Chương 41-45

Chương 41: Có tay có chân

Sau khi ăn xong họ ở phòng khách ngồi một lát, Tần Ca chọc Tần phu nhân cười vui không ngừng, không còn có thời gian và tâm tư tìm phiền toái cho Lộ Lê.

Trước khi trở về phòng, Lộ Lê cảm thấy Tần Ca đang nhìn mình thì nhìn lại, đối phương nháy mắt với y, không khỏi sửng sốt, hiểu ý Tần Ca, chợt bật cười.

Tần Ca thật sự rất hoàn mỹ, bất luận là diện mạo hay tính cách y đều chưa từng gặp qua, chỉ cần tiếp xúc với anh ta, đại khái sẽ không một ai không bị anh ta hấp dẫn, nếu không phải y đã yêu Tần Vũ, trong lòng đã không còn vị trí cho người khác, nói không chừng y cũng sẽ trở nên sùng bái Tần Ca.

"Tần Ca có vẻ tốt hơn trong lời đồn rất nhiều." Vào phòng, Lộ Lê nhịn không được nói với Tần Vũ đang cởi quần áo.

Tần Vũ không đáp lại, không thấy hứng thú với đề tài này.

"Hôm nay may mà có Tần Ca, bằng không mẫu thân còn muốn nhằm vào em tiếp." Lộ Lê rất cảm kích Tần Ca, nếu không có anh ta, bữa cơm này sẽ rất hụt hẫng.

Những lời này rốt cuộc làm Tần Vũ có phản ứng, bình tĩnh nhìn y một cái, "Anh biết."

Hả, anh biết cái gì? Lộ Lê không đuổi kịp suy nghĩ của Tần Vũ, Tần Vũ đã không để ý tới y nữa, đi thẳng vào phòng tắm.

Tần Vũ tắm xong, Lộ Lê mới đi vào, khi bọc áo tắm dài đi ra thì thấy có người gõ cửa, là Tần Ca.

"Tần Ca sao, có chuyện gì à?"

"Đầu bếp vừa mới làm đồ ăn khuya, em thấy bữa tối anh không ăn nhiều nên mang lên cho anh." Tần Ca đưa khay cho y. Là một chén cháo, hương vị không quá nồng, buổi tối ăn rất hợp.

"Cảm ơn em, lần sau bảo người hầu đưa lên là được." Lộ Lê vội vàng tiếp nhận.

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì." Tần Ca nhìn lướt qua y thấy Tần Vũ đang ngồi trên giường, cười nói, "Anh cả à, em không quấy rầy hai người nữa, chúc hai người có một đêm vui vẻ."

Đóng cửa lại, Lộ Lê đặt cháo trên bàn, cháo vừa múc khỏi nồi còn nóng hầm hập, lau khô tóc xong là cháo kịp nguội.

"Tần Ca thật săn sóc." Lộ Lê uống một ngụm cháo, cảm thấy toàn bộ dạ dày đều ấm áp, may mắn y không phải độc thân, nếu không sẽ đổ luôn, "Về sau không biết ai có vận may có thể lọt vào mắt Tần Ca."

Tần Vũ đang xử lý một ít văn kiện, nghe thế, dừng động tác lại một chút, "Về sau em cách xa nó một chút."

"Vì sao?" Lộ Lê kinh ngạc.

"Nó rất biết giả vờ, cũng không phải người tốt."

"Phụt, có người anh nào nói em trai mình như vậy sao?" Lộ Lê bị hắn nói khiến cho dở khóc dở cười.

"Anh không nói giỡn." Tần Vũ xụ mặt, từ góc nhìn của Lộ Lê còn thấy hai má hắn phồng lên.

"Được rồi, được rồi, em sẽ chú ý." Lộ Lê thấy hắn không nói nữa, cũng không truy vấn, chỉ có thể đáp ứng.

Ăn xong cháo, Lộ Lê đặt bát sang một bên, súc miệng rồi bò lên giường, dựa vào vai Tần Vũ, nhìn hắn nghiêm túc xử lý công việc, cũng không nói lời nào, phòng an tĩnh không có một tiếng động.

Tần Vũ xem xong văn kiện thì đã qua một giờ, Lộ Lê ghé vào ngực hắn vẫn không nhúc nhích giống như ngủ rồi, đang chuẩn bị tắt đèn, Lộ Lê đột nhiên cử động, cúi đầu thì thấy y không có nửa điểm buồn ngủ nào.

"Làm sao vậy?" Tần Lũ nhíu mày hỏi.

Một giờ qua, Lộ Lê không ngủ vì vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, nghĩ như thế nào cũng ngủ không được, đột nhiên nghe thấy Tần Vũ hỏi, y do dự một chút vẫn nhịn không được, "Hôm nay, sao anh đột nhiên mang em về, là không muốn em ở lại quân đoàn I sao?"

"Em ở đó không phải cảm thấy không được tự nhiên sao?" Tiếng Tần Vũ nhàn nhạt vang lên.

Lộ Lê đột nhiên ngẩng đầu, "Anh biết à?"

Tần Vũ không trả lời, "Anh biết hay không không quan trọng, quan trọng là cảm thụ của em."

Lộ Lê sửng sốt, sau đó cười, người như Tần Vũ lại có thể phát hiện cảm thụ của y, trong lòng cảm động đến không biết mở miệng thế nào, hôn khóe miệng hắn, lại dùng sức ôm, một lần nữa gác đầu lên vai, "Cám ơn."

Tần Vũ vuốt tóc y.

Tần Ca ở lại Tần gia một đêm, sáng hôm sau đã đi rồi, Tần Vũ lại không lập tức rời đi, cùng Lộ Lê tập thể dục ở hoa viên, khi trở về Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân đã ở trên bàn cơm, ăn xong liền đến phòng khách, một người đọc báo, một người xem thời sự.

"Hôm nay con không đi làm sao?" Tần nguyên soái đi tới nhìn Tần Vũ đang đọc báo.

Tần Vũ 'vâng' một tiếng, mí mắt không thèm nâng lên.

"Nếu hôm nay không có việc gì, buổi chiều đi đón Tiểu Tuyết đi." Tần nguyên soái lúc này mới nói ra mục đích.

"Con không rảnh." Tần Vũ không chút do dự cự tuyệt.

"Vừa rồi không phải con nói không có việc gì sao, bảo đi đón em thì lập tức không rảnh?" Tần nguyên soái trừng mắt bất mãn nhìn chằm chằm hắn, thấy Tần Vũ không để ý thì gõ gõ cái bàn, "Ta đang nói chuyện với con đấy."

Lộ Lê lập tức chạm chạm tay Tần Vũ. Tần Vũ ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nghiêm khắc mà nói: "Nó có tay có chân, bảo nó tự về đi."

"Nó là em gái con." Tần nguyên soái còn nói thêm.

"Con hy vọng nó không phải."

"Con!"

