Chương 36-40
Chương 36: Anh là gián điệp của Liên Bang
"Bố chuẩn uý, ngài không thể vào." Binh lính canh giữ ở cổng biệt thự ngăn Bố Tiểu Ngọc đang nổi giận đùng đùng muốn vào.
"Cậu nếu gọi tôi là Bố chuẩn uý, hẳn là biết tôi có quyền ra vào biệt thự." Trên mặt Bố Tiểu Ngọc hiện lên một tia giận dữ.
"Thượng tướng đã phân phó, về sau ngài không thể tự do ra vào." Binh lính có nề nếp, không bởi Bố Tiểu Ngọc trước kia thường lui tới chỗ này mà động dung, càng không bởi cấp bậc của cô cao hơn mình mà lùi bước.
Tức khắc khóe mắt Bố Tiểu Ngọc muốn nứt ra, "Không thể nào."
"Đây là thượng tướng tự mình ra lệnh." Binh lính thủ vệ chỉ nhận lệnh của thượng tướng, Chu thượng tá đến cũng không được.
"Có chuyện gì vậy?" Lộ Lê ăn mì xong rồi ra ngoài tản bộ, phơi nắng, đột nhiên nghe thấy tiếng khắc khẩu truyền đến từ cổng biệt thự, đi đến thì thấy binh lính giằng co trên dưới với Bố Tiểu Ngọc, không biết ồn ào cái gì, Bố Tiểu Ngọc tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
"Thưa phu nhân." Hai binh lính vừa thấy y lập tức cung kính hành lễ, đối đãi khác biệt làm Bố Tiểu Ngọc càng thêm đỏ mắt, càng ngày càng không vừa mắt Lộ Lê.
"Sao lại thế này?" Lộ Lê nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên hốc mắt đỏ lên của Bố Tiểu Ngọc.
"Bố chuẩn uý muốn vào biệt thự, nhưng thượng tướng sáng nay khi rời đi đã ra lệnh, về sau Bố chuẩn uý muốn vào cần có sự đồng ý của ngài." Binh lính nói đúng sự thật.
Lộ Lê không ngờ Tần Vũ nhanh như vậy, sáng nay vừa mới nói, hắn đã lập tức đi phân phó, lại nhìn về phía Bố Tiểu Ngọc mang vẻ mặt không cam lòng, "Cô có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nói chuyện với ngài." Bố Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm y.
"Được thôi, vào đi." Lộ Lê do dự một chút rồi đồng ý, tuy rằng không biết đối phương có chuyện gì muốn nói với y, nhưng chuyện hôm qua y cũng muốn giải thích một chút, đối phương dù sao cũng là cấp dưới của Tần Vũ, y không muốn bởi hiểu lầm nhỏ mà nháo đến mức không thoải mái.
Một lời nói của y, hai binh lính quả nhiên không còn ngăn Bố Tiểu Ngọc nữa.
Nhẹ nhàng vào biệt thự, Bố Tiểu Ngọc cũng không cảm kích Lộ Lê, trước kia cô muốn vào thì vào, hiện tại muốn vào còn phải được sự đồng ý của người này, sao cô có thể cam tâm.
Lộ Lê vốn định đưa cô vào phòng khách, đột nhiên nhớ tới hình ảnh y cùng Tần Vũ tối hôm qua làm bừa ở sofa và thảm, người máy thu dọn sạch đến mấy y cũng không dám dẫn người vào, nên đưa cô tới hoa viên, nhỏ hơn hoa viên ở biệt thự trên Tần Lộ tinh rất nhiều, nhưng hoa đang nở rộ, so ra cũng không tồi.
Bố Tiểu Ngọc lại hiểu lầm, cho rằng y không muốn cho mình vào biệt thự, trong lòng cười lạnh không thôi, cô muốn thấy khi vạch trần gương mặt thật của y, y còn có thể bày ra gương mặt cùng tư thế chủ nhân nữa hay không.
Hoa viên có hai chiếc ghế dài, y vừa ngồi phơi nắng trên đó, Lộ Lê mời cô ngồi xuống nói chuyện.
"Không cần." Bố Tiểu Ngọc dứt khoát lưu loát cự tuyệt, thân thể thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo.
Lộ Lê vừa mới phát hiện, vị Bố chuẩn uý này tựa hồ rất có thành kiến với mình, vẫn luôn không vui vẻ gì khi thấy y, y thật không biết mình đắc tội cô khi nào, "Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, anh muốn tự mình rời khỏi thượng tướng hay đợi tôi nói ra chân tướng mới rời đi." Bố Tiểu Ngọc lạnh nhạt nói.
"Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu." Lộ Lê rốt cuộc xác định không phải ảo giác của y, vị Bố chuẩn uý này thật sự có thành kiến với mình.
"Đừng giả bộ nữa, anh giấu được người khác nhưng không gạt được tôi, anh ẩn núp bên thượng tướng có ý đồ gì tôi không muốn biết, nhưng nếu anh muốn thương tổn thượng tướng thì có liên quan đến tôi, sẵn khi chưa bị vạch trần, còn chưa được lâu, nếu không đừng trách tôi trước mặt mọi người vạch trần thân phận của anh." Bố Tiểu Ngọc châm chọc nói.
Chút ôn hòa cuối cùng trên mặt Lộ Lê bởi lời nói đó mà biến mất, lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, "Bố chuẩn uý, tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu cái cô gọi là nói chuyện chỉ là những lời không hiểu ra sao đó, chúng ta không cần nói nữa, mời cô rời đi."
"Anh vẫn luôn giả bộ hồ đồ thế này mới có thể lừa gạt thượng tướng, nếu tôi đã biết thì tuyệt đối sẽ không để anh thương tổn thượng tướng."
"Tôi thương tổn Tần Vũ?" Lộ Lê cười lạnh, y không thích gây chuyện sinh sự nhưng không có nghĩa người khác có thể khinh thường y, bánh bao mềm cũng có ngày phản kháng huống chi là y, "Bố chuẩn uý, quân nhân của đế quốc Vinh Diệu chẳng lẽ ai cũng giống cô không có chứng cứ vẫn chạy đến trước mặt người khác nói này nói nok để bôi nhọ sao?"
"Anh!" Ngữ khí châm chọc làm Bố Tiểu Ngọc nắm chặt nắm tay thiếu chút nữa đã động thủ, cũng may cô áp chế được sự xúc động, không thể mắc mưu, đối phương muốn kích cô động thủ. Nếu Lộ Lê biết suy nghĩ này sẽ không nhịn được muốn trào phúng một phen.
