đòi chết thì gia đình họ phải làm gì ? ( Lam Tử tức giận nói )

  - ta..( nó đau khổ nhìn Lam Tử không nói nên lời )

  - Thiếu Phong ! Tỷ không biết là đệ đã gặp phải chuyện gì..từ nhỏ mẫu hậu đã dạy để ra sao..thân là nam nhi thig đầu đội trời, chân đạp đất..không thể dễ dàng đòi sống chết như đệ được, đệ xem..đệ đã sống đúng với những gì mẫu hậu đã dạy chưa ? Đệ chưa trả hiếu kia mà..đệ có đáng mặt là nam nhi không ? Đệ nhìn lại bản bận mình đi..bộ dạng của đệ hiện giờ có đáng mặt nam nhi không ? Cha mẹ sinh đệ ra là để đệ đòi sống đòi chết như vậy sao ?? Đệ không thấy có lỗi với họ sao ?? Đệ không thấy bản thân mình đã quá ích kỷ sao ? Đệ nghĩ đệ có xứng đáng với những gì mà họ đã cho đệ hay không ?? ( Lam Tử  nghiêm mặt nhìn nó nói )

  - tỷ.. ( nó ngập ngừng nhìn Lam Tử nói )

  - tỷ không biết là đệ gặp phải chuyện gì...đệ trốn mọi người đi chơi làm cho mọi người phải lo lắng..rồi bây giờ đệ còn đòi sống đòi chết như vậy..đệ thân là nam nhi mà cứ hở một chút là đòi sống đòi chết, đệ có thấy tội cho phụ hoàng và mẫu hậu hay không ? Đệ có thấy bản thân mình đã quá ích kỷ không ? ( Lam Tử nghiêm mặt nhìn nó nói )

  Lời nói của Lam Tử  làm nó như bừng tỉnh, chợt nó thầm nghĩ " phải ! Cô ta nói đúng..tại sao mình lại muốn làm hại bản thân mình kia chứ ? Vì một chuyện không đáng mà làm hại bản thân, mình đúng là quá hồ đồ " nghĩ rồi nó buồn bả nhìn Lam Tử nói không nên lời:

  - ta..

  - ta xin lỗi ! Ta thật sự không muốn đánh đệ nhưng ta cũng thật sự tức giận khi để không biết quý trọng bản thân, dù cho đệ có gặp phải chuyện gì..cũng không được tự ý làm hại bản thân của mình như vậy, dù có chết cũng phải chết cho đáng..đệ có hiểu không ? ( Lam Tử dịu dàng ôm lấy nó rồi xoa đầu an ủi nói )

  Trong lúc này nó thầm nghĩ " cô gái này.. " một lúc sau cảm giác đau xót kia cũng tạm thời nguôi ngoai, lúc này nó mới nhận ra Lam Tử đang ôm mình, nó vội vàng rời khỏi vòng tay của Lam Tử rồi tránh né, chợt nó thầm nghĩ " dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi..đã lỡ xuyên tới đây rồi thì thôi tới đâu thì hay tới đó vậy " nó cúi mặt nói:

  - xin lỗi tỷ

  - bỏ đi ! Đệ chỉ mới vừa tỉnh lại..cần phải nghỉ ngơi nhiều, thái y có căn dặn khi nào đệ tỉnh lại thì phải uống thuốc ngay ( Lam Tử thầm thở dài nhìn nó nhẹ nhàng nói )

  - không sao đâu ( nó lạnh lùng nói )

  - lúc ta không ở đây có xảy ra chuyện gì không ? ( nó dò hỏi nói )

  - cũng không có gì đặc biệt ( Lam Tử đáp )

  Lúc này nó thầm nghĩ " trước mắt cũng đã biết thân phận của mình ở đây, là tam hoàng tử của nước Đại Chu, tên là Thiếu Phong những chuyện khác tạm thời cứ từ từ điều tra vậy " lúc này Lam Tử nhìn nó thở dài nói :
 
  - đệ đó..đệ làm cho mọi người rất lo lắng nhất là đại hoàng huynh, huynh ấy lo cho đệ lắm..đệ làm cho huynh ấy tức giận rồi, huynh ấy nói khi nào đệ hồi phục sẽ phạt đòn đệ đó..