"Được rồi, được rồi, Tần Vũ không muốn thì thôi, ông không cần làm nó khó xử, cùng lắm thì chính chúng ta đi." Tần phu nhân thấy ông xã và con trai sắp cãi nhau, vội vàng lên tiếng.

"Còn đón cái gì nữa, bảo nó tự về." Tần nguyên soái nóng giận đầu óc cũng hồ đồ.

Cuối cùng vẫn là Tần phu nhân phái người đi đón con gái, bà muốn đi nhưng ông xã cùng con trai đều không muốn đi cùng bà.

Hiện tại Lộ Lê chỉ còn hai em gái của Tần Vũ là chưa được gặp, Tần Tuyết là một trong số đó, y vẫn rất tò mò với Tần Tuyết.

Tần Tuyết là con gái nhỏ nhất Tần gia, hẳn là công chúa nhỏ được anh trai chị gái cùng cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, không biết tính cách thế nào, gia phong của Tần gia không tệ, hẳn không phải người khó ở chung, trừ Tần phu nhân.

Chương 42: Tần Tuyết

Buổi chiều, khi người được Tần phu nhân phái đi đón Tần Tuyết trở về, Tần Vũ đột nhiên nhận được tin nên không thể không đến quân khu một chuyến, người còn chưa trở về đã đi rồi.

Lộ Lê vốn định trở về phòng đọc tư liệu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp Tần Tuyết, sợ lưu lại ấn tượng xấu, y do dự một chút rồi vẫn ở lại phòng khách.

Nửa giờ sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng con gái làm nũng, không cần phải nói, nhất định là em gái của Tần Vũ, Tần Tuyết.

Lộ Lê nhìn ra cửa, Tần Tuyết ôm cánh tay Tần phu nhân đi vào, mẹ con hai người vừa nói vừa cười, hình ảnh ấm áp cực kỳ. Nếu không phải Lộ Lê từng thấy bộ dạng Tần phu nhân vô cớ gây rối, thật sự rất khó tưởng tượng Tần phu nhân vẻ mặt từ ái trước mắt và Tần phu nhân lúc trước là cùng một người, y đứng lên.

"Em là Tần Tuyết đi, lần đầu gặp mặt, Tần Vũ đã nói qua về em, anh là Lộ Lê." Lộ Lê tỏ thái độ thân thiện với Tần Tuyết.

Tần phu nhân vốn đang tươi cười, thấy y thì lạnh mặt trong nháy mắt.

"Thì ra là anh à." Tần Tuyết giống như không phát hiện sắc mặt Tần phu nhân, ý vị sâu xa đánh giá Lộ Lê vài lần, "Em nghe người ta nhắc tới anh, xác thật có vài phần tư sắc, khó trách có thể mê hoặc anh cả đến xoay quanh."

Nói xong cô cũng không xem phản ứng của Lộ Lê, quay đầu nói với Tần phu nhân: "Mẫu thân, con đói bụng rồi, trong nhà có cái gì ăn ngon không?"

V"Đương nhiên là có, biết con sắp về, ta lập tức bảo đầu bếp làm rất món con thích, con đi thay quần áo, rửa tay là lập tức có thể ăn." Tần phu nhân vỗ vỗ tay con gái, cười đến không thấy mặt trời đâu.

"Con biết rồi, con lên phòng đây."

Lộ Lê nhìn hai mẹ con làm lơ mình, y cảm giác được có thêm một người không thích y. Tối hôm qua có câu y không nói với Tần Vũ, y ở quân khu xác thật sẽ không được tự nhiên, nhưng ở Tần gia cũng không được tự nhiên, chẳng qua không mãnh liệt như quân khu mà thôi, nhưng vì Tần Vũ, y nguyện ý nhẫn nhịn.

Tần Tuyết thay quần áo nhanh rồi xuống, hai bím tóc được xõa tung, gương mặt trái xoan đặc biệt tinh xảo.

Gen của Tần gia rất tốt, không một ai trong Tần gia khó coi, càng không bình thường chút nào, không phải soái ca thì là mỹ nữ, mặc dù Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân tuổi không thấp nhưng cũng nhìn ra được khi còn trẻ họ cũng là một đôi tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ hẳn là rất đẹp đôi.

Hai mẹ con lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, Lộ Lê không muốn xen vào, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, một người hầu đột nhiên mang theo một người trẻ tuổi mặc quân trang đi vào.

"Vị này là?" Tần phu nhân đứng lên nhìn người đi tới, bà biết quân hiệu trên vai đối phương, đó là dấu hiệu của quân đoàn I.

"Xin chào nguyên soái phu nhân, là thượng tướng phái tôi tới, tôi là Nhạc Hiểu." Người trẻ tuổi nói ra ý đồ.

"Tần Vũ à, nó bảo cậu tới có chuyện gì sao, có phải quên thứ gì không?" Tần phu nhân lập tức mỉm cười ôn hòa, bà rất khách khí với người của quân đoàn I.

Nhạc Hiểu lắc đầu, mặt mang nụ cười như ánh mặt trời, nhìn về phía Lộ Lê, lộ ra hàm răng trắng bóc, "Không phải, thượng tướng phái tôi tới thay thế An Minh chiếu cố phu nhân." Dứt lời cậu ta đi đến trước mặt Lộ Lê, lưu loát chào theo nghi thức quân đội, thanh âm to lớn vang dội, "Thưa thượng tướng phu nhân, tôi là Nhạc Hiểu, về sau có chuyện gì ngài trực tiếp phân phó tôi là được."

Lộ Lê chú ý tới sắc mặt khó coi của Tần phu nhân, Tần Vũ rốt cuộc vẫn không yên tâm với Tần phu nhân, cho nên khi mới phái Nhạc Hiểu tới, y không ngờ Tần Vũ sẽ cẩn thận như vậy.

Tần Tuyết vừa trở về, chỉ biết mẹ không thích Lộ Lê, cũng không biết chuyện từng phát sinh.

Lộ Lê mang theo Nhạc Hiểu lên lầu, Tần phu nhân liền tức giận ngồi xuống.

"Mẫu thân à, sao mẫu thân lại chán ghét chị dâu như vậy?" Tần Tuyết vừa ăn vừa tò mò hỏi, trước kia khi nghe nói anh cả kết hôn, cô còn tưởng mẫu thân sẽ rất vui, bởi vì anh cả vẫn luôn cô độc, bất luận là nam hay nữ đều rất khó có thể tiếp cận anh ấy.

"Đừng gọi nó chị dâu, mẹ không thừa nhận nó là dâu trưởng Tần gia." Tần phu nhân thở phì phì nói xong mới trả lời câu hỏi của cô, "Nó chính là con hồ ly tinh, nếu không phải nó câu dẫn anh cả con, còn xúi giục anh cả con đối nghịch với mẹ, mấy ngày nay con không ở nhà, nó quá phận thế nào con chưa được chứng kiến đâu."