"Tôi tuy không có chứng cứ, nhưng tôi biết anh nhất định là gián điệp do Liên Bang phái tới, anh ở bên thượng tướng chính là để đánh cắp cơ mật của đế quốc." Bố Tiểu Ngọc ác độc quan sát y.
Thân thể Lộ Lê chấn động, nội tâm bởi lời cô ta nói mà chịu đả kích, tay chắp sau lưng nắm chặt, sao cô ta biết chuyện này?
Chẳng lẽ là...... Không, không có khả năng, việc y là gián điệp chỉ có Tần Vũ cùng Chu Tuấn Ngạn biết, không còn người thứ ba, người khác y không dám nói, nhưng Tần Vũ tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu không cũng không bảo vệ y ở Tần Lộ tinh, Chu Tuấn Ngạn là tâm phúc của Tần Vũ, sẽ không bao giờ nói cho Bố Tiểu Ngọc. Tuy Lộ Lê không hiểu rõ Chu Tuấn Ngạn nhưng cũng biết quan hệ của Chu Tuấn Ngạn với Bố Tiểu Ngọc không sâu như của cô với Noyce, nếu không phải bọn họ nói ra, rốt cuộc làm thế nào Bố Tiểu Ngọc biết!
Lộ Lê đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nội tâm nổi sóng gió mãnh liệt giờ khắc này đã bình tĩnh lại.
"Bố chuẩn uý, cô là cấp dưới của Tần Vũ, cũng là một quân nhân đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hẳn là biết loại chuyện này không thể tùy tiện nói giỡn, hậu quả khi bôi nhọ phu nhân thượng tướng, tôi nghĩ cô không thể không biết." Lộ Lê nhướng mày, mặt lạnh giả vờ tức giận nhìn chằm chằm cô, bởi vì tức giận, trên người tản ra khí thế khiếp người. Y đã biết mục đích của Bố Tiểu Ngọc, cô ta thật ra không biết, cô ta nói như vậy để lừa y, nếu y lòi đuôi là có thể chứng minh suy đoán của cô ta là đúng.
Bố Tiểu Ngọc xác thật rất thất vọng, cô không ngờ Lộ Lê không lộ ra chút sơ hở nào, không như cô dự đoán, cô không có bất luận chứng cứ gì có thể chứng minh Lộ Lê là gián điệp do Liên Bang phái tới, cô chỉ biết Lộ Lê là người Liên Bang, sở dĩ suy đoán y là gián điệp là liên hệ với việc thượng tướng tấn công Liên Bang lúc trước, không ngờ y che dấu tốt như vậy.
"Tôi nói đúng hay không trong lòng anh rõ ràng nhất." Bố Tiểu Ngọc thất vọng lại không nhận sai, mặc kệ Lộ Lê biện giải thế nào thì trong lòng cô đã nhận định y chính là gián điệp.
Lộ Lê thừa nhận trực giác của cô ta đúng, đáng tiếc đó là việc trước kia, hiện tại y đã không còn liên hệ gì với cha nuôi nữa, y chỉ muốn ở bên Tần Vũ.
Chương 37: Cô thích Tần Vũ
Có chuyện Lộ Lê rất hiếu kì, suy đoán của Bố Tiểu Ngọc phải dựa trên tiền đề đã biết y là người Liên Bang. Y nhớ rõ lúc trước vì để tiếp cận Tần Vũ, cha nuôi đã giúp y tạo thân phận giả là cư dân ở một tinh cầu xa xôi của R tinh hệ, cho nên người biết y là người Liên Bang không nhiều.
Bố Tiểu Ngọc làm sao mà biết được? Chuyện này khẳng định còn điều gì mà y không biết.
"Cô đi đi, nếu cô đi bây giờ, chuyện hôm nay tôi có thể coi như chưa từng phát sinh." Lộ Lê lắc lắc đầu, không muốn làm lớn việc này.
"Tôi lại thấy anh đang chột dạ, sao nào, sợ tôi nói ra chuyện anh là gián điệp sao." Bố Tiểu Ngọc căn bản không cảm kích, vẫn châm chọc mỉa mai như cũ.
Lộ Lê nhìn cô ta, nửa thật nửa giả mà nói: "Tôi có gì mà phải sợ, nếu tôi thật là gián điệp, cô cho rằng Tần Vũ còn giữ tôi bên người sao, cô cũng quá khinh thường Tần Vũ, nếu đúng như cô nói thì chuyện này cũng không tới phiên cô tố giác, huống chi đây là chuyện giả dối hư ảo."
Bộ dạng y quá đứng đắn, sắc mặt Bố Tiểu Ngọc âm trầm, nội tâm kỳ thật đã dao động, chỉ là cô ta không muốn cứ như vậy mà buông tha Lộ Lê.
Không ai biết, từ khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Vũ cô đã bị chìm xuống thật sâu. Loại yêu thích này đến từ trong cốt tủy, chỉ cần xa xa nhìn thượng tướng cô ta đã cảm thấy rất thỏa mãn, đây là suy nghĩ ban đầu của cô ta.
Sau đó lại phát hiện bên cạnh thượng tướng vẫn luôn không có ai, cô dần dần không thỏa mãn với việc chỉ xa xa nhìn lại, nghe nói thượng tướng thiếu một người nấu cơm, cô ta liền xung phong nhận việc. Nghe nói đường đến tâm của người đàn ông phải đi qua dạ dày, cô bắt đầu học nấu ăn, nhờ người nhà mời một đầu bếp cao cấp dạy cô, để có một ngày có thể khắc sâu ấn tượng với thượng tướng, không ai biết khi cô nghe thượng tướng đánh giá không tồi, tâm tình của cô ta vui thế nào, hận không thể lập tức làm người chung quanh biết.
Cô ta cho rằng bước đi gian nan nhất đến mục tiêu đã đạt được, không bao lâu nữa cô ta sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất đứng bên thượng tướng. Cô ta đã kiên định nghĩ như vậy.
Lộ Lê đến đánh vỡ mọi ảo tưởng. Trời biết khi cô biết thượng tướng sắp kết hôn với một người đàn ông, cô ta đã suy sụp cỡ nào, lại còn là người cuối cùng được biết.