  - vậy...phải làm sao ? Đệ sẽ bị trảm vì làm thái tử nổi giận sao ? ( nó chau mày nhìn Lam Tử hỏi )

  - đệ nói gì vậy ? Đệ là đệ đệ của hoàng huynh, huynh ấy sẽ không giết đệ đâu..hoàng đệ ngốc ( Lam Tử nghe vậy thì cảm thấy tức cười dịu dàng nói )

  Nó nghe Lam Tử nói vậy thì trong đầu thầm thở dài nghĩ " haizzz..ta có phải là Thiếu Phong đâu ? ta là Vương Hạo Nhiên " nghĩ vậy nó liền chau mày nhìn Lam Tử vội vàng hỏi:

  - vậy...hiện tại huynh ấy đang ở đâu ?

  - đại hoàng huynh còn có việc hệ trọng cần phải giải quyết hiện tại không có ở trong cung điện vì vậy đệ có thể yên tâm ( Lam Tử dịu dàng nói )

  Nó không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái, lúc này nó tiếp tục dò hỏi:

  - thân đệ là nữ nhi..có ai biết không ?

  Nó nghĩ mọi người không lý nào không biết nó là nữ, vậy mà không ai có phản ứng gì, chỉ có thể Thiếu Phong thật cũng là nữ nên mạnh dạn dò hỏi. Lam Tử điềm tĩnh nhìn nó từ tốn nói:

  - đệ nói gì vậy ? Trước giờ làm gì có ai biết..ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu, đại hoàng huynh, ta và đệ ra thì không ai biết nữa..

  - họ cũng biết sao ? Chẳng phải luật lệ nghiêm cấm nữ cãi nam trang sao ? ( nó hỏi )

  - đệ hỏi gì lạ vậy ? Vì từ nhỏ đệ mắc bệnh lạ nên phải như vậy điều này đã được phụ hoàng nghiêm cấm nhắc lại và không được để ai biết, những kẻ biết thân phận thật của đệ đã chết dưới tay phụ hoàng cả rồi ( Lam Tử nói )

  - thì ra là vậy ( nó đáp )

  Đúng lúc đó cung nữ đứng bên ngoài gõ cửa rồi lên tiếng:

  - nhị công chúa !

  - vào đi ( Lam Tử nhìn ra ngoài cửa nói )

  Lúc này một cung nữ từ từ mở cửa rồi bước vào, trên tay cô ta cầm 1 mâm thuốc và điểm tâm rồi cúi đầu cung kính nói:

  - khởi bẩm nhị công chúa ! Thuốc đã được sắt xong..nô tỳ đem thuốc và vài món điểm tâm đến ạ..
 
  - hảo ! Ngươi để lên bàn đi ( Lam Tử nói )

  Lúc này cung nữ cầm mâm thuốc để lên bàn rồi ngước mặt nhìn Lam Tử, chợt thấy nó đã tỉnh thì vui mừng lên tiếng:

  - Tam hoàng tử điện hạ ! Ngài đã tỉnh rồi..thật là tốt quá..

  Lam Tử  nghe vậy thì cười nhẹ một cái rồi nhìn cung nữ nhẹ nhàng nói:

  - nếu không còn gì nữa thì ngươi có thể lui ra

  - dạ ( cô ta đáp )

  Nói rồi cô ta cúi đầu quay lưng rời đi, Lam Tử đứng dậy đi lại bàn lấy chén thuốc rồi quay lại nhìn nó dịu dàng nói:

  - đệ vừa mới tỉnh lại chưa khoẻ hẳn được đâu..bây giờ ngoan nghe lời tỷ...đệ uống hết chén thuốc này rồi ăn một chút điểm tâm lát nghỉ ngơi thêm cho khỏe để tỷ đúc thuốc cho đệ..có kẹo nữa nè..đệ sẽ không thấy đắng..