Những chuyện từng xảy ra được Tần phu nhân kể lại bằng một kịch bản khác, khi Tần tuyết nghe xong, cô cũng cùng chung kẻ địch với Tần phu nhân luôn.

"Anh ta thật ác độc, mẫu thân nói không sai, anh ta không chỉ châm ngòi quan hệ giữa anh cả và mẫu thân, phụ thân và anh hai cũng nói giúp cho anh ta, thủ đoạn còn cao tay hơn chúng ta tưởng, chuyện này không thể cứ để như vậy được." Tần Tuyết vừa nghe thấy mẫu thân bị bắt nạt nhiều như vậy, còn bị buộc phải cúi đầu trước người vi vé phía dưới, tức khắc giận thay.

Trong nhà, người thương yêu cô nhất là mẫu thân, hiện tại mẫu thân bị hồ ly tinh bắt nạt, cô là con gái ngoan thì tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.

"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng có biện pháp nào, phụ thân con đã cảnh cáo ta, nó nói gì anh cả con lại nghe nấy, nếu lại xảy ra chuyện tương tự, chỉ sợ anh cả con sau này sẽ không thèm về nhà." Tần phu nhân ngày đó thật là bị tức giận đến gan đau, hai cha con đều không đứng về phía bà.

"Mẫu thân không biết dùng mưu kế rồi, đối phó với hồ ly tinh, nếu mẫu thân càng quang minh chính đại, đối phương càng có khả năng cắn ngược một ngụm, phải dùng chút thủ đoạn." Tần Tuyết nheo đôi mắt lại.

"Thủ đoạn thế nào?"

"Đương nhiên là làm anh ta biết khó mà lui, lại không thể mách lẻo được." Tần Tuyết tự tin tràn đầy cong khóe miệng.

Tần phu nhân nghe vậy có cảm giác yên tâm, có con gái đầu óc thông minh hỗ trợ, bà tin tưởng lần này nhất định sẽ không có vấn đề.

Hai người không hề phát hiện, đối thoại của họ trùng hợp bị Nhạc Hiểu vừa xuống lầu rót nước nghe được, sau khi trở về thì méc Lộ Lê.

"Phu nhân, ngài phải cẩn thận, tôi thấy hai người như đang có âm mưu nhằm vào ngài." Nhạc Hiểu có chút tức giận mà nói, khó trách thượng tướng bảo cậu ta tới.

Lộ Lê thấy cậu ta lo lắng, được người khác quan tâm cảm giác thật đúng là không tồi, y nhìn ra được Nhạc Hiểu hoàn toàn khác An Minh, "Không cần lo lắng, dù hai người đó thật sự có ý tưởng gì thì hẳn cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cảnh cáo của Tần nguyên soái cùng Tần Vũ vẫn hữu dụng lắm."

Nhạc Hiểu nghe vậy thì an tâm, nguyên soái cùng thượng tướng đều là thần tượng của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn sùng bái thượng tướng hơn, phu nhân lại có thể trực tiếp gọi tên thượng tướng làm cậu ta bội phục không thôi.

Chuyện của An Minh cậu ta có nghe nói qua, tuy không được đầy đủ nhưng cũng có thể đoán đại khái, cậu ta không thể hiểu được An Minh. Thượng tướng cùng phu nhân kết hôn thì liên quan gì đến An Minh, thượng tướng bảo An Minh đến bên phu nhân chứng minh thượng tướng tín nhiệm gã, gã lại cô phụ sự tín nhiệm này. Còn nữa, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cấp trên của An Minh là thượng tướng chứ không phải ai khác, gã lại không rõ sự thật này.

Nhưng mà, nếu không phải An Minh bị thượng tướng gọi về, cậu ta cũng không có cơ hội này, phải biết rằng, ở bên phu nhân, cơ hội được gặp thượng tướng khẳng định sẽ cao hơn nhiều, cũng chỉ có tên ngốc An Minh mới không biết nắm chắc cơ hội.

Nhạc Hiểu là người hoạt bát rộng rãi, nụ cười của cậu ta đặc biệt có sức cuốn hút, có cậu ta ở đây, sinh hoạt của Lộ Lê ở Tần gia tốt hơn một chút, Nhạc Hiểu không chỉ lắng nghe y nói, còn trò chuyện với y, có khi y không nói lời nào, Nhạc Hiểu cũng sẽ ríu rít nói không ngừng.

Nhạc Hiểu nói cậu ta mới vào quân đoàn I mới được hai năm nhưng biết rất nhiều chuyện về Tần Vũ, theo cách nói của Nhạc Hiểu thì là do cậu ta sùng bái Tần Vũ nên hỏi thăm không ít sự tích về hắn.

Nhờ phúc của Nhạc Hiểu, Lộ Lê cũng biết thêm rất nhiều chuyện, có thêm hiểu biết sâu hơn về Tần Vũ.

Bất tri bất giác, Lộ Lê nhìn thời gian mới biết họ chỉ nói về Tần Vũ cả chiều nay, Nhạc Hiểu nói muốn đi xuống xem cơm chiều đã làm xong chưa, kết quả chưa đến mười phút, cậu ta đã thở phì phì trở lại.

"Thưa phu nhân, nguyên soái phu nhận thật sư không coi ngài ra gì."

"Làm sao vậy?" Lộ Lê thấy cậu ta tức giận như vậy, không rõ nguyên do.

Nhạc Hiểu lập tức báo cáo những gì mình thấy khi đi xuống, "Vừa rồi tôi vào phòng bếp, vốn dĩ muốn hỏi một chút xem tối nay có món gì, nguyên soái phu nhân vào bếp ngay sau đó, nói một đống món mà tiểu thư Tần Tuyết thích ăn, tôi nói với đầu bếp làm thêm hai món ngài thích, kết quả ngài đoán được phu nhân nguyên soái nói gì không?"

"Nói gì nào?" Lộ Lê bật cười, đại khái có thể đoán được đối phương sẽ không nói được lời nào hay.

"Bà ấy nói nhiều món như vậy cũng đủ ăn, còn nói ở nhờ trong nhà người khác thì không có tư cách bắt bẻ sai khiến, tức chết tôi mất." Nhạc Hiểu quả thực không thể tin được những lời này sẽ được thốt ra từ miệng nữ chủ nhân Tần gia, trước kia cậu ta nghe nói mẫu thân của thượng tướng là quý tộc có cử chỉ khéo léo, đây đâu giống quý tộc, rõ ràng là không khác gì mấy bà trên phố, những tưởng tượng tốt đẹp trước kia về nguyên soái phu nhân toàn bộ biến thành cát bụi.

Lộ Lê bật cười.

"Phu nhân còn cười được sao!" Nhạc Hiểu cạn lời.

"Đây không tính là gì, chuyện quá phận hơn bà ấy còn làm được, nhưng cậu không cần tức giận, bà ấy sẽ chỉ nói những lời này trước mặt cậu, tôi nghĩ bà ấy đại khái là biết cậu sẽ nói lại với tôi." Lộ Lê trấn an vỗ vỗ vai cậu ta.