Khi cô đến, thượng tướng đã kết hôn, đối phương rõ ràng là nam nhưng còn diễm lệ hơn cả hồ ly tinh, cô ta cố chấp cho rằng đối phương câu dẫn thượng tướng, cảm tình của thượng tướng với y sẽ không kéo dài lâu, đến khi thượng tướng trở lại tinh cầu Thủ Đô, còn đưa y tới quân khu, cô mới ý thức được thượng tướng thực sự nghiêm túc.
Một khắc ấy, cô sụp đổ. Dựa vào cái gì, y dựa vào cái gì mà được đứng hoàn mỹ bên thượng tướng như vậy, kia vốn nên là vị trí của cô, cho nên cô căm hận Lộ Lê, chẳng qua cô ta che dấu quá tốt, ngay cả Noyce đã biết cô ta thích thượng tướng cũng không phát hiện ác ý của cô ta, cô ta hận không thể diệt trừ Lộ Lê cho sảng khoái.
Cô ta quá vội vàng, khi cô ta phát hiện Lộ Lê là người Liên Bang, cô ta cho rằng cơ hội tới, lập tức đến tìm Lộ Lê, muốn lợi dụng bí mật này để đuổi y đi.
"Cô thích Tần Vũ à?"
Những lời này đột nhiên kéo cô ta khỏi hồi ức, Bố Tiểu Ngọc hoàn hồn thì gặp ánh mắt hiểu rõ của Lộ Lê, đồng tử co rụt. Lộ Lê càng thêm xác định, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương lại nhằm vào mình, thật ra y đã mơ hồ đoán được.
"Thì sao nào?" Biết không thể gạt được đối phương, Bố Tiểu Ngọc dứt khoát thừa nhận, y biết thì sao nào, cô không tin thượng tướng sẽ vì người này mà điều cô đi.
Lộ Lê khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Không sao cả, tôi không thể ngăn cản suy nghĩ của cô, chỉ là tôi rất hiếu kì, cô tới tìm tôi, những người khác biết không?"
Bố Tiểu Ngọc biến sắc. Đúng lúc này, những tiếng bước hữu lực truyền đến.
Chu Tuấn Ngạn mang theo hai binh lính đi tới, thấy bọn họ đứng ở hoa viên, trên khuôn mặt tuấn nhã chợt lộ ra tươi cười ôn hòa, "Phu nhân, Bố chuẩn uý, sao hai người lại đứng ở chỗ này?"
Bố Tiểu Ngọc thấy ánh mắt anh ta đầu tiên, huyết sắc trên mặt nhanh chóng nhạt đi, dường như biết nguyên nhân Chu Tuấn Ngạn xuất hiện.
"Bố chuẩn uý nói có việc muốn nói với tôi." Lộ Lê đúng sự thật trả lời.
"Vậy hai người nói đến đâu rồi?" Ánh mắt ôn hòa của Chu Tuấn Ngạn dừng trên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Bố Tiểu Ngọc.
Tuy vẻ mặt của anh ta bình thản không khác gì ngày thường, khi cười như tắm mình trong gió xuân, rất dễ khiến người ta buông cảnh giác, nhưng Bố Tiểu Ngọc biết anh ta đã nhiều năm, sự tàn nhẫn của Chu Tuấn Ngạn đều được giấu dưới khuôn mặt tươi cười ấy. Bố Tiểu Ngọc bị anh ta nhìn đến nói không nên lời, đôi tay run nhè nhẹ.
Lộ Lê cười nhẹ, so với Bố Tiểu Ngọc đang lo sợ bất an, y lại bình tĩnh hơn nhiều, "Đã nói sắp xong rồi, Chu thượng tá tới tìm Bố chuẩn uý đi, hai người có việc thì cứ tự nhiên, không cần để ý đến tôi."
"Đa tạ phu nhân thông cảm, Bố chuẩn uý, xin đi theo tôi một chuyến."
Thái độ có lễ của Chu Tuấn Ngạn gia tốc bất an trong lòng Bố Tiểu Ngọc. Bố Tiểu Ngọc miễn cưỡng cười với anh ta một cái, cúi đầu đi trước, hai binh lính đi theo ngay sau đó, một trái một phải ở hai bên.
"Quấy rầy rồi, thưa phu nhân." Chu Tuấn Ngạn gật đầu với Lộ Lê rồi mới rời đi.
Lộ Lê đến khi không còn thấy thân ảnh bọn họ mới vào nhà.
Chu Tuấn Ngạn mang theo Bố Tiểu Ngọc đi gặp thượng tướng, trên đường gặp được Noyce đang được người nâng ra, toàn thân trên dưới cơ hồ không có chỗ nào tốt, máu tươi thẩm thấu qua vải nhiều đến mức quân trang tối màu cũng ko che dấu được, mồ hôi lạnh ướt trán, cổ áo cũng ướt rượt, đã chật vật lại tàn tạ, mái tóc bạch kim phảng phất cũng mất đi ánh sáng lóa mắt vốn có, rũ xuống.
Hai quân nhân đỡ Noyce ngày thường quan hệ với cậu ta tương đối tốt, thấy họ thì lập tức dừng lại. Noyce nâng mí mắt trĩu nặng, đôi mắt khi thấy Bố Tiểu Ngọc thì xẹt qua một tia thất vọng cùng lạnh băng. Cậu ta vẫn luôn cho rằng chấp niệm của Bố Tiểu Ngọc chỉ là nhất thời, thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy, cậu ta có thể chờ, chờ đến ngày cô từ bỏ thượng tướng, nhưng cậu ta đã sai rồi.
Cậu ta thích cô, nhưng không ngờ cô sẽ làm loại chuyện này, dám lợi dụng tín nhiệm của cậu ta, trộm dùng quyền hạn của cậu ta để đi tra tư liệu của phu nhân, nếu không phải quyền hạn của cậu ta không lớn, tư liệu của phu nhân lại được liệt vào cơ mật cấp SSS, cậu ta không thể tưởng tượng được hậu quả.
Noyce rất buồn và thất vọng về Bố Tiểu Ngọc, cô ta chỉ nghĩ cho bản thân mà không suy xét cho mình, loại chuyện này một khi bị phát hiện, cậu ta sẽ chịu xử phạt thế nào, cậu không tin cô ta không biết.
"Noyce..." Bố Tiểu Ngọc bị ánh mắt lạnh băng của cậu ta làm cho thân thể chấn động, không, Noyce sẽ không dùng ánh mắt thế này nhìn cô, không phải cậu ta thích cô sao?
"Chúng ta đi thôi." Noyce thấy Bố Tiểu Ngọc có chuyện muốn nói nhưng không muốn nghe cô giải thích, có giải thích nữa cũng không thể bù lại được sự thất vọng về cô, nghiêng đầu không nhìn cô, nói với hai quân nhân đỡ mình.