  Nói rồi Lam Tử ngồi cạnh đúc thuốc cho nó, nó nhìn Lam Tử lo lắng quan tâm nó như thế thì có chút động lòng nói:

  - để đệ tự uống

  Nói rồi nó đưa tay lấy chén thuốc trên tay Lam Tử nhưng bị Lam Tử cản lại rồi nói:

  - đệ cứ ngồi yên đi..để tỷ đút cho..

  Cũng lâu rồi mới có người quan tâm nó như vậy nên nó cũng ngoan ngoãn ngồi yên, sau khi uống xong Lam Tử bắt đến cầm dĩa kẹo đưa cho nó rồi nói:

  - Thiếu Phong ngoan...kẹo nè đệ ăn đi..

  - đệ không ăn kẹo ( nó chau mày nhìn Lam Tử trầm tĩnh nói )

  - đệ sao vậy ? Đây là kẹo mà đệ thích nhất mà..bình thường đệ ghét nhất là uống thuốc mỗi lần uống thuốc là phải có kẹo thì đệ mới chịu uống ( Lam Tử  vuốt tóc nó dịu dàng nói )

  - đệ không thích kẹo nữa ( nó nói )

  - vậy đệ ăn chút điểm tâm nha ? ( Lam Tử nhìn nó dịu dàng hỏi )

  - đệ không đói...đệ chỉ thấy mệt thôi..( nó lạnh nhạt nói )

  - vậy đệ nằm nghỉ đi..khi nào đói thì nói với tỷ...( Lam Tử vừa nói vừa đở nó nằm xuống )

  Nó ngoan ngoãn nằm xuống rồi nhắm mắt để đó, nhìn thấy Lam Tử quan tâm chăm sóc cho mình như vậy làm nó có chút ấm lòng và nó cũng biết Lam Tử  không phải người xấu, ở hiện đại nó bỏ nhà đi đã lâu vì tình yêu của mình vậy mà đáp lại đó là sự phản bội, nó mới nghĩ đến đó đã cảm thấy chua xót vô tận, một lúc sau thuốc thấm vào người làm nó thấy mệt nên cũng từ từ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi còn Lam Tử  vẫn ngồi kế bên nhìn nó và chăm sóc cho nó suốt đêm

  ~~ 3 ngày sau ~~

  Sau 3 ngày tịnh dưỡng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lam Tử, vết thương của nó đã lành lại hẳn, hiện tại nó đang ở ngự hoa viên để luyện võ, Thiếu Minh trên đường đến tẩm cung của nó, nhìn thấy nó đang luyện võ thì trong lòng cảm thấy khá hài lòng và cũng rất ngạc nhiên, Thiếu Minh thầm nghĩ " Thiếu Phong hôm nay còn luyện võ nữa sao ? Nhưng võ gì lạ vậy ? " Thiếu Phong vừa nghĩ vừa đứng quan sát còn nó thì vẫn chuyên tâm tập luyện mà không biết Thiếu Minh đang nhìn mình. Một lúc sau cuối cùng nó cũng đã luyện xong, lúc này nó đi lại cái bàn có sẵn rượu và thịt rồi ngồi xuống ngước mặt nhìn trăng. Nó vừa cười buồn vừa đưa tay rót rượu rồi từ từ uống cạn, Thiếu Minh nhìn thấy thì thầm nghĩ " đệ ấy đang có tâm sự gì sao ? " nghĩ rồi định đi đến để hỏi chuyện nhưng chợt có tên thuộc hạ đến báo có việc cần phải giải quyết nên phải rời đi trước. Đúng lúc đó Thiếu Cẩn  cũng tìm nó, chợt nhìn thấy nó vừa uống rượu vừa ngắm trăng không hiểu sao trông nó lúc này thật đẹp. Thiếu Cẩn sẵn đang mang giấy mực thì vẽ lại cảnh đó, một mỹ nam tuấn tú với hắc y viền trắng, họa tiết là rồng 4 móng đang ngồi uống rượu ngắm trăng, sau khi vẽ xong Thiếu Cẩn âm thầm lui về cung của mình để nó tiếp tục cuộc vui, cứ như vậy suốt đêm nó không ngủ cứ ngồi đó mà uống rượu ngắm trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ray