Bây giờ y vẫn chưa cảm thấy gì về Tần phu nhân, nhưng cũng không còn quá để ý như mấy ngày đầu, bà ấy không thể trực tiếp nhằm vào y, chỉ có thể nói cho đỡ buồn miệng, chỉ cần không trực tiếp phạm đến người y, y đều có thể nhẫn, hơn nữa y cũng không kén ăn.

"Đừng nóng giận, bị nói vài câu cũng không sao."

"Phu nhân à, tôi đang tức giận thay ngài, ngài không biết vẻ mặt bà ấy lúc đó đâu, thật quá đáng." Nhạc Hiểu rất đồng tình với thượng tướng phu nhân, có mẹ chồng như vậy, phu nhân ở Tần gia nhất định không được tốt.

Lộ Lê không hay nói xấu sau lưng người khác, cười cười rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Nhạc Hiểu cũng không nói tiếp, đừng nhìn tính cách cậu ta có vẻ tùy tiện, thật ra rất biết xem mặt đoán ý, nếu không cơ hội đến bên phu nhân cũng sẽ chẳng tới lượt cậu ta, đây đều là do cậu ta dựa vào thực lực để đoạt lấy, nghĩ đến vẻ mặt ảo não của các đồng chí khi không được chọn, cậu ta lại nhịn không được cảm thấy tự hào.

Lộ Lê thoáng nhìn cậu ta cười trộm một mình, bật cười lắc lắc đầu, thật đúng là sẽ tự tiêu khiển tự nhạc.

Chương 43: Nhạc Hiểu bảo vệ chủ

Bữa tối cùng mẹ con Tần phu nhân không có lời nói lạnh nhạt như Lộ Lê dự đoán, Tần phu nhân hình như nghĩ ra chiêu mới để đối phó với y, đó chính là toàn bộ bữa ăn làm lơ y.

Lộ Lê vừa ăn cơm vừa nghe Tần Tuyết kể lại những chuyện thú vị trong chuyến du lịch của cô trên tinh cầu khác với Tần phu nhân, làm Tần phu nhân thoải mái cười to, lại không biết hành động này làm Lộ Lê thấy vui, y còn ước gì Tần phu nhân làm lơ y, đừng nhớ tới y nữa.

"Mẫu thân ơi, con muốn ăn Sao Kê Đinh." Khi hai người đang nói rất vui vẻ, Tần Tuyết đột nhiên chỉ tay vào món duy nhất bày trước mặt Lộ Lê. Các món khác đều cách y khá xa, vừa nhìn là biết cô cố ý.

"Đưa đĩa Sao Kê Đinh tới đây." Tần phu nhân lập tức nói với người hầu đứng bên.

Người hầu dùng ánh mắt xin lỗi Lộ Lê, đặt đĩa trước mặt Tần Tuyết.

"Cám ơn mẫu thân, con thích ăn Sao Kê Đinh nhất." Tần Tuyết làm nũng cọ cọ vai Tần phu nhân, vừa gắp một miếng gà xào, một đôi tay đột nhiên xuất hiện trước mặt cô lấy đi món ăn bên cạnh rồi đặt trước mặt Lộ Lê.

Người này chính là Nhạc Hiểu, thấy phu nhân bị hai mẹ con Tần phu nhân bắt nạt trắng trợn, sao cậu ta có thể ngồi nhìn, nếu Tần Tuyết thích Sao Kê Đinh, vậy cho cô ăn đi.

"Mẫu thân ơi, con cũng muốn ăn món kia." Tần Tuyết lập tức chu miệng không mấy vui vẻ.

Tần phu nhân đập đũa 'ầm' một tiếng xuống bàn, trực tiếp nhắm thẳng vào Lộ Lê, "Không có quy củ gì cả, cậu dạy người của cậu thế nào vậy, không thấy Tiểu Tuyết đang ăn sao?"

"Tần phu nhân cũng không thể nói như vậy được, người không quy củ chỉ sợ là hai người, thượng tướng phu nhân cũng đang ăn, hai người lại bày tất cả các món trước mặt mình, nghe nói ngài là em họ của Vương Hậu, thân phận tôn quý, đây là giáo dưỡng của ngài sao?" Nhạc Hiểu không vui vẻ gì mà trào phúng lại, cậu ta không có nhiều cố kỵ như người hầu ở Tần gia.

"Làm càn, sao cậu dám nói chuyện với mẫu thân tôi như vậy!" Tần Tuyết nổi giận nói.

"Sao không dám, tôi không phải người hầu của Tần gia, tôi chỉ nghe lệnh thượng tướng, mệnh lệnh của thượng tướng là tôi phải chăm sóc tốt phu nhân của ngài, đương nhiên tôi không thể để bất cứ ai bắt nạt phu nhân, nếu hai người cảm thấy không xuôi tai, không bằng chúng ta đi tìm thượng tướng để lý luận đi?" Nhạc Hiểu cười tủm tỉm nâng Tần Vũ ra.

Vẻ mặt Tần phu nhân cùng Tần Tuyết quả nhiên thay đổi. Kiêu ngạo cho lắm vào, vừa nghe thấy thượng tướng đã lúng túng, Nhạc Hiểu cười nhạo ở trong lòng.

"Đừng tưởng rằng lôi anh cả ra thì tôi sẽ sợ......" Có lẽ đây là lần đầu tiên Tần Tuyết bị nói đến mức không phản bác được, cảm giác không còn mặt mũi nữa.

"Vậy thì tốt thôi, giờ tôi sẽ liên hệ thượng tướng, báo cáo lại chuyện này cho ngài ấy." Nhạc Hiểu lập tức làm bộ giơ máy truyền tin lên chuẩn bị gọi.

"Anh dám!" Tần Tuyết giận dữ.

"Bỏ đi, Tiểu Tuyết, không cần chấp nhặt với họ." Tần phu nhân vội vàng ngăn con gái lại, Tần Tuyết không sợ nhưng bà lại không thể không kiêng kị, nếu Tần Vũ cùng Tần nguyên soái biết lại có chuyện xảy ra, bà lo lắng sẽ có hậu quả càng nghiêm trọng.

Hai người nghẹn khuất không nói nên lời làm Nhạc Hiểu càng thêm đắc ý dào dạt.

Lộ Lê biến thành người qua đường, tình huống như vậy mà y lại có xúc động muốn cười, Tần Vũ rốt cuộc là tìm được ở đâu người có sức sống bắn ra bốn phía như vậy, tính tình còn dễ xúc động hơn y, tài ăn nói cũng không tồi, có thể làm Tần phu nhân cùng Tần Tuyết á khẩu.

Ngồi cùng bàn ăn với Tần phu nhân nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y ăn thật sự vui sướng, cách hai người nghĩ ra để đối phó y rốt cuộc cũng không có tác dụng, Nhạc Hiểu lại lấy được một món khác đặt trước mặt y.