Hai người biết Noyce thích Bố Tiểu Ngọc, mấy năm nay vẫn luôn đợi cô, chưa từng đối diện với Bố Tiểu Ngọc như vậy, bọn họ không biết nội tình, tò mò nhưng không thể hỏi bây giờ, khi bọn họ biết chân tướng đã không còn đồng tình với Bố Tiểu Ngọc.
Khi đi ngang qua bọn họ, Chu Tuấn Ngạn dặn dò hai người, nói: "Chăm sóc cậu ấy cẩn thận, có yêu cầu gì thì tới tìm tôi."
Chương 38: Về Tần gia
Sau khi Bố Tiểu Ngọc bị mang đi, Lộ Lê ngồi ở hoa viên nhỏ một hồi mới đi vào.
Tần Vũ trở về khi trời đã tối. Lộ Lê đã làm xong cơm đợi hắn, đĩa đồ ăn cuối cùng được bày ra thì hắn vừa lúc đi vào, đôi giày cao cổ cứng rắn bước trên mặt đất phát ra thanh âm ổn trọng hữu lực.
"Anh hôm nay về trễ hơn hôm qua." Lộ Lê đặt mâm lên bàn, nhận áo khoác Tần Vũ cởi ra, mắc lên giá rồi mới đi tới.
"Công việc hôm nay tương đối nhiều." Tần Vũ xắn tay áo lên, kéo ghế rồi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, như một thanh vũ khí thà gãy chứ không chịu cong.
Lộ Lê ừm một tiếng, thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt, bắt đầu ăn cơm.
"Em muốn hỏi gì cứ hỏi." Tần Vũ không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt y, dường như biết suy nghĩ của y.
"Chuyện về Bố Tiểu Ngọc là thế nào?" Lộ Lê không tin Chu Tuấn Ngạn ngẫu nhiên xuất hiện, tuy rằng không ai nói cho y biết, y lại cảm thấy hẳn là liên quan đến nội dung cuộc nói chuyện của y và Bố Tiểu Ngọc.
"Cô ta lợi dụng quyền hạn của Noyce để trộm điều tra em."
"Không thể nào, đây chính là xúc phạm quân luật." Thân là quân nhân còn phạm pháp, hậu quả rất nghiêm trọng, Lộ Lê cũng là quân nhân nên rất rõ điểm này, quân đoàn I có quân luật nghiêm ngặt như vậy, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tần Vũ gắp miếng thịt bỏ vào miệng, thong thả ung dung nhấm nuốt, không chút buồn rầu vì cấp dưới của mình xúc phạm quân luật.
Lộ Lê vẫn luôn rất hiếu kì làm sao Bố Tiểu Ngọc biết y là người Liên Bang, không ngờ lại là nguyên nhân này, nhưng vẫn có việc y không rõ.
"Noyce tốt xấu gì cũng là thượng úy, sao lại sơ sẩy để Bố Tiểu Ngọc lợi dụng?"
"Còn nhớ họ là thanh mai trúc mã chứ."
"Ồ." Lộ Lê đã hiểu. Xem ra đây là chuyện tôi yêu em nhưng em không yêu tôi cũ rích.
"Vậy anh tính xử trí cô ta thế nào, cô ta đã biết em là người Liên Bang, còn đoán được em trước kia là... là gián điệp." Lộ Lê không muốn Tần Vũ nhất định phải xử lý Bố Tiểu Ngọc, nhưng chuyện này không giải quyết thì sẽ thành mối họa, y không sợ thân phận bị vạch trần, y sợ sẽ liên lụy Tần Vũ, tội bao che gián điệp, cho dù là thượng tướng, hậu quả mang đến cũng đủ hắn uống mấy hồ.
Tần Vũ dừng động tác ăn cơm, ánh mắt bình tĩnh nhìn y, "Không cần lo lắng, anh đã điều cô ta đến một tinh cầu xa."
"Đó là một cô gái, như vậy có ổn không?" Lộ Lê nghe hiểu Tần Vũ đại khái sẽ không cho cô ta trở lại.
"Phạm quân luật, không thể tha thứ." Tần Vũ thiết diện vô tư, lãnh huyết vô tình mà nói. Mặt ngoài là như thế, nhưng có tư tâm hay không, người biết tình hình thực tế khẳng định có thể đoán được.
Lộ Lê không phải thánh mẫu cho nên không nói giúp, lá gan của cô gái này cũng lớn, là cấp dưới của Tần Vũ còn dám phạm tội, chỉ sợ chính cô ta cũng không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Sau y mới biết Noyce cũng vì thế mà phải trả giá thảm thiết, thân thể bị thương còn có thể dưỡng thương nhưng tâm bị thương thì khó lành, mấy ngày sau cũng không gặp lại cậu ta.
Người biết chuyện Bố Tiểu Ngọc bị điều đi không nhiều nhưng không thể giấu được Tần nguyên soái, ngày hôm sau khi Tần Vũ đến, Tần nguyên soái đã phái người tới tìm hắn qua một chuyến.
"Tần nguyên soái, ngài tìm tôi có chuyện gì?" Tần Vũ vào văn phòng của Tần nguyên soái, quân trang bó sát phác hoạ khí lực cường kiện của hắn, khi hắn bước vào không thu liễm khí thế trên người, không gian lập tức có vẻ chật chội lên, làm binh lính ở cửa thiếu chút nữa không chịu được.
"Nghe nói hôm qua cậu điều Bố Tiểu Ngọc ra khỏi quân đoàn I, đang yên đang lành sao lại điều đi?" Tần nguyên soái không rối rắm với xưng hô của hắn, đứa con trai này của ông đôi khi còn nghiêm trang hơn cha nó, cố chấp đến không ai lay động được.
"Phạm vào quân luật."
"Cô gái này theo cậu cũng được hai ba năm, không giống người sẽ phạm quân luật, có nghiêm trọng đến mức phải điều đến tinh cầu xa như vậy không?" Đây không phải lần đầu tiên Tần nguyên soái thấy Tần Vũ nghiêm khắc xử trí, chỉ là không ngờ cũng vô tình với nữ giới như vậy, ông rất hiếu kì đối phương rốt cuộc phạm vào quân luật gì, nhưng quân đoàn I giấu rất kỹ, chỉ cần là chuyện Tần Vũ không muốn cho ai biết thì ông cũng không hỏi thăm được.
"Phụ thân gọi con tới để thảo luận về cấp dưới của con?"
Tần nguyên soái nhìn đáy mắt con trai đã toát ra thần sắc không kiên nhẫn, biết nếu nói tiếp hắn khẳng định sẽ quay đầu đi luôn, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Đương nhiên không phải, phụ thân gọi con tới vì chuyện của Lộ Lê."
"Không có khả năng." Tần Vũ không chờ ông nói xong đã cự tuyệt.
"Phụ thân còn chưa nói xong, sao con đã biết không khả năng!" Tần nguyên soái nhịn nửa ngày cũng không nhịn được, bị thái độ không coi ai ra gì của hắn làm cho giận điên, thiếu chút nữa lại muốn quăng ghế.
Khóe miệng Tần Vũ gợi lên độ cung trào phúng, Tần nguyên soái thấy phản ứng của hắn là biết mấu chốt vẫn là Tần phu nhân, "Ta biết con sợ mẫu thân con lại bắt nạt nó, ta đã nói với mẫu thân con, bà ấy đã cam đoan với ta, chỉ cần con về, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm thế nữa."
Tần Vũ không dao động. Tần nguyên soái thầm mắng một câu thằng nhóc thúi, sau đó phát video Tần phu nhân chính miệng nói cho hắn xem, chỉ có như vậy, Tần Vũ mới tin.
"Như vậy được rồi chứ, mẫu thân con đã biết sai rồi, tối nay con dẫn Lộ Lê về Tần gia đi, mẫu thân con sẽ bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn lớn, Tần Ca cũng sẽ trở về, vừa lúc giới thiệu cho nó biết."
Tần Vũ bình tĩnh nhìn ông sau một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người rời đi.
Hắn không nói chuyện, nhưng Tần nguyên soái biết hắn đã đồng ý.
Lộ Lê không ngờ Tần Vũ về sớm như vậy, y đang đọc sách trong thư phòng, sách về cơ giáp, không ngờ Tần Vũ cũng đọc cái này, đang cảm thấy tò mò thì nghe thấy tiếng bước chân.
"Làm sao vậy?"
"Buổi tối chúng ta về Tần gia, em thu dọn một chút, anh qua đón em." Tần Vũ nói thẳng.
"Ừm, được thôi." Lộ Lê hơi hơi sửng sốt rồi cười gật đầu, cũng phải, quân khu là nơi mà chỗ nào cũng có khả năng là nơi chứa cơ mật quân sự, xác thật không phải nơi y một người Liên Bang nên lui tới.
Tần Vũ đi rồi, Lộ Lê ở phòng khách ngồi một giờ mới đứng dậy đi thu dọn, y ở chỗ này chỉ hai ba ngày, chỉ có mấy bộ quần áo Noyce lấy tới lúc trước, một lát đã dọn xong.
Lộ Lê không muốn rảnh rỗi rồi suy nghĩ miên man, dứt khoát lên Vũ Trụ Võng, mấy ngày không liên hệ Lang Thang Trong Mưa, cậu ta đã nhắn mấy tin hỏi sao y không lên, nói ở trung tâm huấn luyện cơ giáp một mình không thú vị, đối thủ quá yếu, không thấy hăng hái khi đánh với y.
Lộ Lê không tự chủ được nở nụ cười, đáng tiếc y lên lúc Lang Thang Trong Mưa không ở đây, tin nhắn cuối gửi tới từ đêm qua, Lộ Lê trả lời rồi mới đi xử lí chính sự.
Khi còn chưa tới Vinh Diệu tinh, y từng làm giao dịch với một người trên Tinh Võng của đế quốc Vinh Diệu, đối phương đáp ứng sẽ cho y câu trả lời vào hôm nay, tuy rằng còn sớm, nhưng y cũng không có việc gì nên muốn lên thử vận may, y dường như rất may mắn, đối phương cũng có mặt.
Lộ Lê đang muốn nhắn tin thì đối phương đã nhanh hơn.
【 gặp ở chỗ cũ. 】
Chỗ cũ chính là nơi họ lần đầu tiên gặp, Lộ Lê còn nhớ rõ nơi đó, khi đến, đối phương đã ngồi sẵn ở đó.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Lộ Lê ngồi xuống phía đối diện.
"Không đâu, tôi cũng vừa tới, kiểm tra xem." Đối phương nói xong rồi đưa y thứ y muốn.
Lộ Lê nhận rồi nhìn qua một chút, không khỏi kinh ngạc cảm thán, chỉ ôm vận may liên hệ đối phương, không ngờ cậu ta thật sự có thứ tư liệu không bán trên thị trường này, "Không sai, đúng là thứ tôi muốn, tôi sẽ chuyển khoản ngay."
Lộ Lê dứt khoát chuyển toàn bộ năm trăm vạn tinh tệ đã hứa giao cho đối phương.
Năm trăm vạn tinh tệ này y tích cóp từ sau khi vào căn cứ quân sự bí mật của cha nuôi, hiện tại tiêu sạch sành sanh, y không xu dính túi, nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của thứ này, y cảm thấy tiêu năm trăm vạn tinh tệ cũng đáng.
Cũng không còn cách nào khác, y không phải người của R tinh hệ, nếu trắng trợn táo bạo tìm tư liệu, Tần Vũ chắc chắn là tin tưởng, nhưng người khác biết thân phận y nhiều ít gì cũng sẽ hoài nghi.
Đối phương nhận được năm trăm vạn tinh tệ, xác định không sai rồi đứng lên, ném xuống một câu tiêu sái nói, "Lần sau nếu muốn giao dịch, lúc nào cũng có thể tìm tôi."
"Có yêu cầu thì tôi sẽ nói." Lộ Lê nói xong cũng rời Tinh Võng, y chuyển tư liệu vào máy truyền tin, như vậy không dùng Tinh Võng cũng có thể đọc.
Lúc trước vì tra tìm những tư liệu đó, y đã tốn hơn một tháng, lại chỉ có thể tìm được những tư liệu linh tinh ngoài lề, rất nhiều tư liệu không được đầy đủ, muốn tự học cũng không thể, sau này nghe người ta nói có một người có thể tìm được rất nhiều thứ mà người khác không thể, Lộ Lê đánh liều tìm đối phương.
Đương nhiên, có thể liên hệ đối phương là bởi vì thân phận hiện tại của hắn là công dân của đế quốc Vinh Diệu.