Bữa tối kết thúc nửa tiếng sau, Tần Vũ đạp bóng đêm trở lại.

"Anh cả, em đã về, mẹ vừa rồi còn nói đêm nay anh không về." Tần Tuyết thấy Tần Vũ thì rất vui, nhưng lại không dám vọt tới trước mặt hắn, trên mặt mang theo tươi cười có bảy phần lấy lòng.

Vẻ câu nệ không còn chút dấu vết giương nanh múa vuốt khi đối mặt với Lộ Lê, người trong Tần gia dường như không ai dám quá mức làm càn trước mặt Tần Vũ, bao gồm cả Tần Ca có được danh hiệu nam thần của đế quốc. Tuy ngày đó Tần Ca che dấu rất khá, nhưng y vẫn phát hiện, Tần Ca ở trước mặt Tần Vũ vẫn có chút khác khi đứng trước Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân.

Tần Vũ lạnh nhạt quét mắt qua cô một cái, 'ừ' một tiếng rồi hỏi: "Chị dâu em đâu?"

Không hỏi về chuyến du lịch của cô lấy một câu, mở miệng đã hỏi về anh ta, Tần Tuyết ủ rũ cụp đuôi, "Ở trên lầu."

Tần Vũ quay đầu lên lầu.

"Mẫu thân à, sao anh cả lại để ý anh ta như vậy chứ." Tần Tuyết không thể tin được, cô chỉ đi du lịch một chuyến, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cả của cô vạn năm độc thân, được xưng không có thất tình lục dục lại kết hôn.

"Nếu ta biết thì cũng sẽ không phải sầu não như vậy, cũng không biết con hồ ly tinh kia dùng bùa mê thuốc chú gì với anh cả con mà cha mẹ nói gì cũng không nghe, ta rất lo nó sẽ thổi gió bên tai anh cả con, châm ngòi ly gián gia đình chúng ta." Tần phu nhân phun nước đắng trước mặt con gái út. Bây giờ có người lắng nghe bà, bà muốn kể hết uất ức trong khoảng thời gian này ra.

"Mẫu thân đừng lo lắng, có con ở nhà, con sẽ giúp mẫu thân đối phó với con hồ ly tinh kia." Vì mẫu thân, cũng vì bạn tốt, Tần Tuyết quyết định không thích Lộ Lê.

"Vẫn là con gái ta ngoan nhất, không uổng công ta thương yêu con." Tần phu nhân rốt cuộc nở nụ cười, có con gái tri kỷ thật tốt.

"Đúng rồi, mẫu thân ơi, bọn họ sẽ không méc chuyện tối nay cho anh cả chứ?" Tần Tuyết vẫn hơi sợ Tần Vũ.

"Hẳn sẽ không đâu, nói cho anh cả con, bọn họ cũng chẳng được gì."

Tần phu nhân nói chắc như đinh đóng cột lại không biết, Nhạc Hiểu nhân lúc Lộ Lê đi tắm thì báo cáo lại một năm một mười chuyện Tần phu nhân cùng Tần Tuyết bắt nạt phu nhân.

Thượng tướng khi điều cậu ta đến bên phu nhân cũng đã ra lệnh cho cậu ta báo cáo lại những gì phu nhân làm trong ngày, lúc trước cậu ta không biết tại sao thượng tướng lại phân phó như vậy, cảm giác như thượng tướng đang giám thị phu nhân vậy, nhưng chuyện tối nay làm cậu ta hiểu ra nguyên nhân thực sự.

Thượng tướng vừa về, cậu ta không chút do dự nói trọng điểm, cậu ta không phải người thích mách lẻo, thích nói xấu, nhưng cậu ta không thích hành động của Tần phu nhân cùng tiểu thư Tần Tuyết.

[Tác giả]:

Vẫn còn chuyện càng đáng ghét hơn sẽ xảy ra, đặc biệt là mấy ngày nay, nếu cảm thấy nghẹn khuất, mọi người hãy cứ tích cóp lại rồi chờ một ngày đẹp trời sẽ được xả một thể. Cam đoan từ lương tâm.

P/s: Cuối cùng nhắc lại một chút, giai đoạn này, có rất nhiều cực phẩm nhằm vào tiểu thụ, giai đoạn sau sẽ ít đi, giai đoạn này vẫn là phần cốt truyện về Tần gia.

Chương 44: Tâm cơ của Lộ Lê

"Tôi biết rồi, cậu có thể ra ngoài." Bộ dạng Tần Vũ trầm mặt đặc biệt dọa người.

Nhạc Hiểu sùng bái thượng tướng nhưng vẫn khá sợ khí thế của thượng tướng, nhiệm vụ hoàn thành thì vội vàng về phòng.

Lộ Lê đi ra thì thấy Tần Vũ vào từ thư phòng cách vách, vẻ mặt không có biến hóa gì nhưng không khí quanh hắn tựa hồ hơi thấp, y cũng không để ý, ngày thường Tần Vũ vẫn như vậy.

Tần Vũ đi tới cầm lấy khăn lông trên tay y, ấn y ngồi xuống mép giường, mặt vô cảm giúp y lau khô tóc.

Lộ Lê sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tần Vũ giúp y lau tóc, ngửa đầu nhìn hắn, "Hôm nay anh làm sao vậy?"

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Vũ nhìn y chăm chú, khi Lộ Lê nhịn không được muốn chớp mắt một chút mới thấy hắn mở miệng, "Em không có gì muốn nói với anh sao?"

Lộ Lê chớp mắt hai cái, "Em có chuyện gì để nói đâu."

"Nhạc Hiểu đã nói cho anh, nếu anh không nói, có phải em lại muốn chịu đựng một mình không?" Tần Vũ trần thuật nhẹ nhàng, nhìn không ra chút cảm xúc nào.

Lộ Lê thầm trách Nhạc Hiểu sao nói nhiều vậy, lại không biết cậu ta chỉ phụng mệnh mà thôi, "Cũng không phải em chịu đựng, em vẫn cảm thấy ổn, so với anh, chút trình độ này không tính là gì, anh không cần cảm thấy em gặp uất ức, thật ra không có một chút nào đâu, nếu em thật sự bị chọc giận thì dù một người là mẹ chồng, một người là em chồng, em cũng sẽ không xuống ta lưu tình, hơn nữa Nhạc Hiểu cũng đòi lại giúp em rồi."

"Thật sự đó, anh tin em đi, tính em mà anh còn không biết sao." Lộ Lê bắt lấy tay hắn, mân mê năm ngón tay, khóe môi treo lên nụ cười xấu xa.

"Vậy sao lần trước em lại nhẫn nhịn?"