Tuy không biết đối phương tìm thế nào, nhưng tư liệu này rất kỹ càng tỉ mỉ, Lộ Lê không dám sơ suất, dù y rất muốn đọc ngay bây giờ, nghĩ đến đây là quân khu nên nhịn xuống.
Mặt Trời còn chưa xuống núi, Tần Vũ đã trở lại, thấy y ngồi ở phòng khách, bên cạnh là quần áo, chưa nói gì.
Hai người rời đi không bao lâu, biệt thự đón một vị khách không mời mà đến.
Người này là đại hoàng tử Brian, người có nhiều khả năng sẽ kế vị quốc vương nhất, diện mạo tuấn mỹ được kế thừa từ quốc vương cùng vương hậu, tuổi không khác Tần Vũ là bao, hai người từ nhỏ đã học chung học viện nên Đại hoàng tử là một trong số ít người có quan hệ tốt với Tần Vũ.
"Đại hoàng tử điện hạ." Binh lính lập tức hành lễ.
"Tần Vũ có ở bên trong không?" Brian đã sớm nghe nói Tần Vũ kết hôn, anh ta vẫn luôn muốn gặp người đã thay đổi Tần Vũ một lần, nhưng bởi công việc cho nên cứ trì hoãn suốt, thật vất vả hôm nay mới rút ra được chút thời gian, nghe nói Tần Vũ còn phá lệ đưa người tới quân khu, lại còn vô cùng bảo vệ, anh ta liền lập tức chạy tới đây.
"Thưa Đại điện hạ, thượng tướng đã đi rồi."
"Đi? Đi đâu kia?" Brian nhăn mày, không phải như mình nghĩ chứ.
"Thượng tướng mang theo phu nhân về Tần gia." Binh lính báo đúng sự thật.
Brian ảo não, lại tới muộn một bước.
So với Brian ảo não, lúc này Lộ Lê đang trên đường về Tần gia lại có chút khẩn trương, bởi vì Tần Vũ vừa mới nói với y một chuyện.
Con trai thứ hai Tần Ca, em trai Tần Vũ hôm nay cũng sẽ về cùng họ ăn bữa cơm.
Nói đến Tần Ca, so với Tần Vũ có thanh danh truyền khắp tinh tế, Tần Ca tuy không có thanh danh lớn như vậy, nhưng ở R tinh hệ còn được hoan nghênh hơn cả Tần Vũ.
Tần Vũ nếu là chiến thần của đế quốc, thì Tần Ca là nam thần của đế quốc.
Chương 39: Nam thần Tần Ca
Nhà người khác có thể có một con đã may mắn, Tần gia nhất định phải bị liệt vào gia tộc đặc biệt nhất đế quốc Vinh Diệu, một đứa còn ngại không đủ kích thích, nhát định phải có hai đứa.
Đối với người cùng thế hệ, Tần Vũ cùng Tần Ca là ác mộng của bọn họ.
Lộ Lê cũng rất hiếu kì với người em chồng này, nghe nói anh ta là người duy nhất trong Tần gia làm chính trị, không chỉ là một dị loại khác của Tần gia, còn là đầu tiên của Tần gia.
Vì việc này, Tần nguyên soái lúc trước phản đối không ít, nhưng đừng nhìn Tần Ca không lãnh huyết vô tình như Tần Vũ, tính tình lại không dễ chọc chút nào, chuyện anh ta đã quyết, ai cũng không thay đổi được.
"Khi gặp cậu hai, em có cần chú ý cái gì không?" Khi sắp đến đại trạch Tần gia, Lộ Lê lại hỏi một lần nữa.
"Không cần." Đáp án của Tần Vũ đơn giản như Tần Ca là nhân vật không có liên quan.
Lộ Lê làm sao không nghe ra hắn không chút để ý nào và thờ ơ, Tần phu nhân thấy y đã không vui, Tần nguyên soái ngoài miệng tuy đã thừa nhận y nhưng thái độ vẫn như gần như xa, y không muốn lại làm Tần Ca không thích y, người này ở Tần gia phân lượng cũng không nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, phi hành khí dừng ở cổng đại trạch Tần gia đại. Người hầu đứng ở cổng vừa thấy họ lập tức chạy đi báo cho phu nhân cùng nguyên soái.
Hai người tiến vào thì thấy Tần phu nhân cùng Tần nguyên soái đang ngồi ở phòng khách, đi đến trước mặt họ, Tần Vũ gọi một tiếng phụ thân mẫu thân rồi không nói thêm nữa.
"Thưa phụ thân, mẫu thân, chúng con đã về." Lộ Lê xấu hổ nên nhiều hơn một câu.
"Trở về là tốt rồi." Tần nguyên soái vô cùng trấn định, nhưng không ai biết nội tâm ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông vẫn sợ con trai không chịu.
Tần phu nhân ngồi trên sofa, không muốn đáp lại, cũng không muốn nói chuyện, đột nhiên bị Tần nguyên soái cảnh cáo nhìn lướt qua, lúc này mới không tình nguyện mà mở miệng, "Về sau không cần động chút là dọn đến quân khu, Tần gia là nhà cậu, cậu muốn ở bao lâu cũng được."
"Con biết rồi ạ." Lộ lê hơi kinh ngạc, bà ấy nói Tần gia mới là nhà y giống như mưa đỏ tự nhiên rơi vậy, nhưng y không biểu hiện ra ngoài, để tránh lại chọc bà ấy không vui, ngày đoàn tụ, nên tận lực không để phát sinh khắc khẩu.
Tần phu nhân không mặn không nhạt gật đầu, lại nhìn về phía cửa, oán giận nói: "Tần Ca đứa nhỏ này sao còn chưa về, sắp đến giờ cơm rồi."
"Con nó khó có khi về nhà một chuyến, khi nó trở về bà nhiều ít cũng ngừng nghỉ một chút, đừng bức nó đến mức lại chạy ra ngoài ở, một năm cũng không về vài lần." Tần nguyên soái dặn dò, ngữ khí hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên.
Tần phu nhân mấy năm nay tính tình càng ngày càng không tốt, không biết có phải thời kỳ mãn kinh tới rồi không, nghe vậy thiếu chút nữa lại muốn cãi nhau, nhưng nghĩ đến con trai thứ hai xác thật gần nửa năm không gặp, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lộ Lê cất quần áo rồi mới xuống.
Lúc này, có tiếng giày da gõ lên mặt đất nghe thanh thúy, giống một khúc nhạc du dương, lập tức khiến người phác họa ra trong đầu tư thế đi đường ưu nhã của đối phương.
Lộ Lê giương mắt nhìn qua, vừa thấy đã hiểu vì cái gì Tần Vũ là chiến thần, Tần Ca lại là nam thần, hai người bất luận là diện mạo hay khí chất đều khác nhau như trời với đất, rất khó tưởng tượng ra họ là anh em, nếu nói hai người họ có chỗ nào tương tự, đại khái là diện mạo và năng lực đều xuất sắc.
Ngũ quan của Tần Vũ bén nhọn khắc sâu ấn tượng, diện mạo của Tần Ca lại nơi chốn lộ ra tinh xảo tuyệt luân, tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ, đặc biệt là cặp mắt đào hoa như lúc nào cũng có thể phóng điện, khác với ánh mắt lập lòe sao trời của Lộ Lê nội liễm, Tần Ca lại là đường hoàng.
"Phụ thân , mẫu thân, con đã về." Tần Ca cười tủm tỉm tiến lên ôm Tần nguyên soái một chút, đến phiên Tần phu nhân còn bị đánh một chút.
"Nửa năm mới về, ngày thường thúc ba giục bốn mời anh đều lấy cớ công việc bận, lần này cuối cùng cũng về." Tần phu nhân đấm ngực anh ta vài cái.
"Con thật sự bận mà, con rất nhớ mẫu thân, nghe nói mẫu thân bảo đầu bếp làm rất nhiều món con thích, con lập tức về gấp." Câu đầu tiên của Tần Ca đã dỗ Tần phu nhân vui đến hớn hở, không khí vốn đang có vài phần cứng đờ trong nháy mắt biến mất, không hổ là nam thần, nói lời ngon tiếng ngọt không hề có áp lực.
Đối lập với Tần Vũ trước nay chỉ biết tích chữ như vàng, không coi ai ra gì, khó trách Tần Ca được phong là nam thần, người đàn ông của y là chiến thần nhưng so với Tần Ca lại thấy giống mãnh phu.
"Anh cả đây rồi, nửa năm không gặp, anh nhanh như vậy đã tìm được chị dâu cho em, em còn tưởng đời này anh cũng sẽ không kết hôn, muốn độc thân cả đời." Trấn an xong Tần phu nhân, Tần Ca lúc này mới đi đến trước mặt Tần Vũ cùng Lộ Lê, đầu tiên là trêu chọc Tần Vũ vài câu, cuối cùng mới đưa ánh mắt chuyển qua Lộ Lê, mắt đào hoa tươi cười.
"Chào chị dâu, em là Tần Ca, anh có thể giống anh cả gọi tên, hoặc gọi cậu hai cũng được."
Tần Ca tươi cười giống mùa xuân hoa nở rộ, ấm áp phải nói là làm người thoải mái không thôi, hoàn toàn không khiến y vì được chào hỏi cuối cùng mà xấu hổ, ngược lại coi y cũng giống như những người khác vậy.
"Anh là Lộ Lê, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn." Chút không được tự nhiên trong lòng nháy mắt biến mất, y cũng thở dài nhẹ nhõm.
"Chỉ giáo thì không dám." Tần Ca có hàm ý liếc Tần Vũ ngồi một bên.
"Tần Vũ, sao chỉ có Tần Ca về, Tần Thường đâu, nó cũng đã sắp một năm không về, không phải ta đã nói, con là anh cả, chăm sóc em nó một chút, đừng giao cho nó nhiều nhiệm vụ phải rời nhà lâu như vậy." Tần phu nhân khẽ nhếch mi phá hủy bầu không khí.
Tần Thường là con thứ ba, tốt nghiệp rồi vào quân đoàn I, sau cũng trở thành phụ tá đắc lực của Tần Vũ thì có thể thấy thực lực của cô, chẳng qua hành tung của cô còn ẩn mật hơn cả Tần Vũ, một năm chưa chắc đã về lấy một lần.
Tần phu nhân hiểu lầm Tần Vũ, Tần Thường hàng năm không ở Vinh Diệu tinh không liên quan đến Tần Vũ, hoàn toàn là cô muốn tránh Tần phu nhân, mỗi lần về nhà, Tần phu nhân đều sẽ lặp lại cùng một đề tài làm cô rất phiền, vì thế chủ động nhận nhiệm vụ rời khỏi Vinh Diệu tinh.
Đối với việc Tần phu nhân nhắc mãi, Tần Vũ không dao động, bình tĩnh đến mức giống như bị mất hết cảm xúc. Tần Ca bội phục anh cả về điểm này nhất, hắn vĩnh viễn có thể làm lơ mẫu thân lải nhải, coi bà như không khí.
Chương 40: Con trai cãi lại
"Được rồi, con trai hiếm lắm mới về, bà nói ít đi vài câu, chúng nó không muốn về còn không phải bởi vì bà cứ nhắc mãi." Tần nguyên soái nghe nhiều đến tai sắp chai lại rốt cuộc không chịu được ngắt lời.
Bị nói trước mặt bọn nhỏ, Tần phu nhân cảm thấy thật mất mặt.
"Mẫu thân à, chúng ta mau đi ăn đi, con sắp chết đói rồi." Tần Ca cũng nghe phiền, vội vàng ôm vai Tần phu nhân, đưa bà về phía bàn ăn.
Lời Tần Ca quả nhiên dời đi lực chú ý của Tần phu nhân.
Năm người lục tục ngồi vào bàn, khi ăn, Tần phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Tần Ca, nói anh ta gầy, phải ăn nhiều một chút, cũng chỉ có tiếng nói chuyện của bà.
Lộ Lê có thể hiểu tâm trạng của bà, con thứ hai lâu không về, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đại khái cũng vì nguyên nhân này, mấy đứa con lại không còn nhỏ nữa nên mới trốn tránh không muốn về. Y rất hâm mộ tình mẫu tử, cha y một đời đảm đương chức trách người mẹ đã qua đời sớm, y không thể nhận được bao nhiêu tình thương của mẹ.
Nghĩ đến xuất thần, khi y hoàn hồn đã phát hiện trong chén có rất nhiều đồ ăn. Ngoài Tần Vũ, ba người đều nhìn qua, trong mắt để lộ thần sắc không giống nhau, Tần phu nhân không nói, thỏa hiệp chứ bà vẫn không thích Lộ Lê, còn Tần Ca lại hứng thú đánh giá như chuyện rất hiếm lạ.
"Anh gắp cho em nhiều quá." Lộ Lê bị nhìn đến không được tự nhiên, nói khẽ với Tần Vũ.