Nụ cười cứng đờ, Tần Vũ lại dùng câu nói của y để lôi ra chuyện cũ, Tần Vũ từ khi nào thông minh như vậy, không đúng, thật ra Tần Vũ rất thông minh, chỉ là sức mạnh cường đại làm mọi người xem nhẹ chỉ số thông minh của hắn. "Lần trước là ngoài ý muốn, em chưa kịp phát hỏa thì phụ thân đã về, không thể làm mẫu thân nan kham trước mặt ông ấy chứ, phụ thân cũng đã thay mẫu thân xin lỗi rồi, hơn nữa anh đừng cảm thấy em nhẫn nhịn, thật ra em cũng có thủ đoạn, nếu không anh sao có thể phát hiện được." Lộ Lê đắc ý nháy mắt.

Y đáp ứng Tần nguyên soái không nói cho Tần Vũ, nhưng y không nói y sẽ không cho Tần Vũ biết bằng cách khác, da y dễ lưu dấu vết, lại là cánh tay có thể dễ phát hiện, nếu Tần Vũ về thì không thể không phát hiện được, cho nên y giao cho ông trời quyết định.

Cánh tay bị phỏng dùng máy trị liệu thì dấu vết cũng cần mấy ngày mới hết hoàn toàn, nếu Tần Vũ không về ngay thì là Tần phu nhân có vận may tốt, nếu Tần Vũ đột nhiên trở về, vậy không liên quan đến y.

Đừng nhìn y trước mặt Tần phu nhân một mực thối lui, thật ra y cũng có thủ đoạn lắm.

Người khác nếu nghe vợ mình tính kế mẹ mình như vậy, dù không tức giận thì trong lòng chắc chắn cũng sẽ không thoải mái, nhưng khi Tần Vũ nghe vậy thì băng tuyết vạn năm lập tức tan rã, ngón tay vuốt qua lông mi mảnh dài của Lộ Lê.

"Em biết anh quan tâm em, nếu thật sự có việc, em sẽ không dấu diếm, lần này không nói là bởi em cảm thấy không thấm vào đâu, anh ngàn vạn đừng vì chút chuyện này mà đi tìm mẫu thân và Tần Tuyết." Loại việc nhỏ này, Lộ Lê cảm thấy không đáng cho Tần Vũ ra trận.

Tần Vũ không trả lời, Lộ Lê cảm giác hắn đang vuốt tóc mình, biết hắn đáp ứng rồi.

Lộ Lê nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, anh về tối nay không phải là muốn nhìn xem mẫu thân có bắt nạt em hay không chứ?"

Tần Vũ nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.

Thật đúng là, Lộ Lê ôm eo Tần Vũ, làm sao bây giờ, người đàn ông này luôn có thể làm y cảm động, trái tim được tình yêu của một người tên Tần Vũ từng chút từng chút nhét đầy, cảm giác sẽ tràn đầy bất cứ lúc nào.

Tóc đã khô, Lộ Lê giục Tần Vũ đi tắm, còn mình thì chui vào trong chăn, mở máy truyền tin, click mở tư liệu, khoảng không trước mặt chứa những con chữ rậm rạp, từ ngữ chuyên nghiệp tối nghĩa cực kỳ, người bình thường mà nhìn vào chắc sẽ choáng váng đầu óc, y lại như thấy được bảo vật, hai mắt tản ra ánh sáng si mê.

Tần Vũ ra thì thấy y mang vẻ mặt như chết đói, ánh sáng phát ra từ không trung chiếu vào gương mặt tinh xảo diễm lệ tựa như ảo mộng.

Lộ Lê xem đến nhập thần, máy truyền tin bỗng bị một bàn tay tắt đi, mặt Tần Vũ phóng đại gấp đôi trước mặt y, trong nháy mắt áp đảo y lên giường.

Thân thể tinh tráng đầy nam tính còn dính hơi ẩm áp xuống, ngón tay Lộ Lê vuốt qua khối cơ bắp trước ngực, lại vuốt từ bả vai xuống lưng, lòng bàn tay cảm nhận cơ bắp rắn chắc.

Tuy cứng, nhưng không thể không thừa nhận, tỉ lệ cơ thể của Tần Vũ rất hoàn mỹ, mà người này lại là chồng y, ai ai cũng nói Tần Vũ là người máy không có thất tình lục dục, ngay cả người nhà cũng thấy thế, nhưng y lại vô số lần được chứng kiến những xúc cảm được biểu đạt trên gương mặt người đàn ông này, trầm luân trong tình dục không phải giả.

Trong đầu không tự chủ được phác hoạ ra hình ảnh 18+ cùng người trước mắt, dục vọng của Lộ Lê bất tri bất giác cũng bị gợi lên, y tự nhận mình là người thẳng thắn thành khẩn, đặc biệt là khi đối mặt với dục vọng, vì thế chủ động nâng nửa người trên hôn lên, một chân vòng qua eo Tần Vũ.

Dục vọng trong mắt Tần Vũ nháy mắt như sóng thần cuồn cuộn, bao phủ lấy bờ biển Lộ Lê.

Ánh đèn trong phòng ghi lại đêm tình ái vui sướng tràn trề.

Khi tỉnh lại vào ngày tiếp theo, mặt trời đã lên cao, Tần Vũ không còn bên người, Nhạc Hiểu nói hắn sáng sớm đã rời đi, bữa sáng cũng không ăn. Tần phu nhân cùng Tần Tuyết khi biết hắn đã không ở nhà thì thở phào một hơi, nhìn dáng vẻ thì tối hôm qua vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ báo cáo lại.

"Hôm nay tôi sẽ không xuống ăn cơm, đến giờ thì cậu đưa cơm đến thư phòng là được." Lộ Lê không có hứng nghe chuyện của mẹ con Tần phu nhân, trước khi lên lầu thì nhắc Nhạc Hiểu.

"Phu nhân sợ hai người sẽ lại gây phiền toái sao?" Nhạc Hiểu hỏi.

"Không phải," Lộ Lê lắc đầu, "Tôi muốn xem một ít tư liệu, không muốn bị quấy rầy."

Nhạc Hiểu lập tức cam đoan sẽ không cho ai đi vào.

Lúc sau, Lộ Lê nhốt mình trong thư phòng của Tần Vũ, tiếp tục xem tư liệu tối hôm qua xem dở, gặp từ ngữ không hiểu thì vào Tinh Võng tra.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút từng chút.

Tần phu nhân cả ngày không thấy Lộ Lê thì cho rằng y không dám xuất hiện trên bàn cơm, cảm thấy không khí thật thanh nhàn, buổi sáng cũng ra ngoài gặp mặt các chị em phu nhân tốt để uống trà nói chuyện phiếm, thuận tiện kể chuyện về Lộ Lê, hình dung y thành một đứa con dâu ác độc.

Các phu nhân lui tới với bà đều là người có thân phận có địa vị, bởi các bà chưa từng gặp Lộ Lê, lại qua lời kể của Tần phu nhân, ấn tượng của các bà với y đã kém tới cực điểm.