"Ăn nhiều mới có thịt." Ngụ ý chính là quá gầy.
"Không béo được, ăn nhiều mấy em cũng có béo được đâu." Lộ Lê trước kia cũng cảm thấy mình không đủ tráng nên tăng cường huấn luyện và tăng lượng thức ăn để gia tăng thể trạng, sau một năm cũng chỉ làm cơ bắp rắn chắc một chút, thể trọng cùng thể trạng lại không tăng mấy, y mới biết mình ăn không mập.
Lộ Lê lễ thượng vãng lai, gắp đồ ăn cho Tần Vũ.
Đồ ăn vừa mới để trong bát Tần Vũ, ba người lần thứ hai kinh ngạc nhìn qua, Tần phu nhân rốt cuộc nhịn không được, "Tần Vũ ghét ăn rau, cậu kết hôn với nó sắp nửa năm, điểm này cũng không biết sao?" Tuy không phải châm chọc, nhưng rất rõ ràng biểu đạt bất mãn.
Lộ Lê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, "Con biết ạ."
"Biết mà cậu còn gắp rau cho nó." Tần phu nhân tức giận, dịu giọng nói với Tần Vũ, "Con luôn ghét ăn rau, mẹ gắp ra giúp con."
Khi chiếc đũa của Tần phu nhân sắp duỗi vào bát Tần Vũ, Tần Vũ đột nhiên gắp miếng rau đó lên ăn, mày không nhăn lấy một chút, làm người trong phòng sợ ngây ra.
Làm cha mẹ, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân khi hắn còn nhỏ đã rất nhiều lần thử dỗ hắn ăn rau, nhưng chưa từng có một lần thành công. Tần Vũ ghét ăn rau, mọi người không biết sao hắn lại ghét rau như vậy, sự ghét rau của hắn càng ngày càng lớn đến không thể quản, dần dà rau là cấm kỵ với Tần Vũ là chuyện người trong nhà biết rõ.
"Tần Vũ..." Tần phu nhân không thể tin được, bà cảm thấy bị con trai tát một cái, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này đặc biệt đau.
Bà làm mẹ cũng chưa thể làm con trai phá lệ, Lộ Lê không nói gì lại có thể làm hắn không chút do dự ăn vào, đây chẳng phải nói rằng trong lòng con trai, người mẹ như bà còn không quan trọng bằng vợ, Tần phu nhân thiếu chút bẻ gẫy chiếc đũa trong tay.
"Anh là người đầu tiên có thể làm anh cả ăn rau, thật lợi hại, không hổ là chị dâu, quả nhiên là chân ái." Tiếng Tần Ca sung sướng trêu chọc vang lên trước khi Tần phu nhân phát tác.
"À......" Lộ Lê bị anh ta trêu chọc đến mức ngượng ngùng.
Đây là lần thứ hai y nghe người khác nói Tần Vũ không thích ăn rau, lần đầu là khi còn trên Tần Lộ tinh, y cũng không quá để trong lòng, bởi vì Tần Vũ không cự tuyệt, y cho rằng Tần Vũ chỉ không thích, hiện tại Tần Ca nói y mới biết Tần Vũ không chỉ không thích, mà còn ghét.
Lộ Lê trộm liếc Tần Vũ một cái, không rõ nếu ghét rau như vậy, lúc trước sao không nói.
Tần Ca chú ý tới y nhìn lén anh cả, ý cười trong mắt càng đậm. Chuyện của anh cả, anh ta biết sớm hơn Tần nguyên soái, sau lại nghe anh cả vì chị dâu làm đủ loại chuyện, anh ta là người duy nhất trong nhà biết địa vị của chị dâu trong lòng anh cả. Chị dâu có thể làm anh cả ăn rau mà anh cả ghét thật ra anh ta cũng không bất ngờ lắm, lời này chủ yếu là nói cho Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân nghe.
"Tần Vũ à, nếu không thích thì không cần ăn, không cần miễn cưỡng, Tần gia không thiếu mấy khối thịt." Tần phu nhân đột nhiên buông đũa, vẻ mặt không vui.
Không khí đang vui bởi vì bà mà trở nên cứng nhắc.
Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là, Tần Vũ dường như không nghe thấy, nếu là người khác thì sẽ dừng lại, hắn vẫn ăn tiếp, thậm chí chủ động gắp rau.
Mọi người nhìn sắc mặt Tần phu nhân, chỉ thấy khó coi giống như bị đánh sưng lên.
"Anh à nếu thật sự ghét thì đừng ăn." Lộ Lê nghĩ đến Tần Vũ hai ngày trước vì y mà cãi nhau với Tần phu nhân, lại vì y mà đối đầu với bà. Hôm nay vừa về, y không muốn lại vì y mà quan hệ của hai mẹ con họ xấu đi, bên tai Tần Vũ nhỏ giọng khuyên một câu, trong lòng tuy vui nhưng không thể để lộ ra ngoài được.
"Ai nói với em anh không thích? Chuyện anh không muốn làm, không ai có thể miễn cưỡng." Tần Vũ rốt cuộc đáp lại, câu đầu tiên là nói cho Tần phu nhân nghe, câu sau là nói cho cả nhà nghe. Những lời này phiên dịch ra là, Lộ Lê là ngoại lệ duy nhất, hắn ăn không phải bởi vì miễn cưỡng, mà bởi vì người bảo hắn ăn là Lộ Lê.
Tần phu nhân cảm thấy mất mặt đến cực điểm, lại còn là con trai cả, nhưng bà không trách hắn, chỉ biết đổ lỗi cho con hồ ly tinh Lộ Lê dạy hư con trai, đang muốn bạo phát, đột nhiên 'rầm' một tiếng làm bà hoảng sợ.
Tần nguyên soái đặt cái bát thật mạnh xuống bàn, nhìn vợ, "Tần Vũ muốn ăn cái gì thì kệ nó, bà không muốn ăn thì thôi."
Tần phu nhân không vui, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tần nguyên soái, bà mới nhớ ra mục đích hôm nay gọi con trai về, còn không phải là vì muốn chúng về nhà ở, nghĩ vậy, bà không thể không cố nuốt trôi cơn oán giận, tuy vẫn cảm thấy không cam lòng.
Lần này có Tần Ca, anh ta vừa mở miệng, không quá mười giây đã dỗ bà vui vẻ, khi không nhằm vào Lộ Lê nữa, Tần phu nhân vẫn là một người mẹ yêu thương con.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top