"Tần Vũ nhà bà rốt cuộc là nghĩ như thế nào, trước kia cũng chưa nghe nói nó đối xử đặc biệt với ai, sao lần này trở về đã đột nhiên kết hôn, đối tượng lại còn là nam, nếu hắn ta không muốn sinh con thì làm sao bây giờ." Phu nhân Charlie hỏi thăm, quan hệ của bà và Tần phu nhân tương đối tốt, xung quanh bà có không ít người muốn qua bà để hỏi thăm chuyện về mấy đứa con của Tần phu nhân.

Được hoan nghênh nhất đương nhiên là Tần Vũ và Tần Ca, hai người một là chiến thần, một là nam thần, trình độ được hoan nghênh không phân cao thấp, có rất nhiều người muốn gả cho hai người họ, phu nhân Charlie bởi vì có quan hệ tốt với Tần phu nhân nên cũng thành nhịp cầu cho những người đó hỏi thăm tin tức, cứ cách một đoạn thời gian lại có người nhờ bà hỏi thăm Tần phu nhân về Tần Vũ Tần Ca, như thích cái gì, không thích cái gì linh tinh.

Phu nhân Charlie cũng có tư tâm của riêng bà, địa vị của Tần gia ở đế quốc Vinh Diệu cực cao, Quốc Vương có thể yên ổn ngồi trên bảo tọa trị quốc, Tần gia có công lao lớn nhất.

Tinh cầu Thủ Đô từng truyền lưu một câu, thà đắc tội vương thất chứ không thể đắc tội Tần gia. Nếu có thể trở thành thông gia với Tần gia, không thể nghi ngờ là có thể nâng cao gia tộc mình lên một bậc, không ngờ kế hoạch còn chưa được thực hiện thì Tần Vũ đã kết hôn.

Phu nhân Charlie nhìn trúng Tần Vũ, nếu nhìn về lâu về dài, địa vị và tiền đồ của Tần Vũ đều cao hơn Tần Ca, quan trọng nhất chính là, hắn có được vinh dự là người biến chủng mạnh nhất đế quốc, còn là trụ cột tinh thần cho công dân đế quốc, có hắn làm con rể, ngày sau dù gặp người trong vương thất thì cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Nó dám không sinh con, tôi sẽ bắt nó ly hôn với Tần Vũ." Tần phu nhân không dám nói Tần Vũ căn bản không cho bà mặt mũi.

"Đúng đúng đúng, kết hôn còn có thể ly hôn." Phu nhân Charlie vừa nghe là biết Tần phu nhân nhất định rất bất mãn với người kia, bà không biết tình hình thực tế nên tưởng gia tộc mình vẫn còn cơ hội, tâm tư mới vừa yên lặng xuống lại lần nữa trỗi dậy, nếu thật sự không được thì còn có Tần Ca.

"Tần phu nhân này, nếu bà không thích cậu ta, không bằng tìm một cơ hội gọi Tần Vũ ra, đàn ông ấy mà, chỉ cần gặp được người tốt hơn, chôn một hạt giống trong lòng hắn, còn sợ không nẩy mầm sao, đến lúc đó, không cần bà tự mình động thủ, Tần thượng tướng nói không chừng sẽ chán cậu ta trước." Một vị phu nhân khác cũng cho ra một chủ ý, vẻ mặt đắc ý tựa hồ cho rằng chủ ý này rất được.

"Cái này thì để nói sau, Tần Vũ rất bận."

Có thể hay không, trong lòng Tần phu nhân sao có thể không rõ, nếu chỉ cần khuyên nhủ Tần Vũ là có thể thuyết phục hắn, bà đã sớm làm, huống chi Tần Vũ căn bản không nghe lời bà. Lời này bà sẽ không nói cho mấy phu nhân, làm mẹ mà không thể làm gì con mình, truyền ra thì bà cũng không còn mặt mũi.

Những người này ba ngày hai lần hẹn gặp bà, bà biết mục đích là vì mấy đứa con, nhưng được nghe các phu nhân khác khen ngợi Tần Vũ nhà bà thế này thế nọ, Tần Ca nhà bà thế nọ thế kia, nói thật, Tần phu nhân cảm thấy rất hưởng thụ.

Lộ Lê không biết mình đang bị các nữ trưởng bối tính kế, cho dù Tần Vũ đã kết hôn cũng không thể ngăn được tâm tư mãnh liệt của các bà. Cũng may Tần phu nhân biết có một số việc không thể đáp ứng bừa bãi, nếu không chờ đợi bà chính là vả mặt đau chết người, bởi vậy bà ngoài miệng thì phụ họa, trên thực tế đều không đáp ứng đối phương.

Lộ Lê bởi tiếp thu tri thức mới đến quên ăn quên ngủ nên liên tiếp mấy ngày không gặp Tần phu nhân cùng Tần Tuyết, sinh hoạt ngày càng yên bình.

Vì đế quốc Solo gần đây càng ngày càng không an phận, mấy tinh cầu biên giới lúc nào cũng có thể xảy ra giao chiến nên Tần Vũ càng ngày càng bận, mấy ngày cũng không thể về nhà.

Lộ Lê ngẫu nhiên buôn chuyện điện thoại với hắn qua máy truyền tin, cuộc sống bình thường cũng coi như phong phú, chỉ là nó rất nhanh bị phá vỡ bởi một người mà Tần Tuyết mời đến Tần gia.

Chương 45: Vị khách tôn quý

"Xem hết những tư liệu đó nhanh như vậy thì có hiểu không?" Thanh niên mang một gương mặt gấu trúc bắt chéo chân, ôm hai tay nhìn chằm chằm Lộ Lê ngồi đối diện.

Đây chính là người mà Lộ Lê dùng những năm trăm vạn tinh tệ để hỗ trợ tìm tư liệu, trước hai người đã trao đổi phương thức liên lạc, bởi vì từng có một lần giao dịch dứt khoát lưu loát nên thanh niên không cự tuyệt lời mời gặp mặt của y.

Thời gian hẹn đã đến, thanh niên xuất hiện trước mặt Lộ Lê, vừa nghe y bày tỏ mục đích, thanh niên rất hiếu kì đánh giá y nửa ngày.

"Tôi ngày thường không có việc gì, tra xét không ít tư liệu mới hiểu." Lộ Lê cười giải thích một chút.

Những tư liệu đó tuy nhiều nhưng chân chính đáng để nghiên cứu lại chỉ có một phần nhỏ, vậy mà đã có giá năm trăm vạn tinh tệ, nhưng nếu ở Liên Bang thì sẽ không có cái giá này đâu, còn lại đều là kiến thức cơ sở và các lĩnh vực liên quan, thể chất y không tốt nhưng đầu óc vẫn dùng được.

Thanh niên gật gật đầu, cậu ta cũng không thật sự để ý vấn đề này, "Vậy lần này tìm tôi có chuyện gì?"

"Có một việc muốn nhờ cậu hỗ trợ, cậu có thể tìm được những tư liệu này thì hẳn cũng biết về các cơ sở nghiên cứu phát minh."

"Anh muốn tôi tìm giúp à?" Thanh niên lập tức biết ý.

Lộ Lê gật đầu, "Bởi vì nguyên nhân bản thân nên tôi có hứng thú với những nghiên cứu trong lĩnh vực này, nhưng chỉ đọc tư liệu không thì cũng vô dụng, lý luận suông thì đọc kỹ tìm hiểu kỹ là hiểu, quan trọng nhất vẫn là thực hành và có người thầy tốt, cho nên tôi muốn tìm một nơi, tốt nhất là tư nhân, để có thể học tập nhiều hơn."

Thanh niên quan sát y một lát, "Đúng thật là tôi biết vài nơi, nhưng anh muốn tư nhân, lại còn là tốt nhất, nơi như thế không dễ vào đâu, dù tôi có nói cho anh, dù năng lực của anh có tốt đến mấy thì cũng rất khó qua khảo sát của họ." Xem xét đến lần trước đối phương sảng khoái thanh toán, thanh niên không ngại nhiều lời một chút.

"Tôi biết, nhưng cũng phải thử." Lộ Lê tất nhiên biết mình gà mờ, nhưng từ nhỏ y đã hứng thú với lĩnh vực này, nhưng vì người nhà không cho phép, không ủng hộ, lại vì y muốn chứng minh rằng thể chất phế cũng có thể làm nên chuyện nên mới lựa chọn con đường quân nhân dễ nhất để trở nên nổi bật, cũng là con đường khó khăn nhất.

Tuy lúc nhỏ y không nghiên cứu chuyên ngiệp, nhưng những năm gần đây vẫn sưu tầm đủ loại tư liệu, nếu không y cũng không thể trong thời gian ngắn đã hiểu những tư liệu rối rắm tối nghĩa đó.

Thanh niên thấy y quyết tâm, "Anh quyết định rồi thì tốt, sở nghiên cứu phát minh tư nhân lớn mà tôi biết tổng cộng có 3 nơi, một ở tinh hệ Mộ Quang, một ở R tinh hệ, còn lại là ở tinh hệ Bạch Khôi."

"Tinh cầu nào trong R tinh hệ?" Lộ Lê vừa nghe thấy có R tinh hệ, đôi mắt lập tức tỏa sáng, thực ra y cũng đoán được, R tinh hệ dù sao cũng đứng đầu trong bốn tinh hệ lớn.

"Vinh Diệu tinh."

Đây mới là đáp án khiến y vui mừng, "Có cách liên hệ với họ không?"

"Muốn gia nhập sở nghiên cứu phát minh này yêu cầu ít nhất có hai phiếu tiến cử, tôi có thể giúp, nhưng sẽ không rẻ đâu." Thanh niên trực tiếp nói rõ ràng, cậu ta là người làm ăn, không mua bán lỗ vốn, miễn phí nói ra tin tức này đã là nể mặt khách quen.

"Bao nhiêu vậy?" Lộ Lê thấp thỏm hỏi, nói thật, y không còn bao nhiêu tinh tệ, nhưng cơ hội này y không muốn buông tha, chỉ có thể đến lúc đó lại nghĩ cách.

"Hai mươi triệu tinh tệ."

Cái giá này làm y cảm thấy áp lực, y đã dự cảm sẽ phải hơn chục triệu tinh tệ, không ngờ lại còn gấp đôi, nhưng vẫn cắn răng đáp ứng.

"Số tiền này tôi sẽ kiếm nhanh thôi, chừng nào thì cậu có thể hồi đáp?"

"Ít nhất cũng mất một tháng."

"Được, một tháng sau, tôi chờ tin tức của cậu."

Ước hẹn thời gian xong, Lộ Lê rời Vũ Trụ Võng, vừa thư giãn gân cốt cứng đờ, Nhạc Hiểu đột nhiên vội vội vàng vàng xông tới, không thèm gõ cửa luôn.

"Thưa phu nhân, Tần phu nhân gọi ngài xuống, nói có một vị khách quý sắp tới."

"Vị khách nào?" Lộ Lê sống ở Tần gia đã được một thời gian, đây không phải lần đầu Tần gia đón khách từ khi y đến, trước cũng có một lần, nhưng lần đó y và Nhạc Hiểu ra ngoài có việc, Tần phu nhân cũng không gọi y về.

"Không biết, bà ấy không nói." Trực giác mách bảo Nhạc Hiểu không phải chuyện gì tốt.

"Vậy thì xuống xem thử." Lộ Lê cũng cảm thấy Tần phu nhân đột nhiên thay đổi có khả năng là vì ấp ủ chiêu số gì đó, đành phải binh tới tướng chắn, nước tới đất ngăn thôi.

Khách quý còn chưa tới, phòng khách chỉ có Tần phu nhân, mà Tần Tuyết ngày thường hay dính lấy bà cũng không thấy bóng, Nhạc Hiểu nhìn ra nghi hoặc của y, nói rằng Tần Tuyết đang ở bên ngoài chờ khách quý tới.

"Lát nữa, một vị khách có thân phận vô cùng tôn quý sẽ tới, chú ý hành vi cử chỉ một chút, ngàn vạn đừng làm Tần gia mất mặt xấu hổ, nếu chọc giận khách quý thì nguyên soái hay thượng tướng cũng không thể nào cứu được cậu đây." Tần phu nhân cố ý nói thật nghiêm trọng.

"Con đã biết, thưa mẫu thân." Lộ Lê ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại chỉ tin ba phần.

Với địa vị của Tần gia ở đế quốc Vinh Quang, người được họ coi là tôn quý cũng chỉ có người ở nơi đó, hơn nữa nếu y đoán không sai, khách quý này hẳn có bối phận thấp, còn là nữ, có quan hệ tốt với Tần Tuyết, Tần nguyên soái và Tần Vũ nếu ở đây, e rằng đối phương sẽ chỉ như con thỏ.

Vài phút sau, Tần Tuyết dẫn khách quý vừa nói vừa cười đi vào, còn chưa thấy bóng đã nghe thấy tiếng cười, không ngoài dự đoán, khách quý là nữ.

Lộ Lê liếc mắt đánh giá đối phương một lượt, đôi mắt xanh ngọc bích to tròn linh động toát vẻ hoạt bát, mái tóc nâu xoã tung cong vút, váy màu hồng phấn bồng giống công chúa nhỏ đáng yêu, trên thực tế, cô đúng là công chúa, công chúa út Barbara được Quốc Vương cùng Vương Hậu yêu thương nhất.

Tần phu nhân là em họ của Vương Hậu, tuy rằng quan hệ huyết mạch có hơi xa, nhưng thân phận vẫn tôn quý hơn những phu nhân khác, Tần Tuyết là cháu gái của Vương Hậu, lại cùng tuổi với Barbara nên hai người có quan hệ rất thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top